Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vũ Ninh Vương vịn lão Vương phi vào phòng trong, hai mẹ con ngồi xuống ở trên giường, lão Vương phi nhìn nhi tử của mình, thở dài nói: “Đã nhiều năm rồi, con cũng đã già đi, nơi khóe mắt cũng xuất hiện nếp nhăn, cũng là người có cháu gái rồi.”

Vũ Ninh Vương nghe thấy lời này thì viền mắt nóng lên, nói: “Nương, người đừng nói vậy, nhi tử khỏe lắm, người xem không phải con vẫn rất tốt sao? Ngược lại là người vì nhi tử mà vất vả rồi.”

“Ta chỉ có một nhi tử là con, ta biết trong lòng con cũng oán giận ta phải không?” Lão Vương phi thở dài.

Vũ Ninh Vương lập tức đứng dậy, hoảng hốt nói: “Nhi tử không dám, nương người đừng nói như vậy, người nói như vậy mặt của nhi tử phải biết để ở đâu?”

“Con đừng có lừa ta, trong lòng ta tự hiểu rõ, hôm nay hai mẹ con chúng ta phải nói chuyện thẳng thắn với nhau. Năm đó con sủng thiếp diệt thê, ta đã từng nói con, nhưng con nói sao, con nói cha nương có thể ân ái cả đời, thì tại sao con phải cưới một nữ nhân con không thích. Lúc ấy lời nói đó khiến ta cảm thấy rất tội lỗi, Hoàng thượng ban hôn ai dám kháng chỉ, cho nên cũng không quản con quá nhiều, ta biết con thích Nhu Gia, chán ghét Thải Nguyệt, mà Thải Nguyệt cũng bướng bỉnh, không chịu thua ai, sau đó Thải Nguyệt có thai, Nhu Gia náo loạn với con một trận, làm hại Thải Nguyệt suýt chút nữa sinh non, con lại nói nhất định là Thải Nguyệt muốn làm hại Nhu Gia, sau đó Thải Nguyệt ba phen mấy bận xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bất đắc dĩ ta phải mang Thải Nguyệt đến bên cạnh ta, lúc đó mới thuận lợi sinh Hạo Khiên ra.

Đêm Thải Nguyệt sinh con, con đang ở đâu? Tối hôm đó suýt chút nữa mẫu tử đều xảy ra chuyện, sau khi sinh Hạo Khiên, thân thể Thải Nguyệt suy yếu, ta khuyên con phải sống tốt với Thải Nguyệt, tốt xấu gì cũng là vì sinh nhi tử cho con, nhưng con không nghe, Nhu Gia lại ghen tị với Thải Nguyệt, may mà Uyển Nghi ở giữa hoà giải, cho nên mới không gây ra chuyện rắc rối. Thải Nguyệt nản lòng thoái chí nên chuyển vào Tây viên sống một mình, sau đó nhìn thấy con chỉ yêu thương Hạo Thần thì nghiến răng cho phép Hạo Khiên đi theo phụ thân con ra biên quan.

Những chuyện này trong lòng con đều biết, cũng hiểu rõ, cả đời này con nợ Thải Nguyệt, con cảm thấy người con thiếu nợ chính là Nhu Gia, nhưng Nhu Gia độc chiếm sủng ái của con vì cái gì mà còn chưa thấy đủ? Sau đó Thải Nguyệt qua đời, Hạo Khiên càng xa lạ với con, ta nghĩ quyền hành trong phủ này không thể giao cho Nhu Gia, tránh cho trong phủ rối loạn cả lên nên muốn giao cho Uyển Nghi, nhưng Uyển Nghi lại rơi vào kết cục gì? Còn không phải bị con ghét bỏ, tâm tàn ý lạnh cả ngày niệm Phật. Con vì Nhu Gia mà náo loạn một trận với ta, ta cũng không muốn nhắc lại, con là nhi tử duy nhất của ta, ta nào nhẫn tâm để con bị dày vò, cho nên mới đồng ý để Nhu Gia phụ trách việc nhà.

Cũng may mấy năm nay nàng ta còn biết thu liễm, lại có ta trông coi nên mới không gây ra chuyện rắc rối nào. Sở dĩ không mắc lỗi, đó là vì mấy năm nay Hạo Khiên vẫn luôn không làm việc đàng hoàng, khiến nàng ta không có lòng cố kỵ, bây giờ sau khi Hạo Khiên cưới Minh Yên thì cố gắng có được chức quan còn được thăng chức, lại rất được thánh sủng, nàng ta bắt đầu không an phận, những việc này ta đều nhìn thấy ở trong mắt, ta vẫn luôn chịu đựng chính là vì nể mặt con, chuyện hôm nay dù con chưa tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, nhưng ta lại thấy rõ, thị phi phải trái đều thấy rõ hết.

Ta cũng nói cho con biết, mặc dù con không thích Hạo Khiên thì nó cũng là đích tử đích tôn của vương phủ, con đừng có suy nghĩ nâng Hạo Thần lên. Ta có thể bảo vệ Hạo Khiên mấy năm nay, thứ nhất là vì đứa nhỏ này thật sự có tài, sau này vương phủ ở trong tay nó sẽ vinh quang hơn rất nhiều so với ở trong tay con, thứ hai, ta không thể để cho vương phủ vác tiếng xấu trên lưng bị người ta xem thường, phế chính lập thứ là chuyện tuyệt đối không thể. Nếu Thải Nguyệt không có con, nhi tử của Nhu Gia sẽ xem như là đích tử, kế thừa tước vị cũng là điều dễ hiểu, nhưng Thải Nguyệt có con, thì ai cũng không thể vượt qua danh phận này.

Lời của ta, con ngẫm lại cho kỹ đi, nếu con còn tiếp tục hai lòng, ta sẽ trực tiếp tấu thư lên Hoàng thượng, trả tước vị này lại cho Hoàng gia, đỡ tránh cho con khiến vương phủ hổ thẹn!”

Vũ Ninh Vương chấn động, sắc mặt tái xanh, không ngờ lần này mẫu thân của mình lại tàn nhẫn như vậy, một hồi lâu mới lên tiếng: “Nương, Hạo Thần giỏi văn giỏi võ có gì không tốt? Trắc phi cũng có thể khắc ngọc điệp vào gia phả, tại sao không thể kế thừa tước vị? Hạo Khiên trời sinh tính tình ngổ ngược, khó có thể trói buộc, sao có thể giao vương phủ cho nó được?”

Lão Vương phi nghe thấy vậy thì giận dữ, nói: “Hạo Khiên dành được hạng hai trên sa trường, Hạo Thần có làm được không? Hạo Khiên từ Tham lĩnh thăng lên Thiêm sự trong một thời gian ngắn, với bản lĩnh này nhìn toàn bộ triều đình có mấy ai làm được? Con cũng bất công quá rồi, với sự bất công này của con, sau khi ta trăm tuổi thì làm sao nhắm mắt hả?”

Vũ Ninh Vương lại lập tức nhận lỗi với lão Vương phi, lão Vương phi nói: “Ta hiểu con, hôm nay có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nhưng con cũng phải nhớ kỹ nếu con lại thiên vị lệch, thì cũng đừng trách ta không niệm tình mẹ con. Cơ nghiệp của vương phủ không thể bị hủy trong tay con, khi phụ thân con còn sống có nói, con có thể giữ vững sự nghiệp lại không thể dương danh, người ông ấy nhìn trúng là Hạo Khiên, cha con có mắt nhìn người, không thể nói sai được, vương phủ không thể sa sút, phải hưng thịnh phồn vinh đời đời thế thế, cho nên ta sẽ không mặc kệ.”

Sắc mặt Vũ Ninh Vương hơi mất tự nhiên, nhìn vẻ mặt kiên quyết của mẫu thân nhà mình có nói nhiều cũng vô ích, nhưng không thể dứt khoát đồng ý, trong lòng ông ta quả thật cho rằng Hạo Thần thích hợp kế thừa tước vị hơn Hạo Khiên nhiều.

Ra khỏi viện Thúy Ninh, vốn Vũ Ninh Vương muốn đi đến viện của Mục Trắc phi nhưng nghĩ đến lời của lão Vương phi thì đột nhiên cảm thấy hơi bực bội, bất tri bất giác đi tới viện của Tần Trắc phi. Trong sân yên tĩnh, ở trong một nơi yên tĩnh như thế này bỗng cảm thấy bình tĩnh đến lạ.

Vén rèm lên đi vào trong phòng, ở phòng ngoài không thấy ai, Vũ Ninh Vương bèn nhấc chân đi vào phòng trong, lại thấy Tần Trắc phi đang sao chép kinh Phật, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Vũ Ninh Vương thì lập tức kinh hãi, vội nói: “Vương gia? Sao người lại tới đây?”

Vũ Ninh Vương cười nhẹ một tiếng, nói: “Lâu rồi không gặp nàng nên ghé thăm một chút, gần đây cơ thể thế nào?”

“Thiếp thân hết thảy đều tốt, làm phiền Vương gia nhớ thương rồi.” Vừa nói vừa pha trà cho Vũ Ninh Vương, lúc này mới yên lặng đứng ở một bên, lặng lẽ quan sát vẻ mặt Vũ Ninh Vương, lại thấy vẻ mặt của Vũ Ninh Vương có hơi u ám, suy nghĩ một chút lại nói tiếp: “Vương gia gặp chuyện không vui sao, hay là nói cho thiếp thân nghe một đi, mặc dù thiếp thân không thông minh có thể giải ưu cho người, nhưng làm một người yên tĩnh lắng nghe vẫn có thể ạ.”

Trong lòng Vũ Ninh Vương đang bực bội, nhưng cũng biết có mấy lời không thể nói lung tung, đành phải ậm ờ nói: “Nàng có nghe nói gì về chuyện xảy ra ở viện Thúy Ninh hôm nay không?”

“Thiếp thân không hỏi thế sự đã lâu, chỉ là hôm nay lão Đại bị kinh hãi, có đến chỗ của ta lải nhải một hồi, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ai nghĩ tới Úc Trắc phi lại là người lợi hại như vậy, thường ngày nhìn mềm mại yếu ớt thế kia.” Tần Trắc phi thản nhiên nói, trong lúc lơ đãng quan sát vẻ mặt Vũ Ninh Vương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK