“Cái đồ bát phụ kia đúng là hồ ngôn loạn ngữ, bọn ta thuận theo thiên mệnh, các ngươi mau đầu hàng còn có thể giữ được một mạng.”
“Thuận theo thiên mệnh? Mặc dù tiểu phụ nhân không biết mấy chữ, không hiểu nhiều đạo lý nhưng cũng phải hỏi một chút, Nhạc tướng quân thuận theo trời nào, tuân theo mệnh nào? À… Ta biết rồi, ngài muốn nói là Túc Thân Vương đúng không? Ôi ôi, Nhạc tướng quân mờ mắt không nhìn rõ người rồi. Phụ nhân chốn khuê phòng như bọn ta đều biết Túc Thân Vương giam lỏng Đương kim Thiên tử, tàn sát huynh đệ ruột, giam cầm đại thần trong triều, vì lợi ích cá nhân mà đẩy vạn dân bách tính vào nước sôi lửa bỏng, hại phu quân của tiểu phụ nhân phải lãnh binh xuất chinh không được đoàn tụ! Hỡi các huynh đệ thủ túc của Miên thành, các người nói xem có đúng không?”
“Đúng!”
“Gian Vương bất nhân, bất nghĩa, bất trung, bất hiếu như vậy, người người đều có thể diệt trừ, đúng không?”
“Đúng!!”
“Vì thanh quân trắc định thiên hạ, vì phụ mẫu huynh đệ thê tử nhi nữ, vì bách tính lầm than cùng khổ, chúng ta phải ra sức chống lại đến cùng, đúng không?”
“Đúng!!!”
“Trên có An Thân Vương cùng sinh cùng tử, dưới có mấy vạn tướng sĩ của Miên thành liều chết chống chọi, Nhạc tướng quân muốn đánh hạ Miên thành thì phải đạp lên xác của Úc Minh Yên ta, của ngàn vạn con người đang chờ trượng phu trở về và của những tiểu nữ tử đang mong ngóng phụ mẫu huynh đệ bình an. Bọn ta không thể rút được kiếm, không cầm được đao, không thể giương cung bắn tên, không thể anh dũng giết địch, nhưng bọn ta có trái tim cùng sống cùng chết cùng tồn vong với Miên thành, vì gia đình của bọn ta, vì hài tử của bọn ta, vì trượng phu của bọn ta, nữ tử nhỏ bé cũng có thể rung chuyển núi sông!”
“Bọn ta thề tồn vong cùng Miên thành!”
Chẳng biết từ lúc nào trên tường thành bỗng xuất hiện thêm mấy trăm nữ nhân với đủ loại y phục, có thiếu nữ đang chờ xuất giá, có thiếu phụ đã gả làm thê, có trẻ có già, một nhóm nương tử đồng thanh hô một câu, tuy giọng của nữ tử không hùng tráng bằng nam tử nhưng âm thanh mềm mại này lại mang tới sức mạnh cực lớn tới trái tim của các tướng sĩ thủ thành, chỉ thấy tất cả tướng sĩ vung tay giơ binh khí lên, không ngừng hô hào câu này, nhất thời sĩ khí tăng cao, người người bộc phát sức mạnh vô tận trong nháy mắt.
Minh Yên kinh hãi, quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Vũ dẫn theo Liễu Thanh Mi và Lan Lăng đã che mặt, không biết làm cách nào mà tập trung được một số lượng lớn nữ nhân cùng xông lên tường thành, ngay tại thời điểm mấu chốt đã cho mình sự cổ vũ to lớn nhất, củng cố niềm tin của mọi người.
Nhạc Tắc Sơn nhìn một đám nữ nhân đủ các loại váy áo đứng trên tường thành, bọn họ giơ cao cánh tay, gào khàn cả tiếng, ý chí kiên định này khiến ngay cả hắn cũng cảm nhận được công kích cực lớn, nhìn lại thì thấy binh sĩ của mình ai nấy cũng tinh thần sa sút.
Trong lòng run sợ, lập tức cảm thấy không ổn, quả nhiên nữ nhân Úc Minh Yên này có chút bản lĩnh. Vừa xuất hiện đã đánh phủ đầu áp chế nhuệ khí quân mình, bây giờ như trống ba hồi kia, sĩ khí của quân mình đã tan, thời khắc này công thành tất sẽ đụng phải sự chống trả quyết liệt, hơn nữa, e rằng lúc này binh sĩ của mình đã bị khí thế của đám nữ nhân điên kia dọa sợ.
Nhạc Tắc Sơn chưởng quản Đề đốc Cửu Môn mấy năm nên cũng không phải là người dễ đối phó, hắn vung tay, kèn lệnh vang lên, đội kèn hùng hậu lập tức vang theo, sự bất ngờ này giúp mọi người lấy lại tinh thần. Đúng lúc này Nhạc Tắc Sơn cười lớn một tiếng, nói: “Ta tưởng là ai, hóa ra là đồ bát phụ cô! Hôm nay ta không tính sổ với cô, một nữ nhân mà muốn lật biển ư? Ngày mai chúng ta đao thật thương thật nhìn cho rõ kết quả!”
Phải công nhận Nhạc Tắc Sơn là một tướng tài, có thể tiến có thể lui, khí phách khoáng đạt, biết hôm nay bị đánh tan sĩ khí, ngu ngơ xuất chiến e rằng sẽ nhận về kết cục thảm bại, nhưng hắn lại có thể đánh trống lui binh vào lúc này, người này quả thật là một một tướng mạnh!
Nhìn kẻ địch rút lui như thủy triều, Minh Yên chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không nổi, may mà Tống Tiềm ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng, quan tâm hỏi han: “Muội sao thế?”
Minh Yên lắc đầu, vội vàng đứng thẳng người dậy rồi nói: “Ta không sao, đa tạ Vương gia.” Minh Yên nhẹ nhàng rút tay của mình ra, đang ở trước mặt mọi người, vạn con mắt nhìn chằm chằm như lửa như đuốc, mình phải giữ lấy trong sạch cho bản thân, không thể đi sai nửa bước. Thật ra, để nói được những lời như vậy trước bao người, Minh Yên đã dùng toàn bộ dũng khí của mình, thời khắc này nhìn Nhạc Tắc Sơn lui binh ra khoảng đất trống cách ba mươi dặm lập doanh trại, đào kênh, dựng lều trướng, đại quân loay hoay quên cả trời đất, không hề có chút dao động nào, e rằng đội quân do Nhạc Tắc Sơn chỉ huy này cũng là tinh binh cường tướng dưới trướng Túc Thân Vương.
Trên tường thành của Miên thành người đến người đi, mọi người liên tục vận chuyển đá, chuẩn bị mũi tên vào thế thủ thành. Mất cả đêm vận chuyển máy bắn đá lên tường thành, máy bắn đá bình thường chịu tải nhiều nhất hơn trăm cân, nhưng máy bắn đá này lại tải được tảng đá lớn mấy trăm cân, lực sát thương rất lớn, cũng coi như một điểm mạnh của Miên thành.
Nhóm nương tử đã giải tán trở về trận tuyến của mình, chuẩn bị lương khô, vớ giày, may vá khôi giáp cho các tướng sĩ thủ thành, thậm chí còn tự động đi tới tiệm rèn hỗ trợ, mọi người trên dưới đồng lòng.
Trên tường thành có tứ vọng lâu nhỏ để nghỉ ngơi, Tần Vũ đỡ Minh Yên đi vào, cười nói: “Hôm nay Úc tỷ tỷ quá oai phong, tỷ không thấy mọi người nhìn tỷ bằng đủ mọi ánh mắt đâu, hóa ra nữ tử chúng ta cũng không vô dụng, hôm nay Tần Vũ đã được mở rộng tầm mắt, lúc này chợt nhớ tới những việc làm của mình ngày xưa quả thật không đáng được nhắc tới.”
“Đúng vậy, Úc tỷ tỷ, tỷ quá quá oai phong, lúc nghe tỷ nói, ta cũng muốn vác đao lên liều mạng với kẻ địch luôn đó.” Liễu Thanh Mi tròn mắt khua tay, lời này vừa được nói ra đã khiến Minh Yên suýt thì sặc nước bọt, Tần Vũ hé môi cười, ngay cả An Thân Vương cũng không nhịn được mà nhìn nàng ấy thêm mấy lần, trong mắt là ý cười dịu dàng.
Nếu ngày cả Liễu Thanh Mi cũng có thể bị ảnh hưởng mà muốn vác đao liều mạng, vậy chứng tỏ lời của Minh Yên không vô ích, lúc này trong lòng mới hơi có cảm giác vui mừng, Minh Yên nhìn ba người trước mắt, nói: “Mọi người đừng nghĩ ta to lớn quá, mọi người xem chân của ta còn đang run đây này. Vừa rồi cũng là không còn cách nào, có thể kéo dài thêm một ngày thì chúng ta càng có thể đợi được viện binh tới kịp, ngoài thành có năm vạn binh mã mà tướng sĩ Miên thành chúng ta cũng mới chỉ được hai vạn người, lấy ít địch nhiều, nếu còn không có sĩ khí thì thua là cái chắc. Vương gia xung phong dẫn đầu, đỉnh thiên lập địa, những nữ nhân vô dụng như bọn ta không thể xông pha chiến đấu, nhưng ít nhất cũng phải để các tướng sĩ biết bọn ta không phải người ham sống sợ chết, để tướng sĩ biết người họ bảo vệ cũng muốn đồng sinh cộng tử cùng họ. Sĩ khí bộc phát thì có thể lấy một địch hai, phần thắng cũng sẽ lớn hơn.”
Những kinh nghiệm này đều nhờ trước kia Chu Hạo Khiên phân tích cho Minh Yên về một số ví dụ điển hình của Phi Ưng vệ lấy ít địch nhiều, phu thê nhà người ta ở bên nhau sẽ nói về những chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thế nhưng khi phu thê bọn họ ở bên nhau thì kiểu gì cũng nhắc tới chiến tích huy hoàng của Phi Ưng vệ, lâu dần, mỗi lần Chu Hạo Khiên nhắc tới một chiến dịch là sẽ phân tích cùng Minh yên, Minh Yên thông minh, thường có thể nghĩ ra những điều khác lạ, hễ nói ra là khiến hai con mắt của Chu Hạo Khiên tỏa sáng, nghĩ tại sao trước đó mình không nghĩ ra, lâu dần Minh Yên bị động tiếp thu rất nhiền kiến thức quân sự, ngày thường không cảm giác được, nhưng khi xảy ra chuyện thì lại lập tức có tác dụng, đúng là vô tình cắm liễu liễu xanh um.
Trước kia Tần Vũ không thích Minh Yên, luôn cảm thấy nữ nhân này có gì tốt đâu chứ? Nghe đồn ghen tị thành tính, đã từng đích thân mắng chửi một nữ tử ngày trước cửa như một phụ nhân chua ngoa, nghe được rất nhiều chuyện thị phi không rõ ràng về nàng, ngay một khắc Chu Hạo Khiên cưới Úc Minh Yên, ba chữ Úc Minh Yên này lập tức lan khắp Kinh thành như gió quét tới tận cùng nơi hẻo lánh, không ai không biết, không người không hay.
Đối với Úc Minh Yên, có khen và cũng có chê, nữ nhân thường đố kỵ nữ nhân xuất sắc hơn mình, nhất là nữ nhân này trong mắt mọi người không có gì xuất sắc nhưng lại nhận được tình yêu của một nam nhân kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Chu Hạo Khiên làm tất cả vì Úc Minh Yên, có khuê nữ thiếu nữ nào không mong mỏi mình cũng có thể lấy được người tốt như vậy? Còn nghe nói Úc Minh Yên đã từng từ chối Chu Hạo Khiên vì không thích nam nhân như vậy, và lập tức trở thành kẻ thù công khai của các nữ nhân khác.
Sau khi Minh Yên gả vào vương phủ thì rất ít xã giao, nàng sẽ không tham gia yến hội bình thường, đến mức mọi người càng khinh ghét vị Úc trắc phi nổi tiếng này hơn. Mọi người thường hừ khinh một tiếng, sau đó nói: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ nuôi ở ngoài phủ, có nhiều thủ đoạn quyến rũ mà thôi, đợi về lâu về dài tiểu Vương gia tự sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng ta.”
Thế nhưng không đợi được tới ngày Chu Hạo Khiên chán ghét vứt bỏ nàng thì xảy ra chuyện hai người thề nguyện sống chết trước mặt thánh giá, chống lại lệnh tứ hôn, trong một thoáng chớp mắt này, mọi người như đã hiểu, vị Úc Trắc phi này không chỉ là hồ mị đơn giản, không ai biết rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì mà có thể trói buộc Chu Hạo Khiên mãi như vậy.
Nhưng thời khắc này đây, Tần Vũ đã hiểu ra, đột nhiên giác ngộ được. Có một số nữ nhân không dựa vào dung mạo mê hoặc ánh nhìn của nam nhân mà là dùng chính cái tâm buộc nam nhân lại. Úc Minh Yên đẹp, không chỉ ở bề ngoài mà quan trọng hơn hết nàng ấy có một trái tim cứng cỏi thông tuệ. Tần Vũ thầm nghĩ, nếu mình là nam tử, chứng kiến một màn kia, nàng cũng sẽ thích một nữ nhân như thế.
Trong mông lung sửng sốt, Tần Vũ đột nhiên hiểu sự cô đơn kia trong mắt An Thân Vương. Tim thoáng đau thắt, hóa ra đúng là vậy… Đúng là vậy, mình không hoa mắt, những gì mình thấy đêm đó là sự thật, có lẽ là Thân Vương có ý, thần nữ vô tâm.
Tần Vũ tự xưng có tài có dung mạo, Vân Phi nương nương vốn đã đồng ý để vị trí Chính phi cho mình, ai ngờ cuối cùng vì Liễu Thanh Mi mà mình lại rơi xuống vị trí Trắc phi, bởi vậy nàng ta cực kỳ hận Liễu Thanh Mi. Thế nhưng, Tần Vũ nàng là người giỏi nhẫn nhịn, có thể chôn sâu bất mãn trong lòng, không tỏ thái độ, nàng ta sẽ đợi thời cơ, thù xưa hận cũ tính một thể.
Song, khi nhìn thấy Liễu Thanh Mi, nàng ta chỉ cảm thấy đau đầu, cô nhóc này quá ngây thơ, nói khó nghe là quá ngu, thất tình lục dục đều hiện ra ngoài mặt, còn nói dễ nghe thì là đơn thuần. Liễu Thanh Mi chưa bao giờ thù ghét mình, có lẽ vì mình chủ động tiếp cận An Thân Vương nên nàng ấy mới không vui, nhưng không vui này không phải vì ghen tuông mà vì nghĩ mình còn giở thủ đoạn tranh sủng ngay trong giai đoạn nhạy cảm này.
Thế nhưng Liễu Thanh Mi nào biết mình làm như vậy không phải chỉ vì muốn tranh sủng mà quan trọng là còn muốn chăm sóc tốt cho Vương gia, chỉ khi hắn khỏe mạnh, bọn nàng mới có thể không sao? Không phải Tần Vũ không lo cho phụ mẫn người thân mà là nàng ta sẽ không làm chuyện vô nghĩa, đã không thể lập tức cứu người ra, vậy cũng đừng mất bình tĩnh, Liễu Thanh Mi không hiểu, nàng ấy không hiểu tâm tư sâu kín của mình. Liễu Thanh Mi như này thì sao có thể vào phủ An Thân Vương, thậm chí tương lai nhập hậu cung, nàng ấy sẽ sống kiểu gì? Một nữ nhân đơn thuần không thể sống sót trong hậu cung được.
Tần Vũ lắc đầu, đẩy những suy nghĩ rối ren này ra ngoài, mình làm gì vậy, sao lại lo lắng lo tương lai của Liễu Thanh Mi chứ, mình điên thật rồi.
Minh Yên vỗ vỗ tay Liễu Thanh Mi, khẽ cười nói: “Muội mà ra trận giết địch thật thì mặt trời mọc đằng Tây, tham thần xuất hiện giữa ban ngày,muội không rước thêm phiền là bọn ta đã cảm tạ trời phật rồi.”
Liễu Thanh Mi đỏ mặt vò khăn, nói: “Tỷ đừng xem thường ta, không phải Úc tỷ tỷ đã nói mặc dù chúng ta không cầm được đao kiếm, không nâng được cung, nhưng ít nhất cũng có một thân dũng khí, Liễu Thanh Mi ta đây không có tài cán gì nhưng ít nhất thời khắc này đây có can đảm liều mạng.”
“Thế qua thời khắc này thì sao?” Minh Yên mím môi cười nói, càng dịu dàng nhìn Thanh Mi, đúng là một nữ tử ngốc nghếch.
“Vậy… Vậy thì không biết, dù sao trước đó không nghe được lời của Úc tỷ tỷ, có lẽ ta sẽ tìm chỗ trốn, nhưng bây giờ ta biết và tin lời của tỷ tỷ, mỗi người đều có sức mạnh to lớn, nữ tử nhỏ bé cũng có thể rung chuyển sơn hà, Thanh Mi không có bản lĩnh gì lớn, chỉ nguyện làm một thành phần trong đó mà thôi.”
Có một kiểu người không có tài hoa vượt trội nhưng lại một bụng tâm cơ, không có dung mạo khuynh quốc nhưng toàn thân toát ra khí chất ngây thơ đến mức ngốc nghếch, nhìn cái gì cũng thấy sạch sẽ, mà chỉ những ai trong lòng không vương lấy một hạt bụi mới có ánh mắt như vậy. Liễu Thanh Mi là người như vậy, ngây thơ đến mức ngu ngốc nhưng lại có một trái tim quả cảm, một người thánh thiện như vậy khiến những con người đã lăn lộn trong hồng trần, cả người phủ kín bụi bẩn không khỏi ghen ghét, nhưng cũng không nhịn được muốn bảo vệ.
Minh Yên nhìn Tần Vũ, xem ra nàng ta cũng không phải người bất chấp thủ đoạn như mình nghĩ trước đó, chỉ là không biết sau này có thay đổi không, nếu như Tần Vũ có thể bao dung, có lẽ cuộc sống sau này trong hậu cung của Thanh Mi cũng có thể tự do tự tại ấy chứ.
Bốn người mỗi người một suy nghĩ, mãi đến khi vệ binh tới mời An Thân Vương đi, lúc này mấy người Minh Yên mới từ từ xuống khỏi tường thành, ánh mặt trời soi sáng khắp muôn nơi, Nhạc Tắc Sơn nói ngày mai sẽ công thành, bởi vì có cái gọi là binh bất yếm trá, không biết đêm nay hắn có đánh lén không, nghĩ tới đây Minh Yên lại cảm thấy nhức đầu, liệu mình có nên suy nghĩ kế sách dự phòng, vừa rồi An Thân Vương được mời đi cũng vì điều này, đêm dài đằng đẵng, sát ý đánh úp, ai có thể biết ngày mai thế nào!