[1] Hai câu thơ trong Tử Khâm 1 của Khổng Tử. Áo chàng bâu vải xanh xanh, Nhớ chàng em lại nghĩ quanh xa vời – Bản dịch của Tạ Quang Phát.
Tay Chung Dực thoáng cái nắm chặt lại, những lời này… những lời này chỉ có Lan Nhụy biết, là hứa hẹn năm đó của hắn với Lan Nhụy, nhưng điều khiến hắn không nghĩ tới chính là sau mấy ngày ngắn ngủi chủ nhân của cây trâm này lại hương tiêu ngọc vẫn, sau đó cưới Lan Cúc theo ý của mẫu thân.
Lan Nhụy chết, đối với hắn mà nói thì cưới ai cũng như nhau, huống chi hắn đã quen nghe lời phụ mẫu, hắn đã từng thử chống đối nhưng vẫn bị trấn áp, trong lòng hắn trung hiếu đứng đầu, hắn không có cách nào ngỗ nghịch với mẫu thân, chỉ vẻn vẹn hai tháng hắn đã cưới Lan Cúc.
Sau đó Lan Cúc sinh một nữ nhi, hắn rất yêu thích nữ nhi này, huyết thống thật sự là thứ rất kỳ quái, dáng vẻ của nữ nhi không giống Lan Cúc nhưng giữa lông mày lại có mấy phần giống Lan Nhụy, thật ra cũng không giống, nhưng theo Chung Dực thấy có lẽ là vì tâm lý, chỉ cảm thấy rất giống.
Hắn vui vẻ đặt tên cho nữ nhi là Cúc U, năm đó hắn nói với Lan Nhụy – Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm, người ta đã qua đời, chỉ tăng thêm sầu não, hắn nên buông bỏ, nhưng càng như vậy càng không buông bỏ được. Ma xui quỷ khiến thế nào đặt tên cho nữ nhi là Cúc U, lời thệ này đại biểu cho lòng thật tâm với Lan Nhụy, cho nên đối với hắn, Cúc U cũng chỉ là một sự tưởng niệm trá hình mà thôi, hắn cố chấp bảo vệ chút nhớ nhung cuối cùng của hắn với Lan Nhụy, nói hắn ngốc cũng được, nói hắn dối trá cũng được, hễ là thứ có thể khiến hắn bắt lấy để hắn thỉnh thoảng gặp được Lan Nhụy ở trong mơ, hắn đều thấy thỏa mãn rồi.
Hắn rất muốn đặt tên cho con gái là Cúc Nhụy, cúc ở lòng bàn tay, Nhụy nhi ở trong tim, nhưng hắn không thể, Lan Cúc là người rất thông minh, hắn làm vậy sớm muộn gì Lan Cúc cũng biết chuyện, hắn không muốn phá vỡ bình yên trước mắt, cho nên liền dùng chữ U có cách đọc giống chữ Du[2] trong ‘Thanh thanh tử câm, du du ngã tâm’ thay thế cho Nhụy nhi hắn đã từng yêu thích nhất, đây là một bí mật, bí mật chỉ có mình hắn biết.
[2] Chữ U 幽 [yōu] – chữ Du 悠 [yōu]
Thê thiếp trong nhà đều nói hắn là nam nhân lãnh đạm đến cực điểm, đối với chuyện nam nữ cũng rất lãnh đạm, trong một tháng phần lớn thời giờ đều ngủ ở thư phòng, cho dù đến chỗ thê thiếp phần lớn cũng chỉ để nguyên quần áo mà ngủ.
Hắn không phải không thích, mà là không muốn làm, sau khi Lan Nhụy qua đời chỉ có hai tháng hắn liền cưới Lan Cúc đã thấy rất có lỗi với Nhụy nhi rồi. Ít nhất hắn phải vì Nhụy nhi thủ đủ ba năm, nếu có thể, nếu hắn có thể làm trái lời của phụ mẫu, hắn tình nguyện cả đời không lập gia đình, nhưng hắn vẫn khuất phục, hắn thật sự coi thường chính mình.
Cho nên sau khi hắn cho Lan Cúc một đứa bé thì không muốn để bất kỳ nữ nhân nào trên đời này có con nối dõi của mình, hắn muốn dùng cách của mình cứ thế mà hèn mọn ở trong cái góc đáng thương kia, chỉ có cái góc kia yên lặng bảo vệ tình yêu của bọn họ, bảo vệ giấc mộng trong lòng hắn.
Chung Dực biết, kiếp này hắn có chết cũng không còn mặt mũi đi gặp Nhụy nhi, năm đó nói, một lòng với nàng, cùng sống cùng chết. Nhưng Nhụy nhi chết, hắn vẫn còn sống, hắn từng thử tự sát, nhưng không thành công, nhìn mẫu thân khóc mặt mũi đầy nước mắt, hắn mềm lòng, chết một lần rồi từ bỏ, hắn thật sự là một nam nhân hèn yếu.
Nếu Nhụy nhi còn sống, e rằng sẽ không bao giờ bằng lòng nhìn thấy mình, chính bản thân Chung Dực cũng xem thường chính mình, mấy năm nay hắn càng lúc càng hao gầy, không khác mấy hòa thượng, chỉ là hắn vẫn không có dũng khí tàn nhẫn quyết tâm tự sát, chỉ cần nghĩ đến câu nói kia của mẫu thân – Nếu con chết ta lập tức đi theo con, không tin con thử xem…
Xưa nay mẫu thân nói được làm được, hắn sợ rồi, hắn chết thì chết nhưng không thể liên lụy đến mẫu thân, vì vậy hắn kéo dài hơi tàn, trên người hắn vẫn gánh vác mọi người trong gia tộc, hắn sắp bị đè sập rồi, chỉ vì mẫu thân mà cố gắng chống đỡ.
Hôm nay cực kì kỳ quái, nhìn thấy cây trâm này hắn lại không có cách nào bình tĩnh được, khuôn mặt tươi cười của Nhụy nhi vẫn luôn chớt hiện lên ở trước mắt, đang dẫn dắt hắn đi về phía trước, Chung Dực thấp thoáng nghe thấy Nhụy nhi đang nói, chàng còn nhớ ta không?
Chung Dực muốn lớn tiếng kêu lên, nhưng lồng ngực như có một tảng đá lớn đè ép khiến hắn không thể kêu ra được, tảng đá cứng rắn đến mức hắn gần như không có cách nào hô hấp, ngừng chân, đứng ở cửa của thư phòng nhỏ, thì ra đã đến rồi!
Cách một cánh cửa, chủ nhân đưa ngọc trâm cho hắn sẽ là ai? Biết rõ là nằm mơ, hắn còn hi vọng Nhụy nhi có thể xuất hiện, hắn nhất định bị ma chướng rồi!
Chung Dực dùng sức lắc đầu, hắn có chút chóng mặt, giữa trưa uống hơi nhiều, hắn muốn cố gắng nhìn rõ tầm mắt trước mắt, rất lâu mới nắm lấy cây trâm đi lên phía trước đẩy cửa thư phòng nhỏ ra…
*
Lan Cúc đang nói chuyện với Đại phu nhân, vẫn là bàn về chuyện mấy ngày nữa đến vương phủ, lúc này cuối cùng vẫn quyết định để Lan Phương và Lan Lăng đi, từ đầu đến cuối Đại phu nhân vẫn cảnh giác với Minh Yên, Lan Cúc khuyên mấy câu thấy Đại phu nhân nghe không lọt tai nên đành thôi, đúng lúc này Thải Lan vội vàng chạy vào nhìn Lan Cúc nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghe nói… Nghe nói có một tiểu tiện đề[3] thừa dịp cô gia uống say vào thư phòng nhỏ…”
[3] Tiểu tiện đề = đổ đĩ (tiếng chửi con gái thời xưa)
Lan Cúc vừa nghe sắc mặt lập tức thay đổi rõ rệt, Đại phu nhân tức giận, nhìn Thải Lan nói: “Ngươi nói gì? Người đâu, còn không trói lại cho ta!”
Thải Lan nhìn thấy Đại phu nhân nổi giận, vội vàng trả lời: “Vừa rồi nô tỳ chỉ nghe thấy bà tử ở trước cửa không biết nghe được tin tức từ đâu đang lẩm bẩm, nô tỳ vừa nghe thấy vội vàng chạy đến báo cho tiểu thư và phu nhân, không đi qua nhìn sao ạ.”
Lan Cúc đứng bật dậy, cắn răng nói: “Được, để ta xem tên cẩu nô tài nào dám cả gan sỉ nhục đến trên đầu ta, giường của cô gia cũng có thể bò sao? Nương, người phải chủ trì công đạo cho con…”
Đại phu nhân lòng nóng như lửa đốt, kéo Lan Cúc nói: “Con đừng khóc, đi, chúng ta đi xem xem, nếu để ta biết là tiểu đề tử[4] nào xem ta có một gậy đánh chết nàng ta không!”
[4] Tiểu đề tử giống với tiểu tiện đề
Lan Cúc đi theo sau lưng Đại phu nhân, một hàng người vội vội vàng vàng đi đến thư phòng nhỏ, Minh Yên ở xa nhìn thấy hàng người này, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, đi đi, đi đi, nếu nhìn thấy người nằm trên giường là Lan Phương, đám người này sẽ bị dọa cho ngây người thôi, lúc này Minh Yên thật sự có chút tò mò Đại phu nhân sẽ xử trí như thế nào, Lan Cúc sẽ bàng hoàng ra sao, Lan Phương sẽ tự xử thế nào?
Cảnh tượng náo nhiệt ba mẫu tử này đấu tranh nội bộ này thật sự đã ghiền, chỉ tiếc Minh Yên không thể đích thân đi qua xem, chuyện như vậy sao Đại phu nhân chịu để một thứ nữ đi xem chứ, thật sự đáng tiếc mà. Lan Phương bố trí một ván cờ ác độc như vậy muốn vây khốn, hãm hại mình, nhưng tỷ ta tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Hải Đường sống lại vô cùng phòng bị với tỷ ta, còn mình cũng có đề phòng tỷ ta, cho nên chuyện hôm nay ngược lại là tự bê đá đập vào chân mình.
Minh Yên vốn có chút không đành lòng, Liên Song kiên quyết kéo mình ra, bây giờ nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Đại phu nhân và Lan Cúc, nếu người nằm ở đó thật sự là mình, vậy ngày này sang năm chính là ngày giỗ của mình, nhưng nếu là Lan Phương… Đại phu nhân sẽ không độc ác ra tay nhỉ?
Liên Song vẫn chưa trở lại, Minh Yên ngồi ở đó loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng la khóc ở trong thư phòng nhỏ truyền đến, tiếng nổi giận của Đại phu nhân, âm thanh uất ức của Lan Cúc, duy chỉ không nghe thấy giọng của Lan Phương… Minh Yên cảm thấy có điểm bất thường, trong lòng có chút bất an đứng dậy, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh cả người, Minh Yên quay đầu lại, lại nhìn thấy Lan Phương đang hung ác nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tức giận kia như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Minh Yên chau mày, tuyệt đối không nghĩ tới lúc này Lan Phương lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, sau khi kinh ngạc Minh Yên nhanh chóng tỉnh táo lại, vững vàng ngồi ở đó, nhếch môi nở một nụ cười châm chọc, chậm rãi ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ ngồi đi, đứng đó làm gì.”
Lan Phương không ngờ lúc này Minh Yên nhìn thấy mình lại vẫn có thể lạnh lùng bình tĩnh như vậy, áp chế lửa giận trong lòng, vẫn không ngồi xuống, chỉ quay đầu nhìn về hướng thư phòng nhỏ có chút bi thương, sau đó nói: “Quả nhiên dáng vẻ hèn nhát của ngươi đều là giả, lại là người thích giả trư ăn cọp.”
Minh Yên nhìn Lan Phương, chỉ thấy quần áo của tỷ ta hơi nhăn nhúm, búi tóc có chút lộn xộn, nhưng đã sửa sang lại so với ở trong thư phòng nhỏ thì tốt hơn nhiều. Trên mặt Lan Phương vẫn mang theo sắc đỏ. Thân thể có chút run rẩy, xem ra hiệu lực của nhang Hợp Hoan vẫn còn, nghe thấy lời Lan Phương, Minh Yên chỉ thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ nhất định rất hy vọng người bị bắt lúc này là ta, mà tính toán của tỷ không phải nhắm vào ta sao? Chẳng qua ta chỉ tương kế tựu kế thôi, Ngũ tỷ tỷ là người được người ta tán thưởng là thiện tâm, ngay cả con kiến cũng không dám giẫm chết, thủ đoạn độc ác thế này người hẳn nên giật mình là ta mới phải.”
Lan Phương quan sát Minh Yên lần nữa, cười lạnh một tiếng, nói: “Được, được lắm, cuộc đời ta vẫn là lần đầu tiên gặp được đối thử mạnh mẽ như ngươi, nhưng ai sống ai chết còn chưa biết đâu, ngươi đừng đắc ý quá sớm.”
Minh Yên chau mày, nghe ý của Lan Phương chuyện này vẫn chưa xong, chẳng lẽ nàng ta còn có hậu chiêu gì? Nhưng chuyện đã đến nước này, Lan Phương còn có thể làm được cái gì? Minh Yên nhanh chóng chuyển động trong lòng, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nguyên do, đành phải đi một bước nhìn một bước. Lan Phương có thể thuận lợi thoát thân chỉ có hai cách giải, một là nha hoàn Thi Đào của Lan Phương đến cứu Lan Phương, hai là lực ý chí của Lan Phương mạnh mẽ tự tỉnh lại trước, nếu vậy người bị bắt lúc này hẳn là Thư Điệp rồi. Minh Yên vẫn không rõ một chuyện, nếu là Thi Đào, vậy tại sao lúc này không thấy Thi Đào? Nha đầu kia đã chạy đi đâu rồi?
Trong lòng Minh Yên có quá nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ lại không thể tháo gỡ, Liên Song vẫn chưa về, xem ra nhất định lại phát hiện ra điều gì, nha đầu này càng lúc càng trưởng thành, càng lúc càng có tâm nhãn, chắc hẳn sẽ không để mình chịu thiệt, dù sao sau khi nàng ấy sống lại lại trở về Úc phủ, có rất nhiều chuyện nàng biết mà mình không biết, nghĩ tới đây, trái tim của Minh Yên yên ổn một chút.
“Không ai làm tổn thương đến hổ, sao hổ lại có lòng hại người, Ngũ tỷ tỷ, ta với tỷ không thù không oán, vì sao tỷ lại muốn hại ta?” Minh Yên nhìn Lan Phương hờ hững hỏi, nàng cũng không trông chờ Lan Phương có thể nói thật, nàng chỉ muốn nghe được chút gì đó từ Lan Phương thôi.
Lan Phương cúi đầu nhìn cá chép trong ao nhỏ, ánh mắt kia cực kỳ chuyên chú, tựa như không nghe thấy câu hỏi của Minh Yên, Minh Yên nhìn theo ánh mắt của nàng ta, chỉ thấy mấy con cá chép đang vây quanh nham thạch chơi đùa, trong lúc Minh Yên cho rằng Lan Phương sẽ không trả lời, lại nghe thấy nàng ta nói: “Nếu ngươi không đề phòng ta, sao biết ta muốn hại người? Có thể thấy lúc nào ngươi cũng đề phòng ta, vậy ta hỏi người tại sao phải đề phòng ta?”
Minh Yên sững sờ, sau đó nở nụ cười, tư duy và cách nói chuyện của Lan Phương rất có quy luật khách quan, các nàng là cùng một loại người, chỉ có điều mục đích của Minh Yên là vì báo thù, còn Lan Phương lại là vì ham muốn của mình, mặc dù các nàng là cùng một loại người, nhưng về mặt phẩm đức lại khác biệt một trời một vực.
Lan Phương đột nhiên nhìn Minh Yên cười nói: “Thất muội muội, ta có một chuyện rất thú vị muốn nói cho muội, muội tới gần chút.”
Minh Yên nhìn nụ cười của Lan Phương trong lòng bất an, hạ quyết tâm không qua, đứng dậy nói: “Ta còn có chuyện khác phải làm, không thể phụng bồi Ngũ tỷ tỷ rồi, tỷ tự bảo trọng.”
“Muốn chạy? Hại ta rồi ngươi còn muốn chạy?” Vẻ mặt Lan Phương lập tức trở nên có chút dữ tợn, đẩy Minh Yên một cái, nói: “Chuyện ngày hôm nay vẫn chưa xong, ngươi phải nói là, phụng bồi ta chơi tiếp!”
Minh Yên xoay người đi là thành đưa lưng về phía Lan Phương, không ngờ bị Lan Phương đẩy người nghiêng qua bên cạnh, Minh Yên nhanh tay nhanh mắt vịn lấy cây cột, quay đầu lại nhìn Lan Phương, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ Ngũ tỷ tỷ còn muốn giết người diệt khẩu hay sao?”
“Sao ta có thể là loại người giết người diệt khẩu được, cả đời ta vẫn chưa từng bị thua thiệt bao giờ, ngươi muốn tính kế ta rồi toàn thân mà lui vẫn còn non lắm.” Lan Phương bước từng bước một tới, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh như băng, tựa như vụn băng sắc nhọn đâm vào trong lòng người chỉ để lại vết thương mà không thấy hung khí.
Minh Yên đứng thẳng sống lưng, hai mắt nhìn quanh bốn phía, nơi này hoa viên nhỏ ở phía sau thư phòng nhỏ, bình thường có ít người tới, lúc này thư phòng nhỏ phía trước đang vô cùng náo loạn, thỉnh thoảng lại có tiếng đáp, đám nô bộc ai dám đi qua đây lúc này, bởi vậy bây giờ trong hoa viên nhỏ không một bóng người.
Thế nhưng Minh Yên biết Lan Phương tuyệt đối sẽ không tùy tiện gây ra chuyện gì với mình để dễ dàng bị người ta nắm được nhược điểm, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì? Đầu óc Minh Yên chuyển động rất nhanh, quan sát vẻ mặt Lan Phương, chỉ thấy khóe mắt Lan Phương thỉnh thoảng như có như không liếc về phía cổng trong của hậu viện đi đến tiền viện, trong đầu Minh Yên chợt lóe lên, đối diện đình nhỏ này là nhị môn, chính giữa có mấy cây hoa có thể che chắn như ẩn như hiện.
Nếu Đại phu nhân và Lan Cúc từ thư phòng nhỏ đi về, lúc này Lan Phương đột nhiên tự mình ra tay, nếu Lan Phương sơ suất rơi xuống nước, trong hoàn cảnh như ẩn như hiện ở nơi này ai cũng không có cách nào nhìn rõ mọi chuyện. Rất có thể Lan Phương muốn tự mình tạo ra một hành động hiểm cho nàng ta, vì vậy dẫn ngọn lửa ở trong thư phòng nhỏ kia đến trên người mình, chỉ là Minh Yên vẫn không nghĩ ra, trong tay Lan Phương còn có vật gì có thể khiến cho nàng ta có lòng tin nhất định sẽ đốt ngọn lửa kia lên người mình, khiến nàng ta sau khi thoát thân ra khỏi thư phòng nhỏ không vội trở lại viện của mình mà ngược lại tới tìm nàng muốn kéo theo nàng…
Minh Yên càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng kinh hãi, trong lòng càng hoang mang thì Minh Yên càng khiến mình tỉnh táo, nhìn Lan Phương bước từng bước tới gần mình, Minh Yên lặng lẽ đi vào trong đình, nàng muốn để tầm mắt của mình có thể nhìn thấy nhị môn, có thể nắm chặt thời cơ đám người Đại phu nhân xuất hiện trước, sau đó cắn ngược lại Lan Phương một cái thật mạnh, về phần còn lại thì chờ Lan Phương ra tay sẽ gặp chiêu phá chiêu.
Biến hóa của Minh Yên vô cùng nhỏ, trong lúc nhất thời Lan Phương cũng không để ý đến, chỉ tiếp lời nói: “Nếu ngươi ngoan ngoãn như Lan Lăng thì tốt biết mấy nhỉ? Cũng sẽ không có chuyện của ngày hôm nay.”
Không biết tại sao nghe xong lời này trong lòng Minh Yên đột nhiên cảm thấy có chút không tốt, nàng vẫn nhớ rõ hôm nay trước khi đi đến thư phòng nhỏ, Thư Điệp thân mật nói chuyện với Mịch Lộ… Minh Yên có chút kinh ngạc nhìn thư phòng nhỏ, quay đầu nhìn Lan Phương cắn răng hỏi: “Người trong thư phòng nhỏ là ai?”
Lan Phương mỉm cười nhìn Minh Yên, nhưng nụ cười kia lại khiến cho người ta rét lạnh trong lòng, thậm chí còn lạnh đến tận xương tủy, vẻ tuyệt tình trong đôi mắt kia khiến trong lòng Minh Yên căng lên từng hồi, chỉ thấy Lan Phương nhẹ nhàng nhếch khóe môi, cười nói: “Ngươi vẫn không hiểu ta, bất kể làm chuyện gì ta đều sẽ không đi đến điểm đen, luôn chừa lại cho mình một con đường, ngươi cho rằng đánh ta ngất xỉu là có thể hãm hại ta sao? Nếu vậy thì ta quá ngu xuẩn rồi, mà ngươi thì cũng quá tự tin rồi.”
Minh Yên hiểu ra, khó trách Thi Đào vẫn chưa lộ mặt, khó trách từ đầu đến cuối Liên Song đều có chút bất an trong lòng, khó trách Lan Phương luôn bình tĩnh nhàn nhã, so với nàng ta thì mình quá non rồi!
“Rốt cuộc người ở trong thư phòng là ai?” Minh Yên cố chấp hỏi lại, thật ra nàng đã đoán được, nếu không phải Mịch Lộ thì chính là Lan Lăng, nhưng khả năng Mịch Lộ lớn hơn một chút, bởi vì chuyện của vương phủ Vũ Ninh vẫn chưa kết thúc, Lan Lăng còn có giới trị lợi dụng, Lan Phương sẽ không dễ dàng ném Lan Lăng đi.
Lan Phương nhìn Minh Yên không chịu trả lời, chỉ thở dài một tiếng rồi nói: “Chỉ tiếc người bên cạnh ngươi đều cố chấp, nếu không chuyện hôm nay sẽ càng đặc sắc hơn.”
Minh Yên hoàn toàn hiểu ra, trong lòng đã không ôm bất kỳ hy vọng nào với Lan Phương, từ từ tỉnh táo lại, nhếch môi thản nhiên nói: “Ngũ tỷ tỷ thật đúng là hao tâm tổn trí, hiện tại cũng muốn tính kế đến người bên cạnh ta rồi.” Nói đến đây trong đầu Minh Yên chợt lóe lên, hé miệng cười nói: “Đừng nói là Ngũ tỷ tỷ, ngay cả ta cũng không thể nắm chắc được người bên cạnh ta, các nàng ấy đều là mẫu thân cho, tỷ nói các nàng ấy sẽ theo ai?”
Lan Phương nghi ngờ nhìn Minh Yên, trong lúc nàng ta do dự, khóe mắt Minh Yên quét qua nhị môn thì thấy có bóng người lắc lư, đột nhiên cả người nhích đến gần Lan Phương, cười nói: “Ngũ tỷ tỷ, không phải tỷ muốn trả thù ta sao? Lúc này muội muội ta đây phải đáp lễ tỷ một chút mới có thể hiện ra thành ý của ta, có phải không?”
Lan Phương vẫn chưa suy nghĩ ra thì thấy Minh Yên đột nhiên đi đến trước mặt mình, nghiêng một cái thân thể hai người đụng vào nhau, đồng thời Minh Yên hô lên: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy, sao lại nghĩ quẫn vậy chứ…”
Minh Yên còn chưa nói xong, Lan Phương bị nàng đụng cả người lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, sau đó cảm thấy chân đụng vào hàng rào nhỏ trong đình, ngay sau đó Minh Yên dùng sức đẩy bả vai Lan Phương, hô: “Mau, có ai không… Ngũ tiểu thư nhảy xuống nước… Có ai không… Ngũ tiểu thư nhảy xuống nước…”
Minh Yên kêu rất có sức, giọng nói trong trẻo lập tức tản ra trong không gian yên tĩnh truyền ra ngoài, Lan Phương ở trong nước nghe vậy suýt chút nữa ngất đi, muốn há miệng nói gì đó thì nước chảy vào trong miệng, Minh Yên nhìn nhị môn, cách một lớp hoa nhìn thấy bóng người trùng điệp chạy qua bên này, đợi đến lúc đoàn người lên hành lang khoanh tay, có thể nhìn thấy rõ ràng rồi, Minh Yên tự mình giẫm lên hàng rào nhỏ, kêu: “Ngũ tỷ tỷ, tỷ đừng sợ, muội đến cứu tỷ.”
Vừa dứt lời, Minh Yên liền dùng sức nhảy xuống, lúc nhảy còn nhìn đúng vị trí của Lan Phương, chuẩn xác đè lên người nàng ta, Lan Phương vừa mới ló đầu ra lại bị Minh Yên đè vào trong nước, đám người Đại phu nhân cũng chạy tới, hô to bảo người nhảy xuống nước cứu người, lập tức trong đình nhỏ rối thành một nùi.
Minh Yên ở trong nước thỉnh thoảng đập mấy cái, tình huống của Lan Phương thì không khá hơn chút nào, hai người dựa vào nhau, mà cố tình hai người đều không biết bơi, lập tức trong hồ nước bọt nước văng khắp nơi, tiếng kinh hô rời rạc…