Thật sự Minh Yên và Tân Vũ không có chủ đề chung để nói, hai người cứ ngồi yên như vậy không khỏi có hơi xấu hổ, Minh Yên nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Tối qua Tần Trắc phi ngủ ngon không? Trời lạnh như hôm nay, ban đêm phải đắp chăn dày mới được, bây giờ không thể thoải mái như hồi còn ở nhà.”
Đột nhiên nghe Minh Yên nói tới tối hôm qua, tim Tần Vũ đập mạnh, còn tưởng nàng phát hiện ra mình nhìn lén, nghe xong nửa câu sau mới thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Thế này cũng không là gì, ta không yếu ớt như vậy, so với binh sĩ nơi tiền tuyến thì như này có khổ gì đâu.”
Minh Yên lại phải rửa mắt nhìn lại Tần Vũ, một tiểu thư sống an nhàn sung sướng mà có thể nói như vậy cũng xem như không tệ, tiểu nha đầu Liễu Thanh Mi kia còn đang phàn nàn nơi này không thoải mái bằng ở nhà, giống hệt tiểu hài tử. Thật ra Thanh Mi chỉ nói bâng quơ thôi, ở đây đã chịu khổ lắm rồi, thỉnh thoảng cũng giúp làm mấy món thêu, nhưng so với thái độ hiểu hoàn cảnh như Tần Vũ thì thật sự khiến người ta dễ sinh hảo cảm.
“Có thể nâng lên được mà cũng hạ xuống được, Tần Trắc phi hào sảng khoáng đạt thật sự khiến người ta bội phục.” Minh Yên cười nói, vừa dứt lời thì lão Vương phi đi ra, bên cạnh không có Tiền ma ma theo hầu nên cứ cảm thấy thiếu gì đó, không biết Tiền ma ma ở lại vương phủ có ổn không.
Thân phận của Tần Vũ đặc biệt, dù sao cũng là Trắc phi của An Thân Vương, thế mà vẫn nghiêm túc hành lễ với lão Vương phi, theo như lời của nàng ta thì bây giờ không phải ở Kinh thành, lão Vương phi lại là trưởng bối của An Thân Vương, đây là chuyện nên làm, một câu đơn giản đã làm rõ địa vị và tình hình hiện tại, không hề tự cao tự đại chút nào, lão Vương phi cũng dần dần thích nàng ta.
Ba người ngồi vào chỗ, Minh Yên hỏi về sinh hoạt hàng ngày và tình hình sức khỏe của lão Vương phi, biết tất cả đều mạnh khỏe thì mới yên tâm. Lão Vương phi hỏi về ba hài tử, cười nói: “Đứa thứ hai vẫn bám Đại thiếu gia của Tống gia à?”
Mặt Minh Yên đỏ bừng, thật sự cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người ta nữa, nhưng vẫn gật đầu nói: “Vâng ạ, có lẽ Minh Tấn và Nhị nha đầu có duyên, thấy thằng bé thì sẽ không khóc quấy nữa, thật khiến người ta hết cách, cũng may đứa nhỏ Minh Tấn này ngoan ngoãn, ngày nào cũng không lơ là việc học mà còn phải chú ý tới Nhị nha đầu, sau này không biết nói sao với phụ thân của người ta.”
Lão Vương phi vui vẻ nói: “Ta sống từng tuổi này mà chưa từng gặp qua chuyện như vậy, nhưng mà chắc chắn sau này nha đầu này lớn lên sẽ rất nghịch ngợm, chẳng kém phụ thân của nó đâu.”
Mặt Minh Yên cứng đờ, sau đó nói: “Nữ hài vẫn nên đoan trang trầm tính thì tốt hơn, tương lai mới dễ nói chuyện với nhà chồng, nếu nha đầu này nghịch như khỉ thì sầu chết người ta.”
Đúng lúc này Tần Vũ cười nói: “Thường nói nữ hài lớn lên sẽ thay đổi, Úc tỷ tỷ chớ lo lắng, nữ hài hoạt bát cũng rất tốt, được mọi người yêu quý.”
“Vậy mượn lời chúc tốt lành của Tần Trắc phi.” Minh Yên khẽ cười, một tiếng Úc tỷ tỷ của Tần Vũ khiến nàng thầm run lên, trời muốn đổ mưa đỏ[1]…
[1] Đổ mưa đỏ: nguyên văn là trời đổ mưa đỏ, ngựa mọc sừng, ý chỉ những chuyện phi lý, không tưởng.
“Có tin tức của Hạo Khiên à?” Suy cho cùng lão Vương phi vẫn rất lo lắng cho cháu trai của mình mà hỏi.
“Sáng sớm nay tôn tức tới cũng chính vì có việc muốn nói với tổ mẫu.” Minh yên cảm thấy không có gì phải giấu giếm, chẳng lẽ Tần Vũ không đi thì mình không thể nói? Dù sao cũng không có gì đáng xấu hổ nên nói thẳng luôn.
“Ồ! Việc gì?” Lão Vương phi lập tức hỏi.
“Cả ngày hôm qua không nhận được tin của tiểu Vương gia, trong lòng tôn tức rất bất an, sau khi rời chỗ tổ mẫu thì đến thẳng chỗ của Vương gia. Không ngờ Vương gia vừa nhận được thư của tiểu Vương gia, tôn tức may mắn được Vương gia tin tưởng đưa thư cho tôn tức xem, chỉ là không nghĩ đến sẽ xảy ra việc như vậy…”
Minh Yên lập tức kể rõ ràng chuyện của dốc Lạc Nhạn cùng với cuộc đối thoại giữa nàng và An Thân Vương, nói mất thời gian nửa nén hương. Lão Vương phi và Tần Vũ nghe mà kinh ngạc không thôi, hai người đều không ngờ còn có chuyện kỳ quái như vậy.
“Thiên hạ rộng lớn này quả nhiên không thiếu cái lạ, không ngờ sẽ có một nơi kỳ quái đến thế. Trời xanh phù hộ, may mà trước kia cháu từng nghe người ta nhắc tới nơi này, nếu không lần này Hạo Khiên sẽ thua trận.” Lão Vương phi chắp tay trước ngực không ngừng lẩm bẩm.
Tần Vũ nghe Minh Yên nói xong thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, mình đúng là quá đa nghi, nghĩ xấu cho người ta, lúc này ánh mắt nhìn Minh Yên đã hơi thay đổi, nghe nhiều biết rộng có thể giúp phu quân của mình, đúng là hiền thê, chẳng trách tối qua ánh mắt của An Thân Vương lại khác thường, có lẽ tâm trạng cũng giống như mình lúc này đây.
“Đúng vậy, Úc tỷ tỷ có kiến thức uyên bác, nếu trận ở dốc Lạc Nhạn đại thắng, chắc chắn không thể để công lao của Úc tỷ tỷ chìm xuống được.” Tần Vũ khẽ cười nhìn Minh Yên, trong giọng nói mang theo sự sùng bái.
“Đâu có, đâu có, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, Tần Trắc phi đừng nói thế, Minh Yên thân là phụ nhân, có công lao gì chứ.” Minh Yên lập tức khiêm tốn nói.
Bên này đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng kèn lệnh vang lên, càng lúc càng dồn dập, ba người nhìn nhau giật thót, Minh Yên bất giác đứng dậy cùng lúc với Tần Vũ, hai người liếc nhìn nhau, Minh Yên nhìn lão Vương phi nói: “Tổ mẫu, tôn tức đi ra xem, không biết có phải xảy ra tình huống khẩn cấp gì khong.”
Lão Vương phi gật đầu phất tay, nói: “Mau đi đi, không cần lo lắng cho ta, ta ổn.”
Minh Yên không dám chậm trễ, gật đầu rồi đi luôn ra ngoài, Tần Vũ đuổi theo nói: “Úc tỷ tỷ, ta đi chung với tỷ xem thế nào.”
Minh Yên sửng sốt, lập tức nói: “Tần Trắc phi vẫn nên không đi thì hơn, trên thành lầu rất nguy hiểm.”
Tần Trắc phi cười nhạt một tiếng: “Tỷ tỷ có thể đi, Tần Vũ cũng không phải hạng người ham sống sợ chết. Mặc dù Tần Vũ không có bản lãnh gì lớn nhưng tỷ tỷ có gì phân công thì Tần Vũ vẫn có thể làm.”
Minh Yên nhìn nàng ta đăm đăm, chỉ thấy Tần Vũ đang cười mà trong mắt lại mang theo sự kiên định vững vàng, đúng lúc này Liễu Thanh Mi từ xa chạy tới, từ xa đã gọi Minh Yên: “Úc tỷ tỷ… Úc tỷ tỷ, đợi muội với, muội có chuyện cần nói.”
Minh Yên dừng bước, nhìn Liễu Thanh Mi chạy chậm lại, đỡ lấy nàng ấy nói: “Có chuyện gì?”
Liễu Thanh Mi thở hổn hển nói: “Vây thành… Vây thành… Chúng ta bị bao vây…”
Tim Minh Yên đập loạn, sắc mặt Tần Vũ cũng lập tức tái nhợt, hỏi lại: “Vây thành? Ai vây thành?”
Liễu Thanh Mi ôm lấy tay Minh Yên, quay đầu nhìn Tần Vũ, lúc này đã không còn quan tâm tới thù hận trước đây, hổn hển nói: “Không biết là ai, chỉ nghe thấy có người kêu lên là vây thành… Công thành, khả năng là Miên thành bị bao vây rồi.”
Minh Yên nhíu mày, ai sẽ đi vây thành vào lúc này? Chu Hạo Khiên đã kiềm chân đại quân của Chung Dực, đại quân của Tương Thân Vương cũng bị đại quân của Chung Dực bao vây, đằng đó đang tạo thành thế cục tự khống chế nhau mà.
Dù dưới trướng Tương Thân Vương còn binh mã thì chắc chắn cũng không đủ để vây Miên thành, vậy chỉ có thể là binh mã của Túc Thân Vương, dũng mãnh thiện chiến nhất dưới trướng Túc Thân Vương là quân Chung gia, quân Chung gia đang bị Chu Hạo Khiên kiềm chế, quyết chiến sắp nổ ra, vậy ai là người vây thành? Còn ai có bản lãnh này?
Minh Yên nhất thời không nghĩ ra, lòng nóng như lửa đốt, trong Miên thành có An Thân Vương, lão Vương phi, sáu hài tử, nếu thành bị phá, An Thân Vương xong đời thật rồi.
“Báo…”
Một tiếng hô lớn đột nhiên vang lên, ngay sau đó thấy một binh sĩ chạy nhanh về phía viện của Tống Tiềm, ba người thấy thế thì lúc này cũng bất chấp tất cả, nhấc váy chạy nhanh theo, muốn biết tin tức mới nhất.
Đi vào cổng viện lập tức nghe được âm thanh vang dội: “…Tiểu Trình tướng quân còn nói Sài Ngôn, Liễu Thượng thư, Tần Đại học sĩ và các đại thần phản đối Túc Thân Vương đã bị tống giam vào ngục, hiện giờ người chưởng quản trị an của cấm cung là Vũ Ninh Vương, Hoàng thượng bị nhốt trong hậu cung, triều chính do Túc Thân Vương xử lý thay, người công thành hôm nay chính là cựu Đề đốc Cửu Môn bị cách chức Nhạc Tắc Sơn suất lĩnh đại quân, số lượng vây thành khoảng năm vạn binh, tiểu Trình tướng quân nói ngài ấy sẽ nhanh chóng liên hệ với Tống đại thân, thoát thân tới ứng cứu, trước đó xin Vương gia dù thế nào cũng phải bảo vệ được Miên thành.”
Minh Yên bủn rủn suýt chút nữa ngã ra đất, Vũ Ninh Vương luôn giữ thế trung lập mà ngay thời điểm mấu chốt lại quy phục Túc Thân Vương, chẳng trách Túc Thân Vương lại có thể đột nhiên tập trung binh lực công thành, tuy Vũ Ninh Vương không nổi danh, văn không tài võ không giỏi, nhưng vương phủ Vũ Ninh vẫn được người trong quân kính tin, ở thời buổi này, binh tướng chịu tin phục, một là thế gia dong binh với uy tín gầy dựng trăm năm, suy cho cùng thì trong quân cũng có không ít người từng chịu ơn huệ của vương phủ Vũ Ninh, thứ hai là những tướng lĩnh thiếu niên nổi danh sa trường như Chung Dực, Chu Hạo Khiên, Trịnh Trí.
Sắc mặt của Liễu Thanh Mi và Tần Vũ cũng không khá hơn là bao, hai người chính tai nghe rõ ràng phụ thân của mình bị tống giam vào ngục, Liễu Thanh Mi từng nói Tần Vũ không quan tâm tới an nguy của người nhà, nhưng thời khắc này Minh Yên nhìn rõ nỗi bi thương và lo lắng trong mắt Tần Vũ.
Nàng đưa tay nắm lấy tay hai người, dịu giọng nói: “Đừng cuống, chúng ta không thể hoảng, nếu chúng ta cũng hoảng, chẳng phải đã thua địch luôn rồi sao?” Nhìn hai người đều bặm môi không nói một lời, Minh Yên có hơi bực bội, khẽ quát: “Hai người ngốc à? Chỉ có giữ được Miên thành, giữ được tính mạng của mình thì sau này mới có hy vọng đoàn tụ với người nhà, bây giờ mới chỉ vào ngục, tính ra vẫn còn mạng, vẫn còn đường sống.”
Nhìn khuôn mặt lo lắng mà ánh mắt lại kiên định của Minh Yên, Tần Vũ dần lấy lại tinh thần, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh của trước đó, chỉ là hai tay vẫn hơi run rẩy, gật đầu với Minh Yên. Liễu Thanh Mi đã rưng rưng nước mắt, nức nở nói: “Ta nghe Úc tỷ tỷ, nghe tỷ…”
Minh Yên ngửa đầu nhìn trời, không cho nước mắt chảy xuống, nơi này không cần nữ nhân khóc lóc, nàng phải biến đau thương thành sức mạnh, sức mạnh của một nữ nhân nhỏ bé, nhưng trong Miên thành có ngàn vạn người giống nàng, sức mạnh mọi người đồng lòng đoàn kết lại cũng không thể xem thường.
Mây trắng bồng bềnh giữa trời xanh, gió nhè nhẹ thổi qua ngọn cây, rõ ràng là một ngày trời nắng đẹp mà lòng người lại cảm thấy ớn lạnh.
Ba người Minh Yên, Tần Vũ và Liễu Thanh Mi đợi mọi người giải tán mới cùng nhau bước vào đại sảnh, lập tức thấy An Thân Vương đang đứng trước bản đồ không ngừng chỉ trỏ gì đó. Hắn nghe tiếng bước chân thì quay người lại, một thoáng giật mình, không ngờ ba người lại cùng nhau tới.
Ba người hành lễ, Minh Yên nhìn hai người Tần Vũ một cái rồi mở lời trước, hỏi: “Thần phụ muốn biết tại sao trong tình hình như này mà Túc Thân Vương lại vây Miên thành? Đáng lý phải chờ Chung Dực khải hoàn trở về, tập hợp đủ binh lực công thành mới là kế sách tốt nhất.”
Tuy Minh Yên không quá chú ý tới triều chính, không nghiêm cứu kỹ quân sự, nhưng dù sao cả ngày đều nghe Chu Hạo Khiên phân tích lợi hại trong triều cục, nghe hắn bài binh bố trận, nghe nhiều nên thuộc, tích lũy lâu dài thành ra cũng dễ tiếp thu hơn nữ tử bình thường ở mảng này.
An Thân Vương nhìn Minh Yên, kinh ngạc lóe lên trong mắt rồi biến mất, nhưng vẫn nói: “Theo mật báo, Túc Thân Vương muốn ép phụ hoàng viết chiếu thư thoái vị nhường ngôi, tuy phụ hoàng đang mang bệnh nhưng kiên quyết không chịu, Túc Thân Vương sẽ không để bản thân mang tội danh giết vua, bị người trong thiên hạ dè bỉu, đã vậy chỉ còn cách giết ta và Tương Thân Vương, dưới tình thế không còn sự lựa chọn nào khác phụ hoàng chỉ có thể lập hắn làm vua.”
Ép ngôi không thành nên lúc này mới tức giận động thủ!
Chung Dực mới xuất chinh, Túc Thân Vương đã làm ra chuyện này, với tính cách của Chung Dực, e rằng sẽ tức hộc máu. Có lẽ trên đời này cũng chỉ có một hai kẻ có thể nghĩ ra được kế ngu ngốc như vậy. Quả nhiên nghe thấy An Thân Vương nói tiếp: “Tên khốn Tống Thanh Bình này, tự xưng là Gia Cát tái thế mà lại không biết một chiêu này của hắn đã khiến Chung Dực kiếm củi ba năm cháy trong một giờ, nhưng mà cũng không thể xem nhẹ lần vây thành này, sơ hở một chút cũng có thể khiến toàn quân ta bị diệt.”
Quả nhiên là tên khốn Tống Thanh Bình này! Minh Yên tức nghiến răng, nhưng mà còn cách nào chứ, tình thế bức ép con người ta, cách duy nhất bây giờ là cố gắng hết sức kháng địch.
Hiểu rõ ngọn nguồn, Minh Yên đang định nói sẽ tập hợp nữ tử toàn thành ra phố, góp một phần sức lực bảo vệ thành, nhưng lại thấy mặt đất dưới chân chao đảo, có tiếng chém giết đã lâu không nghe vang tới. Thế mà không chỉnh đốn binh mã đã lập tức công thành, xem ra Nhạc Tắc Sơn tới lần này đã có chuẩn bị trước.
Tống Tiềm nhìn ba người, nói: “Các nàng cứ ở yên trong dịch quán, bổn vương lên tường thành chiến đấu với các tướng sĩ.”