Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Hạo Khiên đỡ Minh Yên đi nghỉ rồi xoay người ra khỏi viện, đi đến thư phòng của mình, từ sau khi Minh Yên gả vào ở trong Vô Vi Cư thì bố trí một thư phòng nhỏ, có chuyện gì đều xử lý ở trong thư phòng nhỏ, hôm nay đi đến thư phòng ở ngoại viện thật sự là có chuyện phải xử lý.

Tối nay trăng sáng sao thưa, gió lạnh thổi vù vù xung quanh, buổi tối lạnh rét, Chu Hạo Khiên bó mình trong chiếc áo khoác dài, từ xa đã nhìn thấy trong thư phòng sáng đèn, nhếch môi nở một nụ cười lớn, có một số việc cũng nên kết thúc rồi.

Đẩy cửa vào, ba người Trịnh Trí, Tống Tần, Phong Tam Nương đều đã đến, nhìn thấy Chu Hạo Khiên đi tới, Trịnh Trí cười nói: “Đến trễ thế? Thật sự là một thê nô.”

Chu Hạo Khiên không chút phật lòng, nhìn Phong Tam Nương một cái, lại nhìn Trịnh Trí nói: “Tiểu tử ngươi có bản lĩnh thì khí phách một đời cho ta, lúc này đừng có đứng đây nói dễ nghe xuôi miệng chứ thật ra là một tên mềm trứng ***.”

Trịnh Trí nghẹn lời, kiềm nén không nói gì thêm, Phong Tam Nương chỉ nhìn chứ không nói lời nào, ngược lại Tống Tần mở miệng: “Mau lên.”

Chu Hạo Khiên cởi áo khoác lông chồn ra rồi mới đi tới, trên bàn trải bản đồ mà bọn họ đã nghiên cứu mấy ngày qua, bên trên chính là nơi giam đám người Hồng Tụ, Thiên Hương, hoạt động tối nay của bọn họ chính là cứu người ra.

“Mấy người đã nghĩ ra biện pháp nào chưa?” Chu Hạo Khiên hỏi, nói xong đi đến bên cạnh đám người trầm ngâm nhìn vào mấy điểm được đánh dấu trên tấm bảng đồ.

Phong Tam Nương lắc đầu, nói: “Không có!”

Chu Hạo Khiên kinh ngạc, nhìn ba người nói: “Vậy mấy người nói cho ta nghe xem tối nay cứu người như thế nào?”

Trịnh Trí nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Cái tên khốn Chung Dực kia bố trí chỗ này, trong phạm vi mấy trăm trượng nơi đám người bị giam giữ chẳng có bụi cỏ nào, nhìn một phát là thấy ngay, cho dù là một con chuột ở đâu bò tới, chắc hẳn người trong sân đều nhìn thấy, trong tình huống này hoàn toàn không thể che giấu tung tích được, nếu hơn mười trượng, dựa vào võ công của chúng ta sẽ dễ như trở bàn tay, thế nhưng cách mấy trăm trượng ai có thể cam đoan không bị người trong sân phát hiện chứ? Ta không có bản lĩnh đó.”

Lúc này Phong Tam Nương lại bồi thêm một câu: “Quên nói với ngươi, mấy ngày gần đây, nếu đánh úp vào buổi tối sẽ có nguy hiểm rất lớn. Ở bên ngoài hắn có thể làm vậy, thì càng đừng nói đến trong sân nhất định sẽ có rất nhiều cơ quan, hành động lần này sẽ có nguy hiểm rất lớn.”

Sắc mặt Chu Hạo Khiên nghiêm lại, cái tên Chung Dực này cẩn thận, xưa nay làm việc luôn khiêm tốn, làm gì có giống trống khua chiên bố trí canh phòng như thế này? Tên tiểu tử kia ý xấu đầy bụng, cho dù là bẫy rập cũng tuyệt đối không khiến người ta phát hiện ra…

Nghĩ tới đây Chu Hạo Khiên nhìn Tống Tần nói: “Huynh nói gì đi chứ?”

Tống Tần hơi im lặng, sau đó mới nói: “Chướng Nhãn pháp[1].”

[1] Chướng Nhãn pháp: là thủ thuật che mắt kẻ khác.

Chu Hạo Khiên vỗ tay cười một tiếng: “Cùng ý nghĩ với ta, ta cảm thấy tên tiểu tử Chung Dực này thật sự gian trá cực kỳ, lần này lừa gạt chúng ta thảm như vậy ông đây sẽ tặng cho hắn một lễ lớn!”

Lúc này Trịnh Trí và Phong Tam Nương cũng suy nghĩ ra, nhìn Chu Hạo Khiên nói rằng: “Chẳng lẽ đám người đó vẫn còn ở trong viện nhỏ chúng ta từng tới lúc trước?”

Chu Hạo Khiên gật đầu, nói: “Mấy người nghĩ thử xem, lúc trước khi đám người mất tích không hề có dấu vết đánh nhau, vậy chỉ có thể nói rõ các nàng ấy cam tâm tình nguyện đi theo, nếu là vậy, lúc chúng ta đến viện nhỏ kia, bên trong chỉ có hai thị tỳ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hai người kia chúng là Hồng Tụ và Thiên Hương, mấy người có còn nhớ lúc hai thị tỳ kia nhìn thấy chúng ta đến dường như không hề bối rối chút nào, một đứng một ngồi, mà người ngồi kia hẳn chính là Thiên Hương bị què một chân, nàng ấy ngồi chính là không hy vọng chúng ta phát hiện ra sơ hở.”

Phong Tam Nương hận hực nói: “Không biết Chung Dực nói với các nàng ấy cái gì, các nàng ấy một lòng đi theo hắn như thế, thật sự đáng giận mà.”

Mấy người ở đây không biết, nhưng Chu Hạo Khiên lại biết, nếu Chung Dực nói tìm hai người bọn họ là để báo thù cho Lan Nhụy, sao các nàng ấy có thể chạy theo người khác? Mấy nha hoàn của Minh Yên đều cực kỳ trung thành, chỉ có Lục La kia đến giờ vẫn chưa có manh mối, nếu tìm được tiện tì kia hắn nhất định sẽ rút gân lột da nàng ta!

Chu Hạo Khiên hơi bần thần, Tống Tần nhíu mày quan sát hắn mấy lần, trong lòng như có điều nghi vấn, chậm rãi nói: “Tối nay có đi không?”

“Nên đi sớm, chờ thêm một ngày không biết tên Chung Dực kia sẽ giở trò gì, dùng hành động lớn như thế để chuyển dời lực chú ý của chúng ta, chúng ta lại thật sự bị hắn lừa, nghĩ lại mà thấy giận.” Trịnh Trí cắn răng nói, còn có thể có chuyện gì khiến người ta phát điên hơn chuyện này?

Mấy người nhất trí bày tỏ đồng ý, Chu Hạo Khiên nói: “Vậy đừng nói nhiều nữa, trực tiếp đánh ngất rồi mang về, tránh cho sinh thêm rắc rối, sau khi mang về thì trực tiếp đưa đến Vô Vi Cư, dù Chung Dực muốn cướp người thì cũng là điều không thể, vương phủ là nơi trọng địa hắn vẫn chưa có lá gan làm vậy đâu.”

Mấy người lại phân công công việc, sau đó chia nhau rời đi, Chu Hạo Khiên nhìn bầu trời đêm, ở nơi sâu trong ánh mắt lóe ra ánh sáng lấp lánh, lần này… Chung Dực ngươi quá tự tin sẽ tự biết hậu quả của ngươi!

———-

Sáng sớm tỉnh lại không thấy người ở bên cạnh đâu, Minh Yên biết Chu Hạo Khiên đã đi vào triều rồi, chậm rãi vén mành lên, ngồi dậy, mang giày chậm rãi xuống giường, lúc vén màn thì thấy Bạch Hinh đang chỉ huy tiểu nha đầu đi vào tịnh phòng chuẩn bị nước rửa mặt, Bạch Hinh nhìn thấy Minh Yên rời giường thì vội vàng tới đỡ lấy nàng, nói: “Chủ tử rời giường phải gọi chúng nô tỳ đi qua hầu hạ, hiện nay thân thể người nặng nề, không còn giống trước kia nữa.”

Minh Yên cười gật đầu, nói: “Được, ta biết rồi, tỷ còn lải nhải nữa cẩn thận sau này không ai thèm lấy đấy.”

“Không ai lấy thì không gả thôi, người nuôi ta cả đời không phải rất tốt sao?”

Minh Yên nghe vậy thì nở nụ cười, Bạch Hinh tự mình hầu hạ Minh Yên rửa mặt, ra khỏi tịnh phòng lại nói thêm: “Hôm qua Hương Chức phường đưa tới một rương xiêm y lớn, chưởng quầy nói đều là kiểu dáng đang thịnh hành, nhưng bởi vì người có thai, làm y phục rộng một chút mặc cho thoải mái.”

Hương Chức phường… Chu Hạo Khiên tặng cho nàng, gật đầu nói: “Tỷ đi chọn một bộ khá chói mắt, hôm nay chúng ta đến viện Thúy Ninh xem náo nhiệt, càng chói mắt càng tốt.”

Bạch Hinh rất thích xem náo nhiệt nên lập tức giòn giả đáp, tự mình đi lấy xiêm y, còn nói với Ký Dung mới vừa vào cửa: “Mau chóng bày cơm, hôm nay chúng ta đi theo chủ tử xem náo nhiệt.”

Ký Dung không thích xem náo nhiệt mấy, ngược lại Liên Song và Tuyết Hủy thì hưng phấn, chạy đi như một làn khói, Minh Yên nhìn các nàng ấy không nhịn được nở nụ cười! Náo nhiệt ngày hôm nay thật đúng là nên xem, nếu không chẳng phải sẽ có lỗi với mình hao tổn tâm cơ đối phó với người khác à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK