Tương váy hai mươi bốn nếp, bước đi duyên dáng quyến rũ, góc váy phiêu bồng, vạt áo khẽ đưa, nhìn xa cứ tưởng tiên tử Lăng Ba giáng trần.
Vừa xuất hiện ở viện Thúy Ninh, quả nhiên khiến mọi người kinh hãi, rất ít khi nhìn thấy Minh Yên hoa lệ như vậy, ngay cả lão Vương phi cũng phải nhìn thêm mấy lần, cười nói: “Người trẻ tuổi nên chăm chút cho bản thân, bộ xiêm y hôm nay được lắm, Minh Yên à, sau này con không được lười trang điểm đâu đấy.”
Minh Yên cong mày cười nói: “Vâng ạ, tổ mẫu dạy bảo đúng lắm, sau này Minh Yên sẽ chăm chỉ hơn.”
Mọi người ổn định chỗ ngồi, lúc này mới nhận ra người tới cũng khá đông đủ, mà bên này vừa ngồi vững thì Vũ Ninh Vương cũng dẫn theo ba nhi tử đi tới.
Chu Hạo Khiên sững sờ nhìn Minh Yên không chớp mắt, cứ như cảm thấy mình nhìn nhầm, nếu không có nhiều người ngồi đây thì đã dụi dụi hai con mắt rồi. Dáng vẻ ngơ ngác này vừa hay bị lão Vương phi nhìn thấy thì chế nhạo một hồi, mọi người cũng cười hùa theo, nhưng thật lòng thì tự ai nấy biết thôi.
Vũ Ninh Vương ngồi xuống bên Mục Trắc phi, mấy huynh đệ Chu Hạo Khiên đều ngồi bên thê tử của mình, lúc này lão Vương phi mới nói: “Bây giờ chuyện tước vị đã được quyết, đây cũng là phúc của vương phủ, người xưa có câu ba cây chụm lại nên hòn núi cao, tuy Hạo Khiên là Vương Thế tử nhưng Hạo Nam và Hạo Thần cũng là con cháu của Chu gia, các con phải cố gắng hết sức trợ giúp cho Hạo Khiên để vương phủ ngày càng hưng thịnh. Hạo Khiên kế thừa tước vị cũng không được kiêu căng, huynh đệ phải giúp đỡ lẫn nhau, phải giúp đỡ hai ca ca của con nhiều hơn, biết chưa?”
“Vâng, tôn nhi nhớ kỹ.” Lần này Chu Hạo Khiên đặc biệt cung kính đáp lại.
Lúc này lão Vương phi mới cười nói: “Vất vả cả một đời, tâm nguyện lớn nhất là hy vọng huynh đệ các con hòa thuận, một lòng đoàn kết, vậy thì Chu gia chúng ta mới có thể sừng sững không ngã, không thể vì lợi ích nhỏ nhặt mà ngươi tranh ta đoạt, làm loạn gia quy, để người ta cười chê.”
Mọi người lập tức khom người đáp, lão Vương phi đã lên tiếng thì ai dám không nghe.
Dễ thấy tâm trạng hôm nay của lão Vương phi rất tốt, đám nha hoàn lần lượt bưng đồ ăn ngon lên, mọi người nâng ly cạn chén, huynh đệ thân thiết, tỷ muội hòa thuận, tôn ti đúng mực vui vẻ.
Nhìn cảnh phồn hoa như gấm này, lại không biết những người kia có chịu yên phận không, nhưng Minh Yên nghĩ tới người kia đã mưu tính mấy chục năm nay thì sao có thể dễ dàng buông tay như vậy? Chắc chắn là không thể.
Mọi người đang vui vẻ, đột nhiên có tiếng hét chói tai vang lên.
Tất cả đều giật mình, ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh.
Hóa ra là hai nha hoàn đụng vào nhau, một người đi vào một người đi ra, bất ngờ đụng phải nhau.
Trong hai nha hoàn này, Minh Yên biết nha hoàn nhị đẳng Xuân Hòa mặc áo hồng phấn trong viện của lão Vương phi, còn một nha hoàn khác mặc áo vàng nhạt thì không biết. Đúng lúc này Bạch Hinh cúi người thì thầm vào tai Minh Yên: “Người kia chính là Liên Mật.”
Minh Yên lập tức vỡ lẽ, thầm nghĩ muốn bật cười, Chu Hạo Khiên sắp xếp quả nhiên có phong cách riêng, thế này thì ai có thể không quan tâm tới bọn họ? Chỉ cần chú ý tới, chuyện này sẽ rất hay ho.
Minh Yên đưa tay nắm lấy tay Chu Hạo Khiên, mỉm cười.
Chu Hạo Khiên không ngờ lá gan của Minh Yên càng ngày càng lớn, trong tình cảnh như hiện tại mà còn dám nắm tay của hắn, đúng là mừng điên mà. Mặc dù mọi người không nhìn thấy, nhưng đây cũng coi như Minh Yên phá lệ, lập tức làm hắn có cảm giác lâng lâng.
“Tay chân lóng ngóng, đi đường cũng không chú ý, còn không mau ra ngoài?” Chu Hạo Nam hạ giọng quát.
Một câu này quá bất ngờ, tuy Liên Mật là nha hoàn của Chu Hạo Nam nhưng trong trường hợp này thì nên để Đại phu nhân đứng ra, Đại phu nhân kinh ngạc nhìn trượng phu của mình, rất ít khi thấy trượng phu lỗ mãng như vậy, không khỏi nhìn nha hoàn kia, vừa thấy Liên Mật thì trong lòng giật thót, sắc mặt có hơi mất tự nhiên, hai tay nắm chặt lại.
Minh Yên vốn đang chú ý tới phu thê bọn họ, thái độ khác thường của Đại phu nhân lập tức thu vào mắt Minh Yên, xem ra Đại phu nhân đã biết tới Liên Mật. Nhưng nếu đã biết… Thế mà Đại phu nhân lại không làm gì Liên Mật này…
Nhất thời Minh Yên nghĩ không thông, chỉ có hai nguyên nhân, một là cảm thấy tiểu nha hoàn không lật được trời, không cần vì một tiểu nha hoàn mà dẫn tới rạn nứt với trượng phu của mình, hai là Đại phu nhân chưa biết Liên Mật có thai.
Có vẻ như Liên Mật bị bỏng, nắm lấy cổ tay, rưng rưng nước mắt cố nén để không chảy ra, vội thưa: “Vâng, nô tỳ lui xuống ngay ạ.”
Đúng lúc này Xuân Hòa lại nói: “Do nô tỳ nhất thời không chú ý mới đụng phải Liên Mật, bỏng sưng đỏ hết lên rồi, canh này mới múc khỏi nồi.” Nói tới đây Xuân Hòa cũng nghẹn ngào, nhìn lão Vương phi nói: “Đều tại nô tỳ không cẩn thận, xin lão Vương phi đại phát từ bi mời lang trung qua khám, nếu vết thương không được xử lý tốt sẽ để lại sẹo mất.”
Lão Vương phi là người nhân từ, nói: “Ngươi đỡ nàng xuống đi, mời lang trung tới khám xem.”
Xuân Hòa vội tạ ơn đỡ Liên Mật ra ngoài, có tiểu nha hoàn tới dọn dẹp sạch sẽ đồ trên nền đất.
Chỉ là một khúc đệm nhỏ, dường như ai cũng không để trong lòng, có điều Minh Yên biết, khi lang trung đến khám thì kịch hay mới bắt đầu.
Dường như Chu Hạo Nam có hơi không yên lòng, cứ thất thần mãi, ngay cả Vũ Ninh Vương hỏi mấy vấn đề cũng không nghe rõ, sắc mặt Tần Trắc phi khá khó coi, vội giảng hòa: “Tối qua thằng bé xem sổ sách đến nửa đêm, chắc là mệt mỏi thôi, Vương gia đừng giận.”
Vũ Ninh Vương nhíu mày nhưng cũng không nói gì, lão Vương phi thì nhìn Chu Hạo Nam mấy lần rồi cũng không mở miệng.
Đúng lúc này Mục Trắc phi lại bất ngờ đứng dậy, cười nói: “Hôm nay cũng xem như ngày lành, cả nhà hòa thuận vui vẻ ăn bữa cơm cũng là một chuyện may mắn. Vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn, người xưa có câu ngày ngày bình an. Hôm nay là yến tiệc chúc mừng tiểu Vương gia, chúng ta nâng ly nói lời chúc nào.”
Mọi người lập tức nhân cơ hội nâng chén uống, xua tan không khí căng thẳng vừa rồi.
Sau khi nâng chén bầu không khí đã dịu đi, vốn định bế hài tử lại đây nhưng không hiểu tại sao Chu Hạo Khiên không vui, nói hôm qua mấy hài tử mệt, không tiện bế lại đây. Rồi nhìn sắc mặt thất vọng của Vũ Ninh Vương, Minh Yên như hiểu ra, nhịn không được mỉm cười.
Món ngon rượu ngọt, cả nhà hòa thuận vui vẻ, một bàn cơm mọi người đều thích ý.
Minh Yên biết còn một trận chiến ác liệt phải đánh, bởi vậy lúc ăn cơm cũng không khách sáo, xuống tay cực nhanh, lấp đầy bụng trước mới có thể xem diễn, nếu để bụng đói thì nào vui nữa, nhìn Chu Hạo Khiên ở bên vui vẻ vươn tay gắp đủ mọi món ăn cho Minh Yên, không buồn để ý tới sắc mặt của người khác, nhất là bộ mặt đen thui của ông già nhà hắn, thậm chí còn gắp nhiệt tình hơn.
Lão Vương phi cười ha hả không ngớt, không ngờ Minh Yên lại là kiếp nạn của Chu Hạo Khiên, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Bầu không khí trở nên kỳ quái, Minh Yên đành phải vùi đầu vào ăn, nhìn món ngon chất đống như núi, Minh Yên nghiến răng nhỏ giọng nói: “Chàng nghĩ ta là heo à!”
Chu Hạo Khiên chớp mắt, hạ giọng: “Chăm chút béo lên mới dễ sinh, đúng không?”
Xét thấy xung quanh nhiều người, Minh Yên không tiện bộc lộ bản tính đanh đá, chỉ hừ hừ nói: “Đêm này chàng ngủ ở thư phòng!”
Chu Hạo Khiên biến sắc, muốn dỗ cho Minh Yên đổi ý, mọi người xung quanh đều nhìn hai người đang thì thà thì thầm nhưng không nghe rõ. Đúng lúc này Linh Tú lại nhịn không được nói: “Tam tẩu à, tẩu và Tam ca đang nói thầm gì thế? Nói ra cho mọi người cùng nghe với.”
Minh Yên suýt thì nghẹn sặc đồ ăn, vội nuốt xuống, đang định tìm cớ đánh lạc hướng thì đúng lúc Xuân Hòa đi đến, Minh Yên vừa thấy trong lòng lập tức hiểu ra, khẽ thở phào. Xuân Hòa thì thầm nói một câu với lão Vương phi, lão Vương phi lập tức vui vẻ, cười nói: “Mau dẫn người tới đây, nha đầu này hồ đồ quá, chuyện như vậy mà cũng không biết.”
Một câu này của lão Vương phi đã giải vây cho Minh Yên khỏi câu hỏi của Linh Tú, sự chú ý của mọi người lập tức chuyển hướng.
“Mẫu phi, chuyện gì mà vui vẻ vậy? Mẫu phi nói ra để mọi người cùng vui với, hôm nay là ngày đại hỉ, đúng là vui mừng gấp bội.” Mục Trắc phi cười ha hả nói.
Hiển nhiên là lão Vương phi rất vui, cảm thán: “Hạo Nam thành thân lâu vậy rồi mà chỉ có một nữ nhi, ta vẫn luôn mong ngóng có thêm tôn tử, không ngờ hôm nay lại được toại nguyện, đúng là trùng hợp.”
Lời vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.
Đũa trong tay Đại phu nhân không cầm chắc, lập tức rơi xuống bát tạo ra tiếng vang chói tai. Đại phu nhân vội gục đầu xuống, che giấu sự lúng túng của bản thân. Hài tử? Hài tử của Chu Hạo Nam, Chu Hạo Nam có hài tử khi nào? Nghĩ đến đây nàng ấy quay đầu nhìn trượng phu của mình, nói: “Phu quân có thêm quý tử khi nào, sao thiếp thân lại không biết thế?”
Mọi người kinh hãi, nhưng cũng biết người có thai không phải Đại phu nhân, vậy người đó là ai? Mọi người đang suy đoán thì lão Vương phi cười nói: “Con đừng trách Hạo Nam, Hạo Nam cũng không biết, ngay cả nha hoàn kia cũng không biết, vừa rồi mọi người cũng đã gặp qua nha hoàn kia, đó là đứa Xuân Hòa va phải, nếu không mời lang trung tới xem vết thương cho nó, e rằng vẫn không biết nha hoàn kia có thai đâu.”
Mọi người vỡ lẽ, hóa ra là một tiểu nha hoàn có thai, ánh mắt nhìn Chu Hạo Nam thêm vài phần hài hước trêu chọc.
Đại phu nhân ngẩn người, sắc mặt của Tần Trắc phi xanh mét, tuy đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn có thể nhìn ra nỗi khiếp sợ, phẫn nộ, xen lẫn sự hoài nghi và không cam tâm.
Minh Yên đảo mắt một lượt nhìn sắc mặt của mọi người. Thái độ của Tần Trắc phi đặc sắc nhất, Minh Yên vốn đã bị ghét nên lúc này càng không thể mở miệng nói hai chữ chúc mừng với người ta, không thì người ta lại càng hận nàng hơn.
Lúc này lão Vương phi đã gọi người dẫn Liên Mật và lang trung kia tới, hỏi kỹ lưỡng lại, quả thật không sai.
Sau khi cho lang trung kia lui đi, lão Vương phi tươi cười nói với Liên Mật: “Ngươi ngốc lắm, cơ thể mình khác thường mà cũng không biết à?”
Liên Mật đỏ mặt, không biết nên nói gì.
Lúc này Tần Trắc phi mở miệng hỏi: “Ta nhớ sau khi các ngươi hầu hạ xong đều phải uống thuốc tránh thai mà, chẳng lẽ ngươi không uống?”
Liên Mật nghe vậy biến sắc, vội quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Bẩm chủ tử, nô tỳ có uống, lần nào cũng uống trong thư phòng của thiếu gia, tuyệt đối không dám làm trái. Nhưng… Nhưng nô tỳ cũng không biết tại sao lại có, cho nên dù quỳ thủy không tới, nô tỳ cũng không nghĩ tới.”
Lão Vương phi thoáng sửng sốt, nhìn Tần Trắc phi nói: “Uyển Nghi, con vừa nói thuốc tránh thai cái gì, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ người trong viện của con từng hầu hạ Hạo Nam đều phải uống thứ này? Bảo sao Hạo Nam thành thân lâu như vậy, thiếp thất thông phòng cũng không ít mà không ai có tin mừng, hóa ra vì thế này!”
Giọng nói của lão Vương phi trở nên sắc nhọn, xen lẫn thịnh nộ trong đó.
Tần Trắc phi vội đứng dậy, khoanh tay nói: “Mẫu phi, nhi tức nghĩ, thê tử của Hạo Nam cũng là người hiền lành trung hậu, tình cảm phu thê với Hạo Nam cũng tốt nên luôn hy vọng hai đứa sinh hạ đích tử trước rồi mới để thiếp thất thông phòng sinh hạ hài tử. Dù sao tuổi Hạo Nam và thê tử của nó cũng không quá lớn, vẫn có thể đợi được.”
“Vớ vẩn! Huyết mạch của vương phủ ta há có thể để con quyết định? Thê tử của Hạo Nam đã vào cửa nhiều năm như vậy mà ngoại trừ Thiện tỷ nhi thì không sinh được thêm hài tử nào. Con nên sắp xếp thêm thiếp thất để kéo dài huyết mạch, nhưng không ngờ con lại hồ đồ đến vậy, thế mà lại bắt bọn họ uống thuốc tránh thai! Trước kia thấy con thấu tình đạt lý nhất, không ngờ cũng có suy nghĩ như vậy. Con nối dõi của vương phủ há có thể để con muốn thế nào thì muốn?”
Mặt Tần Trắc phi tái nhợt, quỳ xuống nói: “Mẫu phi bớt giận, nhi tức cũng vì…”
“Cũng vì cái gì?” Lão Vương quát lớn cắt lời bà ta, ngẩng đầu nhìn Đại phu nhân hỏi: “Con cũng biết chuyện này?”
Đại phu nhân yên lặng quỳ xuống, im lặng không nói, thái độ thừa nhận. Song, sắc mặt kia lại mang theo đôi phần thê lương, đầu mày Minh Yên nhíu lại.
Lão Vương phi tức giận, không ai dám khuyên ngăn, nói tới chuyện như vậy, tất nhiên Mục Trắc phi sống chết mặc bây, không bỏ đá xuống giếng là đã tận tình tận nghĩa rồi.
Minh Yên thân làm vãn bối, lúc này cũng không tiện lên tiếng, lúc mấu chốt mới có thể ra một đòn chí mạng.
Vũ Ninh Vương đành phải đứng dậy, nhìn Tần Trắc phi nói: “Nàng hồ đồ quá, thế mà lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, dù gì nó cũng là nhi tử máu mủ của nàng, sao nàng có thể đoạn tuyệt huyết mạch của nó, nàng nghĩ cái gì thế?”
Tần Trắc phi mím môi như đang kìm nén điều gì đó, song vẫn nói: “Không thể giữ hài tử này, xin mẫu phi thành toàn cho nhi tức, con chỉ muốn đợi thê tử của Hạo Nam sinh hạ đích tử xong thì những người này mới có thể sinh thứ tử.”
“Con nói gì?” Lão Vương phi kinh hãi, không ngờ tới lúc này rồi mà Tần Trắc phi còn dám nói như vậy, nhất thời giận quá ho khan.
Minh Yên chạy lại vuốt lưng giúp lão Vương phi, nói: “Tổ mẫu đừng giận, có lẽ Trắc mẫu phi có nỗi khổ gì đó, người nghe xem thế nào đã? Nếu không vừa ý người thì xử lý sau cũng không muộn.”