Trung Thu đi qua, cuộc sống bình yên được một khoảng thời gian dài, dù là Mục Trắc phi hay Nhị thiếu phu nhân đều yên tĩnh, nhìn thấy Minh Yên cũng không châm chọc khiêu khích như trước kia, mỗi ngày đi thỉnh an lão Vương phi tất cả mọi người đều hoà thuận vui vẻ, tựa như đó giờ chưa từng xảy ra chuyện gì không vui vậy.
Quả nhiên Úc Duy Chương được thả về lại Úc phủ ngay ngày Trung Thu, qua hôm sau, Lan Cúc hẹn Minh Yên và Lan Lăng cùng về nhà vấn an Úc Duy Chương, ba người đều trở về, tuy nhiên ba nữ tế lại không trở về, không biết là ngẫu nhiên hay cố ý, vẻ mặt Đại phu nhân có hơi không tốt, Thập Nhất di nương vẫn giúp đỡ chủ trì việc bếp núc, thân thể Cửu di nương càng ngày càng nặng nề, Lan Phương vẫn một mình như trước, dường như không hề sốt ruột chuyện xuất giá, Đại phu nhân vốn có nói sẽ nhanh chóng gả Lan Phương đi, nhưng không biết tại sao lại cứ kéo dài, nhìn thần sắc Lan Phương, Minh Yên biết nhất định là Lan Phương đã nói gì đó với Đại phu nhân.
Không biết Chung Dực dùng thủ đoạn gì khiến Thiên Hương và Hồng Tụ như bốc hơi khỏi thế gian, đám người Chu Hạo Khiên Tống Tần Trịnh Trí trong hai tháng liên tục không tìm được người, đây có thể là tổn thất nặng nề nhất trong đời ba người, ngược lại khơi dậy ý chí chiến đấu của bọn họ, gần đây ba người họ thường xuyên tụ tập lại một chỗ bàn chuyện, không biết đang mưu tính chuyện gì.
Minh Yên cũng không có nhàn rỗi, bên lão Vương phi, Tiền ma ma đã lấy danh sách đồ cưới mở kho lớn ra, sau khi kiểm tra từng món đồ cưới của thân mẫu Chu Hạo Khiên thì chuyển toàn bộ vào trong kho của Minh Yên ở Vô Vi Cư, chỉ có điều gom những món này xong phải mất mấy ngày. Thôn trang và cửa hàng của Minh Yên đã đưa tiền thu năm nay tới, sau khi thu hoạch vụ thu, sổ sách tổng hợp một năm là quy luật, Chu Hạo Khiên sớm đã tìm cho Minh Yên một nữ thu chi, cộng thêm trước đó Chu Hạo Khiên sớm phái quản sự vào điền trang và cửa hàng, cho nên các quản sự đều không dám có mờ ám gì, ngay cả nữ thu chi cũng nói đây là sổ sách sạch sẽ nhất mà nàng ấy xem trong mấy năm qua.
Tiền lời của hai cửa hàng và các điền trang cũng được hai ba ngàn lượng, Minh Yên cảm thấy rất tốt, rất là vừa lòng, nhớ tới lúc trước Úc Duy Chương đem những đất đai màu mỡ này cho mình, ánh mắt của Đại phu nhân hận không thể xơi tái mình, hôm nay nghĩ lại đúng là nằm ngủ cũng muốn cười.
Thời tiết lạnh dần, Minh Yên càng không muốn động đậy, trong phòng đã đốt long noãn, so với mùa đông ở Úc phủ thì ấm áp hơn rất nhiều, ở cửa cũng treo đầy màn nỉ, cách cửa sổ nhìn ra ngoài sân rất hiu quạnh, mùa đông vạn vật đều ẩn mình, càng thêm tịch mịch hơn, chỉ có gió bắc vù vù không ngừng tàn sát bừa bãi, khiến người ta cảm thấy cô tịch.
Bạch Hinh đang thêu thùa, vươn tay nhẹ nhàng khèo khèo Liên Song, ý bảo nàng ấy nhìn Minh Yên, Liên Song buôn vải thêu trong tay, nhìn thấy Minh Yên lại đang ngẩn người thì cười nói: “Chủ tử, nếu người buồn chán quá thì không bằng tụi nô tỳ chơi mạt chược cùng người nhé.”
Minh Yên lắc đầu, nói: “Mấy người bận chuyện của mấy người đi, ta ngồi một lát, cả người lười nhát, chẳng muốn động đậy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bạch Hinh nhìn Minh Yên cười nói: “Tiểu tuyết[1] sắp đến rồi, đợi hết trận tuyết đầu tiên của mùa đông chúng ta đắp người tuyết ở trong sân đi, vậy mới thú vị.”
[1] Tiểu tuyết (tiết) vào ngày 22, 23 tháng 11.
Minh Yên chỉ cười nhẹ, cũng đáp một tiếng, trong lòng lại đang suy nghĩ đến Lan Phương thật sự nhịn được, đã vào đông rồi lại không có động tĩnh gì, sổ sách trong tay tỷ ta định dùng thế nào? Tỷ ta nắm chắc Chu Hạo Khiên sẽ vì quyển sổ sách đó mà cưới tỷ ta vào vương phủ, nhưng Minh Yên biết lúc này tuyệt đối không thể nào, dựa theo tính tình lúc trước của Lan Phương, nhẫn nại lâu như vậy rồi cũng nên động thủ rồi, chần chừ bất động, muốn làm gì đây?
Bạch Hinh và Liên Song nhìn thấy Minh Yên đang suy nghĩ cũng không dám quấy rầy, hai người nhẹ nhàng làm xong châm tuyến, chỉ có thụy thú[2] Kỳ Lân nhỏ trên bệ cửa sổ không ngừng nhả ra mùi thơm nhàn nhạt, làm cho căn phòng tăng thêm chút linh động.
[2] Thụy thú: thú vật may mắn.
Qua một hồi lâu, Chu Hạo Khiên trở về, Bạch Hinh và Liên Song hành lễ, dâng trà xong thì lui xuống.
Minh Yên xuống sạp tự tay cởi áo choàng lông chồn bên ngoài y sam cho hắn, vươn tay treo lên móc áo, cười nói: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Tay Chu Hạo Khiên có hơi lạnh, Minh Yên cầm lò sưởi đồng nhỏ điêu khắc hỉ thượng mi sao[3] dùng đũa đồng gẩy gẩy tro, thêm than chỉ bạc bỏ vào trong tay Chu Hạo Khiên, nói: “Cầm cho ấm tay, sao lại lạnh thế?”
[3] Hỉ thượng mi sao:
Chu Hạo Khiên cười một tiếng: “Không sao, chẳng qua cưỡi ngựa trở về bị gió thổi nên tay lạnh thôi.” Cầm lò đồng ấm áp Chu Hạo Khiên nở nụ cười, cúi đầu nhìn hoa văn phiền phức trên lò đồng, lơ đãng nói: “Lúc trở về ở trên đường tình cờ gặp một người.”
Minh Yên hơi ngẩn ra, buông chén trà trong tay xuống, nàng biết Chu Hạo Khiên sẽ không vô duyên vô cớ nói mấy câu vô nghĩa, không chừng có đoạn sau, vì vậy nhìn chằm chằm hắn, không nói một lời.
“Ta thấy xe ngựa kia quen mắt, dường như đã gặp ở đâu rồi, vì vậy dừng ngựa nhìn xem thì thấy là xe ngựa nhà mẹ đẻ nàng, ngồi trên xe ngựa là Đại phu nhân và Úc Lan Phương mới từ miếu Dược Vương quay về.” Chu Hạo Khiên nói đến đây thì ngừng lại, không nói tiếp, chỉ nhìn Minh Yên.
Trong lòng Minh Yên nẩy lên, khó trách hôm nay tâm thần luôn không yên, khó trách luôn nghĩ tới vì sao Lan Phương vẫn chưa ra tay, vừa nghĩ tới chuyện này thì nó lại tới. Nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Chàng có xuống ngựa tiến lên chào hỏi không?”
Chu Hạo Khiên cười lạnh nói: “Nếu là người khác thì thôi, đằng này là đích mẫu của nàng, có không muốn cũng phải đi qua, đúng không?”
“Sau đó thì sao? Nếu không xảy ra chuyện gì chàng sẽ không nghiêm túc nói chuyện này với ta, hai mẫu tử ấy lại giở trò quỷ gì à?” Minh Yên nắm chắc nắm tay, thở dài một tiếng.
“Xe ngựa bị hư, muốn ta đưa bọn họ về.” Chu Hạo Khiên nói.
“Sao lại đưa? Nếu đưa rồi gặp nguy hiểm thì sao, e là như kẹo mè xửng dính người không gở ra được.” Nói đến đây thì dừng lại, vẻ mặt châm chọc nói: “Chỉ sợ không phải trùng hợp bị hư, là đang ôm cây đợi chàng đấy.”
“Ta cũng thấy vậy, với kinh nghiệm ngày trước của nàng, ta không xuống ngựa, chỉ dặn dò tùy tùng mượn một chiếc xe ngựa của cửa hàng bên cạnh đưa người về, cả quá trình ta đều không nói câu nào với vị Ngũ tỷ tỷ kia, tình ngay lý gian phải tránh hiềm nghi đúng không?” Chu Hạo Khiên cười đắc ý, nhìn Minh Yên mặt mày cong cả lên.
“Kế đầu tiên không thành sẽ còn quay lại, Lan Phương không gả ra ngoài, trước sau vẫn sẽ hậu hoạn vô cùng.” Minh Yên tức đến xanh cả mặt, Đại phu nhân thật đúng là người khiến người ta phát điên, nếu nhẹ dạ tin theo lời của Lan Phương, rốt cuộc Lan Phương đã nói gì với Đại phu nhân, khiến Đại phu nhân giúp đỡ tỷ ta không chút kiêng nể gì ở trên đường cái dùng thủ đoạn vụng về đợi Chu Hạo Khiên?
Chu Hạo Khiên híp mắt gật đầu nói: “Cái người tên Tống Thanh Bình này ham bài bạc, mặc dù ham bài bạc nhưng mỗi lần đều thua ít thắng nhiều, còn có một biệt danh là bàn tay vàng, có chút danh tiếng ở Kinh thành. Phần lớn người ham bài bạc đều có tâm tính háo thắng không chịu thua, hôn sự của hắn và Úc Lan Phương đã định rồi, nhưng bản thân hắn lại không để chuyện này vào lòng, cùng lắm cho rằng nữ nhân cũng như y phục, thê tử cũng chỉ là bộ y phục mặc lâu dài, không thể tùy tiện vứt bỏ, giống quan phục vậy, mấy chục năm như một ngày không thể thay đổi.”
Minh Yên nghe Chu Hạo Khiên nói trong lòng dần dần rộng thoáng, cười nói: “Ta đã nói từ sớm ra tay ở trên người Thế tử Nam Dương Hầu sẽ khá dễ dàng hơn một chút, mấy ngày này chàng bận nhiều việc, còn phải đối phó với Chung Dực quả thật cực khổ. Chuyện Lan Phương ta không muốn tỷ ta có dính líu quá nhiều đến chúng ta, kết thúc sớm một chút càng tốt hơn.”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nhẹ nhàng nói: “Nàng cho rằng Tống Thanh Bình chính là một quần là áo lượt? Mười lần đánh cuộc chín lần thua, còn hắn lại đánh mười thắng chín…”
Trong lòng Minh Yên chấn động, ấn đường cau lại, nói: “Ý của chàng là mối hôn sự này không thỏa đáng?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Tục ngữ nói Vương Bát nhìn đậu xanh, chỉ sợ là hợp mắt, tâm tư Úc Lan Phương thâm độc, liên tục ra tay. Tống Thanh Bình và nàng ta đều cùng một mloại người, nếu hai người này vừa mắt nhau một là đồng tâm hiệp lực, còn không là oan gia tương kính như băng, nhưng theo ta nghĩ xác suất vừa mắt lớn hơn một chút.” Chu Hạo Khiên khẽ nói, trong đôi mắt sáng loáng lay động ánh sáng, từng đợt ý lạnh tràn ra.
“Nếu là vậy, e rằng sau này không tiện giải quyết.” Minh Yên nhíu mày nói, Lan Phương co được dãn được, thật sự muốn gả qua đây, vào bước đường cùng e rằng sẽ khiến mình nghĩ đủ mọi cách để lấy được niềm vui của Tống Thanh Bình, đợi có được đứa bé đứng vững gót chân rồi thì không sợ gì nữa, đến lúc đó mặc dù tỷ ta không thể làm gì được nàng nhưng khiến nàng chịu ấm ức vẫn có thể làm được.
Chu Hạo Khiên im lặng, Minh Yên cũng không thúc dục hắn, biết mỗi quyết định tiếp theo lúc này của hắn đều có quan hệ mật thiết đến triều cục, Minh Yên không thể giữ chân sau của hắn được.
“Cũng không có gì là không tiện giải quyết, ta và Tống Thanh Bình vốn không cùng trên một chiếc thuyền. Nhưng, Tống Thanh Bình này còn đoàn tụ, sau này Úc Lan Phương không chỉ phải tranh thủ tình cảm với nữ nhân, còn phải tranh thủ tình cảm với nam nhân, cũng đủ khiến tỷ ta bận rộn rồi.” Tâm tình Chu Hạo Khiên đột nhiên trở nên tốt đẹp, cười gian nói: “Mấy hôm trước Tống Thanh Bình có bao nuôi một đào kép, là một nam nhân khuynh quốc khuynh thành với có đức hạnh rất xứng đôi, thật sự là đầu thai sai rồi, lúc này đang nóng hổi lắm đấy, thời gian tới Úc Lan Phương gả qua nhất định là trông coi phòng không rồi.”
Minh Yên nghe vậy thì xấu hổ, xì một tiếng khinh miệt, nói: “Thật đúng là trùm háo sắc.”
Chu Hạo Khiên bèn nở nụ cười, nhìn Minh Yên nói: “Đây thì tính là gì đâu, nước Đại Chiêu chúng ta vẫn rất bảo thủ, trên dưới cả nước Đông Trì chuộng nam phong, nhà có tiền nuôi một nam sủng thì có là gì, còn có thể quang minh chính đại dẫn ra cửa nữa kia. Hoàng thượng Lăng Dương Quân của nước Đông Trì có hậu cung ba nghìn nam sủng còn nhiều hơn nữ nhân, là do nàng không biết thôi.”
Đúng là Minh Yên không biết thật, Minh Yên chỉ biết đơn giản là phía Đông của nước Đại Chiêu là nước Đông Trì, phía Nam là nước Kiêu Dương, phía tây là nước Tây Nhung mà thôi, còn về phong thổ của mấy quốc gia đó thì không biết gì cả, nghe thấy Chu Hạo Khiên nói vậy thì nhất thời kinh ngạc vô cùng, hồi lâu mới lên tiếng: “Thật thương xót cho nữ nhân.”
“Cho nên Lan Phương gả đi cũng không có gì là không tốt, có đúng không?” Chu Hạo Khiên nở nụ cười.
Minh Yên cười khổ nói: “Mối hôn sự này thật sự là ván đã đóng thuyền, nhưng Lan Phương vẫn muốn dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, nếu bị Tống Thanh Bình biết vị hôn thê của mình lại có ý nghĩ hồng hạnh vượt tường thì cũng đủ để khiến tỷ ta chịu khổ rồi.”
Chu Hạo Khiên xin thề hắn thật sự chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, nếu Úc Lan Phương không biết sống chết, hắn sẽ không do dự đẩy nàng ta một phen, sớm muộn gì Úc Lan Phương sẽ ngoan ngoãn tự tay giao quyển sổ kia ra.
***
Trung Nguyên Đại Lục được chia làm bốn, bốn nước mỗi nước một vẻ, không xâm phạm lẫn nhau. Nước Đại Chiêu tuân theo truyền thống triều Đại Hán, tôn nho tôn khổng, tự xưng là nước lễ nghi. Nước Kiêu Dương ở phía Nam, bốn mùa như xuân, là một quốc gia tiên hoa đua nở, chỉ là phần lớn người của nước Kiêu Dương vô cùng gian xảo, rất nhiều tâm tư, mà dân phong thì cởi mở, là một quốc gia khá quái dị. Nước Đông Trì, trên dưới cả nước chuộng nam phong, một nam nhân cưới một thê tử, có ba nam sủng là chuyện vô cùng bình thường, nếu bên cạnh nam nhân nào không có nam sủng ngược lại sẽ khiến người khác xem thường. Nước Tây Nhung, dân phong bưu hãn, cả nước thượng võ, nam nữ già trẻ biết cưỡi ngựa, cưỡi ngựa bắn tên như ăn cơm uống nước, dã tâm của nước Tây Nhung rất lớn, chỉ có điều nước Đại Chiêu hợp tác với nước Đông Trì, nước Kiêu Dương kết thành liên minh, nước Tây Nhung không dám manh động, cho nên mới trăm năm thịnh thế, quốc thái dân an.
Mấy năm nay biên cảnh không ngừng bị quấy rầy, năm đó Phi Ưng vệ uy chấn biên quan đã từng khiến nước Tây Nhung nghe tiếng đã thấy khiếp đảm, nhưng từ khi lão Vương gia qua đời, Vũ Ninh Vương đương nhiệm không biết tiến thủ, cộng thêm năm đó ở cốc Huyết Lang Phi Ưng vệ đã bị tiêu diệt toàn bộ, nước Tây Nhung từ từ hung hăng ngang ngược trở lại, nhất là mấy năm nay Phi Ưng vệ không có ý khôi phục, biên cảnh càng ngày càng không an tĩnh, lâu lâu có khoái mã tập kích bất ngờ là chuyện như cơm bữa, quân và dân ở biên cảnh không chịu nổi sự quấy nhiễu, đặc biệt là mấy tháng này mật báo bay về phía Kinh thành nhiều như bông tuyết, vị cửu ngũ chí tôn cao cao tại thượng kia giận dữ mấy lần, muốn phái một đại tướng đi trấn thủ biên quan, tuy nhiên trên triều đình lại không có ai tự đề cử mình, đã nhiều ngày lâm vào cục diện bế tắc, trong triều đình sợ bóng sợ gió, các vị hoàng tử rục rịch ngóc đầu dậy.
Minh Yên chỉ thỉnh thoảng nghe Chu Hạo Khiên nói về chuyện triều chính, từ hàng chân mày nhíu chặt cũng biết sự việc có phần khó khăn, Minh Yên là một phụ nhân nội trạch, không giúp đỡ được gì, chuyện có thể làm chính là bảo vệ tốt hậu viện mà thôi. Nhưng ở trong hậu viện cũng có thể nhìn ra đầu mối, ví dụ như gần đây vương phủ có rất nhiều khách đến, Đại thiếu gia Chu Hạo Nam ứng phó không nổi, canh giờ ra ngoài mỗi ngày của Nhị thiếu gia Chu Hạo Thần rõ ràng tăng lên rất nhiều, ngay cả Đại thiếu phu nhân xưa nay thần sắc yên ổn cũng thỉnh thoảng lộ ra mấy phần phiền muộn.
Tin tức trong triều chặt chẽ, hậu viện an bình hơn rất nhiều, mọi người đều biết một đạo lý, vương phủ tốt bọn họ mới có thể tốt, lúc này lão Vương phi trông coi rất chặt chẽ ai cũng không dám gây chuyện, tất cả mọi người đều cẩn thận, lúc trận tuyết đầu tiên xuất hiện, rốt cuộc vẫn phải tuyên bố Hoàng bảng tìm kiếm Phi Ưng lệnh, cả nước xôn xao, lúc này mọi người mới biết thì ra Phi Ưng lệnh đã sớm không có ở vương phủ Vũ Ninh, trong lúc nhất thời vương phủ Vũ Ninh bay lên nơi đầu sóng ngọn gió, bởi vì chuyện mất Phi Ưng lệnh, mặc dù không phải lỗi của Vũ Ninh Vương đương nhiệm nhưng vẫn bị Hoàng thượng quở mắng một phen, vương phủ lập tức rơi vào tình thế bấp bênh.
Phong ba tới quá đột ngột, cả vương phủ không có chút phòng bị, trong lúc nhất thời hết sức yên tĩnh, nhân tình lạnh lùng không phải bàn cãi… Minh Yên vô cùng lo lắng, vươn tay đặt lên bụng, vừa rồi mới biết được mình mang thai từ miệng Thái y, vốn là chuyện vô cùng tốt, chỉ là hài tử này tới không đúng lúc…