Lần này Mục Trắc phi lập tức tỏ thái độ, mới đầu Minh Yên cũng chỉ cảm thấy hơi lạ, nhưng giờ nghe thì nghi hoặc trong lòng cũng có lời giải, mấu chốt chính là ở đây, nói cũng đúng, là người quản gia, Tần Trắc phi nhận được thiệp mời mà không nói lại với Mục Trắc phi, thật sự không thỏa đáng. Nhưng con người Tần Trắc phi cẩn thận nham hiểm, sao có thể mắc phải loại sai lầm đơn giản như vậy, lại còn nói ra trong lúc này nữa? Không phải quá ngu ngốc rồi sao?
Minh Yên khó hiểu, càng không nhìn thấu con người này, rượu bưng trên tay lại được đặt nhẹ xuống, Minh Yên không ăn mấy đồ ăn trên bàn, lúc này đang nhìn Tần Trắc phi, xem bà ta sẽ trả lời thế nào.
Nhưng chỉ thấy Tần Trắc phi quay đầu nhìn Mục Trắc phi, cười đáp: “Mục muội muội đừng giận, thật ra thiệp này không đưa tới vương phủ mà là đưa tới tiểu viện của ta. Chẳng lẽ Mục muội muội đã quên Lư phu nhân là tức phụ của đường đệ ta à, nhà quan nhỏ không dám tùy tiền gửi thiệp mời tới vương phủ nên mới đưa trước cho ta.”
Minh Yên sửng sốt, hôm qua còn nhắc Chu Hạo Khiên điều tra người nhà của Tần Trắc phi, thế mà hôm nay Tần Trắc phi lại chủ động nhắc tới một đường đệ, không biết là trùng hợp hay Tần Trắc phi đã biết gì…
Minh Yên không nói một lời, chỉ lười biếng tựa lên gối trên ghế bành, nhìn hai người Tần Mục liên tục giao tranh.
“Hóa ra là vậy, tiểu muội trách lầm tỷ tỷ rồi, muội muội kính tỷ tỷ một chén coi như tự phạt.” Mục Trắc phi đứng dậy, bưng chén rượu đi tới trước mặt Tần Trắc phi, mặt mũi vui tươi, đôi mắt long lanh ý cười. Minh Yên hơi bất ngờ, không biết đã bao lâu chưa thấy một Mục Trắc phi phong hoa tuyệt đại như này. Có người nói thay đổi chỉ là chuyện trong một thoáng, một số người cả đời sẽ không thay đổi, nhưng đó là bởi vì họ chưa gặp phải chuyện khiến họ thay đổi.
Lúc này đây, Minh Yên cảm nhận rõ ràng Mục Trắc phi đã thay đổi, khó mà nói rõ thay đổi ở đâu, nhưng nàng biết Mục Trắc phi của hiện tại đã không còn là Mục Trắc phi của ngày xưa nữa. Minh Yên của ngày hôm nay một bụng mưu trí, rực rỡ tươi đẹp, được đánh đổi bằng cái chết bi thảm của Lan Nhụy, thời gian hạnh phúc của Lan Lăng được đánh đổi bằng sự cẩn thận dè chừng, giả vờ ngu ngốc. Không ai lại vô duyên vô cớ thay đổi, nếu một người thay đổi, nhất định đã gặp chuyện khiến họ phải thay đổi.
Lý do của Mục Trắc phi là gì? Minh Yên không biết, nàng khẽ lắc đầu, nhưng có một chuyện Minh Yên biết, đó là Mục Trắc phi có thể dây dưa hơn thua với Tần Trắc phi, nàng sẽ có thời gian thư thả, sau khi hạ sinh hài tử, ai nắm giữa càn khôn mới có thể chắc chắn, đúng không?
Tần Trắc phi nhìn chằm chằm Mục Trắc phi, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, nói: “Mục muội muội khách sáo quá rồi, đây cũng không phải chuyện lớn gì, đừng để ở trong lòng làm gì, muội làm vậy càng khiến người làm tỷ tỷ ta thêm đây khó xử.”
Mục Trắc Phi nghe vậy bèn tiến lên một bước, hạ thấp giọng nói chỉ để hai người nghe được: “Những năm qua khổ cho tỷ tỷ rồi, thời gian nằm gai nếm mật chắc không dễ chịu, nhưng được chiêm ngưỡng thủ đoạn của tỷ tỷ thật sự khiến muội bội phục vô cùng, đường tương lai còn dài mà hung hiểm lại nhiều, ai có thể cười tới cuối đường vẫn chưa thể biết được. Mặc dù muội muội ngu dốt, thế nhưng… vẫn còn sức liều mạng, tỷ tỷ thấy đúng không?”
Tần Trắc phi run lên trong lòng, ngoài miệng vẫn cười nói: “Ta không biết muội muội đang nói gì, ta không muốn tranh với muội cái gì hết, muội muội đừng hiểu lầm.”
Mục Trắc phi không đáp lời, ngửa đầu uống cạn chén rượu rồi mỉm cười nhìn Tần Trắc phi, Tần Trắc phi đành uống cạn chén rượu này. Lúc này hai người mới tách ra, lần lượt ngồi xuống, lão Vương phi như không chú ý tới hai người, chỉ mải nhìn trên sân khấu, nhưng Minh Yên biết, người lợi hại nhất ở đây chính là lão Vương phi, trước sóng to gió lớn bà vẫn bình tĩnh không sợ, vững vàng ngồi đó, mặt không biến sắc mà còn có thể thưởng thức kịch nam, Minh Yên biết mình còn kém xa lão Vương phi, nàng nhớ tới lời dặn dò của lão Vương phi, người làm việc lớn phải nắm giữ đại cục chỉ trong chớp mắt, khi bị một hai người quấn tay quấn chân không thể thoát ra thì bản thân cũng trở nên tầm thường…
Minh Yên không hiểu lắm, giờ vẫn thấy mông lung như cũ, thoát ra… E rằng không dễ dàng, tất cả đều bị cuốn vào vòng, ngươi kiềm chế ta, ta kiềm chế ngươi, nói nghe thì dễ!
Hôm nay Mục Trắc phi khác hẳn trước đây, thỉnh thoảng lại kiếm lý do uống chén rượu với Tần Trắc phi, mà hết lần này tới lần khác lý do đều rất chính đáng, làm người ta không từ chối được. Minh Yên đang mang thai nên tất nhiên được miễn, ngay cả Đại phu nhân, Nhị phu nhân, hai vị tiểu thư đều uống mấy chén. Lúc này Tần Trắc phi đã hơi nóng mắt, bà ta không ngu, đương nhiên sẽ không để Mục Trắc phi chuốc rượu mình, hai người uống qua uống lại không ít, kẻ tám lạng người nửa cân không ai hơn ai.
Trong chớp mắt đó, bầu không khí của buổi tiệc như nóng lên, trên sân khẩu đổi sang nữ tiên sinh kể chuyện, đến bọn nha hoàn bà tử cũng túm tụm ở cổng nghe tiên sinh kể chuyện Phượng Cầu Hoàng, kể hay tới mức vỗ tay không ngớt.
Minh Yên có một cảm giác kỳ lạ, Mục Trắc phi như đang mưu tính gì đó, vậy kế hoạch của mình cũng chỉ có thể tạm dừng lại, miễn cho lại hỏng chuyện tốt của Mục Trắc phi, chỉ cần Mục Trắc phi và mình có cùng mục tiêu là được, Minh Yên mừng rỡ ngồi yên xem hổ đấu.
Chuyện hay men nồng say, Minh Yên đưa mắt nhìn quanh, thấy ai trong phòng cũng đã đỏ mặt, nói chuyện cũng thoải mái buông thả hơn trước. Nhị phu nhân đang lải nhải lẩm bẩm gì đó, hình như là nghe chuyện xưa sinh lòng thương tiếc, Minh Yên nhớ tới chuyện của nàng ấy và Chu Hạo Thần, ở giữa còn có Vũ di nương, chắc thời gian gần đây không mấy vui vẻ, mà Nhị phu nhân lại không phải người chịu lùi bước, làm việc rất cực đoan, dẫn đến phu thê ngày một xa cách, đương nhiên hâm mộ thần tiên quyến lữ ở trong sách, nhi nữ tình trường, có người con gái nào không hoài xuân, nhưng ái tình đâu phải thứ muốn là có thể gặp, cưỡng cầu chưa hẳn đã hạnh phúc.
Qua ba lượt rượu, phòng bếp lại bưng một lượt đồ ăn nóng lên, dọn đồ ăn đã lạnh ban đầu xuống, nhất thời trong phòng ngập mùi đồ ăn. Minh Yên ngửi mùi đột nhiên thấy buồn nôn, đã lâu rồi nàng không có cảm giác này, ăn cơm cũng không cần ăn kiêng, nhưng sao lại buồn nôn ghê vậy chứ. Lập tức toàn bộ người trong phòng đều nhìn về phía này, sắc mặt Minh Yên vốn đã tái nhợt, một thoáng ấy khiến tất cả đều sợ hãi, lão Vương phi hô hào mời thái y, trong phòng lập tức nháo nhào.
Minh Yên muốn lên tiếng nói đừng làm quá lên nhưu vậy, nhưng ai ngờ vừa mở miệng đã nôn ra, may mà Bạch Hinh ở bên cạnh nhanh chân lẹ tay, lập tức bưng chậu sơn mài đỏ thẫm qua, khiến trong phòng càng hoảng loạn.
Mọi người ba chân bốn cẳng chuyển Minh Yên vào phòng nhỏ bên cạnh phòng khách, phòng này được bố trí phòng nghỉ, có đầy đủ chăn ấm đệm êm. Lão Vương phi lập tức kêu Tiền ma ma phái người canh giữ phòng khách, ai cũng không được xê dịch bất kỳ đồ vật nào, không thì sẽ đuổi tất cả ra ngoài.
Lão Vương phi nổi giận, Tiền ma ma không dám chậm chễ, vội dẫn người đi làm. Tần Trắc phi và Mục Trắc phi cũng thay đổi sắc mặt, tỉnh táo trở lại, cẩn thận chăm sóc Minh Yên, cũng sai người lấy nước súc miệng, chậu rửa khăn mặt, nha hoàn bà tử chạy tới chạy lui trong phòng, có ai không biết cái thai trong bụng Minh Yên vô cùng quan trọng, không người nào dám chủ quan, ngay cả bước đi cũng nhẹ nhàng sợ ảnh hưởng tới Minh Yên.
Minh Yên được chuyển qua phòng này lập tức bớt khó chịu, thoải mái hơn nhiều, thấy lão Vương phi sốt ruột thì vội nói: “Tổ mẫu không cần lo lắng, con đỡ hơn nhiều rồi, có lẽ do đồ ăn nhiều dầu mỡ quá, giờ không còn gì đáng ngại nữa, người đừng lo. Nếu vì con mà khiến người phải lo lắng thì đó là lỗi của Minh Yên, con thật sự không sao hết.”
Trên mặt lão Vương phi đan xen giữa mệt mỏi và lo lắng, nói: “Con cứ nằm im đấy, đừng nói nhiều như vậy, tổ mẫu không sao, tổ mẫu vẫn khỏe, nha đầu con tới nước này rồi vẫn có lòng nghĩ tới bộ xương già ta đây.”
Thật ra Minh Yên cũng không biết tại sao lại đột nhiên buồn nôn như vậy, nhớ tới cảm giác không khống chế được ấy nàng lại sợ hãi, mặc dù nàng đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn, thế nhưng những kẻ này thật sự quá cao tay, khiến nàng bất tri bất giác mắc lừa. Nghĩ tới đây trong lòng nàng như trầm xuống, mơ hồ cảm nhận được trong vương phủ sắp nổi phong ba.
Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đứng ở một bên liếc nhìn đối phương, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc cùng đa nghi, thật sự luống cuống trước chuyện bất thình lình này, men rượu mới nãy cũng lập tức tan đi, xảy ra chuyện như vậy dù là ai cũng không thể say ngất ngây được.
Chẳng mấy chốc đã có Thái y đến, mặt mũi lấm tấm mồ hôi hẳn là đi rất vội vàng. Lão Vương phi không đợi ông ta hành lễ đã vội vàng kêu ông ta xem mạch cho Minh Yên, liên quan tới vụ đánh cược giữa Hoàng thượng và Minh Yên, mọi người đều biết hài tử trong bụng nàng quan trọng thế nào, Thái y không dám coi nhẹ, nếu xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng mà giáng tội xuống thì ai cũng không gánh nổi trách nghiệm.
Thái y bắt mạch, Linh Tú và Linh Ngọc đã tránh ra ngoài từ lâu, chỉ còn lại đám người không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm sắc mặt của Thái y. Thấy khuôn mặt của ông ta đầy nếp nhăn, mày rậm nhíu chặt, sắc mặt dần nghiêm lại, mọi người ở đây cũng nhịn không được căng thẳng theo. Thậm chí Mục Trắc phi cảm thấy bàn tay đã toát đầy mồ hôi, kế hoạch của bà ta còn chưa bắt đầu, sao lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng lẽ mình chặn đường người của Tần Trắc phi nhưng vẫn để cá lọt lưới?
Mục Trắc phi đã biết kế hoạch hôm nay của Tần Trắc phi, bà ta nắm giữ manh mối nên đã bí mật phòng bị, Tần Trắc phi đừng mong đổ tội danh này lên cho mình, thế nhưng chuyện vẫn xảy ra như cũ, Mục Trắc phi không biết sai ở đâu. Chẳng lẽ Tần Trắc phi còn kế hoạch khác? Nghĩ vậy Mục Trắc phi càng lo hơn, bà ta sợ mình ở thế bị động, bị người ta vu oan hãm hại.
Cùng lúc đó, Tần Trắc Phi cũng rất hoang mang, chuyện xảy ra nằm ngoài dự tính của bà ta, bà ta đã sắp xếp người ra tay, thế nhưng không thể xảy ra kết quả như vậy, bà ta khinh thường không dùng loại thủ đoạn thấp kém này. Chẳng lẽ Mục Trắc phi ra tay? Tần Trắc phi không đoán ra được, trong lòng cũng hoảng lên, chỉ sợ Mục Trắc phi mưu hại Minh Yên là giả, giá họa cho mình mới là thật, bởi vì dù sao hai người cũng cùng phụ trách chuẩn bị yến tiệc, muốn động tay động chân cũng khó phòng bị. Bà ta nghĩ mà đau đầu, Mục Trắc phi như không còn giống trước kia, càng ngày càng khó đối phó, khả năng cao là Mục Trắc phi ra tay, nhưng Tần Trắc phi chỉ sợ điều tra ra thì cả mình cũng rơi vào thế bất lợi, thế là vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc chuyện hôm này đã sai ở đâu?
Hai người hai sắc thái nhưng trong lòng đều cảnh giác cao độ, căng như dây cung, chỉ một động thái nhỏ cũng có thể bung đứt.
Thái y chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, nói: “E rằng đồ ăn của Úc Trắc phi không được sạch sẽ, không biết có thể để vi thần đi xem Úc Trắc phi đã ăn gì không?
Nghe đến đó lão Vương phi bùng lửa giận, nhưng vẫn kìm nén gật đầu nói: “Ngay phòng khách ở bên cạnh, Tiền ma ma bà dẫn Thái y đi xem.”
Thái y chắp tay đi theo Tiền ma ma, lão Vương phi dùng Tiền ma ma chứ không sai Tần Trắc phi, Mục Trắc phi, Đại phu nhân hay Nhị phu nhân, không ai không biết hàm ý trong đó, lão Vương phi nghi ngờ tất cả nên mới không muốn để bọn họ dẫn đi, sợ bọn họ động tay chân, vì vậy chỉ dùng người của mình. Sắc mặt của Tần Trắc phi và Mục Trắc phi đều rất khó coi, Thái y vẫn chưa nói rốt cuộc Minh Yên bị sao, chỉ muốn đi kiểm tra đồ ăn rượu thịt, nhưng cũng chứng tỏ đã có thứ không sạch sẽ lẫn vào đó.
Tĩnh mịch im ắng, lòng người bất an, lão Vương phi vẫn luôn nghiêm mặt, Minh Yên khép hờ mắt, không ai phát ra âm thanh nào, tất cả như đang gồng mình gánh rất nhiều đồ vật, chỉ cần khẽ động đậy hay nói lớn tiếng cũng có thể dẫn đến trời long đất lở, mọi người lo lắng tột độ, sự căng thẳng này khiến ai cũng buộc phải thận trọng dè chừng.
Thời khắc này Minh Yên cũng hoang mang, không đoán ra là ai đã ra tay. Mục Trắc phi hay Tần Trắc phi, rốt cuộc là ai?
Chẳng mấy chốc thái y đã quay trở lại, lúc này lão Vương phi mới ngẩng đầu nhìn thái y, vội vàng hỏi: “Thái y, rốt cuộc là thế nào?”
Thái y đã bình tĩnh lại, nhìn lão Vương phi nói: “Phát hiện trong thức ăn có Bách Hương tử, may mà Úc Trắc phi đột nhiên buồn nôn nên đã không ăn phải, không thì cả người lớn lẫn hài tử đều khó giữ.”
Mọi người đứng hình như tượng, kết luận này khiến tất cả đều thất kinh. Lão Vương phi xanh mặt, kìm chế lửa giận trong lòng, hỏi Thái y: “Giờ Minh Yên có sao không?”
Vừa dứt lời, Minh Yên mở to mắt nhìn Thái y, nàng sợ hãi, mới nãy Thái y nói cả người lớn lẫn hài từ đều khó giữ… Tàn nhẫn đến thế là cùng, Minh Yên nghĩ mà hoảng, nhớ tới thai máy trước khi mình buồn nôn, tựa như dời sông lấp biển không thể ngăn cản, nàng vô thức ôm bụng, chính các con đã cứu nàng một mạng…