Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hỗn xược! Vương gia là người mà ngươi có thể lăng mạ? Lá gan của Úc Trắc phi càng ngày càng lớn rồi, ngay cả trưởng bối mà cũng không để vào mắt?” Tần Trắc phi hừ lạnh một tiếng, trước giờ luôn tỏ ra là một người yếu đuối nhỏ nhẹ ở trước mặt Vũ Ninh Vương, vậy mà lúc này lại mạnh mẽ đứng ra bảo vệ Vũ Ninh Vương, thật sự khiến Vũ Ninh Vương giật mình phải nhìn lại Tần Trắc phi.

Đây là đang đổ thừa, tội ngỗ nghịch với trưởng bối sẽ bị đưa tới từ đường quỳ sám hối trước tổ tông.

Quả thật Minh Yên làm vậy không thỏa đáng, nhất thời nóng giận quên mất việc này, lập tức bị Tần Trắc phi bắt được nhược điểm.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng, sóng ngầm nổi lên.

Không ngờ bây giờ Tần Trắc phi lại có động thái mạnh mẽ như vậy, cố tình làm ra hành động quyết luyệt để bảo vệ Vũ Ninh Vương tạo tiền đề bộc lộ một mặt bạo ngược của bà ta, thế thì sau này dù Tần Trắc phi lại có lời nói hay hành động thái quá thì Vũ Ninh Vương cũng sẽ không gai mắt, thậm chí còn cảm thấy thương tiếc, cho rằng nữ nhân này vì mình nên mới trở nên chanh chua như vậy.

Nam nhân, đặc biệt là nam nhân hồ đồ luôn cao ngạo tự cho mình là đúng. Vũ Ninh Vương, cũng coi như là một nhân tài kiệt xuất trong đám nam nhân hồ đồ!

Về đêm càng lạnh, gió thổi vào phòng, Minh Yên chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát. Nàng sơ suất quá, hôm nay từ Tống phủ về cảm xúc còn rối ren, buổi tối Vương gia lại khăng khăng muốn gặp phu thê bọn họ, trách cứ Chu Hạo Khiên dâng tấu xin từ quan, bây giờ cẩn thận nghĩ lại, chắc hẳn Tần Trắc phi đã sớm nắm rõ hành tung của bọn họ như lòng bàn tay, nhân lúc bọn họ từ Tống phủ về tâm trạng vẫn chưa bình ổn đã gọi tới tra hỏi ngay trong đêm, quả nhiên Minh Yên đang phiền lòng nhất thời không cẩn thận rơi vào bẫy của bà ta.

Thật sự không thể xem thường nữ nhân này, Minh Yên thầm nhắc nhở bản thân.

Chu Hạo Khiên sắp không nhịn được nữa, hắn chẳng có lấy một chút tình cảm với những người này, cũng không sợ cái gì hết, nhưng đã đi lầm một bước, Minh Yên tuyệt đối không để Chu Hạo Khiên tiếp tục để Tần Trắc phi thành công, nàng giật mạnh ống tay áo của Chu Hạo Khiên.

Chu Hạo Khiên sửng sốt cúi đầu nhìn Minh Yên, Minh Yên mỉm cười trấn an Chu Hạo Khiên, khẽ nói: “Đừng cuống, trên đầu chữ nhẫn có một con dao, xem bà ta đắc ý được bao lâu.”

Chu Hạo Khiên nào phải chịu khuất nhục như vậy, nhất thời không chịu bỏ qua, Minh Yên thấy vậy bèn cướp lời của Chu Hạo Khiên, lộ ra vẻ áy náy, hạ giọng: “Minh Yên không lăng mạ, chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, không biết sao Trắc mẫu phi phải tức giận như vậy? Chẳng lẽ vương phủ của chúng ta không bị cướp? Không bị tổn thất? Vậy của hồi môn của Linh Ngọc đi đâu rồi? Nếu Trắc mẫu phi cảm thấy Minh Yên nói không đúng, vậy xin Trắc mẫu phi chỉ giáo, Minh Yên ngu dốt, ngay cả nói cũng nói không xong. Cổ nhân thường nói giấu bệnh sợ thầy là điều không nên, cũng đâu phải chỉ có mình vương phủ chúng ta bị thiệt hại trong loạn lạc, đây đâu phải chuyện không được nói, tuy Vương gia nghiêm khắc nhưng luôn bao dung, làm người công chính, nếu không thể nhìn thẳng vào sự thật trước mắt, không thể làm một tấm gương sáng cho đời sau… Tuy bây giờ Nghiên ca nhi vẫn chưa được một tuổi nhưng hành động của trưởng bối là khuôn phép cho hài tử…”

Giọng Minh Yên nhỏ dần, gần như không thể nghe thấy. Sắc mặt của mọi người đều khó coi, tất cả đều biết Vương gia rất thích Nghiên ca nhi, lúc này Minh Yên lại lôi Nghiên ca nhi ra, còn nói cái gì mà trưởng bối làm gương cho hậu bối, dù Vũ Ninh Vương không hài lòng với lời vừa rồi của Minh Yên nhưng lúc này cũng không tiện răn dạy, trong lòng càng khó chịu hơn.

Trên không nghiêm dưới ắt loạn, làm tổ phụ của Nghiên ca nhi, quả thật Vương gia phải gánh nặng đi xa, nếu không thích Nghiên ca nhi thì thôi không nói, nhưng Vương gia không thích nhi tử, không thích nhi tức, nhưng lại cực kỳ thích tôn tử, trên thế gian này không có chuyện gì đau khổ hơn chuyện ngươi thích hài tử của người ngươi ghét nhất, bi kịch biết bao!

Bỏ qua điều này, Minh Yên lấy Nghiên ca nhi ra làm lửa giận của Vương gia vơi đi, lại dùng chuyện của hồi môn của Linh Ngọc chặn miệng Tần Trắc phi, nếu bà ta vẫn chết không thừa nhận, Minh Yên không ngại nói toạc ra ngay lúc này, mọi người cùng thanh toán nợ nần.

Tuy Minh Yên nghi ngờ Tần Trắc phi có nhúng tay vào chuyện của hồi môn của Linh Ngọc nhưng không có chứng cứ, bởi vậy vẫn giữ trong lòng, nếu Tần Trắc phi quyết đối chọi với nàng, vậy cũng khó chơi. Tuy đã suy đoán tất cả hướng về phía Tần Trắc phi nhưng suy cho cùng vẫn không có chứng cứ, nói miệng không có chứng cứ không thể thuyết phục lòng người, muốn vặn ngã Tần Trắc phi hoàn toàn dọn sạch con đường thì cần phải chuẩn bị nhiều hơn.

Mục Trắc phi vẫn luôn không nói gì lúc này lại chậm rãi đứng lên, mỉm cười với Vũ Ninh Vương xong mớinói: “Vương gia, Úc Trắc phi nói cũng có mấy phần đúng, tuy Nghiên ca nhi còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi, lại thích bắt chước hành động của Vương gia, sau này phải chú ý hơn tới việc dạy dỗ. Dạy dỗ hài tử thì phải tạo cho con cháu mục tiêu và một tấm gương sáng.” Nói tới đây thì dừng lại, Mục Trắc phi quay đầu nhìn Tần Trắc phi nói: “Nhắc tới chuyện này, muội muội rất khâm phục tỷ tỷ đây, tỷ tỷ cam tâm để Hạo Nam vứt bỏ tiền đồ tươi sáng, chỉ làm một quản gia trong vương phủ, ta đây hy vọng Hạo Thần của ta có thể tung cánh bay lượn, ngao du biển rộng. Vậy nên cách phụ mẫu dẫn đường dạy dỗ sẽ quyết định cả đời của hài tử, Vương gia chớ nên sơ ý, đặc biệt là với Nghiên ca nhi rất thích vị tổ phụ là ngài đây.”

Súng bắn chim đổi sang đạn pháo cũng chỉ như vậy, Mục Trắc phi tập trung hỏa lực, nhắm chuẩn mục tiêu, xác suất oanh tạc thành công dần tăng cao khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Xét lời nói này, tuy lấy Nghiên ca nhi ra làm lý do nhưng người xui xẻo cuối cùng lại là Tần Trắc phi, chỉ thiếu nước Mục Trắc phi chỉ thẳng mũi Tần Trắc phi mà chửi, ngươi là cái đồ nữ nhân tóc dài óc ngắn hủy hoại cuộc đời của nhi tử mình, làm quan nhỏ còn hơn làm quản gia… Lúc này nhắc nhở Vương gia, tuyệt đối không thể xem nhẹ sức ảnh hưởng của một người đứng đầu gia tộc thông qua lời nói cử chỉ, và càng không được quên hiện tại Chu Hạo Nam phải luồn cúi trong vương phủ không tại ai khác, mà là do mẫu thân của hắn chọn con đường này cho hắn, đây là minh chứng sống sờ sờ, chẳng lẽ ngài cũng muốn Nghiên ca nhi làm một quản gia?

Không cần nói quá rõ, chỉ cần nói ý chính rồi mặc trí tưởng tượng suy diễn tiếp sẽ càng hay ho.

Sắc mặt Tần Trắc phi tái nhợt, ngực phập phồng lên xuống, đây là đau xót lớn nhất đời bà ta lại bị Mục Trắc phi tàn nhẫn xé mở, há có thể không giận?

Từ đầu đến cuối Chu Hạo Nam không nói câu nào, hơi cụp mắt cúi đầu nên không rõ thái độ của hắn, nhưng vẫn có thể bình tĩnh nhẫn nhịn được như vậy thì lại làm Minh Yên rất bất ngờ. Chỉ riêng khả năng chịu đựng này, e rằng mọi người ở đây đều không bằng…

Vốn từ chuyện khiển trách Chu Hạo Khiên từ quan, không ngờ lại lạc đề khiến sắc mặt của mọi người đều khó coi, bầu không khí cực kỳ ngượng ngập.

Vũ Ninh Vương liếc qua Minh Yên, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Chu Hạo Khiên, lạnh lùng nói: “Tóm lại ta không đồng ý chuyện ngươi từ quan.” Nói tới đây thì dừng lại, như thể hạ quyết tâm xong mới nói: “Mấy ngày trước ta đã dâng tấu xin Hoàng thượng sắc phong ngươi làm Vương Thế tử, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Một câu của Vũ Ninh Vương đã hoàn toàn làm rối loạn dòng suy nghĩ của mọi người, Vũ Ninh Vương im hơi lặng tiếng dâng tấu, vị trí Vương Thế tử bị kéo dài nhiều năm cuối cùng cũng kết thúc rồi sao? Tuy Nghiên ca nhi đã được phong làm Vương Thế tử, khả năng cao Chu Hạo Khiên sẽ kế thừa tước vị nhưung vẫn chưa có thánh chỉ chính thức ban xuống thì vẫn còn có thể có biến số.

Một chiêu này của Vũ Ninh Vương khiến người ta khiếp sợ, thế mà lại im ỉm dâng tấu.

Tần Trắc phi kinh ngạc, tuy chỉ thoáng qua nhưng không thoát khỏi ánh mắt tinh ý của Minh Yên, một người luôn bình tĩnh như vậy mà vẫn bị quyết định của Vương gia dọa khiếp.

Minh Yên cười nhạt, chuyện ở đời lúc nào cũng có bất ngờ vui vẻ, nhưng lần này với Minh Yên mà nói thì bất ngờ nhiều hơn vui. Như vậy thì bọn họ muốn đi e rằng càng khó.

Vũ Ninh Vương phất tay áo bỏ đi, Mục Trắc phi ngước mắt nhìn Minh Yên, mỉm cười một cái rồi mới cất bước đuổi theo. Chu Hạo Thần tiến tới cười nói: “Chúc mừng Tam đệ, sau này trách nhiệm của đệ càng lớn hơn rồi, không thể bướng bỉnh càn quấy nữa đâu đấy.”

Chu Hạo Khiên nhìn Chu Hạo Thần, trong lòng vẫn thấy xa cách, chỉ là hiện tại không muốn nghĩ tới, lễ phép nói: “Đa tạ Nhị ca, tất nhiên tiểu đệ sẽ tận lực.”

“Ta còn có việc nên về trước đây, bữa khác sẽ mở tiệc chúc mừng đệ.” Chu Hạo Thần cười nói.

Chu Hạo Khiên gật đầu cười: “Nhị ca cứ lo việc đi, chuyện này không vội.”

Chu Hạo Thần hạ thấp bản thân chủ động làm hòa với Chu Hạo Khiên, dù không muốn nhưng một câu Nhị ca kia, Chu Hạo Khiên vẫn gọi. Minh Yên ở bên cạnh thở phào, cứ sợ Chu Hạo Khiên vẫn không chịu buông bỏ những uất ức trong lòng, có vẻ bây giờ Chu Hạo Khiên đã trưởng thành hơn trước rồi.

Chu Hạo THần cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại bốn người họ, Minh Yên mỉm cười nói: “Cả ngày hôm nay bộn rộn thật sự mệt mỏi, Minh Yên xin cáo từ trước.”

Nói rồi kéo tay Chu Hạo Khiên, hai người bước ra khỏi đại sảnh, lúc này trăng đã treo giữa bầu trời.

Về tới Vô Vi Cư, hai người đi xem hài tử trước, ba hài tử đã ngủ say không biết trời đất, nhìn ba hài tử ngủ ngoan, Minh Yên khẽ thở dài, nhìn sang  Chu Hạo Khiên ở bên nói: “Ta đã đi rất nhiều, tới rất nhiều nơi, nhưng chưa từng hối hận vì được gặp chàng.”

Tâm trạng nặng nề cả đêm nay của Chu Hạo Khiên lập tức tốt lên, hắn vươn tay ôm lấy Minh Yên, nói: “Tất nhiên, gặp được tiểu gia ta là may mắn của nàng.”

Ma ma ở bên khẽ cười, Minh Yên dặn dò trông nom mấy hài tử rồi cùng Chu Hạo Khiên về phòng của mình.

Chỉ còn ba hôm nữa là tới ngày giỗ của tiên Vương phi, Minh Yên tắm gội xong đi ra khỏi tịnh phòng, trong lòng lại nghĩ mình nên đi bước tiếp thế nào đây? Tần Trắc phi trơn truột không bắt được, mình phải đục một lỗ yếu nhất trên bức tường kiên cố của bà ta để mở đường, như vậy mới có thể làm ít công to, nhưng lại không thể tìm được điểm đột phá, quả thật Tần Trắc phi làm việc chu toàn, nàng nghĩ đến đây thì lại nhíu mày.

Ngẩn người lau tóc, không để ý Chu Hạo Khiên cũng đã tắm xong đi ra.

Eo bị giữ chặt, Minh Yên bị dọa hết hồn, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên thở phì phò nói: “Tối rồi còn dọa chết người ta!”

“Nàng đang nghĩ gì thế? Có phải nghĩ tới ta không?” Chu Hạo Khiên cúi người bế Minh Yên đi tới giường rồi đè xuống, cúi đầu nhìn khuôn mặt đã ửng hồng của Minh Yên, cười cười: “Quả nhiên bị ta đoán trúng, nàng đang nghĩ tới ta, không thì sao lại đỏ mặt?”

Minh Yên trợn mắt, đang muốn phản bác thì cảm thấy môi chợt lạnh, lại bị người nào đó chặn miệng mình trước. Chu Hạo Khiên có hơi vội, môi của hắn mang theo hơi thở dịu dàng khác với trước, mạnh mẽ và ngang ngược, hắn nhẹ nhàng cạy mở miệng Minh Yên, môi lưỡi quấn quýt bên nhau.

Minh Yên như cảm nhận được đêm nay Chu Hạo Khiên đặc biệt hưng phấn, hai mắt chứa ánh sáng mê ly, đôi môi anh đào phớt hồng sáng bóng dụ hoặc, hai tay vòng lấy cổ Chu Hạo Khiên, cảm xúc dâng trào, chủ động hôn lên môi Chu Hạo Khiên.

Minh Yên chủ động làm Chu Hạo Khiên rất bất ngờ, động tác càng mạnh bạo hơn, bàn tay vung lên, màn sắc hồng nhạt từ từ buông xuống, che đi cảnh xuân bên trong, chỉ còn tiếng thở dốc thỉnh thoảng vang ra, thêm phần mập mờ mê ly trong bóng đêm.

Bóng đêm bao trùm, trong phòng xuân sắc vô biên, đêm nay bình yên như thế, hương vị của hạnh phúc tản mát khắp Vô Vi Cư, sưởi ấm đêm lạnh…

Kết quả của một đêm buông thả là buổi sáng không rời giường được, may mà bây giờ lão Vương phi đã miễn thỉnh an mỗi ngày, không thì có lẽ hôm nay lại phải xin nghỉ.

Minh Yên ngái ngủ mở mắt, không khỏi than nhẹ một tiếng, cả người đau nhức vô cùng, chẳng muốn động đậy chút nào, cả người cuộn tròn lại như con tôm, ôm chăn gấm không chịu buông tay, nàng vẫn muốn ngủ tiếp.

“Heo con, phải dậy rồi.”

Giọng nói cười cợt của Chu Hạo Khiên vang trên đầu Minh Yên, Minh Yên lườm hắn một cái, nghiến răng dùng chân ngọc đá hắn một phát nhưng lại bị Chu Hạo Khiên né người tránh được, tiếng cười sang sảng vang vọng khắp phòng.

Minh Yên bĩu môi vùi đầu vào trong chăn gấm, rầu rĩ nói: “Ta vẫn muốn ngủ, buồn ngủ lắm, cả đêm không được ngủ à.”

Chu Hạo Khiên nhìn dáng vẻ của Minh Yên, trái tim như tan chảy, ôm nàng vào lòng thủ thỉ bên tai nàng: “Ta còn phải cố gắng gấp bội, chuẩn bị sinh mấy đứa nữa.”

Minh Yên nổi giận kêu lên: “Chàng tưởng ta là heo à, không!”

“Làm một bé heo con vui vẻ thì sao? Đợi nàng chăm chút cơ thể khỏe lên, chúng ta lại sinh thêm hài tử đi, ít nhất cũng để Nghiên ca nhi có đệ đệ giúp đỡ chứ.” Chu Hạo Khiên mặt dày đùa cợt.

Mãi lâu sau Minh Yên mới im lặng gật đầu, Chu Hạo Khiên càng vui hơn, ôm Minh Yên đùa giỡn một phen xong rồi mới buông tay ra, nói bên tai nàng: “Hôm nay cho nàng xem miễn phí một trò hay, coi như phu quân ta thưởng cho biểu hiện anh dũng của nàng tối qua.”

Lời nói dõng dạc như thế khiến Minh Yên đỏ bừng mặt, lại đá hắn xuống, nghiến răng nói: “Chàng nói nữa thì tối nay ngủ ở thư phòng!”

Chu Hạo Khiên xoa xoa cái mông, ngã đau thật đó, nữ nhân đanh đá này!

Than thì than vậy nhưng vẫn lấy chăn đắp cho Minh Yên rồi bế nàng vào tịnh phòng tắm gội, còn nói rõ cho Minh Yên nghe về kế hoạch hôm nay của mình. Minh Yên nghe thì mặt mày háo hức, nhất thời quên mất phải đề phòng con sói háo sắc này, rồi lại đại chiến uyên ương một hồi trong tịnh phòng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK