Mùng bảy tháng bảy, lễ Thất Tịch, ngọn nguồn của ngày lễ đứa bé ba tuổi cũng biết. Liên tục mấy ngày Minh Yên không chịu đi ra gặp người ngoài, trốn ở Kim Hoa Hiên thêu đồ cưới. Trong Úc phủ không biết có bao nhiêu người hâm mộ đố kị, cũng âm thầm bàn tám, lời đồn đại không ngừng xuất hiện.
“Thất tiểu thư thật tốt phước, rõ ràng là do phòng ngoài nuôi, nhưng bây giờ có thể được tiểu Vương gia coi trọng, thật sự là tức chết người…”
“Còn không phải sao? Thật sự là tốt số mà, nghe nói hôn kỳ cũng là do đích thân tiểu Vương gia chọn, mùng bảy tháng bảy… Thật đúng là tài năng mới nha…”
“Lúc trước Nhị tiểu thư gả vào phủ Đô đốc đã thấy ghê gớm rồi, hiện tại lại ra thêm một Trắc vương phi, so sánh với nhau thật đúng là cao thấp tự biết, con người ấy à, không nhất định lúc nào cũng gặp may…”
“Nghe nói phu nhân đang vội vàng lo hôn sự cho Ngũ tiểu thư, nghe nói đối phương là Hầu phủ gì đó…”
“Phủ Nam Dương Hầu. Ngươi thật đúng là óc heo, có vậy cũng không nhớ.”
“Hiện tại thực sự có chút hối hận, nếu lúc trước Thất tiểu thư vừa bước vào phủ chúng ta liền đi qua hầu hạ, sau này cũng có thể đi theo vào vương phủ hưởng phúc rồi.”
“Lúc trước ngươi chạy trốn, nói gì mà phòng ngoài nuôi vào phủ có thể có thành tựu gì, hôm nay hối hận thì làm được gì?”
Tuyết Hủy đóa ở sau núi giả nghe đám nha đầu nói huyên thuyên, khóe môi lộ ra một nụ cười chế nhạo, không để ý tới bọn họ nữa mà trở về Kim Hoa Hiên, kể lại chuyện mình nghe được cho Minh Yên nghe.
Minh Yên mặc y sam xanh nhạt dựa nghiêng ở trên giường xem sách, nghe nói như thế không nhịn được cười rộ lên, nhìn Tuyết Hủy nói: “Đúng đấy, sao tỷ lại đi theo một chủ tử nghèo túng như ta đây?”
“Nô tỳ có hỏa nhãn kim tinh của Tôn hầu tử, biết sau này người phú quý giàu sang, nên phải cố gắng ôm chặt đùi không buông tay, đi theo tiểu thư kiếm ăn kiếm uống cả đời đấy.” Tuyết Hủy vươn tay cầm lấy sách trong tay Minh Yên qua, lại xoa mắt cho nàng, khẽ cười nói.
Đúng lúc Liên Song đi vào, dựng lỗ tai lên nghe, vươn tay kéo Ký Dung nói: “Ký Dung tỷ tỷ, tỷ nhìn Tuyết Hủy tỷ tỷ ngọt miệng chưa kìa, cẩn thận sau này hai chúng ta bị tỷ ấy chèn ép không có cơm ăn, tìm ai khóc lóc đây?”
Trong tay Liên Song bưng một dĩa hạnh vàng nhỏ, ánh vàng rực rỡ, nhìn vào khiến người ta cảm thấy thèm ăn. Liên Song để hạnh vàng lên bàn, nhỏ giọng nói: “Đây là nữ đầu bếp ở phòng bếp hiếu kính người, vừa mới đưa vào phủ, ngoại trừ Đại phu nhân thì những nơi khác không có.”
Con người ấy à, chính là nước lên thì thuyền lên, hôm nay hôn sự của Minh Yên đã định, hiện giờ không biết có bao nhiêu người nịnh bợ Kim Hoa Hiên, ngay cả mấy đại nha hoàn bên cạnh nàng hôm nay nói chuyện cũng có phân lượng rồi, ai dám tùy tiện đắc tội chứ?
Minh Yên cầm lấy một hạt khẽ cắn, ngòn ngọt, không giống lúc trước ở ngoài phủ ăn lúc nào cũng chua, quả nhiên là đồ tốt. Minh Yên ăn hai hạt, còn dư lại thì cho mấy nha hoàn, sau đó lại nói: “Tuyết Hủy, vừa rồi tỷ nói Ngũ tỷ tỷ muốn nhà nào?”
“Là phủ Nam Dương Hầu, cũng không biết là thật hay giả.” Tuyết Hủy nuốt hạnh vàng trong miệng xuống, trả lời.
Minh Yên gật đầu nói: “Thanh danh của Thế tử phủ Nam Dương Hầu cũng không ra gì, sao phu nhân có thể chịu? Chỉ sợ là tin vịt rồi.”
“Lát nữa nô tỳ tìm mấy nha hoàn thân thiết hỏi thử xem, hôn kỳ của người đã định, Tứ tiểu thư và Ngũ tiểu thư đương nhiên cũng phải vội vã định ra, có thể không nóng nảy sao được? Nô tỳ xem chừng rất có khả năng, người có thể tiến vào vương phủ, sao Ngũ tiểu thư có thể thấp hơn người nhiều được, có đúngkhông?”
Lời này có chút đạo lý, Minh Yên nhìn Tuyết Hủy nói: “Hôm nay tỷ có tiến bộ rồi, học được phân tích, đi nghe ngóng xem có thật hay không.”
Tuyết Hủy đáp rồi rời đi, Ký Dung đưa danh sách thêu hoa cầm trong tay cho Minh Yên, cười nói: “Tiểu thư, người nhìn xem chúng nô tỳ chuẩn bị có đủ chưa, nếu có gì không hài lòng chúng nô tỳ sẽ sửa lại. Thập Nhất di nương nói nếu gả cho người ta, sau này những thứ như hà bao hay gì đó có không ít tác dụng đấy, phải chuẩn bị nhiều chút, còn có khăn thêu thêm mấy cái nữa, túi lưới ngũ sắc cũng phải làm thêm mấy cái, những thứ này đều phải giữ lại để thưởng cho người ta, vương phủ nhà lớn nhiều người, không chuẩn bị nhiều đến lúc đó sợ keo kiệt, bị người ta cười nhạo.” Nói đến đây ngừng một chập, nhìn Minh Yên nói tiếp: “Nô tỳ cảm thấy Thập Nhất di nương hiểu biết không ít, gần đây nô tỳ theo nàng ấy học rất nhiều thứ, sau này mỗi ngày nô tỳ đi qua nhiều hơn chút, học thêm vài thứ để sau này tiểu thư vào vương phủ cũng có thể suông sẻ một chút tránh cho người ta chê cười. Hôm nay phu nhân chỉ lo lắng cho hôn sự của Ngũ tiểu thư, nào có lo lắng cho người, bản thân chúng ta phải tự lo liệu mới được.”
Liên Song ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe, nghe xong thì biết Ký Dung là một người chững chạc làm đến nơi đến chốn, có thể nghĩ chuyện đến bước này không uổng công tiểu thư tín nhiệm nàng ấy, nhưng Liên Song cũng không ngờ trên phương diện này có nhiều thứ cần phải học như vậy, tò mò hỏi: “Ký Dung tỷ tỷ, tỷ nói những thứ này muội chưa từng nghe qua, thật sự chú trọng nhiều thứ vậy sao?”
“Đâu chỉ chú trọng, Thập Nhất di nương nói phép tắc của vương phủ nhiều, đi nhầm một bước cũng sẽ bị người ta chê cười. Chỉ nói đến khen thưởng này, dạng người gì cần phải thưởng, thưởng đồ gì, thường nhiều hay ít đều phải chú trọng. Lễ vật qua lại, khen thưởng hạ nhân, chi tiêu vô cùng nhiều, đồ cưới của tiểu thư nhiều, nhất định phải dùng tiết kiệm, không thể để người ta coi thường, còn phải tiết kiệm tiền mới thực dụng. Cho nên Thập Nhất di nương nói có cách có thể giải quyết, tiểu nha đầu đều thích hà bao khăn tay túi lưới tinh xảo, mấy thứ này thưởng cho nha hoàn vừa được lòng người lại thực dụng có thể tiết kiệm không ít tiền đấy. Chúng ta cùng lắm tốn thời gian thêu nhiều mộ chút, cái này thì có là gì đâu, chẳng qua chỉ là bản lĩnh may vá thôi, dồn lại cũng được một đống.” Ký Dung rủ rỉ nói, hiển nhiên nàng ấy học được từ chỗ Thập Nhất di nương, mấy thứ này chỉ cần thuận miệng nói là được.
“Thập Nhất di nương còn nói thêu hoa văn tinh tế một chút, cho nên nô tỳ nghĩ tới tiểu thư vẽ hoa văn rất tốt, người vẻ thêm mấy kiểu dáng mà nhà người ta không có, chúng ta cẩn thận thêu không phải đẹp hơn sao?” Ký Dung mím môi cười nói, vẻ mặt tràn đầy ý cười, chuyện có thể giúp được tiểu thư nhà mình mới là vui vẻ nhất.
Đời trước Liên Song cũng không sống trong nhà huân quý, bởi vậy cũng không hiểu mấy chuyện này, nhưng nàng nghe rất nghiêm túc, cũng rất tán thành lời của Ký Dung, liền vây quanh Minh Yên bàn chuyện hoa văn. Qua một hồi lâu Tuyết Hủy trở về, đám người Minh Yên mới dừng chủ đề lại, cùng nhìn về phía nàng ấy, Minh Yên cười nói, “Có hỏi thăm được gì không?”
“Hỏi thăm được rồi, tiểu thư, nô tỳ nghe được một tin tức động trời, không biết là thật hay giả, nhưng nhìn tình hình hẳn không phải là giả.” Tuyết Hủy vỗ ngực nói, vẻ mặt mang theo chút phức tạp, nói không nên lời là vui vẻ hay lo lắng, khiến chủ tớ Minh Yên càng mơ hồ hơn.
Tuyết Hủy nhìn Minh Yên một cái, rồi mới lên tiếng: “Tiểu thư, nghe nói tiểu Vương gia vì cưới người đã đáp ứng với lão Vương phi tham gia đại tá sa trường ba năm một lần.”
Minh Yên sững sốt, khung thêu hoa trong tay không cầm chắc lập tức rơi xuống đất, mặc kệ khung thêu hoa, nhìn Tuyết Hủy hỏi: “Tỷ nói cái gì?” Minh Yên chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, ngay cả hô hấp nàng cũng thấy dồn dập, đại tá sa trường? Đây không phải chuyện đùa, sao có thể chứ? Sao lão Vương phi lại để Chu Hạo Khiên đi tham gia đại tá sa trường, một người vô công rỗi nghề đừng có mà thiếu tay thiếu chân quay về đấy, vậy nàng sẽ khóc chết mất.
Liên Song và Ký Dung vẫn chưa giật mình, dù sao hai người họ hoàn toàn không biết sự lợi hại của đại tá sa trường, chỉ là nhìn vẻ mặt Minh Yên thế mới biết chuyện có thể nghiêm trọng, lập tức hai người cũng không chen miệng vào, yên lặng đứng ở một bên, nghe đối thoại của Minh Yên và Tuyết Hủy, trong không khí dần dần có chút ngưng trọng từ từ tích lũy đè nặng lòng người.
Tuyết Hủy nhìn dáng vẻ Minh Yên là biết nàng nhất định sẽ giật mình, nhưng vẫn nói: “Nghe nói hôn kỳ là đích thân Tiểu vương gia quyết định, đại tá sa trường là mùng tám tháng Sáu, hôn kỳ định mùng bảy tháng bảy, lão Vương phi nói nếu tiểu Vương gia dám tham gia đại tá sa trường, nhận được ngự chỉ phong quan, thì sẽ đồng ý để tiểu Vương gia mùng bảy tháng bảy cưới người về phủ, nếu không thể vậy hôn kỳ sẽ lùi lại, đến khi nào tiểu Vương gia được ngự chỉ phong quan thì đến khi đó sẽ thành thân. Ai biết tiểu Vương gia lại đồng ý, những ngày này đang siêng năng luyện võ đấy.”
Minh Yên cười khổ một tiếng, thở dài: “Lâm trận mới mài gươm thì có ích lợi gì? Tập võ không giống đọc sách, tập võ là phải có căn cơ từ nhỏ, nửa đường học võ có thể có thành tựu gì. Huống chi đao kiếm vô tình, không có mắt người, nếu bị thương e rằng không biết người của vương phủ sẽ oán hận ta như thế nào đâu, tiếng xấu hồng nhan họa thủy sẽ theo ta cả đời đấy.”
Minh Yên bỗng cảm thấy phiền lòng nóng nảy, một khắc cũng không yên lặng được, nàng không thừa nhận mình đang lo lắng cho Chu Hạo Khiên, còn lâu nàng mới quan tâm đến hắn, cắn răng tự nói với mình như vậy, nhưng trong lòng lại không có cách nào bình tĩnh được, hai tay nắm chặt lại một chỗ, đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng bệch, đầu ngón tay cắm vào trong da thịt nhưng lại không có chút cảm giác nào.
“Tiểu thư, người đừng lo lắng, nghe nói lúc nhỏ tiểu Vương gia có theo chân lão Vương gia đã qua đời học võ nghệ, mặc dù những năm này đã có chút xao nhãng, chỉ cần siêng năng luyện tập sẽ không có vấn đề lớn nào.” Tuyết Hủy vội vàng an ủi Minh Yên nói ra những lời mình nghe được, vừa rồi nét mặt tiểu thư thật sự dọa người, chưa từng thấy tiểu thư lo lắng như vậy bao giờ.
Minh Yên nghe đến đó thì hơi an tâm, từng học dù sao cũng tốt hơn không học, thật sự là sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, đến khi nào mới an tâm được đây. Lúc nào Chu Hạo Khiên cũng có thể gây ra rất nhiều chuyện, vì sao lại đồng ý điều kiện như vậy, nhưng vừa nghĩ tới hắn vì có thể cưới mình về mới đồng ý với lão Vương phi, cam tâm tình nguyện đi mạo hiểm, trong lòng lại có cảm giác cực kỳ quái lạ khó diễn tả bằng lời, có chút cảm giác ngọt ngào tuôn trào ra, có thể có một nam nhân vì ngươi làm chuyện như vậy muốn nói không cảm động là giả, Minh Yên không có tâm địa sắt đá như vậy.
Ký Dung nhặt khung thêu hoa lên, nhìn Minh Yên cười nói: “Xem ra tiểu Vương gia thật sự đặt tiểu thư ở trong lòng, nếu không sao có thể đồng ý điều kiện như vậy, dù sao chuyện này cũng thật sự nguy hiểm đến tính mạng, không ngờ tiểu Vương gia xưa nay có tiếng xấu lại làm ra chuyện khiến người ta lau mắt mà nhìn. Tiểu thư, có thể được tiểu Vương gia đối đãi như vậy, đây cũng là phúc khí của người.”
“Đúng vậy đó tiểu thư, tiểu Vương gia mới là một nam nhân thật sự.” Liên Song nhìn xem Minh Yên có điều ngụ ý nói, Minh Yên nhìn ánh mắt Liên Song biết nàng ấy đang so sánh Chung Dực với Chu Hạo Khiên, nam nhân thật sự? Minh Yên không nhịn được nghĩ, nếu năm đó mình gặp Chu Hạo Khiên trước, nếu hắn nhận được tin mình chết thì sẽ như thế nào? Không hề có chút khúc mắc mà cưới Lan Cúc? Hay là tìm rõ nguyên nhân cái chết của mình?
Chuyện cũ giống như bãi bể nương dâu đã sớm theo gió biến mất, Minh Yên đã quyết định quyết tâm quên đi, Chung Dực đã cưới Lan Cúc rồi, còn mình cũng sắp gả cho Chu Hạo Khiên, nam cưới vợ nữ lấy chồng tất cả không liên quan gì đến nhau, đã từng cố chấp cho rằng có thể hứa hẹn gần nhau cả đời lúc này lại trở nên buồn cười như thế, lời hứa hẹn chỉ là một câu nói, muốn bảo vệ lời hứa thì phải dùng thời gian một đời, Chung Dực không làm được, hôm nay Minh Yên cũng gả cho người khác, lời thề non hẹn biển đã từng khắc cốt ghi tâm, quên đi, không đáng, hắn không đáng để mình nhớ nhung.
Tuyết Hủy nhìn sắc mặt Minh Yên có chút nặng nề, vội vàng nói tiếp: “Tiểu thư, còn có một chuyện nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, phu nhân quả thật muốn gả Ngũ tiểu thư vào phủ Nam Dương Hầu, nghe nói là do Nhị tiểu thư đề cập tới.”
Minh Yên khẽ gật đầu, nàng biết ngay nếu thật sự có quan hệ với phủ Nam Dương Hầu khẳng định không thể thiếu Lan Cúc, dù sao Đại phu nhân không có khả năng bấu víu quan hệ với phu nhân Nam Dương Hầu được, chỉ có thông qua địa vị Chung phủ mới có thể làm được. Đương nhiên hiện tại mình đã xác định gã vào vương phủ, chiêu bài này dùng cũng rất tốt, Đại phu nhân không phải là người không biết lợi dụng, chiêu bài này bà ta sẽ dùng thật tốt… Chỉ là Lan Phương muốn gả cho Thế tử Nam Dương Hầu, nữ nhi quan Tứ phẩm có chút miễn cưỡng, chắc chắn Lan Phương đã bỏ con đường vương phủ này, vậy nhất định tỷ ta sẽ cực kỳ tích cực tranh thủ mối hôn sự bên Hầu phủ này, Minh Yên có thể thở nhẹ một hơi an tâm chuẩn bị gả đi, nghĩ tới đây cuối cùng khóe môi cũng nở một nụ cười, phủ Nam Dương Hầu… Nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn Ký Dung nói: “Ký Dung, tỷ bảo nương của tỷ nghe ngóng chuyện của phủ Nam Dương Hầu, càng chi tiết càng tốt, nghe ngóng trong phủ vẫn có hạn, nên đi ra ngoài hỏi thăm, nương của tỷ không thể ra ngoài, vậy để người trong nhà của tỷ đi.”
Nương của Ký Dung ở nhị môn ngày thường không ít lần đưa tin tức đến cho Minh Yên, Minh Yên đã quyết định, lúc nàng xuất giá sẽ mang cả nhà Ký Dung đi, làm thị tì của nàng thì đủ tư cách, bởi vậy Minh Yên mới có ý nghĩ này, cả nhà Ký Dung đã sớm quy phục Minh Yên, cha và huynh đệ của Ký Dung trong sáng ngoài tối đều không ít lần chạy chân cho Minh Yên… “Nô tỳ biết rồi, đến tối nô tỳ sẽ truyền tin ra ngoài, người yên tâm đi.” Ký Dung gật đầu nở nụ cười, chuyện như vậy cũng không phải làm một lần hai lần, không phải là chuyện lớn gì.
Ngược lại Minh Yên cực kỳ cảm thấy hứng thú với Thế tử Nam Dương Hầu, nếu là một chính nhân quân tử, Minh Yên tuyệt đối sẽ không để Lan Phương gả đi, nếu là một kẻ bất tài, gối thêu hoa, nàng bằng lòng đẩy đi, vui còn không kịp đấy chứ, nghĩ vậy liền nhếch môi mỉm cười.