“Tướng quân bảo người phải bảo vệ tốt chính mình, không được lộ diện, những chuyện khác thì ngài ấy sẽ tự đi làm, mấy ngày nay đang tìm cách liên lạc với tiểu Vương gia, đợi khi liên lạc được sẽ báo tin cho chúng ta.” Bạch Hinh cũng hạ thấp giọng, hưng phấn vô cùng.
Lúc này Minh Yên mới thả lỏng yên tâm hẳn, khẽ gật đầu, ngước mắt nhìn Bạch Hinh, chỉ cảm thấy viền mắt ươn ướt, cuối cùng cũng nói ra: “Chúng ta sống rồi, lần trước Tống Thanh Bình dẫn người tới bắt chúng ta, may mà tỷ xem xét tình hình nhanh chóng, phát hiện ra sớm cho nên chúng ta mới có thể thoát được một kiếp nạn lớn.”
Bạch Hinh nhìn Minh Yên, muốn nói lại thôi, đâu phải công lao của nàng ấy, đó là công lao của Chung Dực, nhưng Chung Dực không cho nàng ấy nói ra, còn đẩy hết công lao này lên người nàng ấy. Bạch Hinh không hiểu tại sao, Chung Dực bảo là vì khuê danh của chủ tử, hơn nữa suốt quãng đường này Chung Dực luôn giữ khoảng cách với chủ tử, cũng không chủ động tới bắt chuyện, ngay cả lúc chạm mặt cũng rất lạnh lùng. Nhưng Bạch Hinh biết, mỗi tối Chung Dực đều canh gác trên nóc nhà, trắng đêm không ngủ.
Nhưng kỳ lạ hơn nữa là Liên Song, và cả Hồng Tụ, Thiên Hương đều coi chuyện này là điều rất hiển nhiên, khiến nàng ấy cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều.
Bạch Hinh ngẫm nghĩ rồi kể lại lời đồn mình nghe được cho Minh Yên. Minh Yên khẽ cau mày, cười lạnh một tiếng, nói: “Nhất định là Ngũ tỷ của ta lại không chịu yên phận rồi.”
Bạch Hinh tức trắng mặt, nhịn không được nói: “Chủ tử, chẳng lẽ cứ mặc kệ nàng ta như thế sao?”
“Kệ đi!” Minh Yên thấp giọng đáp.
“Chủ tử, nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng rất lớn tới danh dự của người, mặc dù chúng ta không thể lộ diện, nhưng vẫn có thể bí mật làm chút chuyện mà.” Bạch Hinh nghiến răng, chỉ cần cho nàng ấy cơ hội, nàng ấy chắc chắn sẽ không nương tay.
“Bạch Hinh, vị Ngũ tỷ tỷ kia của ta quỷ kế đa đoan, hiện giờ Túc Thân Vương đang treo thưởng ngàn vàng tróc nã ta, ngày nào cũng có không ít người được đưa tới nhưng tiếc rằng đều không phải ta, có lẽ vị Ngũ tỷ tỷ kia của ta đã nghi ngờ ta không còn ở ngoài thành mà đã trở lại trong thành rồi, cho nên lúc này mới bất chấp thủ đoạn ép ta lộ diện.” Minh Yên rất hiểu Lan Phương, với trí thông minh của Lan Phương, chắc chắn sẽ nghĩ ra gì đó.
“Vậy chúng ta cứ trơ mắt mặc kệ như vậy sao?” Bạch Hinh cảm thấy không nuốt trôi cục tức này.
“Thời cơ chưa tới, đừng sốt ruột.” Minh Yên mỉm cười, có qua có lại là điều hiển nhiên mà đúng không?
Ba hài tử tỉnh cùng một lúc, Minh Yên vội bế một bé lên, nói: “Không khóc, không khóc, các con mà khóc sẽ dẫn kẻ địch tới, khó mà bảo vệ được cái mạng nhỏ này, ngoan nào, lát nữa cho các con bú sữa.”
Bạch Hinh lập tức ra ngoài tìm bà vú, ở ngay bên cạnh nên nhanh chóng trở lại. Mỗi người ôm một đứa, cởi vạt áo cho bú, Minh Yên nhìn ba hài tử của mình, cảm thấy ba hài tử này quá ngoan, không cho khóc thì quyết không khóc, rất nhiều lần phủ Túc Thân Vương tới điều tra nhưng đều trốn được, nếu ba hài tử mà khóc thì sao có thể không bị phát hiện? Nhưng ba hài tử này lại không khóc, một lần là trùng hợp, hai lần là ý trời, nhưng ba lần rồi bốn lần, mọi người trong viện đều kinh sợ, càng cảm thấy ba hài tử này không tầm thường, trong thời buổi loạn lạc mà có thể nhiều lần tránh thoát kiếp nạn, chẳng lẽ cái gọi là quý tử là có thật?
Cho ba hài tử ăn no xong rồi đặt xuống, Ô tẩu tử chỉnh vạt áo lại, xong xuôi rồi mới cười nói: “Chủ tử có phúc quá, ba hài tử đều là mệnh vàng mệnh quý, ngoan ngoãn hiếm có, giúp chúng ta bớt không ít chuyện. Nô tỳ nhớ có lần, lần đó nguy hiểm thật, ngay thời điểm mấu chốt các tiểu chủ tử nói không khóc là không khóc. Tương lai nhất định có tiền đồ tương sáng, tuyệt đối không sai.”
“Tiền đồ tương sáng thì không mong, bây giờ ta chỉ hy vọng bọn trẻ có thể bình an trưởng thành. Ba người các tỷ cũng chịu khổ, đợi ngày tiểu Vương gia công thành, nhất định sẽ không bạc đãi các tỷ, cứ yên tâm đi.” Minh Yêm mỉm cười, đưa ngón tay vào tay hài tử thứ hai, con bé lập tức nắm chặt, tươi cười khanh khách.
“Chủ tử, người nghỉ ngơi đi, bọn nô tỳ sẽ ôm tiểu chủ tử qua phòng bên kia chơi, buổi tối sẽ đưa trở lại đây.”Ô tẩu tử cười nói.
Minh Yên gật đầu, nàng cũng thấy hơi mệt, nói với ba hài tử những lời nói mỗi ngày: “Ba đứa các con phải ngoan, mẫu thân nằm một chút, buổi tối lại chơi với các con, không được khóc, nếu dẫn đại binh tới chúng ta lại phải chuyển nhà đấy.”
Biết là không hiểu nhưng vẫn muốn nói, cứ như làm vậy mới yên tâm được. Hôn mỗi hài tử một cái, đôi mắt của đứa lớn trầm tĩnh như mặt nước, đôi mắt của đứa thứ hai lại long lanh như hắc thạch, còn đứa thứ ba thì mơ màng buồn ngủ, đôi mắt như chứa đựng ngàn sao. Minh Yên thở dài một tiếng, ba hài tử này hình như đều rất đặc biệt…
Bà vú ôm hài tử ra ngoài, Bạch Hinh đỡ Minh Yên nằm xuống, miệng vẫn dông dài nói: “Trong thời gian ở cữ vẫn có thể xuống đất, đi bộ, ra gió, tuy là thật nhưng không thể chủ quan được. Ô tẩu tử đã nói, nữ nhân sinh hài tử dễ để lại mầm bệnh, bây giờ tranh thủ chưa qua một trăm ngày còn có thể khôi phục, người không thể cố chấp.”
Ngày nào cũng dông dài một lần, giống như mình dông dài với ba hài tử. Minh Yên nhịn không được cười nói: “Sao tỷ lại cằn nhằn suốt ngày giống ta thế? Cẩn thận không gả được.”
“Lo gì, gả không được thì đã có chủ tử nuôi nô tỳ cả đời, bảo vệ nô tỳ cả đời, già rồi còn được thưởng loại quan tài tốt nhất, có gì mà phải buồn.”
Nghe Bạch Hinh nói mà Minh Yên lắc đầu, chầm chậm nhắm mắt lại, nghe tiếng Bạch Hinh thả màn, nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Khi ngủ được một giấc dậy, trời đã nhá nhem tối, Minh Yên xuống giường, lại nghe thấy tiếng của Lan Cúc: “Chuyện hôm nay không cần nói với Thất muội muội, cứ để muội ấy hồi phục sức khỏe đã, cũng không phải là chuyện lớn gì, qua vài ngày nữa sẽ ổn thôi.”
“Hiện giờ có tiền cũng khó mua được lương thực, lương thực trong thành khan hiếm, chúng ta lại nhiều người, phải biết tiết kiệm, ngày mai chúng nô tài sẽ một ngày ăn hai bữa cơm, bà vú phải cho hài tử bú nên tất nhiên không thể thiếu, các chủ tử cũng không thể thiếu, tạm cầm cự như vậy vẫn có thể qua nửa tháng, hy vọng nửa tháng sau tình hình sẽ khá hơn.” Bạch Hinh bất đắc dĩ thở dài, trước kia chưa từng phải lo tới chuyện cơm ăn.
Lan Cúc nhíu mày, mãi lâu sau mới nói: “Hay là ta về Úc phủ mượn ít lương thực? Không thể để mọi người chịu đói được.”
Minh Yên giật thót, nếu Lan Cúc về Úc phủ thì hỏng, chắc chắn Lan Phương có thể điều tra ra được, nàng nghĩ đến đây thì vội vén màn ra ngoài, nói: “Nhị tỷ, tuyệt đối không được.”
Thấy Minh Yên tới, Bạch Hinh vội đỡ Minh Yên ngồi xuống, Lan Cúc hỏi: “Tại sao không được? Bọn ta thì không sao, nhưng muội nghĩ đến ba hài tử đi, cùng lắm ta mặt dày đi một chuyến, muội không thể lộ diện, ta đi là được. Không thì ta đi tìm Lan Phương, tóm lại vẫn là tỷ muội với nhau, chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ, đúng không?”
Minh Yên suýt thì ngất luôn, vội kéo tay Lan Cúc hỏi: “Nhị tỷ, tỷ đi tìm Ngũ tỷ chưa đấy?”
Lan Cúc lắc đầu, nói: “Chưa, đang thời chiến tranh loạn lác này rất ít người ra ngoài đường, ta cũng không dám đi lung tung, bị người khác phát hiện thì nguy, còn ban đêm cấm đi lại càng không thể đi. Nhưng mà bây chúng ta gần như rơi vào đường cùng, ta cũng chỉ đành mạo hiểm thôi.”
“Nhị tỷ, tuyệt đối không được, tỷ không được đi.” Minh Yên cuống lên.
Lan Cúc nhìn thái độ của Minh Yên thì không hiểu, hỏi: “Tại sao?”
Có một số việc không thể nói với Lan Cúc, Minh Yên đành nói: “Để ta nghĩ cách, có thể không ra ngoài thì không cần ra ngoài, dù sao bây giờ ta cũng đáng giá ngàn vàng, còn cả sự an toàn của các hài tử, không thể không cẩn thận. Ta nghĩ chắc chắn Túc Thân Vương sẽ nghĩ chúng ta đi tìm Ngũ tỷ tỷ, dù là Úc phủ hay phủ Nam Dương Hầu thì chắc chắn đều có người của Túc Thân Vương theo dõi, chúng ta đi chuyến này chẳng phải rơi vào mai phục của kẻ địch à?”
Dưới sự khuyên bảo của Minh Yên, cuối cùng Lan Cúc cũng từ bỏ suy nghĩ này, chỉ là vẫn ũ rũ cau mày. Nhưng vừa rạng sáng hôm sau, Bạch Hinh đã kinh ngạc phát hiện trong sân đặt mấy túi gạo trắng, mọi người trong viện đều nghĩ là thần tiên hiển kinh, ngay cả Đại phu nhân lâu rồi không ra khỏi phòng cũng ra nhìn một cái rồi lại trở về, mà ánh mắt nhìn Minh Yên vẫn lạnh lùng như cũ, như thể vẫn rất ghét Minh Yên vậy.
Trong khi mọi người đang bàn luận rôm rả, Minh Yên nhìn thấy Chung Dực điềm nhiên rời đi trong im lặng, trong lòng chợt có một cảm giác kỳ quái mơ hồ…
Trong cả một ngày rất ít khi gặp được Chung Dực, từ sau khi Chung Dực cứu được Minh Yên thì giữa bọn họ như có rất nhiều ngăn cách, Chung Dực hờ hững với Minh Yên, mà cũng hờ hững với Lan Cúc, đối với bất cứ ai cũng lạnh lùng, nhất là với Đại phu nhân, càng lạnh lẽo đến đòi mạng.
Minh Yên biết Chung Dực vẫn căm hận Đại phu nhân.
Minh Yên chơi đùa cùng ba hài tử ở trong sân, lại không ngờ gặp được Chung Dực, tất nhiên là Chung Dực cũng rất bất ngờ khi thấy Minh Tên, gật đầu xem như chào hỏi rồi xoay người rời đi. Minh Yên không hiểu mình đã đắc tội gì với hắn, sao hắn lại đối xử với mình như vậy, vội kêu lên: “Khoan đã.”
Nàng quay người để bà vú bế hài tử về, còn mình thì đi lên phía trước đuổi theo Chung Dực sắp định rời đi, chắn trước mặt hắn, nhìn hắn.
Chung Dực khẽ cau mày, khẽ nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, xin Úc Trắc phi tự trọng.”
Minh Yên không thở nổi, suýt nghẹn sặc, nàng nhìn Chung Dực, mặc dù thái độ lạnh lùng nhưng sâu trong đôi mắt kia, Minh Yên vẫn thấy được vẻ bối rối.
“Huynh mang gạo về à?”
Chung Dực im lặng, Minh Yên thở dài, khẽ nói: “Bây giờ huynh không thể quay về Chung phủ, cũng không thể xuất đầu lộ diện, huynh kiếm đâu ra gạo?”
“Nàng không cần quan tâm tới chuyện này, có ăn là được rồi, ta cũng chỉ có thể kiếm gạo, còn những chuyện khác thì không thể hỗ trợ.” Chung Dực cay đắng nói, hóa ra mất đi gia thế, mất đi ánh sáng vinh quang theo nửa đời người lại phải đầu trộm đuôi cướp, nửa đêm canh ba lẻn vào nhà giàu trộm gạo, đúng là quá vô dụng.
“Cảm ơn huynh.” Minh Yên khẽ nói, muốn nói gì đó nữa nhưng rồi vẫn không thể nói ra. Đột nhiên hiểu vì sao Chung Dực lại lạnh lùng với mình như vậy, một câu nam nữ thụ thụ bất thân, Chung Dực đang muốn bảo vệ trinh tiết của mình, muốn đưa mình về bên Hạo Khiên, hắn không muốn để người đời có lời dèm pha, phá hoại tình cảm phu thê của mình và Hạo Khiên. Minh Yên không ngờ Chung Dực lại nghĩ tới những điều này, trong lòng rất rối ren, hắn vẫn một lòng như thế, vẫn chu đáo như thế, dù có lẽ đã biết mình là ai nhưng cũng không truy hỏi tại sao mình lại biến thành Úc Minh Yên? Cũng không giải thích chuyện năm đó, cũng không níu kéo mình, dù là ở đâu khi nào cũng suy nghĩ cho mình, nghĩ cho thanh danh của mình, nghĩ cho tình cảm phu thê của mình và Chu Hạo Khiên.
Minh Yên không muốn hỏi nữa, hắn làm như vậy không phải vì muốn mình hạnh phúc, nàng đột nhiên ghét người nam nhân này, hắn làm vậy để khiến mình phải áy náy.
Minh Yên quay người bước đi, nàng thành toàn cho tâm nguyện của hắn.
Nhìn bóng hình Minh Yên vào phòng, lúc này trên mặt Chung Dực mới lộ ra sự thống khổ, rõ ràng là người mình yêu từ tận đáy lòng, biết rất rõ nàng đang ở trước mắt nhưng hắn không dám chủ động hỏi một câu, sao nàng lại biến thành thế này? Cũng không dám nói hãy đi theo ta, và càng không dám đi theo nàng thời thời khắc khắc.
Nàng luôn muốn về bên Chu Hạo Khiên, điều hắn có thể làm là khiến nàng hạnh phúc, không để Chu Hạo Khiên hiểu lầm nàng, không thể để danh dự của nàng bị vấy bẩn. Dù hắn rất muốn ôm nàng vào lòng, nói về chuyện của những năm này, kể ra sự bất lực và thống khổ của bản thân, cũng muốn biết chuyện cũ của Lan Nhụy, nhưng Chung Dực vẫn biết mình đã không còn tư cách.
Minh Yên lựa chọn gả cho Chu Hạo Khiên, mà Chu Hạo Khiên cũng rất tốt với Minh Yên…
Chung Dực nắm chặt hai tay, nhíu mày bước nhanh rời đi. Có lẽ hắn phải suy nghĩ xem tiếp theo mình nên làm gì.
Lệnh cấm đi lại ban đêm trong thành càng ngày càng nghiêm, Bạch Hinh ra ngoài nghe ngóng tin tức đều nhiều lần phí công, tối nay còn suýt chút nữa bị lính đi tuần phát hiện, Bạch Hinh cảm thấy khác thường, hình như những binh lính tuần tra này không giống với trước kia, cảnh giác rất cao, trong lòng cứ thấy bồn chồn bất an.
Bạch Hinh cảm giác dường như có người đi theo sau lưng mình, cảm giác bất an kia càng lúc càng lớn, không khỏi bước nhanh chân hơn lách mình vào một con hẻm nhỏ, hai chân nhún một cái, nhẹ nhàng bay người lên mái hiên, ghé sát vào vách mái hiên nhà, không nhúc nhích nhìn chằm chằm đầu hẻm.
Bạch Hinh chỉ cảm thấy tim đập loạn, bởi vì nàng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, không khỏi nắm chặt đoản kiếm trong tay. Hai mắt nheo lại nhìn đầu hẻm, dù người đến là ai cũng phải giết chết hắn, không thì Minh Yên sẽ gặp nguy hiểm, hạ quyết tâm, Bạch Hinh càng cẩn thận quan sát.
Một cái bóng dài đi đến, nhìn thấy trong con hẻm nhỏ không có người thì lập tức đứng lại đó, Bạch Hinh chớp lấy cơ hội hắn đang mất cảnh cảnh giác mà hành động, đạp chân một cái, đâm chủy thủ trong tay về phía người kia. Bạch Hinh ra tay rất nhanh, bởi vì Bạch Hinh không có võ công cao cường như Tam Nương, sợ mình không đánh lại đối thủ nên phải ra tay vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
Nhưng đúng lúc này, bóng người kia đột nhiên kêu lên: “Thả hạ lưu tình, người một nhà!”