Chu Hạo Khiên bị thương đúng lúc, “trùng hợp” trúng ngay lúc tin báo thiên tai dữ nhất, sức khỏe của Tuyên Đế vốn đã không tốt, lúc này lại càng cục cằn khó chịu vô cùng, tinh thần thể lực đều chịu sức ép.
Việc trong triều bận không xuể, Chu Hạo Khiên cũng thôi nghỉ bệnh, trở nên bận rộn hơn. Nhân cơ hội có tuyết tai, phe cánh ủa Túc Thân Vương thế mà lại thuyết phục Túc Thân Vương xung phong đi hỗ trợ thiên tai, lấy công chuộc tội. Kế sách này vô cùng hay, lúc này để Túc Thân Vương đi hỗ trợ thiên tai, một là có thể thoát khỏi lồng giam Kinh thành, hai là lập được công, như vậy có thể Tuyên Đế sẽ xá tội cho, thứ ba là Túc Thân Vương còn có phe cánh rải rác khắp cả nước, rời Kinh sẽ dễ dàng liên lạc hơn, cứ như vậy, tất nhiên phe cánh của An Thân Vương sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
May mà quân sư của An Thân Vương đã dâng lên một kế, theo suy đoán của Nhạc Tu Trúc, không phải Tuyên Đế đề phòng nghi kỵ An Thân Vương thật, mà là sau khi bị con ruột giam lỏng bức thoái vị thì dù là ai cũng sẽ có tâm đề phòng rất sâu. Sở dĩ Tuyên Đế không chịu xử quyết Túc Thân Vương và Tương Thân Vương vì muốn kìm hãm An Thân Vương, sợ chỉ còn mình An Thân Vương thì sẽ lại xảy ra chuyện ép vua thoái vị lần nữa.
Bởi vậy Nhạc Tu Trúc nghĩ lần hỗ trợ thiên tai này, người Tuyên Đế chọn chắc chắn không phải Túc Thân Vương, cũng không phải Tương Thân Vương. Cho nên ngay khi có tấu chương thiên tai lại đúng lúc thương thế của Chu Hạo Khiên tốt lên, phe cánh của Túc Thân Vương cố gắng muốn Tuyên Đế cho Túc Thân Vương lập công chuộc tội, thế là Nhạc Tu Trúc bèn âm thầm báo tin này cho phe cánh của Tương Thân Vương, Tương Thân Vương cũng dâng tấu chương xin được đi cứu trợ thiên tai trấn an lòng dân, hai bên tranh đấu tưng bừng vô cùng.
Cùng lúc đó, Chu Hạo Khiên bắt đầu thâu tóm binh quyền trong tay, âm thầm thay đổi người của mình vào những chỗ trọng yếu trong Kinh thành, dù cuối cùng An Thân Vương có thể thành công, nhưng chỉ cần binh quyền còn ở trong tay thì cũng không phải sợ chuyện Túc Thân Vương và Tương Thân Vương nổi loạn.
Cuối cùng sau năm ngày tranh đấu, Hoàng thượng đã hạ chỉ để An Thân Vương mang theo bạc đi phân phát cho các vùng chịu thiên tai, Chu Hạo Khiên ở lại bảo vệ Kinh thành, chuyện cứu tế kết thúc nhưng chính vì thế mà gợn sóng trong Kinh thành càng lớn mạnh hơn.
Ngày An Thân Vương lên đường, Chu Hạo Khiên đích thân phái cao thủ hàng đầu Phượng Kiêu đi bảo vệ dọc đường, mà ngày ấy lại đúng ngày Tam Nương và Trịnh Trí thành thân, Minh Yên đích thân tới chúc mừng, Chu Hạo Khiên thì đi tiễn An Thân Vương ra ngoài thành.
Lễ mừng của Minh Yên chính là đôi dạ minh châu mà lúc trước Chu Hạo Khiên lấy của nhà người ta, bây giờ xem như vật về với chủ, Minh Yên lấy thân phận người nhà của Tam Nương đưa tặng lễ, đôi dạ minh châu này vốn là bảo vật gia truyền của Trịnh phủ, bây giờ qua tay Tam Nương mới có thể trở về, vậy thì Trịnh phu nhân sẽ bớt có thành kiến với Tam Nương hơn, đồ vật tốt thì cũng cần phải sử dụng thích hợp, đôi dạ minh châu này là bảo vật nhưng cũng không quý giá bằng tình cảm Minh Yên dành cho Tam Nương.
Về phần nhà mẹ đẻ của Tam Nương, ngoại trừ còn một bà mẹ già ra thì toàn bộ đã bỏ mình tại trận Huyết Lan cốc năm đó, mà mẫu thân của Tam Nương thì sống chết không chịu rời quê hương để đến Kinh thành, do đó chuyện hồi môn có hơi khó xử, Minh Yên nghĩ, nữ nhân gia có tài giỏi đến đâu, có vung đao múa kiếm ra trận chém giết thì cuối cùng vẫn là phận làm dâu, làm thê, phải đứng vững ở nhà chồng mới tốt, nếu không có nhà để về, khó tránh khỏi bị người ta coi thường. Đôi khi thủ đoạn mềm dẻo của hậu viện còn khiến người ta bị thương nặng hơn đao kiếm trên chiến trường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Yên bèn sử dụng chính viện của Hương Chức phường trên danh nghĩa của mình, treo đèn lồng đỏ, dán chữ hỉ đỏ, nhận làm nhà mẹ đẻ của Tam Nương, còn tuyên bố với người ngoài Tam Nương và Minh Yên là tỷ muội kết bái, nhà mẹ đẻ ở xa không thể đến nên tất nhiên Minh Yên phải thay mặt đặt mua đồ hồi môn, tổ chức yến tiệc cho Tam Nương.
Tin tức vừa truyền ra, mọi người lập tức vỡ lẽ, chẳng trách lúc trước Trịnh Trí phản bội Túc Thân Vương đầu quân vào An Thân Vương, hóa ra người trong lòng Trịnh Trí là tỷ muội kết bái của Úc Trắc phi, bây giờ nhi tử của Minh Yên được phong làm Vương Thế tử, Chu Hạo Khiên thì là người chạm bỏng tay trong triều, Minh Yên lại đứng ra tổ chức lễ hồi môn cho Tam Nương, người tới cửa chúc mừng nối liền không dứt. Minh Yên vốn chỉ chuẩn bị mười bàn tiệc, bạn bè thân thích, hàng xóm bạn cũ là đủ, ai ngờ tới ngày Tam Nương hồi môn lại thành hai mươi bàn, khiến Minh Yên bận cuống cuồng, tình cảnh chưa bao giờ gặp, người đến người đi tấp nập vô cùng.
Chu Hạo Khiên ở tiền viện tiếp khách nam, Minh Yên ở hậu viện mở tiệc chiêu đãi gia quyến, bận rộn cả một ngày xong rồi mới được nghỉ, Thập Nhất di nương dẫn theo Dương ca nhi tới, chỉ là không có thời gian tâm sự, Minh Yên vội đến mức chân không chạm đất, chỉ nói mấy câu với Thập Nhất di nương, nói khi nào mình rảnh sẽ về thăm nhà, Thập Nhất di nương cười đáp, nói mọi người trong nhà đều mạnh khỏe, Minh Yên không cần lo lắng.
Sau khi Tam Nương kết thúc lễ hồi môn, chớp mắt đã hết năm, Minh Yên chưa kịp trở về nhà mẹ đẻ thì lại bắt đầu bận rộn chuẩn bị ăn Tết, hết việc này tới việc khác không rảnh được một lúc nào.
An Thân Vương đi rồi Chu Hạo Khiên càng bận rộn hơn, những việc vốn do An Thân Vương xử lý đều dồn hết lên người hắn, mấy ngày cuối năm này phu thê hai người không nói được với nhau mấy câu, một người ngủ rồi thì người kia mới về, một người đi rồi nhưng người kia vẫn chưa tỉnh, chuỗi ngày bận rộn cứ thế trôi qua và năm mới đã đến.
Đêm Trừ tịch cả nhà cùng đón giao thừa, Minh Yên dẫn theo ba hài tử và đám bà vú Dương ma ma theo, một đoàn người rầm rộ, trận thế có hơi tráng lệ. Cuối cùng Chu Hạo Khiên cũng hoàn thành công việc để về nhà, mọi người nói cười vui vẻ vào viện Thúy Ninh.
Cơm tất niên vốn được bày ở chính sảnh vương phủ, nhưng ba hài tử quá nhỏ, lúc này còn chưa được năm tháng, Vũ Ninh Vương đã bàn bạc với lão Vương phi là sẽ chuyển địa điểm sang viện Thúy Ninh, một loạt hành động này của Vũ Ninh Vương khiến người ta sửng sốt, nhớ năm đó Chu Hạo Thần ra đời cũng không được đãi ngộ như vậy, ai có thể ngờ Chu Hạo Khiên không được Vũ Ninh Vương thương yêu, nhưng tiểu tử Chu Nghiên này lại rất được Vũ Ninh Vương yêu thích. Ôm cháu không ôm con, Chu Hạo Khiên và Minh Yên vừa dẫn ba hài tử vào cửa, hành lễ xong thì trong nháy mắt Vũ Ninh Vương đã cười tủm tỉm bế mất Chu Nghiên đi, lão Vương phi nhìn Vũ Ninh Vương mắng một trận.
Trong đại sảnh tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, có ba bàn lớn được đặt trong sảnh, mọi người ai nấy đều ngồi vào chỗ của mình. Tất nhiên Minh Yên và Chu Hạo Khiên ngồi cùng bàn với lão Vương phi, Vũ Ninh Vương bế Chu Nghiên, Minh Yên bế Phi Ly, Chu Hạo Khiên thì bế Phi Ca ngồi cạnh Vũ Ninh Vương, mặc dù rất khó chịu nhưng lão Vương phi đã sắp xếp nên đành phải nghe theo.
Lúc mọi người đang nói đùa, đột nhiên Vũ Ninh Vương kêu đau một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một bàn tay trắng nõn đang túm chặt râu của Vũ Ninh Vương, nhưng lại không phải của Chu Nghiên…
Vũ Ninh Vương đang bế Chu Nghiên, tiểu tử Chu Nghiên này bình thường rất ngoan, nhưng lại rất thích nắm râu của Vũ Ninh Vương, mỗi lần thấy Vũ Ninh Vương, chỉ cần được Vũ Ninh Vương bế là y như rằng sẽ có mấy cọng râu bị giật đứt. Hôm nay Vũ Ninh Vương kêu đau một tiếng, mọi người lập tức cho rằng là Chu Nghiên làm.
Thế nhưng nhìn theo bàn tay trắng trẻo kia lên y phục thì không khỏi sợ ngây người, không ngờ lại là Phi Ca trong lòng Chu Hạo Khiên đang quấy đòi phụ thân của bé bế bé thẳng lên, dựa trên đầu vai của Chu Hạo Khiên, bàn tay nhỏ kia vươn ngang qua một khoảng không xa giữa Chu Hạo Khiên và Vũ Ninh Vương, ra tay trước Chu Nghiên nắm chặt lấy râu của Vũ Ninh Vương, nắm chặt đã đành, nha đầu Phi Ca này còn cúi đầu nhìn Chu Nghiên đang nằm trong lòng Vũ Ninh Vương, cười tươi ha ha, giọng cười ấy thánh thót trong veo lập tức vang vọng khắp đại sảnh yên tĩnh.
Mỗi người mỗi thần sắc khác nhau, tất cả đều cũng trợn mắt há hốc mồm khi chứng kiến cảnh này, ai có thể ngờ Chu Nghiên thích nắm râu thì cũng thôi đi, bình thường có thấy Phi Ca có sở thích này đâu, thế mà khi cả nhà đoàn viên hôm ba mươi tết, bé con này lại đắc ý nắm râu Vũ Ninh Vương, còn cười khúc khích sảng khoái, trong mắt kia ánh rõ lên vẻ đắc ý vô cùng.
Minh Yên đang ôm Phi Ly vội vàng đứng lên, sắc mặt có hơi khó xử, nhưng vẫn lập tức nói: “Đứa bé này nghịch quá, xin Vương gia rộng lòng tha thứ.”
Chu Hạo Khiên quay đầu nhìn Phi Ca, đắc ý cười ha hả, không thèm quan tâm tới thể diện của Vương gia, nói: “Thế mới giống khuê nữ của ta!”
Minh Yên chỉ cảm thấy khóe mắt giật giật, đưa Phi Ly cho bà vú còn mình thì đi đến bế Phi Ca, dịu dàng dỗ dành: “Phi Ca ngoan, bỏ tay ra, đi chơi với nương được không?”
Phi Ca quay đầu nhìn Minh Yên, cười nhe hai răng sữa nhỏ không ngừng với Minh Yên, nhưng quyết không bỏ tay ra, hơn nữa còn không ngừng uốn éo người hòng thoát khỏi vòng tay của Chu Hạo Khiên, trèo sang lòng Vũ Ninh Vương, nhìn Minh Yên mà chân nhỏ vẫn đạp loạn không ngừng, tay nhỏ nắm chặt râu không buông, một tay khác thì đẩy Chu Nghiên ra, bé tỏ thái độ rõ ràng như vậy thật sự dọa tất cả mọi người, đây là Vũ Ninh Vương chỉ bế Chu Nghiên nên Phi Ca không vui, muốn tranh bế!
Chu Nghiên không thèm nhìn Phi Ca, ngồi vững như núi Thái Sơn trên đùi Vũ Ninh Vương, quyết không di chuyển, chỉ dùng một tay nắm chặt lấy cánh tay của Vũ Ninh Vương, thỉnh thoảng cười hì hì với Vũ Ninh Vương, cả ba hài tử đều như được đúc từ ngọc, đôi mắt đen láy như nho đen, lấp lánh ánh nước, khiến người ta vừa nhìn đã không nỡ rời mắt, nhìn hai hài tử tranh bế như thế cũng không nhịn được bật cười
Đúng lúc này lão Vương phi chỉ vào Phi Ca nói: “Con khỉ con nghịch ngợm này, bình thường im ỉm không nói không tranh, hóa ra là tính xấu nhịn lâu.”
Vừa dứt lời tất cả mọi người đều bật cười, ngay cả Chu Linh Ngọc và Chu Linh Tú dù bình thường ít quan tâm tới Phi Ca mà nghe lão Vương phi nói cũng phải lấy khăn che miệng cười theo.
Minh Yên sợ Vũ Ninh Vương nổi giận, lại thêm Chu Hạo Khiên còn ở một bên kích bác phụ thân của hắn, Minh Yên cảm thấy đêm Trừ tịch này thật sự bất ngờ không tưởng mà…
Ban đầu Vũ Ninh Vương đứng hình, nhưng lập tức hoàn hồn, cười ha ha một tiếng, đưa tay ôm Phi Ca nói: “Hôm nay cũng biết tới chỗ ta rồi, ngày thường thấy cháu cứ hờ hững lạnh lùng không à, đúng là kỳ lạ quá.”
Minh Yên chỉ cảm thấy trên trán mình có mấy vệt đen, hôm nay quái lạ thế… Có vẻ như chỉ có Phi Ly là vẫn bình thường…
Vũ Ninh Vương đặt Chu Nghiên lên đùi trái, đặt Phi Ca bên đùi phải, hai bé con ngồi đối mặt nhau, một đứa hoạt bát hiếu động, thỉnh thoảng nhìn nhìn cái này, ngó ngó cái kia, nở một nụ cười tươi roi rói thách thức nghênh ngang. Chu Nghiên thì trầm tính hơn nhiều, hơi ngả vào lòng Vũ Ninh Vương, rất ngoan ngoãn nghe lời, thế mà hôm nay lại không nắm râu Vũ Ninh Vương nữa, hết chuyện kỳ quái này tới chuyện kỳ quái khác. Có ba bé con này, đêm Trừ tịch vui vẻ vô cùng, lão Vương phi gọi Phi Ly tới ôm bé, còn nói: “Để hai đứa quỷ kia náo loạn, tổ nãi nãi chơi với Phi Ly, không thể để cháu ra rìa được…”
Cười cười nói nói, ăn uống tiệc tùng, vui vẻ một trận xong ba hài tử đều buồn ngủ, lão Vương phi bèn sai người dọn dẹp phòng ấm đưa ba hài tử vào, lúc này trong đại sảnh mới yên tĩnh lại. Tiểu nha đầu Phi Ca này còn chưa được năm tháng tuổi mà đã có tài gây rối, thế mà lại nhìn trúng nhẫn Phỉ Thúy đeo trên tay Vũ Ninh Vương, nhìn màu sắc kia đã biết là vật có tiền cũng khó mua, thế mà tiểu nha đầu này lại dùng đôi tay mũm mĩm tháo ra, nắm chặt trong tay không chịu thả.
Bé thế mà đã biết đồ tốt, Vũ Ninh Vương có vẻ rất vui, rất hào phóng cho Phi Ca cái nhẫn này, mà sắp qua năm mới cũng không thể thiên vị đứa nào trong ba hài tử, tất cả đều phải có, vậy là đứa nào cũng có một món đồ, Vũ Ninh Vương sai người về lấy cho Phi Ly một cái chén dạ quang, cho Chu Nghiên một nghiên mực cổ bạch ngọc khắc tùng bách, nghiên mực cổ này được chế tác tinh mỹ, dùng ngọc dương chi thượng hạng để làm ra, nhìn qua đã biết là đồ lâu năm, chất ngọc bên trong trong vắt trơn mướt thể hiện được tuổi đời lâu năm của nó.
Có thể nói ba đồ vật này đều là đồ cực quý, tính ra phải cảm ơn Phi Ca chọn trúng nhẫn ngọc kia, đừng nhìn nhẫn ngọc nhỏ nhưng giá trị không hề nhỏ chút nào. Vũ Ninh Vương chỉ có thể cho hai bé còn lại đồ có giá trị tương đương, đâu thể thiên vì một bé được, mà ba hài tử này thật sự khiến người ta không thể thiên vị, lúc đưa ba món đồ này, Vũ Ninh Vương đau lòng nhíu chặt mày nói: “Đây là đồ ta cất giữ nhiều năm, cháu là cái đồ vô tâm hám tài, biết chọn đồ tốt ghê!”
Quả thật Minh Yên có hơi bất ngờ, trước giờ cứ tưởng Vũ Ninh Vương thiên vị Chu Nghiên bởi vì dù sao thằng bé cũng là cháu đích tôn của vương phủ, lại được ngự phong Vương Thế tử, không ngờ ông ta cũng yêu quý Phi Ca và Phi Ly như vậy, nhất thời nàng không nhìn thấu Vũ Ninh Vương, nam nhân này căm hận Chu Hạo Khiên như thế, nhưng lại rất thích hài tử của nhi tử mình ghét nhất, còn không che giấu thái độ yêu quý của mình, thật sự không hiểu tính cách này là kiểu gì nữa.
Đón năm mới, đốt pháo, xong rồi mọi người mới giải tán về chỗ của mình, trong suốt buổi tiệc hai người Tần Trắc phi và Mục Trắc phi rất kiệm lời, cũng không tỏ thái độ thù địch, nhưng Minh Yên biết, dưới mặt nước lặng này, khi Vũ Ninh Vương càng tỏ ra yêu quý ba hài tử thì càng nguy hiểm hơn.