“Vậy chàng không tin rồi…” Minh Yên khó nén nổi thất vọng, yên lặng thở dài nói: “Đúng vậy, chuyện khó tin như thế sao có thể khiến người ta dễ dàng tin tưởng? Chàng không tin cũng có thể hiểu.”
Chu Hạo Khiên cảm thấy trên trán lấm tấm mồ hôi, giọng điệu và lời nói của Minh Yên rõ ràng đang nói một chuyện, cái người tên là Úc Lan Nhụy kia… Nàng ta chết rồi lại sống lại? Chết mà phục sinh? Chu Hạo Khiên nuốt nước miếng, nhìn Minh Yên nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng ổn chứ? Chẳng lẽ ý của nàng là Úc Lan Nhụy đã chết kia sống lại là thật, nàng còn nhìn thấy nàng ấy, cho nên mới biết cặn kẽ mọi chuyện?”
Nghe Chu Hạo Khiên nói vậy, đầu tiên là Minh Yên sững sờ, sau đó không biết nên khóc hay nên cười, nhưng vẫn nói: “Chàng muốn nói như vậy cũng không phải không thể, Úc Lan Nhụy thật sự chết đi sống lại, nàng không cam tâm cứ thế mà chạy vào luân hồi, kẻ ác sẽ có ác báo đúng không?”
Chu Hạo Khiên không chỉ lông tơ sau lưng dựng đứng, ngay cả da đầu cũng tê dại, lập tức hồi hộp vô cùng, trừng hai mắt khẩn trương quan sát Minh Yên, thần hồn nát thần tính hỏi: “Vậy Úc Lan Nhụy kia đâu? Hiện tại nàng ta đang ở đâu? Nàng giấu nàng ấy rồi sao?”
Minh Yên nghe vậy bỗng cảm thấy có chút buồn cười, thật sự không nhịn được nhếch khóe môi lên, áp chế thần sắc trên mặt, nghiêm túc nói: “Đúng, Úc Lan Nhụy không chết, ta đã giấu nàng đi rồi, giấu vô cùng kín đáo, ít nhất trước mắt vẫn chưa có ai phát hiện ra nàng, bây giờ nàng sống rất tốt, sai khi sống lại thì gả cho một nam nhân tốt, cuộc sống rất hạnh phúc.”
Sau khi nói xong, Minh Yên bình tĩnh nhìn chằm chằm Chu Hạo Khiên, xem hắn có phản ứng gì.
Chu Hạo Khiên nhất thời không hiểu, theo bản năng muốn gật đầu, đầu vừa mới gật thì đột nhiên nét mặt trở nên cứng ngắc, chợt kinh hô, nói: “Nàng nói gì? Nàng ta còn gả cho người ta? Trời ạ, ai dám cưới một quỷ hồn làm phu nhân, nam nhân này thật lợi hại! Tiểu Yên Nhi, nàng nói cho ta biết nam nhân kia là ai, ngày mai ta sẽ lén lút đi xem, liếc một cái cũng được? Nam nhân kia cưới Úc Lan Nhụy cần phải có dũng khí, tuyệt đối phải có dũng khí, khiến người ta rất khó tin.”
Minh Yên cố gắng nhịn sự đắc ý nho nhỏ ở trong lòng xuống, Chu Hạo Khiên này, biểu hiện này, nụ cười hả hê khi thấy người ta gặp họa này, nếu hắn biết nam nhân đó là hắn thì sẽ có kết quả gì? Không biết có thể tiếp nhận được hay không?
“Nam nhân kia có dáng vẻ tuấn tú lịch sự, ngọc thụ lâm phong, gia thế hiển hách, hơn nữa nam nhân này còn liều chết theo đuổi người ta không tha.” Minh Yên nghiêm mặt nói.
“Úc Lan Nhụy kia thật sự tốt số, như thế cũng có thể gả cho một người tốt, thế nhưng ở kinh thành này đạt đến điều kiện như vậy cũng không có mấy người, rốt cuộc là ai thế?” Chu Hạo Khiên sờ cằm lẩm bẩm, thật sự nghĩ không ra rốt cuộc là ai, nhưng… “Tiểu Yên Nhi, nam nhân kia biết phu nhân của mình sống lại không? Có biết chuyện lúc trước của nàng ấy không?”
Ánh mắt Minh Yên tối sầm lại, nói: “Không biết.”
Chu Hạo Khiên im lặng, than thở nói: “Úc Lan Nhụy thật sự không tốt lành chút nào, chuyện thế này sao lại không nói với người ta một tiếng chứ?”
Ánh mắt Minh Yên càng tối hơn, người nói vô tâm người nghe có ý, trong lòng càng khó chịu, qua hồi lâu Minh Yên mới lên tiếng: “Nếu Lan Nhụy không nói chuyện này ra thì sẽ thành một bí mật, cả đời này cũng sẽ không có người biết đến. Một người sống lại trên người nữ nhân khác, chỉ cần chính nàng ấy không nói ra thì ai biết được?”
“Sống lại ở trên người nữ nhân khác… là có ý gì?” Chu Hạo Khiên nghe mà tim cứ đập dồn dập, đây thật sự… quá… ai da ơi, quá dọa người rồi!
“Sau khi Lan Nhụy chết, thân thể đã bị mai táng thì sao nàng ấy có thể sống lại được? Hồn phách của nàng không chịu rời đi, sau một thời gian lang thang bốn phía thì nhập vào một nử tử tên Úc Minh Yên, Úc Minh Yên kia bị thương không chữa kịp nên bỏ mình, hồn phách Lan Nhụy thừa cơ mà nhập vào, vì vậy trên đời này có một nữ tử tên là Úc Minh Yên nhưng hồn phách lại là Úc Lan Nhụy. Nữ tử kia sau khi được đón về Úc phủ thì gả cho một nam nhân tên là Chu Hạo Khiên, chuyện chính là như vậy. Cho nên mỗi lần chàng nhìn thấy ánh mắt bất thường của Úc Minh Yên nhìn Chung Dực, chính là vì nguyên nhân này.” Tốc độ nói chuyện của Minh Yên cực nhanh, một hơi nói hết ra những lời cần nói, sau khi nói xong thì cả người rụt lại không nói nữa, yên lặng chờ đợi phản ứng và quyết định của Chu Hạo Khiên, có thể làm nàng đã làm rồi, không thể làm thì không thể cưỡng ép được.
Chu Hạo Khiên hoảng sợ, lông tơ dựng đứng hết lên, chuyện này thật sự không buồn cười chút nào, thân thể run lên vốn muốn cử động đổi một tư thế thoải mái hơn, ai biết vì quá mức khẩn trương, quá mức hoảng sợ, không thể nào tiêu hóa hết được sự thật này, bị hụt chân ngã nhào xuống dưới giường, một tiếng “rầm” trầm đục vang lên trong màn đêm yên tĩnh xen lẫn tiếng kêu rên của Chu Hạo Khiên cực kỳ khiến người ta hoảng sợ.
Trong lòng Minh Yên khẽ run lên, nàng không biết Chu Hạo Khiên bị hụt chân nên mới ngã xuống dưới giường, còn tưởng rằng hắn sợ tới mức ngã xuống dưới, nhất thời trong lòng trống rỗng, rốt cuộc vẫn không thể tiếp nhận, ai mà có thể tiếp nhận chuyện thê tử của mình là người chết sống lại chứ?
Nhưng thật sự rất khó chịu, Minh Yên hi vọng Chu Hạo Khiên khác với người thường một chút, nhưng vẫn thất vọng rồi. Không thể oán giận Chu Hạo Khiên có phản ứng như vậy, là mình giấu hắn trước, hắn muốn trách thì mình cũng không thể nói được gì, kết quả giống như Minh Yên đã dự đoán trước, yên lặng tự nói với mình không sao đâu, bao nhiêu sóng gió đều đã trải qua, chút khó khăn này còn có thể đè ép được nàng hay sao? Úc Minh Yên… Úc Lan Nhụy… Ngươi kiên cường nhất, ngươi không được khóc, ngươi không được yếu mền, con đường cần phải đi sau này càng khó khăn hơn, ngươi không được từ bỏ chính mình, phải chịu đựng, phải chịu đựng…
Yên lặng tự động viên mình, nhưng nước mắt nóng hổi vẫn không cầm được mà rơi xuống, chung quy vẫn không mạnh mẽ như mình đã nghĩ, thì ra mất đi Chu Hạo Khiên lại khiến người ta khó tiếp nhận như vậy, thì ra trong lúc bất tri bất giác vị trí của Chu Hạo Khiên thật sự đã nặng hơn Chung Dực rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều!
Cú ngã này của Chu Hạo Khiên thật sự bốn chi ngửa ra hai tay chắp lại, cả người lăn hẳn một vòng xuống dưới giường, trong lúc nhất thời vô số vì sao bay đầy đầu, ngã xuống mông chạm đất trước còn đỡ, đằng này cái đầu đập xuống đất trước, cả cái đầu cực kỳ choáng váng, nhất thời không nói ra được lời nào, lời của Minh Yên nói cho hắn biết là thật hay giả? Không phải nàng đang dỗi hắn đấy chứ? Nhưng nhìn ánh mắt của nàng không giống là giả… Vậy… Vậy hắn thật sự đã cưới Úc Lan Nhụy chưa từng thấy trong truyền thuyết sao?
Trong phòng yên tĩnh, bởi vì không có nha hoàn trực đêm nên động tĩnh này không có ai nghe thấy. Hai người, một trốn ở trong màn không nói một lời âm thầm tổn thương, một người nằm hình chữ đại ở trên mặt đất liên tục thừ người, yên tĩnh quá mức này khiến lòng người hoảng sợ, tựa như có vật gì đó xao động trong không khí, khiến tâm tình bất an tắt nghẽn trong bầu không khí yên tĩnh này.
Qua một hồi lâu, Minh Yên vươn tay gạt đi nước mắt hai bên má, hít một hơi thật sâu, thẳng cho đến khi không thể hít thêm nữa mới thở ra hơi thở hỗn loạn kia, thật lâu sau nói: “Ta biết chàng không thể tiếp nhận, ta cũng không bắt chàng phải tiếp nhận, chàng hưu ta đi, đừng vì mặt mũi mà lạnh nhạt ta, chỉ là ta xin chàng dựa theo lời hứa hẹn của chúng ta trước đó, ta sẽ im lặng rời đi, đừng làm tổn thương ta.”
Giọng của Minh Yên cách một cái màn chậm rãi nhẹ nhàng truyền ra, âm thanh kia cố ý đè thấp, dùng sức đè nén bực bội và bất an, hoàng sự và bất lực trong lòng nàng, mỗi câu mỗi chữ nhẹ nhàng thấm vào trong đầu Chu Hạo Khiên, tựa như một tiếng sét đánh Chu Hạo Khiên còn đang ngẩn người chấn tỉnh lại!
Chu Hạo Khiên lồm cồm bò dậy, ngồi luôn trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo chút ảo não, đưa tay sờ sờ cái đầu vẫn còn hơi đau, nhe răng nhếch miệng dùng cả tay lẫn chân bò lên giường, vén màn giường lên thò đầu vào nhìn thì thân thể nhỏ bé của Minh Yên co rúm lại một chỗ, cái quỷ thần gì chứ, cái gì mà chết đi sống lại chứ, cái gì mà hai người hợp một chứ, tất cả đều ném qua một bên, lên giường nương theo ánh sáng yếu ớt của Dạ Minh Châu, Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên nói: “Nàng muốn ta đi đâu?”
Hai tay Minh Yên ôm đầu gối, đầu tựa vào hai đầu gối, nghe thấy thế thì nói: “Chàng thích đi nơi nào thì đi, liên quan gì đến ta?”
Giọng nói này có chút hờn dỗi, trong lòng Chu Hạo Khiên âm thầm suy nghĩ, nhưng hắn bị dọa sợ thật, vì cuộc sống yên ổn, hạnh phúc lâu dài sau này của mình, Chu Hạo Khiên cảm thấy nên nói rõ chuyện này, không thể kết thúc không rõ ràng như vậy được, hơi mím môi, Chu Hạo Khiên ngồi cách Minh Yên một cánh tay, chậm rãi nói: “Chuyện này quả thật dọa ta sợ, đánh chết ta cũng không ngờ chân tướng lại như vậy.”
Minh Yên không nói gì, vẫn im lặng, đương nhiên hắn ngỡ ngàng rồi, nếu có thể dự đoán được nàng còn phí hết tâm tư giấu diếm đến mức này sao?
“Ta là người không tin quỷ thần, cho nên việc này trong mắt ta là vô cùng quỷ dị, khiến người ta nhất thời không thể chấp nhận được.” Chu Hạo Khiên nhìn Minh Yên vẫn không nhúc nhích như cũ, cẩn thận quan sát Minh Yên, thật đúng là một người bằng xương bằng thịt mà, sao lại… sao lại có thể mang hồn phách của Úc Lan Nhụy chứ? Quỷ dị quá, khác biệt quá, dù đầu thai mười lần cũng không nhất định gặp phải chuyện như vậy, đột nhiên để hắn gặp được, tốt xấu gì cũng phải để hắn có thời gian hòa hoãn chứ, nào cứ thế mà tin được chứ?
Minh Yên nghe đến đó đã không ôm bất cứ hi vọng nào rồi, vẫn là không thể nào chấp nhận được, nếu không phải chính nàng sống lại, nếu nàng đang sống cuộc sống êm đẹp nghe thấy chuyện như vậy cũng sẽ bị hù cho chết khiếp, Chu Hạo Khiên không chấp nhận cũng là phản ứng bình thường mà thôi. Minh Yên buồn bực nói: “Ta biết, chàng có thể đi rồi.”
Chu Hạo Khiên nhíu mày, chỉ mới một lát Minh Yên đã nói hắn đi hai lần rồi… hai lần rồi! Thật sự, thật sự rất khiến người ta khó mà tiếp thu đấy! Chu Hạo Khiên thật sự không biết nên biểu đạt cảm nhận lúc này của mình như thế nào, vừa hoảng vừa sợ lại không đành lòng, nhìn Minh Yên khổ sở như vậy khiến hắn cảm thấy cả người như bị chém làm hai, lại không nghe thấy Minh Yên nhỏ nhẹ níu giữ mình lại, cứ thế… cứ thế mà ân đoạn nghĩa tuyệt đuổi mình đi, rõ ràng là Tiểu Yên Nhi của hắn làm sai, sao bây giờ lại như thể hắn là đồ khốn nạn vậy? Không có công lý rồi, mà vấn đề là chính hắn cũng cảm thấy hắn rất giống thằng khốn, do dự cái rắm, không phải chỉ là muốn… cái gì nhỉ, muốn cùng cái người chết đi sống lại sống hết một đời sao? Nhưng thật sự có hơi sợ thật!
Chu Hạo Khiên vươn tay nắm lấy tay Minh Yên, bàn tay nhỏ bé ấm áp, có nhiệt độ, mềm mại non mịn, nhìn kiểu gì cũng không giống quỷ nhé…
Minh Yên theo bản năng muốn hất tay Chu Hạo Khiên ra, Chu Hạo Khiên mất cảnh giác lập tức bị dọa toát ra một đống mồ hôi lạnh. Cho nên nói… Cho nên nói tự gây nghiệt không thể sống, là do mình nói với Minh Yên để ăn cơm xong rồi hẵng nói, rồi cái gì mà nhất định phải lên giường nói, rồi nhất định phải treo hai viên Dạ Minh Châu trên đầu giường, nếu trời không tối, không có tắt lồng đèn chiếu sáng ở trong phòng, mình sẽ bị dọa sợ đến mức này sao? Đều là mấy chuyện xui xẻo thúc giục mà!
Xây dựng tâm lý cường đại cho mình xong, cũng không có tiền đồ mà tìm cho mình một cái cớ nát vụn để bình ổn tình trạng sợ hãi của mình, Chu Hạo Khiên vươn tay nắm thành quyền, cắn chặt răng, sau đó nhìn Minh Yên nói: “Úc Minh Yên, nàng tiếp tục hất tay ta ra, ta sẽ thật sự không cần nàng nữa!”
Thân thể Minh Yên cứng đờ, nàng không nghe lầm chứ? Chu Hạo Khiên nói gì?
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên không có phản ứng, nhớ tới hành động vừa rồi của mình thì lập tức đau lòng, có chút bất an chà chà tay, bày ra khuôn mặt nịnh nọt nhìn nàng cười nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng không thể trách ta có phản ứng chậm được, nàng nói xem chuyện như vậy ai có thể lập tức tiếp nhận được chứ? Chủ yếu là việc này quá… khó tin, Tiểu Yên Nhi, ta nghĩ kỹ rồi, mặc kệ nàng là người hay quỷ, dù sao đời này ta đã định nàng rồi, dù nàng có là quỷ ta cũng không buông tay…”
“Chu Hạo Khiên! Ta không phải là quỷ, là người, là người, chàng đã hiểu ra chưa?” Nàng nói nàng là quỷ khi nào hả, tại sao cái tên này nhất định phải nhận định nàng là quỷ chứ, có quỷ nào xuất hiện lúc ban ngày không? Có thể nhìn mặt trời sao? Minh Yên buồn bực, rối rắm, dứt khoát rũ đầu xuống thấp hơn không thèm để ý đến Chu Hạo Khiên nữa!
Sắc mặt Chu Hạo Khiên cứng đờ, vừa nói sai rồi, tối hôm nay thật sự sai lầm chồng chất, vươn tay đẩy đẩy Minh Yên, nói: “Là người, là người, ta biết nàng là người, được chưa?”
Tại sao nghe lời này nó kỳ cục, không lọt nào xíu nào vậy. Minh Yên nói chẳng nên lời được câu nào, nhưng vừa rồi Chu Hạo Khiên có nói: Mặc kệ nàng là người hay quỷ, dù sao đời này ta đã định nàng rồi, dù nàng có là quỷ ta cũng không buông tay… Những lời này thật sự khiến trái tim Minh Yên ấm dần lên, lời nói này sao có thể nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng như vậy, hắn nên ném mình ra ngoài mới đúng!
Chu Hạo Khiên thấy Minh Yên vẫn không có phản ứng, trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhớ tới lời khi nãy của Minh Yên nói, ta sẽ im lặng rời đi xin đừng làm tổn thương ta… Những lời này không ngừng quanh quẩn trong đầu, không biết Minh Yên cố lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể thẳng thắn với hắn chuyện này, phản ứng của hắn thật sự thật sự đả thương lòng người rồi. Nghĩ tới đây Chu Hạo Khiên dịch chuyển lên trước một chút, hai tay cường tráng ôm chặt Minh Yên vào ngực, cúi đầu thì thầm ở bên tai nàng: “Xin lỗi, ta thật sự không cố ý, vừa rồi là ta bị dọa sợ, nàng cho ta một cơ hội được không?”
Minh Yên chậm rãi vươn tay ra vòng qua eo Chu Hạo Khiên, tựa vào lồng ngực của hắn, muốn nói một câu nhưng mũi cay xè, nước mắt giàn giụa nên không nói ra được câu nào, thân thể hơi run lên, tiếng ngẹn ngào trầm lắng lưu động trong không khí.
Chu Hạo Khiên vỗ lưng nàng nhẹ nhàng an ủi, là hắn quá khốn kiếp khiến nàng lo lắng sợ hãi, một nữ hài đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn tự chính miệng nói ra không biết cần có bao nhiêu dũng khí, còn mình lại… có phản ứng như vậy, Chu Hạo Khiên cực kỳ tự trách mình.
Qua một hồi lâu, cảm xúc của Minh Yên mới ổn định lại, khóc thút thít nói: “Từ nay về sau đừng đối tốt với ta như vậy nữa, đối với ta tốt quá, ta sợ có một ngày mất đi chàng ta sẽ sống không nổi.”
“Đồ ngốc này, ta đi đâu mà mất chứ, ta ở đâu nàng ở đó, nàng ở đâu ta sẽ ở đó, được không?” Chu Hạo Khiên nhỏ giọng vỗ về dỗ dành, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một hơi, mặc kệ đi, người cũng được, quỷ cũng được, đời này là của hắn rồi!
Minh Yên nhẹ nhàng gật đầu, tảng đá lớn đè lên trái tim được dời đi, không còn khiến nàng khó thở nữa, cuộc sống thật sự khiến nàng cảm nhận được ánh mặt trời một lần nữa.
Chu Hạo Khiên, bởi vì có chàng, ta có được hạnh phúc, bởi vì có chàng, ta không còn cô đơn nữa, hai chữ sống chết này tùy nó đi, nàng tuyệt đối không cô đơn nữa.
Chu Hạo Khiên ôm Minh Yên ở trong ngực, nhớ tới Chung Dực trong lòng chẳng còn cảm xúc gì, tên khốn kiếp kia thế mà lại… Không ngờ nam nhân đầu Tiểu Yên Nhi thích lại là hắn ta, điều này khiến hắn cực kỳ không vui, rất khó chịu, rất buồn bực, nhìn Minh Yên nói: “Vậy trong lòng nàng còn có kẻ bạc tình kia không?”
Minh Yên không ngờ Chu Hạo Khiên lại đột nhiên hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có, ta và hắn đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, lúc hắn phá bỏ lời thề cưới Lan Cúc, ta và hắn không còn quan hệ gì nữa rồi.” Nói đến đây thì ngừng lại, Minh Yên dựa vào Chu Hạo Khiên nhớ lại ngày đó nàng tận mắt nhìn thấy Chung Dực cỡi con ngựa cao to, trên người khoác lụa đỏ, cưới Lan Cúc.
“Chàng biết không? Ngày Chung Dực cưới Lan Cúc ta đứng cách đó không xa nhìn hắn cưỡi ngựa to, trên người khoác hoa lựa đỏ thẫm, màu đỏ chói mắt kia khiến ta đau thấu xương, một đời một kiếp cũng không quên được. Một lòng với nàng, sống chết có nhau… lời thề son sắt lúc trước, nhưng qua hai tháng hắn đã cưới người khác, nam nhân như vậy ta không còn lạ gì, cũng không muốn nữa, cho nên lúc đầu chàng xuất hiện trong cuộc sống của ta, ta luôn mâu thuẫn, nữ nhân từng bị tổn thương luôn vô cùng sợ bị tổn thương lần nữa.”
Cảm xúc của Minh Yên có hơi giảm sút, trong giọng nói mang theo bi thương, hờ hững, nhẹ nhàng, nhưng lại bao vây lấy Chu Hạo Khiên, nghe xong trong lòng hắn căng thẳng, hồi lâu mới nói: “Tiểu Yên Nhi, nàng hận hắn sao?”
Minh Yên lắc đầu, chầm chậm nói: “Không hận, trước kia bởi vì quan tâm, bởi vì đau lòng, cho nên mới hận. Nhưng bây giờ hắn đã không còn ở trong lòng ta nữa, làm sao lại hận chứ?”
Chu Hạo Khiên nở nụ cười đắc ý, từ từ nói: “Tiểu Yên Nhi, sau này ta sẽ canh giữ ở bên cạnh nàng, nàng đừng sợ, ta sẽ không để cho bất cứ ai làm hại nàng.” Nói đến đây thần sắc Chu Hạo Khiên trở nên nghiêm túc, nói: “Hiện đang Chung Dực đang tìm kiếm nha hoàn lúc trước của nàng, có phải hắn đang nghi ngờ điều gì không? Là đã phát hiện ra nguyên nhân cái chết của nàng không tầm thường, hay là phát hiện nàng có điểm bất thường nào?”
Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết, lúc nghe thấy chàng nói ta cũng giật mình.”
“Bất kể thế nào, từ nay về sau không thể ở trước mặt bất kỳ người nào thừa nhận nàng là Úc Lan Nhụy, đây là một chuyện nghiêm trọng, sẽ dấy lên sóng to gió lớn, lỡ như bị người cố tình lợi dụng, nói nàng bị quỷ nhập vào người, chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện kinh động gì đó, chỉ sợ đến ta cũng không giữ được nàng. Tiểu Yên Nhi, nàng nhớ chưa, chuyện này cứ cho nó nát vụng ở trong bụng đi, ai cũng không nhắc tới.” Chu Hạo Khiên nghiêm túc nói.
Minh Yên vốn muốn kể luôn chuyện của Liên Song nhưng nghe thấy Chu Hạo Khiên nói vậy thì từ bỏ ý định này, Chu Hạo Khiên có thể liều mạng bảo vệ nàng nhưng sẽ không liều mạng bảo vệ Liên Song. Không thể để Liên Song có chút xíu nguy hiểm này, vậy thì phải giấu thật kỹ chuyện Liên Song sống lại, không thể để cho ai biết.
“Ta biết rồi, ta nào phải người đần đi kể cho người khác nghe chứ.” Minh Yên khẽ thở dài nói.
“Đừng nhìn Chung Dực lịch sự nho nhã nhưng lúc làm chuyện gì cũng ra tay độc ác lắm. Huống chi hắn không cùng một chiếc thuyền với chúng ta, sau này phải canh chừng từng khắc, có biết không?” Chu Hạo Khiên dặn dò, không phải không yên tâm về Minh Yên, mà là sợ Minh Yên sẽ lộ ra chân tướng gì bị Chung Dực bắt được, vậy chính là phiền phức mãi không dứt được. Chu Hạo Khiên rất không muốn đấu một trận đấu đoạt vợ với Chung Dực, tuyệt đối không muốn chút nào, Tiểu Yên Nhi là của hắn, ai cũng không thể cướp đi khỏi tay hắn, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là phải nhanh chóng tìm được mấy nha hoàn kia trước Chung Dực.
Minh Yên không cần nghĩ cũng biết sự thận trọng của Chu Hạo Khiên, gật đầu đồng ý, nói: “Ta và hắn làm gì xuất hiện cùng lúc được chứ? Từ lúc ta sống lại trở về Úc phủ thì không hề cho hắn biết ta còn sống, trước kia không nói cho hắn biết thì tại sao sau này phải nói cho hắn biết? Ta và hắn đã sớm như người xa lạ, không có quan hệ gì, hắn phụ ta, ta từ bỏ hắn, chúng ta đã sớm ai đi đường nấy rồi.”
Đầu óc của Chu Hạo Khiên nhanh chóng xoay tròn, cẩn thận nhớ lại hành động mấy ngày nay của Chung Dực, nhíu mày nói: “Sao Chung Dực có thể nhanh chóng biết được nơi lưu lạc của mấy nha hoàn kia? Những nơi đó cơ bản là nàng nói cho ta biết, sao Chung Dực biết được? Chuyện này lạ lắm!”
Minh Yên nghĩ vậy cũng nghiêm túc hẳn, suy nghĩ một chút nói rằng: “Chẳng lẽ Chung Dực lấy được sổ sách ghi chép bán mấy người Hồng Tụ lúc trước? Nếu là thật thì Chung Dực sẽ không khó khi biết được tung tích của đám người Hồng Tụ, lúc trước ta đã từng cố gắng muốn tìm được quyển sổ sách đó chỉ tiếc cuối cùng vẫn thất bại.”
Chu Hạo Khiên nghe vậy biến sắc, lập tức nói: “Nếu thật là vậy e rằng chuyện này không dễ xử lý rồi, chẳng lẽ Chung Dực có nội gián ở Úc phủ?”
“Hẳn là không có, không có việc gì hắn gài nội gián vào Úc phủ làm gì?” Minh Yên cảm thấy hơi khó tin, Chu Hạo Khiên nghĩ nhiều rồi.
“Chung Dực có thể trở tay đưa nhạc phụ vào Đô Sát viện, bây giờ nghĩ lại nếu trong Úc phủ không có người của hắn thì không thể nào làm nhanh như thế được!” Trước kia Chu Hạo Khiên bỏ quên điểm này, bây giờ nghĩ lại thì hết sức có thể.
“Nhưng, cho dù có người, người đó muốn lấy được những đồ bí mật kia cũng không dễ dàng, thân phận không thể quá thấp, người đó là ai đây?” Minh Yên cảm thấy chuyện này thật khiến người ta hoảng sợ, Chung Dực thật sự cài mật thám vào Úc phủ?