Sắc mặt Lan Cúc rất tốt, trên khuôn mặt trắng noãn hơi ửng đỏ, nở nụ cười đi vào phòng Đại phu nhân. Đại phu nhân kéo nữ nhi nhìn áo khoác lụa hoa đường vân Mẫu Đơn, bao phủ lớp áo ngoài thêu hoa đỏ khắp nơi và váy mã diện nhũ kim song tất, đầu búi thiên vân kế, cài trâm Bát Bảo, trên mặt thoa lớp phấn mỏng, dung mạo chứa xuân, hớn hở nhẹ nhàng.
Đại phu nhân nhìn thần sắc nữ nhi, trong lòng vui vô cùng, kéo tay nàng vào trong phòng, hai người ngồi xuống đối diện nhau, lúc này Đại phu nhân mới sốt ruột hỏi: “Tin tức bên Vương phủ là gì?”
Lan Cúc liếc nhìn Tô ma ma, Tô ma ma lập tức dâng trà dẫn người đi xuống, Lan Cúc mới lên tiếng: “Chuyện như vậy không thể một lần là định được ngay, lần trước nhiều người lão Vương phi không thể nhìn kỹ càng, chỉ điểm danh mấy hộ thôi.”
Lão Vương phi thận trọng như thế có thể hiểu được, Đại phu nhân gật đầu một cái, nói: “Nhà bình thường rước dâu cũng phải xem đi xem lại mấy lần mới có thể định ra, chứ đừng nói gì đến ngưỡng cửa như bên vương phủ, chuyện này vốn cũng là định số, chỉ để lại mấy hộ ước chừng có bảy tám phần hi vọng rồi. Lan Phương nhà chúng ta có được giữ lại không?” Đây mới là điều Đại phu nhân muốn biết nhất, nếu Lan Phương không được giữ lại chẳng phải bà uổng phí tâm huyết sao?
Lan Cúc cười nói: “Đương nhiên là giữ lại, nếu không sao nữ nhi có thể vui vẻ như vậy?”
Đại phu nhân vui mừng nhướng mày, luôn miệng nói được, chắp tay trước ngực lẩm bẩm mấy câu A Di Đà Phật, Phật tổ phù hộ, nhìn Lan Cúc ở đối diện cười khẽ không thôi, sau đó Lan Cúc lại nói thê: “Tên của Thất muội muội cũng được giữ lại.”
Đại phu nhân sững sốt, sắc mặt lập tức cứng đờ, lặp lại: “Thất nha đầu cũng được giữ lại?”
Lan Cúc gật đầu một cái, Đại phu nhân khẽ cau mày, nhìn Lan Cúc hỏi: “Mấy nhà khác có nhà nào giữ hai tỷ muội không?”
Lan Cúc lắc đầu, Đại phu nhân lại rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Là lão Vương phi giữ Minh Yên lại hay là tiểu Vương gia?”
Lan Cúc hơi ngẩn ra, cẩn thận cân nhắc ý của mẫu thân, lão Vương phi giữ lại với tiểu Vương gia giữ lại có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, mẫu thân nhìn nhận vấn đề luôn đi sâu vào trong xương, liếc một cái là nhìn thấy bản chất. Chỉ tiếc Lan Cúc cũng không biết, bởi vậy trả lời: “Chuyện này chúng ta sao có thể nghe được, dù sao cũng là chuyện trong vương phủ, không phải là chuyện chúng ta có thể tham dò được.”
Đại phu nhân có chút thất vọng, nhìn Lan Cúc nói: “Không ngờ Thất nha đầu cũng lọt vào mắt vương phủ, điều này không thể coi là một chuyện tốt, dù sao người chúng ta muốn đưa qua đó là Lan Phương.”
Lan Cúc hiểu băn khoăn của mẫu thân, lại nghĩ tới thái độ của tiểu Vương gia đối với Minh Yên ngày đó, trong lòng cũng có chút thấp thỏm bất an, vì vậy nhìn Đại phu nhân nói: “Mấy ngày nữa chắc chắn vương phủ sẽ mời các tiểu thư được giữ lại qua phủ, đến lúc đó chỉ cần Minh Yên bị bệnh không đi là được, nương lo lắng cái gì?”
“Ừ, cũng chỉ có thể như vậy, tóm lại không thể để cho bất luận kẻ nào cản đường của Lan Phương.” Đại phu nhân có chút phiền muộn nói, vẻ mặt ảm đạm mù mịt, trong mắt còn sắc thái Lan Cúc nhìn không hiểu.
Lan Cúc do dự nói: “Nương, nương phải suy nghĩ cho kỹ, mặc dù nói Lan Phương có Chung phủ đứng sau, nhưng chưa hẳn thật sự được giữ lại, sự việc luôn có biến đổi không phải sao? Nếu Minh Yên đi cùng, Lan Phương không được giữ lại thì còn có Minh Yên, chúng ta cũng không đến mức không mò vét được gì. Nữ nhi nghĩ nếu vương phủ chỉ đích danh giữ Minh Yên lại, vậy hẳn trong chuyện này vẫn có đạo lý khác, nhớ ngày đó ở vương phủ chúng ta chỉ nói tục danh của Lan Phương, hôm nay ngay cả Minh Yên cũng được giữ lại, chuyện này nương phải cân nhắc một chút mới được.”
Sắc mặt Đại phu nhân âm trầm nói: “Chính vì cân nhắc nên mới như vậy, ta chỉ sợ Lan Phương thành người đi cùng, Minh Yên thành nhân vật chính, vậy chẳng phải sẽ ủy khuất Lan Phương sao?”
Trong lúc nhất thời Lan Cúc cũng khó xử, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Vương phủ không phải là nơi người người đều có thể đi vào, nếu Lan Phương không vào được, nương cũng không thể chặt đứt đường lui của Úc phủ, giữ Minh Yên lại cũng là một lựa chọn phòng bị không phải sao?”
Đề tài này có chút nặng nề, phàm là chủ mẫu của gia tộc lớn đều không có ai muốn gả thứ nữ cao hơn đích nữ, đây là một loại tâm lý không thể thừa nhận, đó là đả kích tôn nghiêm của chính thất, bởi vậy Đại phu nhân vẫn cự tuyệt. Lan Cúc cũng không khuyên, nàng biết trong lòng mỗi người đều có một cái hố, nếu đổi lại là mình cũng chưa chắc thích gả thứ nữ đến chỗ tốt hơn mình, nàng cũng không thể tiếp nhận.
Im lặng một hồi lâu, Lan Cúc vẫn bàn bạc với Đại phu nhân nói: “Nương, nếu Minh Yên không thể đi, vậy để Lan Lăng đi cùng Lan Phương, dù sao bên vương phủ cũng không nhìn trúng Lan Lăng vậy sẽ không có nguy hiểm gì với Lan Phương, đâu thể để Lan Phương đi một mình đến đó được, nương thấy sao?”
Đại phu nhân nghe nói vậy lúc này vẻ mặt mới hòa hoãn một chút, nhìn Lan Cúc nói: “Lát nữa nói bên vương phủ chọn trúng Lan Phương, đừng đề cập đến Minh Yên, sau đó nói chuyện để Lan Lăng đi cùng.”
Lan Cúc đáp một tiếng, lúc này mới gọi Tô ma ma đi vào để bà ta mời các vị tiểu thư đến, mấy người Minh Yên liên tục nhận được lời cho gọi. Minh Yên vẫn ăn mặc mộc mạc như cũ, thiên về màu sáng hơn. Lan Phương vẫn mặc y phục vừa không diễm lệ cũng không mộc mạc ngược lại rất xứng với tư thế đích nữ của mình, lần này Lan Lăng cũng đã có chút kinh nghiệm, không đầu đầy châu ngọc như trước kia, nhưng vẫn là người khiến người ta chú ý nhất trong ba người bọn họ. Đại phu nhân nhìn mà thấy bực bội trong lòng, sao lúc trước mình lại cất nhắc mặt hàng này.
Lan Cúc cười nói lại mọi chuyện, sau đó dò xét cẩn thận vẻ mặt mấy người, Lan Phương điềm tĩnh cười một tiếng hơi có chút ngượng ngùng, vẻ mặt Lan Lăng có hơi đen nhưng vẫn miễn cưỡng cười gượng, Minh Yên thì nhẹ nhàng thở ra, rốt cục không có chuyện của nàng nữa, chỉ cần Lan Lăng đi cùng chắc chắn Lan Phương sẽ không được tốt, trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt không có vẻ gì mất mát.
Trong lòng Lan Cúc cảm thấy có chút kỳ quái, vẻ mặt Minh Yên thật sự nằm ngoài dự kiến của nàng, nàng nghĩ bất kể thế nào Minh Yên nên có chút mất mát mới đúng, thế nhưng lại không hề có, chẳng lẽ Minh Yên không có chút xíu ý nghĩ khác?
Đại phu nhân quay đầu nhìn Lan Cúc hỏi: “Con vừa mới nói cô gia dẫn theo Dương ca nhi cùng đến phải không?”
Lan Cúc cười gật đầu, nói: “Dương ca nhi đã lâu không trở về, đúng lúc hôm nay phu quân đến thư viện Duyệt Vi nên nhân tiện đón đệ ấy về ăn bữa cơm, khi nào về sẽ đưa đệ ấy về, đoán chừng là sắp đến rồi.”
Nghe thấy Chung Dực tới đây, trong lòng Minh Yên hơi nhói lên, trong ánh mắt Lan Phương đột nhiên hé ra một thần thái chói mắt.
Tiếng cười nói rộn ràng ở trong phòng không hề khiến Minh Yên thoải mái chút nào, cuộc sống mỗi thời mỗi khắc đều phải phòng bị và diễn trò thật sự rất mệt mỏi. Nhất là lúc nghe thấy Chung Dực đến đây, trong lòng luôn có một loại tình cảm khó diễn tả bằng lời va chạm nhau, nàng thật sự không muốn nhìn thấy cảnh tượng Lan Cúc với khuôn mặt hạnh phúc và Chung Dực với nụ cười ôn hòa sóng vai cùng nhau, nó sẽ khiến nàng cảm thấy mình không có cách nào hít thở được, chính bởi vì thất thần trong chớp nhoáng này, Minh Yên không nhìn thấy vẻ đắc ý thoáng hiện lên rồi biến mất của Lan Phương.
Lúc này cách giờ Ngọ còn sớm, phải đợi một lát nữa Chung Dực và Dương ca nhi mới đến, Đại phu nhân và Lan Cúc có chuyện muốn nói với Lan Phương nên viện cớ để hai thứ nữ Minh Yên và Lan Lăng rời đi. Minh Yên thì không hề gì, nàng không để ý đến Đại phu nhân rốt cuộc có tính toán gì với mình, nàng chỉ một lòng muốn báo thù mà thôi.
Lan Lăng và Minh Yên đi song song nhau, nhìn trên mặt Minh Yên không có chút buồn bực nào, ngọn lửa trong lòng nhất thời bốc lên, nhìn Minh Yên nói: “Thất muội muội thật sự rộng lượng, không hề quan tâm đến sao?”
Minh Yên hơi nhíu mày, xoay người nhìn Lan Lăng, nhìn thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của tỷ ta tràn đầy lửa giận thì trong lòng khẽ thở dài, lại nhìn lướt qua nha hoàn bà tử đi theo ở phía xa, lúc này mới thản nhiên nói: “Tứ tỷ tỷ tức giận cái gì? Từ xưa đến nay đích thứ khác biệt, có gì phải tức giận?”
Lan Lăng bị một câu của Minh Yên làm chẹn họng trở lại, rất lâu mới lên tiếng: “Muội giả vờ, ta không tin muội không để bụng.”
Minh Yên ra vẻ kinh ngạc nói: “Muội phải để bụng cái gì? Nếu bàn về xuất giá thì cũng là Tứ tỷ tỷ Ngũ tỷ tỷ trước, huống chi hôm nay vương phủ Vũ Ninh đã nhìn trúng Ngũ tỷ tỷ, chúng ta nên mừng thay cho tỷ ấy mới phải.” Nói đến đây thì dừng một chút, nhìn Lan Lăng hé miệng cười, nhỏ giọng nói: “Tứ tỷ tỷ phải cố gắng lên, nói không chừng tiểu Vương gia cũng sẽ coi trọng tỷ tỷ đấy, từ xưa đến nay tỷ muội cùng chung một chồng không phải không có, chỉ là không biết mẫu thân và Ngũ tỷ tỷ có đồng ý hay không thôi.”
Tâm tư của Lan Lăng bị Minh Yên đoán trúng lập tức có chút ngượng ngùng, thế nhưng không biết tại sao Lan Lăng lại không tức giận, cũng không né tránh, vươn tay ngắt một đóa hoa cầm ở trong tay thưởng thức, thở dài nói: “Mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ý, Ngũ muội muội… tâm nhãn còn nhiều hơn sao trên trời, làm sao chịu đồng ý được? Phú quý như vậy bọn họ sẽ không đồng ý để ta đi.”
Ngũ muội muội… tâm nhãn còn nhiều hơn sao trên trời… Nghe thấy câu này trong lòng Minh Yên run lên, không biết vì sao đột nhiên nghĩ tới lần trước khi đi đến vương phủ Vũ Ninh, Liên Song cũng từng nói mình cẩn thận với Lan Phương… Chẳng lẽ Lan Phương thật sự có bí mật không thể nói? Hoặc là nói chỉ có mình không biết bí mật kia? Nếu như ngay cả người cẩu thả như Lan Lăng cũng nói như vậy, có thể thấy Lan Phương thật sự có vấn đề!
Minh Yên nghĩ tới đây nhẹ nhàng thử dò xét nói: “Không thể nào, muội thấy Ngũ tỷ tỷ cư xử hiền lành, miệng Phật tâm từ sao có thể…”
“Cư xử hiền lành? Miệng Phật tâm từ? Xùy! Nếu không phải tỷ ta là đích nữ còn lâu ta mới nịnh bợ tỷ ta, tỷ ta là nhân từ á? Nếu tỷ ta nhân từ sao năm đó có thể đi tố giác chuyện của Lục muội muội, làm liên lụy…” Nói đến đây Lan Lăng chợt ngừng nói, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, quay đầu nhìn Minh Yên nói: “Muội nhìn tính tình của ta này, nói tới nói lui liền quên mất phép tắc, không có chuẩn mực, muội đừng nghe ta nói bậy.”
Nói xong Lan Lăng có chút bất an nhìn Minh Yên, đến cả ý nghĩ hận không thể ăn luôn trái tim mình cũng có, bao giờ mình mới có thể quản được cái miệng thúi của mình đây!
Minh Yên hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn Lan Lăng hỏi: “Tứ tỷ tỷ nói gì vậy? Vừa rồi muội thất thần, thật sự xin lỗi, nếu không tỷ nói lại đi?”
Nghe thấy Minh Yên nói vậy, Lan Lăng lập tức yên lòng, lại quan sát vẻ mặt Minh Yên, chỉ thấy khuôn mặt nàng bối rối dường như thật sự không biết mình nói gì, lúc này trái tim mới thật sự hạ xuống, cố cười nói: “Không nghe thấy thì thôi, cũng không phải chuyện lớn gì, muội từ từ đi, tỷ về trước đây, trời nóng muốn chết, tỷ về trước thay y phục đây.”
“Tứ tỷ tỷ đi thong thả, lát nữa Tiểu Thất sẽ tìm tỷ nói chuyện.” Minh Yên cười đáp, phất tay tiễn Lan Lăng đi, thẳng đến khi bà tử nha hoàn bên cạnh Lan Lăng đi hết, Minh Yên mới phát giác thân thể như đứng không vững, cả người lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tuyết Hủy và Liên Song bị dọa sợ, hai người bước nhanh tới mỗi người một bên kẹp lấy Minh Yên không để cho người ở đây phát hiện sự khác thường của nàng, dìu Minh Yên xoay người đi đến lương đình nhỏ bên cạnh. Đi vào trong đình ngồi xuống, Minh Yên nghiêng người dựa vào lan can, nhìn đóa hoa bay bổng trong gió yên lặng thừ người!
Tỷ ta nhân từ? Nếu tỷ ta nhân từ sao năm đó có thể đi tố giác chuyện của Lục muội muội, làm liên lụy… Chẳng lẽ cái chết của mình thật sự có liên quan đến Lan Phương? Thế nhưng cho dù Minh Yên có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do Lan Phương làm như thế, huống chi Lan Phương mật báo cái gì mà có thể khiến mình mất đi tính mạng? Mình có thể có bí mật gì bị Lan Phương phát hiện chứ?
Minh Yên gần như nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra nguyên do vì sao, mặc dù Lan Lăng ích kỷ nhưng không phải là người có tâm kế, lại là người có tính tình nóng nảy, vừa rồi trong lúc vô tình lỡ lời nói hẳn không phải là cố ý lừa gạt nàng, nhưng Lan Lăng lại làm sao biết được? Nếu đã biết lúc trước Lan Nhụy chết có liên quan đến Lan Phương, sao mấy năm nay Lan Lăng vẫn tiếp cận gần Lan Phương như vậy?
Đột nhiên Minh Yên cảm thấy mình như đang ở trong ngày đông giá rét, rõ ràng đang là giữa trưa nắng ấm cảnh đẹp, nàng lại cảm thấy toàn thân rét run, sắc mặt tái nhợt. Chuyện Lan Nhụy chết dường như càng ngày càng phức tạp, Đại phu nhân, Lan Phương, Lan Lăng đóng vai diễn gì ở trong này? Ai là kẻ chủ mưu ai là đồng lõa, trong lúc nhất thời Minh Yên hoàn toàn không sắp xếp rõ ràng được, lúc này mới phát hiện nếu muốn đào ra chuyện năm đó thật sự một quá trình vô cùng gian khổ.
Đại phu nhân và Lan Cúc là người cầm quyền trong hậu viện này, một người đã xuất giá, Minh Yên không thể gây thiệt hại gì, như vậy chỉ còn lại Lan Phương và Lan Lăng, tâm tư Lan Phương kín đáo e rằng không dễ dàng ra tay, xem ra mình chỉ có thể ra tay chỗ Lan Lăng.
Mâu thuẫn lớn nhất hiện nay của Lan Lăng và Lan Phương là ở chỗ mối hôn sự bên vương phủ, Lan Lăng cực kì để bụng, nếu như mình giúp đỡ Lan Lăng lấy được mối hôn sự này, Lan Lăng có thể nhè ra không? Minh Yên càng nghĩ càng cảm thấy có hi vọng, hoàn toàn không để ý đến ở nơi xa có người đang nhìn ngó về phía nàng…
*
Bởi vì Chung Dực sắp tới, cả Úc phủ lập tức trở nên bận rộn, bà tử nha hoàn đi qua đi lại không ngừng, mỗi lần Chung Dực đến đều khiến Úc phủ vui vẻ từ trong ra ngoài, tựa như có một nữ tế như vậy Đại phu nhân vinh hiển biết bao. Nguyên một đám người ai cũng mặt mày cười tươi như hoa, ngay cả bước chân nặng nề trong ngày thường cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thập Nhất di nương đứng ở nơi xa nhìn Minh Yên ngồi ở trong lương đình đưa lưng về phía nàng ta như đang ngắm hoa, nhưng không biết tại sao nàng ta lại cảm thấy tấm lưng kia dường như nặng ngàn cân, cho dù nàng ta đứng cách xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đè nén kia.
Thập Nhất di nương khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, nếu mình đoán không lầm, Thất tiểu thư này là người có bí mật. Nghĩ tới đây Thập Nhất di nương quyết định về viện của mình trước, nàng ta biết hôm nay Nhị cô gia tới, cũng biết Nhị cô gia cao quý kia là nữ tế Đại phu nhân cực kỳ đắc ý. Nàng ta không muốn lên trước rước lấy nhàm chán, ngẫm lại vẫn nên để hôm khác tìm cơ hội nói chuyện với Minh Yên.
Quyết định chủ ý, Thập Nhất di nương thuận theo hành lang khoanh tay đi đến viện Thiên của mình, từ hành lang khoanh tay này đi lên trước đến lối rẽ sẽ tách ra, một đường là đến Thiên viện nơi nàng ta ở, một đường khác là viện của các vị tiểu thư. Đến chỗ rẻ Thập Nhất di nương đi về hướng viện của mình, qua lối rẽ chính là một giàn hoa tử đằng dày đặc, Thập Nhất di nương đi đến nơi che khuất hoàn toàn cả người mình, ngừng bước chân, nhìn cây dâm bụt đang nở ở trước mặt khom lưng ngắt một đóa, khóe môi hiện lên nụ cười nhạt, cuộc sống có gió mát có ánh nắng có hoa tươi thật sự là một loại hưởng thụ thích ý.
Thập Nhất di nương vươn tay cài hoa lên búi tóc, tâm tình cũng trở nên sáng sủa, lúc này mới cất bước đi, đứng lâu ở dưới ánh nắng mặt trời sẽ cảm thấy nắng nóng khó chịu, đang muốn xoay người quay trở lại hành lang khoanh tay, chợt nghe thấy tiếng nói chuyện trầm thấp, theo bản năng nín thở lặng lẽ trốn vào trong giàn hoa tử đằng che kín cả người.
Thập Nhất di nương thông qua kẽ hở của cành lá cây tử đằng nhìn ra ngoài, thì ra là Ngũ tiểu thư và nha hoàn thiếp thân Thư Điệp đang nói chuyện. Thập Nhất di nương thở dài, nếu biết là hai người bọn họ thì mình trốn làm cái gì, cũng chẳng nghe được tin tức hữu dụng nào từ bọn họ. Ở trong phủ này có ai mà không biết Ngũ tiểu thư là người không tranh danh đoạt lợi nhất, cũng là người lương thiện nhất, ở trong hậu viện này vẫn chưa có ai không phục cả. Bản thân vốn định nghe lén muốn đào ra chút tin tức hữu dụng, vừa thấy bọn họ thì lập tức có chút mất hứng, trong lòng đành phải âm thầm cầu nguyện hai người họ mau đi đi, nàng ta ở trong giàn hoa này sẽ buồn chết mất.
Trong lúc Thập Nhất di nương sốt ruột, chợt nghe thấy Lan Phương nói: “Chuyện này nhất định phải làm cho kín đáo, đợi đến lúc có tin tức của ta thì cứ dựa theo kế hoạch mà hành động.”
Thư Điệp cười nói: “Tiểu thư yên tâm, hôm nay nàng ta tuyệt đối không chạy thoát được, không nhìn lại mình xem có thân phận gì, cả gan dám tranh giành cùng người, đúng là chán sống mà.”
“Em sai rồi, muội ta chưa từng tranh giành với ta, nhưng ta lại có thể cảm nhận được nguy cơ muội ấy mang đến cho ta. Úc Minh Yên này thật sự khiến ta nhìn không thấu, nếu nhìn không thấu hiểu không rõ thì không thể cho phép muội ta ngăn cản chuyện của ta, em chỉ cần nhớ kỹ lời của ta là được, đừng quản đến mấy chuyện khác…”
Thập Nhất di nương nghe đến đó kinh sợ xuất ra một thân mồ hôi lạnh, có đánh chết nàng ta cũng không nghĩ ra nhìn Ngũ tiểu thư miệng Phật tâm từ lại muốn mưu tính Thất tiểu thư, thật sự khiến người ta rất kinh ngạc, không đúng, là hoảng sợ! Thập Nhất di nương nghĩ mãi không hiểu tại sao Lan Phương lại nhằm vào Minh Yên, thế nhưng nàng ta biết cơ hội của nàng ta đến rồi, chỉ cần lần này nàng ta có thể móc nối được quan hệ với Minh Yên thì sau này sẽ có nhiều chuyện rất dễ làm.
Nghĩ tới đây Thập Nhất di nương lập tức vểnh tai nghe hai chủ tớ thấp giọng mật đàm, bởi vì đi chậm cho nên có thể nghe thấy được một chút, nhưng sau đó các nàng rẽ ngoặt đi rất nhiều chuyện ở phía sau không nghe được, Thập Nhất di nương chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy gì mà trâm ngọc, rồi gì mà uống rượu, còn có đợi trong thư phòng, còn lại thì không nghe rõ được, nàng ta không khỏi nôn nóng xuất ra mồ hôi đầy người, liều mạng chỉ nghe được có một nửa, đây không phải vội chết người sao?
Thập Nhất di nương ở bên trong giàn hoa ngột ngạt đến mức mồ hôi đầm đìa, quét mắt nhìn bốn phía phát hiện lúc này không có ai mới bước nhanh đi về phía viện của mình, có một số việc nàng ta phải suy nghĩ cho kỹ, phải lần ra đầu mối mới được.
*
Minh Yên nghỉ ngơi ở trong sân một lát, nghe thấy có người nói chuyện thì khẽ cau mày, nhìn Ký Dung nói: “Tỷ ra xem ai ở bên ngoài?”
Ký Dung vội vàng thả châm tuyến trong tay vào sọt rồi lên tiếng đáp đi ra ngoài, rất nhanh vén rèm đi vào, nhìn Minh Yên nói: “Thập Nhất di nương đến, có gặp không ạ?”
Thập Nhất di nương? Minh Yên có chút kinh ngạc, sao lúc này Thập Nhất di nương lại đến chỗ của nàng? Mặc dù Minh Yên có chút nghi kị nhưng vẫn nói: “Mời vào đi.”
Ký Dung gật đầu một cái, tiến vào lần nữa thì ở sau lưng Thập Nhất di nương đi vào cùng, Minh Yên vội vàng đứng dậy cười nói: “Sao di nương lại tới đây? Ngoài trời rất nóng, mau ngồi xuống đi.” Minh Yên để Thập Nhất di nương ngồi xuống đối diện mình, Thập Nhất di nương hành lễ với Minh Yên trước, lúc này mới nghiêng người ngồi xuống. Mặc dù di nương là chủ tử, nhưng trước mặt tiểu thư thiếu gia vẫn là nửa nô tài, cho nên Thập Nhất di nương chưa có hài tử bên người vẫn không dám sơ ý, hành lễ với Minh Yên cũng đầy đủ thành ý, cộng thêm Thập Nhất di nương vốn muốn hợp tác với Minh Yên, bởi vậy càng cung kính hơn.
Trong lòng Minh Yên âm thầm lấy làm lạ, nhìn Thập Nhất di nương tính toán trong lòng vì sao nàng ta lại đến đây, theo Minh Yên thì Thập Nhất di nương là một nữ tử vô cùng thông minh, nhưng lúc này nàng ta tới tìm mình là có chuyện gì đây?
Sau khi Thập Nhất di nương ngồi xuống thì nhìn Minh Yên cười nói: “Mấy ngày trước vốn muốn đến bái kiến Thất tiểu thư, chỉ là tiểu thư cũng biết sau khi ta rơi xuống nước thì cần phải nghĩ dưỡng cho tốt, không dám tùy tiện hoạt động.”
Minh Yên ân cần hỏi han: “Thân thể di nương vẫn còn tốt chứ? Sau này vẫn nên cẩn thận chút, may mà là mùa hè, nếu là mùa thu đông thì quả thực sẽ mất mạng.” Thập Nhất di nương không nói vào chủ đề, Minh Yên cũng vòng vèo theo nàng ta, nói chuyện phiếm một hồi lâu, Thập Nhất di nương thầm thấy Thất tiểu thư này đúng là nói chuyện cẩn thận, không dò xét sao mình đến đây mà cứ thế thờ ơ, nàng ta dứt khoát không vòng vèo nữa, cân nhắc nói: “Thất tiểu thư có từng đắc tội với Ngũ tiểu thư không?”
Trong lòng Minh Yên sững sờ, kinh ngạc nhìn Thập Nhất di nương, hỏi: “Sao di nương lại nói ra lời này, từ khi Minh Yên vào phủ cho đến giờ chưa từng cãi nhau với Ngũ tỷ tỷ lần nào, tại sao lại đắc tội được?”