“Không cam tâm…” Hai mắt Chung Lương đỏ ngầu, hiện ra ánh sáng dữ tợn.
“Không cam tâm? Vậy người muốn thế nào? Là muốn dùng hết sức lực cuối cùng để làm liều một phen sao? Con đã nói rồi, Hoàng thượng không giết Túc Thân Vương không phải là vì vẫn muốn lập ngài ấy lên làm trữ quân mà là còn nhớ tình cảm phụ tử không đành lòng đuổi cùng giết tận. Nếu phụ thân còn làm như thế, chính là đẩy Túc Thân Vương và Chung Phi nương nương vào đường chết. Hơn nữa… Quân của Chung gia đã bị Hoàng thượng thu hồi quyền lực, người muốn làm gì cũng lực bất tòng tâm thôi.”
Chung Lương giật thót, quay đầu nhìn nhi tử của mình, bên trong hai mắt lộ ra thần sắc không thể tin nổi, trợn trừng nhìn chằm chằm Chung Dực rất lâu, rồi đột nhiên bật cười lớn, nói: “Ta đang thắc mắc tại sao Hoàng thượng lại khoan dung với Chung phủ như vậy, hóa ra là con đã giao quân quyền để chúng ta được sống yên, sau này Chung phủ không có chỗ nương tựa, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người kéo xuống bùn! Con đúng là con trai ngoan của ta!”
Cơn giận của Chung Lương dâng cao khiến ông ta ho khan liên tục, Chung Dực muốn vỗ lưng cho phụ thân thì lại bị Chung Lương đẩy ra, còn mắng: “Cút! Cút cho ta!”
Chung Dực sững người, nhưng vẫn đứng dậy đi ra ngoài, khi đi tới cửa thì dừng lại, vẫn đưa lưng về phía Chung Lương nói: “Phụ thân chỉ biết tới dã tâm của mình, nhưng người có từng nghĩ dã tâm của người sẽ mang tới cho con bao nhiêu tổn thương? Thứ con mất đi, người đã bù đắp thế nào? Ngày hôm nay, con không thể để mặc người chấp mê bất ngộ, vậy nên con đã giao quân quyền ra, Chung phủ có thể suy tàn nhưng không thể diệt tộc!”
Chung Dực đi rồi nhưng một câu kia lại khiến Chung Lương nghẹt uất suýt chết, có thể suy tàn nhưng không thể diệt tộc? Điều ông ta phải làm là chấn hưng Chung gia chứ không phải hành động tệ hại này…
Nhớ lại lời vừa rồi của Chung Dực, thứ con mất đi đã bù đắp thế nào? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ nó đã biết chuyện của Úc Lan Nhụy? Nghĩ tới đây Chung Lương cau mày, lập tức cảm thấy đau đầu, rốt cuộc đứa con trai này giống ai, sao lại si tình như vậy… Nhưng dù thế thì sao? Nàng ta chỉ là một thứ nữ mà còn muốn làm phu nhân của Chung gia, đúng là nực cười!
Người với người khác nhau ở địa vị quyền thế, Chung Lương tự cao tự đại sao có thể chấp nhận để một thứ nữ làm phu nhân Chung gia? Vậy thì biết giấu mặt vào đâu? Chung Dực lớn từng này, chẳng lẽ còn không nhìn thấu quy luật sống còn trên thế gian này, từ khi An Thân Vương đắc thế, không biết có bao nhiêu nhà muốn dâng nữ nhi của mình lên, đây không phải là ví dụ rất rõ ràng sao?
Không nhìn thấu, không nhìn thấu, si mê một chữ tình, sao có thể làm một đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất?
******
Giữa trưa Bạch Hinh mới từ Úc phủ về, lúc về còn mang theo rất nhiều đồ về, đều là rau muối thường làm của Úc phủ, mùi vị rất ngon, trước kia Minh Yên rất thích ăn.
“Hóa ra tỷ đi Úc phủ, sao không báo một tiếng thế?” Minh Yên vừa cười vừa nói, Thập Nhất di nương rất chu đáo, biết nàng thích món gì thì kiểu gì cũng chuẩn bị một chút. Nhưng bây giờ nàng ấy đang mang thai, không thể chịu vất vả như trước kia được nữa.
“Tiểu Vương gia dặn nô tỳ thay mặt người mang đồ về biếu Úc lão gia, cả ngày người bận rộn chân không chạm đất, chắc hẳn cũng nhớ mong thế nên tiểu Vương gia bảo nô tỳ đi thay người một chuyến.” Bạch Hinh cười nói, đưa vại trong tay cho Liên Song, dặn dò: “Thật Nhất di nương bảo, mấy thứ này chưa mở thì không sao, nhưng mở ra rồi thì phải chú ý, phải đặt ít băng xung quanh.”
Liên Song đáp lời, cùng Tuyết Hủy và Ký Dung ôm vại đi ra ngoài, lúc này Tuyết Hủy mới nói: “Lâu lắm rồi không ngửi thấy mùi rau muối, bây giờ ngửi tí là lại nhớ tới lúc trước.”
Minh Yên nhìn mấy nha hoàn, nói: “Cũng không phải đồ quý giá khó mua, mọi người lấy một vại ăn đi, chẳng lẽ ta còn cấm cản mọi người à.”
Tuyết Hủy không câu nệ tươi cười nói: “Vẫn là chủ tử hiểu lòng chúng nô tỳ, cái khác thì nô tỳ không thèm quan tâm, nhưng rau muối này thì thèm lắm, vậy chúng nô tỳ không khách sáo nữa, cảm tạ chủ tử ban thưởng trước.”
Minh Yên bật cười, vẫy vẫy tay, nói: “Đi đi, xem tỷ thèm chưa kìa.”
Mọi người đều không nhịn được bật cười, nhất thời trong phòng tràn ngập không khí vui vẻ. Đã bao lâu rồi mọi người không được cười vui từ tận đáy lòng như thế này? Thật ra vui vẻ là điều rất dễ dàng, giống như Tuyết Hủy, chỉ một vại rau muối đã có thể làm nàng ấy vui vẻ không ngậm được miệng, vui vẻ là một điều rất giản đơn.
Sau khi mọi người tản đi, lúc này Minh Yên mới nhìn Bạch Hinh hỏi: “Phụ thân của ta vẫn khỏe chứ? Tỷ có gặp mặt không?”
Bạch Hinh lập tức trả lời: “Nô tỳ không tận mắt nhìn, nhưng nô tỳ đi hỏi Bạch Lộ, biết qua tình hình từ nàng ấy.” Bạch Hinh nhíu mày, ngập ngừng mãi.
Minh Yên nhìn thái độ của Bạch Hinh, nói: “Tỷ cứ nói thẳng, không cần ngại gì.”
“Nô tỳ đi gặp Bạch Lộ, thế mới biết Bạch Lộ có thai, vốn định báo tin vui cho chủ tử nhưng lại đúng lúc nô tỳ đến nên tiện thể báo tin về.” Bạch Hinh mỉm cười nói.
Trên mặt Minh Yên cũng mang theo ý cười, nói: “Đây là chuyện mừng, ta đã nghe Dương ca nhi kể, đang chuẩn bị tặng quà mừng cho Thập Nhất di nương, nếu tỷ đã biết thì lại phiền tỷ đi thêm một chuyến nữa rồi.”
Bạch Hinh nhìn Minh Yên, nói: “Vâng, chuyện mừng như này đương nhiên nô tỳ phải đi làm rồi.” Nói tới đây Bạch Hinh im lặng một thoáng, sau đó lại nói: “Nghe Thập Nhất di nương nói, dạo này sức khỏe của Úc lão gia không tốt, nhất là tháng này, thường lấy đồ cũ của Lục tiểu thư ra xem, trong miệng còn lẩm bẩm. Mỗi khi như vậy, không ai dám nói một câu, chắc là biết nguyên nhân cái chết của Lục tiểu thư thì áy náy cho nên mới buồn rầu thành bệnh.”
Minh Yên không muốn lộ ra sự khác thường trước mặt Bạch Hinh nên đành cố gắng nói: “Lúc ta mới vào phủ từng nghe kể phụ thân rất thương Lục tỷ tỷ, bây giờ nhìn vật nhớ người cũng là điều đương nhiên, chỉ là người chết như đèn tắt, không thể không lo cho sức khỏe của bản thân, cứ suy sụp như vậy thì sao được?”
“Đúng vậy, Thập Nhất di nương nói, nếu người rảnh thì hãy về một chuyến, khuyên nhủ Úc lão gia, nói không chừng Úc lão gia lại nghe. Thập Nhất di nương lo lắng cho sức khỏe của lão gia, dù sao cũng đã có tuổi, sợ nhất là không trụ được, bệnh tới như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, vậy chẳng phải Úc phủ sẽ đổ luôn sao.” Bạch Hinh cảm thấy vị Úc lão gia đúng là người kỳ quái, hơi không đồng tình với hành động như vậy, Lục tiểu thư tốt thế nào thì cũng đã mất rồi, không lẽ có thể quan trọng hơn chủ tử của nhà nàng?
Minh Yên thở than một tiếng, nói thêm: “Tội gì phải thế, tỷ đi chuẩn bị đi, lúc xế chiều ta sẽ về một chuyến.”
Cuối cùng thì Minh Yên cũng không thể nhìn Úc Duy Chương suy sụp tự chà đạp bản thân, tuy nàng đã từng rất hận phụ thân, nhưng bây giờ trong lòng chỉ còn lại sự yêu thương của ông ta giành cho mình trước đây. Nàng vẫn nhớ mang máng, lúc nhỏ rất nghịch ngợm, cứ thích trèo tường leo cây, không hề có một chút phép tắc nên có của tiểu thư nhà giàu. Nhưng phụ thân luôn yêu chiều nàng, về sau người đặt một cái đệm rất dày dưới tàng cây, dù nàng không cẩn thận rơi xuống cũng sẽ không bị ngã đau, bất kể nàng liếc mắt nhìn trúng thứ gì, phụ thân sẽ luôn ưu tiên nàng trước, bây giờ ngẫm lại không biết lúc ấy Đại phu nhân, Lan Cúc và Lan Phương đã hận mình thế nào. Lúc ấy không hiểu chuyện, không nghĩ tới cảm nhận của người khác, chỉ biết vui vẻ cho bản thân, phụ thân lại yêu thương nàng nên nàng cũng không nghĩ tới vui vẻ cho người khác, không biết và cũng không hiểu được dưới lớp mặt nạ vui vẻ kia có bao nhiêu hận thù.
Bây giờ hiểu, hiểu rõ thì có một số việc lại không thể quay trở lại được.
Chu Hạo Khiên biết Minh Yên về Úc phủ thì giữa trưa chạy vội về, Minh Yên không ở trong Vô Vi Cư, Liên Song bảo là nàng đi tới viện Thúy Ninh thăm lão Vương phi rồi. Từ sau trận chiến loạn kia, lão Vương phi rất ít khi lo chuyện trong vương phủ, tuy vẫn có Mục Trắc phi và Tần Trắc phi quản lý công việc, nhưng Minh Yên cũng không thể buông bỏ mặt kệ như trước kia, còn lão Vương phi thì bắt đầu hưởng thụ quyền lợi của mình, bây giờ vương phủ đã hình thành thế vạc ba chân.
Dù Mục Trắc phi và Tần Trắc phi là người nắm quyền lâu năm, nhưng cũng không thể coi thường phái thực lực của Minh Yên, tuy chỉ mới tiếp nhận ổn định nhưng cũng không bị người khác bắt nạt chèn ép.
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên không ở đây thì đi thẳng tới phòng của hài tử, buổi tối ba hài tử ngủ với nhũ mẫu của mỗi bé, ban ngày thì sẽ ở trong một phòng nô đùa, Chu Hạo Khiên vừa bước vào đã thấy ba tiểu gia hỏa đang cười khanh khách, đứa đầu tiên nhìn thấy Chu Hạo Khiên là Phi Ly, bé nở một nụ cười rạng rỡ với Chu Hạo Khiên, múa máy tay chân vịn tay nhũ mẫu đứng dậy, nghiêng ngả lảo trong vòng tay của nhũ mẫu đi về phía Chu Hạo Khiên.
Tâm trạng của Chu Hạo Khiên rất tốt, lập tức đi tới hai bước dùng một tay bế Phi Ly lên, cười ha ha nói: “Tiểu nha đầu biết tìm phụ thân, nhớ phụ thân đúng không?”
Chu Hạo Khiên vừa nói, Phi Ca và Chu Nghiên cũng quay đầu lại, Phi Ca thấy Chu Hạo Khiên bế Phi Ly thì cũng muốn Chu Hạo Khiên bế, miệng cũng nói: “Phụ thân bế… Phụ thân bế một cái…”
Chu Hạo Khiên sửng sốt, nhất thời cứng đờ như đá, không kịp lấy lại tinh thần, mãi lâu sau mới tỉnh táo lại từ khiếp sự, nhìn Phi Ca nói: “Con vừa gọi ta là gì? Gọi lại lần nữa đi, gọi lại lần nữa đi.”
“Phụ thân bế… Phụ thân bế…” Phi Ca cười toe toét, tuy nói ngọng không tròn chữ nhưng vẫn có thể nghe hiểu, lại mang theo giọng nói đặc biệt của hài tử, thật sự làm trái tim người ta cũng phải ấm lên theo.
Chu Hạo Khiên dùng một tay bế Phi Ly, một tay khác bế Phi Ca lên, cười to nói: “Ôi chao, tiểu nha đầu của ta biết gọi phụ thân rồi, biết gọi phụ thân rồi… Ha ha ha.”
“Chúc mừng tiểu Vương gia, chúc mừng tiểu Vương gia.” Bà vú ma ma ở một bên cùng nói, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tươi rói. Ai mà ngờ Nhị tiểu thư lại đột nhiên gọi phụ thân, ngày thường dỗ dành thế nào cũng không chịu mở miệng, đầu tiên là mở miệng gọi Tấn ca ca, Tống Minh Tấn biết người đầu tiên Phi Ca gọi là mình thì cả ngày hôm đó bế Phi Ca không rời tay, khuôn mặt lạnh như băng cũng phải tan chảy.
Hôm nay lại bất ngờ lên tiếng như vậy, khó tránh khỏi khiến mọi người đều mừng rỡ. Đừng nói là bà vú, ma ma giáo dưỡng mà ngay đến Chu Hạo Khiên nghe gọi xong cũng sung sướng vô cùng, nhìn Phi Ca nói: “Nhị nha đầu, lát nữa mẫu thân của con về nhất định phải gọi, không thì mẫu thân của con sẽ tị nạnh đấy.”
Phi Ly vươn tay chọc chọc Phi Ca, cười khanh khách không ngừng. Đúng lúc này Chu Nghiên bò lại đây, túm tay áo của Chu Hạo Khiên, đáng thương thay Vương Thế tử tôn quý nhất vương phủ này lại bị cho ra rìa như này đây!
Chu Hạo Khiên nhìn nhi tử của mình, bất lực nói: “Tiểu tử, con xem phụ thân của con mỗi tay bế một đứa, thật sự không có chỗ cho con ngồi.”
Chu Nghiên bé bỏng nào nghe hiểu được, túm tay áo của Chu Hạo Khiên lắc lắc, trong miệng nặn ra một chữ: “Bế… Bế…”
Tuy Chu Nghiên, Phi Ly và Phi Ca là thai ba, nhưng Phi Ly và Phi Ca gần như giống hệt nhau, chỉ có mình Chu Nghiên là khác biệt, nhìn hai tỷ muội giống nhau như đúc ở trong lòng phụ thân, rồi lại nhìn mình, lập tức cảm thấy tủi thân, đôi mắt to tròn rưng rưng nước mắt, tuy miệng không khóc ra tiếng nhưng dáng vẻ mếu máo kia càng khiến người ta đau lòng.
Mà đúng lúc này Phi Ca lại cười khanh khách liên tục với Chu Nghiên, nụ cười ấy sao cứ cảm thấy kỳ quái, bàn tay mũm mĩm của Phi Ly lập tức véo má Phi Ca. Chu Nghiên nhìn thấy thì cười ha ha, miệng rộng mà chỉ có mấy chiếc răng nhỏ.
Chu Hạo Khiên nhìn mấy hài tử mà không nhịn được mỉm cười, lại nhìn Phi Ca nói: “Con nghịch nhất đấy, vẫn là Đại tỷ của con hiểu chuyện, đâu thể bắt nạt đệ đệ được, sau này lớn lên đệ đệ sẽ bảo vệ các con cả đời.”
“Phi Ca lại nghịch à?” Minh Yên đi đến cười hỏi, nhìn Chu Nghiên đáng thương nắm tay áo của Chu Hạo Khiên, mà Chu Hạo Khiên thì đang mỗi tay bế một nữ nhi, mặt mày tràn ngập ý cười, không ngờ Chu Hạo Khiên lại bế nữ nhi mà không bế nhi tử, bèn cười nói: “Mẫu thân bế con, phụ thân không bế con thì mẫu thân bế…”
Chu Hạo Khiên dở khóc dở cười, nhìn Minh Yên nói: “Nàng nói xem, ta đang bế hai nữ nhi thì còn tay thứ ba để bế tiểu tử thối này không?”
Chu Nghiên vươn tay túm lấy đóa châu hoa trên đầu Minh Yên, châu hoa chỉ được cài lỏng, rút cái là ra, Chu Nghiên cầm trong tay cười khanh khách không ngừng, còn múa tay với Phi Ca, như thể đang khoe khoang cái gì đó, Phi Ca nhìn Chu Nghiên, lại nhìn Phi Ly, chỉ thấy cái miệng nhỏ của Phi Ly cười không ngớt, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng ấy tựa như đá quý, lại nhìn phụ mẫu của mình, chỉ thấy hai người họ mím môi cười mà không nói lời nào, nhưng đôi mắt kia lại nhìn chằm vào hai đứa bé. Phi Ca bưng hai má, trừng mắt với Chu Nghiên, cả đám bà vú ma ma xung quanh chỉ cười chứ không nói lời nào, cùng đang nhìn xem Phi Ca muốn làm gì.
Phi Ca nhẹ nhàng thoát khỏi tay Chu Hạo Khiên, vịn lấy tay Chu Hạo Khiên chuệnh choạng bước về phía trước, mọi người nhìn hành động này đều tưởng bé muốn đi giành đóa châu hoa trong tay Chu Nghiên thì ngừng thở không dám nói một câu nào. Còn Chu Nghiên thì cười khúc khích nhìn Phi Ca, nhìn muội muội vịn tay Chu Hạo Khiên loạng choạng bước chậm về phía này, tay cầm châu hoa lắc qua lắc lại, ngay lúc Phi Ca vươn tay giành lấy châu hoa thì ngón tay Chu Nghiên lại thả châu hoa rơi xuống thảm nhung san hô của giường đất, trâm đính ngọc trai bảo thạch nằm trên thảm đỏ lóa mắt vô cùng.
Phi Ca nhíu mày liếc nhìn Chu Nghiên một cái, xong rồi mới buông tay Chu Hạo Khiên ra, ngồi xổm xuống thảm lấy châu hoa kia, đúng lúc này Chu Nghiên lại thoát khỏi vòng tay của Minh Yên, chập chững đi hai bước nhào vào lòng Chu Hạo Khiên khiến hắn sửng sốt, may mà tay kia hắn vẫn đang ôm chặt Phi Ly chưa từng thả lỏng lúc này càng ôm chặt hơn, xong rồi mới nhìn Chu Nghiên đang túm lấy vạt áo của hắn cố gắng đứng lên, thuận người dựa vào lòng phụ thân của cậu bé rồi cười khanh khách sung sướng, đôi mắt to tròn lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Mọi người mất hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, cảm thấy tiểu tử Chu Nghiên này vậy mà lại lợi dụng sở thích thích đồ vật lấp lánh của Phi Ca để dụ muội muội rời khỏi vòng tay của Chu Hạo Khiên, bản thân thì làm tu hú chiếm tổ. Hài tử còn nhỏ như thế… Trong chớp mắt đã thắng một trận tuyệt đẹp, mãi đến khi Phi Ca tủi thân nhào vào lòng Minh Yên khóc òa lên, lúc ấy mọi người mới lấy lại tinh thần.
Minh Yên vội ôm Phi Ca dỗ dành một lát, còn lấy hai cây trâm trên đầu xuống dỗ thì Phi Ca mới nín khóc mỉm cười. Chu Hạo Khiên nhìn Chu Nghiên cười ha ha, nói: “Được lắm, hổ phụ không sinh khuyển tử, tiểu tử con được lắm, còn nhỏ như vậy đã biết bày kế, không tồi, không tồi, đúng là nhi tử của Chu Hạo Khiên ta!”
Mọi người lập tức vây quanh Chu Hạo Khiên và Minh Yên khen ngợi, Dương ma ma cảm thán: “Lão nô ở trong cung ngần ấy năm, gặp qua mấy chục hoàng tử đế cơ nhưng thông minh giống tiểu Thế tử đây thì hôm nay mới thấy lần đầu tiên, chúc mừng tiểu Vương gia, chúc mừng Úc Trắc phi, chắc chắn suy này tiểu Thế tử sẽ trở thành tướng tài.”
Quả thật Dương ma ma rất biết nói chuyện, không nói Chu Nghiên tiền đồ vô lượng, phải biết rằng phủ Vũ Ninh Vương đã vô cùng phú quý, đợi đến khi tân hoàng đăng cơ chắc chắn còn hơn thế nữa, theo tình thế như vậy, nếu nói tiền đồ vô lượng thì lại không phải lời hay, tới bực này mà còn vô lượng nữa thì chỉ có tạo phản đăng cơ, vậy nên Dương ma ma mới cố ý nói trở thành một tướng tài, phải biết rằng phủ Vũ Ninh Vương lấy võ làm gốc rễ, lời khen này vừa hay gãi đúng chỗ ngứa, không hổ là xuất thân từ hoàng cung, mỗi lời nói mỗi cử chỉ đều không thể bắt bẻ được.
Minh Yên cười nói: “Các người chăm sóc các tiểu chủ tử vất vả, tiểu chủ tử có thể thông minh như vậy không thể không kể tới công lao của các người, lát nữa nhất định sẽ có thưởng.”
Mọi người lập tức tạ ơn Minh Yên ban thưởng, sau đó đón lấy mấy tiểu chủ tử, chăm sóc cho tiểu chủ tử của mình. Lúc này Minh Yên mới nhìn Chu Hạo Khiên, nói: “Sao hôm nay chàng về sớm thế?”
Chu Hạo Khiên bèn dắt tay Minh Yên ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nghe nói nàng muốn về Úc phủ, ta nghĩ đã lâu không về nên muốn cùng nàng về thỉnh an nhạc phụ.”
Minh Yên sửng sốt, cúi đầu nói: “Chỉ vì chuyện này mà chàng quay về?”
“Chuyện này còn lớn hơn trời, chỉ cần một ngày nàng chưa mở lòng thì lại thêm một ngày ta không yên tâm, ta không can thiệp bắt nàng phải làm cái gì, nàng muốn làm thế nào thì làm, chỉ cần nàng biết rằng sau lưng nàng luôn có ta, vậy là đủ rồi.” Chu Hạo Khiên nắm chặt tay Minh Yên, chậm rãi bước đi, khuôn mặt tuấn tú đón ánh mặt trời trông càng dịu dàng hơn.
Minh Yên khựng chân, vành mắt nóng lên, lúc này mới nói: “Làm sao bây giờ đây? Hình như ta bị chàng chiều hư rồi, chàng nói như vậy ta lại muốn khóc. Nhất định là kiếp trước ta tích được rất nhiều phúc, còn chàng thì tạo rất nhiều nghiệt, cho nên trời cao phạt chàng để chàng lấy ta.”
Chu Hạo Khiên nghe Minh Yên nói lời kỳ quái này thì hồi lâu mới hoàn hồn, vươn tay bẻ một đóa Mẫu Đơn diễm lệ bên cạnh, dịu dàng cài lên tóc Minh Yên, nhìn Minh Yên cười nói: “Một vạn lần quay đầu ở kiếp trước mới đổi được một lần gặp mặt thoáng qua ở kiếp này, tu một trăm năm mới có thể ngồi chung một thuyền, một ngàn năm mới có hi vọng chung chăn gối, ta và nàng có duyên phận ngàn năm, mà nàng và Chung Dực chỉ là quay đầu vạn lần, Tiểu Yên Nhi, một ngàn năm tiếp theo nàng vẫn phải bên ta, không cho nàng chạy theo Chung Dực.”
Đầu tiên là Minh Yên bị Chu Hạo Khiên làm cho cảm động vô cùng, mà lúc nghe đến câu cuối cùng thì suýt chút nữa sặc nước miếng, khuôn mặt ửng đỏ. Cái người này, bất kể là lúc nào cũng không nghiêm túc được, nhưng trong lòng nàng rất ấm áp, nàng vươn tay sờ đóa Mẫu Đơn trên tóc, hai mắt đong đầy ánh nước, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Ai biết sau ngàn năm sẽ thế nào? Đời đời kiếp kiếp hai ta không rời, đúng là ước vọng tốt đẹp.”
Chu Hạo Khiên cười ha ha, thủ thỉ bên tai Minh Yên: “Sợ gì tiểu tử Chung Dực kia, chỉ là thủ hạ bại tướng mà thôi, kiếp sau hắn cũng không thắng được ta…”
Minh Yên cụp mắt không nói, người gặp đầu tiên thường dễ xiêu lòng nhất, nhưng chưa chắc có thể bên nhau trọn đời trọn kiếp, còn người đến sau chưa chắc đã mở lòng ngay từ đầu, nhưng một khi mở lòng thì nhất quyết không hối hận. Kiếp này yêu Chu Hạo Khiên, nàng chưa từng hối hận, lời hứa cho kiếp sau không dám thề hẹn dễ dàng, chỉ cười nói: “Duyên sâu tình cạn, tình sâu duyên cạn đều là thứ ta không hy vọng, chỉ mong trời cao thấu hiểu, duyên sâu mà tình cũng sâu, đôi ta đời đời kiếp kiếp tìm được nhau, không dám hứa hẹn, chỉ hi vọng hết lòng bảo vệ tương ngộ ngàn năm của đôi ta.”
Chu Hạo Khiên nắm tay Minh Yên, nắm thật chặt, nhìn chân trời phương xa nói: “Được, nghe lời của nàng, không dám hứa hẹn dễ dàng, chỉ mong kiếp sau còn duyên phận ngàn năm.” Chu Hạo Khiên dắt tay Minh Yên bước tiếp, cũng chuyển sang chuyện khác: “Chiều về Úc phủ, nàng tính thế nào? Nàng có muốn nói sự thật cho nhạc phụ đại nhân không?”
Minh Yên run lên, nắm chặt lấy tay Chu Hạo Khiên, trời nóng ấm mà ngón tay lạnh vô cùng, mãi lâu sau mới nghe thấy nàng nói: “Thật ra ta cũng không biết, có chàng bên ta, ta sẽ có dũng khí, chàng nói đúng, buông bỏ mới có thể hạnh phúc và giải thoát, ta muốn thử.”