Chu Hạo Khiên đã sớm tắm rửa xong dựa nghiêng vào đầu giường yên lặng cười trộm, quay đầu nhìn Minh Yên từ từ đi tới, nụ cười nơi khóe môi càng lúc càng lớn. Minh Yên trừng mắt liếc hắn một cái, lại không nhịn được đỏ mặt lên, nghiến răng cởi hài lên giường, lặng lẽ bò vào bên trong đưa lưng về phía Chu Hạo Khiên, trái tim cứ đập thình thịch.
Chu Hạo Khiên xoay người nhìn cây trâm gỗ trên búi tóc Minh Yên cảm thấy rất quen mắt, đột nhiên híp mắt lại, vươn tay lấy xuống, mái tóc đen cứ thế xỏa xuống, Minh Yên theo bản năng sờ đầu, xoay người lại nhìn Chu Hạo Khiên hỏi: “Chàng làm gì vậy?”
“Cây trâm này… Ta không thích, sau này không cho phép mang!” Chu Hạo Khiên nghiến răng, buồn buồn nói.
Minh Yên sửng sốt, cái ngươi này… “Cây trâm này chọc gì tới chàng sao? Tại sao không thể mang?” Cây trâm gỗ mun này được điêu khắc vô cùng đẹp, nàng vẫn luôn rất thích.
Chu Hạo Khiên nắm chặt cây trâm, hồi lâu mới lên tiếng: “Lần đầu tiên tới nhà nàng cầu hôn, không phải nàng mang nó từ chối ta sao? Tóm lại thấy nó là ta lại nhớ đến ngày đó, dù sao cũng không cho phép mang!”
Minh Yên sững sờ, chính nàng cũng quên ngày đó mình đeo món gì, Chu Hạo Khiên lại nhớ rõ như thế, nói không rõ trong lòng có cảm giác gì, chỉ có đặt nàng ở trong lòng mới nhớ rõ một cái nhăn mày một nụ cười, một cử động một lời nói, thậm chí là mỗi món trang sức, mỗi bộ y phục của nàng, nàng hiểu loại cảm nhận này, cũng đã từng có, nàng biết rõ tất cả sở thích của Chung Dực, tất cả thói quen, thích, không thích…
Nhìn Chu Hạo Khiên dùng sức nắm lấy cây trâm kia tựa như vẫn chưa nguôi giận, Minh Yên dịu dàng nói: “Được, sau này sẽ không mang nó nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Câu trả lời dứt khoát lưu loát như vậy thật đúng là khiến Chu Hạo Khiên vui quá hóa sợ, do dự một lúc lâu vẫn nói: “Ngày mai ta sẽ tìm cho nàng cây trâm tốt hơn, ta nhìn thấy cây này là thấy khó chịu…”
Ước chừng kiếp này Chu Hạo Khiên vẫn chưa bị một nữ nhân nào từ chối, không thể ghét Minh Yên, đành chỉ có thể chướng mắt cây trâm kia, lúc này Minh Yên phát hiện Chu Hạo Khiên vẫn còn tính trẻ con, cũng mới biết hành động lúc trước của mình chung quy vẫn làm hắn tổn thương. Cầm lại cây trâm gỗ từ trong tay Chu Hạo Khiên, đặt trong ngăn kéo ở trong bàn nhỏ bên mép giường, vừa đặt vừa nói: “Một cây trâm gỗ thôi, đừng oán hận ta rồi giận lây sang một vật chết, đúng là con nít mà.”
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên vắt ngang qua người hắn, mùi hương thơm ngát xộc vào mũi, mái tóc đen ngã nghiêng trượt xuống bả vai, lộ ra phần da gáy trắng nõn như tuyết, thấp thoáng còn có thể trông thấy sợi dây của cái yếm đỏ thẫm bên trong áo gấm màu trắng, trong lúc nhất thời trong lòng ngứa ngáy nhưng lại không dám giờ móng vuốt ra, lúc này giọng nói mang theo tức giận của Minh Yên từ từ truyền đến, Chu Hạo Khiên vừa nghe thấy âm thanh mềm mại ngọt ngọt kia lại càng cào ngứa tam gan của hắn khiến hắn khó chịu.
Minh Yên cất cây trâm xong, lúc này mới ngồi thẳng dậy, nụ cười trên mặt đầy dịu dàng, sự khẩn trương vừa rồi bị khúc đệm nhỏ xen ngang này đánh tan đi mất, chỉ cảm thấy dường như Chu Hạo Khiên có hơi an tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, lại không ngờ nhìn thấy một đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ thẫm, nàng chợt sững sốt, lập tức cảm thấy bên trong màn này dường như có hơi chật…
Chu Hạo Khiên lại không nhịn được, vươn tay kéo Minh Yên đè nàng ở dưới thân, nhìn Minh Yên dần dần ửng đỏ như quả đào chín mọng, càng lộ ra hương vị ngọt ngào, những bộc trực trước đó Chu Hạo Khiên đã nghĩ kỹ đều bay mất không thấy bóng dáng!
Cả hai có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của đối phương, Chu Hạo Khiên nhìn chăm chú Minh Yên, sắc đẹp ở ngay trước mặt, không thèm bất chấp điều gì, cúi đầu xuống hôn…
Từ từ lướt qua đến dây dưa bá đạo, Minh Yên chỉ cảm thấy trong môi lưỡi có một luồng sức mạnh bá đạo dây dưa nàng, cảm giác như vậy khiến trong lòng nàng có chút sợ hãi, nàng nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Càng nhắm mắt càng cảm nhận được cảm giác tê dại kỳ quái này không ngừng chạy tán loạn trên người mình, không hề có chút khống chế nào, tê tê, ngưa ngứa, khiến nàng không nhịn được muốn động đậy, né tránh sự dây dưa nóng hổi này, nhưng lại khiến Chu Hạo Khiên càng thêm điên cuồng chiếm đoạt…
***
Ngày lại mặt có thể nói là nở mày nở mặt, mọi người đều đã đứng chờ từ sớm, sáng sớm Minh Yên mở mắt chỉ thấy toàn thân bủn rủn không muốn di chuyển, không có ai dạy nàng, nàng cũng không biết lần đầu tiên sẽ đau như vậy, nhớ tới động tác tối hôm qua của Chu Hạo Khiên bởi vì nàng đau mà chậm lại, thì thầm mấy câu uyển chuyển, từ từ dời đi lực chú ý của nàng, lúc này mới qua được cửa ải kia, mặc kệ chuyện gì hắn đều luôn chiều theo nàng, mà sự chiều chuộng đó lại xung đột với lễ nghi được dạy bảo từ nhỏ.
Thê tử phải lấy lòng trượng phu, phải nghe theo trượng phu, lúc nào cũng phải quan tâm đến cảm nhận của trượng phu trước. Nhưng giữa bọn họ dường như bị đảo lộn, bất kể khi nào đều là Chu Hạo Khiên chiều theo Minh Yên, ngay cả ở trên giường cũng không ngoại lệ, cảm giác được che chở như trân bảo khiến trái tim sớm đã không thấy ánh mặt trời của Minh Yên lại từ từ ấm áp.
Đột nhiên hai bàn tay to lớn phủ lên phía sau lưng nàng nhẹ nhàng xoa nắn cho nàng, sức lực vừa phải khiên nàng từ từ thả lỏng, chợt nghe thấy Chu Hạo Khiên nói: “Đã tốt hơn chưa? Xoa nắn như vậy sẽ không thấy đau nữa.”
Rõ ràng trong lòng có chút ngọt ngào, nhưng Minh Yên lại ghen tức nghĩ cái tên này trải qua bao nhiêu nữ nhân rồi mới có thể có có bản lĩnh thuần thục như vậy… Yên lặng cắn răng, muốn ăn thịt người thì phải làm sao đây?
Trước kia là chống lại hắn, sau đó phớt lờ, tiếp sau đó nữa là thờ ơ, sớm đã biết đến thanh danh thối nát của Chu Hạo Khiên, biết hắn có rất nhiều nữ nhân. Minh Yên phớt lờ hắn là vì một khi không thích nam nhân nào đó, chuyện gì của hắn cũng đều không chọc giận đến nàng, nàng không quan tâm đến. Nhưng bây giờ Minh Yên không vui, trong lòng chua xót, nghĩ đến sau này có thể còn có nhiều nữ nhân hơn tiến vào hậu viện này thì càng buồn bực.
Lúc không thích có thể thờ ơ, lúc không thèm để ý đến có thể cười một tiếng cho qua, nhưng lúc thích lại ghen ghét thì phải làm sao bây giờ? Giữa cái ham muốn và phép tắc lễ nghi, Minh Yên thành công bắt đầu rối rắm!
Chu Hạo Khiên nở nụ cười giúp Minh Yên bóp vai xoa lưng, nhìn đôi má ửng hồng của nàng cảm thấy trong lòng ngứa ngáy muốn rục rịch ngóc đầu dậy, lại nghĩ đến còn phải lại mặt nên đành nhịn xuống. Lúc này nghe thấy Minh Yên đột nhiên mở miệng hỏi: “Bóp thoải mái lắm, hiện tại tốt hơn nhiều rồi, chắc trước kia chàng làm không ít mấy chuyện này nhỉ?”
Chu Hạo Khiên còn đang thích thú như đi vào cõi thần tiên, không hề để ý đến lưỡi dao sắc bén trong lời của Minh Yên: “Đúng thế, đây cũng là một tay nghề, luyện phải tám trăm một ngàn lần mới ra được đấy.”
Minh Yên nghe vậy thì cơn phẫn nộ xông lên đầu, tên này không thể nói giảm nói tránh được sao? Cho dù dỗ dành nàng cũng được, còn trăm ngàn lần? Hai tay kia rốt cuộc sờ bao nhiêu nữ nhân rồi? Hàm răng nghiến kẽo kẹt, thúc thúc có thể nhịn nhưng thẩm thẩm không thể nhịn, thật quá khinh người mà, Minh Yên không nhịn được chợt ngồi thẳng người dậy kéo mạnh chăn gấm bọc cơ thể trần truồng của mình lại, vươn chân nhỏ trắng tuyết dùng sức đạp mạnh một cái!
Lập tức tiếng sói tru truyền ra ngoài phòng ngủ, đám người Bạch Hinh sợ hãi cho rằng đã xảy ra chuyện gì hốt hoảng chạy vào trong, trong khoảnh khắc đều bụm mặt chạy ra ngoài…
Chu Hạo Khiên chưa từng mất mặt như vậy, bị nàng dâu của mình đạp cho một phát rớt giường thì thôi, nhưng hắn trần truồng không một mảnh vải che thân còn bị đám nha hoàn nhìn thấy… Quá mất mặt rồi!
Minh Yên trốn ở trong màn nhẹ nhàng cắn ngón tay, nàng nghe thấy tiếng kinh hô của đám nha hoàn, nhưng nàng nào biết đám nha hoàn kia lại vọt vào nhanh như vậy, nàng nào biết… hắn trần truồng, được rồi, xét thấy mình cũng không có một mảnh vải che thân, nàng biết lý lẽ, nhưng không phải giận quá quên rồi sao?
Gây họa lớn, biết sợ hãi, nào có thê tử đạp trượng phu xuống giường, Chu Hạo Khiên sẽ tức giận nhỉ… Minh Yên lắng nghe bên ngoài không hề có tiếng động nào, trong lòng càng bất an, tên này đi đâu rồi? Màn vẫn chưa nhắc lên, cho nên Minh Yên như đang ở trong một không gian kín, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình bên ngoài, do dự mình có nên vén màn lên nhìn xem hay không, nhưng nghĩ tới chuyện mình vừa làm…
Có chút chột dạ…
Nhưng có thể trách được nàng sao? Ai bảo hắn dương dương đắc ý làm gì, từng có rất nhiều nữ nhân cực kỳ vinh dự sao? Cuối cùng Minh Yên vẫn không nhịn được vươn tay cầm cái yếm nhăn nhúm trên giường mang lên người mình trước, lại mặc quần lót vào, tiếp đó dùng thảm nhung dự bị bọc kín người mình, lúc này mới nhẹ nhàng, từ từ, chậm rãi duỗi ngón tay trắng nõn ra muốn vén mành lên một kẽ hỡ, nàng chỉ lén nhìn một cái thôi…
Ai biết vừa vươn tay ra đã bị một sức lực lớn bắt được, kéo một phát lôi ra ngoài, Minh Yên cắn môi có chết cũng không chịu lên tiếng, nàng không muốn bọn đám nha hoàn trêu cười nàng…
Trong chớp mắt Minh Yên liền ngã lên một cái đệm mền mại, hửm? Trên sàn trải thảm mềm từ khi nào vậy?
“Úc Minh Yên!”
Nghe thấy âm thanh cắn răng nghiến lợi, Minh Yên nhìn xuống người mình, hơ… nàng lại ngồi ở trên người Chu Hạo Khiên!
Minh Yên chợt quay đầu, bỗng nhiên cảm thấy khí thế quá yếu, lại không phải lỗi của nàng, tính tình bá đạo bị cất giấu của Lan Nhụy chạy ra, hai tay chống lên eo, quát: “Chàng kêu cái gì mà kêu, kêu cái gì? Cũng chẳng phải ta sẵn lòng, ai bảo chàng kéo ta ra ngoài? Ta còn chưa tính sổ với chàng, chàng đã kéo ta ra khiến ta sợ muốn chết, chàng còn ở đó mà kêu gào khóc lóc, chàng có lý hả?”
Chu Hạo Khiên vốn muốn kéo Minh Yên xuống dạy dỗ một trận, ai biết dùng nhiều lực quá, khiến Minh Yên đè ngược lên người hắn, cộng thêm một đạp vừa rồi, Chu Hạo Khiên cực kỳ uất ức. Hắn lớn từng này chưa bao giờ bị mất mặt, hôm nay lại bị người ta chê cười… Trong lòng nổi lửa cho nên vừa rồi mới rống một tiếng, ai biết Minh Yên lại bá đạo rống trả lại.
Nằm thẳng ở trên mặt đấy nhìn mỹ nhân xinh đẹp dang hai tay chống nạnh, cau mày quắc mắt ngồi ở trên người mình mở miệng nói lời sắc bén thảo phạt hắn.
Chu Hạo Khiên tràn ngập lửa giận lập tức hóa thành hư không, hắn là người không có khí phách, nếu bị nữ nhân khác đạp một đạp như thế này đã bỏ đi ra ngoài rồi, nào khăng khăng ở trước mặt Úc Minh Yên không đứng thẳng dậy được như vậy, anh hùng nhụt chí mà!
Nhất là dáng vẻ la lối này của Minh Yên, đôi mắt tròn xoe nhuận nước kia mang theo ba phần lửa giận bảy phần thẹn thùng, trên vành tai trắng như tuyết đang ửng hồng, thảm nhung vốn bọc trên người tuột xuống, lập tức lộ ra cái yếm uyên ương nghịch nước đỏ chót còn có một mảng lớn da thịt trắng mịn… Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy cổ họng nhấp nhô, trái ớt nhỏ này quả thật muốn cướp hồn phách của hắn đi mà…
Minh Yên vốn muốn tiếp tục la hét, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt dần dần phiếm hồng của Chu Hạo Khiên, lại cảm thấy nơi nào đó dưới thân mình rục rịch, Minh Yên theo bản năng muốn che kín thảm nhung, hai tay lại kéo vào khoảng không, đảo mắt nhìn thì thấy thảm nhung đã sớm tuột xuống đất, nhất thời xấu hổ mặt đỏ như ráng mây hồng, ngã xuống nắm lấy thảm đắp lên người, ngay cả giày cũng không kịp mang lập tức chạy nhanh trốn vào tịnh phòng không chịu đi ra!
Chu Hạo Khiên nhìn bóng lưng thất tha thất thểu của Minh Yên thật sự không nhịn được cười rộ lên, tiếng cười sảng lãng lập tức dọa đám nha hoàn ở trong sân giật nảy mình. Bạch Hinh vui sướng ra mặt, đã lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng cười vui vẻ như vậy của tiểu Vương gia.
“Bạch Hinh tỷ, tiểu Vương gia không sao chứ, bị đạp xuống còn cười vui như vậy?” Liên Song buồn bực hỏi han, quả nhiên thật sự khác người.
Bạch Hinh bị cảnh tỉnh khóe miệng giật giật, tiểu Vương gia bị mất mặt làm hại nàng cũng mất mặt theo, suy nghĩ một chút hỏi ngược lại: “Tiểu thư nhà muội lúc ở nhà cũng dũng mãnh như vậy?”
Liên Song buồn bực, thật lâu sau bắn ra một câu: “Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bạch Hinh im lặng, phẩm hạnh của tiểu Vương gia không tốt, người ta kiên quyết không thừa nhận tiểu thư nhà mình có khuynh hướng bạo lực lại khẳng định học xấu từ hắn… không còn mặt mũi nhìn người!
Tuyết Hủy và Ký Dung ở một bên vô lương cười trộm, nha đầu Liên Song này luôn không chịu thiệt, nói rất hay! Chỉ cần vừa nghĩ tới hôm nay có thể ngẩng đầu trở về Úc phủ, tâm trạng vô cùng kích động!