Không phải ai khi đối mặt với sinh tử đều có thể ung dung, không phải ai khi đối mặt với nguy hiểm đều có thể bình tĩnh, lần đầu tiên lão Vương phi thấy hứng thú với Minh Yên, bà rất hy vọng mình có thể hiểu rõ nữ tử này hơn một chút. Trong bữa tiệc lão Vương phi chú ý tới Minh Yên thật sự là một người giữ phép tắc, nàng cười không lộ răng, ngồi không đong đưa đầu gối, đối mặt với hỏi thăm của trưởng bối vẫn nho nhã lễ phép, ung dung bình tĩnh, mặt dù đối mặt với mình cũng không cố ý nịnh nọt, trả lời câu hỏi đều nói đến chỗ tốt.
Lão Vương phi sống đến từng tuổi này, nhìn người không thể chỉ nhìn thế lực gia đình của người đó, bà coi trọng nhất vẫn là thứ trong xương cốt con người, có thể chống đỡ vương phủ cực kỳ không dễ dàng, huống chi con đường sau này của Hạo Khiên còn có thể rất gian nan, hắn cần phải có một nữ nhân có thể giúp đỡ hắn, sớm muộn gì bà cũng phải nhắm mắt xuôi tay, cho nên bà muốn có thể tìm một nữ nhân có thể chèo chống gia môn cho Hạo Khiên.
Mặc dù lão Vương phi luôn mang theo nụ cười hiền hòa, nhưng càng là người cả đời sống trong phú quý, thì càng rất khó thổ lộ tình cảm với người khác, bà càng hiền lành với ngươi nói không chừng còn chẳng đặt ngươi vào lòng, còn lạnh nhạt với ngươi thì chưa hẳn đã ghét ngươi…
Từ đầu đến cuối Minh Yên đều mang theo ý cười nhẹ nhàng, Mục Trắc phi tìm cơ hội hỏi Minh Yên mấy vấn đề hơi có chiều sâu, đều bị Minh Yên nhẹ nhàng cản trở lại, trả lời đúng mực, vừa không đắc tội với người ta cũng sẽ không để lộ ra tin tức của mình. Lúc này ánh mắt Mục Trắc phi nhìn Minh Yên có thêm mấy phần cân nhắc, nhưng bà ta là người nhìn quen trường hợp lớn, rất nhiều chuyện cân nhắc trong lòng nhưng trên mặt lại không lộ ra chút dấu vết nào.
Thái độ của Mục Trắc phi đối với Lan Phương thân thiện hơn Minh Yên một chút, đây cũng là đang ngầm nhắc nhở thân phận thứ xuất của Minh Yên…
Minh Yên làm như không biết thăm dò của Mục Trắc phi, chỉ duy trì tư thế của mình, đang ngầm tính thời gian, qua một lát nữa, Lan Phương sẽ nổi nốt đỏ, kịch hay lại sắp lên sàn rồi.
Lan Phương đột nhiên cảm thấy trên người có hơi ngứa, không nhịn được muốn dùng tay gãi, nhưng đang làm khách nhà người ta, chỉ có thể gắng gượng kiềm chế, nhưng càng kiềm chế càng cảm thấy ngứa dữ dội, giống như trên người có mấy ngàn con kiến đang không ngừng lo quanh vậy, nó hãm sâu vào lòng bàn tay, muốn dùng loại đau đớn này để giảm bớt ngứa ngáy của mình.
“Ngũ tỷ tỷ, tỷ sao thế?”
Lan Phương chợt nghe thấy tiếng kinh hô của Minh Yên, tuy âm thanh không to nhưng lại mang theo chút hoảng sợ, Lan Phương theo bản năng nhìn về phía Minh Yên, chỉ thấy Minh Yên dùng khăn che miệng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình, theo bản năng Lan Phương vươn tay sờ mặt của mình, cảm giác được đầu ngón tay của mình như đụng vào một cái bánh bao nhỏ nhô lên, nhịp tim như lỡ mất một nhịp, cả người trở nên cứng ngắc.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bên này, Đại phu nhân kinh hô một tiếng, nhìn mặt Lan Phương bỗng chốc không biết phải nên làm gì? Sao lại biến thành như vậy?
Mục Trắc phi cũng bị dọa nhảy dựng lên, nhìn mặt Lan Phương có chút hoảng sợ, vẫn là lão Vương phi nói: “Cầm thiếp mời của vương phủ đi mời Thái y tới đây, mau lên.”
Lập tức có hạ nhân đi làm, lúc này Mục Trắc phi cũng tỉnh hồn lại, tức khắc đưa Lan Phương vào sương phòng, lại sai người bưng nước ấm tới để thoa mặt, bởi vì không biết rốt cuộc bị bệnh gì nên ai cũng không dám tùy tiện cho nàng ta uống thuốc, Đại phu nhân vô cùng nôn nóng, nha hoàn bà tử ra ra vào vào, người ngã ngựa đổ cực kỳ náo loạn…
Minh Yên đứng ở bên góc trước giường bày ra vẻ mặt lo lắng nhìn Lan Phương, thấy nàng ta muốn dùng tay gãi nhưng lại sợ bị bong nốt đỏ sẽ hủy dung nên chỉ có thể không ngừng kiềm chế, giơ tay lên lại thả xuống, thống khổ cắn chặt môi, thân thể càng không ngừng vặn qua vặn lại, Đại phu nhân ra sức ôm Lan Phương, không ngừng khuyên bảo.
Bầu không khí trong phòng cực kì đè nén, lão Vương phi ở một bên khuyên bảo Đại phu nhân, Mục Trắc phi đang vội vàng trong trong ngoài ngoài, một hồi lâu mới tiến vào nói: “Con đã hỏi chuyện ma ma, nói là rất có thể bị mẩn đỏ, tuyệt đối không nên dùng tay gãi, nếu gãi rách sẽ để lại sẹo, Ngũ tiểu thư cố gắng nhịn một chút, Thái y rất nhanh sẽ đến thôi.”
Lan Phương khó khăn gật đầu, rất khó chịu lại không thể chạm vào, muốn dùng tay gãi lại sợ hủy dung, dày vò như vậy thật sự hận không thể chết đi cho xong.
Chẳng mấy chốc Thái y tới, Minh Yên tránh ra, đi ra khỏi phòng thở phào một hơi, nhìn tia sáng chói mắt bên ngoài lập tức nheo hai mắt lại, thế giới này thật công bằng, nàng không cho là mình sai, nhìn Lan Phương đau đớn như thế trong lòng nàng có chút bất an, nhưng chỉ cần nghĩ đến mạng hai kiếp của mình đều gần như chôn vùi ở trong tay bọn họ, chút thương hại kia không còn sót lại chút gì.
Gió nhẹ từ từ xuyên qua hành lang khoanh tay, thổi vào mái tóc đen của Minh Yên có chút tán loạn, cũng thổi vào lòng Minh Yên, thì ra ra tay hại người là có cảm giác như vậy, có một chút bất an, có một chút đau lòng, thậm chí còn có một chút không đành lòng, nhưng nàng đã không còn cách nào nữa, nàng không phản kháng thì chỉ có thể mặc cho người ta ức hiếp, đời này nàng sẽ không để cho người khác tiếp tục bắt nạt nàng nữa.
Kết quả chuẩn đoán của Thái y không khác mấy với lời của Mục Trắc phi, cho đơn thuốc, để lại một bình thuốc mỡ rồi cáo từ rời đi. Xảy ra chuyện như vậy, Đại phu nhân cũng không tiện ở lại lâu, bèn cáo từ về nhà, bởi vì xe ngựa bị hư chỉ còn một chiếc, lão Vương phi liền để xe ngựa của vương phủ đưa Minh Yên trở về…
Về tới Úc phủ lại loay hoay bận rộn một trận nữa, trong sân Lan Phương ầm ĩ đến tối khuya mới bình tĩnh trở lại, Minh Yên nằm ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, nàng biết trải qua chuyện này, Lan Phương không thể bước vào vương phủ được nữa. Vương phủ sẽ không cần một người có thể dễ dàng bị người ta công kích như vậy làm Trắc phi, trong vương phủ khắp nơi đều là trúc đào, chẳng lẽ vì Lan Phương mà nhổ hết toàn bộ hay sao?
Minh Yên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cuối cùng cũng qua cửa ải này, kế tiếp còn một trận đánh ác liệt nữa, Đại phu nhân, Lan Cúc, Lan Phương, mỗi một người, từ từ rồi sẽ đến thôi.