Vũ Ninh Vương nghe ra sự bất mãn trong lời của Mục Trắc phi, biết bà ta bị cướp đi một nửa quyền quản gia đã rất ủy khuất rồi, mình còn lại hiểu lầm bà ta, ông ta có hơi chút oán giận Tần Uyển Nghi, vội vàng an ủi Mục Trắc phi: “Nhu Gia, sao nàng lại nói thế, có bao giờ ta không tin nàng đâu? Đã nhiều năm rồi, nàng còn không hiểu ta sao?”
Mục Trắc phi thuận thế ngồi lên đùi của Vũ Ninh vương, dịu dàng nói: “Chúng ta là phu thê mấy chục năm, sao ta có thể nghi ngờ chàng? Nhưng lòng của ta đối với chàng sao chịu được sự nghi ngờ xúi bẩy? Tần tỷ tỷ đúng là tốt, chỉ mới nói với chàng đôi câu thì chàng lập tức nghi ngờ ta là người ác độc nhẫn tâm, vậy ta hỏi chàng, nếu ta thật sự là người nhẫn tâm độc ác, sao chỉ làm Trắc phi của chàng?”
Nhắc tới chuyện này, Vũ Ninh vương mềm lòng, cảm thấy mình trong khoảng thời gian này thật sự có lỗi với nữ nhân ở trước mắt này, bèn vươn tay ta ôm chặt lấy bà ta: “Ta không nghi ngờ nàng, hiện tại sẽ không và sau này cũng sẽ không, nàng sợ gì chứ? Năm đó là ta phụ nàng, đền bù cho nàng cũng là đúng, vốn muốn để tước vị này lại cho Hạo Thần, nhưng bây giờ xem ra chỉ sợ không dễ dàng, lời hứa với nàng… Ôi…”
Nói tới tước vị, trong lòng Mục Trắc phi chùng xuống, không nhịn được nức nở nói: “Vị trí Chính phi không có được thì thôi, nhưng nếu tước vị mà chàng cũng không thể thực hiện được lời hứa giao cho Thần Nhi, chàng bảo ta chịu sao nổi? Dâng thư đổi Vương Thế tử cũng không phải là chuyện chưa từng có, vì sao không thể? Ta lại không muốn nhổ tận gốc độc đinh của Lâu Thải Nguyệt, nàng ta chiếm vị trí Vương phi của ta, chẳng lẽ con của nàng ta còn muốn cướp tước vị của con ta hay sao?”
Uất ức mấy năm nay như thác lũ tuôn trào, Vũ Ninh vương cũng có chút bực bội, vẫn chịu đựng dỗ Mục Trắc phi: “Nàng đừng vội, không phải ta vẫn còn sống sao, chuyện tước vị từ từ bàn lại, ta cũng không muốn Hạo Thần bị uất ức.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Mục Trắc phi lau nước mắt, cảm thấy mình sao lại xui xẻo như vậy, mình không tranh được với Lâu Thải Nguyệt, con của mình cũng không tranh lại được với con của người ta, thứ vốn nên thuộc về mình trong chớp mắt lại bay đi mất, dựa vào đâu mà tất cả uất ức đều để mình gánh lấy?
Nhưng bà ta cũng biết Vũ Ninh vương có chỗ khó xử, cho nên mấy năm nay cũng không ép buộc ông ta, hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt để ép buộc, bà ta chỉ muốn gợi lên sự áy náy của Vũ Ninh vương đối với mình, tiếp đó sẽ đối xử với mình tốt hơn một chút, nữ nhân được sủng ái mới có chỗ dựa, nhất là đang trong thời khắc nguy cơ như hiện tại.
“Ta không có ý dồn ép chàng, ta cũng biết trong lòng chàng nhớ kỹ chuyện này. Chàng nhìn khuôn mặt này của ta đi, đã từ từ già đi rồi, gương mặt mới lạ xuất hiện trong vương phủ nhiều như vậy, sao ta có thể so với các nàng ấy, chàng yêu thích các nàng ấy cũng là điều bình thường…” Lần này Mục Trắc phi không hề giả bộ, mà là thật sự ghen tị, nam nhân này là nam nhân bà ta thích, Chu Hạo Khiên có thể vì Úc Minh Yên mà không dính dáng đến những nữ tử khác, nhưng Vũ Ninh vương lại không thể làm được như thế vì mình, đều là những người yêu nhau, lại có kết quả hoàn toàn khác nhau.
Nam nhân háo sắc là chuyện bình thường, Vũ Ninh vương nghe vậy có chút đau lòng, càng cảm thấy có lỗi với Mục Trắc phi hơn, vì vậy lại nói: “Nàng xem, tối hôm qua Uyển Nghi nói muốn tiếp nhận hôn sự của Linh Ngọc nhưng ta không đồng ý, ta vẫn muốn giao cho nàng xử lý chuyện này, thứ nhất nàng sẽ lấy lòng được mẫu phi, thứ hai cũng tỏ ra vẻ nàng rộng lượng, không phải ta đây vẫn nghĩ cho nàng chu đáo sao…”
Lúc này sắc mặt Mục Trắc phi mới tốt hơn, lại cùng Vũ Ninh vương thảo luận xem công tử nhà ai thì thích hợp, muốn sáng mai bẩm báo với lão Vương phi, hai phu thê thảo luận cực kỳ hết lòng, Mục Trắc phi muốn vượt qua Tần Trắc phi, vậy phải hết lòng tuyển chọn đối tượng, Mục Trắc phi dụng tâm như vậy, Vũ Ninh vương rất vui vẻ, trong lòng càng cảm thấy áy náy với nữ nhân vì mình là chịu nhiều uất ức này, cho nên càng dịu dàng hơn.
***
Bên kia thảo luận khí thế ngất trời, bên Minh Yên bầu không khí có chút áp lực, Tô ma ma vừa lau nước mắt vừa nói: “… Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như vậy, đây không phải rõ ràng muốn chỉnh chết người sao? Cho dù thế nào, phu nhân nói Thất tiểu thư phải ra mặt đòi lại công bằng cho Ngũ tiểu thư.”
Minh Yên gật đầu nói: “Tô ma ma đừng khóc hại đến thân thể, phủ Nam Dương Hầu quả thật quá đáng quá rồi, mặc dù Ngũ tỷ tỷ là nữ nhi của quan Tứ phẩm, nhưng dù sao cũng là đích xuất, sao có thể làm ra chuyện hèn hạ như thế? Nhất định phải đòi lại công bằng.”
Nghe thấy Minh Yên nói thế, Tô ma ma thở phào một hơi, nói: “Đúng vậy, làm gì có đêm tân hôn nào như thế, rõ ràng là không để Úc phủ vào mắt, cũng không để mấy quan hệ thông gia của Úc phủ vào mắt, quá cuồng ngạo rồi.”
Nghe Tô ma ma kéo vương phủ, Chung phủ còn có Tống phủ vào, trong lòng bật cười, nhưng trên mặt lại làm như không có chuyện gì, chỉ hỏi: “Chuyện này đã đưa tin cho Nhị tỷ tỷ, Tứ tỷ tỷ chưa?”
“Đã đưa tin rồi, lão nô cùng mấy bà tử đưa tin khác cùng nhau ra cửa, hẳn lúc này đều đã biết hết rồi.” Tô ma ma trả lời.
Minh Yên gật đầu một cái, nhìn Tô ma ma nói: “Bà trở về đi, nói với mẫu thân đừng tức giận, ngày mai ta sẽ trở về.”
Tô ma ma vội vàng đáp, lại khen Minh Yên một vài lời, lúc này mới rời đi.
Sau khi Tô ma ma đi rồi, Minh Yên im lặng suy nghĩ, chỉ sợ ngày mai náo nhiệt lắm đây, chỉ là mình phải sắp xếp thế nào mới tốt, vừa có thể khiến cho Đại phu nhân nhìn thấy hai người Hồng Tụ Thiên Hương, lại có thể khiến bà ta không thể mở miệng đòi người được, cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Lúc Chu Hạo Khiên trở lại đã là sau nửa đêm, Minh Yên ngủ không sâu, cảm giác được ván giường có hơi lắc lư bèn tỉnh lại, xoay người nhìn Chu Hạo Khiên đã tiến vào nói: “Về rồi sao?”
Chu Hạo Khiên không ngờ Minh Yên lại tỉnh, vội hỏi: “Đánh thức nàng sao? Sớm biết thế ta cố chịu ở thư phòng một đêm là được rồi.”
“Thư phòng vừa lạnh lại cứng ta không nỡ đâu, chàng không ở bên cạnh ta ngủ không được, chàng không có đánh thức ta dậy.” Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên nằm xuống, thuận thế tiến sát lại vào trong ngực hắn nói.
Chu Hạo Khiên lập tức cảm thấy buồn phiền vơi đi hơn phân nữa, lại nghe thấy Minh Yên hỏi: “An Thân Vương tìm chàng có chuyện gì thế, muộn vậy mới quay về.”
Nhắc đến việc này thần sắc Chu Hạo Khiên lại nghiêm trọng, nói: “Gần đây thân thể Hoàng thượng không tốt, mấy vương gia đều không kiềm chế được.”
Thân thể Minh Yên lập tức cứng đờ, cả người bất ổn, thân thể Hoàng thượng không tốt, vậy chính là triều cục sẽ chấn động, tất cả mọi người vì ngai vàng cửu ngũ chí tôn kia, chỉ sợ sẽ giở mọi mánh khoé… nhất là Đương kim Thánh thượng đa nghi, ngay cả Thái tử cũng không lập, đây mới là chỗ khó giải quyết!
Trong lòng Minh Yên lo lắng cũng không quá, Chu Hạo Khiên bận đến giờ này mới trở về đã chứng minh tình hình của Tống Tiềm cũng không lạc quan, mấy năm nay giấu tài đương nhiên là muốn giải trừ sự nghi ngờ của Hoàng thượng, nhưng đồng thời hắn cũng mất đi quyền lợi kết giao quần thần trong phạm vi lớn, không có quần thần ra sức ủng hộ, muốn trèo lên đỉnh nào dễ như vậy?
Cũng như hậu viện này, một câu nói của lão Vương phi có thể chia thiên hạ ra làm hai, một câu của Đương kim Thánh thượng cũng có thể khiến cho mấy vị vương gia cảm thấy rất có nguy cơ.
Cảm nhận được sự khẩn trương của Minh Yên, Chu Hạo Khiên ôm chặt lấy nàng, nói: “Đừng lo lắng, tất cả đã có ta. Nàng phải tin tưởng ta, cho dù chúng ta thất bại thảm hại, ta chắc chắn có thể ôm chặt lấy tính mạng của bốn mẹ con nàng.”
Minh Yên thở dài nói: “Nói gì vậy, không có chàng ta còn sống có ý nghĩa gì? Tóm lại người một nhà chúng ta sống chết có nhau, sau này không cho chàng nói mấy lời như vậy nữa, chàng nhớ kỹ, nếu thật sự có ngày sắp thành lại bại, bên cạnh chàng vĩnh viễn sẽ không cô đơn…”
Trong lòng Chu Hạo Khiên căng thẳng, nhưng lại không nói câu nào, nữ nhân bướng bỉnh này…
“Không đâu, nhất định chúng ta sẽ cười đến cuối cùng. Mặc dù hiện nay An Thân Vương là một trong ba vị vương gia không có quyền thế nhất, nhưng danh tiếng của huynh ấy rất tốt, đến thời khắc mấu chốt, thanh danh này càng có tác dụng hơn binh mã nhiều.” Chu Hạo Khiên kiên định nói, hắn tin tưởng bọn họ nhất định sẽ thành công.
Minh Yên không rõ, Chu Hạo Khiên lại giải thích tiếp: “Hiện nay An Thân Vương bị người khác khinh thường, Tương Thân Vương và Túc Thân Vương tranh đấu gay gắt, nhưng đến lúc hai bên tổn hại, thực lực với An Thân Vương cũng không kém là bao, lúc thực lực cá nhân như nhau, nàng nói chúng đại thần sẽ chọn minh quân như thế nào?”
Không có ưu thế tuyệt đối làm nền, Tống Tiềm thanh liêm vì dân ngược lại biến thành chiêu bài có sức lực mạnh nhất của hắn, Minh Yên hiểu ra. Giống như tranh quyền ở hậu viện, sở dĩ Tần Trắc phi có thể dễ dàng lấy được một nửa quyền quản gia từ Mục Trắc phi, cũng là vì ở trong lòng lão Vương phi, nhân phẩm của Tần Trắc phi tốt hơn một chút.
Minh Yên giác ngộ vô cùng thấu đáo, Chu Hạo Khiên cực kì vui mừng, nói: “Nếu nàng mà là nam nhân, nhất định sẽ là trọng thần trong triều đình.”
Minh Yên không nhịn được nở nụ cười: “Nhưng ta không muốn làm trọng thần triều đình gì đó, chỉ muốn làm thê tử kết tóc đời đời kiếp kiếp của chàng, hiểu nhau gần nhau, hạnh phúc vui vẻ.”
Chu Hạo Khiên ôm Minh Yên thật chặt, trong lòng kích động không thôi, hồi lâu nói: “Đây cũng chính là tiếng lòng của ta.” Hiểu nhau và gần nhau, với bọn họ vậy là đủ…
Thật ra Minh Yên biết, trọng trách của Chu Hạo Khiên cũng không nhẹ nhàng, nếu An Thân Vương thật sự thất bại thảm hại, vậy tất cả những người có liên quan đến An Thân Vương, Chu Hạo Khiên, Tống Tần, Trịnh Trí, Phong Tam Nương, Phi Ưng vệ… từ từ đều sẽ bị nhổ tận gốc, cho nên bọn họ không thể thua, hết sức cố gắng, tổ chim bị phá thì trứng có còn thể nguyên vẹn hay không?
***
Sáng hôm sau tỉnh lại, Chu Hạo Khiên đã sớm lên triều, hôm nay Minh Yên không ngủ nướng, cố gắng mở mắt dậy sớm, vỗ bụng nói: “Các con phải ngoan ngoãn, hôm nay mẫu thân có chuyện quan trọng phải làm, các con không được quấy rối, nếu không đợi sau khi các con sinh ra đều sẽ bị đánh vào mông cả đấy.”
[Bản đối thoại của thai nhi không dễ trị:
“Chưa thấy nương nào như vậy cả, còn dám uy hiếp cả hài tử chưa ra đời, khinh bỉ nương!” Nhị tiểu thư Chu gia Chu Phi Ca chưa ra đời, người xuyên không thật không dễ dàng, bị nhốt trong bụng không nói, còn phải chịu đựng uy hiếp, nàng kháng nghị, kháng nghị!
“Có bản lĩnh thì đi ra ngoài mà kháng nghị, đừng có ồn ào ở cái nơi chật hẹp như trong bụng này, ồn chết đi được, người ảnh hưởng đến người khác, cũng đáng bị khinh bỉ!” Tiểu Thế tử Chu gia Chu Nghiên chưa sinh ra thật sự chịu đựng đủ nữ nhân cả ngày kêu la này rồi, không thể yên tĩnh được chút nào sao? Hắn luân hồi dễ dàng lắm sao? Kiếp trước còn đỡ mặc dù chỉ đầu thai thành một cây vọng thê, tốt xấu gì không có ai quát tháo, yên tĩnh biết bao! Lần này tốt rồi, chen chúc với hai nữ nhân trong một cái bụng, hắn nhịn, nhưng lải nhải hoài thế này hắn tuyệt đối không thể nhịn!
Đại nữ nhi Chu gia Chu Phi Ly vẫn luôn không nói chuyện, nhìn hai người một cái, đôi mắt nhỏ đảo qua, nói: “Ai còn ầm ĩ nữa, sau khi ra khỏi đây đơn đấu với ta!”
Trong nháy mắt trong bụng im hơi lặng tiếng, rốt cục cũng yên tĩnh rồi!]
Tối hôm qua Minh Yên nhận được thư của Lan Lăng, hỏi nàng về vấn đề của Lan Phương, hỏi Minh Yên có muốn trở về hay không. Đồng thời cũng nhận được thư của Lan Cúc, trong thư Lan Cúc lại viết một bài thật dài về đạo lý tỷ muội nâng đở lẫn nhau, cùng tổn cùng vinh, lời lẽ chính nghĩa, thái độ kiên quyết.
Sau khi Minh Yên xem xong rất xúc động, đích thứ cùng một mẹ sinh ra và cùng cha khác mẹ đúng là khác nhau, thứ nữ gặp nạn, là đích nữ có thể khoanh tay đứng nhìn, không ai chỉ trích ngươi điều gì. Nếu đích nữ gặp nạn, thứ nữ không ra tay giúp đỡ sẽ phải gánh lấy chỉ trích của dư luận, Lan Cúc xem như đối xử với Lan Phương rất tốt, chỉ tiếc là lòng tốt đút cho sói ăn, cho chó ăn nó còn vẫy đuôi giữ nhà giúp ngươi, nhưng sói thì chẳng màn tình nghĩa, ngươi đừng kỳ vọng các nàng ấy sẽ báo ơn cho ngươi, không cắn ngược lại ngươi coi như tốt lắm rồi.
Minh Yên trả lời thư cho hai người, nói mình sẽ đi, nhưng viết thư cho Lan Lăng thì nhiều hơn chút, muốn tỷ ấy đừng can thiệp vào chuyện này, chỉ cần làm việc cho mình là được, tránh cho đến lúc đó phí sức nhưng không được cảm ơn.
Lúc Lan Lăng nhìn thấy thư hồi âm của Minh Yên, đám người Tống Minh Tấn đang ở bên cạnh nàng ấy, mấy cái đầu nhỏ chụm lại phía trước, Mẫn Nhu vẫn chưa biết chữ bèn hỏi: “Ca ca, ca ca, Thất di mẫu viết gì vậy?”
Tống Minh Tấn nhìn muội muội, nghiêm túc nói: “Thất di mẫu nói, làm bạn với sói, thiện tự bảo trọng.”
Mẫn Nhu không hiểu, kéo tay áo Tống Minh Trình hỏi tới: “Nhị ca, Nhị ca, Đại ca có ý gì?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tống Minh Trình nhìn Tống Minh Tấn một cái, nhìn muội muội ngọt ngào ngây thơ, khuôn mặt đau khổ, sắp xếp lại lời nói có thể khiến Mẫn Nhu nghe hiểu: “Ý của Đại ca là, lúc muội chơi cùng người khác, không nên chạy ở phía trước, muội phải đi cùng người đó, như vậy dù phía trước có bẫy, người đi trước muội ngã xuống, thì muội sẽ không bị ngã nữa.”
Mẫn Nhu cái hiểu cái không, qua một hồi lâu thì cười nói: “Muội hiểu, muội hiểu, sau này đi ra ngoài Nhị ca phải đi trước muội, ca ngã rồi muội sẽ không ngã nữa.”
Lan Lăng cười đến run, Tống Minh Tấn yên lặng nói một câu: “Ngu ngốc!”
Hai mắt Tống Minh Trình đẫm lệ hỏi Trời cao, cậu nói người khác, là người khác, tại sao muội muội ngốc này đều luôn kéo lên người cậu vậy? Lần sau cậu sẽ không trả lời vấn đề của Mẫn Nhu nữa, hu hu hu…