“Mọi người đều hiểu tấm lòng của nhau, không cần phải nói như vậy, hai tỷ muội nói chuyện đi, ta đi xem Tống Tần.” Chu Hạo Khiên rất tâm ý cho hai tỷ muội có không gian riêng tư, quay người vào phòng.
Minh Yên nhìn Lan Lăng cười nói: “Chúng ta ra ngoài đi, hoa trong vườn đang độ nở đẹp.”
Nhưng Lan Lăng lại lắc đầu, nói: “Thôi, lười đi lắm, chúng ta tới đình nhỏ ngồi đi.” Lan Lăng nói xong dẫn Minh Yên vào đình bên cạnh hòn non bộ, bốn góc trong đình đã bày bộ bàn ghế trúc, hai người vừa ngồi xuống lập tức có nha hoàn dâng trà, bày mấy loại điểm tâm ngon mắt, sau đó lặng lẽ lui xuống.
Minh Yên quan sát thấy có điều bất thường, nhìn đám nha hoàn câm như hến xung quanh, lại nhìn Lan Lăng thì càng nhíu chặt mày, không nhịn được hỏi: “Hai người vẫn chưa làm lành?”
Lan Lăng sửng sốt, ngước mắt nhìn Minh Yên, một lúc lâu mới nói: “Không biết nữa, ta cũng không biết hoàn cảnh của bọn ta là gì nữa, có lẽ đã làm lành, có lẽ không.”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Minh Yên, Lan Lăng cúi thấp đầu, chỉ bưng chén trà chứ không uống, ngẩn ngơ thẫn thờ. Minh Yên cũng không gặng hỏi mà chỉ im lặng chờ. Nàng không hiểu được mâu thuẫn trong lòng Lan Lăng, nhưng nàng vẫn biết trước chuyện như vậy, không phải người trong cuộc thì sẽ khó mà lên tiếng.
Im lặng hồi lâu, Minh Yên tưởng Lan Lăng sẽ không nói, ai ngờ Lan Lăng lại cất tiếng: “Thất muội muội, muội nói xem, rốt cuộc một đời người sống vì điều gì? Lúc mới sinh ra chỉ đơn thuần muốn sống thôi, lúc ta còn nhỏ thì không biết nói, không có suy nghĩ riêng, chỉ biết sống là được. Sau này dần lớn lên theo thời gian, ta biết ta chỉ là một thứ nữ, một thứ nữ bị người khác coi thường, để được sống, ta bắt đầu nghĩ cách, chỉ cần nha hoàn bà tử có chút quyền thế đều có thể ăn hiếp ta, đến bây giờ nghĩ lại đoạn thời gian sống không giống người ấy mà vẫn cảm thấy hoảng sợ. Sau đó ta phải nịnh bợ đích mẫu để được chọn một mối hôn sự đàng hoàng, ta không thể đắc tội với đích tỷ, ta phải cẩn thận lấy lòng, tiếp đó được gả đi, cảm thấy đã thoát khỏi nhà mẹ đẻ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Khoảng thời gian ở nhà chồng hạnh phúc hơn ta tưởng tượng rất nhiều, không có bà bà cay nghiệt, không có công công suốt ngày xụ mặt, không có tướng công bạc tình bạc nghĩa, còn có ba hài tử hoạt bát đáng yêu, tất cả chuyện này tuyệt vời biết bao, hạnh phúc biết bao, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh, nghĩ cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ trần gian, cuộc đời không còn chuyện đau thương, trên cả hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không kéo dài được bao lâu, Lâm Nguyệt Dung để lại cho ta một vết thương không bao giờ lành, Thất muội muội, nếu đổi lại là muội, muội có tha thứ không? Muội sẽ tha thứ cho người đã phá hủy hạnh phúc của muội chứ?”
Minh Yên nghe bây giờ Lan Lăng có thể nói những lời này nhẹ nhàng như vậy, chứng tỏ mấy ngày nay Lan Lăng đã suy nghĩ rất nhiều, qua một hồi lâu, Minh Yên cười khổ một tiếng rồi nói: “Ta không biết.”
Lan Lăng cười khổ, nói: “Ngay cả muội cũng không biết, thì vấn đề này sẽ có câu trả lời thế nào đây? Lâm Nguyệt Dung cứu mạng Tống Tần, còn là thê tử nguyên phối của chàng ấy, còn có ba hài tử đáng yêu, tình cảm phu thê của bọn họ rất sâu đậm, Tống Tần không thể quên được tình cũ với Lâm Nguyệt Dung, nếu nam nhân này dễ dàng quên đi tình cảm với thê tử nguyên phối thì không phải là một người chung tình, nhưng chàng ấy như vậy càng khiến người ta muốn dựa dẫm hơn. Điều ta để ý nhất chính là sau khi chàng ấy biết việc làm của Lâm Nguyệt Dung nhưng vẫn có thể bao che cho nàng ta, ta vốn nên hận, hận đến nỗi không muốn nhìn mặt chàng ấy, nguyện đối mặt với thanh đăng cổ Phật.”
Lan Lăng đau lòng, Minh Yên không tự trải qua nhưng nàng có thể hiểu, lúc trước khi Chung Dực cưới người khác, nàng cũng nghĩ mình không thể chấp nhận được.
“Sau đó tính mạng của chàng ấy mảnh chỉ treo chuông, ta lo lắng sốt ruột, hận không thể dùng mạng của mình đổi lấy mạng của chàng ấy, cũng vào lúc đó ta mới hiểu được, hóa ra ta yêu nam nhân này còn hơn bản thân mình, Thất muội muội, muội nói ta nên làm gì đây?”
Giọng Lan Lăng buồn bã sầu bi, đánh thẳng vào trái tim Minh Yên, Minh Yên nhìn Lan Lăng nói: “Tứ tỷ tỷ, tỷ cứ nghe theo tiếng lòng của mình thôi, đừng đắn đo nữa, nếu đã là yêu thì hãy buông bỏ tất cả gông xiềng, kiếp người ngắn ngủi, tội gì phải tra tấn lẫn nhau vì chuyện không thể cứu vãn, nửa đời trước của chúng ta khó khăn trắc trở, chẳng lẽ khi về già cũng không thể hạnh phúc?”
“Đúng vậy, nên buông bỏ, nhưng cố tình không thể buông bỏ được thì phải làm sao bây giờ? Rõ ràng ta và chàng ấy yêu nhau nhưng lại không thể đến bên nhau sửa ấm cho nhau, thật ra khoảng cách giữa bọn ta không liên quan gì đến người khác, chẳng qua là trong tim đã có vết nứt, biết rõ có thể hàn gắn vết nứt này nhưng lại không biết phải làm thế nào…”
Không khí bi thương bao phủ hai người, Minh Yên uống một ngụm trà, nhìn cảnh vườn rực rỡ, rõ ràng là một bức tranh tuyệt đẹp nhưng lại cảm thấy mùa thu đang tới, trong lòng giá lạnh.
“Vậy Tứ tỷ tỷ định sau này thế nào?”
“Sau này đi một bước tính một bước.” Lan Lăng mỉm cười, xen lẫn trong đó là bi thương không thể diễn tả bằng lời, trên thế gian này còn gì đau khổ hơn chuyện hai người yêu nhau nhưng không thể ôm nhau sao?
“Ba hài tử…” Minh Yên khó mà cất tiếng, dù sao cũng là hài tử của Lâm Nguyệt Dung, Lan Lăng nhìn thấy chúng thì thể nào cũng buồn lòng.
“Hài tử là hài tử, ta vẫn biết phân rõ ân oán, hơn nữa ta cũng không điên tới mức ra tay tàn nhẫn với mấy hài tử, chúng ta đều đã trải qua quãng thời gian đau khổ, sao có thể bắt người khác cũng chịu đựng đau khổ giống chúng ta. Thất muội muội, ta rất quý ba hài tử này, muội không cần lo lắng.”
Minh Yên im lặng, có thể ân oán rõ ràng như Lan Lăng thật sự đáng quý.
Đúng lúc này Lan Lăng chuyển sang chuyện khác, hỏi: “Nghe nói hôm giỗ tiên Vương phi xảy ra chuyện lớn…”
Minh Yên thấy hiếm lắm Lan Lăng mới quan tâm tới chuyện khác bèn thì thầm nói. Cùng lúc đó, trong phòng có một nam nhân nào đó đang vò đầu bứt tai, hận không thể đánh nát bình hũ nút trước mắt.
“Ta đã bảo với huynh rồi, huynh cứ móc tim mình ra, nhận lỗi với người ta, dỗ dành trước đã, mà sao đến bây giờ huynh vẫn chưa làm gì hết thế?”
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Tần đỏ bừng lên, nói: “Ta chưa từng dỗ dành ai nên làm gì biết phải dỗ dành thế nào? Vừa nhìn thấy Lan Lăng là ngay một câu ta cũng không nói nên lời.”
“Huynh là cái đồ vô dụng, dỗ dàng người ta mà cũng không biết, nữ nhân là để yêu chiều, huynh làm chuyện có lỗi với người ta, huynh phải bày tỏ thành ý của bản thân, xin người ta tha thứ, cái thứ gỗ mục nhà huynh, ta mà là Lan Lăng thì có chết cũng không tha thứ cho huynh!” Chu Hạo Khiên bất lực, không biết người kia có tức chết vì tên đầu gỗ này không.
“Đúng vậy, đúng vậy, con đã bảo phụ thân phải xin lỗi nương mà.” Không biết Minh Trình chui từ đâu ra túm chặt tà áo của Chu Hạo Khiên, kêu lên.
Hai người sủng sốt, Chu Hạo Khiên cười nói: “Ngay cả nhi tử của huynh cũng nói vậy, lần này huynh chết chắc thật rồi.”
“Nương không vui, bọn con cũng không vui, Đại ca nói phụ thân ngốc không biết dỗ người, ôi, có một phụ thân ngốc đúng là khổ. Chu thúc thúc, thúc giúp bọn con đi.” Minh Trình lay lay tà áo của Chu Hạo Khiên, đôi mắt to tròn tràn ngập khát vọng.
“Con nữa… Con nữa… Chu thúc thúc, Mẫn Nhu cũng cầu xin thúc.” Bé Mẫn Nhu cũng vọt ra, giọng nói trẻ con nũng nịu khiến người ta không thể từ chối, phía sau con bé là Tống Minh Tấn, Tống Minh Tấn nhìn Chu Hạo Khiên, chắp tay khom người hành lễ: “Chu thúc thúc, xin thúc đấy.”
Chu Hạo Khiên nhìn ba hài tử, lại nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tống Thần, bước nhanh tới ngồi bên mép giường, gào lên: “Nói đi, huynh định làm gì?”
Tống Tần vẫn chưa hết bệnh nên luôn nằm trên giường, nhìn ánh mắt tha thiết của ba hài tử, lại nhìn Chu Hạo Khiên nghiến răng nghiến lợi, trong lòng như hạ quyết tâm nói: “Ta có kế hoạch, nhưng… Nhưng…”
“Nhưng cái rắm! Huynh nói đi.” Chu Hạo Khiên cảm thấy Tống Tần đúng là muốn ăn đòn: “Chẳng lẽ huynh muốn tương kính như băng cả đời với Lan Lăng sao? Huynh nợ người ta thì phải trả lại cho người ta chứ.”
“Ta biết, nhưng bây giờ sức khỏe của ta không tiện, có một số việc không tiện đi làm, đành phải nhờ ngươi giúp.” Tống Tần ho nhẹ che giấu ngượng ngùng, trên má hơi ửng đỏ.
“Cách gì huynh cứ nói đi, ta sẽ làm giúp huynh.” Chu Hạo Khiên nhích lại gần hỏi.
Tống Tần kéo Chu Hạo Khiên lại thì thầm vào tai hắn, càng nói mặt càng đỏ, cuối cùng đỏ chẳng kém tiết gà. Chu Hạo Khiên thì kinh ngạc, sau đó dại ra, cuối cùng kêu lên: “Được lắm, không ngờ tiểu tử nhà huynh còn có cách này, ta bảo mà, hũ nút càng để lâu càng dễ hỏng.”
Tống Tần sầu ra mặt, trừng mắt với Chu Hạo Khiên, nhưng không đợi hắn nói thì đã nghe thấy bên ngoài có người nói vọng vào: “Thưa tiểu Vương gia, Nhị thiếu gia của vương phủ tới, có việc gấp muốn gặp ngài.”
Chu Hạo Khiên sửng sốt, Chu Hạo Thần tới, hắn và Tống Tần nhìn nhau, nói: “Dẫn người vào đây.”
“Vâng.” Người ngoài cửa lập tức biến mất.
Chu Hạo Khiên nhìn ba hài tử, cười nói: “Minh Tấn, con dẫn đệ muội đi tìm Thất di mẫu chơi đi, lúc nào rảnh thì qua thăm nha đầu Phi Ca, ngày nào nha đầu đó cũng nhắc tên con đấy.”
Minh Tấn sửng sốt, sau đó bất giác đỏ mặt, gật đầu rồi dẫn đệ muội rời đi, nhưng nhìn cũng thấy có hơi xấu hổ ngượng ngùng.
Tống Minh Tấn sờ sờ lên mặt của mình, có hơi tức giận, chẳng qua chỉ là một nhóc con, nhắc thì nhắc, mình chạy nhanh như vậy làm gì…”
Minh Trình ở bên cạnh gọi: “Đại ca, huynh đi chậm thôi, chậm thôi, đệ không đuổi kịp…”
Minh Tấn quay đầu lại nhìn, mình mải lo chạy mà quên mất đệ muội, lại càng cảm thấy bản thân không bình thường, đều tại nhóc Chu Phi Ca kia…