Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm nay Minh Yên mãi không vào giấc, nàng đành phải chờ Chu Hạo Khiên về hỏi cho rõ, nhưng chờ tới nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng của Chu Hạo Khiên, ngay cả Bạch Hinh cũng cả đêm nay không về. Trái tim Minh Yên nặng trĩu, chẳng lẽ lời đồn ở vườn là thật?

Chu Hạo Khiên chưa từng đi đêm không về, dù có việc không về thật cũng sẽ phái người hầu của mình về thông báo một tiếng, thế nhưng tới tận bây giờ vẫn không có chút tin tức…

Hài tử đã ngủ từ sớm, trong căn phòng rộng lớn chỉ có một mình Minh Yên, đám nha hoàn cũng bị Minh Yên đuổi ra ngoài, nàng cứ ngồi lặng lặng ở đó chờ, thế nhưng khi trăng đã về Tây, mặt trời ló dạng cũng không có ai trở về.

Minh Yên chỉ cảm thấy hai mắt khô khốc, nỗi niềm đau khổ tuyệt vọng chảy dọc từ trên xuống dưới, Bạch Mẫu Đơn vừa xuất hiện, Chu Hạo Khiên lập tức không về ngủ, chẳng lẽ hắn đi gặp người tình cũ? Bạch Hinh thì sao? Tỷ ấy đang làm gì?

Minh Yên suýt quên, Bạch Hinh vốn là người của Chu Hạo Khiên, bây giờ Chu Hạo Khiên bảo nàng ấy đi hầu hạ người khác thì tất nhiên nàng ấy phải đi. Chẳng trách mấy ngày nay nàng ấy cứ lén la lén lút, mình hỏi thế nào cũng không chịu nói thật, nghĩ tới đây Minh Yên chỉ cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nếu là vậy thật thì mình nên làm gì?

Nàng không muốn tin tưởng mấy lời đồn nhảm nhí này, nàng muốn nghe chính miệng Chu Hạo Khiên nói, chỉ cần hắn nói một câu không, nàng sẵn sàng tin tưởng hắn, thế nhưng… Cả đêm qua hắn lại không về!

Minh Yên nghe thấy tiếng bước chân, biết là đám nha hoàn, rèm được vén lên, người tới là Tuyết Hủy, vừa thấy Minh Yên vẫn mặc xiêm áo tối hôm qua, Tuyết Hủy kinh ngạc bật thốt: “Chủ tử, chẳng lẽ cả đêm qua người không ngủ?”

Minh Yên nghe thấy giọng của nàng ấy thì quay đầu nhìn, cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Tuyết Hủy, tỷ hầu hạ ta rửa mặt thay xiêm y.”

Tuyết Hủy cứ cảm thấy Minh Yên khác thường, nhưng không nói được là khác thường ở đâu, vẫn gật đầu đỡ Minh Yên vào tịnh phòng.

Khi tia ban mai đầu tiên chiếu rọi, Minh Yên đã dùng xong điểm tâm, đáng lẽ nàng phải ăn không ngon miệng, nhưng chẳng biết tại sao rõ ràng không đói bụng mà lại rất muốn ăn, ăn mãi đến khi không ăn được nữa mới ngừng lại.

Lúc đám nha hoàn vào thu dọn bát đũa, thấy quá nửa đồ ăn không còn thì sợ khiếp, không ai dám nói chuyện, nhanh tay thu dọn rồi lui xuống.

Tối qua Minh Yên nghe được tin này thì cũng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, gần như toàn bộ vương phủ đều biết chuyện này, khi mấy người tiến vào, Minh Yên nhìn thái độ của bọn họ là biết, nhất định là bọn họ cũng nghe thấy.

“Tiểu Vương gia không phải người như vậy, nô tỳ tin trong chuyện này nhất định có uẩn khúc, chủ tử, người không thể mắc lừa, nói không chừng là tiểu nhân đang quấy phá đấy.” Liên Song cắn răng nói, lúc nói chuyện hai mắt còn lia về hướng sân viện của Tần Trắc phi.

Minh Yên chỉ mỉm cười, bây giờ nàng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ cười chứ không nói lời nào.

“Đúng vậy, Liên Song nói rất đúng, tình cảm tiểu Vương gia dành cho chủ tử, ai có thể hiểu rõ hơn chúng ta, vậy nên nói không chừng trong này có uẩn khúc gì đó thật. Mấy ngày nay Bạch Hinh ra ngoài nhất định là đang điều tra việc này.” Tuyết Hủy cũng cảm thấy Liên Song nói có lý, mở miệng phụ họa theo.

Minh Yên nhìn miệng thú bằng vàng đặt trên bệ cửa sổ nhả ra từng làn khói trắng, từng làn khói phiêu du trong không khí, dần dần biến mất không thấy nữa, hóa thành hư không.

