Nhị thiếu phu nhân thì mặc kệ những người kia, chỉ trợn trừng nhìn trượng phu của mình, vì một di nương mà dụng tâm như vậy, nàng ta chịu sao nổi? Nàng ta chỉ hận người chết chính là Vũ di nương đấy!
Mọi người đều nhìn Minh Yên, Minh Yên lại nhìn lão Vương phi, cười nói: “Thưa tổ mẫu, tiểu Vương gia thương tôn tức không muốn con mệt nhọc, nhưng dù sao ba người này cũng là thiếp của tiểu Vương gia, nếu bị người ta hãm hại thì thật sự oan uổng, rồi sau này biết sống sao? Chẳng phải sẽ bị người ta chê cười đến chết à, cho nên tôn tức không thể ngồi không mặc kệ họ được.”
Lão Vương phi cười, đáp: “Con ấy, đúng là số vất vả, nếu con đã có tấm lòng này vậy ta cũng không ngăn cản, con cứ nói đi.”
Minh Yên cảm ơn lão Vương phi, nhìn về phía Vũ Ninh Vương. Lão Vương phi đã đồng ý, Vũ Ninh Vương cũng không muốn đứng ra cản đường thế là gật đầu chấp thuận, Mục Trắc phi thì mở cờ trong bụng. Thật ra, Mục Trắc phi nghĩ rất đơn giản, bà ta cho rằng chuyện này không phải di nương của Chu Hạo Khiên làm, thế nhưng bà ta không đủ năng lực tra ra chứng cứ của Tần Trắc phi, đã thế thì kéo Minh Yên xuống nước, bản thân ở bên xem trò vui, mặc kệ ai thắng ai thua, Nhị phòng của bà ta vẫn là người bị hại, chắc chắn sẽ được bồi thường.
Vậy nên mới nói Mục Trắc phi thông minh, biết mình không phải đối thủ của người ta thì sẽ tìm một kẻ thông minh hơn để kéo xuống nước. Minh Yên nói thầm trong lòng, được, Tần Trắc phi đã không uổng công trắng trợn khiêu khích Mục Trắc phi, người ngu mới không thay đổi.
Mấy nữ nhân tranh đấu gay gắt, Vũ Ninh Vương không nhìn ra, nhưng lão Vương phi lại cảm nhận được, không phải bà không nghi ngờ lời của người khác, chỉ là chính bản thân bà cũng không nắm chắc thôi.
Từ trước đến nay cuộc chiến giữa các nữ nhân hậu viện luôn tàn khốc, mấy năm nay vương phủ Vũ Ninh có lão Vương phi quán xuyến hậu viện nghiêm cẩn mới không xảy ra chuyện, với thêm Mục Trắc phi ngang tàn kiêu ngạo nhưng không phải loại độc ác, Tần Trắc phi thì không thích hơn thua với người, vẫn luôn bình yên suốt bao năm cho tới giờ, chỉ là gần đây dường như đã xảy ra rất nhiều sóng gió, lão Vương phi không thể không cảnh giác.
Có được sự đồng ý của mọi người, Minh Yên bèn nhìn lão Vương phi nói: “Tôn tức muốn mời tất cả những người đến Vọng Mai hiên ngắm tuyết lại đây, xin tổ mẫu cho phép.”
Tần Trắc Phi ngẩng đầu nhìn Minh Yên, cười nói: “Úc Trắc phi định làm gì, cái con cần làm bây giờ là chứng minh trong sạch cho mấy vị di nương của tiểu Vương gia, không phải à?”
Dù sao cũng là con người chứ không phải Phật, Tần Trắc phi mất bình tĩnh, Minh Yên rất vui, khóe môi mang theo ý cười nhẹ, dịu dàng đáp: “Thiếp thân muốn chứng minh trong sạch cho ba vị di nương này, không phải nên gặp nhân chứng sao?”
Tần Trắc phi không nói nữa, lão Vương phi phái người đi gọi những người có mặt ở Vọng Mai hiên tới, Minh Yên lại bồi thêm một câu: “Còn cả nha hoàn bà tử hầu hạ trong ngoài phòng, và nha hoàn thiếp thân của mỗi người nữa.”
Lão Vương phi gật đầu đồng ý, Tiền ma ma đứng sau lưng bà lập tức sai hai đại nha hoàn Tường Vân và Thụy Vũ đi làm. Thật ra vừa rồi Chu Hạo Khiên cũng muốn cho gọi tất cả người ở Vọng Mai hiên đến nhưng đã bị Vương gia gạt bỏ. Lúc này nhìn Minh Yên, ý cười đã tràn dâng trong mắt Chu Hạo Khiên, tiểu nha đầu này đang muốn chơi trò quỷ gì đây, hắn rất mong chờ.
Trong lúc chờ đợi, cả phòng cực kỳ yên tĩnh, không ai nói lời nào, tĩnh lặng mà nặng nề, bầu không khí áp lực này khiến người ta cảm thấy rất bất an.
Minh Yên hơi cúi đầu không nhìn bất cứ ai, nhưng lại nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, trên mặt luôn giữ một nụ cười mỉm, khiến người khác không thể thăm dò được tâm tư của nàng.
Qua một hồi lâu, hai nha hoàn Tường Vân và Thụy Vũ quay lại, bẩm với lão Vương phi: “Thưa lão Vương phi, người đã đưa đến đủ, đang chờ ngoài cửa ạ.”
Lão Vương phi gật đầu, nhìn Minh Yên, nói: “Đã dẫn người tới cho con, con muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Minh Yên cám ơn lão Vương phi, lại liếc thấy sắc mặt âm trầm của Vương gia, hơi ngẩng đầu lên, nói với Tường Vân và Thụy Vũ: “Dẫn người vào đi.”
“Vâng ạ.” Hai người thưa rồi lui ra, chẳng mấy chốc màn cửa lại được vén lên, một đống nữ tử áo lụa nhao nhao đi vào, liếc thấy ai cũng mặt mày tươi tắn, đồng loạt hành lễ rồi đứng một bên giữ im lặng.
Lúc này Minh Yên mới đứng dậy, nhìn ba di nương vẫn còn quỳ trên đất, nói: “Ba người các ngươi cũng dậy cả đi, đứng cùng với họ.”
Ba vị di nương nhìn nhau, từ từ đứng dậy đi qua đứng chung với nhóm người kia.
Lúc này không ai biết Minh Yên định làm gì, tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Minh Yên, nhưng Minh Yên không sợ mà nhìn lại mọi người, mỉm cười nói: “Thường ngày Minh Yên thích xem mấy quyển tạp thư, có đọc một số truyện giải oan, mặc dù không xuất thần như Huyện lão gia xử án nhưng cũng biết mấy phương pháp thẩm tra.”
Minh Yên nói đến đây thì dừng lại, liếc nhìn Tần Trắc phi, trông thấy Tần Trắc phi đã lấy lại bình tĩnh vững như bàn thạch, ý chí cực kỳ kiên định. Một người khác là lão Vương phi thì lại rất tò mò về cách của Minh Yên, cười nói: “Không ngờ con còn biết những điều này, vậy hôm nay con định giải oan cho ba vị di nương này thế nào?”
Minh Yên khẽ cười, quay đầu nhìn ba vị di nương của Chu Hạo Khiên, hỏi: “Vừa rồi các cô nói các cô không nhớ chính xác ai đứng sau lưng mình đúng không?”
Mấy vị di nương vội gật đầu, nói: “Lúc ấy quá hỗn loạn, Vũ di nương bảo muốn về, mọi người bèn đứng dậy tiễn, nhao nhao đi tới, thật sự không nhớ chính xác được.”
Minh Yên gật đầu, nói: “Theo lối suy nghĩ bình thường, mọi người sẽ chú ý hai bên trái phải và đằng trước hơn, rất ít người chú ý đằng sau, và thường sẽ không quay đầu lại nhìn xem phía sau như thế nào, có thể nói đây là bản năng.”
Lời này vừa thốt ra lập tức được tất cả tán đồng, dù sao mọi người cũng có thói quen này, ai lại để ý đằng sau có gì chứ, có nhìn cũng chỉ nhìn đằng trước, hoặc hai bên cạnh. Nhưng Minh Yên đột nhiên nói tới điều này làm gì?
Nhìn đám người hoang mang, Minh Yên lại bật cười, nói ra: “Mọi người có thể nhớ được người đứng đằng trước mình, vậy chúng ta chỉ cần dựng lại hiện trường lúc đó thì sẽ biết ai đứng ở vị trí nào, đúng không?”
Nghe Minh Yên nói sẽ dựng lại hiện trường lúc đó, tất cả đều thấy mới lạ, còn Minh Yên lại cảm thấy không có gì, phụ nhân chốn thâm trạch thường không đọc mấy loại sách phá án này, thật ra ở trong đó có không ít cách thức thẩm tra. Sau khi sống lại, Minh Yên rất thích loại sách này, đã đọc không ít, thế mà hôm nay lại phát huy tác dụng.
“Dựng lại hiện trường là làm thế nào?” Mục Trắc phi lấy làm lạ, hỏi Minh Yên.
“Thật ra dựng lại hiện trường rất đơn giản, lúc mọi người náo loạn sự chú ý đều bị phân tán, sẽ không nhớ rõ chuyện xảy ra xung quanh mình hay có những ai, nhưng chỉ cần mọi người nhớ kỹ vị trí của mình và nhớ kỹ một hai người cạnh mình thì không khó lắm.” Minh Yên bình tĩnh đáp, đứng giữa đại sảnh, chỉ ba di nương của Chu Hạo Khiên: “Ba người các ngươi lại đây.”
Ba người sợ hãi đi tới, nhìn Minh Yên, lại nghe thấy Minh Yên cười nói: “Nếu nơi này là cửa, nơi các cô tiễn Vũ di nương, vậy lúc ấy ba người các cô đứng ở đâu?” Minh Yên dùng chân chỉ một khe gạch vàng trên đất làm giới hạn, tạm coi đó là cửa.
Ba người nhìn nhau, nghĩ rồi đi tới vị trí mình đứng lúc ấy, quả nhiên ba người đứng gần cửa nhất, lại nghe thấy một di nương rất xinh đẹp lên tiếng: “Khi đó Vũ di nương đứng ở cửa, bọn thiếp thân biết nàng ấy đang mang thai nên không dám đứng quá gần, nên đứng cách Vũ di nương một sải tay.”
Minh Yên gật đầu, lại hỏi: “Các người không nhớ phía sau mình là người nào, vậy nhớ được có ai đứng hai bên trái phải không?”
Minh Yên hỏi vậy, ba di nương bèn gật gật đầu, dù lúc ấy không quay đầu lại nhìn thì cũng sẽ đánh mắt sang hai bên trái phải, lập tức báo ra mấy cái tên, một người là di nương trong viện của Đại thiếu phu nhân, một người là người trong viện của Nhị thiếu phu nhân. Minh Yên ngoắc tay gọi họ tới, cẩn thận xác nhận với ba vị di nương của Chu Hạo Khiên, xác định vị trí của họ, để họ đứng vào vị trí của mình, rồi lại hỏi quanh họ có những ai, cứ như thế từ từ dựng lại hiện trường lúc ấy.
Mọi người được mở rộng tầm mắt, thật không ngờ còn có cách này, nhất thời đều ngây ra, ngay cả Tần Trắc phi cũng phải biến sắc, gương mặt của Đại thiếu phu nhân thì lập tức tái nhợt, còn Nhị thiếu phu nhân lại rất hào hứng nhìn Minh Yên. Chu Hạo Thần nhíu mày nhìn nữ tử trong sân, thật ra hắn ta luôn ghét Minh Yên, hắn ta không thích nữ nhân lanh miệng, hắn ta thích kiểu dịu hiền như Vũ di nương ấy, thế nhưng thời khắc này nhìn từng cử chỉ từng lời nói đầy tự tin của Minh Yên lại như đang tỏa ra ánh sáng chói lóa, nhất thời cảm thấy hơi bị lép vế, nàng mang trên mình phong thái ung dung tự tin mà hắn ta chưa thấy được ở bất kỳ nữ nhân nào.
Cái mặt già của Vũ Ninh Vương hơi mất tự nhiên, cảm thấy rất xấu hổ, thoáng chốc Minh Yên đã có cách phá vỡ cục diện bế tắc, còn mình lại bó tay chịu trói, quả thật những năm này vẫn luôn dậm chân tại chỗ, đây là lần đầu tiên Vũ Ninh Vương tôn quý được nếm trải mùi vị xấu hổ này.
Vũ Ninh Vương sinh ra và lớn lên trong vinh quang ngợp trời, phủ Vũ Ninh Vương có địa vị tôn quý, các đời phụ thân, tổ phụ, tằng tổ của ông ta đều lập công lớn cho triều đình, Vũ Ninh Vương có thân phận đặc biệt hơn các vương công khác, ông còn là đích tử duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã nhận sủng ái vô bờ, biết sau này mình phải kế thừa tước vị, hơn nữa quốc gia đang lúc thái bình thịnh thế, mặc dù Vũ Ninh Vươn vẫn rèn luyện theo tổ huấn, thế nhưng không quá chú trọng vào tâm tính, ngoại trừ chuyện cưới vợ có vấn đề thì cả cuộc đời ông đều thuận buồm xuôi gió, và cũng chính vì quá thuận lợi nên rất nhiều thứ bị xem nhẹ.
Lúc này nhìn Minh Yên tuổi còn nhỏ mà đã uyên bác, trầm ổn bĩnh tĩnh, từng hành động từng lời nói không có vẻ sợ sệt yếu đuối của phận thứ nữ, mà thay vào đó là một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Song, Vũ Ninh Vương nào biết Lan Nhụy – kiếp trước của Minh Yên, dù có là một thứ nữ nhưng ở Úc phủ nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chẳng kém gì đích nữ, khí chất kia không cần giả vờ, mà đã ngấm vào sâu trong xương tủy nay chỉ cần bộc lộ ra thôi.
Lão Vương phi cũng lấy làm kỳ quái, quả thật chưa từng thấy qua cách thức này, Minh Yên luôn mang đến cho bà những bất ngờ không tưởng, nghĩ vậy thân già này cũng mừng, cuối cùng Hạo Khiên không nhìn lầm người. Cơ mà Minh Yên quá thông minh, có một thê tử vô cùng thông tuệ bên cạnh, người làm trượng phu khó tránh khỏi sẽ bị lép vế, ví dụ như là Minh Yên không tiện mà vẫn không thấy Hạo Khiên đi tìm nữ nhân khác. Nhưng lão Vương phi cũng không chê phu thê bọn họ mặn nồng, dù sao bà và lão Vương gia đã keo sơn gắn bó cả một đời, nếu bọn trẻ cũng có thể son sắt thủy chung cũng rất tốt.
Một lúc sau, Minh Yên thông qua lời kể của mọi người đã dựng xong cảnh ở Vọng Mai hiên lúc ấy, dù có người muốn chối cãi cũng không thể cãi lại được trăm miệng một lời. Nhìn mọi người đã đứng đúng vị trí, Minh Yên chớp chớp mắt, thưa với lão Vương phi và Vũ Ninh Vương: “Nhưng vẫn còn rất nhiều nha hoàn bà từ hầu hạ trong ngoài phòng, để họ lên nhìn một lượt xem lúc ấy có giống thế này không, chỉ khi tất cả mọi người thống nhất mới có thể chắc chắn.”
Minh Yên phất phất tay, Tường Vân và Thụy Vũ gọi nha hoàn bà tử lên cho họ nhìn kĩ xem có giống tình hình lúc ấy. Mười nha hoàn bà tử nơm nớp lo sợ đi vào, ngoan ngoãn nhìn vị trí của mọi người giữa sân, thật ra tất cả đều không nhớ rõ, năm mồm mười miệng có người nói đúng, có người lại nói không đúng, Minh Yên lại mất một lúc để nha hoàn bà tử đứng ở vị trí lúc họ ở Vọng Mai hiên, xét từ góc nhìn của họ rồi so lại mới thấy giống.
Minh Yên thở phào, cười nói: “Mọi người đã đứng đúng vị trí, giờ chúng ta sẽ xem ai là người ngã đầu tiên, việc này hơi khó một tí, chắc hẳn không ai muốn thừa nhận, dù sao cũng liên quan đến tính mạng của hài tử trong bụng Vũ di nương, e rằng ta đành phải dùng cách đặc biệt, mong mọi người có thể phối hợp.”