Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khuôn mặt Bạch Hinh nở nụ cười, mấy người Tuyết Hủy cũng vui mừng không kém, đây chính là chuyện lớn, khiến âm u mấy ngày nay dường như vơi đi chút, trong ánh mắt Minh Yên cũng mang theo vui vẻ, có ai ngờ mới thành thân hơn bốn tháng lại có thai, chuyện này thần kỳ cỡ nào chứ, trong bụng mình có đang có một sinh mạng nhỏ rồi.

Minh Yên cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ, nhưng đồng thời lại vô cùng lo lắng, hôm nay vương phủ có cùng chung mối thù, nhưng đứa bé trong bụng mình ắt sẽ khiến người khác đỏ mắt lòng đau, nếu muốn giữ được đứa bé này thì không thể khinh thường. Nghĩ tới đây Minh Yên ngẩng đầu nhìn bốn nha hoàn của mình nói: “Chuyện này đừng nói ra ngoài, hôm nay vương phủ không an toàn, chúng ta phải vô cùng cẩn thận mới được.”

Mấy nha hoàn cẩn thận gật đầu, Minh Yên đứng dậy nhìn Bạch Hinh nói: “Tỷ theo ta đến chỗ tổ mẫu một chuyến, người khác có thể không nói, nhưng tổ mẫu nhất định phải biết.”

Bạch Hinh vừa nghĩ là hiểu ngay, vội vàng gật đầu, nói: “Đây là chuyện nên làm, lão Vương phi ngóng trông tiểu Vương gia có hậu biết bao nhiêu, biết được tin tức này chắc chắn vui vẻ lắm đây.”

Minh Yên thay đổi y sam, trên đầu mang ngọa thố[1], bên ngoài khoác áo lông chồn đen, lúc này mới nhấc chân đi đến viện Thúy Ninh.

[1] Ngọa thố: tựa mũ lông.

ch112 - ngọa thố

Nha hoàn Tường Vân ở trong viện lão Vương phi đang mang trà nóng vào phòng, vừa nhìn thấy Minh Yên đi tới thì vội vàng cúi người hành lễ, Minh Yên đỡ nàng ấy dậy cười nói: “Tổ mẫu hẳn đang thức phải không?”

“Vâng ạ, buổi trưa có ngủ một lát thì không ngủ được nữa, gần đây lão Vương phi ngủ rất ít, thật sự khiến người ta lo lắng không thôi.” Tường Vân thở dài, không che dấu được vẻ lo lắng trên mặt.

Trong lòng Minh Yên trầm xuống, vẫn cố cười nói: “Ngự y bắt mạch nói thế nào? Có kê đơn thuốc điều dưỡng không?”

Hai người vừa nói vừa đi vào trong, “Vẫn là mấy lời nói có tuổi gì gì đó, cũng có viết đơn thuốc nhưng chẳng có bổ ích gì, chỉ ngóng trông mây tan sương tản, lão Vương phi có thể thoải mái được chút.”

Bạch Hinh vén màn cho hai người, Minh Yên nhấc chân đi vào, trong phòng ấm áp, yên tĩnh, Tường Vân bưng trà đi vào, chẳng mấy chốc lại đi ra, nhìn Minh Yên cười nói: “Lão Vương phi mời Úc Trắc phi đi vào ạ.”

Minh Yên cười đáp rồi đi vào trong, vừa vào thì thấy lão Vương phi đang ngồi ở trên cái sạp lớn, Minh Yên khom lưng hành lễ, lão Vương phi cười bảo nàng ngồi xuống. Minh Yên không dám sơ ý, chỉ ngồi vào ghế xếp phía dưới sạp của lão Vương phi, rất nhanh Thụy Vũ dâng trà lên lại lui xuống, chỉ còn lại một mình Tiền ma ma ở trong phòng hầu hạ.

Lão Vương phi hỏi mấy câu Chu Hạo Khiên đang bận chuyện gì, Minh Yên cười đáp từng câu một, nhìn tâm tình lão Vương phi rất tốt, bèn đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Tôn tức đến còn có một chuyện muốn nói.”

Lão Vương phi nhìn dáng vẻ nũng nịu của Minh Yên, hai má ửng hồng, nhớ tới Tiền ma ma nói hôm nay Thái y đến Vô Vi Cư, lại nhìn dáng vẻ lúc này của Minh Yên, dường như hiểu ra gì đó, bà là người từng trải, trong lúc nhất thời lại có chút xúc động, đã bao nhiêu năm vẫn ngóng trông Hạo Khiên có thể có con kế thừa hương khói, có hài tử thì có căn cơ, thừa tự, nhìn Minh Yên trước mắt hỏi: “Con có rồi?”

Minh Yên bị dọa, mình chỉ vừa mới mở đầu, ai biết lão Vương phi lại thông minh đến thế, vội vàng gật nhẹ đầu nói: “Vâng, ban đầu cũng không cảm thấy gì, chỉ có điều gần đây có hơi khó chịu, khẩu vị cũng không sao tốt lên được, cả người uể oải, cho nên mới tìm Thái y đến bắt mạch, không ngờ lại là bởi vì vậy.”

Lúc này khuôn mặt Tiền ma ma nở nụ cười, nói: “Chúc mừng Úc Trắc phi, chúc mừng lão Vương phi, vương phủ Vũ Ninh chúng ta lại có hậu rồi.”

Lão Vương phi cực kỳ vui vẻ, thế nhưng hai mắt lại ươm ướt, không biết trong miệng đang lẩm bẩm cái gì, lúc này Minh Yên đột nhiên nghĩ đến lời của Tiền ma ma nói không đúng lắm, vương phủ Vũ Ninh có hậu… Đứa bé của Chính phi mới thật sự là người thừa kế, mà nàng chỉ là một Trắc phi, hai chữ có hậu này vẫn cần cân nhắc, phải nói là chúc mừng thiêm đinh tiến nữ[2] mới phải, xưa nay Tiền ma ma cẩn thận, sao có thể nói lời như vậy?

[2] Thiêm đinh tiến nữ: thêm con trai con gái.

Minh Yên nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không tiện hỏi, chợt nghe thấy lão Vương phi hỏi nàng hằng ngày ăn uống có tốt không? Lại nói cần gì cứ nói đừng để ủy khuất đứa bé trong bụng, nhất định phải nói, còn nói muốn ăn gì cứ nói với phòng bếp, quay đầu lại dặn dò Tiền ma ma đưa một nữ đầu bếp trong viện của mình sang, nữ đầu bếp kia rất lành nghề trong việc nuôi thai bảo vệ thai, làm thức ăn rất giỏi, lại dặn dò lấy nhân sâm tổ yến trong kho lớn ra đưa cho Minh Yên…

Nghe mấy lời dặn dò của lão Vương phi, rốt cục trong lòng Minh Yên cũng có chút cảm giác chân thật, mẫu bằng tử quý bất quá cũng chỉ vậy mà thôi.

“Tổ mẫu, tôn tức có đôi lời muốn nói.” Minh Yên nhẹ nhàng nói, trên vầng trán mang theo nổi sầu nhẹ.

Lão Vương phi nhìn xem Minh Yên cười nói: “Con cứ nói, hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng tôn tử bảo bối ở trong bụng con, con muốn gì cứ nói đi.”

“Tổ mẫu, tôn tức suy nghĩ chuyện tôn tức có thai tạm thời không truyền ra ngoài có được không ạ? Hôm nay mặc y sam khá dày, huống chi mới thời gian đầu hoàn toàn không nhìn ra được, tạm thời giấu được thì cứ giấu ạ.” Minh Yên nghiêm túc nói.

Lão Vương phi khẽ cau mày, không ngờ Minh Yên lại nói lời này, hỏi: “Tại sao?”

“Bẩm tổ mẫu, hôm nay vương phủ đang ở trên đầu sóng ngọn gió, trong vương phủ lòng người cũng đang bàng hoàng, tôn tức không muốn nói ra chuyện này trong lúc này, nỗi khổ tâm trong này hẳn tổ mẫu cũng biết ạ.” Minh Yên không nói hết lời, nhưng chuyện này cũng không cần nói hết, nói hết thể diện của mọi người cũng sẽ bị mất, nói đến đó là được rồi.

Lão Vương phi há lại không hiểu ý của Minh Yên, Tiền ma ma cũng có chút kinh ngạc liếc nhìn Minh Yên một cái, trong lòng thầm nói: “Nữ nhân trong vương phủ mang thai ai mà không nóng lòng muốn khắp thiên hạ đều biết chứ, Úc Trắc phi lại muốn che giấu, biết ở trong tình thế này nói ra chuyện mang thai chưa hẳn là chuyện tốt, thà rằng không muốn phong quang, có phần chín chắn này là đủ rồi.”

Sắc mặt lão Vương phi căng thẳng, Minh Yên làm vậy lại ngoài dự đoán của bà lần nữa, khẽ nhíu mày nói: “Minh Yên, tổ mẫu biết con muốn yên ổn sống qua ngày, nhưng dù sao cũng là hài tử đầu tiên của Hạo Khiên, cần phải để mọi người biết, lúc này cũng cần có chuyện vui để dời đi sự chú ý của mọi người.”

Minh Yên lắc đầu, nói: “Tổ mẫu, Minh Yên không hiểu được đạo lý lớn gì, nhưng cũng biết xưa không bằng nay, vương phủ vừa mới bị khiển trách, hôm nay môn đình đìu hiu, bất kể làm chuyện gì cũng không thể quá chói mắt, Minh Yên không cảm thấy uất ức, chỉ cầu có thể bảo vệ hài tử thật tốt là được rồi, còn lại cũng chỉ là một cảnh tượng náo nhiệt mà thôi, con không muốn vì náo nhiệt này mà khiến hài tử bị tổn thương, xin tổ mẫu thương cảm. Huống chi… Vương phủ đang bị Thiên gia kiêng kị, mọi chuyện nên lấy cẩn thận làm đầu ạ!”

Lão Vương phi không ngừng được khiếp sợ nhìn Minh Yên, không ngờ Minh Yên lại nghĩ được như vậy…

Tuy nhiên cách nghĩ của lão Vương phi lại trái ngược với Minh Yên, bà trải qua nhiều năm phong ba, nếu so với Minh Yên thì càng hiểu rõ hơn, lắc đầu cười nói: “Con có thể nghĩ được như vậy là rất tốt, nhưng càng là lúc này càng không thể quá an phận, càng không lên tiếng không có động tĩnh, người ta sẽ nghi kỵ con, chúng ta vẫn giống như trước, nên làm gì thì làm, như vậy mới không khiến người ta ghé mắt kiêng kị.”

Quả thật Minh Yên không nghĩ đến điểm này, nghe thấy lão Vương phi nói vậy thì càng cảm thấy có đạo lý, thiên uy khó dò, lôi đình mưa móc đều là ân vua, đúng là không thể khinh thường mà đợi, “Cảm tạ tổ mẫu dạy bảo, Minh Yên hiểu rồi.”

Hai người bàn bạc ổn thoả xong thì quyết định đến tối sẽ truyền tin mừng này ra, Chu Hạo Khiên có hậu, với tư cách là người thừa tước đời sau của vương phủ thì đây là một tin tức tốt, có người vui mừng thì có người lo âu, Minh Yên bất chấp tất cả mọi người, chỉ có thể làm theo lời của lão Vương phi.

Trở lại Vô Vi Cư, Minh Yên còn chưa ngồi xuống thì nhìn thấy cái màn bị một trận gió cuống lên, sau đó thì nhìn thấy Chu Hạo Khiên như một con lốc đứng ở trước mặt mình, vẻ mặt kia là lạ, cứ nhìn chằm chằm vào phần bụng vẫn chưa gồ lên của Minh Yên, Minh Yên sững sốt, nàng còn chưa truyền tin cho Chu Hạo Khiên mà… Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt cười của Bạch Hinh thì biết ngay nha hoàn này đã mật báo cho chủ tử của mình, thấy mấy người Bạch Hinh lui xuống, Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên hé môi nở nụ cười.

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên cực kỳ kích động, hai tay chà xát vào nhau không biết nên làm gì, đi vòng quanh Minh Yên mấy vòng, còn không ngừng vui sướng. Minh Yên cười hì hì, kéo Chu Hạo Khiên lại hỏi: “Chẳng lẽ chàng vui đến ngốc rồi?”

Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên, ánh mắt lại trượt xuống bụng nàng, vươn tay nhẹ nhàng khều một cái, hỏi: “Trong này thật sự có một sinh mạng nhỏ sao?”

Minh Yên gật đầu nở nụ cười, đừng nói Chu Hạo Khiên, ngay cả mình khi mới biết được cũng bị dọa sợ, nhìn thấy Chu Hạo Khiên kích động như vậy trong lòng Minh Yên cũng cực kỳ vui mừng, dù sao cũng là đứa bé đầu tiên của hai người, là sự tồn tại trân quý nhất, Minh Yên vươn tay kéo Chu Hạo Khiên ngồi xuống, lúc này mới vùi vào trong ngực hắn, chậm rãi nói ra lời lão Vương phi đã nói với mình.

Chu Hạo Khiên cau mày, hồi lâu mới nói: “Tổ mẫu nói không sai, xác thực chuyện này không thể che giấu không báo, đây là hài tử của Chu Hạo Khiên ta tại sao phải che giấu? Hài tử của ta là sự tồn tại quang minh chính đại trên thế gian này. Bất kể là ai, mặc kệ bọn họ có ý đồ gì, nếu ai dám động đến hài tử của ta, ta sẽ không khách sáo đâu!”

Lời nói này không ngừng lộ ra sự ngang ngược, trên người Chu Hạo Khiên tản ra một thứ khiến người ta không thể nói ra lời, Minh Yên lập tức trở nên an tâm, nhất là câu nói kia của hắn, khiến bất an trong lòng nàng tan đi, đúng vậy, sợ gì chứ, cho dù là Mục Trắc phi hay là Nhị thiếu phu nhân, còn có người núp phía sau kia, muốn động đến con của nàng, ắt phải trả giá lớn.

Tin tức Minh Yên có thai lập tức truyền khắp vương phủ, giống như một cơn gió thổi khắp mọi ngõ ngách, tối hôm đó lúc lão Vương phi tự mình tuyên bố tin tức này, Minh Yên thấy rõ được vẻ mặt đặc sắc của mọi người, nhưng vẫn nhận được lời chúc mừng khẩu thị tâm phi của bọn họ, trong nháy mắt, dường như gió bão do triều đình mang đến còn thua xa tin tức Minh Yên mang thai đánh mạnh vào bọn họ.

“Bây giờ tiểu Vương gia có hậu rồi, mẫu phi không cần ngày đêm thấp thỏm nữa, Úc Trắc phi thật sự không thể không có công lao.” Mục Trắc phi cười nhìn Minh Yên nói, trên mặt tràn đầy ý cười tuyệt đối không giả chút nào, giống như chúc mừng từ tận đáy lòng vậy.

Minh Yên mỉm cười, nhìn Mục Trắc phi nói: “Giúp tiểu Vương gia kéo dài con cháu vốn là chức trách của thiếp thân, Minh Yên không dám tranh công, chỉ trông mong hài tử này có thể bình an lớn lên là được rồi.”

Mục Trắc phi làm như không nghe ra ý của Minh Yên, hé miệng cười không ngừng, mà Nhị thiếu phu nhân thì lại không che giấu được vẻ đố kỵ, người ta vào cửa chỉ mới bốn tháng thì có thai, còn mình vào cửa đã hai năm rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì, thật sự khiến người ta không nuốt trôi cơn tức này, chỉ có điều ánh mắt nhìn Minh Yên mang theo chút châm chọc, đắc ý cái gì chứ, mang thai được mà không sinh được thì có nhiều người lắm!

Hôm nay Tần Trắc phi cũng phá lệ tham dự, ngược lại hiếm khi dặn dò Minh Yên muốn ăn gì thì dặn dò kẻ dưới đi làm, tán dương công lao nàng kéo dài con cháu cho Chu Hạo Khiên. Minh Yên cười nhìn Chu Hạo Khiên, hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Tần Trắc phi cũng chúc mừng Minh Yên, Đại thiếu phu nhân lại càng nở nụ cười tươi, hai người Chu Linh Ngọc Chu Linh Tú cũng nói câu chúc mừng, chỉ là vẻ mặt khác nhau mà thôi.

Chu Hạo Thần và Chu Hạo Nam tỏ ý chúc mừng Chu Hạo Khiên, bầu không khí trong bữa cơm cực kỳ vui vẻ, ít nhất mặt ngoài là rất vui mừng…

Trước tiên, Minh Yên truyền tin tức mình có thai về Úc phủ, chuyện như vậy sao có thể không cho nhà mẹ đẻ biết được, đêm đó Đại phu nhân phái bà tử bên cạnh đi qua chào hỏi, lại dặn dò một vài lời, bảo nàng cẩn thận chăm sóc cơ thể dưỡng thai cho tốt, còn nói nữ nhân mang thai không thể hầu hạ trượng phu, chọn một nha hoàn hồi môn bên cạnh Minh Yên làm thông phòng, hoặc bà ta sẽ đưa hai người sang cho Minh Yên giúp đỡ giữ trái tim Chu Hạo Khiên, đừng để người bên ngoài dụ dỗ Chu Hạo Khiên đi…

Lửa giận trong lòng Minh Yên xông lên não, nàng còn nói sao Đại phu nhân có thể có lòng tốt phái người tới chào hỏi, thì ra là có tâm tư này! Đúng là tốt thật, bên nhà chồng còn chưa rục rịch nhét người, nhà mẹ đẻ đã không nhịn được trước, nếu để đám người Mục Trắc phi biết được, không biết sẽ mắng mình như thế nào nữa.

Sau khi bà tử kia rời đi thì Chu Hạo Khiên ở đằng sau bình phong đi ra, nhìn khuôn mặt âm u của Minh Yên thì cầm lấy tay của nàng nói: “Đừng tức giận, trong bụng nàng còn có hài tử, nàng tức giận nó sẽ không vui.”

Minh Yên không nhịn được nở nụ cười, ngẩng đầu tức giận lườm Chu Hạo Khiên một cái, hỏi: “Chuyện Lan Phương chàng xử lý thế nào rồi? Đại phu nhân có lòng dạ nhàn rỗi quan tâm đến vấn đề thông phòng của ta, ta thấy bà ta ăn no rỗi việc không có chuyện làm, phải tìm chút việc cho bà ta làm mới được.”

Chu Hạo Khiên cười hì hì, chìa ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm của Minh Yên lên, nói: “Bạch Lộ đã chuẩn bị, bên Tống Thanh Bình ta đã phát tán tin tức, nàng chỉ cần chờ xem kịch vui là được.”

Lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, hôm nay loạn trong giặc ngoài, không chỉ đề phòng nhà mẹ đẻ của mình, còn phải đề phòng đám người Mục Trắc phi, Minh Yên thật sự sợ mình không giúp được, cho nên không thể để bên Úc phủ yên lặng được, màn kịch vui này nhất định phải lau mắt mà xem rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK