Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời vừa sáng Minh Yên nhận được tin tức từ Lan Cúc còn có Lan Lăng, dù sao Lan Phương xuất giá là chuyện lớn, ai cũng không thể xem thường, chỉ thảo luận đến lúc tặng quà cưới thì cùng nhau đi, Minh Yên rất không thích Lan Cúc, nhưng Minh Yên cũng không muốn người ta bắt được lỗi của mình, dù sao người khác cũng không biết ân oán giữa mình và Lan Phương, không nhịn được sẽ loạn mưu lớn, Minh Yên vẫn biết rõ điểm này.

Đến ngày tặng quà cưới, Minh Yên rời giường thật sớm, Chu Hạo Khiên còn cười nàng rốt cuộc cũng có thể dậy sớm một ngày, Minh Yên không thèm tức giận, còn cười hì hì nói: “Ta đương nhiên phải vui vẻ rồi, hôm nay có thể tặng cho Vương gia một lễ vật tốt như vậy, còn có thể đuổi người mình ghét nhất đi xuất giá, thật sự có thể nói là song hỉ lâm môn, đương nhiên phải ăn diện thật đẹp rồi.”

Chu Hạo Khiên vươn tay ôm lấy Minh Yên, nói: “Rõ ràng tối qua ta sờ bụng thấy hai hài tử động đậy, sao sáng nay lại không động thế, tốt xấu gì cũng phải chào ta chứ.”

Minh Yên bật cười ra tiếng, thuận thế dựa vào người Chu Hạo Khiên, nói: “Thái y nói thật ra hài tử trong bụng không biết gì cả, chàng còn mong chúng thỉnh an chàng mỗi ngày à? Thật sự là ngây thơ mà, chờ sinh con ra, chàng dạy dỗ chúng thật tốt thì sẽ có ngày đó thôi.”

Chu Hạo Khiên nhìn cái bụng nhô ra như trái dưa hấu của Minh Yên, vươn tay đặt lên trên, cười khúc khích nói: “Thật sự không thể tin được trong này lại có hai hài tử, ở Kinh Thành chưa có nhà nào sinh đôi nhỉ?”

Minh Yên nhớ tới lời ngày đó Thái y nói lúc bắt mạch, hơi nhíu mày nói: “Chàng đừng vui mừng quá sớm, Thái y chỉ nói là có thể, Thái y nói mạch tượng của ta có hơi kỳ lạ, người ta mang thai một đứa thì trong lúc mang thai mặt sẽ vàng, còn trong bụng ta có thể có hai đứa, vậy mà sắc mặt ta hồng hào, khí sắc đầy đủ, cũng rất ít khi mệt mỏi, có thể sẽ là một đôi nữ nhi. Ai cũng nói mang thai nam hài sẽ tiều tụy, mang thai nữ hài sẽ trở nên đẹp, chàng xem ta nào tiểu tụy giống thai phụ chứ, đủ thấy trong bụng ta rất có thể là một đôi nữ nhi.”

Nghe Minh Yên nói thế, Chu Hạo Khiên không chút để ý nói: “Nữ nhi thì sao? Ai dám chỉ trỏ nàng, ta sẽ không để yên cho người đó, nàng an tâm mà sinh đi, nữ nhi cũng là bảo vật trong lòng ta, ai dám coi thường chứ?”

Thật ra trong lòng Minh Yên đã sớm biết Chu Hạo Khiên không phải là nam nhân bình thường, không để ý quá nhiều chuyện sinh nam hài hay nữ hài, nhưng nghe thấy chính miệng hắn nói ra, trong lòng vẫn ấm áp, thở dài một tiếng nói: “Có chàng ở đây thì ta sợ gì, nữ nhi là áo khoác bông tri kỷ, nhi tử là tình địch kiếp trước của mình, bản thân ta tình nguyện sinh một đôi nữ nhi để bầu bạn cùng ta.”

“Đúng đúng đúng, sinh một đôi nữ nhi trước, rồi lại sinh nhi tử sau, đợi đến sau này có hai tỷ tỷ đè trên đỉnh đầu, chắc hẳn tiểu tử kia sẽ không dám càn rỡ…”

Minh Yên nhất thời ngây ra, nào nghĩ tới Chu Hạo Khiên sẽ nói lời này, lại không nhịn được cười rộ lên, một đôi nữ nhi… thật sự là một chuyện tốt đẹp.

Hai người cùng nhau rời giường, sau khi rửa mặt xong thì dùng điểm tâm, rồi đến viện Thúy Ninh chào tạm biệt với lão Vương phi, dĩ nhiên là lão Vương phi dặn dò Minh Yên nhất định phải cẩn thận xong rồi mới thả người đi. Về lại Vô Vi Cư, Minh Yên nhìn Bạch Hinh nói: “Dẫn người lên đây đi, ta muốn dặn dò mấy câu.”

Bạch Hinh cười rời đi, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên một cái, nói: “Có gì để nói chứ, cứ thế mang người đi tặng chẳng phải là xong rồi à?”

Minh Yên xem thường liếc nhìn Chu Hạo Khiên: “Nếu nói như vậy, tại sao ta phải để Bạch Hinh đặc biệt huấn luyện các nàng ấy chứ? Cứ để vậy mà mang qua nhất định không đến mấy ngày sẽ không thấy người đâu, Mục Trắc phi biết cách hành hạ người khác như vậy, chỉ cần tìm đại vài lý do, mấy người này có thể biến mất không thấy bóng dáng ấy chứ.”

Chu Hạo Khiên nghe Minh Yên nói vậy thì đáp lại: “Vậy nàng muốn như thế nào? Mấy nha hoàn kia chưa hẳn là đối thủ của hai người đó.”

“Giữa nữ nhân với nhau chưa hẳn phải dựa vào mưu trí mới có thể sinh tồn, khuôn mặt này, cách nói chuyện này, cách làm việc này, đều là thủ đoạn để sinh tồn, mấy nữ nhân kia đều là con nhà đàng hoàng do Bạch Hinh mua được từ nơi bướm hoa, vào vương phủ làm một thị thiếp còn tốt hơn vào nơi dơ bẩn như thanh lâu. Các nàng ấy ở thanh lâu đều được tú bà huấn luyện dạy dỗ, cộng thêm mấy ngày nay được Bạch Hinh tô vẽ thêm, chắc hẳn hiệu quả vẫn có lực đánh một trận, chàng đừng xem thường các nàng ấy. Vương gia không có định lực tốt như chàng, chỉ bảo vệ một mình ta.” Minh Yên đắc ý nói, xét thấy biểu hiện của Chu Hạo Khiên tốt, không hề nhìn bốn di nương kia, vẻ mặt nghiêm khắc, khiến nàng rất cảm thấy tự hào, tặng nữ nhân thì cứ tặng đi, chỉ cần Chu Hạo Khiên không động vào, ai có thể làm gì nàng?

Trong lúc hai người nói chuyện, Bạch Hinh dẫn người đi lên, tám nữ tử, Minh Yên đã gặp mấy lần, còn Chu Hạo Khiên thì lần đầu nhìn thấy, chỉ thấy tám người này rất cung kính đứng ở đó, đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, Minh Yên cười nói: “Không phải sợ, ngẩng đầu lên đi, để tiểu Vương gia nhìn các cô một lượt, các cô cũng phải biết đến ân nhân của mình, là tiểu Vương gia cho người chuộc thân các cô ra khỏi thanh lâu, sau này các cô phải biết cảm kích, biết ơn tiểu Vương gia, có biết không?”

“Dạ, nô tỳ đa tạ tiểu Vương gia.” Tám người giòn giả hành lễ, oanh thanh yến ngữ, nhẹ nhàng đa tình, quả thực như khảm vào xương người ba phần.

“Tiểu Vương gia hiếu thảo, muốn đưa các cô đến hầu hạ Vương gia, nếu hầu hạ tốt, một khi Vương gia vui vẻ không chừng sẽ nâng các cô lên làm di nương, kiếp này coi như vinh hoa phú quý rồi. Các cô cũng đừng suy nghĩ nhiều, chỉ cần biết mình phải hầu hạ Vương gia thật vui vẻ là được, có biết không?” Minh Yên cười nhạt nói.

Chu Hạo Khiên liếc nhìn khuôn mặt của các nữ tử này mà trong lòng cả kinh, lại nhìn sang Minh Yên, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Minh Yên cũng không giải thích, chỉ cười nói: “Tiểu Vương gia, nên dẫn người đi qua rồi, có lẽ Vương gia đang chờ người đấy.”

Chu Hạo Khiên quyết định chốc nữa sẽ hỏi cho rõ ràng, sau đó dẫn người hô phong hoán vũ đi xuyên qua hơn nửa vương phủ đến viện của Vương gia.

Chu Hạo Khiên rất nhanh trở về, vẻ mặt cực kỳ tươi rói, nở mày nở mặt dẫn Minh Yên đi lên xe ngựa trở về Úc phủ, trong xe ngựa có lò than, Minh Yên không hề cảm thấy lạnh, nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Sao chàng vui thế?”

“Lúc ta dẫn người qua tặng, Mục Nhu Gia và Tần Uyển Nghi đều đang ở đó, cho nên khá vui vẻ.”

Minh Yên hé miệng cười một tiếng, sao có thể không ở đó được chứ? Nàng đã sớm truyền tin ra ngoài, đương nhiên phải đi qua xem rồi, chỉ là không ngờ Tần Trắc phi xưa nay bình tĩnh thế mà lại không vững vàng được, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, dường như Tần Trắc phi không phải là người không vững vàng, nhất thời Minh Yên đoán không ra ý nghĩ của bà ta, tạm thời không để ý đến, đành phải buông xuống trước.

Đang suy nghĩ, Chu Hạo Khiên gian tà hỏi: “Nàng cố ý à? Cố ý tìm người có tướng mạo rất giống hai nữ nhân kia, thật ra cũng không giống lắm, nhưng mỗi một người đều có biểu hiện cực kỳ giống hai người kia, lúc hai người kia nhìn thấy tám nữ nhân này thì đều rất kinh ngạc, thật khiến người ta vô cùng thoải mái, thoải mái lắm!”

Minh Yên nghe vậy thì bật cười, thật ra Minh Yên nghĩ rất đơn giản, đối với người như Vũ Ninh Vương không thể dùng suy nghĩ của nam nhân bình thường để đánh giá, đây là một nam nhân tuyệt đối khiến người ta không thể suy đoán theo dùng cách bình thường được. Ông ta yêu mến Mục Trắc phi tuyệt đối không phải như nam nhân bình thường cưng chiều nữ nhân, mà là giữa hai người nhất định có tình yêu nam nữ, nếu không thì một Trắc phi không thể kiêu ngạo nhiều năm như vậy, không có nam nhân chống lưng cho bà ta, ai cho bà ta lá gan đó?

Thế nhưng tình yêu cũng không kiên trinh bất định như Chu Hạo Khiên đối với nàng, tình yêu giữa bọn họ là không thể cho phép kẻ thứ ba chen vào, phải vô cùng thuần túy. Tuy nhiên, dám chắc Vũ Ninh Vương đối với Mục Trắc phi không phải như vậy, trong lòng một nam nhân như Vũ Ninh Vương, thích một nữ nhân, chỉ cần đối tốt với nàng ta, để nàng ta có địa vị, bảo vệ nàng ta vậy là đủ rồi, ông ta cũng không ngại lên giường với nữ nhân khác, chỉ cần nữ nhân khác không làm tổn hại đến nữ nhân ông ta thích là được rồi.

Thật ra tư tưởng của Vũ Ninh Vương chính là tư tưởng phổ biến nhất của nam nhân trong xã hội này, được truyền đi khắp nơi, nữ nhân cũng sẽ không oán hận một câu. Trước kia Minh Yên không hề nghi ngờ về điểm này, cũng không có mẫu thuân, xã hội nam quyền, nữ nhân chính là thế yếu, chỗ dựa lớn nhất của một nữ nhân chính là phải làm thế nào để nam nhân ngươi gả có thể thỉnh thoảng nhớ tới ngươi, giữ gìn tôn nghiêm của ngươi ở hậu viện, giữ gìn toàn bộ quyền uy của ngươi vậy là đủ rồi. Giống như Úc Duy Chương đối với Đại phu nhân vậy.

Nhưng nam nhân như Chu Hạo Khiên lại khiến nàng có tư tưởng không nên có, hắn đối với nàng quá tốt, tốt đến mức khiến nàng sợ hãi, nếu có một ngày Chu Hạo Khiên thay lòng thì nàng phải làm sao đây? Cho nên nàng từ từ có hơi không biết đủ sang càng muốn nhiều hơn, muốn cả người đều là của mình, không cho phép những nữ nhân khác ngấp nghé, cố tình Chu Hạo Khiên lại nhận lời với nàng…

Cho nên Minh Yên suy nghĩ, Vũ Ninh Vương sẽ không từ chối những nữ tử non tươi lấp đầy hậu viện của ông ta, chỉ là mấy năm nay ông ta đã quen với sự độc chiếm của Mục Trắc phi, thế nhưng hiện tại Minh Yên mượn cơ hội Vũ Ninh Vương tặng nữ nhân cho Chu Hạo Khiên, nhân cơ hội đó lấy lý do tỏ lòng biết ơn mà tặng lại mấy người có tướng mạo giống Mục Trắc phi còn có Tần Trắc phi, giống nhưng lại không quá giống, nữ tử xinh đẹp lại có sức sống, chẳng lẻ Vũ Ninh Vương không rung động? Vũ Ninh Vương không phải Chu Hạo Khiên, ông ta sẽ không từ chối, nhất là những nữ tử này là có chút giống kiểu mẫu nữ nhân mà ông ta thích thời niên thiếu…

Cách làm của Minh Yên rất đơn giản, Mục Trắc phi và Tần Trắc phi muốn tính kế nàng, trước tiên nàng sẽ để các bà ấy hỗn loạn trước, mặc dù Minh Yên biết Mục Trắc phi rất có thể sẽ gấp đến độ muốn giậm chân, dốc lòng đối phó với những nữ tử kia, song Tần Trắc phi là một người tâm cơ thâm trầm tuyệt đối sẽ không dễ dàng rút lui. Cho nên Minh Yên lại đưa ra một quyết định, không thể đưa khế ước bán thân của tám nữ tử này qua, mà là giữ lại ở trong tay mình, chuẩn bị cho lúc cần đến.

Ví dụ như, lúc Mục Trắc phi, Tần Trắc phi muốn bán mấy nữ tử kia, bởi vì không có khế ước bán thân nên không có cách nào bán các nàng ấy đi được, không có khế ước bán thân, hai người cũng sẽ không dễ dàng để xảy ra án mạng, bởi vì tám người này mặc dù là hầu hạ Vương gia, nhưng không phải là tôi tớ của hai người bọn họ, đây cũng là cách Minh Yên nghĩ ra để giữ mạng cho tám người này…

Mặc dù nói vào vương phủ làm thị thiếp quả thực tốt hơn rất nhiều so với ở thanh lâu, tuy nhiên Minh Yên cũng không hy vọng các nàng ấy ở nơi này, mình phải luôn hết sức bảo vệ tính mạng của các nàng ấy, cộng thêm mấy người này đều là do Bạch Hinh chọn được một người trong ngàn người, cũng không phải là dung chi tục phấn bình thường, mà là mỗi người đều biết mình muốn cái gì, ban đầu Minh Yên để Bạch Hinh hỏi rõ ràng mới mua các nàng ấy vào vương phủ, nàng không muốn bức bách người khác.

Trong tay nàng có văn tự bán mình của tám người, Minh Yên cũng không sợ các nàng ấy phản bội mình, nghĩ tới đây trong lòng mới từ từ bình tĩnh lại.

Chu Hạo Khiên nhìn thấy sóng mắt Minh Yên lưu chuyển không biết đang suy nghĩ gì, nhưng ánh mắt sáng ngời đó lại khiến hắn nhìn không rời mắt, hắn thích nhìn dáng vẻ nàng tính kế người khác, lúc Minh Yên muốn ra tay, lúc nào đôi mắt cũng sáng ngời, giống như ngôi sao sáng chói trên bầu trời vậy.

Xe ngựa ngừng lại, Minh Yên giật mình hoàn hồn, lại thấy Chu Hạo Khiên đã vén rèm lên xuống xe trước, lại thấy Liên Song mang chân đạp để ở trước xe ngựa, tự tay đỡ Minh Yên xuống xe, lúc này mới cùng nhau đi vào.

Hôm nay Úc phủ vô cùng náo nhiệt, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều đã đến, đang bận rộn chào hỏi khách khứa, nhìn thấy chủ tớ Minh Yên vào hậu viện, Nhị phu nhân vội vàng đi tới, cười tươi nói: “Sao lại tới sớm thế? Mau vào trong phòng đi, bên ngoài trời lạnh con đang có thai phải chú ý mọi chuyện mới được…”

Nhị phu nhân vô cùng nhiệt tình, ngược lại khiến trong lòng Minh Yên bất an không thôi, chẳng lẽ có chuyện gì cần gì giúp đỡ à? Đang suy nghĩ Nhị phu nhân tự mình dẫn Minh Yên vào trong phòng, miệng vẫn nói: “Nhị tiểu thư và Tứ tiểu thư đều ngồi ở trong phòng, mấy tỷ muội đang nói chuyện với nhau.”

Vào phòng, quả nhiên Lan Cúc và Lan Lăng đều đã đến, hai người đang nói chuyện với Đại phu nhân, Minh Yên tiến lên làm lễ ra mắt với Đại phu nhân, Đại phu nhân vốn muốn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của đích mẫu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lan Cúc đành phải cười nói: “Đừng khách sáo như thế, con đang mang thai mai chóng ngồi xuống đi.”

Minh Yên cảm tạ xong mới ngồi xuống chỗ ngồi bên dưới Lan Lăng, Nhị phu nhân nhìn Minh Yên một cái, dường như muốn nói gì đó lại không nói ra, xoay người đi ra ngoài. Bên này chỉ có nữ quyến của Úc phủ, bây giờ phòng khách bên cạnh đã nghe thấy tiếng động nhốn nháo, chắc hẳn có không ít người tới, trong lòng Minh Yên cười nhạt một tiếng, Lan Phương xuất giá, đương nhiên Đại phu nhân phải chuẩn bị một cách long trọng đường đường chính chính.

Lan Lăng nhìn Minh Yên hỏi: “Ta còn tưởng phải một lúc nữa muội mới tới, không ngờ lại tới sớm như thế, muội mang thai đến muộn cũng không sao, cần gì phải tới sớm ngồi không ở đây chẳng có ý nghĩa gì.”

Lan Lăng biết giữa Minh Yên và Đại phu nhân Lan Phương không mấy hài hòa, cho nên mới nói lời này.

Minh Yên hé miệng cười, nói: “Sao Tứ tỷ tỷ tới sớm thế? Chẳng lẽ lại giận Tứ tỷ phu cho nên mới tới sớm?”

Minh Yên chỉ nói đùa một câu, ai biết lại thấy sắc mặt Lan Lăng hơi biến đổi, nhất thời biết mình nói sai lời rồi, chẳng lẽ hai người cãi nhau? Nhưng Tống Tần kia như một khúc gỗ chẳng nói được mấy câu, chỉ sợ muốn ầm ĩ cũng không ầm ĩ được, nhưng nhìn vẻ mặt Lan Lăng quả thật không giống vẻ mặt của ngày thường, trong lòng không khỏi căng thẳng.

“Muội đừng lo lắng.” Lan Lăng nhìn Minh Yên an ủi, u uẩn thán một tiếng, nói: “Thất muội muội, ta thật sự càng ngày càng không biết đủ rồi, vậy mà ta lại muốn thay thế vị trí chính thê trong lòng chàng, chẳng phải là tự chuốc khổ vào mình sao?”

Minh Yên vỗ vỗ tay Lan Lăng, ở trước mặt mọi người không tiện nhiều lời, khẽ nói: “Đợi lát nữa chúng ta tìm một chỗ nói chuyện, lúc này nhiều người, tạm thời đừng nói chuyện.”

Lan Lăng gật đầu, vừa rồi không nhịn được mới tố khổ một chút, vẫn không quên tình hình trước mắt.

Mặc dù Lan Cúc nở nụ cười nhưng Minh Yên lại cảm giác được dường như Lan Cúc đã mất đi vẻ hào hứng hạnh phúc của ngày trước, hôm nay tỷ ta rất bình thản, giống như không có chuyện gì có thể khiến tỷ ta sinh lòng rung động, sống cuộc sống gần đất xa trời như một cái cây khô, Minh Yên hơi nhíu mày, nàng biết chuyện giữa phu thê bọn họ vẫn chưa giải quyết xong, hoặc là đã giải quyết xong, chỉ là kết quả không tốt mà thôi.

Đại phu nhân đứng dậy nói: “Các con đi xem Lan Phương đi, ta qua phòng bên cạnh tiếp khách, đợi khách đi rồi mấy mẹ con chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”

Đám người Minh Yên gật đầu đáp, tiễn Đại phu nhân đi, Minh Yên nhìn Lan Cúc, cười nói: “Nhị tỷ tỷ, chúng ta đi qua xem Ngũ tỷ tỷ trước chứ?”

Hôm nay đám người Lan Cúc đến là muốn tặng quà cưới cho Lan Phương, đương nhiên phải quan tâm đến chính chủ trước, vì vậy ba người cùng đi đến viện của Lan Phương, suốt dọc đường đi gặp không ít người, mấy người đều nhiệt tình niềm nở chào hỏi mọi người, từ sau khi xuất giá Minh Yên vẫn chưa công khai xuất hiện ở bất cứ trường hợp nào, rất nhiều người hôm nay mới nhìn thấy dung mạo của Minh Yên, nhất thời cướp đi danh tiếng của Lan Cúc và Lan Lăng. Hôm nay Lan Cúc đã không còn để ý đến bất kỳ điều gì, còn Lan Lăng thì ngay từ đầu không có ý nghĩ sẽ tranh phong với Minh Yên, cho nên hai người không có oán hận gì cả.

Thật ra không cần nói mọi người cũng biết, Úc phủ có thể náo nhiệt như ngày hôm nay, thật sự có liên quan lớn đến ba nam nhân mà ba người các nàng gả đến. Bất kể là Chung Dực, Tống Tần hay Chu Hạo Khiên, ai cũng là nhân vật chạm tay vào là bỏng ở Kinh Thành hiện nay, Chung Dực nho nhã, Tống Tần mặt lạnh, Chu Hạo Khiên ngổ ngược, tuy nhiên mấy người này đều được Hoàng thượng coi trọng. Có thể trước kia Chu Hạo Khiên không thể đánh đồng với hai người kia, nhưng kể từ khi Chu Hạo Khiên vào Kinh doanh, trong thời gian ngắn ngủi đã thăng quan, hơn nữa còn không hề dựa vào quan hệ, hoàn toàn là do bản thân Chu Hạo Khiên liều mạng mà có được, Chu Hạo Khiên của ngày hôm nay đã không còn là người khiến người ta khinh thường của lúc trước nữa rồi.

Trong viện của Lan Phương yên tĩnh, những khách đến tặng quà đều được ghi vào trong danh sách, không cần phải đưa đến trong viện của Lan Phương, chỉ có người thân cận mới trực tiếp tới tặng. Ba người cùng nhau vào cửa, Bạch Hinh và Liên Song lập tức tiến lên cởi áo khoác lông chồn của Minh Yên xuống, Liên Song cẩn thận dìu Minh Yên.

Lan Phương cười chào hỏi ba người: “Muội còn đang suy nghĩ có phải ba người đều quên muội rồi hay không đấy.”

“Sao lại nói vậy, dù sao cũng phải nói chuyện với mẫu thân một lát mới tới đây chứ, cái này cũng không đợi được à?” Lan Cúc cười nói, Minh Yên và Lan Lăng nhìn nhau cười một tiếng, phụ họa lời của Lan Cúc, mấy người ngồi xuống quanh bàn tròn, Minh Yên quan sát Lan Phương, hiếm khi nhìn thấy Lan Phương mang theo vẻ thẹn thùng, không khỏi cười nói: “Hôm nay Ngũ tỷ tỷ phải xuất giá rồi, sau này tỷ muội chúng ta muốn gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, dù sao đều là người có gia đình cả.”

Thật ra Minh Yên đang vạch rõ giới hạn với Lan Phương, sau này đừng vô cớ tìm nàng nữa, nàng không muốn dọn dẹp cục diện rối rắm của tỷ ta, nếu gia đình bình thường thì cũng thôi đi, lần này là Nam Dương Hầu phu nhân, sau này Lan Phương phải chịu đưng, vắt óc tìm kế giá vào nhà cao cửa rộng cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

Lan Phương nhìn Minh Yên một cái, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ Thất muội muội sợ ta thường xuyên làm phiền muội à?”

Đương nhiên Minh Yên biết Lan Phương nghe ra ý trong lời của nàng, lúc này nhìn Lan Cúc nói: “Nhị tỷ tỷ, tỷ cũng biết đấy, gả làm phụ nhân, làm tức phụ, làm thê nhà người ta nào phải là chuyện dễ dàng? Mỗi một chuyện đều phải vội vàng xử lý, chân chẳng chạm nổi đất ấy.”

Lan Cúc nhớ tới chuyện thương tâm của mình, nhớ tới bà bà của mình, thờ dài một tiếng, nhìn Lan Phương nói: “Lan Phương, sau khi thành thân thì chính là người trưởng thành, bất kể làm chuyện gì đều phải tự mình cân nhắc, tuyệt đối không thể để cho người ta nắm được cái chuôi nào của mình, nhất là bà bà tương lai của muội có rất nhiều ý kiến với muội, con đường muội gả qua không hề dễ đi. Trước kia có lẽ không phát hiện ra, hiện tại xem như tỷ đã cảm nhận được làm tức phụ không dễ chút nào, muội không nên hành động theo cảm tính, có biết không? Cần phải biết đạo hiếu kính công bà, tuân thủ hiếu đạo chính là thiên kinh địa nghĩa, muội mạo phạm bất kỳ điều gì cũng có thể khiến cho mình không thoát thân được, đừng làm chuyện hồ đồ.”

Lan Phương nhìn vẻ mặt bất thường của Lan Cúc, lại nhớ tới lần gặp trước dường như Lan Cúc cũng có tâm sự, nhưng có Lan Lăng và Minh Yên ở đây nên không tiện hỏi nhiều, Minh Yên lấy quà tặng của mình ra, cười nói: “Muội không có thứ gì tốt, đây là trọn bộ trang sức bảo thạch khảm vàng, Ngũ tỷ tỷ cầm lấy mang chơi đi.”

Vừa vung tay chính là một bộ trang sức bảo thạch khảm vàng, Lan Phương không khỏi căng thẳng trong lòng, quả nhiên Minh Yên giả bộ rất tốt, nhưng vẫn cười nói: “Đa tạ Thất muội muội, khiến muội tốn kém quá.”

Minh Yên nói: “Tỷ muội một nhà cả, sao lại khách sáo như thế?”

Lan Lăng tặng một đôi vòng ngọc Phỉ Thúy màu xanh biếc, vừa nhìn là biết cũng không phải là đồ vật tầm thường, mặc dù giá trị không quý giá bằng của Minh Yên nhưng thực sự không kém bao nhiêu, Lan Lăng là kế thất mới gả qua không bao lâu có thể ra tay hào phóng như vậy, Lan Phương thật sự kinh ngạc không thôi, ngược lại Minh Yên không hề kinh ngạc chút nào, Tống Tần là một khúc gỗ, nếu cảm thấy Lan Lăng là người có thể phó thác, e rằng toàn bộ gia sản đều móc hết ra cho nàng ấy, một đôi vòng ngọc Phỉ Thúy thì có là gì đâu.

Hai người tặng quà xong thì nhìn Lan Cúc Lan Phương nói: “Bọn muội ra ngoài trước, lát nữa sẽ nói chuyện với Nhị tỷ tỷ tiếp nhé.”

Lan Cúc biết hai người muốn chừa lại không gian để nàng ấy nói chuyện với Lan Phương, bèn cười đồng ý.

Ra khỏi cửa viện, Minh Yên hít sâu một hơi, nhìn Lan Lăng nói: “Tỷ đi thăm Cửu di nương đi, muội qua chỗ Thập Nhất di nương một lát, khi nào tỷ về thì đến Kim Hoa Hiên tìm muội, chúng ta tâm sự một lát.”

Cửu di nương sắp lâm bồn rồi, Lan Lăng thật sự nhớ mong nên gật đầu rời đi. Minh Yên đi đến viện Trúc Ẩn, không ngờ Thập Nhất di nương lại không có ở đó, hỏi mới biết thì ra là đi giúp đỡ Đại phu nhân chuẩn bị yến tiệc cho ngày hôm nay, Minh Yên không khỏi có chút thất vọng, nàng có một vài chuyện bên này muốn hỏi Thập Nhất di nương, xem ra hôm nay không hỏi được rồi, mấy ngày trước nhận được tin tức của Thập Nhất di nương, nói là đang đợi một thời cơ tuyệt vời, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói, không biết tin tức có xác thực hay không.

Minh Yên không biết thời cơ tuyệt vời là gì, càng không biết Thập Nhất di nương muốn làm gì, nhưng Minh Yên biết chỉ cần Thập Nhất di nương ra tay thì Đại phu nhân sẽ không có cửa trở mình, đây là điều tất nhiên rồi, cho nên nàng cũng phải đợi, huống chi mấy nha hoàn kia vẫn đang ở trong tay Chung Dực, Chu Hạo Khiên nói đã tìm được nơi che giấu rồi, chỉ đợi thời cơ ra tay, có điều nhớ đến nụ cười sáng nay của Chu Hạo Khiên, thời cơ hắn nói là lúc nào? Ở đâu? Minh Yên thật sự rất muốn nhìn thấy mấy nha hoàn kia, rất muốn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK