Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Yên về tới Vô Vi Cư, tâm trạng rất phiền muộn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tại sao chỉ trong một đêm lại xuất hiện được cả một hài tử?

Đây không giống như việc mà Chu Hạo Khiên sẽ làm, nhưng nếu không phải… Tại sao cả đêm qua Chu Hạo Khiên lại không về? Minh Yên thật sự không muốn nghi ngờ, nhưng lại không thể không nghi ngờ, chuyện này quá trùng hợp, cả đêm qua Chu Hạo Khiên không về, lại đúng lúc này…

Sắc trời dần tối mà cả Chu Hạo Khiên lần Bạch Hinh đều không có ai trở về.

Trong lòng Minh Yên phủ mây mù, không thể xua tan được…

Bất kể là lời đồn hay sự thật, nhưng tóm lại cũng không thể cứ mập mờ không rõ ràng như vậy. Minh Yên muốn Chu Hạo Khiên cho nàng một lời nói thật, một câu trả lời thật.

Minh Yên đi xem ba hài tử, hài tử đã ngủ hết, ba hài tử đã có thói quen ngủ tối, sẽ không quấy khóc vào ban đêm giống hài tử khác, Minh Yên cảm thấy bớt lo đi nhiều, nhìn ba hài tử như ngọc khắc, ngồi bên giường, mắt Minh Yên cay cay, nên làm sao đây? Nếu Chu Hạo Khiên dây dưa với Bạch Mẫu Đơn thật… Nàng thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành!

Minh Yên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của mấy hài tử, không biết có phải do hơi mạnh tay mà Phi Ly lại mở mắt, vừa nhìn thấy Minh Yên thì khóe miệng lập tức cong lên, mặt mũi tươi cười sáng rỡ, vươn tay nhỏ muốn Minh Yên bế.

Minh Yên xót xa, nhìn thấy nhũ mẫu bước tới muốn bế Phi Ly thì vội vàng ngăn nàng ấy lại, tự mình bế Phi Ly lên, đôi mắt ấy to tròn trong veo, cảm xúc bực bội trong lòng Minh Yên chậm rãi lắng xuống, nàng không thể quá bi quan, không thể quá kích động mà đánh mất lý trí, phải nghĩ cho mấy hài tử nữa, nhớ tới tình cảm Chu Hạo Khiên dành cho nàng, kiểu gì nàng cũng phải tra ra chân tướng rõ ràng, cho hắn, và cũng cho chính mình một cơ hội.

Minh Yên dịu dàng vỗ về Phi Ly, ngâm nga một khúc ru ngủ, đôi mắt Phi Ly dần díu lại, một lúc sau đã thiếp đi. Minh Yên nhẹ nhàng hôn lên trán bé một cái, sau đó mới đặt bé xuống đắp kín chăn gấm mềm. Sau khi thơm lần lượt lên trán các con, Minh Yên mới đứng dậy, nói: “Ban đêm cũng cần tỉnh táo, mấy người các ngươi thay phiên trông coi, không cần thức đêm hết.”

Mấy bà vú ma ma gật đầu lia lịa, lúc này Minh Yên mới đẩy cửa chậm rãi đi ra ngoài.

Ánh trăng như mặt nước dịu êm bao phủ muôn nơi, phủ lên mặt đất ánh sáng dịu dàng, màn đêm yên bình như thế nhưng lại không xoa dịu được trái tim của Minh Yên. Nghi ngờ giống như một hạt giống, sẽ mọc rễ nảy mầm trong tim, sẽ quấn lấy ngươi khiến ngươi không thể say giấc, khiến ngươi chìm trong cảm xúc phẫn nộ vô cớ.

Minh Yên cảm giác như bây giờ mình đang đứng trên bờ vực sắp sụp đổ, từng chuyện một thi nhau kéo nhau tới khiến Minh Yên không thể không nghi ngờ.

Thế nhưng trong lòng nàng vẫn còn tin vào Chu Hạo Khiên, một nam nhân như vậy sao có thể làm ra chuyện đó, Minh Yên không thể hiểu nổi, nếu đây là sự thật thì sao hắn có thể giấu giếm nàng lâu đến vậy? Nếu không phải sự thật thì tại sao vào thời điểm này Chu Hạo Khiên lại đi đêm không về?

Minh Yên không thể tự vẽ ra cho bản thân mình một lời giải thích hợp lý, nhưng lý trí của nàng vẫn vùng vẫy nói với nàng, nàng nên tin tưởng chứ không phải nghi ngờ. Nhưng bảo một nữ nhân vẫn phải giữ vững niềm tin trong hoàn cảnh như bây giờ là một điều vô cùng tàn nhẫn.

Minh Yên nhắm mắt lại, cảm nhận sự bất lực và mâu thuận trong lòng mình, nàng sẽ đi đâu về đâu đây?

Lời đồn kỳ quái lan khắp vương phủ, sáng sớm hôm sau Minh Yên đi thỉnh an lão Vương phi, sắc mặt của lão Vương phi không tốt lắm, ánh mắt nhìn Minh Yên mang theo chút gì đó lo lắng nhưng vẫn kiên định nói với Minh Yên: “Các con cùng trải qua sinh tử, trải qua cách trở, trải qua chiến tranh, trải qua tất cả những điều mà người khác không trải qua, con nên tin tưởng trái tim của mình chứ đừng tin điều nghe từ miệng người khác.”

Lão nhân gia nhìn thấu sự đời, dù sức khỏe đã không còn tốt nhưng vẫn tin tưởng tôn tử của mình, giữ vững niềm tin của mình. Có lẽ bà ấy cũng buồn lòng nghi ngờ nhưng bà ấy vẫn hi vọng Minh Yên có thể cảm nhận mọi chuyện bằng trái tim trong sáng của mình.

Nhìn khuôn mặt già nua, hơi thở yếu ớt của lão Vương phi, Minh Yên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Tổ mẫu yên tâm, con và Chu Hạo Khiên sẽ giải quyết được.”

Đúng lúc này, lão Vương phi lại đột nhiên mở to mắt nhìn Minh Yên, cắn răng nói: “Ta chỉ có một tôn tử, hai tôn nữ, sau này chỉ có do con sinh ra mới là hài tử được ta công nhận.”

Minh Yên sững sờ, mở to mắt nhìn lão Vương phi, trong đầu đột nhiên nhớ tới rất lâu trước kia Chu Hạo Khiên đã từng nói: Tổ mẫu là người có thể không quan tâm tới sinh mạng vì lợi ích gia tộc.

Lão nhân gia có thể không quan tâm tới sinh mạng vì lợi ích gia tộc mà lúc này lại nói với Minh Yên rằng bà chỉ biết có hài tử của Minh Yên, dù Vương gia có nhiều hài tử nhưng lão Vương phi cũng chỉ yêu thường mình Chu Hạo Khiên, đây là một lời hứa hẹn bảo vệ Minh Yên, bảo vệ hài tử, nhưng Minh Yên cũng biết lúc này lão Vương phi cũng không dám khẳng định Chu Hạo Khiên có làm chuyện đó không.

Một thoáng đó, Minh Yên nhìn lão Vương phi cảm thấy, bà ở trong lòng mình đã không chỉ là tổ mẫu, không chỉ là người dẫn dắt Vương phủ mà hơn hết là người mình tôn kính từ tận đáy lòng.

Thế nhưng Minh Yên không muốn nói cho lão Vương phi biết, nàng không phải tiên Vương phi, nàng sẽ không nhịn, nếu Chu Hạo Khiên phản bội lời thề của bọn họ thật, nàng sẽ không lưu tình rời đi. Gương vỡ có hàn gắn thế nào cũng để lại vết nứt, tình yêu có khẽ hở sẽ không còn nguyên vẹn.

Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, Úc Minh Yên nàng là người cao ngạo! Trái tim của nàng có thể đóng kín làm một thê tử mẫu mực nhưng  không thể làm một thê tử mẫu mực cho nam tử mình từng yêu, nàng không muốn làm và cũng sẽ không làm.

Đi ra khỏi viện Thúy Ninh, ánh mặt trời vẫn sáng rực chói mắt nhưng trái tim Minh Yên đã vững vàng hơn một chút, nếu trái tim đã không chứa được ngói lành thì còn cái gì phải sợ?

Minh Yên có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, nhưng nàng vẫn ngẩng cao đầu, không gì có thể làm cho Úc Minh Yên nàng phải khom lưng cúi đầu…

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm.

Minh Yên nhận được tin An Thân Vương tới thì lấy làm kinh hãi, nhìn người báo tin nói: “Mời Vương gia đến phòng khách đi.”

Minh Yên nhíu mày cúi nhìn xiêm y của mình, sáng nay mặc áo đơn màu vàng nhạt, tươi đẹp lại đoan trang, suy nghĩ một lát rồi nhìn Liên Song chuẩn bị mở tủ lấy xiêm y, nói: “Không cần lấy, mặc thế này đi, sáng nay mới thay.”

“Như vậy được ạ? Gặp Vương gia cũng nên trang trọng chút chứ, tránh cho bị người ta coi thường.” Liên Song tức giận, dạo này cứ bị ánh mắt quái đản kia nhìn chằm chằm mà khó chịu.

“Trang trọng làm gì, lúc này không cần.” Minh Yên đứng dậy bước chân đi ra ngoài.

Liên Song bất lực, nhanh chóng đóng cửa lại rồi chạy đuổi theo, đi tới cửa thì đụng phải Tuyết Hủy, bèn nói: “Tuyết Hủy tỷ tỷ, trong phòng giao lại cho tỷ, muội theo chủ tử đi gặp An Thân Vương gia.”

Tuyết Hủy còn chưa hiểu, bước vào phòng nhìn thì thấy tủ bên giường mở rộng bốn cánh, y phục bên trong đổ hết ra, bấy giờ mới vỡ lẽ, không khỏi vỗ trán, đúng là càng vội càng rối.

Bước vào phòng khách, Minh Yên lập tức nhìn thấy một bóng áo đen trước cửa sổ vòng, im lặng đứng ở đó, ánh nắng vàng ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, dát lên một tầng ánh kim, dù là lúc nào thì mỗi khi An Thân Vương xuất hiện trước mặt nàng luôn cho nàng một cảm giác bình tĩnh lạ thường, trên người nam nhân này luôn mang một loại khí chất khiến người ta có thể cảm thấy bình lặng.

“Thiếp thân tham kiến Vương gia.” Minh Yên hành lễ, thấp giọng nói, bởi vì tối qua ngủ không ngon giấc nên giọng có hơi khàn.

Tống Tiềm quay người lại, khẽ cau mày, quan sát Minh Yên một hồi lâu mới nói: “Đứng lên đi, hai ta không cần khách sáo như vậy.”

GIọng nói dịu dàng như gió xuân tháng Ba lướt qua mặt. Minh Yên ấm lòng, vành mắt cay cay, thật là kỳ quái, Minh Yên vẫn có thể kiên cường trước mặt lão Vương phi, nhưng nghe Tống Tiềm nói như vậy, trong lòng lại cảm thấy tủi thân. Nàng vội vàng lấy lại bình tĩnh, nói: “Lễ nghi giữa quân thần, không thể thiếu.”

Tống Tiềm thở dài trong lòng, dù là lúc nào Minh Yên cũng xa cách lãnh đạm như vậy, một câu quân thần đã lập tức phân rõ ranh giới.

“Ta tới vì chuyện của Hạo Khiên.” Tống Tiềm không vòng vo, nhìn Minh Yên bình tĩnh nói.

Hắn tiến tới hai bước, ngồi xuống ghế bành đối diện Minh Yên, ra hiệu bảo Minh Yên ngồi xuống.

Minh Yên gật đầu cảm ơn, sau khi ngồi xuống mới nói: “Vương gia muốn giải thích gì cho tiểu Vương gia, hay là tới khuyên bảo thiếp thân điều gì.”

Trong giọng nói xen lẫn âm điệu sắc nhọn và bi thương, Minh Yên bất giác thốt ra, rõ ràng mới nãy còn nói với bản thân là phải tỉnh táo, thế nhưng sao nàng có thể kiềm chế được, biết rõ là không phải lúc nhưng vừa bắt đầu đã nói ra khỏi miệng. Lời vừa dứt Minh Yên lập tức nhíu mày, thở dài một tiếng, vội nói: “Vương gia chớ trách, thiếp thân thất lễ.”

Nhưng Tống Tiềm lại thấy vui, hắn không thích Minh Yên cứ ngụy trang hoàn mỹ không tì vết trước mặt mình, hắn thích nhìn nàng bộc lộ con người thật, mặc dù biết trong lòng nữ tử này chỉ có một mình Hạo Khiên nhưng hắn vẫn không hi vọng Minh Yên coi hắn là người dưng mà đề phòng, luôn luôn mang theo mặt nạ hoàn mỹ nhất khi gặp mình, Minh Yên như này mới là chân thật, Tống Tiềm rất vui.

“Muội phải tin Hạo Khiên, Hạo Khiên yêu muội bằng cả tính mạng.” Tống Tiềm nhìn Minh Yên, nói rõ từng câu từng chữ, giọng nói mạnh mẽ vững vàng, nhấn mạnh giữ chừng mang theo âm điệu đặc biệt làm người ta phải tin phục.

Minh Yên kinh ngạc,  trừng lớn hai mắt nhìn Tống Tiềm, lập tức trong lòng bùng lên ngọn lửa vô danh, bật thốt: “Tin? Vương nói cho ta biết ta phải tin như thế nào? Lời đồn lan truyền có chứng cứ hẳn hoi, có cả hài tử mà người vẫn bảo ta tin, vậy xin Vương gia cho một lý do, Minh Yên không phải đứa trẻ ba tuổi ngốc nghếch, vẫn biết phân biệt đúng sai, chẳng lẽ ta còn phải nhận hài tử không phải của mình sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK