Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Trắc phi không tức giận, bình tĩnh nói: “Úc Trắc phi cần giúp đỡ không?”

Minh Yên đưa tay vuốt ống tay áo, nhướng mày, nhìn lướt qua quản sự đang dè dặt kia rồi lại nhìn Tần Trắc phi, khóe miệng hơi cong lên,  nói: “Vốn muốn thỉnh giáo Trắc mẫu phi, nhưng Trắc mẫu phi đã nói vậy thì Minh Yên lại không tiện mở lời, cũng chỉ đành miễn cưỡng thử xem.”

Mục Trắc phi ngờ vực nhìn thoáng qua Minh Yên, thế mà lại nhìn thấu nha đầu này, nghe giọng điệu hẳn là đã có đối sách, lo lắng trong lòng cũng buông lỏng, quyết định không nói thêm gì nữa cứ để mặc như vậy. Dựa theo kinh nghiệm của bà ta, không thể xem thường nữ nhân Úc Minh Yên này, bà ta đã chịu thua thiệt trong tay nàng không chỉ một lần, nếu ứng phó không được bà ta cứu nàng cũng không muộn, chẳng qua cứ cảm thấy hơi bực bội, bây giờ nên làm gì đây.

“Ngươi tên là gì?” Minh Yên nhìn quản sự kia, cất tiếng hỏi.

Quản sự kia có hơi bất ngờ, không nghĩ rằng Minh Yên lại hỏi tên của hắn trước mà không hỏi thẳng vào sự việc, trong lòng lẩm bẩm nhưng vẫn thận trọng trả lời: “Nô tài tên là Trương Phú Quý, đã phục vụ nhiều năm trong vương phủ.”

Thế bộc lâu năm, Minh Yên cười lạnh một tiếng, chẳng trách dám liên thủ với Tần Trắc phi chống đối với mình, Minh Yên bình tĩnh nói: “Một cái tên rất hay, trong vương phủ này, họ Trương cũng coi như có tiếng nói, nếu ta nhớ không lầm các đời họ Trương nhà ngươi đều quản lý việc tu bổ sân vườn đúng không?”

“Thưa vâng.” Trương Phú Quý cẩn thận đáp, không rõ Minh Yên muốn làm gì.

“Đã như vậy, nếu bình thường có chỗ hư hại cần sửa chữa, ngươi sẽ làm thế nào?”

“Tất nhiên là báo lên, chờ chủ tử quyết định.” Trương Phú Quý cẩn thận đáp.

Minh Yên liếc Trương Phú Quý một cái, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh giá, tựa như trời đông giá rét kết lớp băng sắc bén, nàng khẽ cười một tiếng nhưng lại như nắng ấm của mùa xuân tháng Ba, thoáng một cái khiến Trương Phú Quý giật mình, càng không đoán được suy nghĩ của Minh Yên, hắn ta không khỏi nhíu mày, hơi ngẩng đầu nhìn Tần Trắc phi, lại thấy Tần Trắc phi như không nghe được gì, im lặng ngồi đó mà cũng chẳng nhìn hắn ta một cái, cứ im lặng suy tư.

“Ngoài báo cáo ra ngươi còn làm gì nữa?” Minh Yên hỏi, giọng điệu không vội vã, nhưng lời kia lại khiến kẻ khác lo sợ.

Trương Phú Quý sửng sốt, không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Minh Yên, mãi lâu sau mới nói: “Nô tài sẽ tính tổn thất, sắp xếp công việc giải quyết hậu quả, sau đó liên hệ với thợ xây.”

Minh Yên gật đầu rồi nói: “Vậy bây giờ ngươi nói luôn cho ta biết ngươi tính tổn thất bao nhiêu, sắp xếp công việc giải quyết hậu quả và liên hệ với đội xây như thế nào.” Nói đến đây Minh Yên cười lạnh một tiếng, lại nói: “Đúng là ác nô lấn chủ, nếu giờ này người ngồi trước mặt ngươi chính là lão Vương phi thì ngươi cũng chỉ biết nói một câu chờ quyết định của chủ tử thôi à? Nếu không phải ta hỏi ngươi, ngươi cũng sẽ không nói tiếp, ngươi làm việc kiểu gì thế? Ngươi trả lời chủ tử với thái độ như thế hả? Thái độ của ngươi là như thế đó sao?”

Minh Yên đột nhiên nổi giận lập tức khiến đám người ở đây sợ khiếp, ngay cả hai người Tần Mục cũng lấy làm kinh hãi.

Trương Phú Quý nhất thời không chống cự được, vội vàng quỳ xuống, nói: “Tiểu nhân không dám, chỉ là hôm nay Úc Trắc phi vừa mới tiếp quản công việc, nô tài không dám phát ngôn bừa bãi, cho nên mới cẩn thận một chút.”

Minh Yên lại thấy Trương Phú Quý này cũng là một người có bản lãnh, tới lúc này vẫn có thể giải vây cho mình, nàng điềm nhiên nói: “Hóa ra là vậy, thế thì Trương quản sự hãy kể lại tỉ mỉ mọi việc đi, để ta có lòng chuẩn bị, đúng không.” 

Nghe Minh Yên nói với giọng điệu bình tĩnh như vậy, trong lòng Trương Phú Quý có hơi bồn chồn, trên trán dần lấm tấm mồ hôi lạnh, thống nhất lại mạch suy nghĩa, qua một hồi lâu mới nói: “Trong phủ sửa chữa tu bổ quanh năm suốt tháng, có phòng ốc cũ cần sửa chữa, có tường viện lung lay sắp đổ cần xây mới, đôi lúc sẽ có mái nhà cần lợp lại, bởi vì nhiều việc nên phủ ta có làm ăn qua lại với mấy đội. Theo lệ cũ, mỗi khi có chuyện, nô tài sẽ bàn trước với một đội, cần bao nhiêu nhân công, bao nhiêu vật liệu, bao nhiêu bùn xám, những thứ này do chúng ta hay toàn đội thợ xây lo thì sẽ có kế hoạch riêng, đôi lúc nếu không cẩn thận có người mất mạng thì việc bồi thường tiền bạc sẽ được thương lượng xong từ trước, bởi vì phủ ta và mấy đội xây đều là khách quen nhiều năm, những điều này đều theo lệ cũ nên cũng không tốn bao nhiêu công sức.”

Minh Yên nhíu mày hỏi: “Sao lại có cả người mất mạng, không phải chỉ sửa tường thôi à?”

“Chuyện là như vậy, bởi vì tường viện xây cao, nên vẫn sẽ có trường hợp không cẩn thận ngã từ trên giàn giáo xuống mà mất mạng, đây cũng không phải là bí mật với những người liên quan, mọi người đều biết cả. Nhưng lão Vương phi của phủ ta là người hiền từ nhân hậu, mỗi lần thi công ở vương phủ đều phải có biện pháp bảo hộ, mười mấy năm qua không có chuyện thiệt hại về người, nhưng chuyện như thế này cũng không dám đánh cược, không thể dự đoán trước được điều gì.” Trương Phú Quý thận trọng nói, cố gắng để mình ít liên quan nhất có thể, thật ra ban đầu hắn cũng không định nhắc tới chuyện mạng người này, trước đó Tần Trắc phi đã có ý định gây ra chuyện thiệt mạng để bôi xấu Úc Trắc phi, nhưng hắn ta nhìn Úc Trắc phi không giống tân phụ nội trạch không hiểu gì hết, vừa rồi chỉ mới mấy câu hỏi đã khiến cả người đổ mồ  hôi, ngẫm nghĩ thì hợp tác với Tần Trắc phi rất tốt, nhưng dù sao Úc Minh Yên mới là chủ tử thật sự của hắn ta, hắn ta vẫn nên trả lời cẩn thận thì hơn.

Minh Yên nhắm mắt lại, đột nhiên hiểu vì sao hôm nay lại xảy ra chuyện tường đổ, e rằng kết quả cuối cùng sẽ là trong lúc tu sửa tường viện xảy ra chuyện thiệt mạng, đến lúc đó mình khó thoát khỏi liên quan. Đây mới là điều Tần Trắc phi nhắm vào…

Minh Yên nhìn Trương Phú Quý, trong lòng suy nghĩ đây là một người lanh lợi, phát hiện tình thế bất lợi thì lập tức nói thẳng ra, e rằng cũng không muốn đắc tội với chủ tử mới là mình, đã thế thì mình có thể sử dụng được người này. Nhưng đối với loại tiểu nhân gian xảo này, nếu mình có thể bắt được hắn ta, trấn áp được hắn ta thì tất nhiên hắn ta không dám hai lòng, nhưng nếu không trấn áp nổi, biết mình dễ bị lừa thì hắn ta cũng sẽ siêu lòng mà bán đứng mình.

Không thì Trương Phú Quý cũng sẽ không nhắc tới chuyện chết người, lại còn bồi thêm một câu bất ngờ không thể đoán trước, đúng là cáo già!

“Đã vài chục năm không có thiệt hại về người, chắc hẳn Trương quản sự rất có kinh nghiệm và cẩn thận trong việc này, đã vậy thì đừng nói với ta những chuyện bất ngờ. Vấn đề an toàn lần này vẫn giao cho người, nếu xảy ra thiệt hại về người, ngươi quản lý không được việc này thì cũng không cần làm quản sự nữa, người vô dụng thì nên ra đi thì hơn.”

Trương Phú Quý chỉ cảm thấy toàn thân lạnh băng, vội cúi đầu nói: “Tất nhiên nô tài sẽ tận tâm làm việc, người nào cũng có cha sinh mẹ đẻ, một mạng người không thể khinh thường, chủ tử cứ yên tâm.”

Mới nãy còn gọi Úc Trắc phi mà lúc này đã đổi thành chủ tử, biết nhìn thời cơ đấy. Bạch Hinh hừ lạnh trong lòng, có hơi khinh thường.

“Trương quản sự đã nói vậy thì ta yên tâm rồi, ngươi về viết kỹ các điều lệ cho ta, hợp tác với đội xây nào, báo giá của bọn họ ra sao, tất cả viết rõ ràng, còn cả chi tiết những lần hợp tác trước, tối nay ta muốn xem, trong một ngày chắc Trương quản sự có thể làm được chứ nhỉ?” Minh Yên nói.

“Chủ tử đã ra lệnh, nô tài không ăn không uống cũng phải làm xong, trước khi trời tối nhất định sẽ dâng lên.” Lần này Trương Phú Quý cảm thấy kinh hãi thật sự, hắn không ngờ Minh Yên còn biết cả chuyện báo giá, phải biết rằng ai chưa từng trải qua những chuyện này thì sẽ không biết rõ ràng như vậy, trong lòng càng lúc càng không đoán ra ý của Minh Yên, rõ ràng Tần Trắc phi nói đây là một con nhóc miệng còn hôi sữa dễ lừa gạt, nhưng hôm nay suýt nữa thì đã gánh tiếng ác cho Tần Trắc phi rồi, đúng là ghê tởm tới cùng cực.

Thật ra trước đây Minh Yên chưa từng tiếp xúc qua chuyện như vậy, tất nhiên không hiểu được uẩn khúc bên trong, cũng không ngờ việc xây sửa tường lại có nhiều vấn đề như vậy, nếu cảm tạ thì phải cảm tạ đoạn thời gian ở Miên thành kia, bởi vì lúc Nhạc Tắc Sơn công thành không ngừng bị tổn hại, lúc xây sửa tường thành mới biết chuyện này, chỉ là không ngờ còn có thiệt hại về người.

“Ngươi hiểu thì tốt, lui xuống trước đi.” Minh Yên mỉm cười.

Lúc này Trương Phú Quý mới đứng dậy, quỳ lâu nên đầu gối hơi tê, nhất thời đứng không vững suýt chút nữa ngã nhào ra đất, may có một vị quản sự bên cạnh đưa tay kéo hắn ta lại thì mới không xấu mặt trước mọi người. Trải qua chuyện này, mọi người thu hồi lại sự khinh thường  với Minh Yên, trong lòng ai cũng đều căng thẳng cả lên.

Tần Trắc phi cũng rất kinh ngạc, mặc cho bà ta vô cùng thông minh cũng không ngờ Minh Yên lại dễ dàng qua được cửa ải này, trong lòng có hơi bứt rứt, ngứa ngáy khiến bà ta rất khó chịu, nhưng lại không thể trút ra, đúng là khổ sở vô cùng.

“Trắc mẫu phi thấy con xử lý như vậy được chứ?” Minh Yên nhìn Tần Trắc phi, cười hỏi.

Thời khắc này Tần Trắc phi chỉ cảm thấy nụ cười kia vô cùng chói mắt, đang định trả lời thì Mục Trắc phi lại vượt mặt cười nói: “Con quả là thông minh, chưa từng trải qua chuyện này mà vẫn có thể xử lý thỏa đáng, chẳng trách lão Vương phi yên tâm giao việc trong tay cho con, nếu là ta thì ta cũng tán đồng.”

Tần Trắc phi nghe vậy thì trong lòng khó chịu, nhưng trên mặt vẫn cười nói: “Đúng vậy, điều này rất đáng quý.”

Minh Yên cười nhạt một tiếng, lại có quản sự khác bẩm báo công việc, chỉ là trải qua chuyện Trương Phú Quý, gặp vấn đề trong quản lý của Minh Yên thì tất cả mọi người đều không dám khinh thường, lúc nói chuyện đều có thái độ cẩn trọng, cố gắng êm đẹp.

“Việc đã giải quyết xong, thẻ bài cũng đã được phát hết, có phải bây giờ nên bàn chuyện đồ cưới của Linh Ngọc rồi không?” Mục Trắc phi nhìn chằm chằm Tần Trắc phi, cười nói: “Mẫu phi bảo chúng ta bàn bạc đưa ra một hướng giải quyết, việc này cũng không thể nói một lời là có thể xong, có phải Tần Trắc phi cũng nên gọi Hạo Nam vào để cùng nhau bàn bạc, dù sao tiền của ngoạn viện cũng do Hạo Nam quản lý mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK