Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý xuân phớt hồng trên mặt Minh Yên, sáng sớm bị bọn nha hoàn nhìn không biết bao nhiêu lần hại nàng cứ phát ngượng mãi, thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt bắn lủng đầu tên đầu sỏ gây tội, khổ nỗi da mặt của tên đầu sỏ gây tội này vô cùng dày, cầm quyển sách xem chăm chú, không đoái hoài đến nữ nhân đang oán hận kia, đúng là công lực cao thâm hiếm thấy.

So da mặt thì chắc chắn không bằng ai kia, Minh Yên đành từ bỏ, mới sáng sớm đã phái người qua Tống phủ, biết Tống Tần đã qua cơn nguy hiểm thì mới bớt lo lắng.

Minh Yên xử lý xong công việc thì trở lại phòng, vậy mà Chu Hạo Khiên vẫn còn ở đó, bèn hỏi: “Hôm nay chàng không ra ngoài à?”

“Ra ngoài thì đâu có được xem trò hay, ta đang đợi xem đây.” Chu Hạo Khiên cười hì hì, khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý châm chọc.

Minh Yên ngồi đối diện hắn, cẩn thận quan sát hắn một lúc rồi mới nói: “Chàng chắc chắn Liên Mật sẽ đứng ra? Bạch Hinh khuyên nàng ta mấy lần đều không thành công, chung quy lá gan của nha hoàn này quá nhỏ.”

Chu Hạo Khiên cười ha ha, vươn tay nâng cằm Minh Yên lên giở thói bông đùa: “Nương tử, nàng nói xem, vi phu đáng sợ hơn hay Tần Trắc phi đáng sợ hơn?”

Minh Yên sửng sốt, lập tức vỡ lẽ, chỉ Chu Hạo Khiên nói: “Chàng đe dọa nàng ta?”

Chu Hạo Khiên cười hì hì thừa nhận, lại nói tiếp: “Các nàng không nhẫn tâm uy hiếp nàng ta, đành phải để ta ra tay, nàng ta có thể sợ nữ nhân kia trả thù, chẳng lẽ lại không sợ tiểu gia ta sẽ xử lý nàng ta? Trong vương phủ này, muốn xử lý một nha hoàn còn cần một lý do đường hoàng sao?”

Minh Yên xấu hổ, không ngờ Chu Hạo Khiên sẽ làm như vậy.

Nhìn ánh mắt của Minh Yên, hiếm lắm Chu Hạo Khiên mới được một lần nghiêm túc, nói: “Lúc đặc biệt phải dùng thủ đoạn đặc biệt, yếu mềm thì sẽ chết không có chỗ chôn, đặc biệt là với thủ độc ác như vậy. Hơn nữa ta chỉ bảo Liên Mật nói thật chứ không bảo nàng ta vu oan đã là tận tình tận nghĩa rồi.”

Minh Yên im lặng gật đầu, ngước mắt nhìn Minh Yên, hắn biết nàng không làm ra được chuyện độc ác nên đã làm thay nàng, uy hiếp Liên Mật là hành động hèn hạ, nhưng cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn như vậy để đối phó với người như vậy. Minh Yên thầm thở dài trong lòng, ánh mắt nhìn Chu Hạo Khiên càng dịu dàng, nam nhân này luôn thay nàng giải quyết những chuyện nàng không muốn làm.

“Tiểu Yên nhi, nếu nàng muốn cảm ơn ta thì tối nay nàng có thể nhiệt tình…”

Lời còn chưa dứt khỏi miệng thì đã bị chặn lại bằng một miếng điểm tâm, ngước mắt lên nhìn lại thấy mặt Minh Yên đã đỏ bừng, hai mắt long lanh ánh nước đầy vẻ giận hờn, Chu Hạo Khiên chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng, nhanh chóng nuốt điểm tâm xuống bụng, bưng chén trà uống cho xuôi cổ, suýt nữa nghẹn chết hắn rồi!

Giờ Thìn ba khắc, nội thị trong cung tới tuyên chỉ, quả nhiên là đồng ý với thỉnh cầu của Vũ Ninh Vương phong Chu Hạo Khiên làm Vương Thế tử, lão Vương phi vui mừng ra mặt, dẫn theo mọi người đi lãnh chỉ tạ ơn, đưa cho thái giám kia một bao tiền rất lớn rồi đuổi đi. Lão Vương phi nhìn nhi tử của mình nói: “Cuối cùng con cũng suy nghĩ thấu đáo rồi, đây mới là chuyện tốt thật sự. Sáng nay tất cả tới viện Thúy Ninh, chúng ta phải ăn mừng thôi.”

Lão Vương phi đã nói thì ai dám khước từ, ngay cả Vương gia cũng phải đi, Vũ Ninh Vương đích thân đỡ lão Vương phi trở về viện Thúy Ninh.

Những người còn lại thì có vui có sầu, Linh Ngọc và Linh Tú vui cười chúc mừng Minh Yên, chúc mừng Chu Hạo Khiên, Minh Yên vội cảm tạ, nhưng thật ra lại bất ngờ khi thấy quan hệ giữa Linh Ngọc và Linh Tú đã tốt lên rất nhiều. Trước giờ Linh Tú luôn giữ khoảng cách với Minh Yên, Minh Yên nhớ tới mấy ngày nay Mục Trắc phi giúp đỡ mình trong tối ngoài sáng, bèn chủ động nắm tay Linh Tú cười nói: “Đại tiểu thư của chúng ta xuất gia xong thì cũng đến lượt Nhị tiểu thư của chúng ta rồi, phải chú ý tìm một lang quân như ý thôi.”

Lời này khiến cả hai tỷ muội đều ngượng chín mặt, tính Linh Tú từ nhỏ đã kiêu ngạo, lại không ngờ da mặt mỏng vậy, Minh Yên không nhịn được mà cười.

“Đúng vậy, hôn sự của Nhị tiểu thư nhà chúng ta phải cẩn thận, chọn lang quân cần mất chút thời gian.” Nhị phu nhân đi tới tiếp lời, chỉ là giọng nói kia lạnh như băng khiến người nghe hơi khó chịu.

Thật ra Minh Yên biết Nhị phu nhân nào có thể chấp nhận được, không nói đến chuyện tước vị luôn mong ước bị Chu Hạo Thần dễ dàng buông bỏ, mà Chu Hạo Thần lại còn rất yêu Vũ di nương vốn là người từ Tam phòng ra, thù hận giữa bọn họ e là không thể giải được.

Minh Yên cũng không tức giận, nhưng Linh Tú lại có hơi xấu hổ, dù là nữ tử ngây ngô nhưng nói tới hôn nhân đại sự thì vẫn thẹn thùng, lập tức kéo Linh Ngọc chạy nhanh như một làn khói.

Chu Hạo Khiên đã đi tới nói chuyện cùng Chu Hạo Thần và Chu Hạo Nam, không biết là đang nói gì.

Lúc này Đại phu nhân cũng đi tới, cười nói với Minh Yên: “Chúc mừng Tam đệ muội, tiệc trưa nay muội phải uống thêm hai ly đấy.”

“Đa tạ Đại tẩu, rượu này thì nhất định phải uống rồi, nhưng mọi người đừng chuốc rượu muội là muội đã cảm ơn trời đất rồi.”

Minh Yên nhìn Đại phu nhân, cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấu con người của Đại phu nhân, tuy là nhi tức của Tần Trắc phi nhưng cũng không có xung đột trực tiếp với Minh Yên, lúc nào nàng ta cũng mang theo ý cười dịu dàng, còn không thì sẽ im lặng đứng ở một bên, không nhiều lời với bất cứ ai. Người như vậy luôn có một khí chất trầm ổn khiến người khác thoải mái, ngay đến Minh Yên cũng không biết được trong lòng người đó là đỏ hay đen.

Bất ngờ ngoài dự liệu của mọi người là thánh chỉ mới tới được một canh giờ thì người tới chúc mừng nhiều tới mức suýt đạp vỡ ngạch cửa. Những người này nắm bắt tin tức rất nhanh, tay chân cũng rất nhanh, dọa Minh Yên sợ hết hồn.

Khách tới không chỉ có nam mà còn có nữ quyến, tất nhiên Minh Yên phải đứng ra tiếp đón, mắt thấy càng lúc càng nhiều người, Đại phu nhân và Nhị phu nhân cũng tới giúp đỡ. Tần Trắc phi và Mục Trắc phi như đã bàn bạc trước, đều tới viện của lão Vương phi chuẩn bị yến hội, dù sao cũng là tới chúc mừng phu thê Chu Hạo Khiên, vẫn nên để lớp trẻ đứng ra tiếp đãi.

Vốn định chuẩn bị gia yến nhưng đành phải hủy và chuyển sang quần yến, vì có nhiều người đến nên nhà bếp không chuẩn bị kịp đồ ăn, Minh Yên đành phải thuê mấy tửu lầu có tiếng trong Kinh thành đưa món tới, mặc dù vậy, việc chuẩn bị yến hội vẫn khiến Minh Yên cảm thấy khá vất vả.

Hôm nay lão Vương phi rất vui, ngồi dự tiệc hồi lâu mới về viện nghỉ ngơi, lúc này hai người Tần Mục cũng cư xử rất đúng chuẩn mực, tươi cười đầy mặt, đối đáp với khách, nhất thời làm người ta không đoán ra được cuộc chiến tranh giành tước vị của vương phủ là thật hay giả.

Tất nhiên Minh Yên là người được chú ý nhiều nhất trong yến hội, nàng là người được Chu Hạo Khiên yêu chiều nâng niu trong lòng bàn tay, nhi tử lại được ngự phong làm Vương Thế tử, bây giờ trượng phu cũng được phong làm người thừa kế, tuy Minh Yên vẫn là Trắc phi nhưng mọi người đều tin ngày cách vị trí Chính phi còn không xa nữa.

Bởi vậy có không ít lời nịnh hót táng thưởng Minh Yên, mặc dù đắm chìm trong cảm giác được mọi người tung hô nhưng Minh Yên không phải là một người dễ tính nên luôn đối đáp đúng mực, không cao ngạo, không lúng túng, tiến lui nhịp nhàng, làm mọi người càng kính nể thêm.

Đặc biệt là cách nói chuyện sâu sắc của Minh Yên, không giống các thứ nữ bị đối xử hà khắc và ít học, xử sự không phóng khoáng. Còn Minh Yên lại học rộng hiểu nhiều, mỗi câu mỗi chuyện đều trả lời đúng trọng tâm, còn có thể thường xuyên khấy động không khí trong yến hội không để một ai bị cho ra rìa. Minh Yên biết kết giao là một kiến thức sâu rộng, đặc biệt là ở vị trí trên cao, được mọi người chú ý thì càng phải cẩn thận.

Tần Vũ và Liễu Thanh Mi cũng tới, nhưng hai vị Trắc phi xuất thân từ hai phủ Tương Túc lại chưa lộ mặt, Minh Yên cũng không tò mò, mọi người cùng nhau nói cười vui vẻ.

Đã sớm nghe nói Minh Yên và hai vị Trắc phi của phủ An Thân Vương có quan hệ vô cùng thân thiết, hôm nay được tận mắt nhìn thấy quả nhiên không sai. Có ai không biết bây giờ công việc trong phủ An Thân Vương đều do một tay Tần Vũ quản lý, còn người được An Thân Vương sủng ái nhất lại là Liễu Thanh Mi, đáng lẽ hai người phải như nước với lửa, nhưng không ngờ hai vị Tần Liễu này lại vô cùng hòa thuận, khiến người ta nhìn mà rớt cả con mắt.

Yến hội kéo dài rất lâu, tới giờ Dậu mọi người mới dần dần cáo từ ra về.

Lúc tiễn Liễu Thanh Mi và Tần Vũ, Tần Vũ tươi cùng thì thầm bên tai Minh Yên: “Khả năng là Liễu muội muội có rồi.”

Minh Yên sửng sốt, nói: “Vừa rồi không nghe Thanh Mi nói gì hết.”

Lại nghĩ tới lời Tần Vũ nói, e là… Hai mắt trợn trừng, nói: “Chẳng lẽ muội ấy vẫn chưa biết?”

Tần Vũ gật đầu, nói: “Cái đứa hồn nhiên này cả ngày chỉ lo ham ngủ ham chơi, đẩy hết mọi chuyện cho ta. Nhưng muội ấy bất cẩn thật, vốn dĩ ta cũng không biết, là ma ma của muội ấy phát hiện ra rồi báo lại cho ta. Ta đang tính khi nào nói cho Vương gia để ngài ấy mừng đây.”

Minh Yên nhìn Tần Vũ, chỉ thấy nàng ta nở nụ cười nhạt nhưng không hề có sự đố kỵ nào, lại nghĩ đến nàng ta vừa nói ma ma của Thanh Mi không nói với Thanh Mi mà lại báo cho Tần Vũ, nàng lập tức biết Tần Vũ đã sắp xếp người của mình bên Thanh Mi, cười khổ một tiếng nói: “Nếu đã vậy thì phiền Tần muội muội quan tâm đến nha đầu ngốc đó nhiều hơn, bây giờ trong phủ còn có người khác…”

Tần Vũ hiểu ý của Minh Yên, gật đầu nói: “Ta đã đồng ý với tỷ thì tất nhiên sẽ không nuốt lời, chắc chắn Thanh Mi sẽ bình an sinh con.”

Tần Vũ nói chắc chắn như thế làm Minh Yên cũng phải cảm thán, chứng tỏ Tần Vũ đã khống chế được cục diện trong phủ An Thân Vương.

“Cảm ơn nhiều.” Trong giọng nói bất giác xen chút xa cách.

Tần Vũ cười khổ, tất nhiên là nhận ra sự khác lạ của Minh Yên, nàng ta cúi đầu, mãi lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói: “Nếu tỷ không phụ ta thì ta sẽ không phụ tỷ. Tất nhiên giao dịch giữa chúng ta vẫn sẽ tiếp tục, ta chỉ muốn Tần gia hưng thịnh, còn Thanh Mi thì muốn tình yêu của Vương gia, bọn ta không có xung đột.” Nói tới đây thì ngừng lại, Tần Vũ cười nói: “Mấy lần phụ thân của ta bị người ta buộc tội, cảm tạ tiểu Vương gia đứng ra hòa giải.”

“Đây là điều hiển nhiên, giúp đỡ lẫn nhau mà, không phải sao?” Minh Yên nhìn Tần Vũ, đột nhiên cảm thấy chuyện trên đời luôn không thể hoàn hảo như vậy đấy, Tần Vũ thông minh xinh đẹp mọi thứ vẹn toàn, nhưng lại phải hy sinh bản thân vì gia tộc.

Tần Vũ gật đầu, muốn nói gì nữa nhưng rồi lại thôi, cất bước đi tới xe ngựa của mình, Minh Yên bước xuống bậc thềm tiễn nàng ta vài bước, lại nhìn sang Thanh Mi hồn nhiên đã ngủ rồi.

Minh Yên vẫy tay cáo biệt, Tần Vũ không kìm lòng được vén màn xe lên, ló đầu ra nói với Minh Yên: “Úc tỷ tỷ, ta rất ngưỡng mộ tỷ.”

Xe ngựa rời đi để lại một mình Minh Yên với nỗi buồn phiền.

Ngưỡng mộ? Tại sao ai cũng ngưỡng mộ mình? Nếu bọn họ biết mình đã trải qua những gì, không biết còn ngưỡng mộ không? Không nếm trải không biết mùi vị, sự ngưỡng mộ này chỉ là bề nổi bày ra cho người khác xem mà thôi.

Đột nhiên nhớ tới Thanh Mi trong yến tiệc, đầu mày đuôi mắt tràn ngập ý cười cùng với khuôn mặt hạnh phúc, Thanh Mi đơn thuần nhưng vẫn có được hạnh phúc của bản thân dù ở giữa chốn tranh đấu phức tạp, có lẽ đó mới là kỳ tích.

Chỉ là người tạo ra kỳ tích này sẽ đau lòng bao nhiêu, người khác nào hay biết?

Gia yến được chuyển sang hôm sau, đến cuối buổi, Minh Yên chỉ cảm thấy cả người rả rời, tắm gội xong rồi chui vào chăn gấm không muốn động đậy, hôm nay ba hài tử được bế ra ngoài, mọi người rất tò mò về ba hài tử sinh ba này, vây quanh bón nó không người cười trêu, ba hài tử cũng rất mệt, về tới viện bú sữa xong là ngủ tít luôn.

Nhớ tới mấy hài tử vậy mà lại không sợ, gặp nhiều người thế mà không khóc không quấy, thật sự làm Minh Yên hãnh diện. Thậm chí Vũ Ninh Vương còn bế Nghiên ca nhi ra cho khách nam nhìn, tuy cách lầu thủy tạ nhưng Minh Yên vẫn nghe rõ tiếng cười sung sướng của Vũ Ninh Vương, trong lòng có hơi khó chịu, nhi tử của mình mà lại bị lão nhân gia kia đem ra khoe khoang, lại nghĩ tới Vũ Vương Ninh đối xử bất công với Chu Hạo Khiên thì cứ buồn bực.

Hai bàn tay to bò lên lưng Minh Yên, xoa bóp nhẹ nhàng cho nàng, Minh Yên vẫn không nhúc nhích, quả nhiên nghe được giọng nói quen thuộc: “Hôm nay mệt lắm đúng không? Vi phu bóp vai đấm lưng cho nương tử nhé?”

Minh Yên cũng không ngẩng đầu lên, nằm im trong chăn gấm. Tối hôm qua chiều hắn một đêm, hôm nay không được nghỉ ngơi còn bận rộn cả ngày, bộ xương của nàng sắp tan ra luôn rồi.

Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, nhưng vẫn nghe loáng thoáng thấy Chu Hạo Khiên lẩm bẩm: “Sau này không được cho lão kia bế nhi tử của ta đi khoe khoang nữa, sau này nhà có khách, nàng phải đưa nhi tử về nhà thân mẫu…”

Hình như trong mộng Minh Yên vẫn cười rất vui, hóa ra Chu Hạo Khiên cũng có ý này, nàng cảm thấy cách này rất hay, sao nhi tử của nàng lại để cho lão già kia mang đi khoe khoang chứ, tuy rằng nó là tôn tử của ông ta.

Một đêm ngủ ngon, Minh Yên cảm giác luôn có một đôi tay dịu dàng xoa bóp người mình, giảm bớt mệt mỏi cho nàng, cứ như ở trong mộng vậy.

Hôm sau lúc tỉnh dậy, Minh Yên không thấy Chu Hạo Khiên đâu, ngẫm lại thì mấy ngày nay hắn là nhân vật chính, tất nhiên rất bận rồi. Hôm nay còn phải tới dự tiệc ở viện Thúy Ninh, kế hoạch của Chu Hạo Khiên phải lùi lại một ngày, cuối cùng cũng diễn ra. Nàng chờ xem Tần Trắc phi sẽ xử lý như thế nào, cuộc sống này đầy rẫy thăng trầm, có trò hay thì tất nhiên phải ăn mặc trang điểm rực rỡ vậy mới xứng với vai quần chúng được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK