Lan Phương cảm thấy mình không bị hoa mắt, năm đó nàng nhớ rõ ánh mắt của Chung Dực nhìn Lan Nhụy cũng tình ý triền miên như vậy, hôm nay ánh mắt Chung Dực nhìn Minh Yên thậm chí có chút giống nhìn Lan Nhụy… Lan Phương nghĩ hoài không ra. Lan Nhụy và Minh Yên quả thật chính là hai người hai cực, một người tính tình nóng như lửa, một người trầm tĩnh như băng, sao hắn có thể dùng ánh mắt nhìn Lan Nhụy để nhìn Minh Yên chứ?
Nghĩ tới đây Lan Phương càng thấy kỳ lạ, nhưng vậy cũng tốt, không có mâu thuẫn gì với kế hoạch của nàng. Mấy năm qua mỗi lần Chung Dực đến Úc phủ ăn cơm, sau khi ăn xong đều sẽ đến thư phòng nhỏ của tiền viện nghỉ ngơi một lát sau đó sẽ về nhà cùng Lan Cúc. Kế hoạch hôm nay của nàng rất đơn giản, nàng đã động tay động chân vào hương nhang ở trong thư phòng, chỉ cần chuốc say Minh Yên, sau đó đưa qua, vốn nàng sợ Chung Dực sẽ phản kháng, nhưng bây giờ thấy ánh mắt của hắn nhìn Minh Yên, nàng cảm thấy ông trời cũng đang giúp nàng.
Lan Cúc thật sự cho rằng Chung Dực thích tỷ ta, đó là vì Lan Cúc chưa nhìn thấy dáng vẻ của Chung Dực đối với Lan Nhụy, năm đó trong lúc vô tình nàng thấy Chung Dực và Lan Nhụy bí mật gặp nhau, nàng nhớ loáng thoáng ngày đó ánh mặt trời cực kỳ rực rỡ, ấm áp chiếu xuống cực kỳ thoải mái, không biết Lan Nhụy khoa tay múa chân đang nói cái gì, không hề có vẻ rụt rè của tiểu thư khuê các, nhưng cố tính Chung Dực ngọc thụ lâm phong ôn nhuận như ngọc lại rất kiên nhẫn ở đó nhìn Lan Nhụy cười nói, khóe môi luôn mang theo nụ cười vui vẻ, ánh sáng trong đôi mắt kia đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.
Lan Phương không thích Chung Dực, thứ mà Lan Nhụy thích nàng đều không thích, nhưng Lan Phương biết Lan Cúc thích Chung Dực. Chung Dực dù là gia thế hay vẻ bề ngoài đều là tuyển chọn tốt nhất, một nam tử xuất sắc về mọi mặt sao lại thích nha đầu Lan Nhụy điên điên khùng khùng kia, cho tới bây giờ Lan Phương vẫn nghĩ không ra, nhưng có một việc nàng biết, Lan Nhụy thích thì nàng ghét, cho nên dù là Lan Nhụy, Lan Cúc hay Chung Dực… đều là người nàng ghét!
Úc Duy Chương trở về, mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ, Lan Phương hận người phụ thân này, nàng hận ông, phụ thân của ông dành toàn bộ yêu thương cho Lan Nhụy, nàng mới là đích nữ danh chính ngôn thuận, tại sao phụ thân của nàng lại thích Lan Nhụy, Lan Nhụy có điểm nào tốt? Một thứ nữ đoạt đi tất cả danh tiếng thuộc về đích nữ, trong mắt phụ thân chỉ có Lan Nhụy, trong mắt mẫu thân chỉ có Lan Cúc, duy chỉ có nàng là lúc nào cũng cẩn thận, làm việc không vượt quá giới hạn, theo nề nếp cũ, nhưng trong mắt bọn họ lại chưa bao giờ có mình…
Bởi vì là gia yến, cho nên mọi người đều ngồi cùng nhau, Lan Phương ngồi xuống bên cạnh Minh Yên, bầu không khí trong bữa tiệc cực kì náo nhiệt, Úc Duy Chương hỏi thăm bài vở của Úc Dương, cũng thỉnh thoảng nói mấy lời với Chung Dực. Lan Cúc làm hết phận sự của một thê tử, gắp cho Chung Dực món hắn thích ăn, bộ dạng Chung Dực nhã nhặn không nhanh không chậm dùng cơm, chỉ là thức ăn Lan Cúc gắp qua chỉ động vào một chút. Lan Phương nhìn vào trong mắt, trong lòng càng không ngừng cười lạnh, trong lòng nam nhân này vĩnh viễn khắc sâu nữ nhân hắn từng yêu thương, mặc dù Lan Cúc lấy được người của hắn nhưng không lấy được tim của hắn, cả đời này cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Đợi đến sau này, nếu có một ngày Chung Dực đột nhiên biết sự thật về cái chết của Lan Nhụy, e rằng ngay cả vẻ ngoài hạnh phúc kia Lan Cúc cũng sẽ không có, nàng sẽ đợi khoảnh khắc đó tiến đến, trên đời này không có bí mật gì là vĩnh viễn, tất cả chân tướng đều sẽ có một ngày bị vạch trần, nàng sẽ tự tay vạch trần từng chút từng chút một!
Bầu không khí trong bữa tiệc cố tình hữu ý thúc đẩy cảm xúc của mọi người tăng vọt, số lần mời rượu cũng càng lúc càng nhiều, Úc Duy Chương và Chung Dực uống không ít, mấy tỷ muội Lan Cúc không phải uống rượu trắng nhưng vẫn uống rượu trái cây ngòn ngọt, nhưng uống nhiều quá cũng sẽ say. Dưới sự khuyến khích của Lan Phương, Lan Cúc uống cũng nhiều, hai má đỏ hồng, Minh Yên nhìn hành động của Lan Phương trong lòng càng cảnh giác, may mà nàng là người dễ đỏ mặt. Một ly rượu nhạt xuống bụng cũng sẽ đỏ bừng hai má, số rượu còn lại đều bị Minh Yên đỏ vào cái khăn che ở dưới ống tay áo, nàng làm vô cùng cẩn thận, không để Lan Phương phát hiện ra dấu vết gì.
Liên Song ở ngoài rèm lo lắng nhìn Minh Yên, sợ nàng thật sự uống nhiều quá, vừa rồi nàng đi theo Thư Điệp ra ngoài một chuyến, không ngờ Thư Điệp lại đi tới thư phòng nhỏ, còn nhìn thấy nàng ta đổi hương nhang trong lư hương, Liên Song là người rất cẩn thận, đợi đến lúc Thư Điệp đi rồi lập tức vào phòng đổi hương nhang lại, dù thế nào thứ bị nàng ta đổi nhất định không phải là thứ gì tốt, Liên Song tắt lửa hương nhan rồi bẻ thành mấy đoạn bỏ vào trong khăn gói kỹ lại, cất vào trong tay áo.
Lúc này nàng lo lắng nhìn Minh Yên, hy vọng nói ra chuyện này để Minh Yên có thể đề phòng, nàng không thể tùy tiện đi vào, chỉ có thể ở ngoài cửa lẳng lặng chờ đợi, trong lòng nóng như lửa đốt.
Rốt cục bữa tiệc giải tán, Úc Duy Chương dẫn Chung Dực và Dương ca nhi đến tiền viện, Đại phu nhân nhìn mọi người nói: “Đều đi nghỉ một lát đi, đến bữa tối tới đây là được.” Đại phu nhân dựa theo lệ cũ giữ Lan Cúc lại nói chuyện, trên mặt Lan Phương không có thay đổi gì nhưng trong lòng vẫn cực kỳ ngột ngạt, chỉ là kế hoạch vẫn đi theo sự sắp xếp của nàng, Lan Cúc… lát nữa rồi tỷ sẽ nổi giận thôi!
Lan Phương quay đầu nhìn Lan Lăng và Minh Yên nói: “Chúng ta cùng đến trong vườn ngồi một lát đi, trời nóng thế này có trở về cũng không nghỉ ngơi được, huống chi lát nữa còn phải qua đây tránh cho chạy tới chạy lui mỏi chân.”
Lan Lăng đang cảm thấy có chút khó chịu muốn hóng gió, không nói không rằng gật đầu đồng ý, Minh Yên cũng muốn biết Lan Phương sẽ làm gì, rốt cuộc tỷ ta muốn lợi dụng ngọc trâm kia như thế nào? Hôm nay ngọc trâm đang ở trên tay mình tỷ ta còn có thể làm gì? Đến bây giờ Minh Yên vẫn không hiểu rõ kế hoạch của Lan Phương, bởi vậy liền đồng ý.
Liên Song vịn Minh Yên đi ở tuốt phía sau, lặng lẽ kể lại chuyện mình bám theo Thư Điệp, Minh Yên khẽ cau mày, nhìn Liên Song hỏi: “Thi Đào không tới sao?”
Liên Song lắc đầu, Minh Yên nhìn Liên Song nói: “Lát nữa ta tìm cớ đuổi em trở về, em đi thám thính hành tung của Thi Đào, nhất định phải hỏi thăm rõ ràng.”
Liên Song đáp một tiếng, đỡ Minh Yên vào trong đình ngồi xuống, Minh Yên nhìn Liên Song nói: “Em đi bưng canh giải rượu đến cho ta, ta đau đầu quá, lúc trưa uống có hơi nhiều.”
Liên Song vội vàng đáp rồi lui xuống, Lan Lăng cười nói Minh Yên mấy câu, Lan Phương thì nhìn bóng lưng Liên Song hơi nhíu lông mày, nàng phải nghĩ cách đuổi Lan Lăng đi, sau đó mới có thể để Minh Yên đi theo mình, chỉ là phải tìm cớ gì đây?
Đột nhiên lúc này nhìn thấy Mịch Lộ ở đằng xa đi tới, ánh mắt Lan Phương sáng lên, nháy mắt với Thư Điệp ở bên cạnh, Thư Điệp vội vàng gật đầu bước nhanh rời đi.
Minh Yên lặng lẽ nhìn mọi thứ đang diễn ra, trong lòng không ngừng tính toán tâm tư của Lan Phương, trong đình gió mát rười rượi Minh Yên cảm thấy có chút thoải mái, mặc dù là rượu trái cây, không biết có bị động tay động chân gì chưa, nhưng dù sao vẫn uống một chút, cả người khô nóng đến khó chịu, được gió lạnh thổi qua thì thoải mái một chút, ngồi ở đó nhìn Mịch Lộ không biết nói gì với Lan Lăng, chỉ thấy Lan Lăng đứng dậy vội vàng bước đi ngay cả chào cũng không chào một tiếng, Minh Yên nhớ tới vừa rồi Lan Phương ra hiệu cho Thư Điệp, không biết nàng ta làm gì có thể khiến cho Lan Lăng rời đi nhanh như vậy.
Trong đình chỉ còn lại Minh Yên và Lan Phương, nhìn dáng vẻ Minh Yên có chút yếu ớt cũng không có tinh thần, Lan Phương nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Thất muội muội rất khó chịu à?”
Minh Yên ngại ngùng gật đầu, nói: “Tửu lượng của muội không tốt, cảm thấy rất chóng mặt. Hóng gió chút thì tốt hơn nhiều rồi, vẫn là Ngũ tỷ tỷ cẩn thận chu đáo, biết vào đây ngồi một lát sẽ tốt hơn so với trở lại trong viện.”
Lan Phương hờ hững cười một tiếng, nhìn xung quanh đình không có người khác, chỉ có một tỳ nữ Thư Điệp là người của mình. Lan Phương nói tới nói lui thì bớt đi chút cố kỵ, nhìn Minh Yên nói: “Trong tỷ muội chúng ta, nếu nói về tửu lượng tốt nhất thì phải nói đến Lục muội muội đã chết, Lục muội muội trời sinh tính tình tiêu sái, thẳng thắn cởi mở, uống rượu cũng không thua gì đáng mày râu.”
Không biết tại sao Lan Phương lại đột nhiên nói đến Lan Nhụy, Minh Yên nghe thấy chuông báo động trong lòng rung lên, trên mặt vẫn cười như cũ: “Chỉ tiếc muội chưa từng gặp Lục tỷ tỷ, nghe Ngũ tỷ tỷ nói hẳn Lục tỷ tỷ là người vô cùng tốt nhỉ.”
Vẻ mặt Lan Phương sững sốt, trên mặt thoáng hiện lên chút giễu cợt, sau đó nói: “Đúng vậy, là một người rất tốt, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh.”
Minh Yên nghe thấy trong giọng điệu của Lan Phương thấp thoáng mang theo chút hận ý, Minh Yên nghĩ mãi không ra Lan Nhụy từng đắc tội gì với Lan Phương, tại sao Lan Phương lại ghét Lan Nhụy như vậy? Nghe Lan Phương nói lời này, Minh Yên cũng không tiếp lời, qua một hồi lâu Lan Phương liếc nhìn Thư Điệp, Thư Điệp lặng lẽ lui xuống, rất nhanh lại trở về, gật đầu với Lan Phương một cái, Lan Phương nhìn Minh Yên vẫn đang mơ màng nhìn cảnh sắc bên ngoài đình, vì vậy cười nói: “Thất muội muội, ngồi trong này nhàm chán, chúng ta đi dạo xung quanh đi, dường như từ sau khi muội vào phủ, tỷ muội chúng ta vẫn chưa cùng nhau đi dạo nhỉ.”
Minh Yên thầm nghĩ trong lòng, Lan Phương dự định ra tay rồi, nhưng nàng cứ không theo ý nguyện của nàng ta đấy. Minh Yên lắc đầu nói: “Đầu muội đau, lát nữa Liên Song trở lại rồi, muội uống xong canh giải rượu đã rồi tính.”
Lan Phương đang muốn nói gì đó thì nhìn thấy Liên Song bước nhanh tới, trong tay còn mang theo một hộp đựng thức ăn nhỏ hình tròn, vào đình hành lễ với hai người trước, lúc này mới đặt cái hộp lên bàn, xoay người nhìn Lan Phương nói: “Ngũ tiểu thư, nô tỳ bảo đầu bếp nữ làm thêm một chén, người cũng uống cho tỉnh táo đi.”
Liên Song nói xong thì lấy một cái chén nhỏ đấu thải[1] Hằng Nga Bôn Nguyệt tới, vẻ mặt Liên Song không có chút khác thường, nhưng Lan Phương vừa nhìn thấy cái chén này thì chợt giật nảy mình tay khẽ run rẩy, chỉ nghe thấy một tiếng thanh thúy chói tai truyền đến, cái chén kia rơi xuống đất vỡ ra, nước canh trong chén tung tóe đầy đất, còn văng không ít vào váy của Lan Phương.
[1] Đấu thải là trân phẩm được làm từ gốm sứ.
Thường Nga Bôn Nguyệt
Liên Song thấy vậy vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tỳ đáng chết, đều là nô tỳ không tốt, xin Ngũ tiểu thư trách phạt!”
Lan Phương nổi tiếng thương tiếc, lúc này chỉ đành phải áp chế tức giận trong lòng xuống, “Thôi, cũng chỉ là nhất thời trượt tay mà thôi, đứng lên đi.”
Minh Yên nhìn cái chén kia cực kỳ quen mắt, đột nhiên nhớ tới, cái chén thuốc ngày đó hại mình giống cái chén này như đúc, lại nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Lan Phương, trái tim chợt nảy lên, Lan Phương kích động như thế, là tỷ ta biết chuyện gì hay tỷ ta cũng động tay động chân vào trong đó? Trong khoảng thời gian ngắn Minh Yên không có cách nào phán đoán, ở trong lòng nàng Đại phu nhân và Lan Cúc chạy không khỏi hiềm nghi, nhưng nàng không có cách nào hiểu Lan Phương đóng vai trò gì ở trong chuyện này?
Lan Phương đứng dậy cau mày nói: “Tỷ đi về thay quần áo, đợi lát nữa trở lại đi dạo trong hoa viên cùng Thất muội muội.”
Liên Song nhìn Minh Yên một cái, mặc dù có chút do dự nhưng vẫn quay đầu nhìn Lan Phương nói: “Ngũ tiểu thư, đoạn đường trở về không gần, không bằng để Thư Điệp tỷ tỷ trở lại lấy quần áo, rồi cầm quần áo đến căn phòng bên cạnh thư phòng nhỏ ở phía trước thay là được, khoảng cách bên này gần hơn, cũng miễn cho người chạy tới chạy lui, đúng không ạ?”
Lan Phương nghe thấy Liên Song nói vậy thì có chút rung động, bên cạnh chính là thư phòng nhỏ, mình còn đang lo phải dụ dỗ Minh Yên đi qua đó như thế nào, suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy cũng được, Thư Điệp em đi đi.”
Thư Điệp xoay người rời đi, Minh Yên thở dài một tiếng ở trong lòng, chỉ sợ là Lan Phương không chịu dừng tay, nhưng nha đầu Liên Song này thật sự rất kỳ quái, mỗi một cử động của ngày hôm nay vô cùng khiến người khác sinh nghi. Cái chén kia… Liên Song thật sự là vô tình cầm lấy sao? Còn có nơi thay quần áo… Nhất định nha đầu này tra được cái gì nhưng không tiện nói với mình nên lúc này mới tự động chủ trương, trong lòng Minh Yên mặc dù có chút nghi ngờ nhưng lúc này cũng chỉ có thể đè xuống.
Rất nhanh Thư Điệp cầm quần áo trở lại, một hàng bốn người đi đến gian phòng bên cạnh thư viện nhỏ, lúc đi qua thư phòng nhỏ thì thấy bên trong vẫn chưa có người, trong lòng Lan Phương thả lỏng, mình vẫn có thời gian, vì vậy nhanh chóng đi vào gian phòng bên cạnh thay quần áo, đi đến cửa, Liên Song nói: “Nô tỳ bồi Thất tiểu thư đợi ở bên ngoài là được rồi.”
Cũng đâu thể để chủ tớ Minh Yên vào phòng nhìn Lan Phương thay y phục? Lan Phương gật đầu đồng ý, Minh Yên cười nói: “Ngũ tỷ tỷ mau đi đi, Tiểu Thất sẽ đợi ở bên ngoài.”
Lan Phương cười gật đầu rồi đi vào phòng, Thư Điệp cũng đi vào theo, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Lúc này Minh Yên mới nhìn Liên Song, nhẹ giọng hỏi: “Nha đầu em giở trò quỷ gì đấy?”
Liên Song cắn răng nói: “Thất tiểu thư, người nhớ kỹ bất kể hôm nay xảy ra bao nhiêu chuyện, chỉ cần liên lụy đến người, người cứ đẩy hết mọi chuyện lên người nô tỳ, người vốn không biết gì cả, cho dù có nháo lên vẫn không biết gì là được.”
Minh Yên nghe thấy lời này càng lúc càng sinh nghi, nhìn Liên Song nói: “Nha đầu em nói gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Liên Song mím mím môi, bất lương nói: “Ngũ tiểu thư mưu đồ bất lương, muốn phá hư thanh danh của người, để người làm thiếp cho Đại cô gia, lúc trước nàng ấy để Thi Đào đốt hương nhang trong phòng chính là… nhang Hợp Hoan, nô tỳ không thể để người lại bị hủy trong tay nàng ấy, nô tỳ vốn định đợi, đợi đến lúc có thời cơ tốt sẽ động thủ lần nữa, nhưng bây giờ không thể đợi được nữa, Ngũ tiểu thư thật sự quá đáng lắm rồi!”
Đợi? Minh Yên nghe không hiểu ý trong lời của Liên Song, hỏi tới cùng: “Em nói đợi, là có ý gì? Chẳng lẽ ngay từ đầu em đã có ý định đối phó với Ngũ tỷ tỷ?”
Nghe thấy truy vấn của Minh Yên, Liên Song lắc đầu không nói, chỉ kiên định nói: “Nô tỳ sẽ tận hết sức lực của mình bảo vệ tiểu thư, sẽ không để xảy ra chuyện tương tự lúc trước.”
“Chuyện lúc trước?” Minh Yên lặp lại, đột nhiên trong đầu lại nghĩ tới lời Liên Song nói vừa rồi “Nô tỳ không thể để người lại bị hủy trong tay nàng ấy”… Trước mình còn có ai bị hủy trong tay Lan Phương? Tên Lan Nhụy bất ngờ nhảy ra trong đầu, Minh Yên gần như đứng không vững, nhớ tới cái chén kia… Liên Song không phải vô tình cầm lấy, nàng ấy hoàn toàn là cố ý! Nhưng lúc nàng là Lan Nhụy, Minh Yên quả thực không quen nàng ấy…
Chợt nhớ tới mình có thể sống lại, chẳng lẽ… chẳng lẽ tiểu nha đầu này một trong bốn nha hoàn bên cạnh Lan Nhụy? Trong đầu lướt qua rất nhiều đoạn ngắn hư ảo, quả thật nàng từng cảm thấy Liên Song thỉnh thoảng rất giống Hải Đường, không phải là giống dáng vẻ, mà là thói quen làm việc, Minh Yên cảm thấy trái tim của mình đập dồn dập từng cái một, chỉ cảm thấy hô hấp của mình như bị nắm chặt khiến nàng khó mà nuốt xuống, một phát bắt lấy cái tay Liên Song, hốc mắt sưng lên, Minh Yên muốn ôm chặt Liên Song, nhưng nàng không thể, ở chỗ này nàng sợ bị người khác nhìn thấy, mặc kệ Liên Song có phải là Hải Đường hay không, hôm nay nàng sẽ không thể thể nàng ấy gặp chuyện bất trắc.
Minh Yên quay lưng lại mạnh mẽ đè ép tâm trạng kích động của mình, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, xoay người nhìn Liên Song nói: “Ta là tiểu thư của em, nếu em xảy ra chuyện sao ta có thể chạy thoát? Huống chi ta không định bỏ mặc em, chuyện hôm nay em không thể vọng động.”
Liên Song hơi ngẩn ra, vẫn lắc đầu đang muốn giải thích mấy câu thì thấy chủ tớ Lan Phương đi ra, chỉ thấy trên mặt hai người đều ửng đỏ không bình thường, Minh Yên thấy thế trong lòng hoài nghi, lập tức nhìn về phía Liên Song, lại thấy Liên Song nhìn chằm chằm dưới mặt đất không chịu nhìn nàng, Minh Yên thở dài trong lòng, nàng hiểu, nhang Hợp Hoan kia nhất định đã bị Liên Song đốt ở trong gian phong này, khó trách nàng ấy muốn Lan Phương tới đây thay quần áo, nhất định tiểu nha đầu này có kế hoạch của mình, cho nên mới nói không thể làm liên lụy đến mình.
Nghĩ tới đây vừa vui vẻ yên tâm lại có chút vui mừng, sau khi sống lại đều trở nên thông minh, cẩn thận, cũng trở nên ác độc hơn, nàng và nàng ấy đều không còn là Lan Nhụy và Hải Đường của lúc trước…
Minh Yên đang muốn nói chuyện, lại thấy Lan Phương nhìn xem Minh Yên cười nói: “Thất muội muội vẫn chưa thăm quan thư phòng nhỏ nhỉ? Đây là nơi ngày thường phụ thân đọc sách, tỷ có hơi chóng mặt, chúng ta đi vào ngồi một lát đi.”
Minh Yên thở dài một tiếng ở trong lòng, đến mức này Lan Phương vẫn không chịu bỏ qua, tỷ ta không phát hiện ra thân thể của mình không đúng sao? Minh Yên thầm nghĩ tỷ tự gây nghiệt không thể sống, đừng trách ta lòng dạ ác độc, đang muốn gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy Liên Song nói: “Nô tỳ thấy Thư Điệp tỷ tỷ cũng có chút khó chịu, nô tỳ đỡ Ngũ tiểu thư đi vào phòng.”
Thư Điệp cũng không thoải mái, chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu như bị từng ngọn đuốc chắp lại, nhìn Liên Song cảm kích gật đầu, Liên Song vội vàng đỡ Lan Phương vào phòng, Thư Điệp đi theo vào phòng, Minh Yên suy nghĩ một chút vẫn đi vào theo, ngón tay nắm chặt trâm ngọc Linh Lung ở trong tay áo, nàng không hiểu trâm ngọc này có lợi ích gì. Đến bây giờ vẫn không thấy Lan Phương lấy trâm ngọc hay thứ gì ra, Minh Yên càng tò mò.
Vào phòng mấy người ngồi vào chỗ của mình, gian phòng này không đốt nhang Hợp Hoan, Lan Phương và Thư Điệp cảm thấy tốt hơn một chút, chỉ là vẫn khô nóng khó chịu như cũ, hận không thể lập tức nhảy vào trong nước lạnh. Mặc dù Lan Phương cực kỳ khó chịu, nhưng lý trí vẫn có chút tỉnh táo, tính toán thời gian cũng sắp đến rồi, ngẩng đầu nhìn Minh Yên nói: “Tỷ đi tiểu tiện, Thất muội muội ở đây đợi tỷ một lát.”
Thư Điệp nghe vậy liền muốn đi ra ngoài, Minh Yên vội vàng đứng dậy, nàng không thể ở lại một mình, nhưng lại không thể để Lan Phương đi, đang khó xử thì thấy Liên Song cầm quyển sách dày chừng nửa thước ở bên kệ bên cạnh đập vào gáy của Lan Phương, Lan Phương lập tức ngã xuống, Thư Điệp vừa thấy còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì thì trước mặt cũng tối sầm ngã xuống.
Minh Yên kinh ngạc nhìn Liên Song, Liên Song đặt sách lại chỗ cũ, kéo Lan Phương đến giường bên kia, dùng sức đỡ nàng ta lên giường, vươn tay cỡ y phục của nàng ta, Liên Song không cởi hết mà chỉ tụt xuống một nửa, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta suy nghĩ viễn vong.
Liên Song chưa kịp giải thích với Minh Yên lại kéo Thư Điệp giấu dưới giường, lúc này mới lấy khăn tay của mình ra, bên trong còn có vài đoạn tàn hương, Liên Song đốt hết bọn chúng ném vào trong lư hương, sau đó kéo Minh Yên đi ra ngoài, dùng sức đóng chặt cửa, cũng không nói nhiều, cắn răng vội vã kéo Minh Yên quẹo vào phía sau hoa viên, lúc này mới thở phào ra, Liên Song vươn tay ra sờ, cảm giác được mặt mình đầy mồ hôi, chưa kịp vươn tay lau đi, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Minh Yên, nói: “Chuyện hôm nay nô tỳ làm đều không liên quan gì đến tiểu thư, kính xin tiểu thư nhanh chóng rời đi, nếu như bị người khác nhìn thấy sẽ phiền toái, nô tỳ còn có việc khác cần phải làm cho xong, đợi nô tỳ làm xong, báo thù cho tiểu thư của nô tỳ, muốn phạt thế nào, quyết không hai lời, nô tỳ dập đầu với người!”
Liên Song dập đầu trên mặt đất, âm thanh rất lớn, trong chớp mắt trên trán bầm tím một mảng, Minh Yên lập tức kéo nàng ấy lên, kéo nàng ấy đến dưới bóng râm bên cạnh, duỗi tay gạt đi bùn cỏ trên trán nàng ấy, há miệng, hơn nửa ngày mang theo giọng nghẹn ngào, mới nhỏ giọng nói: “Hải Đường, ngày nào đó ta xuất giá em nhất định đi theo ta, em muốn làm vợ quản gia có quyền, hay muốn làm di nương chủ tử, em một lòng vì ta, ta sẽ không bạc đãi em…”
Liên Song nghe vậy như ngũ lôi oanh đỉnh, sắc mặt trở nên trắng bệch, đặt mông ngã ngồi dưới đất, ngạc nhiên nhìn Minh Yên, mắt nhìn Minh Yên vô thức tiếp lời: “Nô tỳ không có chí hướng gì lớn, cũng không muốn làm di nương chủ tử, chỉ muốn có thể hầu hạ tiểu thư cả đời. Chỉ cần có thể hầu hạ tiểu thư cả đời, vậy nô tỳ sẽ làm nàng dâu bên cạnh tiểu thư, cả đời đều dựa vào người, không rời đi…”
Liên Song nhìn Minh Yên chợt đứng dậy từ trên mặt đất, kéo Minh Yên một phen, quan sát từ đầu đến cuối, dùng sức nhìn trên người Minh Yên hận không thể nhìn ra hai cái lỗ, cả đời này nàng không ngờ còn có thể gặp lại tiểu thư nhà mình bằng cách này, Minh Yên vươn tay vỗ vỗ tay Liên Song, đang muốn nói mấy câu, đột nhiên nghe thấy trong hành lang phía trước có văng vẳng tiếng nói chuyện, Liên Song nghe vậy thì biến sắc, kéo Minh Yên nói: “Tiểu thư, mau, đi theo em!”
Minh Yên không kịp suy nghĩ nhiều đi theo Liên Song, mãi cho đến một ngã rẽ Liên Song mới lên tiếng: “Tiểu thư, người đứng ở đây đừng đi đâu, em đi đưa tin cho Nhị tiểu thư, tiết mục hay như vậy sao Nhị tiểu thư có thể vắng mặt được.”
Minh Yên kéo Liên Song lại nói: “Em cẩn thận một chút, đừng tự mình đi, tìm cách truyền tin tức đi là được rồi.”
Liên Song đắc ý cười một tiếng, có thể gặp lại Lan Nhụy là chuyện nàng vui vẻ nhất, lúc này những chuyện khác dường như đều không quan trọng, nghe thấy lời nhắc nhở của Minh Yên, Liên Song mới nhớ tới tình cảnh của các nàng, các nàng vẫn đang lúng túng, mang theo thân phận của người khác sống một cuộc sống không thuộc về mình, tất cả đều cần phải cẩn thận, cuộc báo thù của các nàng vừa mới bắt đầu thôi.
Liên Song trịnh trọng gật đầu, kéo tay Minh Yên nói: “Tiểu thư yên tâm, vừa rồi vẫn mang lòng cá chết lưới rách, bây giờ người vẫn còn tốt, nô tỳ vẫn muốn tiếp tục dựa vào người, mạng này quý lắm đấy.”
Lúc này Minh Yên mới yên tâm, tự mình tìm một đình nhỏ ngồi xuống hít sâu một hơi, nhìn Liên Song biến mất ở một ngã rẽ ở đằng trước, trái tim thật lâu không thể bình tĩnh lại được, Hải Đường… thế mà vẫn còn sống, còn lấy cách như vậy để mà sống, đột nhiên niềm vui bất ngờ này khiến Minh Yên nhất thời không dám tin.
Sau khi nha đầu này sống lại vậy mà trở về Úc phủ, biết rõ đây là nơi ăn thịt người, rõ ràng đã từng chết đi một lần, vì báo thù cho mình mà nha đầu này lại ngoan cố nhảy vào, còn ôm lòng muốn chết, Minh Yên đột nhiên cảm thấy dù nàng ấy có chết cũng không có tiếc nuối, thật sự không nuối tiếc!