Thân là Chính thê, không giận không hờn, quản tốt việc nhà, nạp thiếp vì hiền danh. Đại phu nhân là một người hay ghen nhưng vì hiền danh vẫn chủ động nạp nhiều thiếp thất cho Đại lão gia, trong mắt mọi người, Đại phu nhân là một nữ tử hiền huệ, ta biết tương lai của mình cũng sẽ như vậy, kiểu gì cũng phải làm một thê tử hiền huệ.
Lúc Đại phu nhân quyết định hôn sự, gả ta cho một nam nhân có thê tử đã mất, ta không cam tâm, có nữ nhân nào muốn làm kế thất cho người ta chứ? Nhưng ta không có cách phản kháng, cũng không phản kháng được, ta không thể làm trái ý Đại phu nhân, chống đối lại Đại phu nhân, mẹ ruột của ta là Cửu di nương sẽ nguy hiểm tới tính mạng, những năm qua vì Cửu di nương, ta đã nếm mật nằm gai, thậm chí đóng giả làm một nữ tử ngu đần.
Sau đó ta xuất giá cùng với sự uất ức, không cam nguyện và bài xích.
Nhưng cuộc đời là vậy đó, con người không thể đoán trước được thế sự sẽ biến hóa thế nào. Ta không ngờ Tống Tần lại là một nam nhân như vậy, dù hắn kiệm lời nhưng là một người ngoài lạnh trong nóng, còn có ba hài tử hoạt bát đáng yêu kia, công công bà bà hiền lành bao dung, bài xích trong lòng ta lập tức sụp đổ, ta nghĩ cuộc sống này cũng không tệ.
Tống Tần là một người sống rất lành mạnh, dù đã có hai thiếp thất nhưng từ khi ta vào cửa thì hầu như hắn không tới chỗ bọn họ nữa. Ngay từ đầu ta đã biết hai thiếp thất này là vong thê nạp cho hắn, cũng vì vậy nên dù Tống Tần không động vào họ thì họ vẫn có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời ở Tống gia, ta cũng chưa bao giờ gây khó dễ cho bọn họ, bọn họ cũng rất cung kính với ta, không bao giờ ăn mặc lòe loẹt quyến rũ Tống Tần.
Lúc ở Úc phủ, có một thời gian thiếp thất của phụ thân rất nhiều, để tranh sủng mà ai cũng ăn mặc lộng lẫy dùng đủ mọi cách để thu hút sự chú ý của phụ thân. Thiếp, là một món đồ chơi, mục đích sống của bọn họ là mua vui cho nam nhân, bởi vậy dù bọn họ muốn làm cách gì quyến rũ nam chủ nhân thì chính thê vẫn sẽ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không quá phận, không hại chết người là được. Ta đã tận mắt nhìn thấy những thủ đoạn mà các di nương sử dụng, ta nhớ kỹ, mặc dù di nương của phụ thân rất đông nhưng người ông ấy thích nhất, nhớ thương nhất lại là Bát di nương, thân mẫu của Lục muội muội.
Bát di nương qua đời năm Lục muội muội mười tuổi do chết bệnh, nhưng ta biết bệnh này không đơn giản, thiếp thất thì đừng nên quá khoa trương, quá được sủng ái, đặc biệt là không nên để nhiễm bệnh, nếu bị bệnh vậy thì ái thiếp này xác định rồi. Quả thật sau khi Bát di nương bị bệnh thì không khỏi, cố được một mùa xuân, thêm một mùa thu rồi vẫn ra đi.
Phụ thân rất buồn, ta chưa bao giờ thấy phụ thân buồn như vậy, phụ thân vốn đã rất thích Lục muội muội, sau khi Bát di nương chết bệnh, người càng yêu chiều Lục muội muội hơn. Thật ra ta cũng rất ghét Lục muội muội, cùng là nữ nhi của phụ thân, tại sao một thứ nữ như Lục muội muội lại vượt mặt cả đích nữ, chẳng trách Đại phu nhân coi muội ấy như cái đinh trong mắt.
Lục muội muội cũng chết, thật ra ta không bất ngờ trước kết quả này!
Vì hôn sự, Lục muội muội trở thành vật hi sinh. Nhưng Lan Cúc cướp được hôn sự này thì sẽ hạnh phúc sao?
Có vẻ như mọi người đều nghĩ ta gả cho Tống Tần làm kế thất thì cuộc sống của ta sẽ tối tăm mịt mùng, kế mẫu và con riêng của trượng phu thường khó hòa thuận. Nhưng ta là một ngoại lệ, ba hài tử thật sự đáng yêu, cũng rất thú vị, ta thật lòng yêu thích bọn chúng.
Minh Tấn như ông cụ non, rất giống phụ thân kiệm lời ít nói nhưng cũng được đệ muội tin tưởng vô cùng. Quan trọng nhất là tuy hài tử này có mưu tính nhưng rất thân với ta, ta không thích cũng khó.
Minh Trình tinh nghịch, Mẫn Nhu đáng yêu, ta nghĩ có lẽ sau này ta có hài tử của mình thì tình yêu của ta dành cho ba hài tử này cũng sẽ không giảm, đã từng có lần ta phải cảm tạ Lâm Nguyệt Dung đã để lại ba bảo bối này cho ta, hai chữ kế thất, ta không còn ghét nó nữa.
Nhưng ta không ngờ thân là một mẫu thân, vì sợ hài tử của mình bị hại mà có thể nhẫn tâm hạ độc ta, khiến cả đời này của ta không thể có đứa con cho riêng mình. Sau khi biết sự thật, ta nhất thời không biết nên làm thế nào, không ngờ ta lại không tức giận, trong một thoáng đó ta đã không tức giận, ta nghĩ ta có thể hiểu được nỗi lòng của một người làm mẫu thân muốn bảo vệ hài tử của mình, có thể hiểu được nhưng không thể tha thứ được.
Điều khiến ta tuyệt vọng thật sự là thái độ của Tống Tần, hắn đã biết từ lâu và luôn giấu giếm ta.
Ta nghĩ chỉ cần Tống Tần có thể trả lại công bằng cho ta, chuyện này sẽ qua đi như thế, dù ta không thể có được hài tử của mình nhưng ta còn có mấy đứa nhỏ, ân oán của người lớn không liên quan đến hài tử, ta thật sự thích ba hài tử này.
Nhưng Tống Tần không trả lại công bằng cho ta mà còn bảo vệ Lâm Nguyệt Dung, ta nghĩ ta tuyệt vọng thật rồi, ta muốn xuất gia.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không xuất gia, bởi vì Tống Tần gặp mưa ngã bệnh, ta không thể nhìn hắn cứ thế mà chết đi được, ta nghĩ ta vô dụng quá, khi một nữ nhân trao trái tim của mình cho nam nhân trước thì đó là điều bi thảm nhất, ta nghĩ lời này vô cùng đúng, nhất định là kiếp trước ta nợ hắn.
Cả đời này ta sẽ không bao giờ quên cảnh hoa sen dưới trăng tuyệt đẹp kia, đèn lồng bay đầy trời, và trên mỗi một đèn lồng là một chữ tình thâm, nhìn từng chữ, ta chỉ muốn khóc, nữ nhân làm theo cảm tính, quả nhiên đúng như vậy.
Ta nhìn thấy hắn đứng trên đầu thuyền thổi tiêu, cách biển hoa sen, ta nghe thấy khúc “Trường Tương Tư” da diết. Khi hắn xuống thuyền đến bên ta, ta biết ta xong đời rồi, khi hắn nắm tay ta thề với Nguyệt thần, trái tim ta đã rung đột tột độ.
Khi chút phản kháng còn sót lại ở sâu trong lòng ta bật ra câu ai quan trọng hơn, ta biết ranh giới sống chết của ta đang ở trước mắt.
Cuối cùng ta cũng đợi được mùa xuân của ta, người hắn lựa chọn là ta, ta biết nam nhân kiêu ngạo này sẽ không nói dối, hạnh phúc bất ngờ ập đến, hoảng hốt mà cũng không chân thực.
Sau đó cuộc sống của bọn ta trở lại như trước kia, mà cũng không giống trước kia, ánh mắt của hai bọn ta luôn vô tình giao nhau, rồi mỗi người lại như hiểu ý mà mỉm cười một tiếng, hắn tiếp tục xử lý công văn, ta tiếp tục cúi đầu thêu hoa, trong thư phòng không một tiếng động nhưng cũng thật bình yên, ngập tràn hương vị của hạnh phúc.
Một nam nhân không thích cười nhưng bất kể lúc nào nhìn ta cũng nhướng mày cười một tiếng, lòng ta như mầm non trổ bông trong ngày xuân, khoan khoáng, căng đầy, cảm giác sung sướng ấy dù dùng áng văn đẹp đẽ nhất trên đời cũng không thể miêu tả được.
Ta cúi đầu thêu thùa một lúc lâu thì kiểu gì cũng mỏi cổ, khi ngửa cổ lên vận động thì kiểu gì cũng nghe được tiếng nam nhân ở đối diện khẽ thở dài. Sau đó hắn bước nhanh ra sau ta, bóp vai cho ta, lực ấn vừa phải, đánh bay mệt nhọc của ta ngay tức khắc.
“Sau này không cần làm những thứ này nữa, trong phủ có tú nương, không cần tự làm khổ mình.” Tống Tần nhíu mày nói, trong giọng nói ngập tràn yêu thương cưng chiều.
Ta biết hắn thương ta, nhưng ta không bỏ kim khâu trong tay. Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, mỉm cười nói: “Sao có thể để người khác làm y phục cho chàng được, ta đã gửi gắm tình yêu của mình vào mỗi đường kim mũi chỉ, ta muốn tranh thủ lúc mình còn có thể luồn kim may hết y phục cả đời cho chàng. Sau này ta tai điếc mắt mờ, tóc bạc cả đầu thì vẫn có y phục mới tinh cho chàng mặc, và trên mỗi đường kim mũi chỉ đều có hình bóng của ta.”
Tống Tần chớp mắt, rõ ràng ta đã thấy ánh lệ nhưng trong chớp mắt ấy đã biến mất, ta biết nam nhân này rất cao ngạo, không muốn để người khác nhìn thấy mặt mềm yếu của hắn.
Trên bàn cơm bày nhiều món ta thích, trong phòng trang trí sáng sủa theo sở thích của ta, mùa đông sợ lạnh luôn đốt địa long ấm áp, mùa hè sợ nóng luôn có băng cho ta giải nóng. Không dễ để nam nhân này nói tiếng yêu, nhưng mỗi hành động của hắn đều khiến người ta cảm nhận được tình yêu của hắn, nam nhân im lặng ít nói này, ta biết cuối cùng ta cũng không yêu sai người.
Đáng lẽ hai thiếp thất của Tống Tần phải bị đánh chết, dù bọn họ là đồng lõa nhưng cũng làm tổn thương ta. Có điều ta đã ngăn lại, ta không biết tại sao ta lại làm như vậy, ta muốn dùng cả đời này tích đức cho đời sau, ta muốn làm rất nhiều việc thiện, hi vọng đời sau vẫn có thể được gả cho Tống Tần, được làm thê tử kết tóc của hắn.
Đêm khuya muộn, tân hoàng vừa đăng cơ, công việc bề bộn không hết, sức khỏe của Tống Tần vừa khá lên thì đã bận rộn công việc. Nhưng dù bận đến đâu thì hắn vẫn cố gắng về nhà sớm nhất có thể. Ta gục trên bàn thiếp đi từ lúc nào chẳng hay, nghe thấy tiếng báo canh ba, dù đang trong mộng nhưng ta vẫn nhíu mày, canh ba rồi, chắc là hắn lại có việc bận.
Trong mơ màng, ta chợt cảm thấy người nhẹ bẫng, hóa ra ta được ai đó bế lên, ngửi mùi hương quen thuộc ấy, không cần mở mắt cũng biết hắn đã về. Ta tìm một tư thế thoải mái trong vòng tay của hắn, tiếp tục ngủ thiếp đi, trong mơ hồ nghe được tiếng thở than: “Sao lại ngủ bên ngoài nữa, không phải đã bảo với nàng là hai ngày này rất bận sao. Đêm nay ta đi gặp Phượng Thủy, hắn nói có thể sẽ có thuốc giải, chỉ là chưa tìm được, nhưng dù thế nào ta vẫn sẽ cố gắng tìm.” Nói rồi nhìn nữ nhân đã ngủ say trong lòng, lại thở dài một tiếng bất đắc dĩ nữa, khóe miệng mang theo nét cười nồng đậm, dù có ngoái lại nhìn ngàn vạn lần, người sẽ luôn ở nơi đó chờ ta, nơi nào có người, nơi đó chính là thiên đường của ta.
Như có gió lướt qua, khe khẽ dịu dàng làm trái tim ta ngứa ngáy, như có gì đó áp lên môi ta, vẫn là cảm giác quen thuộc ấy, đêm nay ánh trăng phủ khắp muôn nơi, uyên ương trong chướng mặn nồng mê say… Ánh trăng dịu dàng vĩnh hằng, chính là cuộc sống ta mong đợi nhất, nơi có người chính là thiên đường của ta!