“Ta không phải Trần Quốc công, nàng cũng không phải phụ nhân kia, chúng ta một nhà trăm miệng ăn vui vẻ hạnh phúc, tin ta, cũng tin chính bản thân nàng, trời cao trăng sáng chứng giám cho chúng ta, để thời gian ngừng trôi vì chúng ta, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau đến thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp.” Chu Hạo Khiên vỗ lưng Minh Yên, nhẹ nhàng chầm chậm và dịu dàng, nụ cười bên môi chưa từng biến mất, ngược lại còn tươi hơn, đồng quy vu tận? Hắn thích từ này, hắn muốn cùng nàng đồng quy vu tận trong thế giới tình yêu.
Có lẽ mấy ngày nay Minh Yên đã quá mệt nhọc, vậy là ngủ luôn trong lòng Chu Hạo Khiên, thậm chí còn không tắm rửa thay y phục, cũng không thì thầm bài học cho nam nhân bội bạc.
Khi mở mắt, bên cạnh đã trống không, nhưng trên chăn đệm vẫn còn hơi ấm, Minh Yên xoay người xuống giường, móc màn lên, nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện ở gian ngoài, bèn đi giày chậm rãi đi ra.
“… Không sai ạ, nô tỳ đã điều tra rõ ràng, Bạch Lưu Vân chính là Bạch Mẫu Đơn, chỉ là không ngờ nàng ta vậy mà dám sống ngay dưới mí mắt của chúng ta.” Bạch Hinh bình tĩnh, nhưng sắc mặt tái nhợt đã nói rõ vấn đề.
Bạch Lưu Vân? Minh Yên cười khẩy một cái.
Nghe thấy tiếng động, Chu Hạo Khiên quay đầu lại cười nói với Minh Yên: “Sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Không có chàng ở bên.” Minh Yên mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay của Chu Hạo Khiên, mười ngón tay đan vào nhau, bình lặng mà cũng yên tâm.
Bạch Hinh đỏ mặt vội vàng cúi đầu xuống, hai người đúng là không biết xấu hổ, ít nhiều gì mình cũng đang ở đây, đành phải cố gắp cúi thấp đầu thôi, cũng không ngừng nhẩm: ta là người tàng hình, ta là người tàng hình…
Mái tóc đen nhánh xõa ở sau lưng, dây gấm buộc tóc đã rơi ở đâu không biết, Minh Yên vươn tay muốn vuốt tóc, Chu Hạo Khiên đã nhanh hơn, ngón tay thon thài mạnh mẽ vuốt gọn mái tóc xõa tung của nàng về một chỗ, cầm lược chải mượt, đưa tay tới kệ ở đầu sập lấy một dây gấm trong ngăn kéo buộc tóc cho nàng, làm xong xuôi hết rồi mới nói: “Mấy hôm nữa là tới ngày giỗ của mẫu phi, ta đã xin nghỉ nên nàng không cần lo, ta sẽ ở bên nàng mấy ngày.”
Trong lòng ấm áp, Minh Yên im lặng gật đầu, nói thêm: “Như vậy là tốt nhất, nếu không tới ngày giỗ của mẫu phi có khi Hoàng thượng lại không để chàng về, một mình ta lo nhiều việc như vậy chắc chắn sẽ kiệt sức.”
Chu Hạo Khiên buồn bã, mãi lâu sau mới nói: “Là ông già kia dâng tấu, xin Hoàng thượng cho ta về.”
Minh Yên sửng sốt, Vũ Ninh Vương? Đúng là càng lúc càng không hiểu con người này, Minh Yên nắm chặt tay Chu Hạo Khiên, nói: “Như vậy cũng tốt, dù sao cũng là phụ tử ruột thịt, dù có ngăn cách gì thì ta cũng hi vọng hai người có thể sống hòa thuận với nhau.”
Chu Hạo Khiên cười khinh nhưng không trả lời, thù hận ngấm vào trong xương cốt sao có thể lập tức tiêu tan được?
“Vương gia để ta làm chủ tế.” Minh Yên nói.
Chu Hạo Khiên gật đầu: “Đây là điều đương nhiên, nàng mới là nhi tức của mẫu phi, nàng làm việc này là hợp lý nhất.”
Việc này hơi nhạy cảm, Minh Yên không muốn bàn đến, cái chết của tiên Vương phi đã gây cho Chu Hạo Khiên một đả kích rất lớn.
“Nếu Bạch Lưu Vân là Bạch Mẫu Đơn thật, vậy từ trước tới giờ ta vẫn luôn dùng hương phấn của cửa hàng Lưu Vân, chắc chắn nàng ta biết ta là ai. Nhưng tại sao nàng ta muốn làm như vậy?” Minh Yên nhíu mày.
“Mấy năm nay Bạch Mẫu Đơn không hề lộ diện, ta cứ tưởng nàng ta đã trở về Giang Nam, lại không ngờ còn mở cửa hàng hương ở Kinh thành, lại còn cung cấp hương phấn cho người bên cạnh ta, tay vươn dài quá rồi.” Chu Hạo Khiên nói tới đây thì dừng lại, nhìn Minh Yên, sắc mặt nghiêm túc nói: “Nàng còn nhớ lúc nàng mang thai Hương Chức phường đưa tới xiêm y có mùi thơm không?”
Tất nhiên là Minh Yên còn nhớ, cái thứ đó suýt chút nữa đã lấy đi tính mạng của mẫu tử nàng. Minh Yên gật đầu, nói: “Tất nhiên còn nhớ, chẳng qua mãi vẫn không có thêm được tin tức giá trị gì từ tú nương kia thôi. Thật đáng tiếc.”
“Trước kia không điều tra ra, chẳng qua là vì có người che giấu. Bây giờ Bạch Hinh đã điều tra ra, bây giờ tú nương kia đang ở bên cạnh Bạch Mẫu Đơn.”
Minh Yên khẽ run lên, thế sự xoay chuyển, hóa ra là vậy.
“Bây giờ chàng định làm gì?” Minh Yên hạ giọng hỏi.
“Tương kế tựu kế, nghe Bạch Hinh nói ban đầu nàng cũng định làm vậy, phu thê chúng ta quả là tâm linh tương thông.” Chu Hạo Khiên ngả ngớn trêu đùa.
Minh Yên hừ hắn một cái, lúc này mới nhìn Bạch Hinh hỏi: “Có điều tra ra thêm được gì không? Có tra ra được Tần Trắc phi và Bạch Mẫu Đơn có quan hệ gì không?”
Bạch Hinh lắc đầu, nói: “Bạch Mẫu Đơn này rất giảo hoạt, Tần Trắc phi cũng cẩn thận, rất khó bắt được điểm yếu. Nhưng nô tỳ nghĩ chúng ta có thể xuống tay từ một chỗ, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
“Tỷ nói xem.” Minh Yên tò mò, hai mắt sáng rực nhìn Bạch Hinh.
“Tiểu Vương gia nói ngài ấy nghi ngờ hài tử kia không phải con của mình, hay là chúng ta xuống tay từ hài tử này, có lẽ sẽ có manh mối.”
“Ý này không tồi, nhưng cửa hàng Lưu Vân đã đóng cửa, tỷ muốn tìm được nàng ta sợ là không dễ.” Minh Yên nhíu mày.
“Không phải còn có Tam Nương sao? Tam Nương đã điều tra chuyện này suốt mấy ngày nay, rất nhanh sẽ có tin tức. Phi Ưng vệ chúng ta cũng không phải người ăn chay, nếu ngay cả một người cũng không tìm được thì không cần phấn đấu làm gì.” Bạch Hinh cong môi cười.
Minh Yên vui vẻ, đúng vậy, cho dù không tìm thấy thì còn có mạng lưới tin tức của Phượng Kiêu, quả thật không cần lo lắng quá. Mấy ngày nay lại bỏ sót điểm này, Minh Yên cười khổ một tiếng, một người tự lực tự cường lâu ngày sẽ quên mất trong tay mình cũng đang cầm vũ khí sắc bén.
“Vậy chúng ta chia nhau ra hành động, ta nghĩ tới ngày giỗ của tiên Vương phi sẽ có nhiều khách khứa đến, đây chính là một cơ hội rất tốt để Bạch Mẫu Đơn làm loạn, nàng ta sẽ không bỏ qua, Tần Trắc phi cũng sẽ không cho phép nàng ta bỏ qua, nếu muốn thắng trận chiến này thì phải xem ai nắm giữ nhiều đồ hơn.” Minh Yên mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn, như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ta còn một việc cần dặn dò Bạch Hinh, ta cảm thấy bên phía Tần Trắc phi quá đồng lòng, vậy không tốt, bất lợi cho phe ta, vậy nên ta muốn dùng chút thủ đoạn đê tiện tí.”
“Gậy ông đập lưng ông, ta không có ý kiến, nàng cứ làm đi.” Chu Hạo Khiên rất thích ánh sáng rực rỡ trong mắt Minh Yên, ánh sáng ấy không ngừng lóe sáng lóa mắt, mang theo ánh vàng khiến hắn không thể rời mắt được, và hắn cũng thích dáng vẻ cười như hồ ly này của nàng.
Minh Yên gật đầu, nói với Bạch Hinh: “Đã chuẩn bị xong việc ta dặn chưa? Thuyết phục được người kia không?”
“Nô tỳ đã khuyên nhưng nàng ta vẫn hơi do dự, vẫn chưa đồng ý.” Bạch Hinh nhíu mày.
“Vậy khuyên tiếp đi, tóm lại là trước ngày giỗ của tiên Vương phi, tuyệt đối không được để Tần Trắc phi có sức quan tâm tới Bạch Mẫu Đơn, cứ như vậy thì chúng ta sẽ có thời gian.” Minh Yên cười khẩy một cái, nói thêm: “Đã gặp qua không ít người khẩu phật tâm xà, nhưng người như Tần Trắc phi thì quả thật ta chưa gặp mấy, lúc này phải để bà ta nếm trải mùi vị tự bê đá đập vào chân mình. Cả đời toan tính người khác đã quá xuôi gió thuận nước rồi, giờ sóng gió đổi chiều thì cũng nên hiểu số mệnh không thể cưỡng cầu.”
“Vâng, nô tỳ lập tức đi làm. Nếu nha hoàn kia không chịu hợp tác, nô tỳ cũng chỉ có thể làm theo người đời trước, tiền trảm hậu tấu.” Hai mắt Bạch Hinh chợt lạnh lại, ở thời điểm mấu chốt vẫn phải dùng tới thủ đoạn đặc biệt.
Minh Yên gật đầu đồng ý, nhưng vẫn dặn dò: “Giữ mạng cho nàng ta, trong mắt Tần Trắc phi không chứa chấp loại phản bội.”
Bạch Hinh nhoẻn miệng cười, nói: “Nô tỳ đã biết, chủ tử cứ yên tâm.”
Bạch Hinh vén rèm đi ra ngoài, Chu Hạo Khiên nhìn hai người vẫn không hiểu gì, lúc này mới hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì thế, sao ta nghe không hiểu gì cả?”
“Chàng không hiểu là đúng rồi, nếu chàng hiểu thì đã là thần tiên.” Minh Yên nhào vào lòng Chu Hạo Khiên cười ha ha, ngửa đầu nhìn khuôn mặt đen kịt của Chu Hạo Khiên, Minh Yên không nhịn được bèn nói: “Trò hay sắp bắt đầu, Tần Trắc phi muốn cho chàng một hài tử, châm ngòi li gián tình cảm phu thê chúng ta, vậy nếu nhà bà ta có một hài tử thật thì sao.”
Chu Hạo Khiên nhíu mày, tâm tư của nữ nhân lắt léo thật sự không đoán ra được, nhưng vẫn có thể suy ra gì đó từ điểm này.
Hai người nhìn nhau cười, lúc này Chu Hạo Khiên mới nói: “Thà đắc tội với quân tử cũng không được đắc tội với nữ nhân, quả nhiên chí lý.”
“Người ta ăn mận trả đào, nếu người khác tặng ta ám khí, vậy ta cũng sẽ tặng lại một mũi tên nhọn, có qua có lại mới vui, không phải sao? Bây giờ người không nhịn được không phải mình mà là bà ta, bây giờ bà ta khó khăn hơn ta nhiều.” Minh Yên vốn định nói ra nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của tiên Vương phi, nhưng ngẫm lại mình vẫn chưa có bằng chứng rõ ràng, vẫn không nên làm Chu Hạo Khiên hoang mang, tránh cho hắn mất khống chế làm ra chuyện kích động gì đó.
“Khi nào thì nàng ra tay?” Chu Hạo Khiên nhìn ra sự phấn khích ở sâu trong hai mắt Minh Yên, hỏi.
“Ngày mai sẽ náo nhiệt lắm đây, còn mấy ngày nữa là đến ngày giỗ rồi, ta không có thời gian, ra tay càng nhanh càng tốt, đúng không?” Minh Yên cười, chỉ là trong nụ cười kia lại thêm phần giá lạnh.”