Đúng lúc này Tống Tiềm đi tới, vỗ vỗ lên vai Phương Thủy, nhưng hai mắt cũng nhìn chằm chằm Lạc Bạch, cả người có hơi cứng còng.
Lạc Bạch trừng mắt với Chu Hạo Khiên, không quan tâm tới hắn, kéo Phượng Thủy lại bên cạnh mình, vỗ vỗ tay hắn an ủi trái tim tổn thương của hắn, xong rồi mới nói: “Úc Trắc phi rất ổn, đã sinh hạ hài tử.”
Chu Hạo Khiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới bình tĩnh lại, hoảng loạn nhiều ngày, tinh thần luôn căng như sợi dây lúc này mới có thể thả lỏng. Tống Tiềm cũng nở nụ cười, ngày đó hắn không thể bảo vệ Minh Yên an toàn giữa loạn quân, đã tự trách rất nhiều, những ngày này vẫn luôn thấp thỏm, trắng đêm không ngủ yên, bây giờ nghe được tin mẫu tử đều bình an, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng có gì bất trắc, cả đời này hắn cũng không tha thứ cho bản thân mình.
Mọi người ngồi xuống, nghe Lạc Bạch kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
“Chẳng trách mấy ngày nay không nhìn thấy Chung Dực, ta còn tưởng hắn đang bí mật bố trí gì đó, mấy ngày nay luôn cẩn thận đề phòng.” Lúc Chu Hạo Khiên nghe kể Chương Dục cứu Minh Yên thì trong lòng rất buồn phiền, rất khó chịu, hận không thể đấm ngực gào khóc, tình nhân cũ cứu lão bà của mình, cảm giác không khác gì nuốt phải con ruồi, nhưng đang ở trước mặt mọi người không thể tỏ thái độ, nếu không chuyện Minh Yên sống lại sẽ bị bại lộ.
Khi Tam Nương kể Minh Yên bảo nàng ấy cầm theo một quyển sách đi đào tường, thật ra Chu Hạo Khiên đã nghĩ đến, Minh Yên cảm thấy rất có thể Chung Dực đã đoán ra nàng là Lan Nhụy, vậy nên muốn dùng tình xưa nghĩa cũ để lay động Chung Dực, mật báo cho mình. Nhưng lúc ấy mình không thể nghĩ nhiều, mà tình hình cũng vô cùng nguy cấp không cho hắn thời gian để suy nghĩ, bây giờ đúng là hối hận không kịp, biết thế lúc đó hắn liều mạng đánh giết tới cũng phải cứu được nàng đi. Nhưng bây giờ, nếu Tiểu Yên Nhi cảm động nối lại tình xưa thì mình biết phải làm sao đây?
Chu Hạo Khiên sầu lo vô cùng, tâm trí cứ ngẩn ngơ thẫn thờ…
Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Chung Dực này thật đúng là kỳ lạ, vẫn biết là người có tình có nghĩa, nhưng chỉ vì nể mặt Lan Cúc cứu giúp Minh Yên mà có thể quay lưng lại với Túc Thân Vương, với gia tộc Chung thị?”
Tống Tiềm suy nghĩ kỹ càng, Chu Hạo Khiên giật thót, đành phải nhíu mày nói: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy kỳ lạ, hắn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng khổ nhục kế đánh vào nội bộ của chúng ta?”
Chu Hạo Khiên hết cách chỉ có thể bịa chuyện, đánh lạc hướng mọi người, dù có chết cũng không thể để lộ chuyện Minh Yên sống lại.
Dường như Tống Tiềm cũng không nghi ngờ, nghe Chu Hạo Khiên nói vậy còn gật đầu tán đồng, nói: “Có thể lắm, đợi khi chúng ta gặp Chung Dực phải cẩn thận mới được.”
Phượng Thủy nhìn sắc trời, sau đó nói: “Nếu chúng ta đuổi kịp, sau khi tìm được Úc Trắc phi vẫn có thể trở về quân doanh, kéo dài lâu sẽ không tốt.”
Lạc Bạch gật đầu, nói: “Ta đã tìm mọi người mấy ngày nay, mãi vẫn không nghe thấy tung tích, may mà tối nay quay lại sườn núi Võ Gia, từ sườn núi Võ Gia này đến nông trang của Chung Dực cũng không quá xa, cưỡi ngựa chỉ mất nửa canh giờ, chúng ta đi thôi.”
Chu Hạo Khiên triệu tập nhân mã, lần này chỉ muốn tìm người nên âm thầm rời đi, không mang theo nhiều người, đều là lực lượng trung thành của Phi Ưng vệ và Phượng Kiêu, một đoàn người lên ngựa, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
***
Lạc Bạch bóp mạnh cánh tay của mình, cố gắng để mình giữ tỉnh táo, nhưng nông trang bị thiêu rụi cháy đen trước mắt đúng là nơi nàng ấy dưỡng thương hơn mười ngày. Mặc dù không giống lúc trước nhưng nàng ấy sẽ không quên từng căn phòng, từng mái nhà, từng viên gạch, từng ngọn cây ở đây.
Chu Hạo Khiên túm lấy Lạc Bạch, hoảng loạn hỏi: “Lạc Bạch, không phải nơi này đúng không?”
Rõ ràng nơi này đã bị lửa thiêu rụi, trông cũng mới là chuyện của một hai ngày, trong không khí còn mùi cháy khét, trên vách tường có thể nhìn thấy một mảng máu lớn, Chu Hạo Khiên đột nhiên không thở nổi…
Lạc Bạch nhảy xuống ngựa, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Không sai, đúng là chỗ này. Chuyện gì thế này? Lúc ta rời đi vẫn còn rất tốt, không có ai tới quấy phá chỗ này, nhưng sao đột nhiên lại bị một mồi lửa thiêu rụi như thế?”
Lạc Bạch đạp trên tro bụi tiến vào trong sân, đập vào mắt là mảng tường đã bị cháy đen kịt, cảnh quen thuộc đều đã thay đổi hoàn toàn, bước chân cực nhanh chạy tới gian phòng Minh Yên từng ở, mọi người theo sát phía sau nàng ấy, trong đêm đen mịt mùng chỉ có mấy ngọn đuốc soi rọi thế giới đen tối này.
Trong đống ngói vụn tìm được cái nôi của hài tử đã bị cháy không còn ra hình ra dạng gì, thứ này được Đại phu nhân sai người của nông trang làm, đều dùng chất gỗ cứng nên dù bị bắt lửa thì khung gỗ vẫn không bị cháy hết.
Chu Hạo Khiên không ngừng tìm kiếm trong đống gạch ngói vụn, tìm đến khi không tìm thấy thi thể mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ai có thể giải thích tại sao tòa nông trang này lại biến thành tro tàn?
Chu Hạo Khiên phất tay, nói: “Kiểm tra nơi này một lượt, xem có manh mối gì không!”
“Tuân lệnh!” Đám người đáp lại rồi nhanh chóng tản ra.
Tống Tiềm nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Đừng cuống, có lẽ đã dọn đi rồi.”
Lạc Bạch là người thẳng thắn thành thật cho nên sẽ không nói láo, nghe Tống Tiềm nói vậy thì lập tức nói: “Không thể nào, trước khi ta đi, Úc Trắc phi có dặn ta chuyển lời cho tiểu Vương gia, sao nàng ấy có thể vô duyên vô cớ dọn đi được, còn đốt cả nông trang? Hơn nữa nông trang này không phải của nàng ấy, sao có thể nói đốt là đốt.”
“Nàng ấy nói gì? Sao vừa rồi ngươi không nhắc tới?” Chu Hạo Khiên kích động túm lấy Lạc Bạch, trong tiềm thức Chu Hạo Khiên luôn coi Lạc Bạch là nam nhân, không e ngại túm tay túm chân người ta.
Phượng Thủy trợn mắt, mặt đen như mực, nhưng xem xét tình hình đặc biệt hiện tại, hắn nhịn! Thân làm thuộc hạ không dễ dàng mà…
“Hoa không úa tàn, dây leo không khô, đá không nát vụn, coi hoa là đồng minh, lấy cỏ khô làm minh, vì một lời hứa với người mà như bàn thạch.” Lạc Bạch nói ra, nàng ấy vẫn chưa hiểu rốt cuộc câu này có ý nghĩa gì.
Chu Hạo Khiên khẽ nhíu mày, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, Lạc Bạch nhìn dáng vẻ này của Chu Hạo Khiên thì trong lòng thầm bĩu môi, quả nhiên là người một nhà, lời nói cổ quái như vậy cũng nghe hiểu được, những kẻ khinh thường trí thông minh của người khác sẽ bị trời cao trừng phạt!
Thật ra ý trong những lời này rất đơn giản, Minh Yên muốn nói cho Chu Hạo Khiết, trái tim của nàng tựa như bàn thạch, không thể lay chuyển. Dù cho gặp lại Chung Dực, được hắn cứu thì vẫn sẽ không thay lòng đổi dạ, bởi vì Chu Hạo Khiên biết Minh Yên là người sống lại, biết quan hệ rối ren giữa Minh Yên và Chung Dực, Minh Yên sợ hắn lo nghĩ nhiều nên mới có lời thề hẹn này, tình cảm của nàng và hắn vững bền như bàn thạch không thể lay chuyển.
Tống Tiền nghe mà trong lòng cảm thán, càng ngưỡng mộ tình yêu của Minh Yên và Hạo Khiên, dù có trải qua thử thách của chiến tranh, bị kiếp nạn chia cắt, nhưng tình cảm của hai người đều không mảy may thay đổi, hứa một lời vững như bàn thạch!
Xa xa có tiếng vó ngựa truyền đến, đoàn người của Chu Hạo Khiên giật mình, Tống Tiềm lập tức chỉ huy mọi người dắt ngựa, trốn vào rừng rậm phía sau nông trang.
Đuốc lửa được dập tắt, chiến mã đã huấn luyện không phát ra tiếng động, mọi người núp trong rừng cây, nhìn thấy ở xa xa có một đội kỵ binh khoảng vài trăm người chạy về hướng này, lúc này trời đã lờ mờ sáng, mặc dù vẫn mông lung không nhìn rõ nhưng ít nhất vẫn có thể phân biệt được bóng người tới.
Có một người quát: “Lục soát cho ta, xem có manh mối gì lưu lại không.”
Nhờ ánh sáng mờ mờ, Chu Hạo Khiên nhìn thấy những người kia đang không ngừng tìm kiếm thứ gì đó, trong lòng tràn ngập nghi hoặc, quay đầu nhìn Tống Tiềm, thấp giọng nói: “Nếu nơi này là nông trang của Chung Dực, cũng trong phạm vi thế lực của Túc Thân Vương, ai gan to bằng trời dám đốt nông trang của Chung Dực?”
Chung Dực là cháu ruột của Chung Phi, là biểu huynh đệ với Túc Thân Vương, quan hệ gần gũi như Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm, thế mà lại dám đốt nông trang của Chung Dực, người này đúng là gan to bằng trời. Tống Tiềm nhíu mày, nhìn những bóng người đang tìm kiếm trong bóng tối lờ mờ, nhíu mày nói: “Quá kỳ lạ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết?”
Chu Hạo Khiên cũng nghĩ không ra, Lạc Bạch càng không hiểu, rõ ràng lúc nàng ấy rời đi vẫn tốt, sao trong chớp mắt trở về lại biến thành thế này? Phượng Thủy vỗ vỗ tay của Lạc Bạch, thấp giọng hỏi: “Lúc nàng rời đi, thương thế của Chung Dực sao rồi? Có thể xuống giường đi lại được chưa?”
Lạc Bạch nhìn Phượng Thủy, nghe Phượng Thủy hỏi vậy, Chu Hạo Khiên và Tống Tiềm cũng quay đầu lại nhìn hai người, trong đôi mắt mang theo từng vẻ nghi hoặc.
Lạc Bạch trả lời: “Thương thế của hắn rất nặng, lúc ta rời đi hắn vẫn chưa thể xuống giường được, hơn nữa chỗ này hoang vắng không có lang trung hẳn hoi, cũng không có dược liệu tốt, cho nên thương thế lành rất chậm, nhưng ta đã đi được mấy ngày, theo lý bây giờ có thể xuống giường rồi.”
Tống Tiềm nhíu mày nói: “Chẳng lẽ Chung Dực sợ ngươi dẫn Chu Hạo Khiên đưa mẫu tử Minh Yên đi, cho nên hắn ra tay trước để chiếm được lợi bắt người đi?”
“Ta đã bảo người này liều mạng cứu người không có ý tốt mà, có lẽ là muốn độc chiếm công lao, nên mới nội chiến với Tống Thanh Bình.” Phượng Thủy cắn răng nói, càng khinh thường phẩm hạnh của Chung Dực.
“Bây giờ xem ra chỉ có khả năng này là lớn nhất, nếu không sao có thể trùng hợp như vậy, Lạc Bạch vừa đi nông trang đã biến thành tro?” Trong lòng Tống Tiềm dâng trào sát khí, khoảng thời gian này luôn phải che giấu hành tung đã nhịn đủ rồi, giờ lại chứng kiến thêm cảnh này thật sự căm hận người của Chung gia…
Còn Chu Hạo Khiên thì thật ra vẫn không chắc chắn rốt cuộc có phải Chung Dực làm không, trong lòng Chung Dực, tình cũ quan trọng hơn hay quyền thế phú quý quan trong hơn? Nếu Chung Dực đưa bốn mẫu tử Minh Yên đi lãnh thưởng thật, hắn thề với trời nhất định sẽ nghiền xương Chung Dực ra thành tro.
“Đại nhân, không phát hiện ra bất kỳ chỗ khả nghi nào, mọi thứ đều bị thiêu rụi, cũng không phát hiện ra thi thể bị thiêu cháy.”
Âm thanh vang dội truyền đến, không phát hiện ra thi thể bị cháy, cũng tức là nơi này không xảy ra đánh nhau, không có người chết nên không có thi thể bị cháy. Đã không xảy ra đánh nhau, vậy thì toàn bộ người đã rời đi, ngoại trừ Chung Dực có thể lập tức đưa nhiều người như vậy rời đi trên địa bàn của hắn thì người khác thật sự không có bản lĩnh này.
“Hồ ly giảo hoạt, xem ra đã có người cướp trước rồi, đi thôi!”
Nhận được lệnh, những người kia nhảy lên ngực, thoáng cái đã đi sạch, tiếng vó ngựa dồn dập dần biến mất trong trời đêm.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Phượng Thủy hỏi Chu Hạo Khiên, trên mặt mang theo sát khí, lại nói: “Cho ta năm người, ta về Kinh thành tìm hiểu tin tức, không thể ngồi chờ thế này được.”
Tống Tiềm gật đầu, nói: “Không thể chỉ chờ không, chuyện quan trọng, nếu đệ muội rơi vào tay Túc Thân Vương thật, dù chúng ta có phải dốc hết toàn lực cũng phải cứu được người ra, cứu người như cứu hỏa, tuyệt đối không thể trì hoãn, cứ quyết định như vậy đi.”
Chu Hại Khiên ngẩng đầu nhìn Tống Tiềm, thật ra hắn mơ hồ cảm giác Chung Dực không phải người điên cuồng như vậy, nhưng mọi chuyện đang bay ra trước mắt thì không thể không tin, đành phải gật đầu nói: “Chúng ta chia binh làm hai đường, ta dẫn người vào thành thám thính tin tức, Vương gia dẫn người trở về đại doanh chủ trì đại cục, giờ này ngày mai Hạo Khiên nhất định sẽ mang tin tức về.”
Chu Hạo Khiên đã hạ quyết tâm, một khi Minh Yên chưa được tìm thấy thì hắn vẫn chưa thể yên tâm nổi.
Tống Tiềm không muốn Chu Hạo Khiên đi mạo hiểm một mình, muốn thuyết phục hắn nghĩ lại, nhưng Chu Hạo Khiên lại nói: “Lúc xảy ra cung biến, ta không thể đích thân vào thành đón nàng ấy, để lạc mất nàng ấy trong loạn quân, trong trận chiến tại sườn núi Võ Gia, ta không thể ở bên bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy gặp nguy hiểm như vậy, lần này xin Vương gia ân chuẩn, dù thế nào Hạo Khiên cũng muốn đích thân đi một chuyến, không thì e rằng cả đời này không thể yên lòng. Phi Ưng vệ có Tam Nương chỉ huy, Phượng Thủy và Lạc Bạch là trợ thủ đắc lực của muội ấy, ba người cùng phò trợ Vương gia, chắc chắn phụng sự hết lòng, xin Vương gia thương ta một lòng cuồng dại, ân chuẩn cho ta đích thân đi, nếu không sau này sẽ bứt rứt mãi, cả đời khó mà buông bỏ.”
Vì mình mà Chu Hạo Khiên đã bỏ lỡ Minh Yên hai lần, chính bản thân mình cũng lòng nóng như lửa đốt, thế nên đêm nay mới nhất quyết theo Chu Hạo Khiên cùng ra ngoài tìm Minh Yên, hiện tại đứng trước suy đoán này, thật ra Tống Tiềm cũng muốn đích thân đi một chuyến, thế nhưng trên người hắn mang theo trọng trách, không thể tùy hứng được.
Hắn nắm lấy tay Chu Hạo Khiên, chân thành giao phó: “Mọi chuyện phải cẩn thận, nhớ kỹ, nếu tìm được đệ muội tuyệt đối không được liều mạng một mình, báo tin cho ngu[1] huynh, nhất định sẽ đích thân dẫn binh mã đã đến cứu, nhớ lấy.”
[1] Ngu: khiêm tốn khi nói về mình.
Chu Hạo Khiên gật đầu, nói: “Vâng, Vương gia yên tâm, Hạo Khiên xin cáo từ, nhân lúc trời chưa sáng dễ dàng trà trộn vào thành.”
Tống Tiềm vẫy tay cáo biệt, nhìn Chu Hạo Khiên dẫn theo người biến mất nơi phía chân trời, hai nắm đấm siết chặt lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, dù có là ai, nếu để hắn biết, nhất định sẽ không tha. Không biết Minh Yên phải chịu tội gì, hài tử còn nhỏ như vậy sao đã phải chịu cảnh lang bạt khắp chứ?
Nương theo bóng đêm mờ mịt, Tống Tiềm dẫn theo người chạy về đại doanh, hắn phải tranh thủ chuẩn bị, e rằng sắp có một trận tranh đấu ác liệt xảy ra rồi.