Đại phu nhân lạnh lùng nói: “Hiện tại ta đang đau đầu đây, lúc Lan Hinh Lan Tuệ xuất giá đồ cưới của mỗi người là năm ngàn lượng, đây cũng không phải là con số nhỏ, thứ nữ nhà khác cũng chỉ có mấy trăm lượng, nhiều lắm là hai ba ngàn thôi. Ban đầu là thấy hai đứa nó đều lấy chồng xa, thương hai đứa nó nên mới chuẩn bị cho mỗi người năm ngàn lượng. Lan Lăng xuất giá cũng chừng đó là đủ, nhưng Minh Yên thì lại khó giải quyết, dù sao nó cũng gả vào vương phủ, ta vốn muốn nghiến răng cho một vạn lượng, con xem thế nào?”
Lan Cúc biết lời của Đại phu nhân rất có lý, thứ nữ nhà bọn họ xuất giá về nhà chồng cũng phải thẳng lưng, nhưng một vạn lượng đối với vương phủ Vũ Ninh thật sự là quá ít. Nàng nhíu mày nói: “Con biết nương đã rất hào phóng rồi, nhưng chuyện này chúng ta vẫn chưa thể tính được, còn phải nhìn xem bên vương phủ tặng bao nhiêu sính lễ mới kết luận được. Nếu bên kia tặng sính lễ ba vạn lượng, chẳng lẽ chúng ta vẫn cho đồ cưới một vạn lượng? Nếu truyền ra nói chúng ra cắt xén sính lễ của thứ nữ, phụ thân mà biết chỉ sợ sẽ không đồng ý.”
Sao Đại phu nhân không biết điểm này, chỉ là bà không nỡ tốn nhiều tiền trên người thứ nữ như vậy, không chui ra từ bụng mình nào đáng giá nhiều bạc như thế!
Thấy Đại phu nhân không nói gì, Lan Cúc lại nói thêm: “Con đã nghe ngóng năm đó lúc Mục Trắc phi vào phủ, sính lễ của vương phủ cũng chỉ ba vạn lượng, đến lượt Minh Yên dù thế nào cũng không thể nhiều hơn Mục Trắc phi được, cho nên cùng lắm thì ba vạn lượng, ba vạn lượng đối với chúng ta cũng không phải vấn đề lớn. Nương ngẫm lại xem Minh Yên gả đi chúng ta sẽ được lợi ích gì, còn có gì mà không nỡ chứ?”
Đại phu nhân nghe vậy lúc này mới thư thái một chút, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau xót, ba vạn lượng đấy!
“Nương đừng đau lòng, cũng không phải để nương lấy ba vạn lượng bạc ra, vàng bạc ngọc khí, lăng la tơ lụa, xiêm y bốn mùa, cửa hàng ruộng đất đều gom lại không phải sao? Nếu nương muốn lưu lại một hiền danh còn không dễ dàng, đến lúc đó chuẩn bị lăng la tơ lụa nhiều hơn trang sức mấy rương, vàng bạc ngọc khí lấy vài món để ở bên trên là được, cửa hàng ruộng đất nương cho muội ấy, ngoài nương ra thì còn ai quyết định?” Lan Cúc nhìn Đại phu nhân nói.
Đại phu nhân thoáng chút đăm chiêu, một hồi lâu phàn nàn nói: “Biện pháp của con không phải không được, đợi bên vương phủ hạ sính rồi nói, dù sao còn phải đợi mấy ngày nữa. Lúc con xuất giá đồ cưới là năm vạn lượng, Lan Phương xuất giá cũng dựa theo con số này, cộng thêm Lan Lăng xuất giá, Minh Yên xuất giá, trong trong ngoài ngoài đều là bạc, ta có thể không lo sao?”
Lan Cúc cười khổ một tiếng, nói: “Còn có cách nào nữa đâu, hiện tại mẫu thân cấp bách như vậy cũng nên nói với phụ thân, để phụ thân ra điều lệ, mấy đứa nhỏ này đều là con của phụ thân, chẳng lẽ phụ thân không nên xuất ra chút tiền? Con nghe nói gần đây phụ thân sắm thêm cho Thập Nhất di nương không ít đồ, mẫu thân muốn quản thì xen vào, đừng một mặt phóng túng như thế.”
“Hiện tại có một Cửu di nương cả ngày lắc lư bên cạnh đã đủ phiền rồi, ta nào còn thời gian nghĩ đến Thập Nhất di nương chứ, cộng thêm Thập Nhất di nương lúc nào cũng an phận hơn Cửu di nương nên tùy nàng ta đi.” Một mình Đại phu nhân nào quản được nhiều người như vậy, ngẫm lại thấy chua xót không thôi.
“Không ngờ Cửu di nương đã lớn tuổi như thế rồi còn có thể mang thai, thật sự không thể coi thường nữ nhân này.” Lan Cúc cắn răng nói, không khỏi thở dài.
“Hiện giờ Cửu di nương thông minh hơn rồi, mỗi ngày đến thỉnh an còn nói một vài lời không biết điều chọc tức ta, lại nói với cha con phân lệ thức ăn lấy từ trong viện của ta, nếu muốn động thủ vẫn có chút cố kỵ.” Chắc chắn Đại phu nhân sẽ không để Cửu di nương sinh đứa bé này ra, chỉ là bây giờ vẫn không tìm được thời cơ thôi.
“Cũng không nhất định chỉ có thể ra tay từ trong thức ăn, qua mấy tháng nữa, đợi đến lúc lộ bụng rồi, ngã một cái, mất đứa bé, ai mà biết được.” Nói đến đây Lan Cúc đột nhiên nhìn Đại phu nhân hỏi: “Nương, chẳng lẽ năm đó nương không cho Cửu di nương dùng thuốc kia?”
Đại phu nhân lắc đầu, nói: “Con cũng biết con nối dõi của phụ thân con không nhiều lắm, mà ta lại không có con trai, lúc nào cũng ngóng trông các nàng ta có thể sinh hạ nhi tử, năm đó ta cũng muốn để Cửu di nương dùng thuốc ấy chứ, chỉ là muốn để nàng ta sinh nhi tử đã, ai biết mấy năm nay chẳng hề có chút động tĩnh nào, ngược lại hiện tại lại đột nhiên có thai. Hôm nay có Dương ca nhi, những hài tử khác ta không để tâm đến.” Nói đến đây thì ngừng lại, thở dài một tiếng: “Lúc còn trẻ ra tay quá tuyệt tình, không chừa lại đường lui cho mình, về sau may mà phụ thân con nuôi phòng ngoài sinh được hài tử, dù sao Úc phủ cũng cần phải có người thừa kế hương khói, thân thể Đạt ca nhi quá yếu, quanh năm suốt tháng ít ra khỏi viện, thai của Cửu di nương tới quá chậm, là nàng ta không có phúc thôi.”
Đúng là tới chậm, nếu như mang thai trước khi tỷ đệ Minh Yên vào phủ, mẫu thân thật sự sẽ xem bà ta như bảo bối. Vậy nếu như thế, tỷ đệ Minh Yên có cố gắng thế nào cũng không vào được phủ, nào có chuyện bực mình như hôm nay!
Đột nhiên Lan Cúc nhớ tới một chuyện, nhìn Đại phu nhân nói: “Mấy ngày trước con nghe bà bà nói Thế tử của phủ Nam Dương Hầu cũng sắp kết hôn, không bằng chúng ta bỏ thời gian vào cửa này xem.”
“Thế tử của phủ Nam Dương Hầu?” Đại phu nhân nhíu mày, nói: “Thanh danh của Tống Thanh Bình không tốt…”
“Dù sao cũng tốt hơn tiểu Vương gia là được rồi? Thế tử gia tuyển Chính thê, so với Trắc phi thì tốt hơn nhiều, con thấy chuyện sẽ thành.” Lan Phương nhếch môi cười nói.
“Chính thê tốt hơn Trắc phi, nhưng Chính thê có thể dễ dàng giành được vào tay sao?” Đại phu nhân vẫn không vui vẻ vớ vẩn, bậc cửa của Hầu phủ thấp hơn vương phủ không ít, nhưng cũng không dễ dàng vào cửa.
“Mấy ngày nay Nam Dương Hầu phủ có chút qua lại quá Chung phủ chúng con, con cũng gặp Hầu phu nhân mấy lần, mặc dù chuyện này không dễ thành, nhưng vẫn có khả năng. Không phải Minh Yên gả vào vương phủ làm Trắc phi sao? Vương phủ Vũ Ninh hiển hách như thế ai không muốn đến gần bọn họ một chút? Nếu thành nhân thân bằng đường vòng, cũng không phải là thân gia à? Đến lúc đó Tiểu Hầu gia và tiểu Vương gia là liên khâm[1], chẳng phải càng tốt hơn?” Lan Cúc càng nói càng cảm thấy có khả năng, từ từ hưng phấn lên.
[1] Liên khâm: Anh em cột chèo
Ánh mắt Đại phu nhân cũng sáng lên, xem ra Minh Yên còn chưa gả vào vương phủ, đã có thể mang lại lợi ích cho Úc phủ trước rồi, vậy phải sử dụng tốt một chút.
***
Phủ An Thân vương xưa nay luôn là nơi vô cùng yên tĩnh, hoặc là vì không có nữ chủ nhân, cho nên yên lặng khác thường, hạ nhân nói chuyện đều hạ thấp giọng, mọi thứ đều yên tĩnh đến khó tin.
Chu Hạo Khiên dựa nghiêng trên ghế tròn, không hề để ý tới tiếng cười của Tồng Tiềm, tự mình chơi đùa với lọ thuốc hít trong tay, không ngẩng đầu lên nói: “Có gì hay mà cười? Mùng bảy tháng bảy là ngày rất tốt.”
Chu Hạo Khiên không thích mấy cái ngày hoàng đạo này, tự mình tuyệt bút vung tay định mùng bảy tháng bảy lễ Thất Tịch, sau đó lấy ra đưa cho Tống Tiềm, để hắn mang đi đưa cho Vân phi nương nương. Phản ứng của Tống Tiềm tựa như nằm trong dự đoán của Chu Hạo Khiên, tuyệt đối không hề cảm thấy xấu hổ, trừng lớn mắt, nên làm gì thì làm cái đó, để ý đến suy nghĩ của người khác làm gì, cuộc sống là của chính bản thân hắn.
Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên, vẻ mặt vẫn như cũ, lúc nào cũng mang vẻ cợt nhả, trong đôi mắt đen kia như đang giễu cợt điều gì, hồi lâu mới lên tiếng: “Có phải đệ sợ người trong thiên hạ không biết đệ thích Úc Thất tiểu thư, ngay cả hôn kỳ cũng định vào ngày lễ Thất Tịch, thật sự là phục đệ mà.”
“Thích một người phải lớn tiếng nói ra, lấy nàng về nhà, mắc cỡ ngại ngùng làm gì? Tiểu gia không giống với mấy toan nho[2] các huynh, cả ngày giả đứng đắn, nhân trí lễ nghĩa treo trên môi, thật sự muốn làm chuyện gì cũng phải lo trước lo sau, muốn gì thì làm đó, nhân sinh khổ đoản, tìm vui khi chưa muộn.” Chu Hạo Khiên nói xong cười ha ha một tiếng, nhìn Tống Tiềm nói: “Huynh nói xem nếu sau này huynh thích một nữ nhân, đánh chết huynh cũng không làm loại chuyện này, huynh sẽ khó chịu, có ý nghĩa gì.”
[2] Toan nho: chỉ những người có học cổ hủ hoặc bủn xỉn
Tống Tiềm cười khổ một tiếng, đúng vậy, vẻ tuỳ tiện của Chu Hạo Khiên hắn không có, thân là hoàng tử vừa ra đời đã có rất nhiều chuyện trói chặt trên người, ngươi càng muốn tránh thoát thì càng bị cuốn lấy chặt hơn. Văn võ bá quan bất hòa kèm theo không biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi, lê dân bách tính lúc nào cũng nhìn ngươi, vương tử phạm pháp tội như thứ dân, câu nói đầu tiên đã trói chặt ngươi.
Tống Tiềm là người quý trọng thanh danh, Chu Hạo Khiên nói không sai, hắn thật sự là toan nho, hắn có chuyện không thể nói, có việc không thể làm, trong lòng khổ trên mặt cười, cả ngày phải phòng bị người khác tính kế, thỉnh thoảng còn phải nắm lấy cơ hội tính kế người khác, mấy năm này hắn lúc nào cũng vì bảo toàn thanh danh mà hành sự khiêm tốn, làm việc vững vàng, không nói nhiều lời, làm không ít chuyện, rõ ràng rất nhiều chuyện bản thân hắn rất ghét, nhưng hắn lại không thể không đi làm, người sống đến mức này, thật sự là nguỵ quân tử trong mắt Chu Hạo Khiên.
“Không bao lâu nữa đệ sẽ gia nhập vào trong hàng ngũ của ta, sở dĩ bây giờ đệ có thể tiêu sái sống qua ngày còn không phải vì đệ không có chức quan trong người sao. Đứng trên bờ nhìn người đứng ở trong nước bùn, đệ thật sự có quyền nói bóng gió, nhưng một khi đệ cũng đứng ở trong nước bùn, còn có thể nói được sao?” Tống Tiềm bình tĩnh nhìn Chu Hạo Khiên nói từng câu từng chữ, “Đệ đừng quên, đệ đã đồng ý với lão Vương phi gia nhập đại tá sa trường vào đầu tháng Sáu, nếu không kiếm được một chức quan, hôn sự này sẽ lùi lại.”
Đại tá sa trường ba năm một lần, là chọn ra nhân tài có ích từ trong đám con cháu huân quý để ra sức vì nước, không đi lên con đường võ trạng nguyên, mà là trực tiếp tham gia đại tá sa trường, chỉ cần là con cháu huân quý đều có thể tham gia, đứng trong hạng thứ mười trở lên sẽ được hoàng đế ngự phong chức quan.
Đại tá ba năm trước tiểu Thế tử Trầm Thanh Phong của phủ Định Nam Ba anh dũng đoạt giải quán quân, được Hoàng thượng thưởng thức, hôm nay đã là Tham Lĩnh Kinh Cơ Dinh Chính tam phẩm, chức quan dựa vào bản lĩnh thực sự để lấy được, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng ai dám xem thường hắn? Trầm Thanh Phong môi hồng răng trắng, có mấy lần từng bị ngộ nhận là nữ nhân, nhưng hôm nay cũng là võ tướng oai phong lẫm liệt, hiện tại ai dám nói mấy lời năm đó?
“Trầm Thanh Phong đệ còn nhớ không?” Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên hỏi, trong mắt hiện lên cuộn sóng nhè nhẹ, mang theo chút cáu kỉnh đè nén.
“Đương nhiên nhớ, ba năm trước hắn vô cùng nở mày nở mặt, dũng quán tam quân[3], vừa tham gia đã đoạt giải nhất.” Chu Hạo Khiên cúi thấp đầu nói, nhưng trong đôi mắt dài hẹp kia lại lóe lên ánh sáng, nhếch môi lên một độ cong gần như không thấy. Ngón tay nắm lọ hít hơi căng lên, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chu Hạo Khiên.
[3] Dũng quán tam quân: ý chỉ gan dạ hoặc dũng cảm là thứ nhất toàn quân
Không đợi Tống Tiềm nói chuyện, Chu Hạo Khiên nói tiếp: “Dáng vẻ của tên kia giống nữ nhân, không ít lần bị người ta châm chọc, thế mới tức giận phấn đấu, tiểu gia không phải là nữ nhân, ta trổ tài là vì hồng nhan, sao giống hắn ta được? Đừng có so ta với hắn, sẽ làm mất mặt ta.”
Tống Tiềm bắt đầu tức giận, suýt chút nữa bị nghẹn chết, khóe miệng giật giật, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Đệ nói thế mà không biết xấu hổ hả? Có mất mặt thì cũng là người ta mất mặt đấy.”
Chu Hạo Khiên cũng không tranh luận, chỉ trợn trắng mắt, trong miệng lẩm bẩm: “Vậy ta mặc kệ, cũng sắp đến đầu tháng Sáu rồi, ta phải chuẩn bị cẩn thận.” Nói đến đây thì ngừng lại, híp mắt nhìn nói: “Có phải chủ ý ôi thiu này là do huynh đề ra không? Gì mà lấy tiền đồ đổi mỹ nhân, trước kia tổ mẫu không gây khó khăn cho ta như vậy, nhất định là huynh giở trò quỷ trong đó đúng không?”
“Không phải đệ muốn gió xuân sao? Ta mang tới cho đệ, muốn ôm ấp mỹ nhân về, đoạt giải quán quân sa trường về, đúng là vở kịch tài tử giai nhân hay. Cứng rắn thay đổi một lãng tử tình trường như đệ thành mầm móng si tình, ta cũng không dễ dàng gì, đệ thay đổi hình tượng này quá phí sức, không thể không sử dụng chút thủ đoạn đặc biệt.” Tống Tiềm cười híp mắt nói, vốn hắn không tính hành hạ Chu Hạo Khiên như thế, có điều mỹ nhân là của đệ ấy, hắn không thể tranh đoạt cùng đệ ấy, đành phải nhìn đệ ấy chịu khổ một chút để phát tiết mối hận trong lòng, đây cũng là nhân chi thường tình mà thôi…
Chu Hạo Khiên mím chặt môi, hung dữ trừng mắt liếc Tống Tiềm, nói: “Cả đời này của huynh tốt nhất là đừng động lòng, đến lúc đó đừng trách ta ngáng chân huynh, quân tử báo thù mười năm không muộn, ta không phải quân tử mà là tiểu nhân chân chính, cho nên ta sẽ nhớ cả đời, huynh cẩn thận đấy.”
Thần sắc Tống Tiềm cứng đờ, nhìn Chu Hạo Khiên cười lớn một tiếng đắc ý đi ra ngoài, nhìn bóng lưng của hắn không khỏi cười khẽ một tiếng, đời này thật sự chịu thiệt với đệ ấy rồi. Nhưng Tống Tiềm thật sự không ngờ Chu Hạo Khiên lại thoải mái đồng ý tham gia đại tá sa trường như vậy, bao năm qua nhà huân quý[4] vốn chẳng xuất ra lưu manh tài trí bình thường, võ tướng khác quan văn, coi trọng nhất chính là truyền thừa gia nghiệp, phần lớn bắt đầu tập võ lúc còn rất nhỏ, năm nay trưởng công tử Trịnh Trí của phủ Đại Tướng quân cũng sẽ tham gia đại tá, Trịnh Trí không phải là gối thêu hoa bình thường, từ nhỏ đã được Đại Tướng quân tôi luyện, một thân võ nghệ tuyệt đối đao thật thương thật, nếu Chu Hạo Khiên muốn đoạt giải quán quân thật không dễ chút nào.
[4] Nhà huân quý: Gia đình có công với nước