Mục Trắc phi cười khẩy, nhìn Tần Trắc phi một lát rồi mới nói: “Không có chuyện của hắn? Xét về chức trách, hắn là quản sự của ngoại viện vương phủ, tất cả công việc từ bé đến lớn trong vương phủ chỉ cần liên quan tới ngoại viện thì đều phải hỏi hắn. Linh Ngọc xuất giá, đến khi đó khách tới chúc mừng đều cần Đại thiếu gia đi tiếp, sau đó đưa dâu chẳng lẽ hắn làm ca ca lại không đưa tiễn muội muội? Không lẽ ngay cả họ hàng xa gần mà Tần Trắc phi cũng không có?”
Mục Trắc phi nói vô cùng gay gắt, cả đám nô tài nghe mà chỉ biết cúi thấp đầu không dám nói gì, Minh Yên cảm thấy thật buồn cười, để đối phó với loại người như Tần Trắc phi thì cần phải có người dám nói dám làm, lấy thể diện ra đánh cược như Mục Trắc phi, còn những người như nàng và Tần Trắc phi đây thì tuyệt đối sẽ không cho gọi Đại thiếu gia như thế.
Minh Yên thầm cười trong lòng, không khỏi nhìn Mục Trắc phi lâu hơn, càng cảm thấy người này dễ mến hơn trước kia, không còn đáng ghét như trước nữa. Lúc bà ta dùng mỏ nhọn răng sắc cắn xé người khác, Minh Yên cũng sẽ cảm thấy khoan khoái từ tận đáy lòng.
“Ý của Mục Trắc mẫu phi là chuyện này không thể quấy nhiễu đến Đại ca, đồ cưới của Linh Ngọc muội muội mất không phải do lỗi của Linh Ngọc, cũng đâu thể để một mình muội ấy ngậm đắng nuốt cay được. Nữ nhân xuất giá là chuyện quan trọng cả đời, nếu ngay cả đồ cưới cũng không thể vẻ vang thì sao có chỗ đứng ở nhà chồng? Tần Trắc mẫu phi cũng là người từng trải, chẳng lẽ không có lòng thương xót ấy sao?” Minh Yên đảo chén trà sứ Thanh Hoa trong tay, nhìn nước trà xanh nhạt bên trong, những chiếc lá trà không ngừng trôi nổi bên trong nước.
Mục Trắc phi dùng đạo lý phép tắc gây sức ép, còn Minh Yên thì dựa vào nhân tình thế thái, hai người hai lần tấn công, sắc mặt Tần Trắc phi lập tức trở nên khó coi. Dù là bên nào Tần Trắc phi cũng không gánh chịu được, nhưng vẫn nói: “Hai người tốt bụng, nhưng nhiều tiền như vậy kiếm ở đâu ra? Lúc trước đã cho Linh Ngọc ba vạn lượng đồ cưới để xuất giá, không phải bây giờ không thể bỏ ra ba vạn lượng nữa, mà là sau khi bỏ ra ba vạn lượng này thì còn có Linh Tú, còn có Thiện tỷ nhi, còn có Phi Ly, Ly Ca, Nghiên ca nhi, rồi phải làm sao đây?”
Minh Yên không ngờ Tần Trắc phi còn lôi cả hài tử của nàng vào, cười nói: “Tần Trắc mẫu phi lo xa quá, bây giờ mấy tỷ đệ Phi Ly mới hơn một tuổi, mười mấy năm nữa mới cần gả chồng thành thân, chẳng lẽ mười mấy năm nữa không tích đủ đồ cưới, sính lễ? Việc quan trọng nhất trước mắt là hôn sự của Linh Ngọc, đây mới là lửa sém lông mày, còn lại có thể trì hoãn. Hơn nữa, Linh Ngọc kiệm lời, ở trong phủ cũng xem nhưu khôn khéo hiểu chuyện, bây giờ còn ngã bệnh, cũng không phải vì chuyện đồ cưới à? Nói câu này không dễ nghe, đồ cưới là gốc rễ để nữ nhân sống, Trắc mẫu phi là người từng trải chắc cũng hiểu.”
Tần Trắc phi nghe Minh Yên nói vậy thì hơi mất tự nhiên, bà ta là nha hoàn được nâng lên làm di nương, sau khi sinh Hạo Nam mới thành Trắc phi thì nào có đồ cưới gì. Biết rõ trong lời của Minh Yên có ẩn ý nhưng lại không phản bác được, chỉ hận nghiến răng ken két.
Hơi nóng ẩm ướt từ ngoài cửa sổ phả vào, thời tiết này tự dưng trở nên oi bức, cảm giác nhớp nháp dính ướt khiến người ta cảm thấy khó chịu, cho dù trong sảnh Phương Thảo đã đặt bồn băng nhưng vẫn làm người ta bức bối không thở nổi. Lúc nãy trời vẫn còn sáng mà giờ đã kéo mây đen, bầy trời âm u giống như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.
Không khí nặng nề này như cũng ảnh hưởng tới không khí trong phòng, trông mặt ai cũng khó coi. Các bên giằng co, ai cũng không muốn nhường bước.
“Cũng không còn sớm nữa, các quản sự còn có việc phải làm, hay là để bọn họ lui xuống trước đi?” Minh Yên mở lời, liếc mắt nhìn đám người đang đứng, biết bây giờ bọn họ đang rất căng thẳng, không thể nói, không thể động đậy cũng không thể nghe. Minh Yên nói câu này, bọn họ hận không thể lập tức biến mất ngay tại chỗ.
“Vẫn là con từ bi, Úc Trắc phi đã có lời vậy các ngươi lui xuống hết cả đi.” Mục Trắc phi cười nói, xua tay một cái. Đám người như được ân xá, vội vàng hành lễ lui xuống.
Đợi mọi người đi hết, lúc này Mục Trắc phi mới nhìn sang Tần Trắc phi, nói: “Ý của Tần Trắc phi là muốn để Linh Ngọc xuất giá với hai bàn tay trắng? Suy cho cùng cũng không phải con của tỷ, đúng là lòng dạ cay nghiệt.”
“Lời này có ý gì? Chẳng phải ta cũng vì suy nghĩ cho vương phủ à? Ngày nào cũng tiêu tiền như nước, tất nhiên nếu có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm. Mục Trắc phi cũng là người quản gia, chẳng lẽ còn không biết tình hình của vương phủ?” Tần Trắc phi nhìn Mục Trắc phi, bình tĩnh nói.
Minh Yên tạm thời im lặng nhìn hai người nói qua nói lại, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhất thời không nói ra được là kỳ lạ ở đâu.
“Ta không biết chuyện này lại có liên quan tới đồ cưới đấy, việc Linh Ngọc xuất giá có liên quan tới thể diện của vương phủ, tỷ nói vậy, làm vậy thì thể diện của vương phủ biết để ở đâu? E rằng Vương gia biết cũng sẽ không vui.”
“Cái khác ta không biết nhưng có một chuyện ta biết, một bánh chưng tốn bao nhiêu lá sen gói, một người ăn tốn bao nhiêu cơm, bây giờ không giống trước kia, nếu là trước kia, đừng nói là ba vạn lượng, dù có năm vạn lượng, mười vạn lượng cũng xoay được, nhưng không phải do tình hình bây giờ khó khăn rồi à?”
“Tỷ có thể cầm tiền đi mua bình lọ trang trí trong vương phủ, có thể vung tay chi mấy trăm lượng may đồ mới cho đám người hầu, có thể liên tục dùng tổ yến thuốc bổ mỗi ngày nhưng lại không thể chi nổi đồ cưới?”
“Vương phủ người đến kẻ đi, những thứ kinh thạch ngọc khí này sao có thể thiếu, đây mới là thể diện của vương phủ. May đồ mới cho đám người hầu là để xoa dịu lòng người, tổ yến sâm nhung vốn thuộc chi tiêu mỗi ngày của vương phủ, chẳng lẽ trong viện của Mục Trắc phi và Úc Trắc phi lại thiếu?” Tần Trắc phi bình tĩnh nói, trong lời lẽ pha lẫn sự châm biếm.
“Không uống cũng không chết được ai, nhưng nữ nhi xuất giá không đứng vững chân thì chết thật đấy.” Mục Trắc phi không yếu thế, nói lại Tần Trắc phi.
Tần Trắc phi sa sầm mặt này, nhưng rồi đột nhiên bật cười khoái chí, nói: “Đã vậy thì mời Mục Trắc phi chuẩn bị đi, các khoản chi tiêu của vương phủ đều bày ra đấy, muội nhìn mà xử lý đi.”
Minh Yên nheo mắt, Tần Trắc phi nói như vậy là có ý gì?
Mục Trắc phi khẽ cười, nói: “Tỷ tưởng ta ngu à? Sổ sách này là thật hay giả còn không biết, bảo ta đi xem cái thứ không rõ thật giả kia, thế mà tỷ cũng nghĩ ra được, muốn thì ta cũng chỉ xem đồ thật, có một số việc ta không nói không có nghĩa là ta không biết, không nói không có nghĩa là không quan tâm, ta nói đúng không?”
“Ta không hiểu muội đang nói cái gì, thật hay giả không phải cứ nói là được.” Tần Trắc phi rũ mắt khẽ cười một tiếng, điềm nhiên phủi phủi bên áo, sau đó nhìn Minh Yên, nói: “Nếu đã nhất quyết phải bổ sung đồ cưới, vậy thì ta không xử lý được chỗ sổ sách này, Úc Trắc phi có bản lĩnh thì tiếp nhận đi.”
Tần Trắc phi nói kiểu ấy, trong lòng Minh Yên càng nghi ngờ, nhất thờ không rõ rốt cuộc bà ta muốn làm gì, Tần Trắc phi dửng dưng giao sổ sách ra như vậy, Minh Yên đoán chắc trong này có điều khuất tất. Thay vì nhảy vào cạm bẫy do Tần Trắc phi bày ra, nàng thà tự mở một con đường mới, mặc dù vất vả nhưng còn hơn.
Nghĩ tới đây Minh Yên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn Tần Trắc phi nói: “Tần Trắc mẫu phi nói quá lời rồi, mỗi người quản lý công việc mình, Minh Yên cũng có việc của mình, còn về đồ cưới của Đại tiểu thư… Chúng ta nói gì cũng là vô nghĩa, không phải cuối cùng vẫn để Vương gia quyết định à, đúng không Mục Trắc mẫu phi?”
Lúc này Mục Trắc phi nghe Minh Yên nói vậy thì ánh mắt sáng lên, quả nhiên là tâm hoa nở rộ mà, lập tức nói: “Đúng đấy, ba người chúng ta đã không đi đến thống nhất thì chỉ có thể để Vương gia quyết định, chẳng lẽ Vương gia lại muốn nhìn nữ nhi của mình xuất giá với hai bàn tay trắng? Còn về Linh Tú của ta… Nếu vương phủ không chi tiền nổi, ta sẽ tự bỏ tiền riêng của mình ra lo đồ cưới cho con bé, vậy nên Tần Trắc phi không cần nhắc tới Linh Tú đâu.”
Mục Trắc phi hừ lạnh một cái rồi nghênh ngang rời đi, còn chẳng cho Tần Trắc phi cơ hội nói chuyện, Minh Yên chậm rãi đứng dậy, nhìn Tần Trắc phi nói: “Con cũng phải trở về xem mấy hài tử rồi, cáo lui trước.”
Tần Trắc phi cũng không nói gì, nhìn bóng hình mảnh khảnh của Minh Yên dần dần biến mất, lúc này cả người mới thả lỏng dựa lưng lên ghế ngồi, hai tay nắm chặt thành ghế, sắc mặt có hơi tái nhợt. Luyện Hoa đứng phía sau bà ta lo lắng nói: “Chủ tử, hay là chúng ta dừng tay lại đi, bây giờ vẫn kịp…”
“Im miệng!” Tần Trắc phi quát, quay đầu nhìn Luyện Hoa: “Chu Hạo Thần có Vương gia cưng chiều, Chu Hạo Khiên thì bây giờ chạm tay là bỏng, nhưng Hạo Nam có cái gì? Ta phải mưu tính cho nó, những gì ta có thể làm cũng chỉ có nhiêu đó thôi.”
Luyện Hoa nhìn Tần Trắc phi, sắc mặt u buồn, miệng thở dài một hơi, nói: “Úc Trắc phi khôn khéo gian xảo, không dễ đối phó như Mục Trắc phi, vừa rồi chỉ với một câu đã lập tức khiến Mục Trắc phi đi nhờ tới Vương gia. Hơn nữa mấy ngày trước nàng ta còn điều tra chuyện của tiên Vương phi… Nô tỳ cứ thấy bất an, chủ tử phải đề phòng, bao năm cẩn thận chu toàn như vậy, chẳng lẽ lại để thuyền lật trong mương?”
Tần Trắc phi nhìn một khoảng rực rỡ hoa lệ ngoài phòng, trời đang âm u muốn mưa lại đột nhiên sáng lên, trên trời xanh trong vắt có những đám mây trắng muốt như lông cừu đang bồng bềnh trôi theo gió, mãi lâu sau bà ta mới chậm rĩa nói: “Muốn điều tra thì điều tra đi, chỉ cần nàng ta có thể điều tra được chân tướng, nhưng chỉ sợ nàng ta không có thời gian và sức lực, cũng không có tâm trạng ấy thôi!”
Cả người Luyện Hoa run lên, cắn chặt môi, muốn nói gì đó nhưng mãi vẫn không ra lời, có một số việc nàng ta không thể thuyết phục được, trong lòng thầm thở dài, trải qua nhiều năm như vậy những tưởng có thể bình an suôn sẻ, nhưng không ngờ Úc Minh Yên được gả vào lại khuấy đảo vũng nước này lên, có lẽ chân tướng ẩn trong nước bùn sâu dưới đáy cũng sẽ bị khuấy lên, nếu thật sự như thế, không chỉ Tần Trắc phi mà những người thân làm nô tỳ bọn họ cũng không được chết tử tế…
Có ai đó đã từng nói, kết quả của thiện và ác đều do bản thân, nhưng nàng ta không quay đầu được rồi, cũng không còn cách nào để quay đầu…
“Luyện Hoa, chuyện kia có thể bắt đầu!” Giọng nói của Tần Trắc phi lạnh băng vô tình, hai tay nắm chặt vẫn chưa hề buông lỏng.
Trái tim Luyện Hoa thắt lại, cuối cùng thì sợi dây kia cũng đứt, cái gì nên tới rồi vẫn sẽ tới thôi!