“Tổ mẫu, nếu là gia truyền của vương phủ, Minh Yên không nên ở đây nghe, dù sao thân phận không hợp, tôn tức lui xuống trước, người nói với tiểu Vương gia là được rồi.” Minh Yên lập tức đứng lên, có một số việc khi thân phận của ngươi không đủ để biết thì không thể làm bậy được, nếu không chỉ có thể mang tai vạ vào người.
Lão Vương phi rất thưởng thức Minh Yên về việc nàng hiểu phép tắc, biết đạo lý, không kiêu căng không bộp chộp, trải qua chuyện hôm nay có thể thấy được thủ đoạn của Minh Yên, lúc này lão Vương phi mới quyết định nói ra, mấy năm này bà còn có thể gánh vác được, nhưng sau này thì sao gánh được nữa? Chỉ là hiện tại lão Vương phi đã hoàn toàn tán thành lời của Chu Hạo Khiên, lúc trước khi Chu Hạo Khiên muốn cưới Minh Yên thì đã từng chém đinh chặt sắt nói, Úc Minh Yên là một người thích hợp làm chủ mẫu quản gia.
Khi đó bà không đồng ý, một thứ nữ có thể có bao nhiêu năng lực chứ? Trong lòng lão Vương phi không đồng ý, nên từ lúc Minh Yên vào phủ cho đến nay, lão Vương phi thờ ơ lạnh nhạt, có rất nhiều chuyện đều không nhúng tay vào, chỉ nhìn xem Minh Yên sẽ làm như thế nào, sẽ hóa giải mối nguy ra sao, bước đi từng bước một, không thể không thừa nhận Chu Hạo Khiên nói rất đúng, quan trọng hơn là Hạo Khiên và Minh Yên tâm đầu ý hợp, cho nên hôm nay mới muốn nói ra chuyện kia.
“Con ngồi xuống trước đi.” Lão Vương phi nhìn Minh Yên nói, vẻ mặt nghiêm trang.
Minh Yên không dám cãi lời, đành phải ngồi xuống lại, rồi nghe lão Vương phi nói: “Lời con nói ta hiểu, con có thể biết đạo lý này ta rất vui mừng, chỉ là có một chuyện con không biết, ta chưa bao giờ nói với con, hôm nay ta sẽ nói cho con biết, để con có thể yên tâm.”
Minh Yên sững sờ, không ngờ chuyện này có liên quan tới mình, nàng không nhịn được nhìn Chu Hạo Khiên lại thấy mặt Chu Hạo Khiên trầm lặng như nước, không hề nhìn mình, trong lòng càng không nắm chắc.
“Không biết chuyện có liên quan gì đến tôn tức, tôn tức thật sự sợ hãi.” Quả thật Minh Yên không nắm chắc, trong lòng có hơi bất an.
Nhìn thấy Minh Yên căng thẳng, lão Vương phi lại nở nụ cười, nói: “Là có quan hệ rất to lớn với con, vừa rồi con nói Hạo Khiên sẽ phải cưới Chính phi, truyền thừa của vương phủ phải truyền cho đích thê đích tử, không sai. Thế nhưng, lúc này có một câu cần phải nói rõ, lúc trước cưới con Hạo Khiên đã từng nói với ta, cưới con vào cửa mặc dù chỉ là danh phận Trắc phi, nhưng đây chỉ là một quá trình, nếu con được ta đồng ý, vậy vị trí Chính phi sẽ là của con, còn nếu con không được ta đồng ý, khi đó tiểu tử này nói cả đời hắn thà rằng không cưới Chính phi.”
Minh Yên nhất thời vẫn chưa hiểu ra, hơi ngẩn ngơ, một hồi lâu mới sực tỉnh, lão Vương phi nói, Chu Hạo Khiên đã sớm ngả bài với lão Vương phi, đời này hắn chỉ cưới một mình nàng, nếu nàng được lão Vương phi yêu thích, vậy thì sẽ phù chính mình, còn nếu không thể, vậy đời này hắn sẽ không cưới Chính phi, vị trí Chính phi sẽ để không, thật ra mặc dù mình là Trắc phi nhưng lại không khác gì Chính phi. Không làm Chính phi, hài tử mình sinh ra vẫn danh chính ngôn thuận là đích tử đích nữ, thì ra Chu Hạo Khiên đã nói với lão Vương phi từ sớm…
Không biết tại sao, Minh Yên vội vàng cúi đầu, viền mắt chua xót, muốn nói chuyện lại nói không thành lời, cầm khăn lau nước mắt, qua một lúc lâu tâm trạng mới bình tĩnh lại nói: “Có thể được tiểu Vương gia yêu thương như vậy, thật sự là phúc khí Minh Yên tu luyện mấy đời mới có được.”
Minh Yên khiếp sợ không phải là vì tâm ý của Chu Hạo Khiên đối với nàng, dù sao nàng đã sớm biết Chu Hạo Khiên thật lòng với nàng, nàng chỉ kinh ngạc khi biết Chu Hạo Khiên đã sớm nhận định nàng, sự kiên định kia từ đâu mà có, nàng có tài đức gì có thể khiến hắn đối đãi như thế, sớm đã suy nghĩ chu toàn cho nàng, đây mới là điều khiến Minh Yên rung động nhất, nam nhân này đúng là ngốc mà, nhưng nàng thật sự rất thích rất thích nam nhân ngốc này, được hắn yêu thương là trời cao đang đền bù cho nàng nhỉ.
Lão Vương phi nhìn thấy Minh Yên xúc động như vậy thì trong lòng cũng thổn thức không thôi, bà nói: “Hôm nay con đã biết, sau này Hạo Khiên sẽ không cưới nữ nhân khác, cũng sẽ không có Chính phi đè ở trên đầu con, nó đối xử với con như thế nào con hiểu rõ trong lòng là được rồi.”
Minh Yên cắn môi, nói: “Nhưng vị trí Chính phi là do Hoàng thượng tứ hôn, tôn tức không muốn tiểu Vương gia vì con mà ngỗ nghịch với Hoàng thượng dẫn tới tai nạn không nên có.”
Chu Hạo Khiên quay đầu nhìn Minh Yên, cười nói: “Chuyện này nàng đừng để ý đến, ta đã có biện pháp chu toàn, lúc trước có thể khiến cho Hoàng thượng mở miệng ban hôn nàng cho ta, vậy giờ ta cũng sẽ có cách vì nàng mà mưu cầu thân phận danh chính ngôn thuận, đây là chuyện của nam nhân, nàng đừng quan tâm, nàng chỉ cần cẩn thận sinh hài tử trong bụng ra, rồi cùng ta đi hết đoạn đường đời buồn chán này là được rồi.”
Nam nhân này vẫn bá đạo như trước, nhưng sự bá đạo này khiến người ta ngọt ngào từ trong lòng, Minh Yên không nói gì thêm, gật đầu đồng ý.
Chu Hạo Khiên nhìn lão Vương phi hỏi: “Tổ mẫu, vừa rồi người nói có chuyện muốn nói, không biết là chuyện gì.”
Lão Vương phi nghe vậy, nhìn hai người nói: “Chuyện này rất quan trọng, liên quan đến sống chết của vương phủ, mỗi thế hệ chỉ truyền cho đích tử, theo lý chuyện này hẳn nên truyền cho phụ thân các con, nhưng lúc trước phụ thân con và mẫu phi con không hợp nhau, trong nhà liên tục có sóng gió, tổ phụ con tức giận phụ thân con thiếu quyết đoán, văn không thể trị quốc, võ không thể an bang, bản lĩnh học được lại không thể dùng. Trong lòng tức tối cho nên không truyền chuyện này lại cho phụ thân con biết.”
Trong lòng Minh Yên rét lạnh, tuyệt đối không ngờ lão Vương gia lại là một kỳ nhân như thế, thấy nhi tử độc nhất của mình không dùng được thì không truyền lại bảo bối gia truyền cho ông ta, ai cũng nói nhi tử của mình tốt, không ngờ lão Vương gia có thể đen ra đen, trắng ra trắng như thế, thật sự khiến Minh Yên rất đỗi khâm phục.
Hôm nay dù gì Vũ Ninh Vương cũng là Vương gia, theo lý lão Vương phi không thể không chừa lại mặt mũi cho nhi tử của mình, nếu nói như vậy ở trước mặt tôn tử tôn tức thì hẳn là chuyện này hết sức quan trọng, nên chỉ có thể dằn lòng vứt mặt mũi của nhi tử của mình ra phía sau, hôm nay trong triều rung chuyển, lão Vương phi biết nếu mình không nói ra, e rằng thật sự sẽ không kịp nữa.
Trong lòng Minh Yên hơi thấp thỏm, lão Vương phi có thể không chú ý tới mặt mũi của Vương gia, chỉ sợ bí mật sắp nói ra khỏi miệng này hết sức quan trọng, trong lòng càng khẩn trương.
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên không có gì thay đổi, thật ra hắn cũng biết chút chút, chuyện lão Vương phi nói hẳn là liên quan đến Phi Ưng lệnh. Chỉ có điều lão Vương phi không biết, hiện nay Phi Ưng lệnh đang ở trong tay mình. Tổ phụ của hắn thật sự là mắt sáng như đuốc, phụ thân của hắn thật sự là không dùng được, cả đời chỉ đắm chìm trong nhi nữ tình trường, chẳng phân biệt được đúng sai, còn tự cho mình là rất tài giỏi, hắn nghĩ tới không nhịn được lại nghiến răng.
“Năm đó đi theo Thủy Hoàng đế đoạt chính quyền, võ công hơn người uy chấn bốn phương, sau khi trợ giúp Thủy hoàng đế đoạt được thiên hạ, tổ tiên vốn muốn lui về ở ẩn, tục ngữ nói, thỏ khôn chết, chó săn nấu[1], phi điểu tận, lương cung tàng[2], tổ tiên Chu gia rất rõ đạo lý trong này, có thể cộng khổ chưa hẳn có thể đồng cam, thay vì đợi đến lúc trở thành cá thịt trên bàn, chi bằng sớm thoát thân, còn có thể nhận được một mỹ danh, trở thành giai thoại công trạng trong thời buổi loạn lạc.
[1] Thỏ khôn chết, chó săn nấu: còn được gọi là qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; được chim quên ná, đặng cá quên nơm. Là chỉ một người sau khi hết giá trị lợi dụng sẽ lập tức ruồng bỏ người đó.
[2] Phi điểu tận, lương cung tàng: hẳn là kiểu có thể cùng chung hoạn nạn nhưng không thể cùng chung vui mừng.
Quyền thần lãnh binh, chung quy vẫn là họa lớn trong lòng Hoàng đế, tổ tiên đợi sau khi quốc gia thái bình thì sẽ trả binh quyền trong tay lại cho Thiên tử, dâng thư thoái ẩn. Thế nhưng Thủy Hoàng đế không đồng ý, ngay cả sổ con dâng lên ba lần đều bị bác bỏ. Bất đắc dĩ, tổ tiên Chu gia bèn lén lút nói với Thủy Hoàng đế, tình nghĩa giữa vi thần và Hoàng thượng sâu nặng không ai có thể so sánh được, chỉ có điều Hoàng thượng còn Chu gia có thể không ngại, nhưng nếu ngày nào đó tân Hoàng đăng cơ, Chu gia tay nắm quyền cao, nhất định sẽ trở thành họa lớn trong lòng tân Hoàng, thay vì đợi đến lúc cả tộc Chu thị như cá nằm trên thớt, thần cam tâm tình nguyện ở ẩn sớm hơn, có thể bảo vệ cả gia tộc được bình an.
Lời của tổ tiên khiến Thủy Hoàng đế cân nhắc, càng bội phục tổ tiên có thể suy nghĩ lâu dài như vậy, tuy nhiên Thủy Hoàng đế vẫn không đồng ý để tổ tiên Chu gia lui về ở ẩn, tránh cho trở thành quân vương lạnh bạc vô tình vô nghĩa. Sau nhiều lần cân nhắc thì đồng ý để tổ tiên dâng binh quyền trong tay lên, triều đình nắm giữ binh quyền, Chu gia không còn là cái đinh trong mắt triều đình nữa. Nhưng một khi giao tất cả binh quyền ra rồi lại nhậm chức ở trong triều, nếu trong tay không có lực lượng nào thì cũng không thể tự bảo vệ mình được.
Vì để tổ tiên Chu gia có thể an tâm nên Thủy Hoàng đế tự tay viết một thánh chỉ, năm đó tổ tiên Chu gia dẫn binh mã trong tay đầu nhập soái lĩnh lúc Thủy Hoàng đế nguy nan nhất, sau đó chinh chiến hơn mười năm, binh mã trong tay tổ tiên Chu gia có một danh hiệu vang dội, chính là Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, năm đó Phi Ưng ba mươi sáu kỵ ai cũng dũng mãnh thiện chiến, uy danh chấn động thiên hạ, Thủy Hoàng đế lập tức ban đội ngũ này cho Chu gia, trở thành bùa hộ mệnh đời đời thế thế của Chu gia. Vì để không uy hiếp đến sự yên ổn của triều đình, cho nên chỉ cho phép Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, mỗi kỵ chỉ có thể có một trăm lẻ tám người, ba mươi sáu kỵ cũng chỉ hơn ba ngàn người, không thể tạo thành uy hiếp cho triều đình, còn có thể bảo vệ được an nguy của Chu gia, thật sự là một công đôi việc.
Thánh chỉ ban xuống, Chu gia lập tức an tâm, triều đình cũng không cần đề phòng Chu gia tay cầm trọng binh sẽ làm ra chuyện phạm thượng nào, coi như đẹp cả đôi đường.
Sau đó biên cảnh không yên ổn, Chu gia lĩnh chỉ đóng giữ biên cương, mỗi thế hệ đi qua, Phi Ưng ba mươi sáu kỵ uy chấn biên quan, tuy nhân số ít nhưng lại có thể lấy một địch trăm, kinh nghiệm chiến đấu lớn nhỏ hơn cả trăm, thế nhưng năm đó ở trận chiến ở Huyết Lang cốc, Phi Ưng ba mươi sáu kỵ toàn quân bị diệt, là chiến tranh thảm thiết nhất. Có Phi Ưng lệnh là có thể kêu gọi Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, theo lý Phi Ưng lệnh được Chu gia nắm giữ qua từng thế hệ, các con cũng biết mấy hôm trước vì chuyện Phi Ưng lệnh mất tích mà khiến Hoàng thượng tức giận, mặc dù nói Phi Ưng lệnh thuộc về Chu gia, tuy nhiên cũng cất giấu một phần lực lượng của triều đình.
Một khi Phi Ưng lệnh mất tích, Phi Ưng ba mươi sáu kỵ sẽ thành vật vô chủ, nếu ai tìm được Phi Ưng lệnh, Phi Ưng ba mươi sáu kỵ sẽ thuộc về người đó. Hiện nay tin tức đã truyền ra, khắp nơi đều tìm kiếm Phi Ưng lệnh, tình cảnh của Chu gia cũng không tốt.”
Trong lòng Minh Yên khiếp sợ, thì ra lão Vương phi cũng không biết thật ra Phi Ưng lệnh nằm ở trong tay Chu Hạo Khiên, quay đầu nhìn Chu Hạo Khiên lại thấy vẻ mặt Chu Hạo Khiên bất động không biết đang suy nghĩ gì, lời nói đến bên miệng bèn nuốt trở lại.
Lão Vương phi không khác hiện Minh Yên khác thường, nói tiếp: “Mặc dù Phi Ưng lệnh mất tích, nhưng không thể nói Phi Ưng ba mươi sáu kỵ thật sự trở thành vật vô chủ.”
Chu Hạo Khiên ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, trong đầu loáng thoáng nhớ lại lời tổ phụ từng nói: Phi Ưng lệnh không phải duy nhất, nhưng Phi Ưng lệnh trong tay con đủ để hiệu triệu Phi Ưng ba mươi sáu kỵ. Lúc ấy không hiểu rõ lời này, bây giờ nghe tổ mẫu nói vậy, nghi ngờ quanh quẩn ở trong lòng nhiều năm dường như từ từ được tháo gỡ.
Chu Hạo Khiên không lên tiếng, chỉ ngước mắt nhìn lão Vương phi, do dự hồi lâu vẫn không nói ra chuyện Phi Ưng lệnh, trước khi lâm chung tổ phụ từng nói, chuyện Phi Ưng lệnh không thể nói cho bất kỳ ai trong vương phủ biết, nói cách khác phải gạt cả tổ mẫu, mặc dù không rõ tại sao phải làm vậy, nhưng Chu Hạo Khiên vẫn ghi nhớ lời này ở trong lòng.
Lão Vương phi đứng lên, tự mình đi đến trước tủ quần áo khắc hoa bằng gỗ tử đàn, vươn tay mở cửa tủ ra, sau khi lấy một hộp gấm nhỏ màu có hơi ngả vàng thì đóng kỹ cửa tủ lại, đi trở về, đưa đồ trong tay cho Chu Hạo Khiên, nói: “Mở ra xem đi.”
Trong lòng Chu Hạo Khiên khẩn trương, vươn tay mở hộp gấm ra thì thấy bên trong có một nửa khối ngọc bội, mặt trên điêu khắc nửa thân thể Kim Phượng, hắn không hiểu ngẩng đầu nhìn lão Vương phi.
“Ngọc bội này tên là bội Kim Phượng, được chia làm hai, một nửa ở trong tay Chu gia chúng ta, nửa còn lại ở nước Tây Nhung.” Lão Vương phi trầm giọng nói.
Nước Tây Nhung… Tại sao lại có liên quan đến nước Tây Nhung, đừng nói Minh Yên, ngay cả Chu Hạo Khiên cũng không rõ.
“Phi Ưng ba mươi sáu kỵ không chỉ có Phi Ưng lệnh có thể điều động, ngọc bội Kim Phượng này cũng có thể, triều đình cho rằng Phi Ưng lệnh mới là lệnh bài duy nhất của Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, nhưng lại không biết Phi Ưng lệnh chỉ là vật lệ thuộc của ngọc bội Kim Phượng, ngọc bội Kim Phượng xuất thế, Phi Ưng lệnh sẽ mất hiệu lực.” Vẻ mặt lão Vương phi mang theo chút phiền muộn: “Vì để tự bảo vệ mình, người Chu gia chỉ có thể dùng cách như vậy, mọi người chỉ biết Phi Ưng lệnh, nhưng ngọc bội Kim Phượng mới là vật an toàn nhất.”
Vẻ mặt Chu Hạo Khiên hơi biến đổi, khó trách tổ phụ nói Phi Ưng lệnh không phải là vật duy nhất, nhưng đủ để điều động Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, nhưng hắn cũng chỉ có thể điều động Phi Ưng ba mươi sáu thôi. Còn ngọc bội Kim Phượng có thể điều động chỉ sợ không chỉ Phi Ưng ba mươi sáu kỵ. Lúc trước tổ phụ giao Phi Ưng ba mươi sáu kỵ cho mình chẳng qua chỉ để mình có một chỗ dựa sống an ổn mà thôi, thì ra lợi thế lớn nhất lại ở trong tay tổ mẫu, chỉ khi mình được tổ mẫu công nhận mới có thể lấy được ngọc bội Kim Phượng này, nhưng tại sao tổ phụ lại không để mình nói cho tổ mẫu biết chuyện Phi Ưng lệnh ở trong tay mình?
Ngoại trừ Phi Ưng ba mươi sáu kỵ, tổ tiên Chu gia còn cất giấu bí mật gì?
Thế nhưng Chu Hạo Khiên không biết nổi khổ tâm của lão Vương gia, nếu ngay từ đầu đưa luôn cả ngọc bội Kim Phượng cho Chu Hạo Khiên thì chưa hẳn là chuyện tốt. Muốn tôi luyện một người, ngươi không thể cho hắn đồ tốt nhất, đồ vật ngươi cho hắn có thể khiến hắn ấm no nhưng lại có thể khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy nguy cơ, đây mới là vật xúc tác đốc thúc hắn tiến bộ.
Địa vị của Phi Ưng ba mươi sáu kỵ rất kỳ diệu, triều đình rất xem trọng nhưng cũng xa lánh, nếu Chu Hạo Khiên muốn dẫn dắt tốt đội ngũ này cũng không dễ dàng, vừa không thể khiến triều đình chú ý, lại phải khôi phục sức chiến đấu của Phi Ưng ba mươi sáu kỵ như lúc đầu, một chữ khó nào nói hết được.
Mà Chu Hạo Khiên hoàn toàn không biết chính là, ngọc bội Kim Phượng này vốn không thuộc về người Chu gia, chẳng qua trong lúc vô tình lão Vương gia đã từng cứu một nữ tử Phượng Vũ của nước Tây Nhung, nữ tử này lại vừa gặp lão Vương gia đã thương, vốn muốn lấy thân báo đáp, ai biết trong lòng lão Vương gia chỉ có một lão Vương phi, sống chết đều không đồng ý.
Phượng Vũ là một vai ác, để có thể gả cho lão Vương gia đã từng ba phen mấy bận ẩn vào nước Đại Chiêu ám sát lão Vương phi, chỉ tiếc đều kết thúc trong thất bại, sau cùng cảm động với tấm chân tình giữa lão Vương gia và lão Vương phi nên để ngọc bội Kim Phượng lại, ngọc bội Kim Phượng này là lệnh bài Phượng Kiêu của nước Tây Nhung, Phượng Kiêu là một tổ chức có tiếng tăm lừng lẫy trăm năm qua ở nước Tây Nhung, không người nào biết hành tung của nó, chỉ biết thủ lĩnh mỗi thế hệ của Phượng Kiêu đều là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân cực kỳ đẹp. Ngôi vị thay đổi qua mỗi thế hệ của nước Tây Nhung đều có liên quan lớn đến Phượng Kiêu, bởi vậy đủ thấy Phượng Kiêu không chỉ là tổ chức giang hồ, mà còn có mối quan hệ dây mơ rễ má với triều đình nữa.
Thế nhưng sau trận chiến Huyết Lang cốc năm đó, Phượng Kiêu biến mất ở nước Tây Nhung, một tổ chức to lớn có thanh danh hiển hách mọi người nghe thấy đều biến sắc lại như bốc hơi, dấy lên chấn động lần nữa.
Chu Hạo Khiên có nghe qua Kim Phượng lệnh, khi biết trong tay mình là một nửa Kim Phượng lệnh thì với bản lĩnh của Chu Hạo Khiên tay cũng run rẩy ba phần, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn lão Vương phi. Đương nhiên lão Vương phi sẽ không kể ra chuyện năm đó giữa Phượng Vũ và lão Vương gia còn có chính bà, ân oán của thế hệ trước đã qua, hôm nay nếu không phải phủ Vũ Ninh Vương ở trong hiểm cảnh, bà tuyệt đối sẽ không lấy Kim Phượng lệnh này ra, nữ nhân cũng có kiêu ngạo của mình.
Phi Ưng lệnh bị mất, trong mắt mọi người phủ Vũ Ninh Vương đã mất đi chỗ dựa, cứ như con dê đợi làm thịt, thật ra lão Vương phi cực kỳ không muốn lấy Kim Phượng lệnh ra trong khi bà còn sống, chỉ cần nhìn một nửa khối lệnh bài này thì sẽ nhớ tới Phượng Vũ nhiều lần muốn đưa bà vào chỗ chết, Phượng Vũ thật sự là một nữ nhân xinh đẹp, cái đẹp của Phượng Vũ khiến người ta có cảm giác tự ti mặc cảm. Lúc còn trẻ lão Vương phi cũng là mỹ nhân nhất đẳng, nhưng so với Phượng Vũ thì luôn kém hơn một bậc.
Truyền thuyết người cầm lái Phượng Kiêu đều là nữ tử cực đẹp, lời đồn không thể tin, tuy nhiên lúc lão Vương phi nhìn thấy Phượng Vũ, dáng vẻ của người kia không hề giống người phàm, mà giống tiên tử bay múa trên mặt cánh hoa. Nhớ tới khuôn mặt kia, lão Vương phi cảm giác trong lòng rất khó chịu, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa.
Minh Yên không biết nửa khối ngọc bội này có chỗ nào không tầm thường, nhưng nàng nhìn thấy sự mâu thuẫn trên mặt lão Vương phi, lại thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Chu Hạo Khiên, cho nên biết nhất định nửa khối ngọc bội kia có lai lịch rất lớn, so với Phi Ưng lệnh thì còn lợi hại hơn nhiều. Đồ còn lợi hại hơn cả Phi Ưng lệnh, Minh Yên nghĩ mà thấy thân thể rét lạnh, trong lòng càng khẩn trương hơn.
“Đã không tìm thấy Phi Ưng lệnh, vậy con cầm nửa khối ngọc bội này đi đến núi Vạn Trượng của nước Tây Nhung tìm nửa khối còn lại, con sẽ nhận được sự ủng hộ toàn lực của Phượng Kiêu làm chuyện con muốn làm, còn có thể thông qua Phượng Kiêu xây dựng khôi phục lại Phi Ưng ba mươi sáu kỵ. Chỉ tiếc Phi Ưng lệnh biến mất, nếu không cũng không cần quanh co trắc trở như vậy, Phượng Kiêu… đã không còn là Phượng Kiêu của nước Tây Nhung rồi nữa, mà là Phượng Kiêu của Chu gia chúng ta, lúc hai khối ngọc bội này hợp lại làm một chính là ngày Phượng Kiêu tái xuất giang hồ.” Vẻ mặt lão Vương phi có chút phức tạp, năm đó lúc Phượng Vũ giao tín vật cho mình đã nói, bà ấy vốn muốn gả cho lão Vương gia, hợp Phi Ưng ba mươi sáu kỵ và Phượng Kiêu lại làm một, nhưng trong lòng lão Vương gia chỉ có lão Vương phi, mặc dù Phượng Vũ là một nữ tử có thủ đoạn độc ác, nhưng cũng là một người giữ lời hứa.
Lão Vương gia cứu bà ấy một mạng, bà ấy từng nói sẽ báo ân cứu mạng, từ nay về sau Phượng Kiêu sẽ nghe theo mệnh lệnh của Chu gia, nhưng có một điều kiện, Phượng Kiêu tuyệt đối không làm ra chuyện bán nước, chỉ cần không chạm đến lợi ích của nước Tây Nhung, bất kể Chu gia làm cái gì Phượng Kiêu đều sẽ nghe theo.
Nghĩ tới đây lão Vương phi mất mát nói: “Cả đời này ta nghĩ chỉ cần ta còn sống ta không hề muốn lấy nửa khối ngọc bội này ra, thế nhưng bây giờ Chu gia đã đến lúc nguy cấp, phụ thân con liên tục bị quở mắng trên triều, nếu cứ tiếp tục như vậy không biết Chu gia sẽ suy sụp đến mức nào. Nếu giao khối ngọc bội này cho phụ thân con, e rằng khối ngọc bội này sẽ không đến được trong tay con, khi tổ phụ của con còn sống từng dặn dò ta, Chu gia đến lúc sinh tử nhất định phải giao ngọc bội này lại cho con, nếu con không còn, ngọc bội này sẽ theo ta an nghỉ ở dưới lòng đất, tóm lại không thể giao cho phụ thân con. Phụ thân con giữ thứ này chỉ có hại chứ không có lợi, nếu rơi vào trong tay người có dã tâm, chỉ sợ sẽ là đại nạn của muôn dân, con hiểu chứ?”
Sao Chu Hạo Khiên có thể không hiểu, lập trường của phụ thân không kiên định, nhà mẹ đẻ của Mục Trắc phi và Tần Trắc phi đều không có người qua lại với Tống Tiềm, mà là qua lại với hai vương gia kia, nếu ngọc bội này rơi vào trong tay Mục Trắc phi hoặc Tần Trắc phi, vậy chẳng khác nào rơi vào trong tay Túc Thân Vương và Tương Thân Vương, vậy không phải thiên hạ sẽ đại loạn sao?
Tổ phụ luôn cảm thấy hổ thẹn với họ hàng bên nhà mẫu thân của mình, dù sao mẫu phi mất sớm có liên quan rất lớn đến việc phụ thân sủng thiếp diệt thê, khối ngọc bội này rơi vào trong tay mình chẳng khác nào là lão Vương gia ủng hộ Tống Tiềm đăng cơ, Chu Hạo Khiên thở dài một hơi, chỉ cảm thấy con đường phía trước bỗng chốc sáng sủa, Phượng Kiêu là của Chu gia, là Phượng Kiêu trong truyền thuyết kia…
Khó trách tổ phụ muốn giao Phi Ưng ba mươi sáu kỵ cho mình, ông ấy muốn mình tiếp quản Phượng Kiêu để tôi luyện bản thân, nổi khổ tâm này khiến Chu Hạo Khiên thật sự không nói ra lời, chỉ là hoàn toàn không biết tại sao tổ phụ không cho tổ mẫu biết mình đã sớm giữ Phi Ưng lệnh rồi.
Chu Hạo Khiên không biết, trong chuyện này còn có gút mắc yêu hận giữa lão Vương gia, lão Vương phi và Phượng Vũ, lão Vương gia không cho Chu Hạo Khiên nói với lão Vương phi biết chuyện Phi Ưng lệnh đã mất nhưng tìm lại được là vì Phi Ưng lệnh này là do Phượng Vũ tìm được, Chu Hạo Khiên không biết chuyện này, nhưng chỉ cần hắn nói cho lão Vương phi biết Phi Ưng lệnh đang ở trong tay mình, thì sao lão Vương phi lại không biết được.
Lão Vương gia yêu thương lão Vương phi, sao ông ấy có thể làm ra chuyện sau khi mình chết rồi còn khiến lão Vương phi đau buồn vì chuyện quá khứ chứ, bởi vậy cho nên mới suy nghĩ chu toàn cho bà ấy, dù mình chết đi nhiều năm cũng không muốn bà ấy đau khổ một mình…