Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Yên búi loan nguyệt vô cùng xinh đẹp, cài bộ diêu vàng ròng khảm bảo năm cánh lớn rủ xuống một bên, trên tai mang đôi khuyên tai trân châu. Trên người mặc áo khoác tơ lụa thêu cành hoa mai màu trắng ngà do Hương Chức phường vừa mới đưa tới, xiêm y này được làm vô cùng dụng tâm, trên hàng gấm màu trắng có thêu hoa mai màu trắng nhạt, thêu nhiều bó, nhiều cành, trong vẻ tươi mát lộ ra sự cao quý trang nhã, cổ áo, ống tay áo, viền váy áo đều được xuyến bằng gấm màu hồng phấn phát sáng, càng tôn lên sự thanh nhã của Minh Yên.  Tương váy hai mươi bốn bức màu hồng nhạt, trên mỗi một bức đều thêu hoa cỏ khác biệt, lúc đi lại mép váy lung lay, tay áo bay lượn, trông rất đẹp mắt.

“Đúng là đồ do tú phường lớn làm ra, mặc xiêm y này vào đúng là khác biệt, dù là chất vải hay tú công đều phi phàm. Trên người chủ tử trong thanh nhã lộ ra vẻ cao quý, nếu là người thường mặc vào sẽ không có hương vị như vậy.” Bạch Hinh quan sát Minh Yên tán thưởng nói, thật sự là hết sức đẹp, nếu để tiểu Vương gia ngu ngốc nhà nàng ấy thấy được sẽ lại ngẩn người ấy chứ.

Dùng xong điểm tâm, Minh Yên dặn dò mang cơm của Chu Hạo Khiên đặt vào trong lò cho nóng, lúc này mới dẫn người đi đến viện Thúy Ninh.

Trong viện Thúy Ninh đang náo nhiệt, lão Vương phi ngồi thẳng trên ghế, ngồi phía dưới chia ra là hai người Tần Trắc phi, Mục Trắc phi, xuống nữa là Đại thiếu phu nhân, Nhị thiếu phu nhân, Chu Linh Ngọc, Chu Linh Tú, thật sự rất đông người, nhìn thấy vành mắt đỏ ửng của Mục Trắc phi, hiển nhiên là vừa mới khóc, vẻ mặt lão Vương phi tao nhã, khi nhìn thấy Minh Yên tiến vào thì mới nở nụ cười trên mặt, nói: “Không phải đã nói không cho con tới sao? Tại sao lại không nghe lời thế? Buổi sáng lạnh lẽo, nếu con bị cảm thì sẽ không tốt đâu.”

Minh Yên vội vàng cười cảm ơn lão Vương phi, nói: “Tôn tức nào yếu ớt như vậy ạ, huống hồ Thái y cũng đã nói, nên vận động thích hợp, không thể làm ổ mãi trong phòng được.”

Lão Vương phi để Minh Yên ngồi xuống, nhìn bụng của nàng nói: “Mới qua mấy ngày nay nhìn lại thấy bụng to hơn một chút rồi, khó trách Thái y nói là song thai, đúng là không giống với thai một, bụng lớn thế kia, con đi ra đi vào phải cẩn thận đấy.”

“Vâng, tôn tức sẽ cẩn thận, bên cạnh có nha hoàn bà tử sẽ không có việc gì đâu, tổ mẫu cứ yên tâm đi ạ.” Minh Yên cung kính cười nói, ngồi yên ở một bên, chỉ có điều không ngờ hôm nay Tần Trắc phi cũng tới, dựa theo lệ cũ Tần Trắc phi không nên tùy ý lộ mặt mới đúng.

Minh Yên cảm thấy có ánh mắt hung dữ nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhìn sang, lại là Chu Linh Tú. Ánh mắt kia… Chậc chậc, Minh Yên nhìn Chu Linh Tú cười một cách rực rỡ, Chu Linh Tú tức đến mức muốn ngất đi, nhớ tới giáo huấn lần trước nên lần này không dám lỗ mãng nữa, đành phải nghiến răng quay đầu sang chỗ khác.

“Mấy thị thiếp kia không gây ra lỗi lầm nào, Mục Trắc phi con lại vô cớ ra tay đánh người thật đúng là không có phong thái của một người quản lý việc nhà.” Lão Vương phi lại nhắc tới đề tài vừa rồi, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Mục Trắc phi vội vàng đứng dậy, trả lời: “Mẫu phi, cũng là do nhi tức nuốt không trôi cục tức này, những người kia vừa nhìn là biết diêm dúa lẳng lơ, có phải mặt hàng tốt đâu ạ? Lại còn quyến rũ Vương gia ở trước mặt con, vậy còn ra thể thống gì nữa ạ? Nhi tức nhất thời không nhịn được cho nên mới nổi giận thôi.”

Lão Vương phi hừ lạnh một tiếng, nói: “Con đừng cho là ta không biết con có chủ ý gì! Mấy năm nay con độc sủng hậu viện, hôm nay thấy có người tới chen chân đương nhiên là không cam lòng rồi. Mấy người Vương gia tặng cho Hạo Khiên chẳng lẽ không phải? Thị thiếp chứ không phải Chính thê, không cần phải đoan trang rộng lượng, con ở đấy làm bừa làm càn cái gì hả?”

Trong lòng Mục Trắc phi thật sự rất hận Chu Hạo Khiên và Minh Yên, lúc này nhìn thấy Minh Yên thì châm chọc nói: “Không biết tiểu Vương gia tìm ở đâu ra mấy người có dáng dấp giống ta và Tần tỷ tỷ mấy phần, thật sự là phí sức khổ tâm rồi!”

Minh Yên bị Mục Trắc phi điểm danh nhưng vẫn thong thả nói: “Thiếp thân chưa từng nhìn thấy mấy nữ tử kia, là người do đích thân tiểu Vương gia chọn. Là do tiểu Vương gia thấy Vương gia quan tâm đến chàng ấy, còn tặng người cho chàng ấy, trong lòng chàng cảm kích không thôi cho nên mới đích thân đi chọn người, đấy cũng chỉ là ân tình cảm kích của tiểu Vương gia đối với Vương gia thôi. Phụ từ tử hiếu, không có gì hơn cái này cả.”

Minh Yên nhấn mạnh câu cuối cùng, trong lời nói còn chứa mấy phần mỉa mai, Tần Trắc phi mỉm cười ở trong lòng, lúc trước mình cố ý dùng thủ đoạn vụng về để châm ngòi, khiến Vương gia nghĩ tới Chu Hạo Khiên mà nhét người vào, thật ra mục đích căn bản nhất chính là muốn Minh Yên cho rằng đây là chủ ý của Mục Trắc phi, dù sao với trí thông minh của Tần Trắc phi sẽ không nghĩ ra cách này, chắc chắn Minh Yên sẽ không nghi ngờ đến trên người bà ta, như vậy là đủ rồi. Hôm nay nghe thấy những lời này của Minh Yên, đủ biết Minh Yên thật sự cho rằng là do Mục Trắc phi làm, bà ta lại càng an tâm, ngồi yên xem hổ đấu, đúng là rất vui vẻ.

Mục Trắc phi nhìn Minh Yên, nhất là nhìn thấy cách ăn mặc hôm nay của Minh Yên cảm thấy vô cùng chói mắt, vừa nhìn thôi là đã biết đó xiêm y của Hương Chức phường, hiện nay Chu Hạo Khiên mua đồ của Hương Chức phường cho Minh Yên, đương nhiên là có gì tốt phải săn sóc cho nàng trước, nghĩ tới đây bà ta lại càng tức, nói thế nào cũng không xuôi tay, thật sự là không hài lòng chút nào!

Tần Trắc phi bày ra dáng vẻ phục tùng, nhìn Mục Trắc phi nói: “Tiểu Vương gia có lòng hiếu thảo như vậy thật đáng khen, hôm nay quan hệ phụ tử của hai người họ dịu đi là một chuyện tốt, Mục muội muội nên vui vẻ mới đúng, gia hòa vạn sự hưng, mặc dù dung mạo của mấy nữ tử kia có hơi giống với chúng ta, nhưng dù sao cũng không phải là chúng ta, muội cần gì phải tức giận, không đáng chút nào. Thê lấy phu làm trời, Vương gia vui vẻ là được rồi.”

Minh Yên cẩn thận thưởng thức mấy câu nói đó, nghe thì giống như Tần Trắc phi đang khuyên bảo Mục Trắc phi, nhưng trong mỗi câu lại thấp thoáng có ý nói Chu Hạo Khiên có ý đồ xấu, lại tỏ rõ bản thân bà ta rộng lượng, vừa có thể khiến cho lão Vương phi sinh lòng hảo cảm, còn có thể khiến Mục Trắc phi mất mặt, càng ẩn ý lên án Chu Hạo Khiên, một mũi tên trúng hai con chim đấy! Đừng thấy người ta không tùy tiện nói chuyện, vừa mở miệng thì sức chiến đấu đến cả Mục Trắc phi cũng đuổi không kịp đâu! Cao thủ đúng là cao thủ, vừa ra tay đã bất phàm!

Lão Vương phi gật đầu một cái, trong lòng cảm thấy vui mừng, vẫn là Uyển Nghi nói chuyện làm việc có phong cách quý phái, nhớ tới kết quả mình cân nhắc ở trong lòng mấy ngày nay, nhìn Mục Trắc phi nói: “Gần đây con mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Mục Trắc phi sững sốt, có ý gì đây? Tần Trắc phi nghe vậy trong mắt chớp lóe ánh sáng, Minh Yên lại lờ mờ cảm thấy bất ổn, tuyệt đối không ngờ tới lão Vương phi sẽ tung ra một chiêu như vậy, thật sự là ngoài dự đoán, nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía lão Vương phi lại nghe thấy lão Vương phi nói: “Con bàn giao lại chuyện trong tay cho Uyển Nghi tiếp quản, con nghỉ ngơi mấy ngày đi, ta thấy gần đây con mệt mỏi quá rồi, nói chuyện làm việc đều không vào khuôn phép, tự mình hối lỗi đi.”

Minh Yên bỗng cảm thấy có hơi gian nan, đều do mình không nói ra chuyện mình gặp nạn vào buổi sáng ngày tuyết rơi kia, hôm nay xem ra lão Vương phi thật sự rất tin tưởng Tần Trắc phi, không hề có chút nghi ngờ nào, thật đúng là không tốt, nếu sau này thật sự để Tần Trắc phi chưởng quyền, chắc chắn cuộc sống của mình sẽ không dễ chịu, nữ nhân này tâm cơ thâm độc, thủ đoạn tàn nhẫn, mình phải nghĩ cách ngăn cản mới được.

Nhưng hiện tại rõ ràng lão Vương phi không biết đến sự nham hiểm của Tần Trắc phi, ngược lại cho rằng mọi chuyện đều do Mục Trắc phi làm, vậy chứng tỏ, mấy năm nay Tần Trắc phi che giấu khá tốt.

Minh Yên nhíu mày, nhất thời không nghĩ ra cách xử lí nào tốt, nếu lão Vương phi cho rằng Tần Trắc phi yên ổn, thiện tâm, vậy nhất định nhiều năm qua Tần Trắc phi đã lưu lại một ấn tượng sâu sắc nhất với lão Vương phi rồi.

Tần Trắc phi gả vào vương phủ đã nhiều năm, có thể khiến lão Vương phi không có chút nghi ngờ nào với bà ta thì đó cũng là một bản lĩnh. Minh Yên nghĩ tới đây thì nhíu mày, mình mới vào cửa không bao lâu, nếu bàn về độ tin tưởng ở trong lòng lão Vương phi thì e rằng phân lượng của mình không bì kịp Tần Trắc phi, con đường sau này gian nan rồi đây. Con người Mục Trắc phi rất bá đạo, nhưng ít nhất thủ đoạn sẽ không khó ngăn chặn, mình vẫn có thể dễ dàng phản kích lại, nếu đổi thành Tần Trắc phi… Minh Yên không dám chắc chắn, nhưng có thể xác định một điều chính là, cuộc sống sau này của mình nhất định phải cẩn thận hơn.

Minh Yên ngẩng đầu nhìn Mục Trắc phi, trong lòng cân nhắc người này sẽ không dễ dàng nhượng quyền lại, lúc trước lão Vương phi vì không muốn tranh cãi với Vũ Ninh Vương nên mới không để Tần Trắc phi nằm quyền, e rằng hiện tại cũng sẽ không dễ dàng khiến Mục Trắc phi hoàn toàn giao ra quyền lực trong tay, Minh Yên chỉ hy vọng Mục Trắc phi có thể đứng vững!

“Mẫu phi, nhi tức phạm sai, nhi tức cũng nhận sai, nhưng cũng không đến nỗi để người khiến con rơi đài ngay tức khắc, mấy năm nay nhi tức vì cái nhà này dù không có bao nhiêu công lao thì ít nhất cũng có khổ lao, đúng là con không thể chấp chứa người khác, nhưng đó cũng là vì con thật sự yêu Vương gia, nếu con không thể chấp chứa được ai, vậy trong vương phủ cũng sẽ không có nhiều hài tử như vậy, người không thể quơ đũa cả nắm, nhi tức không phục.” Mục Trắc phi nhìn lão Vương phi dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, ngực phập phồng lên xuống, bà ta biết ở trong phủ này mà không nắm quyền trong tay thì chẳng khác nào mặc cho người khác chém giết, bà ta không thể cứ thế mà buông tay được.

Lúc này Minh Yên thật sự kinh ngạc, Mục Trắc phi phát huy vượt tiêu chuẩn rồi, nói ra lời này đúng là tuyệt vời, không cầu công lao, chỉ cầu không thất bại. Nói thật, mấy năm nay Mục Trắc phi đúng là quản lý vương phủ rất tốt, nếu không sao lão Vương phi có thể để bà ta cầm quyền mấy năm qua chứ, phải biết rằng chuyện lớn chuyện nhỏ trong vương phủ một ngày ít nhất phải hai mươi ba mươi chuyện, chuyện nhỏ cũng nhiều đến mức đếm không hết, càng đừng nói đến chuyện lễ nghĩa qua lại, công việc ngày lễ ngày tết.

Lão Vương phi nhìn Mục Trắc phi, cũng không tức giận, chỉ nói: “Với tư cách là đương gia, chuyện đầu tiên phải làm được chính là công bằng, cho dù có đụng đến lợi ích của con, con cũng phải công bằng mới có thể phục chúng. Điểm này ta đã từng khuyên bảo con nhiều lần, nhưng con có nhớ trong lòng?”

Minh Yên nghe giọng điệu của lão Vương phi, trong lòng thầm than một tiếng, nhìn dáng vẻ của lão Vương phi lúc này nhất định là muốn kéo Mục Trắc phi xuống, mình nên làm sao mới tốt đây? Nhưng lúc này dường như Minh Yên không có cơ hội lên tiếng, lão Vương phi chính là người thống trị cao nhất trong vương phủ này, bà ấy muốn làm gì thì nhất định đã suy nghĩ kỹ rồi mới nói…

Tần Trắc phi vẫn yên tĩnh không nói lời nào, mấy người còn lại càng không dám mở miệng, Chu Linh Tú vốn muốn nói gì đó lại bị nha hoàn bên cạnh ngăn cản, lúc này mới hậm hực từ bỏ, chỉ là nàng ta vẫn không cam lòng, nháy mắt với nha hoàn, nha hoàn kia nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Minh Yên khẽ cười trong lòng, không ngờ Chu Linh Tú cũng có ngày mở mang đầu óc, lúc này biết mình không thể náo loạn, ngược lại biết đi tìm viện binh, mình nên làm gì bây giờ? Trước khi viện binh đến chỉ có thể kéo dài thời gian trước, nhưng làm thể nào để kéo dài đây…

“Mấy năm nay nhi tức tự cảm thấy mình rất công bằng, chưa từng gây ra lỗi lầm lớn nào, nếu mẫu phi nhất định muốn xử phạt nhi tức, nhi tức sao có thể tâm phục khẩu phục?” Mục Trắc phi tiếp tục bảo vệ quyền lợi của mình, thật sự quyết liệt, nói đến đây nhìn Minh Yên một cái, hiển nhiên bà ta cho rằng lão Vương phi đoạt lấy quyền trong tay mình muốn cho Minh Yên.

Minh Yên khẽ ngẩn ra, nhìn ánh mắt của Mục Trắc phi trong lòng hiểu ra mấy phần, Minh Yên lén lút chỉ chỉ vào bụng của mình, lại nhẹ nhàng lắc đầu, là muốn nói với Mục Trắc phi mình sẽ không nhận quyền.

Mục Trắc phi nheo mắt lại, thầm suy tính mấy lần, khẳng định nàng không nói dối, người có tư cách quản lý công việc của cả vương phủ chỉ có mấy người… Nghĩ tới đây đột nhiên nhớ tới lúc Vương phi mới qua đời, lão Vương phi muốn Tần Trắc phi quản lý sự vụ, khó trách hôm nay Tần Trắc phi đến đây, thì ra là nhận được tin tức nên vội vàng đến để nhận quyền?

(Chỗ này không biết sao tác giả lại viết như vậy, vì đoạn trên lão Vương phi có nói thẳng là bàn giao sự vụ lại cho Uyển Nghi – tức là Tần Trắc phi rồi, hẳn là tác giả quên rồi, vì chương này là 2 chương gộp lại, nên chương trước tác giả viết gì, sang chương sau quên rồi nên mới viết như thế =.=’)

Mục Trắc phi càng nghĩ càng khó chịu, nhìn Tần Trắc phi một cái, lại thấy Tần Trắc phi đang cúi thấp đầu không nói lời nào như trước kia, không biết đang suy nghĩ gì, mấy năm nay Tần Trắc phi chưa từng làm khó bà ta, còn đôi lúc sẽ chỉ điểm bà ta vài chuyện, trong mắt bà ta, Tần Trắc phi vốn không phải là một người nguy hiểm, thế nhưng… cho dù là vậy bà ta cũng không thích Tần Trắc phi chưởng quyền, mình sẽ phải xem sắc mặt của bà ta!

Minh Yên nhìn ra nhất định Mục Trắc phi có bất mãn với Tần Trắc phi, chỉ là hoàn toàn không biết sự bất mãn đó sẽ phát triển ra dạng gì, nhưng nàng bằng lòng yên lặng theo dõi biến hóa, nghĩ tới đây Minh Yên có chủ ý ở trong lòng. Ngẩng đầu nhìn lão Vương phi, cười nói: “Tổ mẫu, tôn tức cảm thấy mặc dù Trắc mẫu phi phạm sai lầm nhưng vẫn không đến mức cắt đi quyền quản gia của bà ấy. Vương phủ lớn, công việc nhiều, lại hay lui tới với quan lại trong Kinh Thành, ngày lễ ngày tết tiến cung tạ ơn, ngày thường phải quản lý chi phí sinh hoạt ăn mặc, tiền tiêu hàng tháng của nhân sự trong một gia đình lớn, là một chuyện rất rườm rà, mấy năm nay Trắc mẫu phi vì vương phủ đã nỗ lực rất nhiều, người là trưởng bối, nếu người nhìn thấy đám hậu bối chúng con phạm sai lầm thì người quở mắng đôi câu trút giận, hạ hỏa, nhưng nếu người thật sự cắt chức của Trắc mẫu phi, vậy mấy trăm người ở vương phủ, người vừa phải đi ngăn chặn miệng của đám đông, lại còn phải khiến mọi người tâm phục khẩu phục, đúng không ạ?”

Lão Vương phi cực kì kinh ngạc, Minh Yên và Mục Trắc phi không hợp nhau, nếu mình xử phạt Mục Trắc phi như vậy hẳn Minh Yên nên vui vẻ mới đúng chứ, sao lại thành phản đối rồi? Lão Vương phi nhìn Minh Yên hỏi: “Con thật sự nghĩ như vậy?”

Đừng nói đến lão Vương phi, ngay cả mọi người cũng bị lời của Minh Yên dọa sợ, ai lại ngờ tới Minh Yên sẽ công chính liêm minh như vậy, đứng ra nói chuyện thay Mục Trắc phi. Mục Trắc phi và Chu Linh Tú nhìn Minh Yên, hai mẹ con đồng thời nhíu mày lại. Úc Minh Yên là một nữ nhân rất kỳ quái, nếu bà ta nhìn thấy kẻ địch rơi xuống giếng bà ta nhất định sẽ quăng thêm một cục đá nặng xuống, nhưng Úc Minh Yên không chỉ không bỏ đá xuống giếng, còn quăng cho một dây thừng cứu mạng xuống, chưa thấy nữ nhân nào kỳ quái hơn nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK