Lan Cúc mím môi nói: “Tỷ đã đi qua xem Tứ muội muội từ sớm rồi, tỷ phải đi sắp xếp cho hai muội muội của nhà Tam thẩm thẩm nên về hơi trễ, vừa vào cửa thì nhìn thấy Lan Lăng lên kiệu hoa, cũng không tiện đi lên trước nói chuyện với muội ấy. Nhưng đều ở trong kinh thành, sau này muốn gặp mặt cũng không khó.”
Minh Yên cười gật đầu một cái, nói: “Nói thì nói thế, nhưng chung quy sau này vẫn không tiện bằng gặp nhau ở trong sân nhà mình.”
Hai người vừa nói vừa vào chính phòng, Minh Yên mời Lan Cúc ngồi, lại để Tuyết Hủy dâng trà, rồi mới lên tiếng: “Sao Đại tỷ tỷ lại đến chỗ của muội thế, có phải có chuyện gì không?”
Lan Cúc nghe vậy trên mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng, nhìn Minh Yên một cái nói: “Quả thật là có chuyện, chỉ là tỷ lại không tiện mở miệng, thật sự là có hoang đường một chút, nhưng tỷ cũng hết cách chỉ có thể đến cầu Thất muội muội thôi.”
Minh Yên nghe thấy giọng điệu của Lan Cúc là biết Chung Dực không nói với Lan Cúc về chuyện gặp mặt mình, giả vờ như kinh ngạc nói: “Chuyện gì mà có thể khiến Nhị tỷ tỷ khó xử như thế, có chuyện gì Nhị tỷ tỷ cứ nói thẳng, chỉ cần Tiểu Thất giúp được nhất định sẽ không từ chối.”
Lan Phương nghe Minh Yên nói vậy thì càng thấy ngượng ngùng hơn, nhìn Minh Yên nói: “Tỷ sẽ nói thẳng không vòng vo nữa, chuyện là như vậy, mấy ngày trước không phải muội có đồ muốn nhờ Đại tỷ phu của muội đưa cho tiểu Vương gia sao? Nhắc tới cũng khéo, đồ của muội đúng lúc trong tay tỷ phu của muội cũng có một cái, nào giờ tỷ phu của muội đều muốn phối thành đôi, ai biết tìm cái nào cũng không phối được, hôm ấy nhìn thấy đồ muội tặng, gom lại thì đúng là thành một đôi, thế mới biết là do cùng một sư phụ của một cửa hàng làm ra, tỷ phu của muội nhờ tỷ tới hỏi muội xem có thể từ bỏ thứ mình thích không, nếu muội sẵn lòng, lúc về tỷ sẽ tìm cho mội thứ tốt hơn, có được không?”
Thì ra Chung Dực nói với Lan Cúc như vậy, Minh Yên hờ hững cười một tiếng, nhìn Lan Cúc nói: “Muội còn cho là chuyện gì nghiêm trọng lắm, dù sao đồ cũng không phải là của muội, là tìm được trong rương của Lục tỷ tỷ, lúc đó nhìn thấy ngọc áp này rất mới mẻ nên lấy ra. Nếu Nhị tỷ phu thích thì cầm về đi, cũng không phải là chuyện to tát gì, Nhị tỷ cẩn thận quá rồi. Đều là tỷ muội nhà mình có gì mà không tiện chứ.”
Lan Cúc nghe thấy Minh Yên nói vậy thì có chút kinh ngạc nói: “Vật này là của Lục tỷ tỷ muội?”
Trong lòng Minh Yên cười lạnh một tiếng, trên mặt lại như không có gì, cười nói: “Đúng vậy, trong rương của Lục tỷ tỷ thật sự có rất nhiều đồ tốt. Lúc ấy ngọc áp này được đựng trong một hộp gấm nhỏ rất lộng lẫy, nhưng thoạt nhìn ngọc áp này hẳn là một đôi, không biết con khác có phải bị rớt bể hay tặng người ta rồi hay không.”
Lan Cúc nghe đến đó sắc mặt càng mất tự nhiên, cố nặn ra vẻ tươi cười, nhìn Minh Yên nói: “Có lẽ vậy.”
Minh Yên nhìn khuôn mặt Lan Cúc cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ, năm đó Lan Cúc biết rõ người Chung Dực thích là mình, nhưng nhất định muốn hoành đao đoạt ái[1], bây giờ tỷ ta thấy trượng phu của mình cầm vặt của tình nhân ngày trước chắc hẳn trong lòng không dễ chịu đâu nhỉ? Quan trọng nhất là chuyện này dù Lan Cúc có biết cũng phải làm như không biết, càng không thể đi chất vấn Chung Dực, tất cả chuyện này đều là bí mật không thể đụng vào, sơ sẩy một chút, Lan Cúc sợ sẽ ảnh hưởng đến mình.
[1] Hoành đao đoạt ái: cầm ngang đao đoạt ái tình – đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.
Sau khi Minh Yên đồng ý thì Lan Cúc không ngồi nổi nữa, nói chuyện ở chỗ Lan Nhụy ở khi còn sống nàng ta cảm thấy sợ nổi da gà, cố tình Minh Yên làm như không hề sợ hãi, Lan Cúc vội vàng rời đi, nhìn bóng lưng của nàng ta, trong lòng Minh Yên có hơi thoải mái. Tỷ chiếm thứ yêu thích của người khác, vậy tỷ phải thừa nhận sự nam nhân mình chiếm đoạt không thích mình.
Giữa trưa ở trong sân Đại phu nhân, Minh Yên gặp hai tỷ muội Lan Tình, Lan Tâm, theo lý một gia tộc hẳn phải thống nhất thứ tự, nhưng từ trước đến nay ba huynh đệ Úc gia ở ba nơi khác nhau, ngay cả sinh con cũng không thể nhận được tin tức ngay được, bởi vậy mọi người liền giao ước tất cả, những năm gần đây đã được định luận.
Lan Tình là một nữ hài mềm mỏng dịu dàng, nói chuyện làm việc tương đối có quy tắc, đối xử với mọi người hòa nhã, mặc dù Lan Tâm là thứ nữ, nhưng tính tình có chút hoạt bát, thích nói thích cười, tựa như có quan hệ vô cùng tốt với Lan Tình, tuyệt đối không hề giống như thứ nữ bị chèn ép.
Minh Yên ngược lại khá có cảm tình với hai người này, lúc dùng cơm thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, chung đụng cực kì vui vẻ. Dùng cơm xong, tất cả mọi người không tản đi, bởi vì lúc trước Chu Hạo Khiên bảo hôm nay còn có một niềm vui bất ngờ hạng nặng khác nên mọi người đều ngồi đợi. Nhưng Minh Yên lại cảm thấy xấu hổ dứt khoát trốn ra ngoài, ra khỏi cửa chính viện dẫn Tuyết Hủy Liên Song đi vào trong đình ở vườn hoa nhỏ hóng gió, hiếm khi thanh tĩnh được một lát.
Khuôn mặt Tuyết Hủy tươi cười, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu thư, lần này xem như người có địa vị ở trước mặt nhiều thân thích của Úc phủ rồi, hiện tại ai còn dám xem thường người nữa? Tứ cô gia chọn thời gian thành thân rất tốt, gián tiếp giương cao tên của người đấy.”
Minh Yên vốn là có chút nghi ngờ vì sao Tống Tần lại thành thân ngày hôm nay, nghe thấy lời Tuyết Hủy, lại nghĩ tới lần trước Thập Nhất di nương nói với nàng về tình huống cụ thể của Tống Tần, hiện tại Minh Yên đã biết Thập Nhất di nương người của Chu Hạo Khiên, vậy có lẽ quan hệ giữa Tống Tần và Chu Hạo Khiên không tồi. Đột nhiên có một suy nghĩ rất bạo hiện lên, có phải Chu Hạo Khiên cố ý để Tống Tần thành thân ngày hôm nay chỉ vì nâng cao địa vị của mình không?
Càng nghĩ như vậy Minh Yên càng cảm thấy có khả năng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi, Chu Hạo Khiên này nhìn thì không đàng hoàng, cà lơ phất phơ, không ngờ làm chuyện gì cũng có nếp có tẻ, đến vấn đề này cũng nghĩ đến, có thể thấy hắn thật sự để ý đến mình.
Nghĩ tới đây mặt Minh Yên đỏ lên, nhịp tim cũng nhanh hơn, dứt khoát đặt hai tay ở trên lan can, hạ người gác đầu lên cánh tay ngơ ngác nhìn phong cảnh trong sân, yên lặng thừ người. Nàng thật sự không nhìn thấu cái người Chu Hạo Khiên này, hắn cho nàng quá nhiều kinh ngạc, quá nhiều bất ngờ, thật sự là một người giống như một câu đố…
Đang lúc xuất thần, bỗng nhiên Minh Yên nghe thấy tiếng vui sướng ở chính viện truyền tới, Minh Yên lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía Liên Song, Liên Song vội vàng gật đầu chạy về phía chính viện, nhất định là báo tin vui rồi, lần này Chu Hạo Khiên lại đưa tới tin tức gì? Minh Yên đột nhiên có chút mong đợi, nam nhân luôn mang đến niềm vui cho nàng, lần này đưa tới tin gì?
Rất nhanh Liên Song liền chạy về, hưng phấn nói: “Tiểu thư, tiểu thư, tiểu Vương gia qua cửa thứ bốn rồi!”
Minh Yên nghe vậy chỉ cảm thấy toàn thân nhũn ra, hắn thế mà thật sự qua cửa thứ bốn… Một người quanh năm không tập võ sao lại quá quan trảm tướng như thế? Minh Yên cảm thấy thật sự không thể nào tin được, ngẩng đầu nhìn Liên Song, Liên Song lại nói tiếp: “Thật đấy ạ! Tiểu Vương gia còn nói, chỉ cần đánh bại chín người còn lại thì tranh đoạt ba vị trí đầu.”
Minh Yên nghe vậy thì hơi lo lắng, nói: “Sao lại như vậy, có thể qua cửa thứ bốn đã là cực kỳ không dễ rồi. Chín người còn lại chắc chắn đều là cao thủ, tiểu Vương gia sao có thể so được.”
“Tiểu thư, người đừng lo lắng, nghe người truyền tin nói, trên giáo trường tiểu Vương gia cực uy phòng qua bốn cửa hoàn toàn không phí chút sức lực nào. Thật sự không ngờ tiểu Vương gia lại là một cao thủ thâm tàng bất lậu[2], nghe nói rất nhiều người đều bị giật mình. Chỉ tiếc chúng ta không thể đi xem, nhất định là rất đặc sắc, nô tỳ còn hỏi, lần tham gia đại tá này có rất nhiều con cháu võ tướng cha truyền con nối, đều có bản lĩnh thật sự, sao tiểu Vương gia lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ thế nhỉ.” Liên Song rất hưng phấn, càng nói càng hăng hái, tiểu Vương gia càng khoe khoang, tiểu thư nhà nàng cũng sẽ nước đẩy thuyền dâng, địa vị ở Úc phủ càng lúc càng cao, nàng có thể không vui vẻ sao?
[2] Thâm tàng bất lâu: [深藏不漏] nó cũng tương tự thâm tàng bất lộ: đại loại là chỉ người có tri thức tài năng nhưng giấu vào trong, không khoe khoang tài năng trước mặt người khác.
Tuyết Hủy vô cùng vui vẻ, thuận theo lời Liên Song nói: “Lần này thì hay rồi, để xem sau này ai còn dám bắt nạt tiểu thư nhà chúng ta nữa, cuối cùng cũng nở mày nở mặt rồi.”
Nhìn vẻ mặt Liên Song và Tuyết Hủy như trút được gánh nặng, Minh Yên đột nhiên cảm thấy không tồi, ít nhất những nha hoàn đi theo mình sẽ không nguy hiểm tới tính mạng, mà mình cũng không cần lo lắng cho an toàn tính mạng của mình, ít nhất các nàng đều an toàn.
Chu Hạo Khiên… rốt cuộc ngươi là người như thế nào? Minh Yên nghĩ không ra, nhìn không thấu, Chu Hạo Khiên nàng nhìn thấy và Chu Hạo Khiên trong lời của Thập Nhất di nương quả thật như hai người khác nhau, nhưng từng chuyện xảy ra lại rất chân thật, hiện tại Minh Yên càng tò mò về cái người tên Chu Hạo Khiên này.
Hắn là trượng phu tương lai của nàng, là người đời này nàng phải gả, nhưng đến bây giờ Minh Yên lại hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn là người như thế nào. Đột nhiên lại nghĩ tới thật ra mình chỉ là Trắc phi của Chu Hạo Khiên, sau này Hoàng thượng sẽ chỉ hôn cho hắn, phải cưới một Chính phi, chung quy mình cũng chỉ là một trong rất nhiều nữ nhân của hắn, hiện tại hắn để tâm đến mình, tương lai không phải hắn cũng sẽ hao tổn tâm sức với những nữ nhân khác?
Không biết vị Chính phi chưa xuất hiện kia có nhân phẩm thế nào, có dễ sống chung không, có ác độc giống Đại phu nhân không, thì ra lúc ngươi đặt một người vào lòng, lúc ngươi lo lắng sẽ như mưa rào gió lớn kéo tới, suy tính hơn thiệt, không có cách nào yên lòng được.
Minh Yên thật sự không thích nghĩ đến những vấn đề này, lắc đầu một cái để bản thân tỉnh táo lại, đang muốn trở về Kim Hoa Hiên lại nhìn thấy Lan Phương và Lan Tình Lan Tâm cưới nói đi tới, mục tiêu là bên phía nàng, Minh Yên không tiện rời đi, đành phải đứng dậy cười nói: “Các tỷ muội cũng ra rồi? Cùng ngồi đi.”
Lan Tâm cười hì hì nhìn Minh Yên bước nhanh đến bên cạnh Minh Yên cười nói: “Thất tỷ tỷ, bọn muội tới chúc mừng tỷ đây.”
“Đa tạ Nhị muội muội.” Minh Yên cười nói, nhìn nụ cười cực kì trong trẻo của Lan Tâm, nàng rất có cảm tình với tiểu muội muội này.
Sắp xếp thứ tự này nói ra không mấy hợp lý, Minh Yên đứng hàng thứ bảy của Đại phòng lớn hơn tiểu thư hàng thứ hai của Tam phòng hai tuổi, cho nên một gia tộc lớn không thống nhất thứ bậc sẽ xảy ra chuyện không hòa hợp như vậy, hàng thứ bảy phải hô hàng thứ hai là muội muội, hàng thứ hai phải hô hàng thứ bảy là tỷ tỷ, cũng may mọi người đều hiểu đạo lý trong chuyện này nên không cảm thấy xấu hổ.
Ba người ngồi vây quanh bàn đá, Tuyết Hủy đã sớm đi pha trà, dâng trà cho đám người Minh Yên, rồi đi theo mấy nha hoàn đứng đợi ở bên cạnh.
“Thất tỷ tỷ, nghe nói lúc đầu hôn sự bên vương phủ là chuẩn bị cho Ngũ tỷ tỷ?” Lan Tâm cười nói, tựa như không có ác ý gì, chỉ đơn thuần là tò mò hỏi mà thôi.
Trong lòng Minh Yên ‘lộp bộp’ một tiếng, không ngờ Lan Phương lại tận dụng triệt để như vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã giả trang cho mình thành người đau khổ. Ánh mắt Lan Tình nhìn Minh Yên cũng có chút là lạ, nghe thấy câu hỏi của Lan Tâm cũng quay đầu nhìn Minh Yên.
Minh Yên ngẩng đầu nhìn về phía Lan Phương, chỉ thấy Lan Phương đang nhìn nàng, ánh mắt hai người vừa chạm nhau thì khóe môi Lan Phương chậm rãi nhếch lên, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt. Minh Yên lập tức cúi đầu xuống, cười khẽ một tiếng, quay đầu nhìn Lan Tâm hỏi: “Nhị muội muội, tỷ hỏi muội, hôn nhân đại sự ai làm chủ?”
“Đương nhiên là phụ mẫu làm chủ.” Lan Tâm sảng khoái đáp, tựa như không có tâm cơ gì, trong ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Nếu là phụ mẫu làm chủ, sao tỷ lại có thể quản được? Mối hôn sự này tỷ vốn không muốn, nhưng tỷ có thể làm chủ sao? Tỷ có thể nói gả hay không gả à?” Giọng của Minh Yên trầm thấp mềm mỏng, xen lẫn tiếng thở dài, cười khổ nói: “Muốn oán thì oán vị bạn cũ của tiểu Vương gia có dáng dấp giống tỷ, tiểu Vương gia nhận lầm người, bởi vậy mới chú ý ngược đến tỷ, lúc tiểu Vương gia đến tỷ đã ở trước mặt mẫu thân và Đại tỷ tỷ mở miệng cự hôn, là tiểu Vương gia khư khư cố chấp, tỷ có thể làm gì đây?”
Lan Tâm kinh ngạc nói: “Còn có chuyện như vậy, Thất tỷ tỷ thật sự đáng thương mà.”
Nghe lời nói ngây thơ chất phác này, Minh Yên quay đầu nhìn về phía Lan Tâm, chỉ thấy nàng ấy khẽ mím môi tựa như đang bênh vực cho kẻ yếu, trong lúc nhất thời có chút hâm mộ Lan Tâm, nhất định Tam phu nhân đối xử với nàng ấy vô cùng tốt, nếu không sao có thể dưỡng thành tính cách như vậy. Lan Tâm thật sự có mấy phần giống Lan Nhụy, năm đó mình cũng ngây thơ không hề che giấu cái gì, vì vậy càng thêm thân thết với Lan Tâm, cười nói: “Không có gì là đáng thương hay không đáng thương, chẳng qua chỉ là số mệnh thôi.”
Lan Tình như có suy nghĩ gì liếc nhìn Minh Yên một cái, khóe mắt lại đảo qua Lan Phương nhìn một lát thì chợt hiểu, đang muốn nói với Minh Yên mấy câu thì thấy bên chính phòng đột nhiên có tiếng người huyên náo, bốn người đưa mắt nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì, gần như đồng thời đứng dậy, Lan Phương nói: “Không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta trở về xem sao.”
Mấy người cùng lúc gật đầu, nhấc chân bước đi, còn chưa đi đến chính viện liền nhìn thấy Thập Nhất di nương vội vàng đi về phía bên này, vừa nhìn thấy Minh Yên hai mắt lập tức tỏa sáng, chạy bước nhỏ tới, kéo tay Minh Yên nói: “Thất tiểu thư, nhanh lên, thánh chỉ đến!”
Thân thể Minh Yên cứng đờ, lắp bắp hỏi: “Thánh… chỉ? Thánh chỉ của ai?”
“Là của người, nhanh lên, khâm sai tuyên chỉ đang đợi ở tiền sảnh đấy, không thể chậm trễ, thật sự là chuyện tốt, chuyện tốt mà…” Thập Nhất di nương vô cùng kích động nói.
Trong lúc nhất thời Minh Yên vẫn còn mờ mịt, bị Thập Nhất di nương kéo chạy về phía trước, ba người Lan Phương âm thầm kinh hãi, nhưng cũng không dám chậm trễ lập tức đi theo, lần đầu tiên Úc phủ tiếp thành chỉ ở trong nhà, khó tránh khỏi có chút bối rối…