“Nữ nhi đã xuất giá đâu thể thường xuyên về được, sẽ bị người ta chê cười mất, cứ như không thể sống nổi ở nhà chồng vậy, thế thì chàng còn mặt mũi nào mà sống nữa chứ?” Tâm trạng của Minh Yên rất tốt, có tâm trạng nói đùa, nhìn Chu Hạo Khiên mà cười như mèo ham ăn trộm được cá.
Chu Hạo Khiên giả bộ liếc Minh Yên, nói: “Mặt mũi gì đó đã không còn từ trước khi cưới nàng rồi.”
Minh Yên sửng sờ, lập tức tỉnh táo lại, trừng Chu Hạo Khiên một cái, xong rồi lại cười. Khóe miệng cong cong, lông mày nhếch lên, cả người thư thái vô cùng, qua một hồi lâu mới nói: “Ta đã kể hết, ông ấy bị dọa sợ hết hồn vía, nhưng sau đó lại rất vui… Rất vui…”
Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên dựa vào vai mình, tuy khuôn mặt nàng bị che khuất một phần nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được trong lòng nàng đang dậy sóng, Úc Duy Chương rất vui, tức là ông ấy đã tiếp nhận chuyện không thể tưởng này, cũng bởi vậy mà vui vẻ, đúng vậy, có thể còn sống, dù là bằng cách nào thì vẫn còn sống, biết người mình thương yêu nhất may mắn sống sót, không còn gì khiến người ta kích động hơn điều này.
Chu Hạo Khiên cũng cười, không sao rồi…
Từ Úc phủ trở về đã tối, Chu Hạo Khiên tới thư phòng gặp khách, Minh Yên thì đi xem mấy hài tử, xong rồi mới gọi Bạch Hinh vào.
Bạch Hinh đã sớm biết Minh Yên gọi mình tới vì chuyện gì, hành lễ xong rồi nói: “Chủ tử, nô tỳ đã dùng hết mọi cách mà chỉ tìm được hai người từng hầu hạ tiên Vương phi năm đó, một người là nha hoàn nhị đẳng tên An Xảo của tiên Vương phi, một người là bà tử quét rác Kỳ ma ma.”
Minh Yên không khỏi nhíu mày, nói: “Một người là nha hoàn nhị đẳng, một người là bà tử quét rác, hai người này không thân cận với tiên Vương phi, sợ là chuyện bọn họ biết đều có hạn.”
Bạch Hinh gật đầu, nói: “Đúng vậy, nô tỳ cũng biết điều này, nhưng chuyện đã qua nhiều năm rồi muốn lật lại cũng không dễ dàng, hơn nữa chuyện nô tỳ tìm người được giữ kín bưng, thế nhưng nô tỳ vẫn cảm nhận được đang bị ngăn cản, rất nhiều chuyện đang tìm được nửa đường thì mất dấu, hoặc là nô tỳ vừa bắt đầu truy lùng thì đầu mối tiếp theo bị cắt đứt.”
Minh Yên không khỏi giật mình, ngẩng đầu nhìn Bạch Hinh, nói: “Ta bí mật phái tỷ đi làm, không có người thứ ba biết, nhưng tin tức vẫn bị lộ ra ngoài… Chẳng lẽ Vô Vi Cư có nội gián?”
Bạch Hinh lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Việc này thì khó mà nói, Vô Vi Cư trải qua mấy đợt sóng gió đã đổi một số người, không phải tất cả vẫn nhận được mặt người cũ trước đây, hơn nữa dù là người cũ trước đây thì cũng không thể khẳng định bọn họ còn trung thành như trước, thứ dễ thay đổi nhất trên đời này chính là lòng người.”
Minh Yên nhẹ nhàng dựa lên gối mềm, nhắm mắt suy tư, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, qua một hồi lâu mới dừng lại, chậm rãi mở to mắt, nói: “Xem ra Vô Vi Cư này cũng không an toàn tuyệt đối, tỷ đi dặn bà vú của mấy hài tử, sau này phàm là những đồ dùng, đồ ăn của hài tử thì đều phải tự mình tiếp quản, tuyệt đối không thể để xảy ra một chút sơ sẩy nào, không thể ra tay với người lớn, có lẽ hài tử sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ. Chuyện tỷ điều tra tiên Vương phi đã bị lộ, một là trong chúng ta có nội gián, hai là nếu người kia biết chúng ta có lòng nghi ngờ thì sau này không chỉ không đề phòng chúng ta mà còn ngáng chân chúng ta, từ ngày hôm nay tất cả mọi người phải giữ vững tinh thần.”
“Vâng, chủ tử yên tâm, ngày mai nô tỳ sẽ kiểm tra cẩn thận từng chút một, nhất quyết sẽ không để cho một chút nguy hiểm nào âm thầm lọt vào.” Bạch Hinh cắn răng nói, vẻ mặt sa sầm, có lẽ luôn cảm thấy Vô Vi Cư quá an toàn nên thành ra bị kẻ địch lọt lỗ hổng.
Minh Yên nói: “Tất nhiên phải vô cùng cẩn thần, bây giờ không giống ngày xưa, thêm ba hài tử thì người trong Vô Vi Cư cũng thêm gấp đôi, thành ra có hơi hỗn tạp nên chúng ta cũng không phát hiện tất cả, hiện tai tình hình đã yên ổn, chúng ta cũng nên diệt trừ, ngày mai hãy bí mật đưa hai người kia đến… Thôi được rồi, tạm thời không cần dẫn người tới, tỷ đi báo tin cho Tam Nương, để cô ấy phái mấy người đưa hai người kia tới cho ta nhìn kỹ.”
Nghe Minh Yên nói như vậy, đầu tiên là Bạch Hinh giật mình, sau đó hiểu ra thì nói: “Ý của chủ tử là những người khác tìm không thấy nhưng lại chỉ tìm được hai người này, phải chăng là có người cố tình sắp xếp?”
“Có phải như vậy không thì vẫn khó nói, nhưng ta nghĩ nếu đổi lại là ta, nếu muốn chặt đứt manh mối điều tra của kẻ địch, biện pháp hữu hiệu nhất chính là lợi dụng người mà kẻ địch muốn tìm được.” Minh Yên cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp: “May mà tỷ tinh ý, nhận ra tình hình khả nghi, cảm thấy có người trong bóng tối cản trở, nếu đổi lại là một người không tinh ý không cảm nhận được gì hết, vậy thì thật sự thất bại thảm hại rồi. Kẻ địch dùng một chiêu này rất tài, thật sự nằm ngoài dự tính của ta, xem ra người kia thông minh ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.”
“Vậy chúng ta có cần giám sát động tĩnh đằng kia không?” Bạch Hinh sầm mặt, trong hai mắt mang theo sự tàn khốc.
“Thế thì lại không cần, người kia vô cùng cẩn thận, sẽ không dễ dàng để lộ sơ hở của mình, có khi giám sát cũng không phát hiện được gì, ngược lại sẽ để lộ hành tung của chúng ta, mất nhiều hơn được.”Minh Yên nói.
“Ở trong vương phủ nhiều năm như vậy, thật sự không ngờ người lợi hại nhất lại là bà ta, trước kia chỉ cảm thấy Mục Trắc phi ngang ngược càn rỡ, không coi ai ra gì, mặc dù ái ngại bà ta nhưng không cảm thấy sợ hãi. Còn người này lại khiến mình cảm thấy lạnh buốt sống lưng, toát mồ hôi lạnh cả người, quả thật đã đánh giá thấp rồi.” Bạch Hinh cả giận nói.
“Bà ta rất nhạy bén, làm việc vô cùng chu toàn, ngay cả lão Vương phi cũng bị che mắt huống chi là người khác? Nhưng bây giờ lão Vương phi đã bắt đầu nghi ngờ bà ta, chính vì bà ta biết điều này nên dạo gần đây hành động mới lộ liễu hơn, mới có thể khiến ta nghi ngờ.” Minh Yên ngồi thẳng người, nhìn Bạch Hinh nói: “Tỷ đi đi, ngày mai là ngày ta bắt đầu tham gia vào chuyện quản lý công việc trong vương phủ, tỷ phải chuẩn bị thật kỹ càng.”
Bạch Hinh tươi cười, nói: “Điều này thì đúng, cứ tránh mãi không phải là cách, phần công việc của lão Vương phi đã được giao cho người, người cũng nên ra tay thị uy một chút, không kẻo có người không biết trời cao đất rộng, còn có suy nghĩ hão huyền muốn có được thứ không thuộc về mình.”
Minh Yên khẽ cười, nói: “Bà ta còn muốn tranh giành cho nhi tử của bà ta, chẳng lẽ không nghĩ ta cũng sẽ tranh giành cho nhi tử của ta? Hơn nữa đây là thứ vốn thuộc về tiểu Vương gia, muốn cướp thì tới đi, xem bà ta có bản lĩnh thông thiên như thế không.”
Bạch Hinh gật đầu: “Đúng vậy, trước kia bà ta không có đối thủ, nhưng bây giờ không phải trước kia, mưu trí của chủ tử hơn xa Mục Trắc phi, bà ta cũng nên biết điều ấy.”
“Chính bởi vì bà ta biết nên mới ba lần bốn bận ra tay, nhưng cũng chỉ là thăm dò thôi, sau này thì khó nói. May mà lần này phái tỷ đi điều tra chuyện của tiên Vương phi, nếu không thì ta vẫn không biết bà ta còn can thiệp vào nhiều chuyện như thế.” Minh Yên cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Tranh đấu nơi hậu viện không thể so được với tranh đấu nơi triều chính, sa trường chém giết, tỷ phải cẩn thận hơn nữa. Mặc dù Nghiên Nhi đã được phong làm Vương Thế tử, nhưng không ít trường hợp hài tử chưa trưởng thành đã chết yểu. Nếu buộc tranh cướp vị trí này, bọn họ sẽ nhắm vào Nghiên Nhi đầu tiên.”
Sắc mặt Bạch Hinh trắng nhợt, qua một hồi lâu mới nói: “Nô tỳ nhất định sẽ cẩn thận hơn, cũng sẽ dặn dò những người khác, muộn rồi chủ tử nghỉ ngơi trước đi, sáng mai sẽ bắt đầu bận rộn đấy ạ.”
Minh Yên gật đầu, Chu Hạo Khiên vẫn đang ở thư phòng không biết lúc nào mới về, Bạch Hinh hầu hạ Minh Yên vào phòng ngủ, buông tấm màn vàng nhạt hoa văn cỏ hoa xuống rồi mới lặng lẽ đi ra ngoài.
Vừa ra cửa đã thấy Liên Song và Tuyết Hủy đứng bên ngoài, Hồng Tụ và Ký Dung cũng đang dựa vào cột bên cạnh, bốn người đều không nói chuyện, nhìn thấy Bạch Hinh đi tới thì mới đồng loạt nhìn về phía nàng ấy. Năm người chạm mắt, vẫn là Liên Song nói trước: “Bạch Hinh tỷ tỷ, lúc muội mới vào phòng vô tình nghe thấy đối thoại giữa tỷ và chủ tử, trong lòng ta có hơi sợ hãi nên đã gọi các tỷ tỷ tới, muốn nghe tỷ nói rõ ràng hơn.”
Bạch Hinh biết mấy người này đều tuyệt đối đáng tin, đều là nha hoàn hồi môn của Minh Yên, suy nghĩ một chập rồi cười nói: “Mọi người không tìm ta thì tối nay ta cũng tìm tới từng ổ chăn của mỗi người, ta cũng có chuyện muốn nói với mọi người, vào phòng ta rồi nói.”
Mấy người Liên Song gật đầu, đi theo Bạch Hinh vào phòng của nàng ấy, ánh trăng dịu nhẹ xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào, trong phòng tối om có thể nhìn thấy bóng người. Bạch Hinh lấy ra cây châm lửa thắp đèn, mời mọi người ngồi xuống, sau đó sai tiểu nha hoàn pha trà ấm, lấy điểm tâm, xong xuôi thì đuổi tiểu nha hoàn xuống, kể tỉ mỉ lại đối thoại giữa mình và Minh Yên.
Liên Song đã nghe trước được bày tám phần nên lúc này không quá tức giận, nhưng mấy người Hồng Tụ và Tuyết Hủy thì giận đến xanh cả mặt, vỗ bàn không nói.
“Mọi người không cần tức giận, sau này chúng ta cẩn thận hơn, chú ý tới tất cả mọi chuyện trong ngoài, không thể giống như trước kia, cảm thấy người bên cạnh của mình có thể tin tưởng thì tiện tay giao cho bọn họ, sau này thà chúng ta vất vả hơn chút cũng không thể lơ là để xảy ra sơ suất.” Bạch Hinh chăm chú nhìn mọi người, căn dặn lại một lần nữa, trên khuôn mặt luôn luôn dịu dàng lại hiện lên sát ý.
“Vâng, sau này tất nhiên phải tuyệt đối cẩn thận, không ngờ người này lại ngo ngoe rục rịch nhanh như vậy. Muội cứ tưởng đã thay đổi tính nết, bây giờ lại trốn tránh chúng ta, hóa ra là uẩn khúc ở đây, đúng là tức chết mà, chỉ cần một ngày còn có muội thì sẽ không để bọn họ đạt được ý muốn.” Tuyết Hủy nóng tính, mặc dù bây giờ đã dịu dàng hơn nhưng vẫn như mèo bị giẫm phải đuôi.
“Đúng thế, tỷ nghĩ chúng ta vẫn nên phân công rõ ràng, cụ thể ai quản lý cụm nào, như vậy mọi người sẽ không bị rối, tránh cho lúc đó bị kẻ gian tranh thủ cơ hội.” Ký Dung thường kiệm lời, nhưng đã nói ra thì một câu luôn trúng vào trọng điểm.
Mọi người đều gật đầu đồng ý với lời nói này, lại thấy Bạch Hinh nói: “Vậy thì tốt, cứ làm như vậy đi, Ký Dung luôn quản lý việc châm tuyến, việc châm tuyến cũng không thể coi nhẹ, tất cả vải vóc xiêm y đưa từ bên ngoài vào đều phải được kiểm tra cẩn thận, mọi người không được quên chuyện hương liệu trên vải lúc chủ tử mang thai! Trước kia, bà ta còn có thể nghĩ ra chiêu này thì bây giờ cũng có thể dùng lại, Ký Dung cẩn thận nhất vậy thì chuyện này giao cho tỷ, chuyện xiêm y của ba tiểu chủ tử phải cẩn thận hết mức.”
“Được, muội cứ yên tâm, ta sẽ hết sức cẩn thận.” Ký Dung vừa cười vừa nói, nhận lấy công việc này.
Bạch Hình nhìn Tuyết Hủy hé miệng cười, nói: “Tuyết Hủy của chúng ta luôn ăn nói sắc sảo, khí thế kinh người, giỏi thị uy với nô tài nhất, chuyện đồ ăn của tiểu chủ tử là quan trọng nhất, sẽ giao cho muội. Trước quyền uy của muội, những người kia muốn động tay động chân cũng phải dè chừng.”
Mọi người khẽ cười một tiếng, bầu không khí trở nên thoải mái hơn, Tuyết Hủy cũng không xấu hổ, còn nói: “Được, tỷ tin muội thì muội sẽ đảm đương, nếu ai dám gây sự với muội, muội sẽ lột da kẻ đó.”
Bạch Hinh hé miệng cười, Tuyết Hủy luôn có hơi cao ngạo nhưng vô cùng trung thành với Minh Yên, Bạch Hinh rất yên tâm khi giao việc này cho nàng ấy, rồi nhìn sang Liên Song nói: “Muội thông minh, cũng khéo đưa đẩy, phòng bếp là nơi lộn xộn, thường xảy ra chuyện ở đó, đầu bếp trong viện của chúng ta sẽ giao cho muội, Tuyết Hủy quản lý chuyện cơm nước của mấy tiểu chủ tử, trọng trách này cũng rất nặng nề, người khác có thể hãm hại tiểu chủ tử thì cũng dám hãm hại chủ tử và tiểu Vương gia, cẩn thận vẫn hơn.”
Liên Song gật đầu đồng ý, nói: “Tỷ cứ yên tâm, muội chắc chắn sẽ chú ý đến chuyện đồ ăn cơm nước.”
Bạch Hinh gật đầu, nhìn Hồng Tụ nói: “Mặc dù muội vào muộn nhất nhưng nếu xét về sự tỉ mỉ, suy nghĩ chu toàn thì từ trên xuống dưới Vô Vi Cư không được mấy người qua muội, từ đại nha hoàn cho tới bà tử quét rác hay nha hoàn làm việc nặng, trong những người này có rất nhiều người cũ của chúng ta, nhưng cũng có người mới tới, chính bởi vì lẫn lộn cũ mới cho nên mới phải lo lắng, đầu tiên muội rà soát lại những người này một lần, phải bí mật, không được để kinh động.”
Hồng Tụ gật đầu nói: “Cứ giao hết cho muội, muội đảm bảo sẽ kiểm tra kỹ từng người một, tuyệt đối không tha cho một người khả nghi nào.”
Lúc này Bạch Hinh mời thở phào nhẹ nhõm, mãi lâu sau mới nói: “Ngày mai chúng ta lại bắt đầu bận rộn, ngày mai chủ tử sẽ bắt đầu quản lý công việc, đã một thời gian dài như vậy cũng nên có hành động, tránh cho hữu danh vô thực bị người khác coi thường.”
Nghe Bạch Hinh nói vậy, tất cả mọi người hứng khởi lên, điều bọn họ cảm nhận sâu sắc nhất trong hậu viện này là chỉ khi có quyền quản gia mới không bị người khác coi thường, nếu Minh Yên bắt đầu tiếp quản công việc, đây đúng là trò hay lên đài, không biết vị kia sẽ có phản ứng như thế nào.