Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Chu Hạo Khiên trở lại thì mặt cười tươi như hoa, Minh Yên đang may vá, sắp cuối năm rồi, Minh Yên muốn tự tay may cho Chu Hạo Khiên một bộ y sam Hỉ Khánh, cho nên lúc này mới có thời gian may.

“Nàng làm mấy thứ này làm gì, để Hương Chức phường hay phòng may vá làm đi, cẩn thận mắt của nàng, tối qua ai than xót mắt thế.” Chu Hạo Khiên nói xong thì cầm lấy đồ trong tay Minh Yên, tiện tay bỏ vào trong rổ may vá nhỏ.

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên sẵng giọng: “Ta muốn tự tay may y sam cho chàng, từ khi thành thân cho đến nay ta vẫn chưa may cho chàng bộ y sam nào, còn Lan Lăng không biết đã may cho Tống Tần bao nhiêu bộ rồi.”

Chu Hạo Khiên bật cười một tiếng, nói: “Cái này cũng so à? Nhưng ta không nỡ để nàng vì may vá mà làm hại đến mắt, nàng không thấy có bao nhiêu tú nương lúc về già hai mắt đều nhìn không rõ à? Ta còn muốn đợi đám hài tử lớn lên, giao hết chuyện trong tay cho chúng nó, sau đó hai phu thê chúng ta đi khắp núi non thơ mộng, nhìn hết cảnh đẹp thế gian không phải là chuyện tốt sao?”

Minh Yên ngẩn ra, Chung Dực cũng từng nói với nàng như vậy, Lan Nhụy thích xem Du văn tạp ký, Chung Dực hỏi nàng vì sao lại thích, nàng nói cả đời nữ tử không thể đi khắp thiên hạ, chỉ có thể nhìn phong cảnh thế gian ở trong sách. Lúc ấy Chung Dực hứa hẹn với nàng, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ dẫn nàng đi khắp lãnh thổ, nhìn hết phong cảnh thế gian.

Giờ phút này lại nghe thấy một nam nhân khác nói những lời này, Minh Yên không khỏi hỏi: “Vì sao chàng phải làm vậy?”

Chu Hạo Khiên chỉ chỉ Du văn tạp ký bị Minh Yên lật xem rất nhiều lần ở bên cạnh giá sách, Minh Yên lập tức không biết nên khóc hay nên cười, hai nam nhân khác nhau, tuy nhiên đều phát hiện một sở thích của nàng, đều cùng cho nàng một lời hứa hẹn, chóp mũi chua xót, nhẹ nhàng nhích tới gần ngực của Chu Hạo Khiên, nói: “Được, ta chờ.”

Chu Hạo Khiên gật đầu, nói: “Mặc dù còn phải đợi rất nhiều năm. Không đợi cũng được, chờ sau khi sinh mấy hài tử xong, đến khi biết đi biết nhảy, biết được mấy chữ to, chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi, đi ra ngoài nhiều để mấy hài tử nhìn nhiều cũng tốt cho chúng nó, dù sao ở trong bốn góc bầu trời nhỏ hẹp này sẽ bị đè nén, con của Chu Hạo Khiên ta không cần phải như mấy khuê tú khác bị hạn chế gò bó, vui vẻ hạnh phúc mới là tốt nhất, trên đời này có rất nhiều nam nhân có mắt nhìn người nhận biết châu ngọc.”

Minh Yên thật sự bị dọa, kinh ngạc nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Tại sao chàng lại có ý nghĩ như vậy? Chàng cần phải biết trừ khi nữ nhi của chàng không gả cho nhà huân quý ở trong kinh, nếu không cả một đại gia đình lấy đâu ra nhiều quy tắc như vậy? Chàng đừng hại các con, ta cũng không muốn gò bò các con, nhưng nếu muốn sinh tồn thì làm gì có chỗ thoải mái?”

Chu Hạo Khiên nghe vậy thì cười ha ha, nhìn Minh Yên nói: “Nàng sợ cái gì? Nữ nhi của ta đương nhiên muôn vàn chỗ tốt, ai dám gò bó chúng nó?”

Minh Yên hờ hững lắc đầu, nam nhân vĩnh viễn không biết chỗ tàn khốc giữa nữ nhân với nhau, đôi khi phóng túng quá mức chẳng phải là việc tốt với một đứa bé, nếu thật là vậy, hậu viện ăn thịt người kia không ăn tươi nuốt sống các nàng à? Nhưng… quả thật Minh Yên cũng không muốn gò bó mấy đứa nhỏ, đến chính nàng cũng khát vọng tự do mà, nàng cúi đầu nhìn bụng của mình, nói: “Đến lúc đó rồi tính, ai biết sinh ra tính tình như thế nào, nếu một đứa trầm tĩnh, một đứa nghịch ngợm, chàng có muốn gom hai hài tử lại một chỗ cũng không dễ đâu.”

Chu Hạo Khiên ngẩn ra, cười ngây ngô nói: “Điều này cũng đúng.”

Có ai ngờ tới Minh Yên lại nói trúng y chóc, hai nữ nhi thật sự là một người tĩnh lặng như xử nữ, một người hiếu động như thỏ chạy, một người ung dung chỉnh người trong vô hình, một người đi lại chạy nhảy cũng khiến gà bay chó sủa, còn có một nhi tử tâm tư khó đoán, vô cùng thâm trầm, khiến người ta khó nhìn ra buồn vui, ba hài tử có tính cách khác lạ, vậy có thể đoán trước được sau này vương phủ Vũ Ninh ắt sẽ có cảnh tượng nhiệt náo nước sôi lửa bỏng.

Hai phu thê nhìn nhau cười một tiếng, đều cảm thấy năm tháng vô cùng yên tĩnh, tất cả trôi qua thoải mái nhàn hạ, khiến lòng người ung dung tĩnh lặng.

Minh Yên kể lại chuyện ở viện Thúy Ninh, hiển nhiên Chu Hạo Khiên cũng không ngờ tình huống sẽ là như vậy, nhíu mày nói: “Ta đi nói với tổ mẫu, tuyệt đối không để Tần Trắc phi quản gia.”

Minh Yên vươn tay giữ Chu Hạo Khiên lại, nói: “Chàng vội gì chứ? Hôm nay ván đã đóng thuyền, chàng cứ thế mà đi nói làm sao khiến lão Vương phi tin lời chàng được? Dù sao chúng ta không có bằng chứng, ấn tượng mấy năm nay Tần Trắc phi lưu lại với lão Vương phi không phải là giả, hơn nữa ta cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội khác. Chàng nghĩ đi, con người chỉ có nắm giữ quyền lợi mới có tham vọng lớn, chỉ cần có tham vọng, mới có thể nóng lòng làm việc, chỉ cần bà ta chịu ra tay thì nhất định sẽ để lộ dấu vết, chúng ta cũng có thể tìm hiểu nguồn gốc, đúng không?”

Sắc mặt Chu Hạo Khiên vẫn không được tốt, sau cùng nói một câu: “Tốt nhất bà ta thông minh một chút, ta đã không còn là Chu Hạo Khiên của lúc trước rồi, chọc vào ta sẽ không có kết cục tốt đâu.”

Minh Yên không nhịn được cười một tiếng, gật đầu nói: “Vâng, lúc này không giống lúc trước, chàng đừng lo lắng, ta cũng có năng lực tự bảo vệ mình.”

Hai người đang nói chuyện, âm thanh của Bạch Hinh vang lên ở bên ngoài,  Minh Yên để nàng ấy đi vào, Bạch Hinh vén màn lên đi vào trong phòng, nhìn hai người trả lời: “Nghe nói Đại gia bị người ta đánh.”

Minh Yên và Chu Hạo Khiên sững sốt, Chu Hạo Khiên hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tình huống cụ thể vẫn chưa biết, chỉ biết bị đánh không hề nhẹ, trên mặt không có chỗ lành lặn, hiện giờ đã mang người trở về viện rồi.” Bạch Hinh nói.

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên một cái, nói: “Ta mang thai không thể đi qua thăm, tiểu Vương gia đi qua xem sao đi, dù sao cũng là huynh đệ mà?”

Chu Hạo Khiên hiểu ý của nàng, là để mình đi thăm dò tình hình quân địch, bèn cười nói: “Được, ta sẽ đi qua xem, nàng nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên vén màn đi ra chợt quay đầu lại, nghe thấy hắn nói: “Đợi khi nào về ta sẽ nói cho nàng nghe một tin tức cực kỳ tốt, nàng chờ ta.”

Tin tức cực kỳ tốt? Chu Hạo Nam bị đánh, lúc này là ngày đầu tiên Tần Trắc phi vừa mới nắm quyền, cái này đã là một tin tức tốt đối với Minh Yên rồi, chuyện này không khác nào khiến Tần Trắc phi hổ thẹn, Chu Hạo Khiên còn có tin tức gì tốt? Minh Yên nhất thời hoang mang khó hiểu, đang muốn hỏi lại thì thấy Chu Hạo Khiên đã sớm bước nhanh ra ngoài, đành phải từ bỏ, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh nói: “Bạch Hinh, tỷ có biết tin tức tốt của tiểu Vương gia là gì không?”

Bạch Hinh lắc đầu, cười gian nói: “Chủ tử không biết, người làm nô tỳ nào biết được.” Minh Yên nhất thời im lặng, nha đầu này còn trêu chọc nàng, nàng hung dữ trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, đành thôi, Bạch Hinh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Minh Yên bởi vì Tần Trắc phi cầm quyền mà cố ý gọi mấy nha hoàn vào, cực kì nghiêm khắc nhắc nhở các nàng ấy từ hôm nay trở đi tất cả mọi việc đều phải cẩn thận tỉ mỉ, đám người Bạch Hinh biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, tất cả đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Minh Yên đặc biệt phân tích tình hình trước mắt, để mấy nha hoàn có thể hiểu được tính nguy hiểm, nâng cao tính cảnh giác, chuẩn bị tốt mọi mặt để nghênh chiến.

Mấy nha hoàn đều sôi sục ý chí chiến đấu, khiến Minh Yên nhất thời im lặng, nữ nhân của hậu viện thật sự hiu quanh, tranh đấu với nhau mà cảm xúc tăng vọt…

Chu Hạo Khiên đi không bao lâu thì trở về, Minh Yên nhìn hỏi hắn: “Vết thương thế nào? Có nặng lắm không?”

“Không chết được.” Chu Hạo Khiên hé miệng cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, lại tiếp lời: “Bị đánh đúng lúc thật, phải không?”

Minh Yên cẩn thận ngẫm nghĩ ý của Chu Hạo Khiên, suy nghĩ một lát nói: “Ý của chàng là cố ý?”

Chu Hạo Khiên gật đầu, nói: “Có khả năng như vậy, nhưng trước mắt vẫn không đoán ra được là ai đã ra tay, theo như lời lão Đại nói thì hắn không thấy rõ là ai, bị gậy đánh trúng, cách nói này có hơi gượng ép nhỉ.”

Hiểu ý của Chu Hạo Khiên, Minh Yên tiếp lời: “Ý của chàng không phải là Mục Trắc phi ra tay, là do Tần Trắc phi ra tay? Thế nhưng bên trong vẫn có điểm đáng ngờ, bên này lão Vương phi vừa mới nói để Tần Trắc phi cầm quyền, Mục Trắc phi có muốn ra tay cũng không thể ở trong thời gian này, nếu là Tần Trắc phi, bà ấy cứ thế xuống tay với nhi tử của mình?”

Chu Hạo Khiên hừ lạnh một tiếng: “Vì tiền đồ tốt đẹp, chút xíu nỗi khổ da thịt có là gì? Nhưng cũng không hẳn không phải do Mục Trắc phi làm, nàng xem thế lực ở trong phủ của bà ta bao nhiêu năm qua là giả à? Nếu muốn sắp đặt cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt thôi.”

Minh Yên thở dài, nói: “Những người này đều là kẻ điên, cách như vậy cũng nghĩ ra được.”

“Vì quyền thế phú quý, này tính là gì đâu.” Chu Hạo Khiên không muốn nói tới chuyện này, dù sao hai người Mục Tần cứ chó cắn chó đi, bọn họ ngồi xem náo nhiệt là được rồi.

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên không muốn nói nhiều, mình cũng không muốn hỏi tới, bèn cười nói: “Vừa nãy chàng nói có tin tức cực kỳ tốt muốn nói cho ta nghe, là tin tức gì thế?”

Chu Hạo Khiên vui vẻ ngồi dậy, nói: “Ta đã giành lại được mấy nha hoàn kia từ trong tay Chung Dực rồi.”

Minh Yên đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt giật mình, kéo Chu Hạo Khiên lại, kích động nói: “Chàng nói gì? Nói gì?”

“Nàng không có nghe lầm, đã tìm được Hồng Tụ và Thiên Hương rồi, chỉ có điều người nhà của bà vú của nàng còn có nha hoàn tên Lục La kia vẫn chưa tìm được, chuyện này cũng không gấp, Tam Nương đang kiểm tra danh sách ở bộ Hộ, hẳn sẽ nhanh chóng có tin tức thôi.” Chu Hạo Khiên chậm rãi nói.

Minh Yên nhìn Chu Hạo Khiên, bỗng nhiên không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy cả người như tràn ngập sức sống, hốc mắt ẩm ướt nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Hạo Khiên, ta muốn nhìn thấy các nàng ấy, hiện tại, lập tức, có được không?”

Chu Hạo Khiên gật đầu, ôm Minh Yên vào trong ngực, nói: “Các nàng ấy đã sớm ở trong viện này rồi, tối hôm qua đã đưa đến, chỉ là ta không nói cho nàng biết, ta sợ nàng kích động quá mà ngủ không yên. Nàng ngồi xuống đừng cử động, ta dẫn người đến cho nàng gặp, để chủ tớ các nàng thoải mái nói chuyện.”

Minh Yên ngoại trừ gật đầu ra thì không biết nên nói cái gì, Chu Hạo Khiên vươn tay điểm nhẹ lên chóp mũi của Minh Yên, nói: “Đừng quá kích động, nàng đừng quên trong bụng còn có hài tử, có biết không?”

Minh Yên gật đầu, lúc này Chu Hạo Khiên mới xoay người rời đi, lúc ra cửa thì bảo tất cả mọi người đều lui xuống hết, xung quanh toàn bộ chính phòng không một bóng người, làm thế là để không ảnh hưởng đến chủ tử các nàng nói chuyện với nhau, Chu Hạo Khiên làm việc rất cẩn thận.

Minh Yên ở trong phòng quả thật đứng ngồi không yên, nha hoàn Hồng Tụ bán mình chôn cất Hải Đường, nha hoàn Thiên Hương bị đánh gãy một chân, chỉ cần nghĩ đến đây Minh Yên không kiếm chế được mà chua xót, nàng thật sự giống các nàng ấy, trôi qua nhiều năm như vậy, các nàng ấy còn sống, còn có thể gặp lại, đã là Trời cao ban ân rồi, lúc này Minh Yên thật sự muốn dâng hương ba lạy, dùng toàn bộ sự thành kính của mình để cảm ơn.

Cách màn cửa Minh Yên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, không nhịn được đi xuống giường, đứng ở đó, nhìn màn bị vén lên, hai bóng dáng một vàng một xanh đi vào, một người đứng thẳng, một người hơi nghiêng, từng bước từng bước, nhìn thấy hai khuôn mặt quen thuộc, nhìn thấy chân Thiên Hương hơi cà thọt, nước mắt của Minh Yên không thể nào ngừng lại được, từng giọt nước mắt thay phiên nhau nhỏ xuống đất.

Hồng Tụ và Thiên Hương đang muốn hành lễ, lại nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của vị Úc Trắc phi ở trước mặt, hai người đều bị dọa, hai người liếc mắt nhìn nhau, vẫn gập người hành lễ đồng thanh nói: “Nô tỳ ra mắt Úc Trắc phi.” Các nàng biết nữ tử trước mắt này, chính là Thất tiểu thư trong truyền thuyết do Úc lão gia nuôi ở bên ngoài, muội tử của Ngũ tiểu thư, cả đời này các nàng sẽ không quên người ở trong Úc phủ.

Chỉ là các nàng không rõ, vị Úc Trắc phi này thật sự kỳ quái, sao lại khóc như vậy chứ?

Minh Yên không đợi các nàng cúi xuống thì đã tiến lên đỡ lấy các nàng ấy, nói: “Hồng Tụ… Thiên Hương… Các em… mấy năm nay các em có sống tốt không? Đều là do ta liên lụy đến các em…”

Hồng Tụ và Thiên Hương nhất thời bối rối, chuyện gì thế này? Các nàng ấy không quen biết Thất tiểu thư, tại sao lại nói liên lụy đến các nàng ấy? Hồng Tụ mồm miệng lanh lợi, lúc này mở miệng nói: “Úc Trắc phi không thể nói như vậy, chúng nô tỳ chưa bao giờ gặp Úc Trắc phi, tại sao lại nói đến liên lụy?”

“Đúng vậy, nô tỳ cũng không quen biết Úc Trắc phi.” Thiên Hương mở miệng phụ họa nói, cảm thấy Úc Trắc phi này thật sự rất kỳ quái.

Vẻ mặt Minh Yên cứng đờ, đột nhiên nhớ tới hai nha hoàn này sao có thể nhận ra mình là ai, mình đã sớm không còn vẻ ngoài của Lan Nhụy nữa rồi, nghĩ tới đây Minh Yên bước nhanh ra ngoài, đi tới cửa, nhìn thấy tiểu nha hoàn ở trong sân thì hô: “Gọi Liên Song qua đây.”

Tiểu nha hoàn kia nhìn thấy dáng vẻ của Minh Yên thì có hơi sợ sệt, nhưng vẫn lập tức đi ngay.

Minh Yên trở lại trong phòng, cảm xúc hơi bình phục lại một chút, nhìn Hồng Tụ và Thiên Hương nói: “Các em ngồi đi, đợi lát nữa Liên Song đến, ta sẽ nói rõ với các em.”

“Nô tỳ không dám, đa tạ ân điển của Úc Trắc phi, chúng nô tỳ vẫn nên đứng sẽ tốt hơn.” Hồng Tụ dè dặt nói, phu nhân nhà quyền quý vẫn nên cẩn thận một chút.

Minh Yên nhìn dáng vẻ cẩn thận của hai người, biết mấy năm nay nhất định chịu khổ không ít, cho nên mới trở nên cẩn thận như vậy, trong lòng chua xót, nước mắt lại dâng lên, lúc này Liên Song vén màn đi vào, há miệng nói: “Chủ tử, tiểu nha hoàn nói người khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người nói cho nô tỳ biết, nô tỳ đi trút giận cho người, ai gan lớn…”

Còn chưa nói xong, lúc này Liên Song đột nhiên nhìn thấy Hồng Tụ và Thiên Hương đứng ở một bên, nửa câu sau lập tức nghẹn họng nuốt trở về, cả người ngây ra… Nhìn Hồng Tụ, Thiên Hương, lại nhìn Minh Yên, nói: “Chủ tử, tìm được rồi? Tìm được rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK