Minh Yên có thai, lão Vương phi bảo vệ nàng, đẩy tất cả các chuyện ở trong tay Minh Yên đi, chỉ để nàng cẩn thận dưỡng thai, không cho phép bất cứ ai lấy mấy chuyện vụn vặt ra làm phiền nàng.
Qua năm mới về nhà mẹ đẻ, vì Chu Hạo Khiên không có ở nhà, mà bụng của Minh Yên càng ngày càng lớn, đi lại bất tiện nên không đi về, chỉ sai Bạch Hinh dẫn Liên Song Tuyết Hủy đi qua tặng quà tết rồi về lại.
Ngày kia Minh Yên nhận được thư của Chu Hạo Khiên thì vui vẻ, Tuyết Hủy ở bên cạnh vội hỏi: “Chủ tử, người cười gì vậy?”
Không đợi Minh Yên nói chuyện, Bạch Hinh tiếp lời cười nói: “Nhất định là tiểu Vương gia sắp trở về rồi.”
Mặt Minh Yên đỏ lên, hồi lâu mới nói: “Ừm, cỡ một thàng nữa, mùa đông đi, mùa xuân đến thì tiểu Vương gia sẽ về.”
Nếu gấp rút lên đường thì chừng nửa tháng là có thể về tới nơi, chỉ có điều Chu Hạo Khiên và Phượng Thủy muốn làm quen với các phân đà của Phượng Kiêu ở khắp nơi, để Chu Hạo Khiên biết cách thức hoạt động của Phượng Kiêu cho nên hành trình mới chậm lại.
Minh Yên đưa thư của Chu Hạo Khiên cho lão Vương phi xem, biết Chu Hạo Khiên bình an vô sự thì trái tim lập tức được thả lỏng, nắm lấy tay Minh Yên nói: “Hạo Khiên không có chuyện gì, con cũng phải tự chăm lo cho chính mình, ai mời con đi dự tiệc con cứ đẩy hết đi, con nên biết rằng hài tử trong bụng con mới là quan trọng nhất.”
Từ sau khi lão Vương phi nói rõ đầu đuôi mọi chuyện với hai người thì bà đối xử với Minh Yên khác hơn trước, chỉ có điều không thể hiện ra ở trước mặt mọi người, tránh cho Minh Yên bị người ta đố kỵ.
Qua mười lăm là lễ hội ngắm đèn hoa đăng, Lan Lăng dẫn mấy hài tử đến thăm Minh Yên, lúc nhắc đến Lan Phương thì vẻ mặt đầy khinh thường, Lan Phương và Nam Dương Hầu phu nhân thật sự là lực lượng ngang nhau, mặc dù Thế tử Nam Dương Hầu vẫn không biết điều nhưng đã thu liễm lại hơn lúc trước rồi, dù sao thân nương và thê tử chiến tranh mỗi ngày, chắc hẳn hắn cũng không có tâm tình để đi ghẹo trai ghẹo gái, nghe nói gần đây tính tình cực kì gắt gỏng, mấy hạ nhân ở Hầu phủ đều bị đánh.
Minh Yên chỉ khinh bỉ cười một tiếng, ân cần hỏi thăm Lan Lăng đã có tin vui chưa, Lan Lăng có chút thất vọng lắc đầu, nói: “Không biết sao đến giờ vẫn chưa có thai, may mà đã có ba hài tử, nếu không chẳng biết cuộc sống của ta sẽ có sóng gió gì.”
Minh Yên khuyên lơn một hồi, an ủi Lan Lăng không nên gấp gáp, dù sao vẫn còn trẻ, đừng quan tâm quá, mặc dù Lan Lăng nói không quan tâm nhưng nữ nhân nào lại không muốn có con để tránh bị người đời chỉ chõ, chắc hẳn trong lòng cũng rất khó chịu.
Chuyện thế này có muốn giúp cũng không giúp được, Minh Yên âm thầm đi hỏi mấy bài thuốc gia truyền, bất kẻ có công dụng hay không đều lén đưa qua cho Lan Lăng.
Bởi vì cuối năm nên lão Vương phi nhìn chằm chằm Tần Trắc phi và Mục Trắc phi, ai cũng không dám tùy tiện nhắm vào Minh Yên, lại thêm Nhị phòng cũng đang không yên ổn, Vũ di nương và Nhị thiếu phu nhân nhiều lần giao tranh, gần đây Mục Trắc phi thật sự mệt mỏi, còn phải ứng phó với Tần Trắc phi, Minh Yên âm thầm để Bạch Hinh lén động tay động chân, lúc này mới khiến hai người từ từ cân bằng, nếu không Tần Trắc phi đã sớm chiếm thượng phong rồi.
Dường như Tần Trắc phi mơ hồ cảm thấy Minh Yên giở trò sau lưng, mấy ngày nay thỉnh thoảng có vài chuyện nhỏ xảy ra ở xung quanh Vô Vi Cư, không tính là chuyện lớn nhưng đủ để khiến người ta chán ghét, Minh Yên biết đây là do Tần Trắc phi thăm dò mình. Nàng lập tức dặn dò đám người Bạch Hinh, chỉ cần bọn họ không vào cửa náo loạn thì tùy bọn họ đi, dù sao Minh Yên cũng chỉ lấy việc bảo vệ thai nhi làm việc chính, đợi sinh đứa bé ta thì sẽ có nhiều thời gian để đấu với Tần Trắc phi hơn.
Thời tiết dần dần trở nên ấm áp hơn, áo bông dày cũng đổi thành áo kép, thỉnh thoảng Minh Yên tản bộ ở trong vườn hoa nhỏ của mình, Thái y dặn dò nàng, bởi vì Minh Yên mang thai ba, cho nên lúc sinh con độ nguy hiểm sẽ cao hơn một chút, vì để mình không có bất kỳ mạo hiểm nào, Minh Yên dựa theo lời dặn dò của Thái y một ngày hai lần sáng và chiều đều phải chăm đi lại ở trong vườn hoa mấy vòng.
Minh Yên tính toán thời gian đã gần một tháng rồi, Chu Hạo Khiên cũng sắp trở về rồi, nhưng sao không thấy thư gởi về? Trong lòng nàng không khỏi lo lắng, Minh Yên nhìn hoa đón xuân nở rộ trong vườn, những đóa hoa nhỏ màu vàng óng đón gió bay phấp phới, khiến trời cuối đông tăng thêm chút sức sống.
Minh Yên vừa mới đi vài bước, Liên Song chạy vội vào, nói: “Chủ tử, có thư của tiểu Vương gia, chỉ là người đưa thư kia không đưa cho nô tỳ chuyển, nhất định muốn tự tay giao cho người, bây giờ đang đợi ở cửa.”
Minh Yên lập tức nở nụ cười, nhấc chân đi về phía cửa của Vô Vi Cư, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không hợp lễ nghĩa, bèn nói: “Mời đến phòng khách đi.”
Liên Song gật đầu rời đi, đi được một bước lại vòng trở về, trên mặt hiện vẻ do dự: “Chủ tử, nam nhân đưa tin kia có diện mạo cực kỳ đẹp, người có gặp không?”
Minh Yên hơi ngẩn ra, mỹ nam tử? Suy nghĩ một chút lại nói: “Dù sao cũng là người dưới trướng của tiểu Vương gia, có gặp một lần cũng không sao, mời vào đi.”
Liên Song lập tức rời đi, Bạch Hinh vịn Minh Yên đi từng bước trở về phòng khách, trong lòng lại nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu Vương gia lén lút nuôi một đám mỹ nam? Đến Bạch Hinh cũng không biết rốt cuộc Chu Hạo Khiên đang làm gì, cho nên có một suy đoán là, với bản lĩnh của Chu Hạo Khiên cũng không phải không làm ra được.
Đi vào phòng khách, Minh Yên dừng bước lại, nhìn thấy một nam tử mặc y sam màu trắng tuyết đang ngồi trên ghế gỗ lim ở phòng khách, trên đầu thắt kim ngọc quan, bên hông thắt đai bạch ngọc, chân mang giày chồn bạc, chưa thấy mặt nhưng với dáng vẻ này đủ biết nhất định là một người phong lưu hào phóng.
Nghe thấy tiếng bước chân, nam tử kia chậm rãi xoay đầu lại nhìn một cái, lại thấy mặt mày cong cong, con ngươi như ngôi sao, mũi như huyền mật, môi như tô son, quả nhiên là một người có khuôn mặt anh tuấn, Minh Yên không khỏi nhìn lâu thêm chút, nam tử này khác với những nam tử Minh Yên từng gặp, Chung Dực nho nhã, Tống Tiềm quý khí, Tống Tần mặt lạnh, Trịnh Trí anh tuấn, Chu Hạo Khiên thì tùy ý phóng khoáng như gió, mà nam tử trước mặt này thì giống như Phan An Tống Ngọc được miêu tả ở trong sách, lóng lánh trong sáng không giống người thường.
Lạc Bạch hé miệng cười một tiếng, hôm nay hắn đến là có chuẩn bị, Chu Hạo Khiên, ta là một tiểu nhân, tiểu nhân cực kỳ mang thù ~
Cẩn thận quan sát Minh Yên, so với người tuyệt mỹ như Lạc Bạch, Minh Yên vẫn thua kém hai phần, trong lòng Lạc Bạch có hơi coi thường Minh Yên, suốt dọc đường đi liên tục nghe Chu Hạo Khiên ca ngợi phu nhân nhà mình, hôm nay gặp mặt lại vô cùng thất vọng, hắn cho rằng dù thế nào cũng phải là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, mặc dù không phải vừa thấy đã thương nhưng cũng nên quay đầu mỉm cười trăm vẻ đẹp, ai biết nhìn thấy gương mặt này thì thất vọng không thôi.
Thật ra làm một người cực kỳ đẹp thì khi nhìn bất kỳ nữ nhân nào đều sẽ cảm thấy nữ nhân này rất xấu, đó là vì người này cảm thấy mình rất là đẹp, nhất là Lạc Bạch khá chấp nhất với mỹ mạo của mình, bởi vậy mới sinh lòng khinh thường.
Minh Yên liếc Lạc Bạch một cái, nhất thời kinh ngạc không thôi, sau đó lại thấy vẻ khinh thường trong đôi mắt kia thì trong lòng thấy kỳ lạ, dường như người này không coi trọng mình lắm, mà mình đâu có đắc tội gì tới hắn đâu nhỉ?
Trong lòng nghĩ vậy, Minh Yên đi tới ghế chính ngồi xuống, lúc này mới lên tiếng: “Không biết thư của tiểu Vương gia ở đâu?”
Lạc Bạch thầm nghĩ làm gì có thư nào, hắn lén rời khỏi đoàn tự mình tới đây trước, giữ vững tâm thái muốn trêu ghẹo thành công để trả mối thù kia, Lạc Bạch bèn cười nói: “Tiểu Vương gia đang trên đường tới, để thuộc hạ đến đây trước báo cho phu nhân một tiếng.”
Minh Yên cảm thấy rất không đúng, nhưng lại không nói ra được không đúng chỗ nào, chỉ có thể gật đầu nói: “Vậy là được rồi, đi cả một tháng trời, mọi người ở trong nhà rất lo lắng, quay về được thì tốt.”
Lạc Bạch cười nói: “Chuyến đi này của tiểu Vương gia rất bình an, không có nguy hiểm gì, phu nhân không cần lo lắng, cũng chỉ bị đuổi giết ba ngày, vượt qua mấy trăm bẫy rập thôi, dù sao muốn lấy được thứ cần muốn đều phải trả giá mà đúng không?”
Minh Yên híp mắt lại, dám khẳng định nam tử trước mắt này không phải là thuộc hạ của Chu Hạo Khiên, người của Chu Hạo Khiên sao có thể nói ra lời bất kính như vậy được, chỉ là nhất thời không biết người mặc đồ trắng này có lai lịch như thế nào, Minh Yên cũng không muốn bứt dây động rừng, bèn nhìn Bạch Hinh nói: “Dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn tinh xảo một chút, một mạch đưa tin đến đây rất vất vả, phải lấp đầy bụng mới được.”
Bạch Hinh nhìn thấy ám hiệu trong mắt Minh Yên, trong lòng sáng tỏ, cười nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay đây.”
Lạc Bạch nhìn Minh Yên chợt có cảm giác nổi da gà, toàn thân phát run, thật sự khó hiểu, đã nhiều năm rồi hắn không hề có cảm giác này.
Đánh giá Minh Yên hồi lâu, rồi lại nhìn thấy Minh Yên trở lại dáng vẻ lúc đầu, chẳng lẽ mình bị ảo giác? Nghi ngờ ở trong lòng, Lạc Bạch chấn chỉnh lại rồi cười nói: “Chuyến này tiểu Vương gia thu hoạch rất đầy đủ, nơi cần đến mỹ nữ nhiều như mây, yến sầu hoàn phì[1] mỗi người mỗi vẻ, lần này tiểu Vương gia còn dẫn theo hai người về, kính xin phu nhân sắp xếp trước.”
[1] Yến sầu hoàn phì: cho tới nay, dân gian Trung Quốc hãy còn lưu truyền câu “Hoàn phì, Yến sấu” (ý chỉ Dương quý phi béo, Triệu Phi Yến gầy) để chỉ sự đối nghịch về hình thể của nhị đại mỹ nhân. Chiếu theo nghĩa ấy, Triệu Phi Yến vốn nổi tiếng thiên hạ bởi sắc đẹp và vóc dáng mong manh, nhẹ nhàng tựa chim yến.
Trái tim Minh Yên đập mạnh, nhìn nam tử kia trong lòng càng thêm nghi ngờ, càng dám chắc người này không phải là thuộc hạ của Chu Hạo Khiên, nếu thật sự là người của Chu Hạo Khiên, có đánh chết cũng không dám nói mấy lời này ở trước mặt Minh Yên. Minh Yên cụp mắt, mượn dịp nâng ly trà lên nhấp một ngụm, để bản thân bình tĩnh lại, nhưng còn chưa uống vào miệng, đột nhiên bóng dáng Lạc Bạch lóe lên, một tay đoạt lấy ly trà trong tay Minh Yên.
Minh Yên nhíu mày quát: “Làm càn! Ngươi muốn làm gì hả?”
Sắc mặt Lạc Bạch cũng không thay đổi, từ từ nói: “Ta là người trời sinh tính đa nghi, không thích uống trà của người khác dâng lên, vẫn nên uống ly của ngươi khá tin tưởng hơn.”
Minh Yên sững sờ, lại thấy nam tử này cầm ly trà của mình đưa lên trên môi định uống, mặc dù vừa rồi Minh Yên chưa uống nhưng môi của mình đã chạm vào viền ly, bên trên còn có dấu môi, nếu để nam tử này uống, quả thật chính là rất bất kính, danh tiết của mình sẽ bị làm bẩn.
Lúc này trong sảnh chỉ có một mình Liên Song, lại nghe thấy nàng ấy hô: “Ngươi đặt xuống, đây là ly trà của chủ tử nhà ta, há để cho ngươi khinh bạc như thế?”
Liên Song muốn đi lên ngăn cản lại bị Lạc Bạch vung tay áo lên chặn lại, Liên Song tức giận nhưng lại không đến gần Lạc Bạch được, Minh Yên thừa dịp Lạc Bạch không để ý đang quay đầu nhìn Liên Song thì vươn ngón tay thôn dài ra nhanh chóng làm đổ ly trà trong tay Lạc Bạch, nước trà nóng hổi sánh nghiêng ở trên người hắn, màu vàng của nước trà cực kỳ bắt mắt trên quần áo tuyết trắng.
Lạc Bạch kinh ngạc nhìn Minh Yên, dường như có chút khó tin, vừa rồi hắn đề phòng Minh Yên, chỉ là không ngờ Minh Yên không cướp ly trà lại mà là trực tiếp làm đổ luôn ly trà, cướp ly trà và làm đổ ly trà, hiển nhiên làm đổ ly trà sẽ dễ dàng hơn cướp.
Nhìn dáng vẻ giật mình của Lạc Bạch, Minh Yên nhếch môi cười nhạt: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
Lạc Bạch định thần lại, nữ tử này rất bình tĩnh, dường như không hề có dáng vẻ bối rối, trong lòng thật sự không có tư vị gì, Chu Hạo Khiên kia trơn tru không để lại dấu tay cũng thôi đi, mình mấy lần chịu thiệt ở dưới tay hắn, ai bảo Chu Hạo Khiên là cấp trên của mình, nhưng cuộc đối mặt hôm nay, trong một hiệp, Lạc Bạch lại chịu thiệt trong tay Minh Yên, trong lòng càng không có cảm xúc, thật sự không phải người một nhà không vào chung một cửa, hiếm khi thấy nữ nhân nào xảo quyệt như vậy, quả nhiên nồi nào đậy vung nấy, bình trà chén bát gì đó, xuất sư bất lợi mà, xúi quẩy!
“Phu nhân nói xem người có thể quang minh chính đại đi vào vương phủ, có thể là ai?” Lạc Bạch hé miệng cười một tiếng, nhìn Minh Yên nở nụ cười cực kỳ sáng rực, dường như không có chút tức giận nào.
Minh Yên đoán không ra, nam nhân này cực kỳ cổ quái, bèn lắc đầu nói: “Đã lâu không hỏi chuyện trong phủ nên không biết công tử là ai.”
Lạc Bạch cười hì hì, vươn tay muốn kéo lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Yên, nói: “Phu quân của ngươi đánh cược với ta, vì thua nên thế chấp ngươi cho ta, sau này ngươi sẽ đi theo ta đó.”
Minh Yên nhìn người này nói dối cũng không viết nháp, chắc là chuyện này đã thành thói quen, hai mắt cực kỳ hút hồn, chớp mắt một cái đã có chủ ý, cười nói: “Vậy thì lấy khế ước ra, không có khế ước thì tin thế nào được.”
Lạc Bạch không suy nghĩ đã nói: “Nam tử hán lời hứa đáng ngàn vàng, bày vẻ ra mấy cái kia làm gì, tiểu nương tử vẫn nên đi theo ta thôi.”
Lạc Bạch muốn đi qua mạnh mẽ kéo bàn tay nhỏ của Minh Yên, Minh Yên né tránh lùi về phía sau, ai biết còn chưa kịp né thì đụng phải cái ghế ở đằng sau, không thể lui được nữa! Trơ mắt nhìn Lạc Bạch sắp lấn đến trước người mình, muốn kéo lấy tay của mình, trong đôi mắt quyến rũ kia lóe lên ánh sáng bóng loáng, dáng vẻ gian xảo kia như nhìn thấy mỹ vị vậy.
Minh Yên có thai nên hành động bất tiện, lại có thể cảm nhận được nam tử này không có bao nhiêu ác ý, giống như muốn trêu chọc mình vậy, nhưng là vì sao? Lạc Bạch nhất thời đắc ý hí hửng, tay trái của hắn vừa kéo lấy tay của Minh Yên thì lập tức nắm vào lòng bàn tay, tay phải dùng lực kéo Minh Yên vào trong ngực.
Minh Yên không ngờ người này to gan như thế, nhưng cũng không hề hoảng hốt, vừa rồi lén rút cây trâm trên đỉnh đầu ra, không thèm nhìn mà cứ thế đâm tới, lưu loát mà tàn độc, mặc kệ hắn có ý xấu hay không, chỉ là tên khốn Chu Hạo Khiên kia lại ở bên ngoài gây ra phiền toái gì cho nàng rồi?
Bên này còn chưa suy nghĩ xong, cùng lúc với tiếng hét thảm của Lạc Bạch là tiếng rống ở ngoài truyền vào: “Ta muốn chặt tay của ngươi…”