“Mọi người không cần lo cho ta, ta sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, trước khi không biết rõ, không ai có thể cướp được gì từ ta.” Ánh mắt của Minh Yên trở nên kiên cường, sự bàng hoàng bất an tối qua như đã dẫn biến mất không thấy gì nữa.

Lời đồn như ôn dịch, tốc độ lan truyền rất nhanh, khiến người ta khó thấy được dấu vết.

Hôm nay Minh Yên vừa ra khỏi cửa đã có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt quan sát mình, mặc dù chớp mắt đã biến mất nhưng cảm giác sắc bén kia vẫn khiến Minh Yên như đứng ngồi không yên.

Minh Yên điềm nhiên đón nhận đủ loại ánh nhìn, mãi cho đến sảnh Phương Thảo, khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn của Tần Trắc phi, Minh Yên lại cảm thấy hoảng loạn.

“Nghe nói đêm qua tiểu Vương gia không hồi phủ, thật thế à?”

“Tiểu Vương gia bề bộn công việc, trước kia cũng không phải chưa từng có chuyện như vậy, có gì kỳ quái chứ?” Minh Yên mỉm cười, lớp son phấn dày che đi sắc mặt tái nhợt của nàng.

“Đúng vậy, tiểu Vương gia không phải Hạo Nam, không thể ở nhà cả ngày.” Mục Trắc phi nhìn Tần Trắc phi, mở miệng nói.

Sắc mặt Tần Trắc phi cứng đờ, không nói thêm gì nữa. Mục Trắc phi nhìn Minh Yên, cười nói: “Xưa giờ biết con hiền đức rộng lượng, tiểu Vương gia bộn bề công việc, con có thể hiểu là tốt. Nhưng mà cũng không thể chiều theo nó, vẫn nên chú ý tới bản thân mình hơn.”

Minh Yên kinh ngạc, không ngờ Mục Trắc phi lại dùng lời ẩn ý như vậy để nhắc nhở nàng, trong lòng dâng trào cảm giác không thể nói, cứ cảm thấy đắng chát mà trên mặt vẫn phải cười nói: “Vâng, con sẽ nhắc tiểu Vương gia. Chỉ là tiểu Vương gia đã chính miệng nói với con là những ngày này rất bận, Trắc mẫu phi không cần lo lắng, qua giai đoạn bận rộn này sẽ yên ổn lại thôi.”

Ba người nói chuyện, nhìn như không  có gì quan trọng nhưng từng câu chữ lời nói lại làm người ta suy ngẫm sâu xa.

Mãi mới giao việc xong cho các quản sự, lúc này Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, theo sau lưng hai người ra ngoài sảnh Phương Thảo.

Ánh mắt phức tạp của các quản sự khiến Minh Yên cảm thấy rất khó chịu, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì, càng nghĩ càng cảm thấy phiền muộn, cả người cũng ủ rũ không có tinh thần.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, đứng trước sảnh Phương Thảo, Minh Yên nhìn một vùng sáng vàng này mà lại càng cảm thấy trong lòng thê lương, ở một nơi cô quạnh đang lặng lẽ đau thương.

Tuyết Hủy đi sau lưng Minh Yên, thấp giọng: “Chủ tử, chúng ta về đi, ở đây nắng to quá, nóng lắm.”

Minh Yên gật đầu, quay người định đi luôn nhưng không ngờ lại bị Tần Trắc phi gọi lại, Minh Yên đành phải dừng bước, nhìn Tần Trắc phi tiến từng bước lại.

“Tần Trắc mẫu phi còn chuyện gì dặn dò?” Minh Yên đã lấy lại dáng vẻ trước kia, vẻ u buồn ưu thương vừa rồi như đã cuốn theo gió bay.

Tần Trắc phi khẽ cười, xong rồi mới nói: “Tối qua dọn dẹp hòm xiểm thì phát hiện dưới đáy có cây trâm ngọc mẫu đơn trắng này, ta lớn tuổi rồi mà còn đeo cái này thì bị người ta chê cười mất. Dù sao cũng cất đi, chẳng thà cho người trẻ các con dùng.”

Minh Yên nghe vậy trong lòng đau xót, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trong tay Tần Trắc phi cầm một cây trâm ngọc mẫu đơn trắng noãn như bông, trắng như đám mây trắng kia, tỏa ra ánh sáng đẹp đẽ, nhìn là biết không phải đồ bình thường. Ngọc là thứ cần giữ gìn, đeo lâu trên người không giống cất trong rương.

Cây trâm mẫu đơn bạch ngọc này, Tần Trắc phi nói đã cất trong hòm nhiều năm, nhưng Minh Yên biết cây trâm này được bảo quản rất tốt, nhất định là có người thường xuyên đeo, cho nên mới có được ánh sáng như vậy.

Tần Trắc phi muốn đả kích mình mà cố tình chọn một cây trâm mẫu đơn bạch ngọc, cũng coi như có lòng.

“Vô duyên vô cớ sao có thể nhận đồ của Tần Trắc mẫu phi được, Minh Yên không dám nhận, xin Trắc mẫu phi thu lại.” Minh Yên mỉm cười, nhẹ giọng từ chối.

“Đừng khách sáo như vậy, bảo con cầm thì con cứ cầm đi, cất đi cũng phí, tiếc lắm.” Tần Trắc phi nhìn Minh Yên, mỉm cười nói, lập tức đưa cây trâm mẫu đơn bạch ngọc này qua.

Không chọn cái khác mà cứ phải là một cây trâm mẫu đơn, Minh Yên có ngu cũng hiểu được ẩn ý trong đó.

“Đã vậy Minh Yên đành phải cung kính không bằng tuân mệnh.” Minh Yên tươi cười thi lễ, lúc này mới đưa tay đón lấy cây trâm mẫu đơn bạch ngọc kia.

Lại không ngờ lúc một người buông tay một người đón lấy, một người trong đó không nắm chắc, cây trâm mẫu đơn bạch ngọc kia lập tức tuột khỏi khẽ tay hai người rơi xuống, tiếng vỡ vụn trong trẻo chói tai truyền đến.

Tần Trắc phi biến sắc!

Minh Yên thở dài, nói: “Tiếc cho tấm lòng của Trắc mẫu phi rồi, xem ra cây trâm mẫu đơn bạch ngọc này không có duyên với con. Nếu từ đầu tới cuối không phải của mình thì mình đưa tay lấy cũng chưa chắc đã đón được, thậm chí còn tiếc cho món đồ tốt như này.”

Tần Trắc phi tức không nói nên lời, Minh Yên nhìn bà ta một lát, điềm nhiên nói: “Số mệnh an bài có thì cuối cùng sẽ có, mà số mệnh không cho thì cũng chớ nên gượng ép, con người ấy à, vẫn nên an phận thủ thường thì hơn, trách cho cuối cùng lại thành công dã tràng, ngay cả cái mình có cũng mất đi, có đúng không, Trắc mẫu phi?”

Lúc giờ Tần Trắc phi mới tỉnh táo lại, nhìn Minh Yên nói: “Vỡ thì vỡ, chẳng qua chỉ là một cây trâm. Dù sao cây trâm cũng chỉ là một đồ vật, không biết nói không biết đi, nhưng… Con người lại khác, đúng không?”

Minh Yên khẽ cười, nói: “Con người và cây trâm sao có thể so sánh được với nhau? Một cây trâm bạch ngọc vỡ vụn ở đây, nói ít cũng phải tới hơn trăm lượng. Nhưng một nô tài mua với giá hai ba lượng thì sao có thể đánh đồng?”

Tần Trắc phi không ngờ tới lúc này rồi mà Minh Yên vẫn mạnh mẽ đến vậy, kìm nén phẫn nộ trong lòng, bình tĩnh nói: “Người có rẻ có đắt, nô tài không đáng tiền thì tất nhiên hai ba lượng, nhưng nếu là hai mẫu tử thì e rằng có tiền cũng khó mua.”

“Đã khó mua vậy thì đừng mua, xưa nay không phải không có chuyện mẫu bằng tử quý, nhưng trong vương phủ này lại không thế, không phải Tần Trắc mẫu phi cũng có nhi tử nhưng sao không thể mẫu bằng tử quý mà ngồi lên vị trí Vương phi? Vậy nên mới nói mọi thứ đều có ngoại lệ. ” Minh Yên hé miệng cười, quay người muốn rời đi, nhưng trước khi đi lại liếc nhìn chiếc trâm mẫu đơn bạch ngọc vỡ nát kia, nói: “Đã thích vậy thì sao lại để vỡ?”

Nhìn bóng lưng Minh Yên đi xa, Tần Trắc phi hừ lạnh một tiếng, bà ta hiểu ý của Minh Yên, nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói, nếu Chu Hạo Khiên thích Bạch Mẫu Đơn thật, sao lại để nàng ta lưu lạc bên ngoài? Nếu thật sự quan tâm mẫu tử nàng ta thì đã nghênh ngang đón người về phủ từ lâu rồi.

Hai tay nắm chặt, miệng Tần Trắc phi nhếch lên thành một đường coi, trong đôi mắt lóe lên ánh sáng. Đừng có đắc ý sớm, quá tự tin cũng không phải là một chuyện tốt.

Lúc trước ở Kinh thành không ai không biết chuyện giữa Chu Hạo Khiên và Bạch Mẫu Đơn, sao có thể nói không có tình nghĩa là không có thật? Chắc chắn sẽ có trò vui, mạnh miệng thì ai cũng làm được, nhưng chịu đau khổ thì chỉ có mình ngươi! Chúng ta cứ chờ xem, sao có thể đắc ý cả một đời được!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK