Chu Hạo Khiên và Phượng Thủy cướp cửa tiến vào nhìn Lạc Bạch quỳ rạp trên mặt đất nhất thời trợn to hai mắt, Phượng Thủy phản ứng lại trước tiến lên đỡ Lạc Bạch dây, dịu dàng hỏi: “Có bị thương chỗ nào không? Có đau không?”
Lạc Bạch níu lấy cổ áo Phượng Thủy đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng, bị trâm đâm không sâu, cộng thêm quần áo của hắn cũng không phải làm từ chất liệu bình thường thế nên cây trâm kia không có làm hắn bị thương, chỉ là dù cách một lớp vải nhưng bị đâm vẫn thấy đau, quan trọng nhất là bị thương lòng tự trọng, lòng tự trọng đấy! Nhất là ở trước mặt Phượng Thủy và Chu Hạo Khiên, Lạc Bạch tựa đầu vào cần cổ Phượng Thủy, cắn răng nói: “Ngươi đánh Chu Hạo Khiên một trận, ta sẽ không tức giận.”
Tuy giọng không lớn nhưng đủ để nghe thấy rõ trong sảnh nhỏ yên ắng này, Liên Song đã để bọn nha hoàn lui xuống, lúc này không có ai ở bên cạnh hầu hạ, Vô Vi Cư tát nước không vào, cũng không sợ có người khua môi múa mép.
Lúc này Chu Hạo Khiên đã đứng ở bên cạnh Minh Yên, nắm lấy hai tay của nàng ân cần hỏi han: “Nàng không sao chứ?”
Minh Yên tức giận trong người, lạnh lùng liếc ngang Chu Hạo Khiên một cái, vẻ mặt như đang nói sẽ tính sổ với hắn sau, xét thấy kẻ địch ở trước mặt, Minh Yên tạm thời đè chuyện này xuống, dịu dàng cười nói: “Không sao, dù sao ta cũng không phải là người bị kim đâm, bị chân đá, có thể có chuyện gì được chứ?”
Minh Yên cảm thấy chẳng lẽ mình hoa mắt rồi sao? Người mặc đồ trắng kia sao lại nhào vào trong ngực của người mặc đồ đen một cách tự tại như thế kia, giống như… giống như tình nhân nhỏ bỏ nhà theo trai vậy… bọn họ là nam nhân… nhất thời cảm thấy bị đả kích, chẳng lẽ đây chính là đoạn tụ, long dương chi hảo trong truyền thuyết… Minh Yên rối rắm, có hơi mất bình tĩnh chút xíu, truyền thuyết dù sao cũng chỉ là truyền thuyết chứ không tận mắt nhìn thấy, nhưng hôm nay cứ thế trình diễn một màn như vậy ở trước mặt mình, ít nhiều gì cũng cảm thấy không được tự nhiên, cực kỳ không được tự nhiên!
Minh Yên cố tình nói cho người mặc đồ trắng nghe như thế, người mặc đồ trắng lập tức đứng thẳng người dậy, cứ như bị đả kích đến xù cả lông lên, cả người tản ra khí thế hung ác, ngươi còn nói nữa ta sẽ khoét cái mỏ của ngươi!
Trong lòng Chu Hạo Khiên lộp bộp một tiếng, biết Minh Yên giận mình rồi, cần phải suy nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào, bởi vậy càng oán hận Lạc Bạch hơn. Nhìn thấy dáng vẻ kia của Lạc Bạch thì hùa theo lời Minh Yên nói: “Người này cực kỳ nhỏ nhen, chỉ là bại tướng dưới tay ta thôi, nhất thời không phục cho nên chạy tới tìm nàng gây phiền phức để báo thù ta đấy.”
Mặc dù trong lòng Minh Yên hoàn toàn không biết hai nam tử trước mặt này rốt cuộc là ai, nhưng có thể đi theo Chu Hạo Khiên tiến vào vương phủ, Minh Yên cân nhắc hai người này chắc chắn có liên quan đến Phượng Kiêu, nếu không Chu Hạo Khiên sẽ không dẫn người vào. Nếu là người của Phượng Kiêu, Minh Yên cũng không cố kỵ, dù sao Phượng Kiêu cũng là thủ hạ của Chu Hạo Khiên. Trong lòng không có cố kỵ, hai mắt Minh Yên đảo nhẹ, càng nhìn Lạc Bạch càng thấy chướng mắt, tiểu tử này dám đùa giỡn nàng, nói gì mà Chu Hạo Khiên bán mình cho hắn, quả thật nói hươu nói vượn.
Phượng Thủy im lặng nhìn Minh Yên, lúc nhìn thấy hai mắt Minh Yên lóe sáng hơn thì chợt nghĩ đến nghĩa mẫu Phượng Vũ của mình, nghĩa mẫu cũng có đôi mắt linh động như vậy, nhìn rất là có thần, quyến rũ vô hạn cuộn trào phong tình, năm đó không biết làm say mê bao nhiêu thiếu niên tài tuấn, chỉ là nghĩa mẫu đã sớm qua đời nhiều năm, hôm nay nhìn thấy người có đôi mắt giống nghĩa mẫu, Phượng Thủy lại cảm thấy có chút thân thiết, chỉ là nhìn Lạc Bạch hắn có hơi nhức đầu, suy nghĩ một chút vẫn nói: “Phu nhân đừng chấp nhặt với Lạc Bạch, nàng ấy là một nha đầu chưa trưởng thành, ở trong núi rừng đùa giỡn đã quen, do ta cưng chiều nàng ấy quá khiến nàng ấy không hiểu phép tắc, nếu phu nhân tức giận thì trừng phạt Phượng Thủy là được rồi.”
Nữ… Minh Yên chỉ vào Lạc Bạch, kinh ngạc hỏi: “Nàng là nữ?”
Lạc Bạch nghe vậy hung dữ trừng mắt nhìn Phượng Thủy, rồi lại nhìn Minh Yên nói: “Nam, ngươi có thấy nữ nào trêu ghẹo nữ chưa? Ta là nam nhân, nam nhân!”
Tình huống gì đây? Chu Hạo Khiên ngây dại, hắn đã tiếp nhận sự thật hai người này đoạn tụ, đột nhiên lại cho hắn biết sự thật Lạc Bạch là nữ, nhất thời khiến hắn không sao chấp nhận được, nhìn Phượng Thủy nói: “Ngươi không nói với ta hắn là nữ, tiểu gia vẫn cho rằng các ngươi là đoạn tụ đấy.”
Lạc Bạch vừa xù lông, quay đầu nhìn chằm chằm vào Chu Hạo Khiên, cắn răng nói: “Ngươi mới đoạn tụ!”
Lúc này Minh Yên không còn tức giận nữa, một chút cũng không có, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Phượng Thủy, vẻ mặt ngang ngạnh của Lạc Bạch, lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Hạo Khiên, cảm thấy chuyện này vô cùng phức tạp nhưng cũng rất đơn giản, bệnh là nằm trên người Lạc Bạch, nàng nhếch mày, ánh sáng rực rỡ bắn ra bốn phía, hé miệng cười nói: “Ngươi vừa không chịu thừa nhận mình là đoạn tụ, lại không chịu thừa nhận mình là nữ tử, vậy rốt cuộc ngươi là cái gì?”
Vẻ mặt Lạc Bạch trắng bệch, ý chí chiến đấu toàn thân đột ngột bị đâm thủng, nhìn Minh Yên một cái rồi ngậm chặt miệng không nói, sau đó bóng dáng chớp lóe lập tức biến mất trong Vô Vi Cư, thân thủ như vậy quả thật hù dọa Minh Yên, tính cách người này ghê gớm thật, nói trở mặt là trở mặt ngay.
Phượng Thủy thấy vậy thì mặt trầm xuống, vẫn ôm lấy hai quyền nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ta đi xem trước, có chuyện gì thì nói sau.” Lại nhìn Minh Yên nói: “Phu nhân đừng để trong lòng, Lạc Bạch không có ác ý gì, chỉ là nàng ấy không muốn thừa nhận chuyện này thôi, tại hạ cáo từ.”
Phượng Thủy gấp gáp đuổi theo Lạc Bạch, rất nhanh đã biến mất.
Minh Yên quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên, đang muốn hỏi chút chuyện thì thấy Bạch Hinh với vẻ mặt lo lắng đi vào, sau khi hành lễ với hai người thì đưa cho Chu Hạo Khiên một tờ giấy nhỏ, Chu Hạo Khiên nhận lấy xem thì sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn Minh Yên nói: “Tam Nương tìm được Lục La, đã dẫn người đi về phía Bắc, nhưng lại không đề phòng Chung Dực chặn lại ở trên sông, nàng ấy nói mưu kế của nàng không áp dụng được ở trên sông, tên khốn Chung Dực này quả thật xảo quyệt, thế mà lại bao vây ở trên sông, từ từ tiến lên, tình thế của Tam Nương đang rất nguy cấp.”
Minh Yên hoảng sợ, Chung Dực này mang đến cho bọn họ quá nhiều kinh ngạc, lại bao vây chặn đánh ở trên sông, trên sông lớn có rất nhiều bất tiện, quay đầu lại thì thấy Chu Hạo Khiên đã bình tĩnh trở lại, hắn nhìn Minh Yên nói: “Ta phải tự mình đi một chuyến, Tam Nương không quen thuỷ chiến, Chung Dực rất biết tìm nhược điểm của người khác.”
Minh Yên kéo Chu Hạo Khiên lại nói: “Chàng đừng vội, ta đã có cách.”