Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm Tam Nương tới, lúc này Bạch Hinh mới thở phào nhẹ nhõm, nắm tay Tam Nương kích động rơi lệ. Tam Nương vỗ vỗ tay nàng ấy, nói: “Đồ đạc đã chuẩn bị xong chưa?”

Bạch Hinh gật đầu, nói: “Đã chuẩn bị xong rồi, người cũng chuẩn bị xong nốt, chủ tử sắp sinh nhất định phải có bà đỡ đi cùng, sau khi hài tử sinh ra cần cho bú sữa nên cũng phải mang theo bà vú, Dương ma ma từng đỡ đẻ trong cung nên không cần tìm bà đỡ, ba bà vú thì chỉ có thể mang theo hai người, dù sao xe ngựa cũng có hạn không thể mang theo quá nhiều người. Đồ hài tử cần dùng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể lên đường bất cứ lúc nào.”

Tam Nương gật đầu, nhìn Bạch Hinh nói: “Nha hoàn cũng không thể ở lại, cô đi theo ta đi, còn những nha hoàn khác thì giấu cho kỹ, chủ tử là người thiện lương, nếu biết mọi người gặp nguy thì sẽ rất đau lòng.”

“Ta đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần có đủ thời gian là có thể thu xếp ổn thỏa.” Bạch Hinh lập tức gật đầu, sắc mặt dần bình tĩnh lại.

“Tam Nương, là cô à?” Giọng Minh Yên vang qua cửa sổ.

Tam Nương lập tức đáp lại rồi cùng Bạch Hi đi vào, vừa vào phòng đã thấy Minh Yên trong bộ áo váy lục nhạt nghiêng người dựa trên gối mềm, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có chút hoang mang nào, khiến hai người họ cũng dần bình ổn lại.

Minh Yên ra hiệu bảo hai người ngồi xuống bên cạnh, sau đó nói: “Đừng sợ, đời người sống một lần, luôn phải trải qua trắc trở như thế này.”

Tam Nương và Bạch Hinh nhìn thái độ nghiêm túc của Minh Yên mà tim thắt lại, lập tức nói: “Chủ tử, có việc xin người cứ ra lệnh.”

“Tình thế trong kinh nguy khốn, bây giờ không ai có thể khẳng định một khắc sau sẽ xảy ra chuyện gì.” Minh Yên nói đến đây thì dừng lại, nhìn hai người mà mỉm cười, nói tiếp: “Chắc hai người cũng biết tình thế bây giờ có bao nhiêu hung hiểm, ta cũng không nhiều lời, việc quan trọng nhất bây giờ là hai người nhất định phải giúp ta mấy chuyện.”

“Chủ tử cứ nói đi, nô tỳ nhất định sẽ làm được.” Bạch Hinh nhìn Minh Yên.

Minh Yên nhìn Bạch Hinh, cười nói: “Bạch Hinh, từ khi ta vào Vô Vi Cư, tỷ khổ cực theo ta làm chân chạy vặt, và cũng là người mà ta tin tưởng nhất, ít nhiều tỷ cũng có chút võ công, nếu thật sự xảy ra chuyện nguy hiểm ngoài dự liệu, vậy đành nhờ tỷ đưa mọi người của Vô Vi Cư tới nơi an toàn. Ta đã bảo Thiên Hương bí mật mua mấy tiểu viện, Liên Song biết vị trí, đến lúc đó tỷ nhất định phải dẫn người của Vô Vi Cư đi trốn, bảo vệ tính mạng của họ.”

Bạch Hinh nghe đến đó thì lập tức lắc đầu, nói: “Vậy không được, nhiệm vụ của nô tỳ là bảo vệ chủ tử an toàn, chuyện còn lại khác sẽ có người xử lý.”

Minh Yên liên tục thuyết phục nhưng Bạch Hinh vẫn không đồng ý, trong lòng Bạch Hinh, không ai quan trọng hơn tính mệnh mẫu tử Minh Yên, cuối cùng hết cách Minh Yên đành từ bỏ, trong lòng suy tính chỉ có thể sắp xếp chu toàn cho Liên Song và Hồng Tụ.

Tam Nương nhìn Minh Yên bằng ánh mắt kính trọng, trước bước ngoặt nguy nan mà còn có thể lo cho tính mạng của nô tài, người như vậy không nhiều, đáng để kính trọng. Trên đời này không biết có bao nhiêu người tham sống sợ chết, chuyện ập xuống cũng không biết có bao nhiêu người vì tính mạng của bản thân mà bán đi tính mạng của người khác, thường xuyên gặp loại người gian trá nay thấy Minh Yên như vậy thì càng ngưỡng mộ hơn, chẳng trách tiểu Vương gia lại nặng tình như vậy.

Minh Yên nhìn sang Tam Nương, dịu dàng nói: “Cô cũng đã biết thế cục thế nào rồi đúng không?”

Tam Nương nghe Minh Yên hỏi, lập tức trả lời: “Hiện tại tình thế cũng không rõ ràng, Kinh vệ Chỉ huy sứ ti và Ngũ quân phủ Đô đốc đang giằng co, Kinh thành đã bị chia làm hai nửa, nhưng cổng nội thành vẫn trong tay Sài Ngôn, thế nên cũng coi như tạo thế chân vạc.”

Minh Yên nhíu mày, Sài Ngôn… Minh Yên khá là bội phục người này, phải biết rằng trung thần là khó làm nhất, bây giờ tình thế nguy cấp như vậy, Sài Ngôn vẫn một lòng với Tuyên Đế, chứng tỏ người này vô cùng trung thành, mà kiểu người này thì khó thuyết phục nhất.

Nghe Minh Yên và Tam Nương nói đến chính sự, Bạch Hinh lặng lẽ lui ra ngoài bắt đầu chuẩn bị, còn có rất nhiều việc cần làm.

“Sài Ngôn, An Thân Vương có tiếp xúc với người này không?” Minh Yên hỏi.

Tam Nương gật đật, nói: “Tiếp xúc thì chắc chắn đã tiếp xúc qua rồi, nhưng Sài Ngôn này quá kiên định, ngoại trừ Tuyên Đế thì không theo bất kỳ người nào. Túc Thân Vương và Tương Thân Vương cũng có ý đồ lôi kéo Sài Ngôn về phe mình, tiếc rằng đều vấp phải cản trở mà rút lui.”

Minh Yên ngẫm nghĩ về tình thế hiện tại. Tương Thân Vương, Túc Thân Vương và Sài Ngôn tạo thành thế chân vạc, vậy An Thân Vương thì sao? Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tam Nương, nói: “Người của chúng ta thì sao?”

Tam Nương như đã đoán trước Minh Yên sẽ hỏi như vậy, than nhẹ một tiếng rồi nói: “Lực lượng của chúng ta phân tán, như quăng lưới vậy, lúc dùng chỉ có thể từ từ thu lưới về thôi.”

Mắt Minh Yên sáng lên, dường như vỡ lẽ, khóe miệng từ từ nâng lên, sau đó nói: “Thời gian không đợi ai hết, bây giờ có thể kéo dài càng lâu càng có lợi cho chúng ta, nhưng cũng không biết có thể kéo dài bao lâu.”

“Chỉ cần Sài Ngôn còn sống thì tình thế này sẽ không biến hóa quá nhiều.” Tam Nương đứng dậy đi vòng quanh phòng, lại nói: “Mới hai ngày ngắn ngủi Sài Ngôn đã bị ám sát mấy lần, nhưng may mà đều vượt qua.”

Quả nhiên! Minh Yên cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tam Nương hỏi: “Chắc hẳn tiểu Vương gia sẽ không đứng ngoài nhìn đâu nhỉ?”

Tam Nương lập tức mỉm cười, nhìn Minh Yên nói: “Chủ tử đoán quá chuẩn, tiểu Vương gia nói trung thần như Sài Ngôn, muốn thuyết phục ông ấy bằng vũ lực thì vô dụng, chỉ có thể để ông ấy tâm phục khẩu phục mới thành công. Sài Ngôn này quá trung thành, mà người trung thành thì chỉ có một cách duy nhất để lay động ông ấy là dùng chính sự trung thành.”

Minh Yên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, than nhẹ một tiếng: “Châu chấu đá xe, con kiến lay cây, muốn lay động Sài Ngôn chưa chắc đã dễ dàng, chỉ cần một ngày Sài Ngôn chưa ngã thì đã là chuyện tốt cho chúng ta rồi, thế nên không nói trước ông ta có ngã hay không, nhưng chỉ cần ông ta có thể giữ vững cửa cung thì đó chính là may mắn cho chúng ta.”

Sài Ngôn không ngã, giữ vững cửa cung, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương sẽ không thể dẫn binh tiến vào nội đình, chỉ cần bọn họ không dùng danh nghĩa của Thiên Tử để phát hiệu lệnh cho chư hầu, như vậy thì chí ít đám người An Thân Vương vẫn có thể tranh thủ cơ hội, thế nên mới nói mục tiêu bị nhắm tới hiện tại không phải ai khác mà chính là Sài Ngôn.

An Thân Vương phải bảo vệ được người này, Túc Thân Vương và Tương Thân Vương thì muốn diệt trừ người này, khi ba bên tranh chấp, Sài Ngôn không phải người ngu tất nhiên sẽ nhìn ra ai trung ai gian, có lẽ một người trung thành sẽ tìm đến một minh chủ. Minh Yên nghĩ đến đây thì đột nhiên cảm thán, quả nhiên An Thân Vương là người thâm tàng bất lộ, trước thế địch mạnh ta yếu mà vẫn có thể bình tĩnh không loạn, từ từ mưu đồ, thật sự là người tài trí vô song.

Với tình thế trước mắt không phải ai cũng có thể điều động lực lượng của mình để thay đổi chuyện gì, trên đời này chiến tranh luôn luôn là chiến tranh của nam nhân, còn nữ nhân, người già và trẻ em thì luôn là người bị hại, đứng trước cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ này, Minh Yên cảm thân bất lực vô cùng.

Minh Yên không phải võ tướng, không thể ra chiến trường giết địch, không thể xông pha chiến đấu, không thể bày mưu tính kế nơi ngàn dặm xa, việc nàng có thể làm là bảo vệ tốt hài tử trong bụng mình, cố gắng hết sức không tạo thêm phiền phức cho Chu Hạo Khiên, để hắn không phải lo lắng.

Vừa vào đêm đã bắt đầu cấm đi lại, cách bức tường dày vẫn có thế nghe được tiếng bước chân của đội tuần tra, và tiếng run rẩy đánh chiêng báo canh giờ. Trong đêm tối, những chấm nhỏ vẫn lóe ra ánh sáng chói mắt, tô điểm cho màn đêm tựa như bộ lông nhung mềm mượt của thiên nga đen.

Mới nãy Tam Nương đã trèo tường ra ngoài, Minh Yên không ngủ được nên quyết định ngồi dậy, cả vương phủ chìm trong yên lặng, như không nghe thất bất cứ âm thanh nào, nhưng càng tĩnh mịch càng khiến lòng người hoảng loạn. Bạch Hinh trực ngoài phòng trải chăm đệm nằm dưới đất, Liên Song và Hồng Tụ đã bắt đầu bí mật chuẩn bị mua lương thực cất trong tiểu viện của Thiên Hương, một khi chiến tranh nổ ra, danh môn vọng tộc là những người bị thiệt hại nặng nề nhất, không biết có bao nhiêu trân châu bảo ngọc bị cướp, bao nhiêu vàng bạc tài sản bị vơ vét.

Minh Yên rất tiếc của, tài sản của Vô Vi Cư chiếm một phần không nhỏ trong vương phủ, đồ cưới của tiên Vương phi, đồ cưới của Minh Yên, và cả những đồ Chu Hạo Khiên cho Minh Yên tích góp bao năm qua, những thứ này trong tương lai sẽ giúp vương phủ xoay vần một lần nữa. Dựa vào những thứ này của mình không thể nuôi được thiên quân vạn mã, nhưng chí ít vẫn có thể nuôi được người thân của mình, nuôi được một đội ngàn người. Vậy nên hôm nay trời vừa tối, Minh Yên đã sai người bọc kĩ tất cả vàng bạc châu báu rồi vứt vào hồ nước ở sau Vô Vi Cư.

Cái hồ này là dòng nước chảy chứ không phải nước đọng, lúc đào cái hồ này, Chu Hạo Khiên đã đặc biệt dặn người ta đào sâu một chút, khi ấy không nghĩ sẽ có mục đích gì, chẳng qua chỉ muốn hoa sen mọc tốt mà thôi. Bây giờ Minh Yên sai Liên Song và Hồng Tụ trèo thuyền nhỏ, đưa Bạch Hinh đi vứt tất cả chìm xuống hồ nước, bên trong rương gỗ đỏ có bọc da giấy, bên ngoài được khóa khóa đồng chắc chắn chống nước tràn vào. Thế nhưng dù sao hồ nước cũng có hạn, chỉ có thể bỏ những đồ vật nhỏ, Minh Yên nhìn bình phong khảm vàng khảm ngọc trong kho, nhìn từng chiếc giường bát bộ thượng hạn, nhìn tất cả gia cụ bằng gỗ tử đàn, thật sự đau lòng đến cùng cực.

Những đồ này đều là đồ của tiên Vương phi, nếu tặc nhân xông vào e rằng không giữ được, Minh Yên không bận tâm chuyện tiền bạc, thế nhưng đây là đồ kỷ niệm tiên Vương phi để lại cho Chu Hạo Khiên. Song, trước thời cuộc loạn lạc này thì có cách gì? Tận mắt nhìn Bạch Hinh khóa cửa phòng kho mà tự dưng nước mắt nóng ấm lăn dài, có lẽ không bao giờ được nhìn lại nữa.

“Chủ tử, người đừng buồn, có lẽ sẽ không tới bước đó.” Bạch Hinh nói là vậy nhưng trong lòng cũng mông lung, dưới ánh trăng bàng bạc, tinh mắt có thể thấy được hai tay của nàng ấy đang run run.

Minh Yên lau nước mắt, nói: “Ta không sao, chỉ là hận không thể sinh ra là một đáng nam nhi để có thể kề vai chiến đầu bên tiểu Vương gia, ngay cả chuyện bảo vệ đồ của tiên Vương phi, ta cũng không thể giúp chàng, ta luôn cảm thấy mình không làm được gì cho chàng.”

Trong thời buổi loạn lạc này, ai cũng như lục bình thân bất do kỷ, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn lắm rồi…

Minh Yên dựa lên ngồi mềm ngủ rất say, ngày mới tờ mờ sáng, cảm thấy đất rung núi chuyển, cả phòng chao đảo, Minh Yên lập tức mở mắt!

Ngay đó đó Bạch Hinh chạy vào, thấy Minh Yên không sao mới bình tĩnh lại. Minh Yên lo lắng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Bạch Hinh trắng bệch, nghiến răng nói: “Không biết kỵ binh của ai vào thành, nhưng chỉ có kỵ binh với quy mô lớn mới có thể gây ra rung chấn như vậy.”

Sắc mặt Minh Yên cũng tái đi, kỵ binh vào thành, liệu có phải bây giờ bọn họ muốn đi cũng không đi được?

Chủ tớ hai người liếc nhau, Bạch Hinh nói: “Chủ tử đừng cuống, nô tỳ sẽ đi tìm hiểu, lập tức trở về ngay.”

Minh Yên gật đầu, Bạch Hinh vừa ra ngoài, mấy nha hoàn Liên Song, Hồng Tụ, Tuyết Hủy Ký Dung lại chạy vào, đứng kè kè bên Minh Yên, dù mấy người đều bị dọa sợ nhưng vẫn biết phải bảo vệ Minh Yên trước tiên, thấy Minh Yên không sao thì bấy giờ mới an tâm.

“Mấy ma ma và bà vú đã chuẩn bị xong chưa?” Minh Yên cố gắng bình tĩnh lại hỏi.

“Chủ tử yên tâm, đã đưa đến chỗ Thiên Hương rồi, bây giờ Vô Vi Cư chỉ còn Dương ma ma và Ô tẩu tử, bất kể khi nào ở đâu hai người này đều phải ở bên cạnh, một người là bà đỡ, một người là bà vú.” Sau khi sống lại dù Liên Song vẫn nhỏ tuổi nhưng trước kia nàng ấy là đại nha hoàn đầu tiên của Lan Nhụy, chuyện gì cũng qua tay nàng ấy, lúc này Liên Song bố trí mọi chuyện ổn thỏa đâu ra đấy, tất cả mọi người đều không có ý kiến gì, nghe nàng ấy hết. Khi Bạch Hinh không có mặt, Liên Song sẽ trở thành chỉ huy của mọi người.

Minh Yên gật đầu, nhìn mấy nha hoàn tri kỷ của mình, cười nói: “Liên Song, nếu hôm nay có xảy ra chuyện gì bất trắc, nhớ kỹ lời của ta, bốn người các em lập tức dẫn người của Vô Vi Cư đi ngay, trốn hết cả đi. Còn phía ta, tiểu Vương gia cũng đã chuẩn bị xong, có người có xe ngựa, không dẫn theo được nhiều người bọn em, biết chưa?”

Minh Yên cố ý nói Chu Hạo Khiên đã chuẩn bị xong, thật ra Chu Hạo Khiên đã chuẩn bị xong như lời Minh Yên nói thật, nhưng tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn dự tính, Minh Yên mà nói như vậy chỉ sợ mấy nha đầu này sẽ không chịu rời đi, đến lúc đó e là ai cũng không chạy được. Minh Yên biết chắc chắn mình là mục tiêu số một của kẻ địch, vậy nên nàng không thể để bọn nha hoàn này bán mạng cho mình được.

Trước giờ Minh Yên đều tin tưởng tất cả mọi người, lúc này cũng không nghi ngờ ai, dù sao Tam Nương đã đến đây, Bạch Hinh cũng đã nói chuyện này, vì không để ngáng chân Minh Yên mà gượng cười đồng ý, lúc này Minh Yên cũng mới mỉm cười.

Trời đã sáng, từ đường chân trời phía Đông tỏa ra những tia ánh vàng, Minh Yên nhìn ra ngoài cửa sổ thấy lửa đỏ nơi xa, nghe thấy tiếng chuông nặng nề báo giải trừ lệnh cấm đi lại ban đêm, đường phố lại có thể lưu thông bình thường, giống như nhịp bước chân tuần tra đêm qua, đất rung núi chuyển sáng sớm nay đều chưa từng xảy ra.

Minh Yên cười khổ một tiếng, ngày mai chính là mùng bảy tháng Bảy, là ngày đại cát, ngày Tống Tiềm thành thân, nhưng hôn lễ này vẫn có thể cử hành ư? Nhưng cũng không thể không cử hành, hôn kỳ ngự tứ, ai dám trì hoãn… Hai nhà Tần Liễu gả nữ nhi chắc chắn làm rất hoành tráng. Nếu đúng lúc này Túc Thân Vương và Tương Thân Vương ra tay, nhiều người hỗn loạn, khó mà khống chế, chỉ sợ sẽ nghiêng trời lệch đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK