“…Vừa tự cao vừa bất cẩn, nhi tử của bà ta cũng chỉ là một người quản lý công việc vặt, trên thiệp mời đều mời Vương gia và tiểu Vương gia, bọn họ chỉ có nước ghen tị thôi. Cho dù bọn họ có lòng cao hơn trời, nhưng sự thật bày ra trước mắt, dù có nghiến mòn răng thì có thể làm được gì?”
Liên Song luôn độc miệng, hôm nay nói chuyện càng không nể nang chút nào, Minh Yên nghe vậy nhìn nàng ấy hỏi: “Em nghe được chuyện gì mà giận vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì, chẳng qua là đám hạ nhân nói linh tinh sau lưng thôi, đứa nào đứa nấy đều bị mỡ heo làm cho mê muội, không nhìn xem sau này ai sẽ làm chủ vương phủ, lại dám khiêu khích ngông cuồng ai.” Liên Song thở phì phò nói.
Minh Yên bèn cười một tiếng: “Nếu em đã biết là chuyện linh tin thì sao phải bực mình vì bọn họ?”
“Chỉ giận tí thôi, phải lải nhải mấy câu cho bớt giận ấy ạ.” Liên Song bĩu môi rất bất mãn.
Minh Yên bất lực cười một tiếng, nói: “Tâm sáng như gương, việc gì phải đôi co mãi với người ta.”
Liên Song đưa thiệp mời trong tay cho Minh Yên, nói: “Mấy nhà này đều mời đích danh chủ tử người, người xem muốn đi không, Tần Trắc phi nói để bà ta còn biết báo tin cho người ta.”
Minh Yên nhận lấy xem, tấm đầu tiên là thiệp mời của Liễu Thanh Mi, Minh Yên hé miệng cười, tấm thứ hai là Tần Vũ, dưới hai tấm đó là hai người nhà mẹ đẻ gửi cho riêng mình, còn có Trịnh phủ gửi thiệp mời, người của mấy nhà này Minh Yên đều quen thân, đi nhà này mà không đi nhà kia thì không được, nàng nhíu mày, đây quả thật là một vấn đề vô cùng khó.
Minh Yên biết xã giao với nữ nhân hậu viện thật ra cũng là một con đường hỗ trợ nam nhân, nhưng trước mắt… Minh Yên nghĩ nghĩ, đành nói: “Em báo lại Tần Trắc phi, cứ nói ta bận chăm hài tử không có thời gian rảnh, đợi mấy ngày nữa rảnh tay sẽ đích thân mời các vị phu nhân tới phủ.”
Minh Yên chỉ có thể thoái thác, đã không đi thì không đi hết, mà đã đi thì phải đi tất cả, quá mệt mỏi, còn phải tránh để Tuyên Đế ghi kỵ, chẳng thà quyết định không đi, đợi qua dịp năm mới này, mọi người không còn chú ý, Minh Yên sẽ mời mấy người tới phủ trả nhân tình này.
Liên Song nghĩ mãi vẫn không rõ rắc rối trong đó, nhưng vẫn xoay người đi báo cho Tần Trắc phi.
Qua Tết Nguyên Tiêu, Kinh thành im ắng lại, rồi tới lễ Hoa Triều, lấy lý do thưởng hoa đạp thành gởi thiệp cho mấy nhà, mời đến vương phủ tụ tập cũng không tệ, Minh Yên thầm lên kế hoạch trong đầu, chỉ mong mấy ngày Tết qua thật nhanh, mình có cũng thể thư thả mấy ngày.
Tiếng màn cửa vang lên, có tiếng bước chân nặng nề truyền đến, Minh Yên không cần nhìn cũng biết là Chu Hạo Khiên trở về, nàng đứng dậy ra ngoài đón. Nha hoàn đang hầu hạ Chu Hạo Khiên cởi áo khoác, đổi y phục mặc ở nhà, thấy Minh Yên, Chu Hạo Khiên cười nói: “Nàng ra ngoài làm gì? Mau vào trong đi, ngoài trời lạnh lắm.”
“Chỉ là phòng trong phòng ngoài thôi mà, lạnh bao nhiêu đâu, ta cũng không phải giấy, đừng bao bọc ta quá.” Minh Yên nhận lấy áo khoác ngoài của Chu Hạo Khiên rồi móc lên giá, quay lại cười nói.
Chu Hạo Khiên nắm lấy tay Minh Yên, bàn tay to rộng bao lấy bàn tay nhỏ xinh như ngọc, cùng nhau đi vào phòng, ngồi trên sạp, lúc này mới nói: “Hơn tháng nữa An Thân Vương sẽ hồi Kinh.”
Minh Yên nhướng mày cười một tiếng, nói: “Đây là chuyện tốt, An Thân Vương trở về, chuyện trong cung cũng nên bắt đầu, chắc Hoàng thượng sẽ lập trữ chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Hạo Khiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo âm u, nói: “Không thể cứ chờ đợi như thế, lần này An Thân Vương có công cứu trợ thiên tai, lần trước thì có công dẹp loạn, lập làm Thái tử là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hoàng thượng vô cùng đa nghi, nghi kỵ đủ thứ, lần này phải mưu tính cẩn thận, phải thành công trong một lần.”
Minh Yên tự tay cầm cái lò ấm Phấn Thải in hình hỉ tước trên cành mai qua, châm một ly trà cho Chu Hạo Khiên, rồi lại rót cho mình một ly, sau đó mới nói: “Thảo hôi xà tuyến, kéo dài nghìn dặm, hôm nay chàng nói chắc chắn như vậy, e là đã có bố trí trước rồi, đúng không?”
Chu Hạo Khiên cười haha: “Không phải ta nghĩ trước mà là Nhạc quân sự mưu tính chu toàn, đã bắt đầu bố trí từ lâu, sức khỏe của Hoàng thượng ngày một kém, vẫn nên có dự tính trước.”
Minh Yên cụp mắt, chuyên trên triều đình biến hóa không lường, nữ tử nội trạch vốn không nên hỏi tới, chẳng qua là Chu Hạo Khiên thích nói với nàng, nàng nghe một tí, thỉnh thoảng phát biểu ý kiến, mặc dù không thể dệt hoa trên gấm nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể cho Chu Hạo Khiên một số suy nghĩ đặc biệt.
“Tân Hoàng đăng cơ luôn phải lập uy lập tín, còn phải cho mọi người biết đức uy cùng tồn tại, Hoàng thượng mãi không xử lý Túc Thân Vương và Tương Thân Vương, nói không chừng cũng có tâm tư này.” Những ngày này rảnh rỗi Minh Yên thường đọc sử ký, cũng đọc lướt qua chút thuật của đế vương, bấy giờ mới cảm thán sự mênh mông của thiên hạ, nữ tử hậu trạch bày kế tranh sủng thật ra còn kém rất xa hậu cung chém giết bên trong tường cao, càng không thể so được với Hoàng thượng dùng thuật đế vương.
Những tưởng Tuyên Đế đã lú lẫn, đề phòng An Thân Vương có công mà không ban thưởng, nhưng lần cứu trợ thiên tai này lại phái An Thân Vương đi, triều đình chi tiền tốn công, người được tiếng thơm lại là An Thân Vương, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương đều không có phần.
Phạm tội chỉ bị giam lỏng, không phải Tuyên Đế nhân từ, mà là muốn cho quân vương đời kế lập uy sau khi lên ngôi.
“Vậy cũng chưa chắc, trong mắt Hoàng thượng bao năm qua, Túc Thân Vương cũng rất có năng lực, là lựa chọn cho vị trí Thái tử, mãi không xử lý, e rằng là muốn quan sát hai nhi tử của mình thế nào rồi mới quyết định làm gì? Vậy thì chúng ta không thể để lão nhân gia thất vọng, đánh rắn không chết còn bị cắn lại, chuyện ngu ngốc như vậy, Chu Hạo Khiên ta từ trước đến nay chưa từng làm.”
Ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, ánh sáng xuyên qua cửa sổ phủ lên người hắn, khuôn mặt kiên định, đôi mặt quật cười, lúc nào cũng tỏa ra một điều duy nhất, lần này nhất đinh phải làm cho xong.
Minh Yên cúi đầu, than nhẹ một tiếng, nói: “Một tháng sau An Thân Vương sẽ trở về, vừa hay đến lễ Hoa Triều, ta sẽ mở tiệc chiêu đãi phu nhân các nhà tại vương phủ, đến lúc đó cũng phải mời Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đến. Nếu An Thân Vương rảnh rỗi tới ngồi một lát cũng không thành vấn đề.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên mà bật cười, thời điểm quan trọng nhất của mình, nàng luôn có thể làm chuyện phù hợp nhất. Trong đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy từ từ có dòng tình cảm ấm áp chảy xuống, Chu Hạo Khiên nắm chặt lấy tay Minh Yên, nói: “Vất vả cho nàng rồi, đã lên danh sách xong chưa?”
Minh Yên gật đầu, nói: “E rằng còn phải thêm cho chàng mấy người nữa, về phần thêm ai, tiểu Vương gia cứ nói.”
*****
An Thân Vương sắp trở về, trở về cùng công lớn, e rằng trên triều lại có đủ mọi tranh luận. Tuyên Đế mãi vẫn không đề cập tới chuyện lập trữ, đám người Chu Hạo Khiên không thể đợi chờ thêm nữa, tất nhiên sức khỏe của Tuyên Đế ngày một suy yếu, chỉ sợ đột nhiên xảy ra biến hóa gì đó, dù sao nội cung Kinh thành vẫn còn trong tay Sài Ngôn, mà Sài Ngôn lại chỉ thuần phục mỗi mình Hoàng đế.
Không thể dùng vũ lực ép vua thoái vị, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương đều là hổ già không còn móng vuốt, nhưng người xưa có câu, hổ chết còn uy, không thể không quan ngại. Trong tay hai vị vương gia này không có binh quyền, tất nhiên sẽ không có năng lực ép vua thoái vị lần nữa, mà An Thân Vương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy. Thế nhưng muốn ép Tuyên Đế lập trữ, vậy biện pháp duy nhất chính là triều thần tạo áp lực.
Tạo áp lực này cũng không phải muốn là có thể làm được, phải làm sao để tạo áp lực? Bắt nguồn từ ai đó mở miệng trước? Rồi kết thúc như thế nào? Trong đây sẽ liên quan tới những người nào, mà những người này sẽ phải làm gì, và như thế nào mới có thể hóa tâm tư của mọi người làm một, tạo thành dòng lũ không thể phản kháng, kiến thức trong này quá lớn.
Mặc dù Minh Yên có thể biết loáng thoáng, nhưng nếu bảo nàng mưu tính những chuyện này thì quả thật là lực bất tòng tâm. Sở trường giỏi nhất của Chu Hạo Khiên là công thành nhổ trại, bảo vệ quốc gia, mấy mưu kế thâm sâu này quả thật đúng là thiếu chút thiên phú. Nhưng may mắn thay bên cạnh An Thân Vương có Nhạc Tu Trúc, đều nói thư sinh quỷ, thư sinh quỷ quả thật không sai.
Đêm trước ngày An Thân Vương hồi Kinh, trong Kinh thành lại rung chuyển lần nữa, đợt rung chuyển này thế tới hung mãnh, chuyện là mấy vị đại thần trong triều đồng loạt dâng tấu hi vọng Thánh thượng mau chóng lập trữ, trấn an thiên hạ. Tuyên Đế bèn sai người hỏi: “Lập trữ thì phải lập ai?”
Triều thần tiến cử Túc Thân Vương chiếm hơn phân nửa, tiến cử Tương Thân Vương cũng không ít, duy chỉ có tiến cử An Thân Vương là lèo tèo mấy mống nhìn mà đáng thương.
Hành động đồng loạt dâng tấu bảo vệ lập tức chọc giận Tuyên Đế, chỉ nghe Tuyên Đế trách mắng: “Loạn thần tặc tử, bức Trẫm thoái vị, thế mà các ngươi cũng có thể đồng lòng bảo vệ, thứ bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa như thế, Trẫm đã không giết hắn, chỉ giam cầm coi như mở một mắt lưới rồi, tâm địa rắn rết cả các ngươi vẫn chưa thấy đủ, quyết ủng hộ một loạn thần tặc tử lên làm Thái tử, tâm địa ra sao đã rõ rành rành, quá là ghê tởm!” Tuyên Đế nổi cơn thịnh nộ, lập tức cách chức xét xử mấy vị đại thần, sau khi nghiêm trị răn đe thì mới cho bãi triều.
Lúc Minh Yên nghe được tin tức này, trong mắt mang theo ý cười nồng đậm. Nhạc Tu Trúc quả nhiên là cao thủ, âm thầm phái người cùng tiến cử Túc Thân Vương, nhưng lại không biết vừa hay đẩy Túc Thân Vương lên đầu sóng ngon gió. Mặc dù Hoàng thượng không giết hắn ta nhưng chưa chắc đã không căm hận hắn ta, hắn ta thành thật ngoan ngoãn thì cũng không sao, nhưng loáng một cái đã chạm tới vảy ngược của Tuyên Đế.
Tuyên Đế hận nhất thân là Hoàng tử mà lại kết bè kéo cánh, lăm le thánh vị. Túc Thân Vương bị giam cầm mà vẫn không biết biết hối cải như thế, dù có là thánh nhân cũng sẽ nổi giận.
Minh Yên đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ Hoa Triều, Chu Hạo Khiên lại cẩn thận thêm mấy người vào danh sách, Minh Yên liếc nhìn thì đều là gia quyến của những người có sức nặng trên triều đình, nàng sai người làm thiệp mời tinh xảo, gửi đến phu nhân các nhà, chiến trường của nam nhân trên triều đình, chiến trường của các nữ nhân cũng bắt đầu mở màn.
Tin tức Minh Yên mời khách trong lễ Hoa Triều nhanh chóng lan truyền, người trong Kinh thành không ai không hiểu, tất cả đều ngóc cổ ngóng trông xem mình có thể cầm được một tấm thiệp không. Có ai không biết mặc dù vị Úc Trắc phi này bây giờ vẫn là Trắc phi, nhưng rồi kiểu gì cũng thành Chính phi, nhi tử thì được phong làm VươngTthế tử từ khi còn trong tã lót, sau này ai là chủ của vương phủ không cần nhìn cũng biết.
Nhất thời, thiệp mời của Minh Yên trở thành đồ vật có giá trị ngàn vàng, người có thể được nàng mời, có thể được phủ Vũ Ninh Vương coi trọng, tương lai sau này nhất định sẽ ngày càng thăng tiến, hơn nữa có ai không biết quan hệ thân thiết giữa Chu Hạo Khiên và An Thân Vương chứ.
Cho nên mới nói gia quốc thiên hạ thường không tách rời, đều nói hậu cung không được can chính, nhưng có nữ nhân hậu cung nào không ảnh hưởng tới sự yên ổn của tiền triều, đều nói nữ tử không tài mới là được, thế nhưng giống như Minh Yên, khi đã gả vào gia tộc huân quý, muốn gánh vác được trách nghiệm của vị trí này thì phải làm được việc mình nên làm.
*****
Tại phủ Nam Dương Hầu.
Trăng khuyết treo trên ngon cây đầu ành, tỏa ra ánh sáng bàng bạc phủ khắp muôn nơi. Phủ Nam Dương Hầu của hôm nay đã không còn huy hoàng như trước kia, thị tỳ gia nhân trong nhà cũng được thả ra rất nhiều, Hầu phủ rộng lớn về đêm lại càng yên tĩnh đến run sợ.
Có tiếng răn dạy chói tai vang lên, trong màn đêm mịt mù âm thanh ấy lại càng lộ ra sự thê lương mà cũng lạnh lùng.
“Dù thế nào cũng là muội muội nhà mẹ đẻ của ngươi, ngươi cứ đi xin một lần, chẳng lẽ nàng ta có thể thấy chết không cứu? Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, mang tiếng bạc tình bạc nghĩa thì có gì tốt cho nàng ta?” Phu nhân Nam Dương trừng mắt quát Lan Phương đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt hung dữ, nhi tử bị nhốt lâu như vậy, sao bà ta không lo cho được? Cũng không biết trong lao ngục thế nào, trước giờ đã quen cẩm y ngọc thực, rơi vào tội này, không biết bây giờ biến thành bộ dạng gì.
Đầu gối Lan Phương đã tê đau muốn chết, nhưng lại không dám làm gì, trên khuôn mặt kia đang đỏ bừng do bị ăn tát, còn phách lối tuyên bố, dù phủ Nam Dương Hầu bị thua, thì nàng ta vẫn là tức phụ của nhà người ta, vẫn phải ngoan ngoãn nghe bà bà răn dạy, quở trách, đánh đập, tuyệt đối không được phản kháng.
“Nương, không phải nhi tức không chịu đi, Thất muội muội kia của con không phải một người dễ đối phó, người ngẫm lại xem, nàng ta có thể mê hoặc tiểu Vương gia như vậy, ngay cả thông phòng thiếp thất cũng không có. Nhi tử của nàng ta lại được phong làm Vương Thế tử, lên vị trí Chính phi chỉ là chuyện sớm muộn, lúc còn ở nhà mẹ, muội ta và con đã không ưa nhau, đích thứ khác biệt, người hiểu mà. Lúc này muốn con mặt dày mày dạn đi xin, nhưng lần trước con đã đặc biệt mời Tứ tỷ tỷ ra mặt, muội ta cũng không muốn gặp con lấy một lần, đủ thấy muội ta bạc tình nhẫn tâm đến độ nào, con có thể có cách gì?”
Lan Phương thấp giọng nức nở, trên mặt tràn ngập bi thương, nhưng trong lòng lại căm hận phu nhân Nam Dương Hầu và Minh Yên, một người ỷ vào danh phận bà bà tra tấn mình, từ khi Tống Thanh Bình vào đại lao, nàng ta chưa được một ngày nào ngủ ngon giấc, cả ngày cứ phải cẩn thận hầu hạ Nam Dương Hầu phu nhân tính tình trái gió chở trời, nhẹ thì bị mắng chửi, nặng thì bị đánh, những điều này tập mãi rồi cũng quen. Danh phận bà tức đè ép Lan Phương, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng không có.
Cũng ngay đúng lúc này, đột nhiên Lan Phương cảm nhận được, khi Lan Cúc bị Chung phu nhân dày vò thì sẽ có tâm trạng thế nào, có phải cũng giống mình, ngày đêm lo lắng không thôi.