Từ trước đến nay Lan Lăng luôn tin tưởng Minh Yên, cũng không nghi ngờ nhiều, chỉ thở dài, lại nhìn hai người, nhẹ nhàng nói: “Cũng không dễ dàng gì, mấy năm nay ở bên ngoài chắc đã chịu không ít khổ.” Nói đến đây có hơi ngập ngừng, nhíu mày nhìn Minh Yên, nói: “Muội muốn dẫn người về Úc phủ? Nếu ở vương phủ muội không tiện sắp xếp thì dẫn các nàng ấy đến chỗ ta, tóm lại không thể đưa về Úc phủ, trở về sẽ không toàn mạng đâu.”
Minh Yên không ngờ Lan Lăng lại nói như vậy, lại nhìn sang Hồng Tụ và Thiên Hương, hiển nhiên hai người họ cũng kinh hãi, không ngờ Lan Lăng của hiện tại lại bằng lòng che chở cho nha hoàn lúc trước của Lan Nhụy, trong lòng Minh Yên cực kì cảm động, ngoài miệng lại nói: “Không phải đưa người trở về, ta nghĩ dù sao cũng là người lúc trước của Lục tỷ tỷ, nên nói một tiếng với mẫu thân mới phải lẻ, tránh cho gây ra hiểu lầm.” Vẻ mặt Minh Yên khó xử nhìn Lan Lăng một cái muốn nói lại thôi.
Lan Lăng thấy vậy lập tức hỏi: “Có phải muội có chuyện khó khăn gì không? Cứ việc nói ra, có thể giúp nhất định ta sẽ giúp muội!”
“Ta nghĩ vừa rồi tứ tỷ tỷ nói không thể dẫn người về cho mẫu thân, nhưng nếu mẫu thân kiên quyết muốn người thì sao?” Thật ra Minh Yên có cách, nhưng nàng muốn có một người giúp đỡ, không ngờ Lan Lăng tự chui đầu vào rọ, nha đầu này thật sự thay đổi không ít, tiết kiệm cho nàng rất nhiều thời gian, nếu không phải chuyện chết đi sống lại không thể nói ra, Minh Yên thật sự không muốn giấu Lan Lăng chuyện mình là Lan Nhụy, chỉ là chuyện này quá mức quan trọng, Minh Yên không thể mạo hiểm, không phải không tin tưởng Lan Lăng, chỉ là sợ Lan Lăng thỉnh thoảng lỡ miệng nói ra thì phiền toái.
Vì một chút sơ sẩy mà liên lụy đến tính mạng của chủ tớ các nàng, Minh Yên không làm được.
Không phải không tin tưởng mà sợ ngoài ý muốn.
Lan Lăng liếc nhìn Hồng Tụ và Thiên Hương một cái nhưng không nói gì, Minh Yên thấy vậy thì dặn phu xe dừng xe lại, nói với hai người Hồng Tụ: “Hai em đi tìm Liên Song nói chuyện đi, ta nói chuyện với Tứ tỷ tỷ một lát.”
Hai người vội vàng hành lễ rồi xuống xe, đợi đến khi xe ngựa khởi hành lần nữa, Lan Lăng mới lên tiếng: “Muội đừng lội vào vũng nước đục này, chuyện giữa mẫu thân và Lục muội muội, muội cũng biết rồi đấy, muội chứa chấp nha hoàn của muội ấy, đây không phải công khai đối nghịch với mẫu thân à? Muội và Lục muội muội không có giao tình, cần gì phải vì mấy nha hoàn mà trở mặt với Úc phủ? Nhất định mẫu thân sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, sẽ đòi hai nha hoàn này lại từ tay muội, chẳng lẻ muội thật sự không cho?”
Minh Yên lắc đầu, nói: “Tứ tỷ tỷ, chuyện của Hồng Tụ và Thiên Hương nếu có thể giấu thì giấu được bao lâu? Còn không phải sớm muộn gì mẫu thân cũng biết sao? Ta nghĩ đến lúc đó bị mẫu thân trách móc, còn không bằng tự mình nói ra trước, hai nha hoàn này ta sẽ không để lại cho mẫu thân, cũng như tỷ nói hai nha hoàn này là người của Lục tỷ tỷ khi còn sống, đưa cho mẫu thân chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nhưng giấu diếm cũng không phải là một cách tốt, hôm nay chỉ có nói rõ mọi chuyện, nha hoàn chính là nha hoàn, đã không còn quan hệ gì với Lục tỷ tỷ nữa rồi, Lục tỷ tỷ đã qua đời nhiều năm, có chuyện gì mà không thể buông?”
Hai mắt Lan Lăng tối lại, trong lòng thở dài một tiếng, Minh Yên nghĩ đơn giản quá, nếu hai nha hoàn này không biết gì, sao lúc trước lại bị bán chứ? Chưa từng nghe qua chủ tử tiểu thư qua đời bà tử nha hoàn bên cạnh đều đuổi đi, hiện tại giống trống khua chiên dẫn người trở về, không phải công khai khiến người ta ngột ngạt à? Nhất là trong lòng còn có quỷ, há có thể yên lặng được?
Thế nhưng có một vài lời Lan Lăng không biết nên nói với Minh Yên như thế nào, rõ ràng việc rất đơn giản, nhưng muốn giải thích thì phải hao hết miệng lưỡi, nhất thời Lan Lăng cũng có chút khó khăn.
Minh Yên thấy vậy thì cười nói: “Tứ tỷ tỷ đừng lo lắng, nếu mẫu thân đòi người, ta nói văn tự bán mình của hai nha đầu này không ở chỗ ta, mà là ở trong tay tiểu Vương gia, nếu mẫu thân nhất định muốn người, để tiểu Vương gia đẩy qua chỗ tiểu Trịnh Tướng quân là được, chẳng lẽ mẫu thân còn muốn đến chỗ của tiểu Trịnh Tướng quân đòi người hay sao?”
Lan Lăng vẫn có chút lo lắng, tính tình Đại phu nhân nào dễ dàng khuất phục? “E rằng mẫu thân sẽ không dễ dàng chịu thua, ta thấy mà thấp thỏm…”
“Cho nên xin Tứ tỷ tỷ giúp một việc, đợi đến lúc ta và mẫu thân nói đến chuyện này, Tứ tỷ tỷ nói giúp một câu, nói là có nghe thấy từ chỗ Tứ tỷ phu, văn tự bán mình của hai nha hoàn này thật sự bị tiểu Vương gia thuận tay đưa cho tiểu Trịnh Tướng quân là được rồi.” Minh Yên cười nói.
Lan Lăng bất đắc dĩ cũng chỉ có thể đồng ý, nhưng vẫn nói: “Muội cẩn thận, e rằng không dễ dàng đâu.”
Trong lòng Minh Yên nắm chắc, chuyện Lan Phương vô cùng cấp bách Đại phu nhân còn có thời gian so đo những chuyện này sao? Nếu bà ta nhất định không để yên, Minh Yên cũng có thể lấy chuyện không đi giúp đỡ Lan Phương ra làm giao dịch, tóm lại hôm nay Minh Yên không có ý định để nha hoàn lại, không chỉ không để lại, còn muốn đâm một châm xuống trong lòng mấy người này. Có một số việc lúc nên báo thù thì không thể nương tay.
Vào cửa chính Úc phủ, từ người gác cổng ở tiền viện thẳng đến ở hậu viện, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc đờ dẫn của người Úc phủ, thỉnh thoảng xì xào bàn tán, càng không ngừng nhìn về phía Hồng Tụ và Thiên Hương, tựa như nhìn thấy quái vật vậy. Khi Đại phu nhân nhìn thấy hai người này cũng bị dọa sợ, khi nghe Minh Yên kể xong ngọn nguồn sự việc, quả nhiên Đại phu nhân lập tức há miệng đòi người, Minh Yên nói ra chuyện văn tự bán mình không có trong tay nàng, Lan Lăng ở bên cạnh tức thời phụ họa thêm, Đại phu nhân nửa tin nửa ngờ, thế nhưng hôm nay Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều ở đây, Đại phu nhân không tiện uy hiếp người, vẻ mặt nhìn Minh Yên có mấy phần không tốt, Lan Cúc thì có chút thất thần, từ đầu đến cuối không nói câu nào, đến lúc sau cùng mới nhìn Đại phu nhân nói: “Nương, người so đo với hai nha hoàn làm gì, Thất muội muội cũng chẳng giữ người ở trong tay, hôm nay mang đến cũng chỉ để làm tròn tình cảm chủ tớ ngày trước, người đừng làm khó Thất muội muội nữa.”
Hai mắt Nhị phu nhân sáng quắc, cảm thấy trong chuyện nhất định là có chuyện không muốn cho người ta biết, Tam phu nhân cúi đầu không nói gì, không để ý tới mọi chuyện, bà không hi vọng bị cuốn vào dòng nước xoáy khó hiểu này, nghe thấy Lan Cúc khuyên bảo Đại phu nhân thì thuận miệng nói hai câu, lúc này Đại phu nhân mới hạ mọi chuyện xuống, chỉ có điều thần sắc nhìn hai nha hoàn cực kì không tốt, dường như muốn ăn tươi nuốt sống các nàng ấy vậy.
Hồng Tụ và Thiên Hương quy củ đứng ở sau lưng Minh Yên, nhìn diện mạo muôn đời không thay đổi của Đại phu nhân, trong lòng hai người thật sự rất hận…
Minh Yên đảo mắt nhìn mọi người, bèn hỏi: “Tin tức Ngũ tỷ tỷ ở đâu, thật sự bị bệnh không thể lại mặt à?” Lúc nữ tử xuất giá thì êm đẹp, nhưng cách ngày lại mặt hai ba ngày lại bị bệnh nằm ở trên giường không dậy nổi, cho dù là nhà nào gặp chuyện như vậy cũng không dễ dàng chịu để yên nhỉ?
Cảm xúc của người trong Úc phủ cực kì kích động, Lan Phương ở Hầu phủ bị ngược đãi như thế thì lòng đầy căm phẫn, trong lúc nhất thời ai cũng phẫn nộ, hận không thể lập tức san bằng Hầu phủ thành bình địa để giải tỏa mối hận trong lòng, Minh Yên thờ ơ lạnh nhạt, nhìn Nhị phu nhân cực lực tán thành lời của Đại phu nhân, muốn đến Hầu phủ đòi công đạo, Tam phu nhân cẩn thận mở miệng, nhíu mày, trong đôi mắt đen đầy sóng gợn, Minh Yên cảm thấy có chút thú vị.
Gió lạnh ngày đông bị chặn ở ngoài phòng, xuyên qua cửa sổ nhìn cành khô lắc lư theo gió ở bên ngoài, trong lòng Minh Yên lăn tăn sóng, Đại tiểu thư Lan Hinh và Tam tiểu thư Lan Tuệ lấy chồng ở nơi xa, nếu chịu ủy khuất thì phải làm sao? Ở xa nhà mẹ đẻ như thế, cho dù thật sự chịu nhiều ủy khuất e rằng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, không nói đến khoảng cách xa, cho dù ở cùng Kinh thành, nơi hai người họ gả đến đều là nhà có căn cơ vững chắc như Chung phủ, thật sự bị ức hiếp đến chết, Úc phủ có thể làm gì?
Lúc này Minh Yên càng cảm thấy buồn cười, một đích nữ có thể huy động nhân lực, vậy thứ nữ thì sao? E rằng sẽ không quan tâm đến nhỉ?
Với thái độ cương quyết của Đại phu nhân, đám người Minh Yên chỉ có thể đi theo Đại phu nhân đến phủ Nam Dương Hầu. Trước sau hơn mười mấy chiếc xe ngựa, chủ tử người hầu gần như chiếm nửa con phố, trận thế này khiến người ta chấn động, cho dù ngày đông ở trên đường phố không có mấy người, nhưng hễ đi ngang qua nhìn thấy đoàn xe như vậy vẫn dừng chân xem, xì xào bàn tán đủ thứ, lại thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận xem đoàn xe ngựa này muốn đi đâu.
Minh Yên vén màn xe lên nhìn ra ngoài, Lan Cúc ngồi cùng xe với nàng đột nhiên nói: “Có phải Thất muội muội cảm thấy có hơi uất ức không?”
Minh Yên không ngờ Lan Cúc sẽ nói như vậy, nhất là không hiểu tại sao Lan Cúc cứ muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với mình, nàng cũng không từ chối, hiện tại trong lòng Minh Yên đã hoàn toàn buông bỏ Chung Dực, bây giờ nghĩ lại, thật sự hi vọng Lan Cúc cũng có thể có được hạnh phúc.
Một kiếp người đi qua rất nhiều con đường, cũng có một hai con đường khiến ngươi ghi lòng tạc dạ, nhưng con đường ghi lòng tạc dạ kia chưa hẳn đi đến cuối cùng, bởi vì còn có rất nhiều ẩn số đang chờ ngươi. Cũng giống như Lan Nhụy, nàng làm sao biết được nàng sẽ bị người ta mưu hại khi đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất, làm sao có thể ngờ được lang quân thề non hẹn biển chỉ mới hai tháng đã cưới người khác? Không biết vì nguyên nhân gì nhưng đều không thể tha thứ, đây là phản bội tình yêu của bọn họ, nàng không dám chờ đợi Chung Dực có thể như Tống Tần để tang vong thê ba năm không tái giá, ít nhất một năm hoặc nửa năm cũng được chứ?
Sau khi sống lại Minh Yên có thể buông bỏ đoạn tình cảm này, là bởi vì Minh Yên biết cho dù nàng có nghĩ đủ mọi cách vào Chung phủ, nàng và Chung Dực sẽ không bao giờ được hạnh phúc, tuổi hoa tốt nhất đã qua, tình cảm đau buồn sao có thể tiếp tục được đây? Minh Yên không có dũng khí để tiếp tục một lần nữa với Chung Dực, bởi vì nàng không biết trong một khắc nào đó bởi vì bất đắc dĩ mà Chung Dực sẽ từ bỏ nàng lần nữa.
“Sao Nhị tỷ tỷ lại nói vậy?” Minh Yên nhìn Lan Cúc cười hỏi, đôi mắt to sáng rực ấm áp, Minh Yên đã sớm không còn là Lan Nhụy đơn thuần nữa, còn có chuyện gì có thể khiến nàng cảm thấy uất ức chứ?
Lan Cúc nhìn chằm chằm Minh Yên, hồi lâu mới lên tiếng: “Hai nha hoàn Hồng Tụ và Thiên Hương tốt nhất muội nên giữ lại bên người, đừng đưa cho mẫu thân, nếu muội có thể để các nàng ấy đi thì vẫn là tốt nhất, nghe ta khuyên một câu, trước kia hai nha hoàn này là nha hoàn thiếp thân của Lục muội muội, có một số việc muội không biết, vì để tốt cho nha hoàn, muội vẫn nên để các nàng ấy đi đi.”
Không ngờ Lan Cúc lại nói giúp cho hai nha hoàn, Minh Yên thật sự rất bất ngờ, nàng cho rằng Lan Cúc cũng muốn giết hai người diệt khẩu chứ…
“Mặc dù Minh Yên không hiểu lời của Nhị tỷ tỷ, nhưng chuyện này vốn không phải ta nói là được, vẫn phải hỏi qua Thế tử gia đã, dù sao văn tự bán mình của hai người nằm trong tay tiểu Trịnh Tướng quân, hơn nữa người là do tiểu Vương gia cứu, Minh Yên đâu thể tự mình làm chủ được.” Minh Yên vẫn theo ý nghĩ trước đó mà trả lời Lan Cúc, mặc dù vẫn không rõ động cơ của Lan Cúc.
Lan Cúc thở dài một tiếng, yếu ớt nói: “Thất muội muội, muội thật sự hạnh phúc, kiếp này của muội thật sự suôn sẻ, không gặp phải chuyện bất đắc dĩ nào, chưa từng làm ra chuyện có lỗi với lương tâm, con người, thẳng thắn vô tư rất là tốt, sau này cũng không cần làm chuyện trái với lương tâm.”
Minh Yên nhìn Lan Cúc cảm thấy nàng ấy có điều bất thường, nhưng lại không biết bất thường ở chỗ nào…
“Chẳng lẻ Nhị tỷ tỷ đã từng làm qua chuyện trái với lương tâm rồi?” Minh Yên không nhịn được vẫn mở miệng nói ra lời này, nàng muốn biết hiện tại Lan Cúc đang có ý nghĩ gì.
Thân thể Lan Cúc cứng đờ, quay đầu nhìn Minh Yên, quan sát Minh Yên một lát, nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Minh Yên, đột nhiên cười nói: “Trước đây rất lâu đôi mắt của ta cũng lóng lánh ánh nước, trong suốt thấy đáy, không hề có tạp chất, nhưng bây giờ thì không…”
Lan Cúc không trả lời thẳng, và đây cũng không phải là câu trả lời, nhưng đủ để Minh Yên hiểu, nhất định giữa Lan Cúc và Chung Dực đã xảy ra chuyện gì rồi, nếu không sao Lan Cúc có thể như một cái cây khô như thế? Mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng Minh Yên vẫn không thể hỏi, không thể hỏi…
“Đi qua quá khứ là con đường đi tốt nhất ở trước mắt, Nhị tỷ tỷ.” Ngoại trừ câu nói này Minh Yên không biết nên nói cái gì, Minh Yên và Lan Cúc có thù đoạt phu, mặc dù hiện tại đã có thể mỉm cười đối mặt, nhưng tổn thương đã từng gánh chịu sẽ không vì vậy mà tan thành mây khói, đó là một vết sẹo ở trong lòng.
Lan Cúc chỉ cười nhẹ một tiếng chứ không nói gì thêm, lúc xe ngựa dừng lại ở trước cửa Hầu phủ, Lan Cúc quay đầu nhìn Minh Yên nói: “Muội đang mang thai, dù xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ bụng của mình trước, có biết không?”
Minh Yên sững sờ, Lan Cúc tốt bụng dặn dò vẫn khiến nàng cực kỳ rung động, bèn gật đầu đáp được.
Từng nô tì vịn chủ tử nhà mình xuống xe, Liên Song giữ chặt lấy Minh Yên, Hồng Tụ và Thiên Hương đi phía sau cùng, ba người đều như lâm đại địch, trên mặt không nhìn ra được điều gì, nhưng trong lòng lại vô cùng căng thẳng, rất sợ Minh Yên có bất trắc gì.
Sớm đã đưa tin đến thăm Lan Phương, ai biết cửa chính của Hầu phủ lại đóng chặt, đừng nói là Minh Yên, ngay cả Đại phu nhân nhìn quen cảnh đời cũng kinh hãi, dù thế nào cũng không ngờ phủ Nam Dương Hầu lại cho đám người bọn họ ăn canh bế môn!
Minh Yên đã nhìn thấy da mặt dày, nhưng chưa từng thấy da mặt nào dày như vậy, chẳng lẽ đóng chặt cửa chính là có thể tránh khỏi sao? Nam Dương Hầu phu nhân thật đúng là làm ra được chuyện đóng cửa chính này… Đừng có nói là Lan Phương thật sự bị bệnh nặng đến mức không thể gặp người chứ? Nếu thật sự nói như vậy thì phủ Nam Dương Hầu đúng là quá đáng, đây là chỉnh chết người đó, ân oán giữa Minh Yên và Lan Phương nàng muốn tự tay chấm dứt, dù thế nào đi nữa Lan Phương cũng là nữ nhi Úc gia, nếu như bị phủ Nam Dương Hầu chà đạp đến chết, mặt mũi của nữ nhi Úc gia phải đặt ở đâu?