Minh Yên nghe đến đó thì trái tim thắt lại, nhìn Chu Hạo Khiên nói rất nhẹ nhàng nhưng có thể tưởng tượng ra được, địch nhân ở ngoài khiêu chiến mà mình lại phải ở bên trong không nghênh địch, đó là loại khổ sở không thể diễn tả, hơn nữa Chu Hạo Khiên lại là một người hiếu thắng, nhưng không chắc chắn nửa phân thì không thể xuất binh, nói cách khác, đối với con dốc kỳ quái này, Chu Hạo Khiên thật sự không nắm chắc.
Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay Chu Hạo Khiên, kéo hắn ngồi xuống giường, lại nghe hắn nói tiếp: “Ngay khi ta đang do dự thì thư của An Thân Vương gửi đến, sau khi xem xong ta mới hiểu được, Tiểu Yên Nhi, nếu không có nàng giải thích cặn kẽ về con dốc kỳ quái kia, mượn địa hình bất thường của con dốc thì có lẽ quân ta đã thảm bại thật sự. May thay ôngTrời không quên ta, để ta có được sự tương trợ của nàng. Song, tên Chung Dực kia cũng rất giảo hoạt, dù ta đã hiểu rõ địa hình bất thường và lợi dụng nó, nhưng ai ngờ Chung Dực cũng rất cẩn thận, thế mà cũng tính tới nước ta biết được bí mật này mà chuẩn bị thêm, lần đầu tiên hai quân giao chiến không phân thắng bại, người này thật sự tài giỏi, nếu có thể quy thuận An Thân Vương thì tốt biết mấy, nhưng sao hắn lại quá cố chấp, thật là đáng tiếc.”
Minh Yên xót xa trong lòng, ngẩng đầu nhìn Chu Hạo Khiên, nói ra sự thật mà mình không nói với An Thân Vương, chậm rãi kể: “Sở dĩ ta biết con dốc kỳ quái đó là nhờ Chung Dực từng nói cho ta biết.”
Chu Hạo Khiên sững sờ, nhíu chặt mày, không ngờ lại như vậy, mím chặt môi nói: “Chẳng trách hắn có thể dự liệu được ta sẽ biết địa hình kỳ quái kia, chắc có lẽ hắn đã tính đến nước nàng sẽ nói cho ta, đúng là giảo hoạt vô cùng! ”
Minh Yên thở dài, nói: “Chắc huynh ấy đau khổ lắm, cuối cùng ta vẫn lựa chọn nói cho chàng, đẩy huynh ấy vào chỗ chết.”
Giữa mày Chu Hạo Khiên lập tức như đào xuân nở rộ, cười nói: “Hắn tức chết càng tốt, ông đây không cần đánh cũng có thể hạ được quân của Chung gia, đây là chuyện rất tốt. Tiếc rằng mọi người đều giống nhau, tên Chung Dực này sống rất dai, lại cực kỳ giảo hoạt, không dễ chết được.” Nói đến đây thì dừng lại, trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Lần này ta có thể hỏa tốc trở về tiếp viện khả năng là nhờ tiểu tử Chung Dực kia thả cho một nước.”
“Nói vậy tức là sao?” Minh Yên lập tập tức hỏi, hai quân giao đấu, nhường đối phương không phải là muốn chết ư?
“Lúc Nhạc Tắc Sơn còn chưa vây thành, ta đã nhận được tin tức, nhưng mà ta lại bị đại quân của Chung Dực giữ chân không thể đi được. Ta lo lắng cho tình hình của Miên thành, thế là nổi trống khiêu chiến, lần này Chung Dực lại rất sảng khoáng tập hợp binh mã, thời khắc hai quân giao chiến, không ai nhìn thấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù sao tiểu tử Chung Dực này cũng chịu một đao, chủ soái bị thương tất nhiên phải lui binh, lúc này bọn hắn sợ nhất bị ta đánh lén, nào có chuyện chủ động công kích, tranh thủ thời cơ này, ta dẫn theo hai ngàn binh mã vội vàng trở về trong đêm tối, để Phượng Thủy và Tam Nương ở đó chỉ huy.”
Trong lòng Chu Hạo Khiên rối như tơ vò, mẹ nó, tên Chung Dực này cứ làm việc khiến người ta tiến thoái lưỡng nan, đã khó chịu lại phải nén giận, Chu Hạo Khiên hắn ghét nhất cái kiểu ơn huệ tiến thoái lưỡng nan không phải bạn mà cũng không phải địch này, mẹ nó, nín nhịn chết hắn, nếu là người khác thì cũng thôi đi, chắc chắn hắn sẽ diệt xong quân của Chung gia rồi mới trở về, nhưng người bị vây trong thành lại là An Thân Vương và Minh Yên, nên đành phải dậm chân cắn răng nuốt cục tức này xuống.
Thật ra Chu Hạo Khiên cũng hiểu suy nghĩ của Chung Dực, lĩnh quân bên ngoài, quan trọng nhất là tướng soái uy tín, Chung Dực cũng lo cho sự an nguy của Minh Yên, thế nhưng cứ thả Chu Hạo Khiên về như vậy chắc chắn không thể giải thích với bên Túc Thân Vương được, hơn nữa cũng khó giải thích trước mặt bao nhiêu người. Huống chi, tên Chung Dực này cũng hiểu rõ, dù mình có trở về, mà chỉ với mấy ngàn nhân mã thì cũng không thể làm gì được đại quân năm vạn người Nhạc Tắc Sơn, nhưng nhất định hắn đã tính tới nước mình sẽ xông vào thành, đưa đám người Minh Yên tới nơi an toàn, còn lại hắn sẽ không quan tâm. Dùng thương thế của mình đổi lấy thời gian cho Chu Hạo Khiên đi cứu viện, chuyện ngu ngốc như vậy e là cũng chỉ có Chung Dực làm được, bọn họ là tình địch truyền kiếp mà… Chính vì ngu như vậy lại khiến Chu Hạo Khiên không biết phải diễn rả rõ cảm xúc đối với người này như thế nào.
Thế nhưng có một chuyện Chung Dực lại không nghĩ ra, cả đời này của Chu Hạo Khiên hắn tuyệt đối không lâm trận đào thoát, chỉ cần trở về Miên thành thì hắn sẽ cùng tồn vong với Miên thành, dù là lấy ít địch nhiều cũng không lui một bước. Mà cũng có thể Tiểu Yên Nhi của hắn cũng sẽ không rời bỏ Miên thành, một nhà bọn họ sẽ ở lại đây chiến đấu từ đầu đến cuối dù chỉ còn một binh một tốt.
Minh Yên im lặng, trong lòng nổi lên từng cơn sóng lớn, quay người nằm vào lòng Chu Hạo Khiên, bịn rịn ôm lấy hắn nhưng không nói câu nào.
Mặt của Chu Hạo Khiên đã nhăn như quả táo tàu, nhịn hồi lâu rồi mới nói: “Nàng đừng lo, Chung Dực không chết được, nếu đã chủ động để bị thương, tất nhiên sẽ tránh chỗ nguy hiểm, hơn nữa đang hành quân đánh trận nên cũng sẽ không để bản thân bị thương quá nặng, đừng buồn mà, không thì ta ghen đó!”
Minh Yên nghe nửa câu đầu còn có thể nghiêm mặt, nhưng nghe đến cuối cùng lại không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng đứng lên nói: “Ta chuẩn bị nước tắm cho chàng, người thúi hoắc, tới đêm chàng còn phải xuất chinh, để ta lau áo giáp cho chàng.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói sang chuyện khác thì cười đồng ý, bất kể có ra sao, dù Chung Dực từng quan trọng thế nào trong lòng Minh Yên thì ít nhất người quan trọng nhất trong tim nàng là mình, vậy đã đủ rồi, còn tương lai mười mấy năm sau, nếu hắn không có lòng tin có thể khiến nữ nhân này yêu hắn cả một đời, vậy hắn cũng không đáng để nàng yêu.
Giúp Chu Hạo Khiên tắm rửa thay y phục, lại tự tay chuẩn bị cơm tối cho hắn, cơm nước xong xuôi, mặc áo giáp nặng nề vào, đội mũ lên cho hắn, dưới ánh đèn, hào quang tỏa sáng làm người ta lóa mắt, nàng thủ thỉ dặn dò: “Mọi việc đều phải cẩn thận, ta và bọn trẻ chờ chàng về.”
Chu Hạo Khiên cúi người hôn lên khuôn mặt của Minh Yên, cười nói: “Phu quân của nàng không phải đồ bỏ, nàng cứ chờ tin tốt đi, chúng ta còn phải đánh về Kinh thành nữa.”
Chu Hạo Khiên bừng bừng khí thế, bước nhanh rời đi, Minh Yên dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng của hắn biến mất, chỉ cảm thấy viền mắt cay cay, mong sao tất cả bình an.
———-
Miên thành về đêm chìm trong im lặng, im lặng tới mức không có một tiếng động nào, Minh Yên nhìn ba hài tử vẫn chưa ngủ mà thở dài một tiếng, nói: “Ba tiểu yêu này mau ngủ đi, cha của các con đi đánh trận, các con phải ngoan ngoãn chờ cha về, biết chưa?”
Minh Yên ôm lão Đại, nhẹ nhàng đung đưa, liên tục đảo mắt nhìn ba hài tử, tối nay lão Nhị của Chu gia rất oái oăm, cứ túm chặt lấy tay áo của Tống Minh Tấn không chịu buông, giờ này mọi ngày bé rất nghe lời Tống Minh Tấn mà đi ngủ, nhưng hôm nay lại không giống bình thường. Bây giờ Minh Tấn bế hài tử khá thành thạo, đừng coi thường người cậu không lớn, chứ thật ra lại rất khỏe, ôm lão Nhị Chu gia trong lòng mà mặt nhăn nhó bất lực, Minh Yên có thể thấy rõ gân xanh bên thái dương của cậu thì không khỏi chột dạ, vội rời mắt đi.
Im nhất chính là lão Tam của Chu gia, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra tới nay vẫn luôn rất trầm tĩnh, cũng giống lão Đại, lúc này đang được bà vú bế, một đôi mắt to tròn rất tỉnh táo, không giống hàng ngày đã buồn ngủ từ lâu rồi.
Minh Yên nhìn lão Đại Chu gia, đưa tay lên véo mũi của bé, cười nói: “Ăn no uống đủ rồi thì mấy đứa các con mau ngủ đi, cha của các con nhất định sẽ bình an trở về.”
Cũng không biết mấy hài tử có nghe hiểu được không, nhưng rốt cuộc sau nửa canh giờ tất cả đều ngoan ngoãn chìm vào giấc ngủ. Minh Yên đặt hài tử xuống, đắp chăn gấm cho bọn trẻ, xong rồi mới nói với mấy bà vú: “Buổi tối chú ý một chút, có chuyện gì lập tức gọi ta, ta không ở đây thì đi tìm Tống phu nhân.”
Ba bà vú thưa vâng, lúc này Dương ma ma mới nói: “Chủ tử cứ yên tâm, mấy người lão nô và ba bà vú sẽ thay phiên trông tiểu chủ tử, tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì.”
Minh Yên gật đầu cười nói: “Vậy tốt rồi, chỉ là phiền mọi người vất vả.”
“Đây là bổn phận của đám lão nô, chủ tử không cần nói như vậy.” Dương ma ma khom người nói.
Minh Yên nhìn mấy hài tử một lát rồi mới đi ra ngoài, không ngờ lại thấy Minh Tấn đứng ngay ngoài cửa, Minh Yên tiến tới một bước, cười nói: “Minh Tấn, sao còn chưa đi ngủ? Hôm nay cháu vất vả rồi, Nhị nha đầu quậy quá, phiền cháu chịu khổ.”
“Thất di mẫu quá khen, Nhị muội muội rất thú vị, cháu cũng không mệt lắm.” Tống Minh Tấn cung kính trả lời.
Minh Yên khẽ ho một tiếng, thật ra trong lòng lại nói cháu lừa ai đấy, mới nãy còn nhìn rõ gân xanh trên trán cháu đập thình thịch mà, chỉ là có sức chịu đựng tốt như vậy khiến Minh Yên càng thích thú, đúng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng vui mắt.
“Có phải cháu có việc muốn nói với ta không?” Minh Yên cảm thấy Minh Tấn không phải người làm chuyện vô ích, muộn như vậy còn chờ ở đây nhất định là có chuyện.
Tống Minh Tấn gật đầu rồi ngẩng đầu nhìn Minh Yên, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Thất di mẫu, lúc bọn cháu chạy khỏi thành, phụ thân từng dặn dò cháu một việc, nói cháu nhất định phải chuyển lời tới Thất di mẫu. Chỉ là nếu bình an vô sự thì không cần nói, còn nếu tình hình như hôm nay thì mới cho phép cháu nói ra.”
Minh Yên sửng sốt, lập tức hỏi: “Việc gì?”
“Thất di phụ xuất binh, nếu tập kích Nhạc Tắc Sơn vào ban đêm thì nhất định phải đề phòng người này, trước doanh trại của người này luôn đặt cạm bẫy, không thể không đề phòng. Vừa rồi cháu nghe Thất di mẫu nói Thất di phụ định tập kích Nhạc Tắc Sơn, vẫn xin Thất di mẫu nhắn lại giúp.” Nói đến đây Minh Tấn lấy từ trong tay áo ra một phong thư đưa cho Minh Yên: “Đây là thư phụ thân cháu tự tay viết, bên trong có ghi ưu nhược điểm của của thế trận bày quân của Nhạc Tắc Sơn.”
Minh Yên mừng rỡ, hỏi lại: “Sao lúc này cháu mới lấy ra?”
Minh Tấn nheo mắt, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Bây giờ chưa muộn.”
Minh Yên cạn lời, đứa nhỏ này… Đúng là giết người không đền mạng, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, đây cũng vì muốn đảm bảo chắc chắn, ai biết trong thành có người không đáng tin hay không, Minh Yên đưa tay nhận thư, nói: “Cháu mau đi nghỉ đi, ta sẽ đích thân đi đưa thư này, chậm nữa Thất di phụ của cháu sẽ xuất quân mất.”
Minh Tấn gật đầu, nhìn Minh Yên rời đi, lúc này mới rảo bước về phòng của mình, cậu cũng không hiểu trong này có gì quan trọng, nhưng tóm lại phụ thân đã dặn, trừ khi tiểu Vương gia dẫn binh tập kích Nhạc Tắc Sơn, không thì không cần lấy ra, đúng là kỳ quái mà.
Minh Yên vội vàng chạy tới phòng nghị sự của Tống Tiềm, quả nhiên nhìn thấy Chu Hạo Khiên chuẩn bị đi, hắn nhìn thấy Minh Yên vội vã chạy thì lập tức đi tới đón, hỏi: “Sao nàng lại tới đây? Xảy ra việc gì à?”
Minh Yên lắc đầu, thở hổn hển nói: “Tứ tỷ phu có phong thư giao cho chàng, chàng đọc xem.”
Minh Yên vội vàng đưa thư ra, xong rồi mới ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Chu Hạo Khiên xé mở phong thư, lấy lá thư ra đọc mà mặt lộ vẻ phấn khởi, miệng không ngừng nói: “Phiền hai người nghĩ nhiều!”
Nói rồi đưa thư cho Tống Tiềm, Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên bằng ánh mắt nghi hoặc xong rồi mới cầm thư, đọc kỹ một lượt thì cũng tươi cười ra mặt, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Đúng là trời giúp ta.”
Chu Hạo Khiên gật đầu, đứng trước bản đồ nhìn một lúc, sau đó nói: “E là phải tính toán lại hành động đêm nay lần nữa.”
Minh Yên nhẹ nhàng lui ra ngoài, nhìn Chu Hạo Khiên triệu tập chư tướng, phân công lại nhiệm vụ, Minh Yên nghe không hiểu lắm, chỉ biết trong phong thư kia là một tin vô cùng tốt, không thì Chu Hạo Khiên sẽ không vui như vậy.
Nửa canh giờ sau, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên dẫn theo binh mã sải bước lên ngựa, bí mật rời khỏi thành, không biết có bao nhiêu người, nhưng nhìn thoáng qua Minh Yên chỉ biết là rất đông người. Nhiều người như vậy nhưng chỉ có tiếng bước chân, chứng tỏ ngày thường đã được thao luyện bài bản.
Về tới phòng của mình, tự dưng nàng lại không buồn ngủ, nhớ tới Úc phủ và vương phủ ở Kinh thành không biết bây giờ thế nào rồi. Hiện tại vương phủ đã đầu hàng Túc Thân Vương, chắc sẽ không có gì phải lo, nhưng Úc phủ…. Dương ca nhi vẫn ổn chứ? Theo lý Túc Thân Vương sẽ không bắt Dương ca nhi, nếu không thì đã dùng Dương ca nhi uy hiếp mình rồi, nghĩ vậy trong lòng an tâm hơn, có Thập Nhất di nương chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, Thập Nhất di nương cơ trí biết lúc nào không ổn sẽ giấu Dương ca nhi đi…
Minh Yên nghĩ tới nghĩ lui thì dần chìm vào giấc ngủ, cả ngày nay đã không được chợp mắt một lúc nào, bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng vừa nằm xuống không được bao lâu thì cảm giác màn được vén lên, có một đôi tay khua khoắng trước mặt mình. Minh Yên nhíu mày mở mắt ra, đập vào mắt là hai mắt của Bạch Hinh.
“Bạch Hinh?”
“Chủ tử, bây giờ là giờ Thìn ba khắc[1], nên dậy thôi, vừa rồi có tin báo, lão Vương phi bảo người nhanh chóng đi qua.” Bạch Hinh dịu dàng nói, nhìn viền mắt thâm đen của Minh Yên mà không khỏi đau lòng.
[1] Thìn: từ 7-9h sáng; 1 khắc là 15 phút.
Minh Yên nghe vậy thì lập tức tỉnh ngủ, vội bật dậy, nói: “Giờ Thìn ba khắc rồi? Sao lại trễ như thế?”
Bạch Hinh đỡ Minh Yên rời giường, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục xong rồi mới nói: “Đêm qua chủ tử ngủ muộn, lại bận rộn cả ngày, nếu không phải lão Vương phi cho gọi người qua, nô tỳ sẽ không gọi người rời giường đâu.”
Minh Yên thở dài một tiếng, vội vàng ăn cơm rồi chạy qua bên lão Vương phi, Bạch Hinh theo sát nàng, không ngừng dặn: “Người chậm thôi, chậm thôi.”
Nhưng sao Minh Yên có thể chậm được, bây giờ nàng rất nóng lòng muốn biết Chu Hạo Khiên sao rồi.
Vào viện của lão Vương phi thì mới phát hiện Tần Vũ, Liễu Thanh Mi và Lan Lăng đều ở đây, ngay cả Khúc phu nhân cũng có mặt, thấy Minh Yên đi vào, nụ cười trên mặt mọi người càng tươi hơn. Mọi người thi lễ chào hỏi nhau, sau khi Minh Yên ngồi xuống mời nhìn về phía lão Vương phi hỏi: “Tổ mẫu, người gọi con tới có phải là có tin tức của tiểu Vương gia không ạ?”
“Đúng vậy, chính là vì chuyện này.” Lão Vương phi nhìn Minh Yên, cười nói.
Minh Yên nhìn sắc mặt mọi người đều vui vẻ, thầm đánh giá trong lòng chắc chắn là đánh thắng trận rồi, nàng lập tức hỏi: “Tình hình thế nào ạ?”
“Đêm qua Hạo Khiên dẫn quân tập kích, trước doanh trại của Nhạc Tắc Sơn có đào hố bẫy ngựa, nghe nói dưới đáy các hố đều cắm cọc nhọn, binh mã rơi xuống đó chết là cái chắn. Còn đặt các cạm bẫy giăng thừng gạt ngựa khác nữa, chỉ là Hạo Khiên đã vòng qua phía trước, đánh úp từ phía sau, đốt hết lương thảo.” Lão Vương phi vừa cười vừa nói.
Minh Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, vậy là tốt rồi, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng tan ra, nàng nói: “A Di Đà Phật, trời cao phù hộ, thắng ngay từ trận đầu.”
Liễu Thanh Mi cười nói: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, tiểu Vương gia sẽ bình an trở về gặp tỷ mà.”
Tiếng cười trong trẻo vang khắp phòng, Liễu Thanh Mi đây là đang ám chỉ chuyện hôm qua mọi người đều biết Chu Hạo Khiên vội vàng về tiếp viện, Minh Yên ngượng đỏ mặt, khẽ mắng: “Tiểu nha đầu nhà muội chỉ biết ba hoa thôi.”
“Liễu muội muội không nói sai đâu. Tiểu Vương gia đúng là người có tình có nghĩa, Úc tỷ tỷ có phúc lớn quá.” Tần Vũ vừa cười vừa nói, sâu trong đôi mắt thoáng hiện sự cô đơn, sự chênh lệch giữa người với người đúng là không thể so sánh được. Trong thời chiến loạn này, một tình yêu sâu đậm mới là thứ làm người ta ngưỡng mộ nhất.
Nhìn mọi người cười vui vẻ, khóe miệng Minh Yên cũng cong lên hạnh phúc, nhìn ra bầu trời xanh thăm thẳm bên ngoài cửa sổ, bình yên tươi đẹp như thế khiến người ta nhìn mà không nhịn được muốn cất cánh bay lên. Không biết tình bắt đầu từ đâu và kết thúc nơi nào, không biết đã yêu Chu Hạo Khiên từ bao giờ, cũng không biết đoạn tình này sẽ kết thúc lúc nào, nhưng Minh Yên mặc kệ phía trước có gian nan cỡ nào, nàng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn!
Năm Ung Hòa thứ bảy, cuối thu, Miên thành bị bao vây, Chỉ huy sứ Kinh Doanh đương nhiệm là Chu Hạo Khiên đánh trọng thương tướng lĩnh Chung Dực của quân Chung gia tại dốc Lạc Nhạn, sau đó dẫn binh hỏa tốc cứu viện, xông vào trong thành. Tới ban đêm, đội quân tập kích Nhạc Tắc Sơn, tiên phong mở đường, đốt lương thảo, tránh khó tìm dễ không liều chiến mà liên tục quấy rối, Nhạc Tắc Sơn không chịu nổi quấy nhiễu, lửa giận tích tụ.
Đêm xuất hiện, sáng rút về, cứ lặp đi lặp lại bảy ngày như thế, Nhạc Tắc Sơn tổn thất nặng nề, lòng quân hoang mang, đúng lúc này Chu Hạo Khiên tới quyết chiến chính diện.
Hai quân giao chiến, bộ binh kỵ binh luân phiên xuất chinh, nhất thời bên ngoài Miên thành bỗng trở thành một chiến trường hỗn loạn.
Mặc dù Nhạc Tắc Sơn bị Chu Hạo Khiên quấy nhiễu mấy ngày, tổn thất nặng nề, nhưng dù sao cũng quân đông ngựa khỏe, lực lượng trong Miên thành vẫn có chỗ chênh lệch, trận giao chiến chính diện này, từ khi rạng sáng đến mãi khi hoàng hôn vẫn tiếp diễn.
Trong Miên thành, phàm là người còn đi được, còn sức lực đều không ở trong nhà, nam nữ già trẻ lớn bé, mọi người cùng lên tường thành, góp một phần sức mạnh chiến đấu bảo vệ, vận chuyển binh khí mũi tên, chuẩn bị thuốc men chuyển thương binh, chuẩn bị đồ ăn cho quân, mọi người vội vàng khẩn trương, các nam nhân trai tráng khỏe mạnh đều lên tường thành, cầm cung tên bảo vệ tại đầu tường, các tức phụ khuê nữ trẻ tuổi thì cầm lương khô phát cho mọi người lấp đầy bụng giữ sức.
Minh Yên đứng trong phòng nhỏ trên cổng thành, nhìn qua lỗ quan sát thấy một đám người ngoài thành đang điên cuồng chém giết, bóng người giáp vàng kia lẫn trong đám người nhưng vẫn dễ dàng nhận ra. Mỗi lần Chu Hạo Khiên ra trận đều sẽ xung phong đi đầu, tuyệt đối không trốn phía sau chỉ huy, như vậy có thể cổ vũ sĩ khí nhưng cũng đồng nghĩa rất nguy hiểm cho mình.
Tần Vũ xoay người đi đến, nhìn Minh Yên đang quan sát, nói: “Úc tỷ tỷ, tỷ đừng lo, tiểu Vương gia kỳ tài ngút trời, võ công cao cường, nhất định có thể bình yên vô sự trở về.”
Minh Yên lấy lại tinh thần, nhìn Tần Vũ nói: “Đa tạ Tần muội muội, mong được may mắn như lời của muội.”
Tần Vũ đặt hộp cơm trong tay lên bàn, nói: “Úc tỷ tỷ dùng cơm đã, Liễu muội muội đi đưa cơm cho Vương gia, tạm thời không qua được.”
Minh Yên sửng sốt, bình thường người đưa cơm cho An Thân Vương là Tần Vũ, sao hôm nay lại là Liễu Thanh Mi? Nhìn thấy sự kinh ngạc của Minh Yên, Tần Vũ cũng không giải thích, nhoẻn miệng cười nói: “Úc tỷ tỷ ăn nhanh đi, để nguội sẽ không ngon đâu.”
Hai món rau canh, một chén cơm, còn có một bình trà, suy nghĩ rất chu đáo, Minh Yên không khách sáo, đúng là rất đói bụng nên vùi đầu ăn. Tần Vũ đứng ở nơi Minh Yên vừa đứng nhìn xem tình hình bên ngoài, chỉ thấy cát vàng mù mịt, khắp nơi là cờ hiệu nhuốm máu và thi thể ngã xuống, cả mặt đất rộng lớn đều bị nhuộm thành màu đỏ. Tần Vũ lập tức vuốt ngực thở gấp, sắc mặt có hơi tái nhợt.
Nhưng đôi mắt vẫn thấy được bóng hình màu vàng đánh đâu thắng đó, người ấy chính là Chu Hạo Khiên, quả nhiên anh dũng vô địch.
Nghe nói hôm đó Chu Hạo Khiên trở về, trước mặt bao người ôm ái thê của mình lên ngựa, còn ngẩng đầu ưỡn ngực nói rất nhiều lời thâm tình. Người đời đều giấu kín tình yêu trong tim, chưa từng tuyên bố ra ngoài miệng, mọi người đều ngượng ngùng trước tình cảm, thế nhưng Chu Hạo Khiên – kẻ khác người này lại hết này này tới lần khác chứng minh cho mọi người thấy tình yêu mãnh liệt của hắn, chẳng trách các nữ tử trong Kinh ghen ghét với Minh Yên, Tần Vũ của lúc này vô cùng ngưỡng mộ, đời này có thể tìm được một tấm phu quân tốt như vậy còn mong gì hơn?
Xoay người sang chỗ khác, lại nhìn ra ngoài qua lỗ quan sát, phát hiện tình thế đột ngột thay đổi, rất khác vừa rồi. Mặt Tần Vũ lập tức trắng bệch, nhìn Minh Yên nói: “Úc tỷ tỷ, Úc tỷ tỷ, tỷ mau tới nhìn xem, hình như Nhạc Tắc Sơn cho người bao vây tiểu Vương gia, tại sao lại như vậy? Rõ ràng mới nãy không như vậy…”
Bát đĩa trong tay Minh Yên rơi xuống đất, Minh Yên không nghĩ được gì lập tức đứng dậy bất chấp hình tượng chạy tới, vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nhìn ra bên ngoài, sắc mặt trắng nhợt, quay người chạy ra cửa, đứng ở lỗ châu mai trên tường thành đón gió thu nhìn xuống…