Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại nói về sau khi phu thê Chu Hạo Khiên lén lút dẫn hài tử đi du sơn ngoạn thủy trong đêm khuya, Vũ Ninh Vương vô cùng sầu não, bấm ngày ba hài tử sắp tròn một tuổi, theo tập tục thì phải chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng bây giờ còn chẳng thấy bóng người đâu thì chọn kiểu gì? Chọn cái gì?

Càng nghĩ càng đen mặt, lửa giận trong lòng càng khó dập tắt, nghĩa tới nghĩ lui chỉ có thể để lão Vương phi lên tiếng mời hai đứa về, thế là sau bữa sáng lập tức tới viện Thúy Ninh.

Trong viện Thúy Ninh im ắng, từ sau khi Tần Uyển Nghi ngã ngựa, lão Vương phi càng không quan tâm tới sự đời, cứ như đã ẩn cư vậy. Thật ra sức khỏe của lão Vương phi ngày một kém, sợ là không được bao lâu nữa, mọi người đều biết nhưng không nói câu nào, chỉ càng cẩn thận hầu hạ hơn.

“Hôm nay không vào triều à?” Lão Vương phi nhìn nhi tử của mình một bụng tâm sự, cất tiếng hỏi.

“Hôm nay là ngày nghỉ của nhi tử nên tới trò chuyện với mẫu phi.” Vũ Ninh Vương cúi đầu, thái độ cung kính.

Lão Vương phi thở dài, bà vẫn hiểu rõ nhi tử của mình, suy nghỉ một lát rồi hỏi: “Dạo này Nhu Gia thế nào? Nghe nói dạo này nó không khỏe?”

Nhắc tới Vũ Ninh Vương sầm mặt, nói: “Không biết tại sao dạo này cứ mệt mỏi, không có tinh thần gì cả, đã mời Thái y tới xem mà vẫn không bắt được bệnh, thật sự rất kỳ quái.”

Lão Vương phi không nói gì, có lẽ Nhu Gia có tâm bệnh, sau khi biết mâu thuẫn giữa mình và Thải Nguyệt do Tần Uyển Nghi giở trò thì càng thấy có lỗi với tiên Vương phi, nếu bản thân không quá ngu ngốc thì tiên Vương phi đã không ra đi sớm như vậy, người có tâm bệnh luôn phiền muộn trong lòng.

“Dạo này Tần Uyển Nghi thế nào?”

Vũ Ninh Vương không ngờ lão Vương phi lại hỏi tới bà ta, thái độ lập tức lạnh lùng, đắn đo một lúc mới nói: “Vẫn là một thì tỳ hèn mọn, chỉ cần nàng ta yên phận thì sẽ không ai gây khó dễ cho nàng ta.”

Lão Vương phi hiểu, nghe kiểu nói của nhi tử thì chắc là sợ mình xin cho Tần Uyển Nghi, nhưng bà sẽ không bao giờ xin, tất cả là số trời, tự tạo nghiệt thì phải trả.

“Ta mệt rồi, không có việc gì thì con qua xem Nhu Gia đi, ta muốn đi nghỉ, không biết bây giờ nhà Hạo Khiên đang ở đâu.” Lão Vương phi thở dài một hơi, quả thật rất nhớ ba hài tử.

Mắt Vũ Ninh Vương sáng lên, lập tức cười nói: “Đúng, đúng, mẫu phi, người xem, lúc này đã sắp đến sinh thần một tuổi của mấy hài tử, theo tập tục là phải chọn vật đoán tương lai, không thể cứ bỏ qua như vậy được, hay là người viết phong thư gọi bọn trẻ về đi?”

Lão Vương phi hiểu ra, hôm nay nhi tử tới chắc là vì việc này. Nhưng Hạo Khiên mới trốn đi, mới được thời gian ngắn như vậy e rằng sẽ không trở về, nghĩ nghĩ rồi nói: “Không rõ hành tung của bọn trẻ, tìm ở đâu được? Chọn đồ vật đoán tương lai thì chọn ở đâu cũng là chọn, bọn trẻ thân là phụ mẫu chắc sẽ không quên đâu, con đừng lo.”

Lão Vương phi không muốn can thiệp vào ân oán giữa phụ tử bọn họ, cười nói: “Con cháu có phúc của con cháu, ta cũng không muốn trông nom nhiều làm gì, Hạo Khiên là người có chính kiến, tự biết nên làm thế nào, con thân là phụ thân nhưng những năm qua không quan tâm nó, bây giờ nhớ mấy hài tử mà con cũng không mở nổi miệng gọi người về, sớm biết có ngày hôm nay thì sao trước kia còn như thế. Ta đã khuyên con từ lâu rồi, nhưng con không nghe, bây giờ ta không nói đỡ cho con đâu.”

Vũ Ninh Vương buồn bã nhưng không dám ngỗ nghịch với mẫu thân, đành phải ủ rũ lui xuống, khó chịu quá!

Tại sơn trang Như Họa.

Sơn trang Như Họa thuộc về bạn hữu của Chu Hạo Khiên, bọn họ đã ở đây được mấy ngày rồi, bảo là đợi ba hài tử chọn vật xong rồi mới lên đường. Trịnh Trí và Tam Nương, Tống Tần và Lan Lăng, còn cả ba hài tử của Tống gia cũng chạy tới, mặc dù không ở trong Kinh thành nhưng nghi thức chọn đồ vật đoán tương lai vẫn rất long trọng.

Tên của sơn trang Như Họa bắt nguồn từ cái tên Nhan Như Họa, thê tử của trang chủ đương nhiệm Trần Nghị Phong, vị trang chủ này yêu thê tử sâu đậm, ngay cả tên sơn trang cũng đổi thành tên húy của thê tử. Ngày trước bị Chu Hạo Khiên cười nhạo không ngớt, hôm nay Trần Nghị Phong lại thỉnh thoảng cười cợt Chu Hạo Khiên đôi câu, tuy da mặt Chu Hạo Khiên dày nhưng cũng không chịu nổi, đúng là báo ứng mà!

Sáng sớm mấy hài tử đã được ăn vận rực rỡ, trong sảnh lớn của sơn trang Như Họa đặt một cái bàn rất to, bên trên bày đủ thứ, từ sách vở bút viết, đàn tiêu nhạc cụ, đồ chơi con dấu, đến son phấn bột nước, lăng la tơ lụa, đồ cổ quý hiếm, thậm chí ngay cả bàn tính hạt châu cũng được bày ra, liếc nhìn trên bàn phong phú muôn màu, đừng nói là mấy hài tử mà ngay đến người lớn cũng hoa cả mắt.

Trịnh Trí cười hì hì với Trần Nghị Phong, nói: “Huynh tìm đâu ra nhiều đồ thế, đừng nói là hài tử mà ngay cả ta cũng hoa mắt, không biết chọn cái gì.”

Trần Nghị Phong cười ha ha mang theo nét hào sảng của giang hồ, nói: “Nhiều đồ mới có thể nhìn ra tính cách, mà cũng đâu phải nhà không có điều kiện, không có đồ để bày, không thì lão đệ Hạo Khiên sẽ trách ta hẹp hòi mất.”

Minh Yên nhíu mày, thở dài một tiếng, quả thật là quá nhiều đồ, những đồ này đều tinh xảo đẹp đẽ, lấy đại một thứ trong đó đã giá trị liên thành, ngay cả một quyển sách nát cũng là sách cổ, sơn trang Như Họa này đúng là thâm tàng bất lộ.

Minh Yên biết Trần Nghị Phong đang trả thù lần bị Chu Hạo Khiên cợt nhả, suy nghĩ rồi nói: “Trần đại ca đã có ý tốt, tất nhiên không thể từ chối, chọn thì chọn, chẳng qua chỉ là chọn một món đồ may mắn mà thôi.”

Minh Yên nói lời này rất khéo, ngươi bày nhiều như vậy, nếu chọn được cái gì không tốt thì là lỗi của ngươi…

Trần Nghị Phong lập tức nghẹn họng!

Chu Hạo Khiên rất đắc ý nhìn Trần Nghị Phong cười ha hả, vô cùng kiêu ngạo. Tống Tần luôn kiệm lời cũng không nhịn được cười, lúc này Lan Lăng ở bên cạnh thì thầm một câu vào tai Tống Tần, Tống Tần hơi gật đầu sau đó ngẩng đầu lên nhìn Trần Nghị Phong nói: “Nhà huynh giàu thế, lát mấy hài tử chọn được gì, huynh coi như là lễ vật tặng cho hài tử là được.”

Trần Nghị Phong trợn mắt nhìn Tống Tần: “Bây giờ huynh cũng biết nghe lời thê tử của mình rồi à, thê tử của huynh và thê tử của Hạo Khiên là tỷ muội ruột thịt, huynh phù sa chảy ruộng ngoài, uổng công ta vẫn coi huynh là huynh đệ.”

Tống Tần chỉ cười không nói, nắm lấy tay Lan Lăng, hai tay nắm chặt, hứa hẹn một đời.

Nhan Như Họa thật sự là một mỹ nhân, nét đẹp của nàng ấy không kiều diễm như Lan Lăng, không cao sang như Minh Yên, nhưng lại mang khí chất của nữ hiệp giang hồ, cởi mở phóng khoáng, nói chuyện thân thiện. Đúng lúc này Nhan Như Họa cất tiếng: “Tống đại ca không nói, Nghị Phong vẫn định cho hài tử làm kỷ niệm, bày nhiều đồ không phải cố tình gây khó dễ, mà ở quê nhà ta, mọi người nói càng nhiều đồ thì tương lai của hài tử càng rộng mở, vậy nên đây là một chuyện rất tốt.”

Một câu nhẹ nhàng đã gỡ rối cho Trần Nghị Phong, Minh Yên rất tán dương Nhan Như Họa, cười nói: “Nhập gia tùy tục, đây là điều nên làm, nhưng lại phiền mọi người vất vả, quấy rầy rồi.”

“Muội muội Úc gia nói vậy là khách sáo rồi, quanh năm không thấy ai tới nơi hẻo lánh này, mọi người tới chơi, ta càng vui ấy chứ.”

Mọi người cười vang, Nhan Như Họa lại nói: “Giờ lành đã tới, chúng ta bắt đầu đi, bế mấy hài tử lại đây.”

Minh Yên mỉm cười gật đầu, mấy bà vú bế Phi Ly, Phi Ca và Chu Nghiên lại đây, đặt lên bàn. Minh Tấn, Minh Trình và Mẫn Nhu đứng ở bên quan sát, cảm thấy rất thú vị, đây là lần đầu tiên được thấy hài tử chọn đồ vật đoán tương lai.

Mấy đứa Phi Ly nhìn trên bàn một vòng, hiển nhiên là bị vô vàn đồ vật hấp dẫn, cầm cái này nhìn một chút, cầm cái kia xem một lát, tâm trạng của người lớn cũng lên xuống liên tục, bởi vì mỗi đồ vật mang ý nghĩa khác nhau.

Thấy Chu Nghiên cầm bình son phấn, Minh Yên không nhịn được giật giật khóe miệng, mọi người cũng cười ầm lên, Chu Nghiên như không rõ nguyên do, nhìn mọi người rồi lại nhìn bình sứ trong tay, suy nghĩ một lát rồi ném xuống, lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, mong là đừng nuôi ra một tên háo sức nữa.

Phi Ly thì lại không cầm cái gì lên, chỉ nhìn lướt qua, thích thì nhìn thêm lần nữa, không thích thì bỏ qua. Chỉ có Phi Ca là vô cùng kỳ quái, cứ ngồi im ở đó, nhìn đồ vật đầy bàn thì như đang đắn đo gì đó. Phi Ca mưu ma chước quỷ vậy nên lúc này mọi người cũng không trách, chỉ nghĩ bé đang suy nghĩ ra trò quỷ gì thôi.

Chu Nghiên lại cầm lấy bút, mọi người lập tức kêu lên: “Chắc sau này là Trạng Nguyên rồi.”

Ai ngờ bé lại thả ra, mọi người không khỏi xấu hổ, ngươi chọn thì chọn luôn, chứ cầm lên rồi hạ xuống như vậy chẳng khác nào thử thách sức chịu đựng của người ta.

Đúng lúc này Phi Ly như nhìn thấy gì đó, lảo đảo đi tới, bà vú ở bên cẩn thận đỡ, mọi người cười nói: “Không biết Phi Ly chọn cái gì…”

Chỉ thấy Phi Ly đi về hướng Nhan Như Họa, cúi đầu nhìn một đồ vật màu vàng vuông vức, hai mắt không chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm rất lâu không hề di chuyển. Mọi người nhìn theo bé, thấy đó là một con dấu!

Phi Ly cúi người cố gắng cầm con dấu lên, sau đó lại ngồi xuống ôm con dấu kia, cười hì hì không ngừng!

Mọi người kinh ngạc, nữ hài không chọn son phất, lăng la tơ lụa mà lại chọn một con dấu!

Cùng lúc đó Chu Nghiên cũng cầm một thứ lên, cười ngô nghê với mọi người, mọi người cùng nhìn và cùng vỗ trán, thế mà lại là một tượng lưu ly ngũ sắc! Cái thứ ham thú chơi bời này…

Vậy nên tất cả hy vọng của mọi người lập tức hướng về Phi Ca chưa chọn cái gì, ông Trời phù hộ hãy chọn cái bình thường, tuyệt đối đừng trêu đùa những trái tim mong manh yếu đuối này. Phi Ly chọn con dấu chỉ có nam nhân mới dùng, Chu Nghiên thì lại ôm tượng lưu ly ngũ sắc khư khư, chỉ có kẻ ham thú mê muội mới cảm thấy thứ này thú vị.

Phi Ca ơi, con hãy bình thường thôi, lựa chọn món đồ nào để mọi người yên tâm cái…

Phi Ca nhìn ánh mắt sốt ruột của mọi người, trong lòng cũng hơi lo lắng, thật ra bé rất muốn bình thường, muốn chọn sách cổ để làm tài tử, muốn chọn cổ cầm để có giọng hay, muốn chọn kim chỉ để làm hiền thê, nhưng mà… Nhưng mà… Bé không muốn bỏ qua cơ hội làm Minh Tấn của mình khắc ghi trong tim, vậy nên linh hồn vượt qua thời không chỉ có thể nói thầm trong lòng: “Các vị, xin lỗi, rất xin lỗi, ta chỉ có thể chọn điều ta muốn làm thôi.”

Nhìn Phi Ca vẫn ngồi im như cũ, Minh Yên tiến lên một bước, cười nói: “Phi Ca à, chọn đồ con thích đi, nhất định phải chọn đồ mình thích nha.”

Người nói đấy, con không ép buộc hay dụ dỗ đâu nha, thật sự không nha… Phi Ca khẳng định lại trong lòng.

Mọi người đều tập trung nhìn Phi Ca, áp lực đặt lên người hài tử vô cùng lớn, xét thấy Phi Ly và Chu Nghiên đều khiến mọi người ngã ngửa nên toàn bộ hy vọng đều dồn hết về Phi Ca, Phi Ca có thể cảm nhận được sự mong đợi vô cùng mãnh liệt của mọi người.

Nghe mọi người xung quanh cười nói bảo chọn, Phi Ca luôn ngồi im cuối cùng cũng chống hai tay đứng dậy, cười một tiếng trong trẻo đáng yêu, nhìn về phía mọi người bằng cặp mắt to tròn vô tội, nhưng không nhìn bảo vật đầy bàn mà lại nhìn thẳng vào Tống Minh Tấn.

Tống Minh Tấn cách Phi Ca khá xa, nhìn thấy thế thì sợ khiếp, nếu ngã xuống thì rất có thể sẽ trở nên đần độn thật ấy chứ.

Mọi người vô cùng kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng, Minh Yên và Chu Hạo Khiên là có phản ứng nhanh nhất, nhưng hai người đều đang ở bên kia bàn, chạy tới cũng đã chậm, trong khi những người khác đang ngẩn ngơ, tiếng kêu lên của Minh Yên lập tức khiến mọi người tỉnh táo lại, nhưng khi nhìn lại thì đã thấy Chu Phi Ca được Tống Minh Tấn đỡ lấy, tay nhỏ mũm mĩm của Phi Ca nắm chặt vạt áo của Minh Tấn cười ngốc nghếch, lúc này mọi người mới há hốc mồm nó: “Chọn người à!”

Hiện trường như có một quả đạn pháo nổ lớn khiến mọi người mặt mày xám xịt, hơi thở thoi thóp.

Hàng ngàn năm qua, chưa từng nghe nói chọn đồ vật đoán tương lại có thể chọn người… Thái dương Minh Yên giật giật, ba hài tử này không được đứa nào bình thường hết!

Nàng quay người dựa vào Chu Hạo Khiên, cắn răng nói: “Biết thế đã cho bọn trẻ chọn đồ vật đoán tương lai trong phòng để tránh mất mặt rồi.”

Nhưng Chu Hạo Khiên lại không để bụng, cười to: “Hài tử của Chu Hạo Khiên ta khác người, thế càng hay, rất có phong thái của phụ thân bọn chúng!”

Mọi người sững sờ, nhất thời lặng thinh, tên này đủ cuồng vọng, đáng ăn đòn!

Tống Minh Tấn nhìn nữ hài đáng yêu trong lòng, không rõ tâm trạng thế nào, ngay cả muội muội ruột thịt Mẫn Nhu cũng không khiến cậu… Khó chịu như vậy, chắc chắn Chu Phi Ca này là oan gia kiếp trước của cậu, chỉ cần nơi nào có Phi Ca là mình nhất định bị người ta chú ý, khiến Minh Tấn luôn trầm tĩnh vô cùng rầu rĩ, mà sau khi Phi Ca chọn cậu, ánh mắt mọi người xung quanh đều trở nên khác thường. Cậu… Cậu đã trêu phải ai thế này!

Duyên phận là một thứ rất kỳ diệu, khiến ta sẵn sàng thay đổi bản thân vì một người, khiến ta có thể không màng con mắt người đời vì một người, khiến ta lo lắng loạn nhịp vì một người gặp nguy. Dây tơ hồng trong tay Nguyệt Lão đang vẫy lấy ta!

***

Hài tử của Chu gia không có đứa nào bình thường cả, sự lựa chọn của Phi Ca càng khiến người ta bất ngờ, thế mà lại bỏ cả bàn bảo vật giá trị liên thành để ôm chặt cổ Tống Minh Tấn không buông. Kết quả, trong khoảng khắc mọi người kinh ngạc, không thể không thừa nhận một sự thật, Chu Phi Ca chọn đồ vật đoán tương lai, không chọn đồ vật mà lại đi chọn một người đang sống sờ sờ, lại tạo ra một kỷ niệm trong ngày sinh thần một tuổi của mình.

Nhưng chưa từng nghe tới chuyện chọn đồ vật đoán tương lai mà lại chọn người… Ý gì đây…

Kết thúc câu chuyện này, chuyến du sơn ngoạn thủy của Chu Hạo Khiên và Minh Yên có thêm ba nhóc con nữa, Phi Ca bám chặt Minh Tấn không buông, Minh Trình và Mẫn Nhu thì lại bám chặt Minh Tấn, cuối cùng trong tình cảnh dây dưa rắc rối, đành phải dẫn theo ba hài tử của Tống gia đi tiếp.

Lên đường đi là một nhà năm người, còn lên đường về lại là hai người.

Tống Tần nhìn Lan Lăng bên cạnh không nhịn được bật cười, trong mấy ngày này, hình như hắn cười rất nhiều, nhiều khi không cần mơ mộng mà vẫn cười, có lẽ không ngờ sẽ có một ngày như vậy, nữ nhân quật cường này vẫn có thể mở lòng chấp nhận mình.

Hắn chợt nhớ tới mấy tháng trước, lúc đó bọn họ vẫn còn cãi nhau vì chuyện của Lâm Nguyệt Dung.

Tuy Lan Lăng quyết định không xuất gia nữa, tuy vì mình suýt chết mà chịu ở lại Tống phủ, nhưng Tống Tần biết giữa hai người vẫn có ngăn cách, hắn rất thích Lan Lăng, bất tri bất giác trái tim đã hướng về nàng.

Vì để níu kéo trái tim của Lan Lăng, thế là hắn đã nhờ Chu Hạo Khiên giúp hắn một việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK