Minh Yên rùng mình trong lòng, Lan Phương muốn ngồi cùng một chiếc xe ngựa với nàng, nếu nói trong này không có âm mưu gì đánh chết Minh Yên cũng không tin, nhưng Lan Phương sẽ làm gì Minh Yên lại không biết, chỉ có thể đề cao cảnh giác, âm thầm đề phòng. Minh Yên đã quyết định chủ ý, nếu Lan Phương thật sự dùng thủ đoạn gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nàng sẽ không xuống nước một mình, có chết cũng kéo theo nàng ta, trong lòng quyết tâm chủ ý này lập tức an tâm hơn nhiều, người đã chết một lần sẽ không sợ sống chết nữa!
“Mẫu thân nói đúng lắm, chỉ sợ quấy rầy Ngũ tỷ tỷ thanh tịnh thôi.” Vẻ mặt Minh Yên trong trẻo cười nói, tựa như không hề có điểm bất ổn trong này, Đại phu nhân nhìn Minh Yên một cái quay mặt đi, không nhìn nàng nữa, ngược lại Lan Phương cười nói: “Đều là tỷ muội nhà mình gì mà quấy rầy với không quấy rầy chứ? Muội chịu nói chuyện với tỷ, tỷ vui mừng còn không kịp đấy chứ.”
Mấy người cười cười nói nói, trong phòng lập tức tràn ngập hơi thở vui vẻ, chỉ là sóng trào mãnh liệt bên dưới tất cả mọi người cố tình xem nhẹ, không ai chú trọng đến nó, duy trì yên lặng trước sau như một. Giờ khắc này Minh Yên có thể xác định chỉ sợ Đại phu nhân đã trao đổi với Lan Phương xong xuôi hết rồi, muốn đoạt vị trí Trắc phi kia, còn mình là cục đá ngáng đường!
Lúc trước Lan Nhụy ngăn cản hôn sự của Lan Cúc, Đại phu nhân đã một bát thuốc diệt trừ mình, gọn gàng sạch sẽ, lại không để Đại lão gia sinh nghi, lại khiến Chung Dực cam tâm tình nguyện cưới Lan Cúc, thủ đoạn như vậy đúng là cao tay. Hiện tại mình ngăn cản hôn sự của Lan Phương, Đại phu nhân lại muốn mưu tính mình thế nào đây?
Tình huống hiện tại vẫn kinh người giống như năm đó, năm đó Lan Nhụy và Chung Dực là lưỡng tình tương duyệt tư định chung thân, Đại phu nhân nổi lên sát cơ, vì Lan Cúc mà hoàn toàn diệt trừ mầm tai họa là mình, hiện nay, lưỡng tình tương duyệt năm đó đã biến thành Chu Hạo Khiên bây giờ là tự mình đơn phương, nhưng càng như vậy Đại phu nhân lại càng bất an, cho nên tình cảnh của mình hiện giờ càng hiểm ác hơn so với năm đó.
Hiện tại Minh Yên không có cách nào tìm được đường ra cho mình, nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến, lần trước là mình không hề đề phòng mới có thể trúng kế, thế nhưng lần này, cố tình tính kế chống lại tận lực ngăn cản, bên tám lạng đàng nửa cân, kế tiếp phải xem khả năng ứng biến của ai tốt hơn, Minh Yên còn có một ưu thế, đó chính là Đại phu nhân và Lan Phương đều không biết mình có tâm đề phòng, có tâm tính vô tâm, coi như nàng có một phần thắng.
Rất nhanh Tô ma ma tiến vào, nhìn Đại phu nhân cung kính nói: “Phu nhân, xe đã chuẩn bị xong, nên khởi hành rồi ạ.”
Đại phu nhân gật đầu một cái, đứng dậy vươn tay duỗi lớp áo ngoài dệt kim hình hoa màu đỏ thẫm mới tinh, lúc này mới đi ra ngoài. Lan Phương và Minh Yên đi theo sau lưng Đại phu nhân, ra khỏi cửa sân, tất cả nha hoàn bà tử đã sớm đứng chờ, Tuyết Hủy và Liên Song đi theo Minh Yên, Thi Đào Thư Điệp đi theo Lan Phương, đoàn người chậm rãi đi ra ngoài phủ.
Một mình Đại phu nhân ngồi một cỗ xe ngựa, Lan Phương và Minh Yên cùng ngồi trên một cỗ, hai cỗ xe này đều mới tinh, Minh Yên nhớ trước kia trong phủ không có, hôm nay xem ra là mới làm, quả nhiên bấu víu vương phủ không còn giống trước, trong lòng Minh Yên cười lạnh một tiếng, để Tuyết Hủy nâng đỡ giẫm lên chân đạp đi theo phía sau Lan Phương lên xe.
Đám nha hoàn cũng ngồi xe ngựa, nhiều người đi theo chừng ngồi ba chiếc xe, hai bên còn có xe của bà tử và tiểu tư, lần này đi ra ngoài bởi vì có chuyện lần trước cho nên tăng thêm hộ vệ rất có uy phong.
Minh Yên lẳng lặng ngồi đối diện Lan Phương, bởi vì có chuyện rơi xuống nước lần trước, mỗi lần hai người chạm mặt nhau ở nơi không người luôn cảm thấy có chút là lạ, thế nhưng mỗi lần gặp nàng thái độ của Lan Phương đối với nàng cực kỳ hiền lành. Trong xe ngựa rất rộng rãi, ở giữa xe còn có một bàn tròn gỗ lim nhỏ khắc hoa được cố định trên xe, trên bàn có một hố cạn, trong hố bày một bộ trà cụ, không vì xe ngựa lắc lư mà dẫn đến bộ trà cụ cũng lắc lư theo, được làm cực kỳ tinh xảo.
Lan Phương tự tay cầm ấm trà Hỉ Thước đăng mai rót vào hai ly trà, một ly đưa cho Minh Yên, một ly cầm trong tay mình, nhìn Minh Yên cười nói: “Trà này mấy ngày trước mới được đưa tới, Thiên Mục Thanh Đỉnh, muội nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Minh Yên nhìn Lan Phương một cái, cúi đầu nhìn nước trà trong ly trà, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra chậm rãi nói: “Nước trà trong suốt sáng ngời, sợi trà chặt chẽ, hình lá trà kết chặt, lộ rõ sợi trà, có màu xanh đậm, nhuận dầu có ánh sáng, ngửi có mùi thơm ngát kéo dài, quả nhiên là trà thượng hạng do Thiên Mục Sơn sản xuất.”
Lan Phương có chút kinh ngạc nhìn Minh Yên, nàng không ngờ Minh Yên mở miệng là có thể nói ra được chỗ tốt của Thiên Mục Thanh Đỉnh, nghi ngờ hỏi: “Trước kia Thất muội muội từng uống trà này? Nghe muội nói dường như muội rất quen thuộc với trà này vậy, nếu người chưa từng uống qua, e rằng không nhìn ra được mùi vị trong này.”
Minh Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, thản nhiên nói: “Trước kia đi theo di nương ở bên ngoài phủ từng uống mấy lần, bởi vì hương vị đặc thuần nên nhớ kỹ, cũng không có gì.”
Tay nắm ly trà của Lan Phương hơi trắng bệch, Thiên Mục Thanh Đỉnh này mặc dù không phải là trà thượng hạng, nhưng lại rất hiếm thấy, lần này nàng lấy từ chỗ mẫu thân được một chút, cho nên mới khoe khoang với Minh Yên, để tỏ rõ địa vị nổi bật của mình, ai ngờ phụ thân của mình lại từng tặng cho thân mẫu của Minh Yên không chỉ một lần, trong lúc nhất thời trái tim thật sự cuồn cuộn khó chịu.
Mặc dù là vậy Lan Phương vẫn đè ép lửa giận trong lòng, nhìn Minh Yên thản nhiên nói: “Khó trách Thất muội muội không hiếm lạ gì, thì ra đã sớm thấy.” Nói xong tự mình nhẹ nhàng nhấp một ngụm, tư thế tao nhã, buông ly trà xuống, nhìn Minh Yên.
Cùng một ấm trà rót ra, Lan Phương lại uống hẳn không có vấn đề gì nhỉ, lúc này Minh Yên mới uống một chút, cầm khăn lau miệng, nói: “Quả nhiên là trà ngon, hôm nay đi theo Ngũ tỷ tỷ có lộc ăn uống rồi.”
Lan Phương cười nhạt nói: “Điều này có là gì đâu, chẳng qua chỉ là một chút trà thôi, nếu Thất muội muội thích uống lúc về tỷ sẽ cho người mang một túi qua cho muội uống.”
Minh Yên cười từ chối, Lan Phương nâng ly trà lên cười một tiếng với Minh Yên, chậm rãi thưởng thức hương trà, Minh Yên đành phải bồi tỷ ta chậm rãi uống một hớp, trong xe lập tức tràn ngập hương trà nồng đậm, vờn quanh bên cạnh hai người.
Nhìn Lan Phương thoải mái như thế, trong lòng Minh Yên hơi dâng lên chút bất an, lại cẩn thận suy nghĩ lại, cảm thấy không có chỗ nào sai lầm hết, đang nghi ngờ thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại, Lan Phương và Minh Yên đều sững sốt, hai người liếc mắt nhìn nhau, may mà Minh Yên đặt ly trà xuống, nếu không e rằng nước trà sẽ hắt ra ngoài, vậy không có cách nào gặp người ngoài rồi.
Xe ngựa đột nhiên dừng lại có phải lại có chuyện gì xảy ra không, trong lòng Minh Yên nghi ngờ không chắc, đúng lúc này Tô ma ma vén rèm xe lên đi vào, vẻ mặt nôn nóng.
Minh Yên cố ý âm thầm quan sát Lan Phương, chỉ thấy vẻ mặt Lan Phương hơi kinh ngạc, hiển nhiên cũng bị chuyện này dọa sợ, chẳng lẽ Lan Phương thật sự không biêt gì? Hay thật sự đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Minh Yên đang thừ người, lại nghe thấy Lan Phương nhìn Tô ma ma hỏi: “Tô ma ma, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cũng không xảy ra chuyện gì, bệnh tim của phu nhân lại tái phát, lão nô nhớ trên người Ngũ tiểu thư thường xuyên mang theo Tuyết Lộ Đan, nên lão nô qua tìm Ngũ tiểu thư muốn xin hai viên.” Tô ma ma sốt ruột nói, trên mặt còn loáng thoáng đổ mồ hôi, xem ra không phải là giả.
Trong lòng Minh Yên thầm giật mình, chẳng lẽ bệnh tim của Đại phu nhân thật sự tái phát? Không đợi nàng nói chuyện, Lan Phương liền vội vàng nói: “Ta đi theo ma ma qua xem, mẫu thân thế nào rồi?”
Minh Yên cũng muốn đi theo qua, dù sao cũng là thứ nữ phải tỏ thái độ một chút, Tô ma ma thấy Minh Yên cũng muốn xuống xe thì vội vàng nói: “Thất tiểu thư, trên xe ngựa không thể so với ở nhà, thật sự không chứa được nhiều người…”
Minh Yên hiểu ra, ngừng lại, nhìn Tô ma ma nói: “Vậy thì làm phiền ma ma chăm sóc cho mẫu thân cẩn thận, có tin tức gì thì có thể đưa qua đây bất cứ lúc nào.”
Tô ma ma gật đầu một cái, sau đó liền nhanh chóng đi theo Lan Phương, Minh Yên vén rèm xe lên nhìn bóng lưng của hai người nhanh chóng leo lên xe ngựa phía trước, trong lòng không thể nói rõ là có cảm giác gì, chỉ cảm thấy là lạ, lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.
Tô ma ma lo lắng không phải là giả, bà ta gấp đến độ mặt chảy mồ hôi, kinh hoảng trong ánh mắt kia tuyệt đối không thể giả bộ được. Về phần Lan Phương… Tỷ ta đã quen diễn kịch, biểu hiện vừa rồi không có chút sơ hở nào, Minh Yên không tìm được điểm nghi ngờ nào trên người tỷ ta, thế nhưng trong lòng bắt đầu bất an không biết là vì sao?
Xe ngựa phía trước chuyển động, xe ngựa của Minh Yên cũng chuyển động theo, Minh Yên thả rèm xe ngồi thẳng người, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, thân thể chậm rãi thả lỏng, lúc này mới giật mình ở trong lòng bàn tay đã xuất ra một lớp mồ hôi dày đặc.
Tốc độ xe ngựa chậm hơn so với khi nãy, chuyện này thật ra cũng bình thường, Đại phu nhân đau tim đương nhiên không thể đi nhanh giống như khi nãy, tất cả chuyện này được sắp xếp rất hợp lý, không có chút bất thường nào.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, gió nhẹ ngoài xe thổi màn xe không ngừng bay lên hạ xuống, một mình Minh Yên ngồi ở trong xe không có kiêng dè gì thì vén rèm xe lên, thông qua kẽ hở nhìn đám người đi tới đi lui bên ngoài rèm, tiếng hô của tiểu thương, tất cả đều tự nhiên, tùy ý, nhìn trên phố có phu thê bày quán, nam hô nữ pha trà, khóe môi Minh Yên hơi cong lên, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, phu xướng phụ tùy, ân ái đầu bạc, đây từng là thứ tình yêu nàng muốn.
“Thất tiểu thư, phu nhân đã tốt hơn nhiều rồi, lão nô tới đây nói với người một tiếng, miễn cho người lo lắng. Phu nhân nói người đừng lo lắng, chỉ là bệnh cũ mà thôi, dùng thuốc xong là tốt lên ngay.” Âm thanh của Tô ma ma vang lên ở ngoài xe, theo nhịp bước của xe ngựa không ngừng nói chuyện, Minh Yên biết Tô ma ma vừa đi theo xe ngựa vừa nói.
Lúc này Minh Yên mới cười nói: “Vậy thì ta yên tâm rồi, làm phiền ma ma phí tâm, ra khỏi cửa thật sự bất tiện.”
Tô ma ma cười nói: “Tấm lòng của Thất tiểu thư phu nhân đã biết, người yên tâm đi, chỉ một lát nữa là đến rồi, Thất tiểu thư, lão nô đi trước đây.”
Minh Yên đáp một tiếng, Tô ma ma bước nhanh mấy bước về phía trước đuổi theo xe ngựa của Đại phu nhân, bởi vì xe ngựa đi chậm, không cần dừng xe Tô ma ma đã nhanh nhẹn lên xe.
Minh Yên nhẹ nhàng dựa vào thành xe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng sắp tới rồi, chẳng lẽ là mình đa nghi? Nhưng Lan Phương sẽ không buông tay, tâm tư của tỷ ta đã rất rõ ràng, cộng thêm quả thực Đại phu nhân có ý đề phòng mình, chuyến này đến vương phủ nhất định sẽ có chuyện xảy ra, vậy thì chính là cây đao nằm lơ lửng ở trên đầu, nhưng không biết sẽ hạ xuống lúc nào, như vậy thật sự quá dày vò, cho dù hôm nay trong lòng Minh Yên đã biết bọn họ sẽ có động tĩnh, nhưng đến bây giờ vẫn chưa phát hiện bất kỳ điểm khả nghi nào, trong lòng luôn lo sợ bất an.
Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, vẫn yên tĩnh không có chuyện gì xảy ra, trái tim của Minh Yên vẫn treo lên cao, nếu đây là thuật công tâm, mình nhất định phải kiên trì, tuyệt đối không thể để đối phương đánh ngã.
Trên trán Minh Yên từ từ rịn ra mồ hôi, Minh Yên lấy khăn nhẹ nhàng lau đi, khí trời càng lúc càng nóng, gió nhẹ ở ngoài cửa sổ thổi vào cảm thấy hơi mát mẻ một chút. Trong xe ngoại trừ hương trà ra, còn có một mùi hương nhàn nhạt, không thể nói rõ đây là mùi hương gì, có chút ngọt ngán, Minh Yên rất ghét thứ mùi hương này, nàng vẫn luôn thích mùi nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Đang nghĩ ngợi đột nhiên xe ngựa “bộp” một tiếng phát ra tiếng vang lớn, theo đó xe ngựa chấn động, Minh Yên chỉ cảm thấy toàn thân run lên, cả người ngã nghiêng qua một bên. Minh Yên dùng sức nắm chặt bàn tròn gỗ nhỏ ở giữa xe, ai biết vừa dùng lực mới phát hiện, cái bàn này lại không đóng cọc ở giữa xe, chỉ cố định sơ mà thôi, Minh Yên lại dùng sức đỡ cái bàn kia, lại chưa từng nghĩ tới cái bàn kia lại không chịu được lực như thế, trong khoảnh khắc ngay cả người lẫn bàn đều ngã xuống, cái bàn gỗ kia tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ nặng, thoáng cái đè lên người Minh Yên, Minh Yên lập tức ăn đau, không nhịn được hô ra tiếng, vươn tay dùng sức đẩy cái bàn ra, muốn đứng lên, lại thấy cả thùng xe rơi mạnh xuống đất…
Minh Yên chấn động, sao thùng xe này có thể rơi xuống? Trong lúc vội vàng Minh Yên dùng sức nắm rèm trên xe ngựa cố gắng để mình có thể ổn định thân thể không bị thương tổn gì lớn, bên tai Minh Yên không ngừng truyền đến tiếng răng rắc, giống như là tiếng gỗ rạn nứt, Minh Yên cực kỳ sợ, lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, rốt cuộc là tại sao?
Minh Yên bất chấp suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng dùng sức lật người lăn qua bên kia thùng xe, dựa vào thùng xe dừng lại, vươn tay nắm lấy rèm xe không ngừng đung đưa, lúc lòng bàn tay nắm được rèm xe mềm mại kia thì trái tim Minh Yên lập tức có chỗ dựa, thoáng cái ổn định lại.
Vẫn còn chưa lấy hơi, lại cảm giác được một chấn động to lớn, Minh Yên kéo chặt rèm xe, để nàng nhận lấy sức lực của mình, thế nhưng xe ngựa nhanh chóng hạ xuống, rèm xe kia không có nhiều tác dụng, sắc mặt Minh Yên tái nhợt, muốn đứng dậy nhưng lại vật vã, vừa rồi cái bàn gỗ đập vào chân của nàng, nàng hoàn toàn không dùng lực được, tiếp đó xe ngựa lại lắc mạnh một trận, bụi đất đập vào mặt, Minh Yên chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, trần xe ngựa cũng sắp sập xuống, trước khi nhắm mắt Minh Yên thấy lần này thật sự xong rồi…