Hồng Tụ và Thiên Hương bị dọa cho phát hoảng, chủ tớ hai người bọn họ dường như đều không được bình thường nhỉ? Hai người đẩy Liên Song ra, cẩn thận nhìn nàng ấy nói: “Cô là ai? Chúng tôi không biết cô, đừng có lôi kéo làm quen.”
Liên Song bất chấp dùng khăn tay, cầm tay áo lên lau nước mắt trên mặt, há miệng nói: “Sao muội lại không quen biết ta? Sao muội lại không quen biết ta chứ?” Nói đến đây chợt ngừng miệng, mình đã không còn là Hải Đường rồi, là Liên Song, Liên Song! Nghĩ tới đây thì nhìn về phía Minh Yên, hai chủ tớ mắt đối mắt, Minh Yên nói: “Các nàng ấy không quen chúng ta… Liên Song, em nói cho các nàng ấy nghe đi, ta không có nhiều tinh lực như vậy, ta nghe là được rồi.”
Liên Song gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn vẻ mặt phòng bị của Hồng Tụ và Thiên Hương, suy nghĩ một lát nói: “Có một nha hoàn ngốc, thật sự rất ngốc, nàng ấy có một bằng hữu sắp chết, nguyện vọng duy nhất trước khi chết chính là muốn được chôn cất ở bên cạnh tiểu thư chết oan của nàng ấy. Nhưng hai nha đầu kia vừa mới chạy ra khỏi thanh lâu, trên người không có tiền, nha hoàn tên là Hồng Tụ vì hoàn thành tâm nguyện của nha hoàn tên là Hải Đường nên bán mình làm nha hoàn cho người ta, dùng tiền bán thân dẫn Hải Đường đến phần mộ tổ tiên của Úc gia…”
Vẻ mặt Hồng Tụ ngạc nhiên nhìn Liên Song, theo bản năng nắm chặt tay của Thiên Hương, hoảng sợ hỏi: “Cô là ai? Làm sao cô biết những chuyện này?” Thiên Hương đã sớm nghe Hồng Tụ kể hết những chuyện này, lúc này cũng kinh ngạc nhìn Liên Song, trong mắt của hai người đều mang theo vẻ sợ hãi, chuyện này không có khả năng người khác biết được, không có khả năng…
“Năm đó, Hồng Tụ làm hà bao cho Lục tiểu thư, Thiên Hương tay vụn không cẩn thận làm hư tua, muội còn tức giận muội ấy mấy ngày, vẫn là ta đứng giữa làm hòa cho hai người… còn có lần, Lục tiểu thư muốn đi gặp Chung thiếu gia, ba người chúng ta bèn lén lút thăm dò đường cho hai người họ, tránh cho bị người khác nhìn thấy, kết quả đụng phải Ngũ tiểu thư, suýt chút nữa gây ra họa lớn…” Liên Song kể lại từng chuyện bọn họ từng trải qua, những chuyện này không ai biết ngoài bọn họ, Hồng Tụ và Thiên Hương thật sự sợ đến choáng váng, chuyện gì thế này?
“Rốt cuộc cô là ai? Sao cô biết những chuyện này?” Thiên Hương nhìn Liên Song, trong lòng đã xuất hiện một cảm giác nào đó, nhưng nàng ấy không dám tin.
“Ta là Hải Đường, Hải Đường đó, ta chết nhưng sống lại…” Liên Song nắm lấy tay của hai người, cảm xúc kích động không kềm chế được, cả ngươi rơi vào trạng thái kích động cực độ.
“Hải Đường… Chết rồi… Sống lại…” Hồng Tụ yên lặng lặp lại, đột nhiên hô to một tiếng: “Quỷ!”
“Quỷ cái đầu muội, bao nhiêu người còn gào khóc thảm thiết cả ngày, cơm gạo ăn mấy năm nay đều vào bụng chó rồi hả?”
Nghe thấy giọng điệu quen thuộc, lời nói quen thuộc, năm đó Hải Đường là nha hoàn lớn nhất trong bốn nha hoàn, thường xuyên răn dạy các nàng ấy như vậy…
Nhìn ánh mắt không thể tin của hai người họ, Liên Song kéo các nàng ngồi xuống, nói: “Từ từ nghe ta nói, đây là một câu chuyện rất dài, rất dài…”
Minh Yên ở một bên yên lặng gắng gượng, vươn tay che bụng, có thể đám nhóc trong bụng cảm nhận được tâm trạng có hơi kích động của Minh Yên nên không chịu yên, ở bên trong bụng chân đạp bên này, tay duỗi bên kia, ngược lại kéo cảm xúc của Minh Yên trở về, vươn tay vỗ về bụng nhẹ nhàng an ủi, khiến mình mau chóng bình tĩnh trở lại. Nghe Liên Song kể rõ từng chuyện khi nàng sống lại trở về Úc phủ, biết Chung Dực cưới người khác, đến về sau nhận ra mình, rồi sau đó kể ra bộ mặt thật của Lan Phương, tiếp đó là những khó khăn mà nàng trải qua để gả vào vương phủ, mỗi một việc kể rất tỉ mỉ, Minh Yên vừa nghe vừa rơi nước mắt, tâm trạng lúc này không thể dùng kích động vui sướng để hình dung, tình cảnh mất mà được lại không phải là điều có thể tùy tiện thêu dệt nói ra khỏi miệng, mà là đụng phải tâm linh, tình cảm thâm sâu giữa các nàng người khác không thể thay thế được, cái loại mất mà được lại này, là trời cao ban ân cho bọn họ!
Hồng Tụ và Thiên Hương đã hoàn toàn ngây ra, bị hù sợ, suy nghĩ bị đóng băng, sống lại… chẳng trách vừa rồi vị Thất tiểu thư này thất thố như thế, khó trách nha hoàn tên Liên Song này vừa mới vào cửa đã ôm chặt lấy các nàng, khó trách bọn họ hao tổn tâm cơ tìm các nàng ấy cho bằng được…
Mặc dù nhất thời khó mà chấp nhận được, nhưng cho dù là Liên Song hay vị Thất tiểu thư này đều có thể thuận miệng nói ra chuyện năm đó của các nàng, phần lớn đều là mật thoại giữa chủ tớ các nàng, có không muốn tin cũng không được, chỉ có điều muốn tiếp thu chuyện này cần phải có thời gian, nhưng biết hai người họ có thể sống lại, chủ tớ các nàng có thể dùng cách này để gặp mặt nhau, Hồng Tụ và Thiên Hương vứt nỗi bất an và sợ hãi ra hết sau đầu, bốn người ôm chặt lấy nhau, tiếng nghẹn ngào khe khẽ từ từ truyền ra bên ngoài, Chu Hạo Khiên canh giữ ở cửa hít sâu một hơi, thả lỏng trái tim, có thể còn sống, mặc kệ dùng cách gì để còn sống, chủ tớ các nàng ấy còn có thể gặp lại nhau, còn có thể quen biết nhau, nửa đời còn lại còn có thể tiếp tục ở cùng nhau, đó cũng là một chuyện hạnh phúc.
Chỉ cần có thể khiến Minh Yên vui vẻ, Chu Hạo Khiên cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì, chuyện còn lại chính là phải mau chóng tìm được nha hoàn Lục La bán đứng Lan Nhụy kia, oan có đầu nợ có chủ, thù này nhất định phải báo!
Qua hồi lâu, tâm trạng của bốn chủ tớ mới từ từ khôi phục lại, không còn kích động nữa, hốc mắt ai cũng đỏ hồng, nhưng trong lòng lại ấm áp.
“Sau này các em cứ ở bên cạnh ta, nếu Tuyết Hủy và Ký Dung có hỏi thì nói tiểu Vương gia trong lúc vô tình cứu được các em, biết các em là nha hoàn trước kia của Lục tỷ tỷ thì dẫn vào, nhớ chưa?” Minh Yên cực kì thận trọng dặn dò các nàng ấy, lại nói: “Chuyện chết đi sống lại quá mức quỷ dị, nếu bị người có tâm biết được rồi lợi dụng sẽ có tai họa đấy, không được qua loa.”
“Tiểu thư yên tâm, chúng em nhớ kỹ.” Hồng Tụ cười nói, Thiên Hương ở một bên cũng gật đầu, Minh Yên thấy thế trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hỏi: “Hồng Tụ, ta biết khế ước bán thân của em hiện đang ở trong tay tiểu Vương gia, có thể danh chính ngôn thuận sống ở vương phủ, Thiên Hương thì sao? Tình huống của em thế nào?”
Thiên Hương nghe thấy Minh Yên hỏi thăm thì nói: “Tiểu thư, lúc trước em bị đánh gãy một chân, bán cho hán tử Trần Lão Thực ở nông thôn vùng lân cận, người nọ cũng là một người hiền lành đàng hoàng, trong nhà có vài mẫu, đối xử với em cũng rất tốt, bởi vì dáng vẻ có hơi xấu lại lớn tuổi nên không có dâu, thế nên mới mua em về. Lúc đó chân em bị đánh gãy, do không nối xương kịp thời nên mới để lại tật. Nhưng nếu không phải sau khi hắn mua em rồi lập tức mời lang trung đến chữa trị chân cho em, em làm gì sẽ thành một người què, mà là phế nhân cả đời không đứng lên được. Lão Thực là ân nhân của em, hắn đối với em rất tốt, vì vậy em thật sự gả cho hắn, tình cảnh lúc đó em không có lựa chọn nào khác, nhưng nếu dời nhà đến kinh thành em sợ hắn sẽ không đồng ý…”
Minh Yên yên lặng gật đầu, nếu mình giữ hai nha hoàn ở lại Vô Vi Cư thì số lượng nha hoàn sẽ vượt mức, Tần Trắc phi mà biết lại không biết sẽ làm ra trò gì, phải làm sao mới tốt đây?
Minh Yên nghe Thiên Hương nói thì hiểu, dù Trần Lão Thực không được việc cũng sẽ không bán mình làm nô cho người khác, mặc dù chỉ có vài mẫu đất cằn nhưng lại được tự do, sau này đứa nhỏ được sinh ra vẫn có thể đi trên con đường làm quan, thi khoa cử, Thiên Hương sợ Trần Lão Thực không đồng ý.
Nghĩ tới đây Minh Yên cười nói: “Chuyện này có là gì đâu, như vậy đi, cả nhà em đều dời đến Kinh Thành, cũng không cần bán mình cho ta, ta tìm công việc tốt cho các em, so với thu nhập trồng trọt thì tốt hơn nhiều. Hài tử vào học đường cũng dễ hơn một chút, nếu ở dưới nông thôn thì chỉ có thể học trường tư, nhưng nếu ở Kinh Thành ta vẫn có năng lực tìm một sư phụ tốt, sau này cũng sẽ vượt trội.” Nói đến đây thì ngừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Không chỉ mỗi em, Hồng Tụ, Liên Song, ta cũng không muốn các em cả đời làm nô, ta muốn thả các em ra ngoài, tìm một nhà đàng hoàng, sau này hài tử có thể ngẩng đầu ưỡn ngực làm người, chỉ cần chịu tiến tới, thế nào cũng sẽ có tiền đồ tốt thôi.”
Minh Yên đã sớm nghĩ kỹ, mấy nha hoàn này đã không phải là nha hoàn nữa rồi, bọn họ còn thân thiết hơn tỷ muội ruột thịt nữa, nàng muốn để các nàng ấy thoát khỏi nô tịch, muốn đứng thẳng sống hết nửa đời còn lại, muốn làm tỷ muội tốt đời đời kiếp kiếp.
Mấy nha hoàn nào đồng ý, Liên Song nói: “Tiểu thư, em đã nói rồi, người ở đâu em ở đó, em sẽ không đi.”
“Em cũng vậy, em cũng không đi.” Hồng Tụ nước mắt giàn giụa, vất vả lắm mới tìm được, không thể tách rời thêm lần nữa.
Minh Yên cười nói: “Nha đầu ngốc, các em có thể tiếp tục ở bên cạnh ta, làm nha hoàn của ta, nhưng các em là người tự do, không phải là nô tài bán mình cho người khác, sau này các em sẽ là tỷ muội tốt của ta, tỷ muội đời đời kiếp kiếp. Cứ quyết định như vậy đi, hiện tại chuyện này không thể gấp gáp, chúng ta đợi thời cơ đến rồi làm, hôm nay ta bị người ta nhìn chằm chằm, lúc nào cũng phải cẩn thận khắp chốn.”
Tất nhiên các nàng ấy đều biết chỗ khó của Minh Yên, nhìn thái độ kiên quyết của Minh Yên cũng không nói gì thêm, dù sao cũng hạ quyết tâm, bất kể có được thân tự do hay không, các nàng ấy đều sẽ không rời khỏi Minh Yên, cho dù sau này gả cho người ta cũng muốn trở về hầu hạ.
Minh Yên bàn bạc với các nàng ấy xong thì gọi Bạch Hinh, Tuyết Hủy và Ký Dung đến. Bạch Hinh vẫn khá tốt, Tuyết Hủy và Ký Dung lại sợ hãi, nhìn Hồng Tụ và Thiên Hương nhất thời nói không ra lời, Minh Yên cười nói: “Quả thật mọi người biết nhau, lúc tiểu Vương gia ra cửa thì thấy hai người bọn họ bị bắt nạt nên ra tay cứu giúp, hỏi ra thì biết là nha hoàn trước đây của Lục tỷ tỷ, Tuyết Hủy, Ký Dung, hai tỷ xem xem có phải không?”
“Phải, phải.” Tuyết Hủy vội vàng nói, chỉ là không ngờ lại gặp được nha hoàn trước kia của Lục tiểu thư bị Đại phu nhân bán ra ngoài ở chỗ này, chuyện trên đời thật sự khó mà phân trần. Nhưng tại sao Thất tiểu thư lại sẵn lòng chứa chấp nha hoàn của Lục tiểu thư, nếu như bị Đại phu nhân biết, vậy phải làm sao mới tốt?
Nghĩ tới đây Tuyết Hủy có hơi luống cuống, nhìn Minh Yên nhỏ giọng nói: “Chủ tử, các nàng ấy là nha hoàn lúc trước của Úc phủ, nếu người giữ lại, bên Đại phu nhân?”
Minh Yên biết lo lắng của Tuyết Hủy, mỉm cười nói: “Là tiểu Vương gia cứu người, nếu giao người cho ta thì ta không thể không quan tâm, tỷ yên tâm đi, bên mẫu thân để khi nào ta dẫn các nha hoàn đến nói một vài lời, không có chuyện gì đâu.”
Minh Yên nói vậy rồi, mặc dù Tuyết Hủy không biết tại sao Minh Yên lại giữ người, nhưng mình cũng không muốn nhiều chuyện, nhắc nhở cho thỏa lòng là được, vì vậy không nói gì thêm yên lặng đứng ở một bên, trước kia Ký Dung từng gặp hai nha hoàn này mấy lần, giữa hai bên đều khách sáo.
Minh Yên để Bạch Hinh sắp xếp chỗ ở cho Hồng Tụ và Thiên Hương, lại không nói các nàng ấy ở lại chờ đợi làm nha hoàn, hiện tại số lượng bốn đại nha hoàn bên cạnh Minh Yên đã đủ, không thể thêm người vào, cũng không thể vì vậy mà khiến nội bộ của mình có sự dao động. Không nói đến mối quan hệ giữa Hồng Tụ và Thiên Hương với Minh Yên, nhưng Tuyết Hủy và Ký Dung cũng theo chân Minh Yên lảo đảo chạy tới, tình nghĩa giữa hai bên đều sâu đậm, Minh Yên không thể bên trọng bên khinh được.
Suy nghĩ đắn đo, bèn nói với Bạch Hinh: “Hồng Tụ và Thiên Hương ở bên cạnh ta sai sử, phần lệ bạc sẽ trích từ của ta ra, đừng lấy từ khoản công của vương phủ, như vậy Tần Trắc phi và Mục Trắc phi sẽ không còn gì để nói. Trước hết hai người làm nha hoàn nhị đẳng, đừng phân nhiệm vụ cho các nàng ấy, cứ để ta sai sử là được rồi.”
Bạch Hinh gật đầu đáp, chỉ cần nghĩ cũng biết Minh Yên hao phí tâm tư để sắp xếp như vậy, nếu đã vậy thì tất cả mọi người không có ý kiến gì, dù sao cũng là chủ tử, suy nghĩ phải chu toàn, nếu nội bộ của mình xuất hiện vết nứt bị kẻ địch nhân cơ hội lợi dụng thì sẽ không hay.
Đợi Minh Yên sắp xếp xong xuôi, vừa muốn để Chu Hạo Khiên phái người đến nhà của Thiên Hương đón người vào Kinh, lại còn muốn mua cho Thiên Hương một căn nhà nhỏ, dù sao cả nhà bọn họ cũng phải có một nơi để ở, nghĩ tới nghĩ lui sắc trời tối lại, lúc Chu Hạo Khiên tiến vào thì thấy Minh Yên đang cầm bút không ngừng viết gì đó ở trên giấy, lặng lẽ đi tới, liếc mắt nhìn, lại nhíu mày, nói: “Nàng suy nghĩ cho các nàng ấy chu toàn thật đấy.”
“Người đi theo ta toàn cửu tử nhất sinh, ta cũng nên giúp các nàng ấy sắp xếp nửa đời còn lại, như vậy trong lòng mới có thể yên ổn một chút, vừa nhìn thấy cái chân bị què của Thiên Hương trong lòng ta rất khó chịu, cái chân kia là vì ta cho nên mới thành như thế.”
“Chuyện này sao có thể trách nàng, oan có đầu nợ có chủ, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho nàng.” Chu Hạo Khiên dịu dàng nói.
Minh Yên đặt bút trong tay xuống, nhìn Chu Hạo Khiên nói: “Cảm ơn chàng…”
Chu Hạo Khiên cười một tiếng, nói: “Muốn cảm ơn ta nàng phải lấy hành động thực tế…” Hắn bế Minh Yên dậy, bước nhanh vào phòng ngủ, lúc bỏ màn xuống nhỏ giọng nói: “Thái y có nói qua ba tháng là có thể sinh hoạt phu thê rồi, nàng đã qua bốn tháng, đâu thể gò bó ta…”
Mặc dù Minh Yên đã có con nhưng ở phương diện này vẫn rất xấu hổ, nghe Chu Hạo Khiên nói vậy thì mặt đỏ như ánh bình minh, nàng nghiêng mặt qua bên không nhìn hắn, nhưng vẫn không đẩy hắn ra, Chu Hạo Khiên lập tức mừng rỡ, khổ tận cam lai thật không dễ dàng mà…
Sáng hôm sau, mọi người có mặt đông đủ ở viện Thúy Ninh, Minh Yên đã sớm ngờ tới sẽ có người nói về chuyện của Hồng Tụ và Thiên Hương, quả nhiên, người này vừa mới ngồi xuống, lập tức có người không nhịn được, trong lòng Minh Yên cười thầm một tiếng, may mà mình đã sớm có chuẩn bị, nếu không thật đúng là khó nói, nguyên một đám người có biết bao nhiêu đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình đấy.
Nhị thiếu phu nhân thật sự không có chút tiến bộ nào, quả nhiên bà bà như thế nào thì nhi tức như thế nấy, vấn đề là bà bà tiến bộ rồi, sao nhi tức vẫn dậm chân tại chỗ thế kia?