Mục lục
Thê Có Thuật Của Thê: Đóng Cửa, Thả Vương Gia!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thập Nhất di nương nhìn Minh Yên khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Ta có vài lời muốn nói riêng với Thất tiểu thư, có thể không?”

Mặc dù Minh Yên có chút kỳ quái nhưng vẫn để đám người Ký Dung lui xuống, lúc này mới nhìn Thập Nhất di nương nói: “Di nương có thể nói rồi, không biết di nương muốn nói điều gì?”

Dáng vẻ Thập Nhất di nương thả lỏng một chút, chậm rãi nói: “Ta chỉ đến để thuật lại một đoạn cho Thất tiểu thư nghe, tuyệt đối không thêm không bớt một chữ, ý trong lời này ta cũng không hiểu, nhưng ta biết không phải là chuyện gì tốt, chỉ hi vọng Thất tiểu thư sớm chuẩn bị thôi.”

Minh Yên nhìn Thập Nhất di nương càng cảm thấy nữ nhân này thật sự cực kỳ thông minh, biết phải lấy cái gì để thủ tín với người khác, hé miệng cười nói: “Nếu vậy thì mời di nương nói nghe xem, ta cũng vô cùng tò mò đấy.”

Thập Nhất di nương liếc nhìn Minh Yên, lúc này vẫn có thể bình tĩnh, không hề lộ ra chút hoảng hốt, nếu là người khác nghe thấy mình nói như vậy e rằng đã sớm truy tìm nguồn gốc rồi, nhưng nàng vẫn không nhanh không chậm mời mình nói, tựa như không hề sốt ruột chút này, chỉ với khí phách này, Thập Nhất di nương bội phục. Vì vậy trấn định, thuật lại từ đầu đến cuối chuyện mình nghe được ở dưới giàn hoa tử đằng.

Thân thể Minh Yên khẽ cứng lại, trong lúc vô thức vẻ mặt mang theo vẻ trịnh trọng, lời thuật lại của Thập Nhất di nương cộng thêm lúc trước Lan Lăng lỡ miệng nói, Minh Yên không mang lòng sinh nghi với Lan Phương là không thể nào. Sau khi Thập Nhất di nương nói xong, chỉ lẳng lặng nhìn Minh Yên, chỉ thấy Minh Yên khẽ chau mày lại, đôi mắt tròn xoe trong trẻo mang theo chút do dự, đôi môi mím chặt có thể thấy lúc này Minh Yên vô cùng không bình tĩnh, Thập Nhất di nương cũng không thúc giục, cứ ngồi ở đó chờ đợi.

Một hồi lâu, Minh Yên giật mình hoàn hồn nhìn Thập Nhất di nương nói: “Cảm tạ Thập Nhất di nương nhắc nhở, chuyện hôm nay Minh Yên sẽ nhớ kỹ.”

Minh Yên cứ hờ hững nói một câu như vậy, không hứa hẹn với Thập Nhất di nương điều gì, nhưng Thập Nhất di nương lại biết từ bây giờ Minh Yên sẽ không phải là kẻ địch của mình, bọn họ đều là người thông minh, đều vẫn chưa hứa hẹn cho đối phương địa vị và quyền lực, chỉ một câu nhớ kỹ vậy là đủ rồi.

Thập Nhất di nương rời đi, Minh Yên nhìn bóng lưng của nàng ta không biết tại sao trong lòng lại có một cảm giác nói không nên lời, trên người Thập Nhất di nương có mùi vị của Bát di nương, chỉ là Bát di nương cởi mở hơn Thập Nhất di nương rất nhiều.

Sau khi Thập Nhất di nương rời đi, Minh Yên lập tức gọi Ký Dung, Tuyết Hủy và Liên Song vào, kể lại việc vừa rồi, Minh Yên nhìn Tuyết Hủy nói: “Tỷ đi coi chừng Thư Điệp, cho dù nàng ta làm gì đều phải nhìn kỹ rồi nói lại cho ta biết.” Lan Phương muốn mưu tính nàng nhất định sẽ ra tay trong viện của Đại phu nhân, còn Tuyết Hủy là từ trong viện của Đại phu nhân ra, hành động tiện hơn chút, chuyện này không ai có thể làm được ngoài nàng ấy, Tuyết Hủy gật đầu đáp, trên mặt mơ hồ mang theo sát khí, nhìn ra hết sức không vui.

“Ký Dung thì theo sát người trong sân của Ngũ tiểu thư, nếu có người đến viện Trúc Ẩn của chúng ta thì phải nhìn kỹ bọn họ muốn làm gì, nếu muốn thả mấy thứ không sạch sẽ trong phòng ta, đợi người đi rồi thì dọn dẹp.” Gài tang vật cũng là một loại thủ đoạn, Minh Yên không thể không đề phòng, dù sao Thập Nhất di nương không nghe rõ kế hoạch cụ thể của Lan Phương, nàng phải chuẩn bị chặt chẽ một chút.

“Liên Song đi theo ta đến chính viện, lúc ta vào phòng em phải quan sát kỹ người đi theo hầu hạ Ngũ tiểu thư, đều phải thấy rõ nhất cử nhất động của bọn họ.” Minh Yên phân phó xong mới thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt mấy nha hoàn đều có nghiêm túc, so với ngày thường thì khẩn trương hơn rất nhiều.

Minh Yên nhìn bọn họ nở nụ cười, nói: “Dáng vẻ này của mấy người là sao thế? Để người khác nhìn thấy không cần đoán cũng biết mấy người có chuyện, thả lỏng đi, bọn họ ở ngoài sáng chúng ta ở trong tối thì sợ cái gì?”

Sau khi được giảng giải lúc này mới thoải mái một chút, mấy người lập tức đi chuẩn bị. Minh Yên lấy trâm ngọc Linh Lung ngày đó Lan Phương tặng cho nàng ra để trong tay cẩn thận quan sát, cây trâm này từng là của nàng, sau đó nàng tặng cho Lan Phương, nhưng tại sao Lan Phương lại tặng cây trâm này cho mình? Lan Phương sẽ không biết mình là Lan Nhụy sống lại, vậy rốt cuộc tỷ ta muốn làm gì?

Lan Phương sẽ không làm việc vô ích, thế nhưng với cây trâm trên người mình lại có bí mật gì mà nàng không biết đây? Cây trâm này là từ trên tay nàng mà ra, đã từng là đồ của nàng, quanh đi quẩn lại một vòng lại tặng ngược về, chỉ là mình đã không còn là Lan Nhụy mà là Minh Yên, rốt cuộc tại sao Lan Phương lại lấy cây trâm này ra làm quà tặng?

Dù Minh Yên có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao, dù sao chuyện sau khi Lan Nhụy chết Minh Yên đều không biết, mà nàng cũng không rõ nguyên nhân Lan Nhụy chết, trong này vẫn còn có một bí ẩn rất lớn, cuối cùng cây trâm này có vai trò gì? Mặc dù đi cùng cây trâm này là Lan Nhụy, nhưng Lan Nhụy lại không biết Lan Phương lấy cây trâm này làm những chuyện gì.

Thập Nhất di nương nói nàng ta nghe thấy Lan Phương nói trâm ngọc, uống rượu, thư phòng… Liên kết ba cái này lại chẳng lẽ nói Lan Phương muốn làm chuyện kinh thế hãi tục gì đó? Minh Yên hạ quyết tâm hôm nay nhất định không được uống giọt rượu nào, những chuyện mất lý trí xảy ra sau khi uống rượu có thể nói không ít, lúc trước ở Úc phủ cũng có mấy di nương đều thừa dịp đại lão gia say rượu mà bò lên giường… Nghĩ tới đây trong lòng Minh Yên lóe sáng, nhưng đầu óc lại có chút đình trệ, ý nghĩ này của Lan Phương cũng quá độc ác rồi?

Nếu tỷ ta thật sự muốn làm vậy, vậy sẽ đẩy Lan Cúc đến nơi nào? Hai người họ là tỷ muội ruột đấy!

Nhìn sắc trời gần đến buổi trưa, thời gian tính kế Chung Dực cũng nên đến rồi, Liên Song nhẹ nhàng đi vào, cầm một tấm khăn trong tay, trong khăn có một mùi hương là lạ, Minh Yên nhíu mày, hỏi: “Liên Song, đây là gì?”

Sắc mặt Liên Song cực kỳ không tốt. Trên mặt tái nhợt có chút cứng ngắc, nghe thấy giọng nói của Minh Yên thì dùng sức lộ ra một nụ cười tươi tắn, nói: “Đây là cỏ giải rượu, nô tỳ bỏ vào hà bao cho người. Nếu ngồi trên bàn cơm không thể từ chối được nhất định phải uống rượu, thì sau khi người uống xong liền ngửi một cái, sẽ tỉnh táo không ít.”

Minh Yên nhìn hành động của Liên Song càng cảm thấy Liên Song cực kì cổ quái, tiểu nha đầu này vốn có rất nhiều hành động kỳ quặc, nghi ngờ hỏi: “Liên Song, sao em lại biết cỏ giải rượu này, ta chưa từng nghe nói qua.”

Vẻ mặt Liên Song cứng đờ, có chút mất tự nhiên nói: “Đây đều là những thứ trong dân gian, dân chúng đều dùng. Dân chúng bình thường nào dùng nổi đồ tốt như canh giải rượu, chỉ có thể dùng mấy thứ này. Hôm nay chuyện gấp phải tòng quyền[1], nô tỳ cũng là sợ tiểu thư chịu thiệt, em còn bỏ chút cánh hoa khô trong hà bao, có thể che giấu mùi của cỏ giải rượu, người yên tâm cầm lấy là được.”

[1] Chuyện gấp phải tòng quyền: lúc chuyện cấp bách phải xem tình huống có chỗ biến báo, không thể cố thủ giáo điều

Nhìn động tác tháo vát của Liên Song, không biết tại sao nhìn mặt của nàng ấy đột nhiên nhớ tới Hải Đường, chóp mũi Minh Yên chua xót, gật đầu nhận lấy bỏ vào trong tay áo, lại đem theo trâm ngọc Linh Lung, lúc này mới dẫn Liên Song đến chính viện.

Hôm nay Liên Song đặc biệt im lặng, trái ngược với người thường, Minh Yên có chút kỳ quái nhưng hiện tại không có thời gian dò hỏi, chờ qua chuyện này nàng phải hỏi chuyện Liên Song, nàng cảm giác nha đầu này có chút tương tự nàng, có một số việc cứ đè nén chặt ở trong lòng, chắc hẳn có lẽ là vì nha đầu này quá quan tâm đến mình đi, đôi khi khó tránh khỏi lộ ra đầu mối.

Minh Yên chậm rãi bước đi, cho dù là lúc nào phong thái của nàng đều thong dong, hoàn toàn khác với kiếp trước, nàng của kiếp trước gặp được chuyện vui đều sẽ cười rất vui vẻ, sẽ tung tăng bước nhanh, ở trong hoa viên nhỏ nơi nơi đều lưu lại tiếng cười của nàng.

“Âm thanh của muội rất êm tai, nhưng rất ít thấy đại gia tiểu thư nào bất chấp phong thái cười to như muội.” Vẻ mặt Chung Dực kinh ngạc nhìn Lan Nhụy, thật sự bị Lan Nhụy hù sợ, chưa từng thấy qua tiểu thư nhà ai chơi đùa như vậy.

Lan Nhụy dùng sức trừng mắt nhìn Chung Dực, khinh thường nói: “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử niên hoa không lưu thệ[2], ta không thích giả bộ, huynh quản được sao? Đồ mọt sách!”

[2] Bài này tra Hán Việt trong GG nó ra bài “Thương tiến tửu – Xin mời rượu”, câu đầu thì đúng, nhưng câu sâu lại là “Mạc sử kim tôn không đối nguyệt – Đừng để chén rượu vàng cạn queo nhìn vầng trăng”. Đoạn này chắc là Lan Nhụy chế lại “Mạc sử niên hoa không lưu thệ – Đừng để tuổi hoa trôi đi lãng phí”.

Khi đó vẫn ở trong hoa viên nhỏ này, Lan Nhụy cực kì chướng mắt Đại thiếu gia Chung gia lúc nào cũng nghiêm trang, nàng biết Chung Dực, biết gia thế của hắn, nhưng nàng vẫn không ưa nhìn hắn cả ngày cứ ra vẻ, có gì mà tốt chứ?

Nhìn hòn non bộ kia Minh Yên khẽ thở dài, tất cả đều đã thành hồi ức, cái người nói muốn cưng chiều nàng cả đời để cả đời này của nàng có thể mặc sức cười nói trong nháy mắt đã trở thành phu quân của người khác, mà giữa hắn và nàng chỉ còn lại hồi ức còn nhẹ hơn cả gió.

Minh Yên đi qua hòn non bộ, không hề quay đầu nhìn lại, chẳng lẽ là do Chung Dực tới đây sao? Cho nên hôm nay hồi ức của nàng như nước suối tuôn trào, khiến tâm trạng của nàng có chút bực bội.

Liên Song cẩn thận nhìn Minh Yên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng cảm thấy Thất tiểu thư đôi khi rất kỳ quái, sẽ thất thần nhìn một chỗ nào đó như đi vào cõi thần tiên, sau đó sắc mặt liền gặp trở nên rất kỳ quái, có lúc khóe môi sẽ cười nhạt, có lúc lại nhíu chặt hàng mày, rồi có lúc phiền muộn hiện đầy trên mặt, trong lòng thở dài Thất tiểu thư cũng là người đáng thương.

Ra khỏi hoa viên nhỏ, tiếp tục đi lên phía trước là đến chính viện, Minh Yên đã bình ổn lại tâm trạng, cuống cuồng vừa nãy đã bị nàng mạnh mẽ ép xuống. Vừa mới xuống hành lang khoanh tay, ở một đầu giao lộ khác đột nhiên có hai người nhảy ra, Minh Yên bị dọa lập tức lui về sau một bước, tức giận hiện lên giữa hai hàng mày, hôm nay tâm trạng của Minh Yên dường như luôn nhấp nhô bất định.

Ngẩng đầu nhìn về hướng người mới tới, nàng không khỏi giật mình, Chung Dực! Úc Dương!

Dáng vẻ vừa rồi còn dạo quanh ở trong đầu của nàng trong chớp mắt đã đứng trước mặt nàng, trong thời gian ngắn Minh Yên tựa như vẫn có chút không xác định, tim đập loạn nhịp nhìn hai người.

Chung Dực bất ngờ đụng phải Minh Yên cũng bị dọa hết hồn, phanh gấp người lại, lúc này nhìn vào ánh mắt Minh Yên như từng quen biết, trong lúc hoảng hốt khiến hắn nhớ đến một người, biết rõ nàng không phải là người kia, thế nhưng hắn lại không chỉ một lần nhìn thấy bóng dáng người kia từ trên người nàng. Chung Dực cực kì buồn rầu, không khỏi lùi về sau một bước.

Liên Song nhẹ nhàng kéo ống tay áo Minh Yên, Minh Yên lập tức giật mình hoàn hồn, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên, hôm nay mình bị sao vậy, vội vàng hành lễ nói: “Ra mắt Đại tỷ phu.” Ép mình quay mặt sang nhìn Úc Dương, cố nở ra một nụ cười, mấp máy môi nói: “Dương ca nhi.”

Úc Dương cực kì kích động, hai mắt lóe sáng, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Chào Thất tỷ tỷ.”

Một câu như vậy khiến Minh Yên hoàn toàn tỉnh táo lại, hơi cúi đầu xuống, nói: “Ừm, đệ ở học viện thế nào? Có ngoan ngoãn đọc sách không, phải cố lên…”

“Đệ biết, Thất tỷ tỷ, mau vào thôi, mẫu thân vẫn đang đợi đấy.” Úc Dương ngắt lời Minh Yên, Minh Yên sững sốt. Ngẩng đầu nhìn lên lại thấy Tô ma ma đang đi tới, trong lòng sáng tỏ, đứa bé này thật sự trưởng thành rồi.

Tô ma ma cười đón đám người Chung Dực vào, Minh Yên đi theo ở phía sau rất xa, Úc Dương cố ý đi chậm một bước, nhìn Tô ma ma bóng lưng nhỏ giọng nói với Minh Yên: “Tỷ. Đệ rất tốt, tỷ đừng lo lắng, phải tự bảo trọng, tỷ phải chờ đệ, chờ đệ có thể bảo vệ tỷ.”

Viền mắt Minh Yên lập tức ẩm ướt, vội vàng cầm khăn lau khóe mắt, tình trạng của mình quẫn bách như vậy mà, sau đó nói: “Đệ cũng yên tâm, tỷ rất tốt.” Vừa nói xong là vào đến chính viện, hai tỷ đệ không nói thêm câu nào, vẫn một trước một sau như cũ, luôn duy trì khoảng cách hai ba bước, lại như khoảng cách giữa cá với chim, có muốn nhìn nhau cũng không thể.

Thấy Minh Yên vào cùng đám người Chung Dực, Đại phu nhân và Lan Cúc đều có chút sững sờ, Minh Yên nhỏ giọng giải thích: “Đang đi tới cửa, không ngờ gặp tỷ phu và Dương ca nhi, cho nên cùng tiến vào.”

Lan Cúc nghi ngờ đảo hai mắt, lại cười nói: “Mau vào đi, lúc này bên ngoài nắng lắm.” Đại phu nhân cũng cười dẫn Dương ca nhi đi vào trong, một người đi chùng trượng phu, một người dẫn con trai, cứ thể để quên Minh Yên ở bên ngoài, mặt trời nóng rực rọi xuống, Minh Yên chỉ cảm thấy trước mắt hơi biến thành màu đen, sau đó đỡ khung cửa, Liên Song vội vàng đứng ở một bên đỡ Minh Yên, sốt ruột hỏi han: “Tiểu thư, người sao thế?”

Minh Yên nhẹ nhàng lắc đầu, mở mắt ra lần nữa thì đã tốt hơn nhiều rồi, nhìn Liên Song nói: “Ta không sao rồi, yên tâm đi, em ở bên ngoài trông chừng đừng quên chuyện ta dặn dò.”

Liên Song gật đầu một cái, lúc này Minh Yên mới nhấc chân vào cửa, ngẩng đầu lên vừa vặn đối mặt với vẻ mặt dò xét cùng ánh mắt quan tâm của Chung Dực, Minh Yên vội vàng quay đầu đi đến chỗ bên dưới Lan Lăng. Quả nhiên Lan Lăng và Lan Phương đều đã đến, hai người nhìn vẻ mặt Minh Yên đều có chút nghi ngờ, Minh Yên cười nhạt một tiếng, nói: “Trời nắng quá, phơi nắng lâu nên hơi hoa mắt.”

Có lẽ Lan Lăng là vì lúc trước mình lỡ lời ở trước mặt Minh Yên nên cảm thấy có chút khang khác, lúc này nói: “Ngày thường muội được cưng chìu quá rồi, đoạn đường này hơn phân nửa là hành lang khoanh tay, có thể phơi nắng được bao lâu chứ?”

Minh Yên hé miệng không nói gì, chỉ hơi cúi thấp đầu, dáng vẻ hơi mảnh mai giống như thật sự bị phơi nắng vậy.

Đại phu nhân nhìn Minh Yên một cái, thản nhiên nói: “Nếu không thoải mái thì con trở về đi.”

Minh Yên đang muốn trả lời được, chuyện hôm nay có chút phức tạp, nàng thật đúng là không muốn chơi cùng Lan Phương, hôm nay tinh thần của nàng cũng không tốt còn không bằng trở về.

Minh Yên muốn như vậy nhưng Lan Phương nào chịu, chỉ thấy nàng ta cười nói: “Mẫu thân cũng quá nuông chiều Thất muội muội rồi, hôm nay Đại tỷ phu, Dương ca nhi đều đến đây, lát nữa phụ thân cũng từ nha môn về, cả nhà phải nên náo nhiệt. Không bằng bảo phòng bếp mang cho Thất muội muội một chén nước ô mai ướp lạnh, uống cho tỉnh táo là được rồi.”

Đại phu nhân hơi trầm ngâm, gật đầu nói: “Cũng được.” Nói xong quay đầu nhìn Tô ma ma, nói: “Bảo phòng bếp chuẩn bị nước ô mai ướp lạnh, hôm nay khá nóng tất cả mọi người đều uống một chén cho bớt nóng cũng được.”

Đại phu nhân làm việc lúc nào cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, cho dù là một chén nước cũng không quên những người còn lại ở trong phòng, Tô ma ma cười đáp rồi lui xuống.

Minh Yên thán một tiếng trong lòng, xem ra hôm nay Lan Phương đến đây thật sự đã có chuẩn bị, nếu là ngày thường sao tỷ ta có thể xen vào những chuyện này. Minh Yên quay đầu nhìn Lan Phương, chỉ thấy Lan Phương đang cười dịu dàng nhìn mình, Minh Yên không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên bốc lên một trận lửa, muốn mở miệng nói mấy câu để phát tiết lửa giận trong lòng, nhưng Minh Yên vẫn cứng rắn đè xuống, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng như cũ, nói: “Cảm tạ Ngũ tỷ tỷ chăm sóc.”

Lan Phương nhìn Minh Yên đánh giá thần sắc của nàng, không nhìn ra khác thường gì, lúc này mới cười nói: “Đều là người một nhà cần gì phải cảm ơn, muội cũng phải để ý đến thân thể của mình, nhìn thật mong manh yếu đuối, ngày thường nên ăn nhiều cơm một chút mới tốt.”

Minh Yên cười lạnh một tiếng ở trong lòng, thật đúng là tỷ muội tình thâm, trên mặt vội lộ ra vẻ cảm kích nói: “Mấy năm nay đều vậy cả, nhìn yếu ớt một chút nhưng lại không sinh bệnh nặng.”

Lan Phương cười dịu dàng không nói nữa, Minh Yên cũng im lặng, quay đầu nhìn Đại phu nhân đang nói chuyện với Chung Dực, chẳng qua cũng chỉ là hỏi vài vấn đề về chuyện nha môn, ăn uống, sinh hoạt hằng ngàu, từ đầu đến cuối Úc Dương đều ngồi thẳng người, hai mắt sáng ngời có thần nhìn không chớp mắt, nghe thấy Đại phu nhân dò hỏi việc học của cậu, cậu lập tức cười nói: “Bẩm mẫu thân, thời gian đầu có hơi chút khó nhọc, nền tảng của nhi tử không sau, may mà thỉnh thoảng Đại tỷ phu sẽ ôn bài giúp con, hiện tại đã từ từ đuổi kịp tiến độ đồng môn rồi, phu tử cũng khen con tiến bộ nhanh chóng đấy ạ.”

Trong giọng nói của Úc Dương có chút điệu bộ của tiểu đại nhân, mọi người thấy vậy đều vui mừng, trong lòng Minh Yên vừa thoải mái lại có chút chua xót, Úc Dương trưởng thành, biết ở trường hợp nào nên dùng giọng điệu gì biểu cảm gì, không còn là tiểu đệ cả ngày dính lấy mình nữa. Mấy năm qua nàng thay thế Úc Minh Yên sống tiếp, cũng có tình cảm rất sâu đậm với Úc Dương, nàng thật sự rất thích đệ đệ này, Minh Yên không chỉ muốn báo thù cho mình mà nàng còn muốn bảo vệ tốt cho Úc Dương, bảo vệ tốt cốt nhục duy nhất của Mai di nương. Nhớ tới Mai di nương là Minh Yên muốn cảm ơn bà ấy, bà ấy đối với nàng thật sự rất tốt, dạy nàng rất nhiều thứ, khiến nàng hiểu ra rất nhiều điều, nếu không với tính cách của mình sao có thể dễ dàng sửa đổi như vậy.

Úc Dương thông minh lanh lợi, khiến người ta yêu thích, về mặt học nghiệp cũng là gậy tre trăm thước[3] cố gắng tiến tới, bất kể là ai cũng đều thích đứa nhỏ như vậy, nhìn Đại phu nhân càng ngày càng thích Úc Dương là biết, tảng đá lớn trong lòng Minh Yên cũng từ từ hạ xuống. Úc Dương là đứa bé cuối cùng của Úc phủ, tương lai đệ ấy có thể tiếp chưởng Úc phủ Minh Yên cũng thấy vui vẻ.

[3] Gậy tre trăm thước: là cây gậy tre cao một trăm thước. Ý chỉ sau khi tri thức, thành thích đạt đến trình độ rất cao vẫn tiếp tục cố gắng, càng muốn phát triển hơn nữa.

“Dương ca nhi rất thông minh, học tập cũng rất cố gắng, Đỗ tiên sinh cũng rất tán dương đệ ấy.” Chung Dực nhìn Úc Dương cười nói, hắn cảm thấy trên người Úc Dương có mùi hương của Lan Nhụy, không chịu thua, cực kỳ quật cường, chuyện đã nhận định cho dù có ba con ngựa cũng không kéo lại được. Úc Dương ở Úc phủ rất cẩn thận, thế nhưng ở thư viện, Úc Dương hoàn toàn thành người khác, cậu ấy thích cười, làm việc không câu nệ tiểu tiết, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo hơi thở mạnh, cư xử trung thực, kiên định cố gắng, vào thư viện không lâu đã được rất nhiều người yêu thích. Chung Dực muốn gần gũi với Úc Dương, hắn thích đứa nhỏ này, muốn giúp đỡ cậu, muốn nhìn thấy nụ cười sang sảng của cậu, thông qua khuôn mặt này hắn có thể thấp thoáng nhìn thấy Lan Nhụy năm đó cũng chói mắt như vậy.

Úc Dương là một đứa bé rất kỳ quái, ở Úc phủ thì cực kì xa lánh với tỷ tỷ ruột, nhưng Chung Dực không chỉ một lần nhìn thấy lúc Úc Dương thừ người sẽ nghe thấy cậu vô thức gọi tỷ tỷ, sau đó Chung Dực thử thăm dò cậu, lúc nào Úc Dương cũng trốn tránh không chịu nói, Chung Dực là người không giỏi ép buộc người khác, Úc Dương không chịu nói hắn cũng không hỏi thêm. Sau đó theo thời gian tăng lên, Úc Dương thân thiết với mình rồi, mới có một lần vô tình nói, cậu không hy vọng tỷ tỷ chịu bất kỳ tổn thương này, cậu ấy gần gũi với tỷ tỷ là hại tỷ tỷ!

Chung Dực không phải là kẻ ngốc, có một số việc hiểu rất rõ, nhưng đây là chuyện của hậu viện Úc phủ, hắn không thể nhúng tay vào quản lý, nhưng hắn lại có thể vì Úc Dương mà bảo vệ bí mật, dần dần Úc Dương càng ngày càng thích hắn, cũng chịu nói với hắn rất nhiều chuyện, cậu luôn nói tỷ tỷ của đệ thế này, tỷ tỷ của đệ thế kia, tỷ tỷ của đệ là tỷ tỷ tốt nhất thế giới, tỷ tỷ của đệ biết rất nhiều thứ… Úc Minh Yên trong miệng Úc Dương hoàn toàn khác với Úc Minh Yên mà Chung Dực nhìn thấy, hai tỷ đề đều rất kỳ quái, đều mang theo mặt nạ mà sống.

Thế nhưng dần dần Chung Dực cảm thấy có điểm bất thường. Úc Minh Yên trong miệng Úc Dương càng lúc càng giống Lan Nhụy, cậu nói tỷ tỷ cười rất đáng yêu, trước kia lúc còn ở nhà cũ, nếu ở trong nhà thì tiếng cười của tỷ tỷ giống như tiếng chuông bạc, nhưng đã ra khỏi cửa thì tỷ tỷ sẽ không cười như vậy, tỷ tỷ thường xuyên giúp cậu học bài, trước kia cậu ngốc lắm, đều là tỷ tỷ cùng đọc sách viết chữ với cậu ở trong thư phòng đến tận nửa đêm, nhìn cậu tập viết, nhìn cậu học thuộc bài, sao tỷ tỷ có thể biết nhiều thứ như vậy, không cần nhìn sách cũng biết cậu sai ở đâu, rõ ràng chỉ lớn hơn cậu có vài tuổi…

Tỷ tỷ thích màu sắc tươi sáng, nhưng mỗi lần mặc y phục tỷ ấy đều mặc màu thanh đạm, cậu có hỏi tỷ tỷ tại sao không mặc y phục màu mình thích, mỗi lần như vậy trên khuôn mặt tỷ tỷ đều mang theo vẻ đau buồn nhưng lại không chịu nói vì sao, tỷ phu huynh có biết tại sao không?

Từ trong miệng Úc Dương từ từ biết được rất nhiều chuyện của Minh Yên, trong lúc bất chợt Chung Dực có một ý nghĩ cực kỳ hoang đường, chẳng lẽ Minh Yên chính là chuyển thế của Lan Nhụy. Nhưng ngẫm lại lại nhẹ nhàng thở ra, nếu là chuyển thế thì ở độ tuổi này rất không hợp, huống chi nói đến những chuyện quỷ thần đó đều là hư vô, chỉ là Chung Dực không thể phủ nhận hắn cực kỳ tò mò về Minh Yên, càng muốn biết nhiều chuyện về nàng hơn.

Hắn đồng ý với Úc Dương không nói những chuyện này với Lan Cúc, Úc Dương mới bằng lòng nói với hắn, trong trái tim nhỏ bé của Úc Dương biết rằng, khoảng cách giữa đích thứ có khi cả đời này cũng không vượt qua được.

Hôm nay đến Úc phủ, Chung Dực còn có một mục đích khác, nhớ đến vẻ sắc bén giữa hai hàng lông mày của Minh Yên ở trong hoa viên nhỏ lần đó, lúc ấy hắn cho rằng mình bị hoa mắt, hiện tại thông qua Úc Dương hắn biết hắn không hoa mắt, đấy mới là Úc Minh Yên thật sự!

Nghĩ đến đây, Chung Dực theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Minh Yên, chỉ thấy Minh Yên vẫn hơi cúi đầu xuống lẳng lặng ngồi đó, nhã nhặn, dịu dàng, dưới vẻ ngoài đó lại có một trái tim giống Lan Nhụy, Chung Dực đột nhiên rất muốn tự mình tiếp xúc với Minh Yên…

Lan Phương ở một bên nhìn vẻ mặt Chung Dực như có điều suy nghĩ, ánh mắt này rất quen thuộc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK