Vân Cơ nhìn Minh Yên, trong lòng cân nhắc hồi lâu, sau đó chỗ sâu trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kiêng định, trên mặt mang theo vẻ bi thương nói: “Đều là nữ nhân, ta nghĩ Úc Trắc phi cũng sẽ đồng tình với tình cảnh của ta, tuổi thanh xuân tốt nhất của ta đều cho tiểu Vương gia, trước kia tiểu Vương gia từng đồng ý dẫn ta vào trong phủ, chỉ là bây giờ kể từ khi…” Nói đến đây Vân Cơ hơi ngừng lại, mặc dù không nói tiếp nhưng ý nghĩa đã rất rõ ràng rồi.
Minh Yên nhìn Vân Cơ, lông mày nhướng lên, hé miệng nói: “Tại sao không nói tiếp? Có phải cô nương muốn nói kể từ khi ta gả vào tiểu Vương gia không còn ý định dẫn cô vào phủ nữa?”
Vân Cơ thấy Minh Yên gọn gàng dứt khoát làm rõ trong lòng càng bất an, quyết định nhíu mày yên lặng suy nghĩ. Mục Trắc phi đứng ở trong cửa chính cũng khẽ cau mày, phản ứng của Minh Yên nằm ngoài dự đoán của bà ta, dựa theo hành động trước kia của Minh Yên thì nàng không nên đối đáp như vậy…
Minh Yên và Vân Cơ một hỏi một đáp, khiến một đám người xôn xao không thôi, hiển nhiên mọi người đều cực kỳ cảm thấy hứng thú với vấn đề này, từng đôi mắt sáng loáng nhìn chằm chằm ròi thay đổi của cục diện, không ít người thúc giục Vân Cơ nhanh chóng trả lời.
Sắc mặt Vân Cơ thấp thoáng tái mét, khẽ cắn môi, hồi lâu mới nói: “Đúng thế.”
Minh Yên gật đầu cười một tiếng, liếc mắt nhìn Vân Cơ, cười ra tiếng, giọng nói trong trẻo như chuông bạc phiêu động trong gió, mọi người đều không rõ hành động của Minh Yên, Tống Tiềm híp mắt nhìn Minh Yên, cảm thấy hôm nay Minh Yên rất lạ lùng, hành vi có hơi… không giống trước, mang theo vẻ phô trương!
Minh Yên liếc nhìn một lượt, chậm rãi xoay người nhìn đám người Mục Trắc phi, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Vân Cơ, lớn tiếng hỏi: “Hôm nay náo loạn lâu như vậy là vì Vân Cơ cô nương cảm thấy ta ngăn cản con đường của cô hay sao? Nhưng có chuyện ta không rõ, kính xin Vân Cơ cô nương cho ta một lời giải thích, cũng kính xin chư vị ở đây làm chứng, nếu có người cố ý muốn làm khó ta, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.”
Câu cuối cùng Minh Yên thanh sắc câu lệ[1], thân thể mềm mại của Vân Cơ run nhẹ, ngước mắt nhìn Minh Yên, hai tay nắm chặt khăn trong tay, thân thể hơi cứng lại, loáng thoáng biết mình dường như đi nhầm đường rồi, hạ quyết tâm lại nói tiếp: “Úc Trắc phi đừng uy hiếp ta, mặc dù ta không quyền không thế chỉ là một cô nhi, nhưng ta cũng có tôn nghiêm của mình, mấy năm nay vô danh vô phận đi theo tiểu Vương gia, hôm nay tuổi hoa đã qua, ta cũng chỉ muốn đòi cho mình một công đạo, sao đến chỗ Úc Trắc phi mọi chuyện lại trở nên phức tạp như vậy? Nếu Úc Trắc phi ỷ thế hiếp người, vậy ở dưới chân Thiên Tử cũng không phải là nơi không có lí lẽ.”
[1] Thanh sắc câu lệ: Giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc.
Ồ… Minh Yên vui vẻ, vị này thật đúng là vì chủ nhân mà bất chấp tất cả, “Được thôi, nếu Vân Cơ cô nương muốn đòi công đạo, có thể, cửa chính phủ Thuận Thiên mở rộng vì dân chúng, cô có thể gõ trống kêu oan.” Minh Yên nói đến đây thì dừng lại một chút, trong mắt hiện ra tia sáng, lạnh lùng quát: “Nhưng trước đó, Vân Cơ cô nương phải cho ta một công đạo, cô cứ thế chạy tới cửa náo loạn một cách không rõ ràng, còn chỉ đích danh muốn gặp ta, gặp mặt ta rồi thì nói mấy câu bêu xấu thanh danh của ta, hôm nay còn la hét muốn báo quan, ta không ngăn cản cô báo quan, nếu cô không biết đường ta có thể sai người dẫn cô đi, nhưng hôm nay ở trước mặt mọi người nếu cô không trả cho ta một công đạo, ta sẽ không bỏ qua!”
Vân Cơ nghe thế lập tức nước mắt lưng tròng, nhìn Minh Yên châm chọc nói: “Úc Trắc phi đừng giả vờ hào phóng, có ai không biết chữ quan hai miệng, có lý không có tiền đừng hòng vào, ta là một cô nhi, chẳng lẽ phủ doãn Thuận Thiên sẽ vì một nữ tử yếu đuối là ta dám đối đầu vương phủ? Chẳng lẽ những dân chúng có mặt ở đâu đều chưa từng bị quan phủ chèn ép? Chẳng lẽ bọn họ chưa từng chịu uất ức?”
Vân Cơ nói lời này ngược lại có không ít dân chúng hùa theo, cảm xúc của mọi người đều kích động, ngôn từ không khỏi sắc bén, tình cảnh bắt đầu khởi động.
Minh Yên không ngờ Vân Cơ thật đúng là người không thể kinh thường, dễ dành kích động mâu thuẫn giữa quan và dân, Vân Cơ này thật sự không đơn giản…
“Mọi người yên lặng, yên lặng lại một chút, hãy nghe ta nói một câu!” Minh Yên xoay người đi đến bậc thềm trước cửa chính, từ trên cao nhìn xuống mọi người, đợi đến lúc hơi yên tĩnh lại một chút, nhân cơ hội nói: “Ta chẳng qua cũng chỉ là một phụ nhân nội trạch, chuyện quan và dân ta không quản được mà cũng không có cách nào để quản, hôm nay không phải tranh luận vấn đề giữa quan và dân, mà là phải phân tích hành động tại sao Vân Cơ đến trước cửa vương phủ gây chuyện, phân tích chuyện Vân Cơ vô cớ vấy bẩn thanh danh của ta.”
Mọi người từ từ yên lặng lại, Minh Yên thở phào nhẹ nhõm trong lòng, lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi, không cho người khác có cơ hội gây chuyện, Minh Yên lại nói thêm: “Các hương thân có mặt ở đây, Úc Minh Yên ta được tiểu Vương gia tam mối lục sính cưới về nhà, có hôn thư bảo đảm, có mai mối làm chứng. Vân Cơ cô nương luôn miệng tự cho mình là bị tiểu Vương gia phụ bạc, vậy ta đây muốn hỏi một câu, cô có lệnh của cha mẹ? Lời của mai mối? Có hôn thư để bảo đảm?”
Vân Cơ không ngờ Minh Yên phản kích lại nhanh như vậy, hơn nữa còn đánh trúng chổ hiểm, nhất thời sắc mặt tái mét, nhưng nàng ta cũng không phải là đèn đã cạn dầu, lại thấy Vân Cơ nức nở nghẹn ngào, khóc lóc kể lể với mọi người: “Đây không phải là Úc Trắc phi cố ý khó xử ta sao? Vừa rồi ta đã nói, ta là một cô nhi làm gì có phụ mẫu? Người như ta giống bèo trôi, sao có thể tự mình làm chủ? Ta cũng chỉ là ủy khuất cầu toàn mà thôi.”
Minh Yên khẽ nhíu mày, nhìn Vân Cơ khóc lóc kể lể trước mặt mọi người, thủ đoạn này không phải Minh Yên chưa từng thấy, chỉ là trong lòng không biết nữ tử Vân Cơ này thật sự bị Chu Hạo Khiên ‘Bá Vương ngạnh thượng cung’ uy hiếp sao? Nhưng với hiểu biết của Minh Yên về Chu Hạo Khiên hắn sẽ không làm như vậy, nhưng Vân Cơ lại nói dối mọi người…
“Tính tình Vân Cơ cô nương rắn rỏi khí khái, có thể một mình xông vào vương phủ Vũ Ninh, với tính tình như vậy chẳng lẽ không thể tự bảo vệ mình chu đáo? Nói ra ai dám tin chứ?” Minh Yên châm chọc cười một tiếng, bước xuống bậc thang đi về phía trước một bước, nhìn chằm chằm Vân Cơ giễu cợt nói: “Dựa theo lời Vân Cơ cô nương nói chẳng lẽ ban đầu là tiểu Vương gia cường thưởng dân nữ? Vậy ta kính xin Vân Cơ cô nương nói ra quê quán ở đâu, lời nói của cô có hàng xóm làm chứng không? Kính xin Vân Cơ cô nương lấy chứng cứ ra, ăn bậy nói bạ, ai mà tin đây?”
Ngôn từ của Minh Yên sắc bén, phản ứng nhanh chóng, thái độ mạnh mẽ, tuyệt đối ngoài dự liệu của Vân Cơ, bất giác lùi về sau một bước, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt lập tức tái nhợt như tuyết, tựa như bị đả kích lớn, rất có xu hướng lảo đảo xỉu xuống.
Minh Yên thấy vậy nở nụ cười, nhìn Vân Cơ châm chọc nói: “Vân Cơ cô nương muốn ngất xỉu sao? Sao cam lòng một mình lăng trì, dám đến vương phủ làm loạn, lúc này nói mấy câu đúng sự thật có thể dọa ngất cô rồi? Đừng có giả bộ bất tỉnh để dọa người khác, ta cho cô biết, loại như cô ta thấy nhiều rồi, muốn dùng khổ nhục kế để dời đi những chất vấn của ta dành cho cô? Nằm mơ! Hôm nay nếu cô dám tới cửa, chẳng qua chỉ là muốn bắt nạt một tân nương mới vào cửa, tiếc rẻ thể diện đọ sức với cô, chỉ có thể gãy răng nuốt máu, vì bảo vệ thể diện của tiểu Vương gia cho dù thế nào cũng không thể ban ngày ban mặt, người người chú ý kiếm chuyện với cô, ta cũng vì hiền danh của ta chứ đúng không?”
Mỗi câu của Minh Yên đều nghiêm khắc, trên mặt hiện vẻ mỉa mai, hung dữ nhìn chằm chằm Vân Cơ, đợi câu trả lời của nàng ta, trái tim Vân Cơ đập thình thịch, lần này khuôn mặt thật sự trắng không còn chút máu, tay chân mang theo chút bối rối nhỏ khó nhìn thấy. Thấy nàng ta không trả lời, Minh Yên ngẩng đầu nhìn đám người đã sớm nhốn nháo, lớn tiếng nói:”Chư vị có mặt ở đây, lời vừa rồi của ta có đạo lý không? Tới cửa đòi công đạo, có phải ta nên hỏi rõ ngọn nguồn không?”
Trong đám người đáp lời có này có kia, phần lớn đều ủng hộ Minh Yên, trong đó có không ít thê tử nhà dân được cưới hỏi đàng hoàng, dân chúng mưu sinh để sống, phu thê thường mở quán ở đầu phố buôn bán nhỏ, không giống với các thê thiếp của gia đình lớn không thể tùy ý ra ngoài, đám Chính thê ghét nhất chính là nữ nhân tự tìm tới cửa này? Bởi vậy nghe thấy lời Minh Yên lập tức thấy sảng khoái, cao giọng ủng hộ!
Minh Yên nhìn thái độ của mọi người trong lòng bình tĩnh lại, vươn hai tay ra tỏ ý mọi người đừng nói nữa, còn mình thì nói tiếp: “Nữ tử này tự cho là tới cửa đòi công đạo, nhưng lại không mang chứng cứ ra. Tục ngữ nói, có mối là kết, không mối là dâm, cho dù phụ mẫu đều mất thì cũng có tự trọng tự ái, mặc dù tiểu Vương gia có hơi hồ đồ nhưng cũng sẽ không lưu manh vô sỉ, theo lời Vân Cơ chuyện tiểu Vương gia cưỡng ép cô thật đúng là rắp tâm vu khống hãm hại, ta không muốn cầu gì khác, chỉ cần Vân Cơ cô lấy ra được chứng cứ chứng minh tiểu Vương gia cưỡng ép cô, hoặc lấy ra hôn thư, chư vị ở đây làm chứng, nếu Vân Cơ lấy ra được, ta sẽ long trọng đường đường chính chính mời nàng ấy vào phủ tuyệt không hai lời!” Nói đến đây thì ngừng lại, trừng mắt lạnh lùng, thét hỏi Vân Cơ: “Cô có chứng cứ không?”
Vân Cơ nào có chứng cứ, lúc này bị Minh Yên phản kích lại thì chân đứng không vững, chỉ có thể cố gắng giả vờ yếu ớt để tranh thủ đồng tình, cắn răng một cái, quyết tâm, nước mắt lưng tròng nhìn mọi người nói: “Úc Trắc phi biết rõ ta là một cô nhi bơ vơ một mình, nào có chứng cứ gì, cứ mở miệng ra là chứng cứ để uy hiếp, nếu ta có hôn thư chẳng phải cũng đã làm Trắc phi giống Úc Trắc phi sao? Hà cớ gì cô cứ tận lực bức bách ta? Dưới gầm trời này chẳng lẽ làm thiếp cũng có hôn thư? Chỉ có Chính thê cưới hỏi đàng hoàng mới có hôn thư, Úc Trắc phi cô cứ lấy hôn thư ra, chẳng qua là muốn chiếm lẽ cho mình, còn những nữ tử bị vứt bỏ như giày rách chúng tôi đây chỉ như bùn bẩn dẫm bẹp dưới lòng bàn chân mà thôi. Nếu cô không đồng ý để ta vào vương phủ thì thôi, hà tất đẩy ta vào bước đường cùng, hủy đi thanh danh của ta?”
Trong đám người dần dần rối loạn, lời của Vân Cơ cũng khiến không ít người phụ họa, nhưng phần lớn đều là nam tử, Tống Tiềm quyết định không ra tay, hắn biết, Minh Yên sẽ không thua, không biết tại sao lại chắc chắn như thế, chỉ là cảm giác cố chấp rất mãnh liệt, nhìn Minh Yên và nữ tử trong lòng có quỷ tranh luận ở trước mặt mọi người, không khỏi tức giận tên tiểu tử thối kia, hậu viện của tên tiểu tử này đúng là phép tắc không tốt, hôm khác nhất định phải nói với hắn đôi câu mới được.
Minh Yên nghe Vân Cơ cãi chày cãi cối như thế, nhất thời tức giận, không khỏi cười lớn tiếng, ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt trong suốt quét qua mọi người, Minh Yên nhớ tới từ bát phụ của Chu Hạo Khiên, vốn không muốn tùy tiện làm bẩn danh dự của mình, nhưng xét thấy Vân Cơ này thật sự khiến người ta chán ghét, cứ cãi chày cãi cối, lúc trả lời còn cố tình đi lệch ra khỏi câu hỏi của nàng, tranh thủ sự đồng tình của mọi người, nhất thời lửa giận bốc lên.
Nữ nhân mà phát cáu thì sẽ không cố kỵ điều gì, cộng thêm Chu Hạo Khiên chủ động nói, Minh Yên không muốn sau này sẽ gặp lại chuyện này, dứt khoát lấy Vân Cơ lập uy!
Năm đó lúc Minh Yên còn sống ở ngoài phủ với Mai di nương, từng có một nương tử ở hàng xóm rất hung hãn, nếu không hợp lời với phu quân sẽ lật bàn ném chén, cao giọng quát mắng, mặc dù phụ nhân này không biết chữ, nhưng lời mắng chửi lại như nước sông Hoàng Hà liên tục không ngớt. Ngày trước lúc ở trong khuê phòng, mỗi lần thấy bát phụ kia và trượng phu cãi nhau, Minh Yên và Dương ca nhi nhất định sẽ đứng ở bên tường che miệng nghe lén, Minh Yên thường hay bội phục bản lĩnh mắng người của nương tử hung hãn kia. Khí thế tăng vọt, không đến mấy hiệp đã khiến trượng phu thu cờ ngừng trống giơ tay nộp vũ khí, nhưng nương tử vẫn không chịu ngừng, cứ muốn mắng thỏa thích đến khi ngừng mới thôi.
Tuy Minh Yên không nhìn thấy uy thế của nương tử kia, nhưng có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, hơn nữa tai nghe mắt thấy nhiều sẽ thành quen, lúc này thuận tiện nhặt ra cũng không phải việt khó, ngay lập tức hạ quyết tâm, quyết định bày ra tư thế, từ khoảnh khắc này, ba chữ Úc Minh Yên sẽ được vẽ thêm hai chữ bát phụ, mặc dù bất nhã, nhưng vì nghiệp lớn của Chu Hạo Khiên cũng chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, hi sinh cái tôi, nếu có thể dọa một đám người có mưu mô khác dừng chân không tiến, cũng coi như nhân họa đắc phúc!
Đứng cách Vân Cơ hai bước lớn, tay trái chống nạnh, giơ tay phải ra chỉ, lông mày dựng đứng, mắt hạnh trừng lớn, môi hồng đào khẽ nhếch lên, Minh Yên cao giọng hét: “Bậy bạ! Cô cho rằng ta ăn nói nhỏ nhẹ là có thể tùy tiện bắt nạt ta phải không? Cô đừng có mà quanh co lòng vòng với ta, bà đây không dễ bắt nạt đau nhé, cô thật sự cho rằng gia đình lớn có tiếng tăm sẽ tiếc rẻ thanh danh mặc cho đám ô hợp các cô tùy ý chọc ghẹo? Cô lầm rồi, tính sai rồi! Cô thật sự cho rằng bà đây không biết gì cả? Ta nói cho cô biết, chúng ta là mặt phức tạp ở dưới nước trong, cô ăn ta nhìn thấy, thấy cầm theo kịch bản đùa giỡn người khác lên sàn, tốt nhất cô đừng chọc phá lớp cửa sổ này, ta cũng sẽ chừa lại thể diện cho cô, hôm nay chính cô không biết xấu hổ thì cũng đừng trách người khác giẫm đạp lên cô!
Cô đừng lấy mỡ heo lừa gạt lòng người, tưởng rằng ta không biết một ít chuyện trong lòng cô sao, cô sớm không đến trễ không đến, cứ đợi đến lúc sắp Trung Thu mọi người tiến cung thì đại náo vương phủ, cô đang sắp xếp cái gì, tính toán cái gì đừng cho là ta không biết. Nếu cô cho rằng ta giống với các quan phu nhân khác, xem cô như ruồi bọ mà nuốt chửng, vì thể diện mà chán ghét cô, vậy hôm nay xem như cô gặp trúng thiết bản rồi, bà đây thà rằng vứt hết mặt mũi thì cũng không thể khiến cho đám ruồi nhặng các cô tụ tập lại một chỗ khiến người ta ghê tởm muốn chết! Nếu như hôm nay cô không nói là ai sai cô tới, dù ta liều cái mạng này cũng phải đòi lại công đạo, ta không tin trời đất sáng sủa thế này còn không phản lại cô!”
Minh Yên vừa sổ ra một tràng quả nhiên nói đến say sưa vui vẻ, thân thể nhỏ đứng một chỗ, tư thế kia, động tác kia, còn có nổi giận giữa hai hàng lông mày, rõ ràng mở miệng không phải là từ ngữ khen ngợi, mà là ngữ điệu quát mắng của phụ nhân thô bỉ nơi phố phường, nhưng đặt vào trên người Minh Yên, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy thô tục, ngược lại bị uy thế không ai có thể đụng vào dọa cho tim nhảy thình thịch, ngây cả người ra, trong lúc nhất thời trước cửa vương phủ yên tĩnh cực kỳ, vẻ mặt sợ hãi, lại không có ai nói ra một chữ.
Lúc này Chu Hạo Khiên đang trốn ở trong hẻm nhỏ đối diện vương phủ đã rơi vào trạng thái hóa đá, Tống Tần ở bên cạnh xem như là một núi băng xưa nay không lộ ra chút cảm xúc nào lúc này trên khuôn mặt bình tĩnh cũng rạn nứt, khóe môi giật giật, gân lông mày nảy lên, quyết định chủ ý, sau này tuyệt đối không thể để cho Lan Lăng quá mức thân thiết với Minh Yên, sức chiến đấu của nữ nhân này thật đáng sợ, hơi đấm tay hơi nắm lại, nhớ tới sáng nay Lan Lăng còn lẩm bẩm nói muốn tìm Minh Yên nói chuyện, hắn phải nhanh chóng nghỉ cách dời lực chú ý của Lan Lăng đi mới được… Nếu như có thể, tốt nhất cả đời không gặp lại Úc Minh Yên, nếu dạy hư Lan Lăng thì người chịu khổ sẽ là hắn! Yên lặng hạ quyết tâm, quyết không nhượng bộ!
Một bên khác che miệng cười gần như cả người bị rút gân, ôi, hôm nay thật sự được thêm kiến thức, được mở mang tầm mắt, từng thấy mạnh mẽ giống Phong Tam Nương, từng thấy đánh người như nam nhân, từng thấy tàn nhẫn ngắm ngầm sau lưng chỉnh người khác, nhưng chưa từng thấy qua hình dạng ấm trà như Úc Minh Yên, bát phụ chửi đổng, cố tình bát phụ kia xinh đẹp như hoa, mặc dù làm ra hành động như vậy nhưng vẫn khiến người ta thưởng thức vẻ xinh đẹp của nàng, trong câu chữ đâu đâu cũng thấy máu, mỗi chữ như đao, khiến người ta không có lực chống đỡ.
Trịnh Trí thấy Chu Hạo Khiên vẫn chưa hoàn hồn, cười hì hì, nói: “Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, mệt cho ngươi còn kéo hai chúng ta đến trợ uy cho tiểu bát phụ nhà ngươi, sợ nàng ấy bị ủy khuất, sức chiến đấu của vị kia nhà ngươi có thể chống lại sức lực của một con ngựa đấy!”
Chu Hạo Khiên mặt không đỏ thở không gấp chẳng có chút xấu hổ nào, vừa cười vừa nói: “Sức lực một con ngựa? Ngươi quá xem thường Tiểu Yên Nhi nhà ta rồi, dáng vẻ này của Tiểu Yên Nhi nhà ta, có thế nào cũng phải ba con ngựa.”
Trịnh Trí hoảng sợ, yên lặng xoay người nhìn Tống Tần không nói một lời, nói: “Ôi, ta đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa gặp qua người nào không biết xấu hổ tới mức này, phu nhân nhà mình hung hãn mà hắn còn xem như bảo bối, thật sự mất mặt nam nhân chúng ta mà!”
Tống Tần lạnh lùng nhìn Trịnh Trí một cái rồi dời ánh mắt đi, từ từ nói: “Chó chê mèo lắm lông, ta nghe nói ngươi cực kỳ sùng bái hãn phụ Phong Tam Nương kia.”
Trịnh Trí im lặng, lặng lẽ xoay người sang chỗ khác, trong lòng mắng thầm: “Cái đồ mặt liệt nhà ngươi, không chọc ta ngươi chết à!”
Chu Hạo Khiên vui vẻ, đắc ý hả hê nhìn Trịnh Trí, bỏ đá xuống giếng nói: “Mấy hôm trước Tiểu Yên Nhi còn nhắc tới Tam nương, đợi Tam nương xong việc trở về sẽ dẫn nàng ấy vào vương phủ làm bạn với Minh Yên, tránh cho Tiểu Yên Nhi nhà ta cô đơn một mình.”
Trịnh Trí không đứng đắn rồi, nữ nhân Úc Minh Yên kia chính là một họa thủy, ai đụng vào người đó sẽ gặp xui xẻo! Trịnh Trí đối mặt với cấp trên của mình, đối mặt với Chu Hạo Khiên có quyền điều động phu nhân tương lai của mình thì ngay lập tức cười tươi như hoa, nịnh nọt nói: “Lão Đại, có ngươi ở bên tẩu tử sao cô đơn được, với cái tình thối kia của Tam Nương sẽ khiến tẩu tử ngột ngạt, không nên, không nên, nghe Tam Nương nói bên kia có chút rắc rối, đụng phải một người gầy cũng đang tìm kiếm mấy nha hoàn kia, ngày mai ta sẽ chạy qua bên kia giúp đỡ nàng ấy, không làm phiền ngươi với tẩu tử nữa.”
Ánh mắt Chu Hạo Khiên bắn về phía Trịnh Trí, hồi lâu mới nói: “Tạm thời tha cho ngươi.”
Nghe thấy lời này của Chu Hạo Khiên, Trịnh Trí thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại yên lặng mắng: “Chu Hạo Khiên, ngươi chờ đó cho ta, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nếu không phải sợ Tam Nương bị Úc Minh Yên dạy hư, ta sẽ hạ thấp mặt mũi của mình khúm núm như thế này sao? ” Sau cùng lại bồi thêm một câu, “Úc Minh Yên xem như cô lợi hại, cô ôm lấy hồn của Chu Hạo Khiên cũng thôi đi, làm gì mà không buông tha cho Tam Nương nhà ta… cô là một họa thủy, ngay cả nữ nhân cũng không tha! Ghét cô nhất!!”
Bên kia mấy nam nhân công kích oán thầm lẫn nhau, tình hình bên này càng căng thẳng hơn, Minh Yên tiến lên một bước, nhìn Vân Cơ không ngừng lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt như ác quỷ, truy vấn: “Sao cô không trả lời?”
Thân thể Vân Cơ run lên, cắn răng nói: “Hôm nay thật sự mở mang tầm mắt, không ngờ đường đường là Úc Trắc phi lại như một bát phụ nơi phố phường, khó trách hôm nay tiểu Vương gia quay đầu, thì ra là như thế!”
“Ồ, cô thì được coi là gì, cô có lập trường gì để bình phán chuyện nhà ta? Ta hỏi cô sao cô không dám trả lời? Ở trước mặt mọi người cô nói ra cho rõ ràng đi, nhà cô ở đâu, đã quen biết với tiểu Vương gia bao lâu, quen biết như thế nào, không phải cô muốn có một chốn để về sao? Không phải là có ý kiến sao? Cô không nói rõ sự thật chỉ luôn uất ức kể lể, cô làm ra vẻ cho ai xem? Chỉ dựa vào một cái nháy mắt, một giọt nước mắt là muốn tiểu Vương gia chịu thiệt, nếu cô không nói rõ nguyên nhân ra, bà đây sẽ không bỏ qua cho cô!” Nói đến đây thì nhìn mọi người nói: “Mọi người nói xem ta nói có đúng không? Tìm đến cửa muốn đòi công đạo, sao lại che che giấu gấu không dám nói thật? Cô nói rõ ra gia thế của cô, để chúng tôi biết rõ chân tướng, nếu tiểu Vương gia thật sự bội tình bạc nghĩa, sẽ không nói hai lời dẫn cô vào vương phủ, nếu cô cố tình tới gây phiền toái làm hại thanh danh của phu quân ta, bà đây sẽ không để yên cho cô.”
Tiếng phụ họa của mọi người lại dấy lên, thật ra Minh Yên không có thời gian đùa cợt nhìn Vân Cơ, ánh mắt như có như không quét qua đám người Mục Trắc phi, thấy đám người bọn họ co đầu rụt cổ ở trong cửa phòng khách, cũng không dám thở mạnh, Minh Yên biết bọn họ bị tư thế của nàng dọa sợ, tục ngữ nói Vua cũng thua thằng liều, sợ không cần mạng, Minh Yên bất chấp náo loạn thật sự hù dọa bọn họ, có ai từng thấy vương công quý tộc, thế gia danh môn không cần mặt mũi đi làm bát phụ chưa?
Trong lòng bàn tay Vân Cơ chảy đầy mồ hôi, phải biết rằng còn lâu nàng mới nghe những lời mê hoặc của những người kia tiến lên làm loạn, lúc này Vân Cơ thật sự có hơi sợ, nếu thật sự nói ra chuyện nàng ta quen biết Chu Hạo Khiên, chỉ sợ hôm nay nàng ta sẽ nằm ngang mà ra, nhưng lúc này phải làm sao mới thoát thân được đây?