Cỏ mọc én bay, xuân về hoa nở, hương hoa tràn ngập trong không khí, cuối cùng thì hôm nay Minh Yên không cần ra ngoài, được ở nhà chơi với ba hài tử, hài tử mười tháng tuổi rất được mọi người thích, ba hài tử ngồi cùng một chỗ cũng là một cảnh kỳ thú.
“Bé cưng ngoan, gọi nương… nương…” Minh Yên khẽ cười dỗ dành, hôm qua Chu Nghiên như đã bậm bẹ nói một tiếng khiến Minh Yên kích động cả đêm không ngủ được, tâm trạng sung sướng của người làm mẫu thân lại bừng bừng lần nữa.
Chu Nghiên nhìn Minh Yên, trong mắt tròn xoe đựng đầy ý cười, giang tay để Minh Yên bế, Minh Yên bế bé lên, cười nói: “Gọi đi, gọi nương…”
Giọng của Minh Yên dịu dàng nhỏ nhẹ, vô cùng kiên nhẫn dỗ dành. Nhưng làm thế nào Chu Nghiên cũng không lên tiếng, chỉ biết cười khúc khích, Phi Ly ngẩng đầu nhìn Chu Nghiên, giống như hài nhi bé bỏng chưa biết gì hết, chỉ là nhìn Minh Yên ôm Chu Nghiên thì không vui, tự bò chậm tới, bám vào cánh tay của Minh Yên, cố gắng đứng lên.
Minh Yên sửng sốt, vội gọi: “Triệu ma ma, Tôn tẩu tử, mọi người nhìn này, mọi người nhìn Phi Ly thế mà có thể bám vào tay của ta đứng lên này.”
Bà vú Tôn tẩu tử và Triệu ma ma dạy dỗ của Phi Ly đứng ở bên cạnh cười không khép được miệng, nói: “Trông Đại tiểu thư rất trầm tĩnh nhưng thật ra cái gì cũng biết cả, đây không phải tranh giành mà là mấy hài tử thật sự rất mạnh mẽ…”
Phi Ly có thể tự vịn đồ đứng lên, bà vú và ma ma giáo dưỡng của bé đã cảm thấy vô cùng hãnh diện. Bà vú Cừu tẩu tử và Dương ma ma giáo dưỡng của Chu Nghiên ở một bên đón lấy Chu Nghiên, Dương ma ma mỉm cười nhìn Chu Nghiên nói: “Nghiên ca nhi, nói đi nào, không phải tối hôm qua có thể nói sõi lắm sao?”
Dương ma ma dịu dàng dỗ dành, Cừu tẩu tử cũng ở bên cổ vũ, cầm kẹo, đồ chơi dụ dỗ, Chu Nghiên nhìn hai người cười tủm tỉm, mãi lâu sau mới đột nhiên nói: “Nương…”
Tiếng này nói không quá sõi, na ná cách phát âm chữ dê[1], nhưng mà Minh Yên không quan tâm, hết sức hưng phấn nói: “Nghiên ca nhi nhà ta biết nói rồi, biết nói rồi.”
[1] chữ Dê: 羊 (Hán Việt: Dương)
Mọi người trong phòng vui vẻ cười vang, Vương Thế tử biết nói sớm như thế thật sự là chuyện khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, Minh Yên nhìn một đứa có thể đứng rất sớm, một đứa đã có thể nói, duy chỉ có Phi Ca hoạt bát tinh nghịch là tới nay vẫn chưa có biểu hiện gì, một mình nằm ở đó ngửa mặt lên trời, chân nhỏ đạp đạp, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Ngoài cửa có tiếng khe khẽ, Minh Yên đang định bế Phi Ca dỗ dành thì nghe thấy tiếng động, đành phải tạm thời đè nén suy nghĩ này xuống, quay đầu nhìn về phía cửa, không ngờ lại là cả nhà Lan Lăng, Minh Yên lập tức tươi cười chào hỏi, đưa hài tử trong tay cho bà vú bế, nói: “Sao hôm nay Tứ tỷ tỷ lại tới chơi thế? Mau vào ngồi đi, Minh Tấn, Minh Trình, Mẫn Nhu cũng tới nữa, nào, tới đây để Thất di mẫu xem nào.”
“Chào Thất di mẫu ạ.” Ba hài tử đồng thanh chào, Minh Yên đỡ bọn trẻ dậy, đang định nói thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng non nớt không rõ ràng: “Tấn ca ca…”
Tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người, Minh Yên lập tức quay đầu nhìn Phi Ca như thể không tin nổi, lời mới nói vừa rồi chính là… là… là Nhị nha đầu?
Mọi người trong phòng còn chưa hoàn hồn, Tống Minh Tấn đã đi tới đứng trước giường nhìn Phi Ca, cau mày hỏi: “Muội vừa mới gọi ta?”
Phi Ca cười khanh khách bò tời, giữa hai đầu mày của Tống Minh Tấn mang theo ý cười khó thấy, đưa tay bế bé lên nói: “Muội nói lại đi, mới nãy ta chưa nghe rõ.”
Thế nhưng dù mọi người dỗ dành thế nào, Phi Ca cũng không chịu nói, chỉ cứ ở lì trong lòng Tống Minh Tấn không chịu đi đâu khác, Tống Minh Tấn thì cứ như đã bắt đầu quen thuộc với miếng kẹo da trâu này, không hề cảm thấy phiền chán, im lặng ngồi một bên chơi đùa với Phi Ca, nhìn Phi Ca tinh nghịch leo lên leo xuống trên người cậu, trong đôi mắt đã bớt đi chút lạnh giá của ngày xưa, dáng vẻ lạnh lùng đã thêm chút ấm áp.
“…Đúng là không biết nói sao về nha đầu này nữa, sao lại khiến người ta kinh ngạc như thế, quá là bất ngờ, tỷ không biết chứ, ta mới dỗ bọn trẻ gọi nương, mà tiểu nha đầu này lại ngó lơ không thèm để ý ta, kết quả bây giờ gặp nhi tử nhà tỷ lại mở miệng gọi người ta, làm muội đau lòng quá…” Minh Yên vẫn đang lên án, nào có hài tử như vậy, không gọi phụ mẫu của mình mà lại đi gọi tên của hài tử nhà người ta, quá tổn thương.
Lan Lăng nắm khăn cười khẽ, dung nhan vốn đã xinh đẹp càng rạng rỡ hơn, nghe thấy nàng ấy nói: “Từ nhỏ Phi Ca đã thích gần Minh Tấn, gọi tên thằng bé trước cũng không có gì kỳ lạ, nhưng mà sao nha đầu này lại thích Minh Tấn thế, rất kỳ quái luôn.”
Minh Yên thở dài: “Đúng vậy, nói đến thì thật sự rất kỳ quái, có vẻ như nha đầu này và Minh Tấn rất có duyên.”
Nói rồi quay đầu nhìn bọn trẻ đang cười đùa, chỉ thấy Phi Ca đang uốn éo trong lòng Minh Tấn, không biết là đang cười cái gì, đôi mắt to cũng cong thành hình trăng khuyết, Minh Tấn cẩn thận ôm bé, chỉ là Phi Ca thật sự quá nghịch ngợm, bất kể lúc nào cũng có thể bất ngờ thay đổi tư thế, mỗi lần Tống Minh Tấn ở cùng Phi Ca là như gặp kẻ địch lớn.
Lan Lăng gật đầu, nói: “Thứ hiểm có nhất trên thế gian này là duyên phận, có duyên phận cũng tốt.”
Minh Yên nghe lời này thì thấy bất thường, lập tức hỏi: “Có phải xảy ra chuyện gì không?”
“Ta thì có thể có chuyện gì, chỉ là kém duyên với con cái, tới bây giờ vẫn không có dấu hiệu mang thai.” Lan Lăng nở một nụ cười đắng cay, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, trong lời nói tràn ngập buồn thương.
“Chuyện con cái không thể cưỡng cầu được, Tứ tỷ tỷ thoải mái tinh thần, tìm lang trung đáng tin cậy kê mấy đơn thuốc bồi bổ, nói không chứng sẽ sớm có thôi.” Minh Yên quan tâm an ủi, Lan Lăng hạnh phúc mọi bề, có trượng phu yêu thương, có ba con riêng ngoan ngoãn, nhưng chỉ là mãi vẫn không có duyên với hài tử của mình, trời cao luôn thích đùa cợt con người, nhất quyết sẽ không để cho người ta hoàn hảo, chắc chắn sẽ có chỗ thiếu sót.
“Đã mời mấy lang trung xem qua, tất cả đều nói sức khỏe của ta không sao, không giống như không thể mang thai, thế nhưng tại sao mãi vẫn không có thai chứ? Ta cũng nghĩ không hiểu, lang trung cũng không khám ra được, có lúc ngẫm lại cứ như vậy đi, ta cũng nên thỏa mãn, thế nhưng trong lòng cứ cảm thấy tiếc nuối mãi, ta vẫn luôn hi vọng có hài tử của riêng mình.” Lan Lăng thở dài.
Minh Yên nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Lan Lăng hỏi: “Lang trung đã nói sức khỏe của tỷ không sao, vậy có thể là do có người gây ra, tỷ đã nghĩ tới vấn đề này chưa? Chúng ta lớn lên trong hậu viện, chắc chắn tỷ hiểu những điều này?”
Lan Lăng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Minh Yên, lập tức nói: “Không thể nào, ta và hai di nương vẫn sống rất hòa thuận, bọn họ đều yên phận, chắc sẽ không làm như vậy chứ?”
Minh Yên im lặng không nói, thấy mấy đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ, tiếng cười trong trẻo vang trong phòng thì đứng dậy nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Lan Lăng gật đầu, đứng dậy theo sau lưng Minh Yên ra ngoài, Mẫn Nhu đang kéo tay Phi Ly không biết đang nói gì, Minh Trình thì đang chơi đùa với Chu Nghiên, dỗ bé nói, chỉ có Minh Tấn ngẩng đầu lên thoáng thấy bóng hai người rời đi, không khỏi nhíu mày lại, cúi đầu nhìn Phi Ca nhẹ giọng nói: “Muội ngoan ngoãn ở đây chờ ta, ta ra ngoài rồi sẽ lập tức về ngay.”
Cũng mặc kệ Phi Ca có nghe hiểu không, Minh Tấn giao Phi Ca cho bà vú rồi lặng lẽ đi ra.
Nha hoàn bà tử của Vô Vi Cư đều bận việc của mình, trong viện rất ít bóng người, xa xa thấy Minh Yên và Lan Lăng đi tới hậu hoa viên, Minh Tấn lặng lẽ đi theo, cậu còn nhỏ, lại có hoa cỏ che chắn nên nhất thời không dễ bị người khác phát hiện, càng đi sâu vào thì càng im ắng, Minh Tấn cũng rất quen thuộc với hoa viên nhỏ này, vừa đi vào đã men theo một con đường nhỏ, dựa vào hoa cỏ trong vườn che chắn người, ẩn nấp trong bụi hoa ở không xa đình hóng gió bên hồ nước.
Bên này cậu vừa ngồi xổm xuống thì Minh Yên và Lan Lăng mới chầm chậm đi tới.
“… Không biết nên nói tỷ quá ngây thơ hay ngu ngốc nữa, chuyện lớn như vậy mà tỷ cũng có thể bị che mắt bởi thủ đoạn bất cẩn như vậy sao? Nói cho tỷ biết, bất cứ chuyện gì cũng không có tuyệt đối. Tỷ cũng đừng bất cẩn quá, suy cho cùng đây là chuyện của mình tỷ thôi.” Minh Yên thở dài một tiếng, bây giờ đã qua hơn một tháng, hoa nở rộ khắp vườn, đứng giữa vườn hoa nhìn toàn cảnh muôn hồng nghìn tía mà lại nói chuyện khiến người ta đau lòng, thật sự không hợp với cảnh rừng hoa này.
“Ta biết muội có ý tốt, nhưng ta luôn cảm thấy không có khả năng, từ khi ta bước vào cổng lớn của Tống phủ, từ trên xuống dưới đều rất tốt với ta, công bà thấu tình đạt lý khoan dung độ lượng, ba hài tử thông minh đáng yêu, cũng chạm tới trái tim của hai, hai di nương thì vẫn luôn an phận, ta cũng coi như là người có phúc, bọn họ sẽ không hại ta, Tống phủ không giống Úc phủ, Thất muội muội, ta không lừa muội.” Trên mặt Lan Lăng lộ ra ý cười hạnh phúc, lại nói tiếp: “Thất muội muội, muội không biết trước kia lúc ở Úc phủ, ta chỉ cảm thấy giống như một cơn ác mộng, mỗi ngày tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên phải nghĩ đến là lấy lòng đích mẫu, lấy lòng đích tỷ, sợ bọn họ chướng mắt ta, tìm đại một cái cớ là có thể xử phạt ta. Muội không biết đâu, muội vào phủ sau, muội không biết lúc Lan Nhụy còn sống ta đã hâm mộ muội ấy biết bao nhiêu đâu, một thứ nữ mà cũng có thể sống tự do như vậy, đó là điều ta mãi mãi không dám nghĩ đến. Chỉ tiếc thứ hoàn hảo thì luôn không kéo dài, sau khi Lan Nhụy chết thì ta càng hiểu, muội biết ta không có nhiều thủ đoạn, chỉ có thể dùng thủ đoạn đơn giản nhất để bảo vệ mình, bảo vệ di nương, khoảng thời gian trước đó thật sự là ác mộng.”
“Sau này hôn sự được quyết, nhưng lại làm kế thất của người ta, muội biết lúc đó ta không cam lòng thế nào đâu, dựa vào đâu mà ta phải làm kế thất của người ta, dù ta là thứ nữ nhưng tại sao không thể làm nguyên phối? Cùng lắm là tìm mối hôn sự thấp một chút là được. Lúc đó còn phải cảm ơn muội động viên ta, hỏi thăm khắp nơi chuyện của Tống gia giúp ta, sau này mặc dù ta không cam lòng nhưng còn có cách nào nữa đâu, cuối cùng vẫn phải gả thôi, thế nhưng bước vào Tống phủ, ta mới biết hóa ra tương lai của ta còn có thể mỹ mãn như vậy, bây giờ ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Trước kia muội nói với ta, con người nên biết hài lòng thì mới có thể sống vui, ta đã rất hài lòng, chỉ là luôn nghĩ nếu không có một hài tử thân sinh thì cứ thấy tiếc nuối. Thật ra cũng không sao cả, ta rất thích ba huynh muội Minh Tấn, nếu sau này ta sinh hài tử, chưa chắc đã yêu thương đứa bé này như bọn trẻ. Chỉ là thân nữ tử vẫn luôn có chút tiếc nuối…”
Giọng Lan Lăng khe khẽ mang theo ưu thương, giống như trăng khuyết tỏa ra vầng sáng, bên trong sự bình lặng là một thoáng bi thương…
Minh Yên thở dài, tiện tay ngắt một cành hoa, nói: “Ngay cả ta cũng thích ba hài tử kia vô cùng chứ đừng nói là tỷ, nếu sau này tỷ có hài tử của mình mà lạnh nhạt với bọn trẻ thì đó mới là tiếc nuối của tỷ, nhưng ta biết tỷ không phải là người như vậy. Tóm lại tỷ nghe ta khuyên một lần, lang trung đã nói tỷ có thể sinh con, sức khỏe không có vấn đề mà lâu như vậy vẫn không thể mang thai, nhất định có gì đó khác thường, sau khi về tỷ kiểm tra kỹ một lần, chỉ mong là ta nghĩ nhiều.”
Trên mặt Lan Lăng lộ vẻ gượng gạo, Minh Yên nhìn mà cũng bất lực cười nói: “Tỷ tỷ ngốc của ta, bảo tỷ kiểm tra một lượt chứ không phải bảo tỷ giống trống khua chiêng lật tung Tống phủ lên, ý của muội là tỷ bí mật điều tra, đừng kinh động tới người khác càng tốt, như vậy vừa không ảnh hưởng tới tình cảm phu thê của bọn tỷ mà cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm mẫu tử nhà tỷ, càng sẽ không ảnh hưởng tới sự hòa thuận giữ thê thiếp, tỷ có gì phải khó xử chứ?”
“Đúng ha, muội xem ta ngốc chưa này, chẳng trách Minh Tấn nhà ta luôn nói ta như thế này mà rơi vào hoàn cảnh của muội thì đã bị gặm không còn mẩu xương nào từ lâu rồi.” Lan Lăng vừa nhắc tới Minh Tấn thì mặt mày tươi vui, không còn vẻ sầu khổ khi nãy nữa, khuôn mặt xinh đẹp ấy càng khiến hoa tươi khắp viện phải nép mình.
Minh Yên khẽ cười một tiếng, nói: “Ta cũng rất thích đứa trẻ này, hoàn cảnh của ta cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi, tranh đấu giữa nữ nhân thường tàn khốc nhất, nhưng thủ đoạt giết người không thấy máu mới là thứ khó lòng phòng bị nhất. Một túi thơm, một chậu hoa tươi, có lẽ cũng là nguyên nhân dẫn tới cái chết chí mạng của tỷ. Lúc muội mới mang thai, có người nửa đêm đổ nước ra bậc thềm muội đi qua, nước đóng thành băng, tuyết phủ lên đó, bề ngoài nhìn qua không biết bên trong ẩn chứa âm mưu chết người, nếu bước một chân lên thì ngay trong khoẳng khắc đó hài tử trong bụng ta đã rời xa ta rồi, dù ta cẩn thận từng bước, lúc nào cũng đề phòng còn suýt chút nữa mắc lừa, vậy nên Tứ tỷ tỷ thật sự là người có phúc.”
Lan Lăng đã từng nghe kể về chuyện này, lập tức nhìn Minh Yên, hạ giọng hỏi: “Gần đây vị kia có hành động gì không?”
Minh Yên khẽ cười một tiếng, nói: “Gần đây cực kỳ yên phận, đó là một kẻ thông minh, lại rất kiên nhẫn, không có niềm tin tuyệt đối sẽ không ra tay, hơn nữa bây giờ Tương Thân Vương đang thất thế thì vị kia càng cẩn thận từng li từng tí. Tỷ cứ yên tâm, ta đang đợi ả ra tay, tốt nhất là ả đừng để ta nắm được nhược điểm, không thì thù mới hận cũ của bọn ta sẽ tính luôn một lượt!”
Minh Tấn trốn trong bụi hoa nghe hai người nói chuyện mà trên lưng toát mồ hôi lạnh, cậu không ngờ tranh đấu trong hậu viện lại âm tàn đến vậy, nhất thời lại có hơi hoang mang, chẳng lẽ kế mẫu không thể mang thai do có người động tay động chân thật?