“Tại sao chàng không nói ra chuyện kia?” Mục Trắc phi không vui, khi nãy bà ta trốn ở bên trong nên nghe được tất cả, đến lúc này đã không nhịn được nữa mà nói.
“Thật sự là ta đã làm sai, đã hại chết nàng ấy, không có gì để giải thích.” Vũ Ninh Vương nhíu mày nói.
Mục Trắc phi chậm rãi ngồi xuống, nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân trước mặt, kiếp này bà ta dành toàn bộ tâm tư cho ông ta. Bà ta yêu ông ta không phải vì ông ta là người thừa kế Vũ Ninh Vương mà vì đó là nam nhân bà ta yêu thật lòng, chỉ đơn giản là yêu thôi, có điều về sau có quá nhiều chuyện đan xen, thị phi đã không còn rõ ràng, ai nợ ai thiếu không ai nói rõ được.
Không khí im lặng bức bối khiến con người ta phát điên.
Mục Trắc phi đột nhiên bật dậy, nhìn ông ta nói: “Bao năm qua ta đã nhịn đủ rồi, chàng không nói thì đợi Chu Hạo Khiên về ta sẽ nói thay chàng.”
“Còn có ý nghĩa gì sao? Không cần đâu. Chúng ta nợ nàng ấy thật!”
“Dù nữ nhân kia đã chết rồi nhưng vẫn khiến cuộc sống của ta không được bình yên, ta hận nàng ta tới cùng cực, nhưng nếu không phải vì ta thì nàng ta cũng sẽ không chết sớm… Kiếp sau ta tuyệt đối sẽ cách nàng ta thật xa.” Trong giọng nói của Mục Trắc phi mang theo sự mệt mỏi tột cùng, nhiều khi bà ta nghĩ nếu như năm đó bà ta chịu quay đầu nhìn một chút thôi thì phải chẳng đã không có kết cục này?
Dù nàng ta còn sống thì cũng tốt, chí ít mình sẽ không sống trong dằn vặt đau khổ như bây giờ.
Thời gian dần trôi, hai người vẫn không nói một câu, chuyện kia đã trở thành vết thương không bao giờ lành trong lòng hai người, thấm thoát đã nhiều năm trôi qua nhưng vẫn không thể liền, nó cứ như mủ thối đau nhức… Nếu có thể quyết tâm tàn nhẫn xẻo miếng thịt thối kia đi thì tốt, đáng tiếc bọn họ đều không có dũng khí ấy!
***
Ngày giỗ của tiên Vương phi dường như không phải là một dịp long trọng trong vương phủ, năm đầu được gả đến là vào mùng bảy tháng Bảy, ngày giỗ của tiên Vương phi đã qua, năm thứ hai thì lại đúng vào đêm trước loạn lạc, có vẻ như cũng không ai nhắc tới việc này. Năm nay thì không biết tại sao mà Vũ Ninh Vương lại nhắc tới chuyện phải làm lễ lớn trong ngày giỗ của tiên Vương phi.
Lúc Minh Yên nhận được tin thì rất kinh ngạc, Bạch Hinh không ở bên nên nàng thiếu người đi hỏi thăm tin tức, suy nghĩ một chút rồi nhìn Liên Song nói: “Em theo ta tới chỗ của Đại tiểu thư một chuyến.”
Liên Song gật đầu đi theo phía sau Minh Yên ra ngoài, ra cửa còn có thể nghe thấy tiếng cười của mấy hài tử, tiếng nói chuyện của bà vú ma ma từ phòng sát vách vang ra, những âm thanh vui cười này khiến cả viện thêm phần ấm áp, khiến trái tim đông cứng của người ta tan chảy.
Chu Linh Ngọc đang thêu đồ cưới của mình, nghe báo Minh Yên đến thì vội vàng bỏ kim khâu xuống đích thân ra ngoài đón, vén rèm cửa lên nhìn bóng người bên ngoài nói: “Tam tẩu, sao tẩu có thời gian tới chơi thế?”
“Tới xem Đại tiểu thư của chúng chuẩn bị đồ cưới như thế nào, chẳng lẽ không được sao?” Minh Yên mỉm cười, bước chân vào phòng.
Rất nhiều đồ trong phòng Linh Ngọc đã được dọn vào hòm, bởi vì sắp đến ngày lành nên phải bắt đầu chuẩn bị, nhìn căn phòng trống trải, Minh Yên đột nhiên nhớ lại lúc mình sắp xuất giá cũng như vậy, không khỏi cảm thán ngậm ngùi.
Linh Ngọc gọi nha hoàn dâng trà, trong lòng thầm hiểu Minh Yên không có việc sẽ không đến, bèn cười nói: “Lạc Phương, dẫn Liên Song đi uống chèn trà giải nóng đi, trời nóng thế này không thể để khát được.”
Hai người đều là người thông minh, Liên Song cười nói: “Nô tỳ tạ ơn Đại tiểu thư thương, nô tỳ xin phép trốn việc đây.”
Hai người lui xuống, tiện tay buông rèm châu, lúc này Linh Ngọc mới nhìn Minh Yên nói: “Tam tẩu, chúng ta vào phòng ngồi đi, bên trong mát mẻ hơn.”
Minh Yên gật đầu, hai người vào phòng trong, bởi vì bốn góc đều đặt chậu đồng đựng tảng băng nên trong phòng mát mẻ hơn rất nhiều. Sau khi ngồi xuống sập, Linh Ngọc tự tay rót trà cho Minh Yên, xong rồi mới nói: “Tam tẩu, nếu không phải tẩu ủng hộ Linh Ngọc có lẽ cả quãng đời còn lại của muội chỉ quanh quẩn trong nhà, xin kính một chén trà bày tỏ ân tình.”
“Đều là người một nhà sao lại nói những lời khách sáo này.” Minh Yên nhấp một ngụm trà, cười nói: “Muội mà còn nói vậy, sau này ta sẽ không đến chỗ muội nữa, không thì mỗi lần đến là một lần cảm tạ, ta không chịu nổi đâu.”
Linh Ngọc nghe vậy hai má ửng hồng, nũng nịu: “Sau này không nói nữa, nhưng trong lòng Linh Ngọc, Tam tẩu là người tốt.”
Minh Yên nhìn Linh Ngọc cứ như nhìn thấy bản thân mình lúc trước phải giãy giụa tìm đường sống, lúc ấy mình không có ai để dựa vào, vậy nên lúc này có thể giúp người khác thì nhất quyết sẽ đưa tay ra giúp.
“Hôm nay ta tới là có chuyện muốn hỏi muội, trong vương phủ này không có nhiều người để ta hỏi, chắc muội cũng biết tình hình này, ta nghĩ tới nghĩ lui đành phải hỏi muội đây.” Sắc mặt Minh Yên trở nên trịnh trọng, không còn bông đùa như vừa rồi nữa.
“Chuyện mà Tam tẩu muốn hỏi liên quan tới ngày giỗ của tiên mẫu phi?”
Minh Yên sửng sốt, lập tức thoải mái lại, Linh Ngọc vốn rất thông minh, không lạ khi có thể đoán được mục đích tới của mình, không thì đã không thể sống bình yêu dưới mí mắt của Tần Trắc phi cho tới bây giờ. Thế là nàng gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đầu ta gả tới thì ngày giỗ của mẫu phi đã qua, năm ngoái thì trúng lúc loạn lạc, không biết những lần giỗ trước của mẫu phi như thế nào? Muội kể cho ta nghe một chút để ta có cái tham khảo.”
Linh Ngọc nghe vậy bèn nói: “Thật ra trước kia không tổ chức quá lớn, đều bái tế đơn giản rồi xong.”
Trong lòng Minh Yên bùng lửa giận, dù sao cũng là Chính phi của vương phủ, thế này thì quá keo kiệt rồi. Nhưng không thể nói mấy lời này trước mặt Linh Ngọc, Minh Yên nhịn cơn giận, hỏi: “Vậy tại sao năm nay lại muốn làm lớn vậy?”
Linh Ngọc lắc đầu, mãi lâu sau mới nói: “Không lẽ vì Nghiên ca nhi được phong làm Vương Thế tử?”
Minh Yên nghe vậy là biết Linh Ngọc cũng không biết nội tình, nhưng Minh Yên đoán chắc chắn đây không phải nguyên nhân hàng đầu, Vũ Ninh Vương làm việc luôn vượt ngoài suy đoán của người ta, không biết tại sao lúc này lại làm như vậy.
Hơn nữa không biết chủ tế năm nay sẽ là ai… Nghĩ tới đây Minh Yên ngẩng đầu nhìn Linh Ngọc hỏi: “Những năm trước ai làm chủ tế?”
“Tần Trắc mẫu phi, đó giờ Mục Trắc mẫu phi không muốn nhúng tay vào việc này.” Nghĩ tới đây Linh Ngọc nhíu mày, nói: “Tần Trắc mẫu phi là người theo Phật, cũng xem như danh chính ngôn thuận.”
Theo Phật? Minh Yên thầm cười khinh trong lòng, có khi vì làm nhiều điều ác quá mà phải cầu khấn Phật tổ xin tha cho ấy chứ?
“Vậy chắc chủ tế năm nay vẫn là Tần Trắc phi nhỉ?” Minh Yên nhíu mày, bây giờ nàng hơi nghi ngờ Tần Trắc phi rất có thể là người hại chết tiên Vương phi, để người hại chết tiên Vương phi làm chủ tế chẳng phải là một chuyện nực cười sao?
“Có thể lắm.” Linh Ngọc cũng không chắc chắn, ngẩng đầu nhìn Minh Yên, rồi vẫn hạ giọng nói: “Theo lý tẩu tẩu vào cửa, Nghiên ca nhi lại được phong làm Vương Thế tử, để tẩu làm chủ tế mới danh chính ngôn thuận.”
Minh Yên khẽ cười, lập tức gật đầu, Vương gia sẽ không làm như thế, ông ta ghét nàng và Hạo Khiên thế mà…
Nhìn sắc mặt của Minh Yên, trong lòng Linh Ngọc rối ren, im lặng không nói, thật sự không biết nên nói gì để khuyên can.
Minh Yên thì lại không nghĩ nhiều như vậy, ngẩng đầu nhìn Linh Ngọc, cười nói: “Ngày cưới của muội đã được quyết định, vẫn là mùng bốn tháng Bảy, muội biết chuyện này chưa?”
“Tần Trắc mẫu phi đã nói, Linh Ngọc biết rồi.” Linh Ngọc ủ rũ, khẽ nói.
Minh Yên không ngờ người nói cho Linh Ngọc lại là Tần Trắc phi, xem ra da mặt của người này dày hơn mình tưởng nhiều, tự tay cướp đồ cưới của người ta, bây giờ thấy cướp không được thì lại lật mặt, thật sự là làm cho người ta phải bội phục. Nhưng mà nàng có thể tượng tượng ra được Tần Trắc phi cũng chỉ có ngần ấy lý do, có điều Minh Yên sẽ không quên chuyện Tần Trắc phi muốn ngăn không cho thêm đồ cưới, chắc chắn sẽ tra rõ uẩn khúc trong chuyện này.
“Còn hơn một tháng, muội chuẩn bị đi, thiếu gì thì cứ nói với ta, đừng thấy ngại mà không mở lời. Muội phải biết là tới nhà chồng sẽ không giống nhà mẹ đẻ. Dù ở nhà mẹ đẻ không được yêu chiều nhưng cũng là Đại tiểu thư được nâng trong lòng bàn tay, còn khi đã bước vào cửa nhà người ta thì muội là tức phụ, trên phải kính công công bà bà, dưới phải săn sóc trượng phu, còn phải hoàn thuận với chị em dâu, khổ nhiều điều lắm, nhưng nếu có chỗ khó xử thì muội cũng đừng giấu ở trong lòng, cứ về kể với ta, Tam ca của muội cũng không phải người vô dụng, vẫn có thể xả giận cho muội được. Địa vị của nữ nhi tại nhà chồng không thể thiếu người nhà mẹ đẻ nâng đỡ, nơi này là nhà mẹ đẻ, có tủi hờn gì cũng đừng kìm nén, nhớ chưa?”
Minh Yên đã đích thân trải nghiệm qua nên lúc này nói ra lời khiến người khác rất tin phục.
Linh Ngọc nghẹn ngào gật đầu, nói: “Tam tẩu, tẩu đúng là một người tốt, gặp được tẩu là phúc của muội.”
Minh Yên vỗ vỗ tay của nàng ấy, nói: “Ta cũng đã trải qua, tất nhiên trong lòng hiểu rõ. Được rồi, ta phải về đây, muội nghỉ ngơi cho khỏe, không cần ngồi thêu mãi, phải chăm chút cho mình trắng trẻo rực rỡ, làm một tân nương tử đẹp nhất.”
Linh Ngọc không rõ tại sao Tam tẩu lại có thể quan tâm người khác như vậy, ngược lại đó thì luôn có người muốn hãm hại người khác.
Nhìn Minh Yên sắp rời đi, Linh Ngọc vội vàng gọi: “Tam tẩu, tẩu khoan hãy đi đã, muội muốn nói với tẩu việc này, vốn định qua chỗ tẩu lại vừa hay tẩu đến.”
Nhìn thái độ nghiêm túc của Linh Ngọc, Minh Yên đành quay lại ngồi, nghe Linh Ngọc nói từng câu từng chữ…
Rời khỏi phòng Linh Ngọc, cảm xúc của Minh Yên từ từ bình lặng lại, mang trên mặt một nụ cười bi thương mà lạnh lẽo, trong này còn có huyền cơ như thế…
Liên Song nhìn sắc mặt của Minh Yên thì có hơi lo lắng, hạ giọng hỏi: “Chủ tử người không sao chứ?”
Minh Yên lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Không sao, chuyến đi hôm nay không uổng công, trời sắp tối rồi, cũng nên về thôi.”
Hai chủ tớ chầm chậm đi về Vô Vi Cư, trên đường đi Minh Yên không nói lời nào, Liên Song nhìn khuông mặt tĩnh lặng của Minh Yên cũng không dám hỏi nhiều, im lặng đi theo sau, trong lòng vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt, Minh Yên lập tức gọi: “Bạch Hinh?”
Bóng người trước mắt dừng lại, lập tức xoay người, vừa thấy là Minh Yên thì trong mắt lóe lên vui mừng, vội vàng chạy tới, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến chủ tử, nô tỳ đang đi tìm chủ tử.”
Minh Yên nhìn sắc mặt của Bạch Hinh, vốn muốn nổi giận, muốn hỏi nàng ấy đi đâu suốt mấy ngày này, nhưng khi nhìn thấy Bạch Hinh thì lại chẳng hỏi được câu nào, đành phải nói: “Có chuyện gì?”
Bạch Hinh nhận ra giọng điệu của Minh Yên xa cách lạnh lùng hơn trước nhiều, nhưng cũng không thắc mắc, chỉ hơi giật ống tay áo của Minh Yên, thì thầm một câu vào tai nàng. Minh Yên biến sắc, hỏi: “Tỷ nói thật không?”
“Nô tỳ không dám có một câu lừa dối, nếu có một chữ lừa dối, xin thiên lôi đánh chết nô tỳ.” Bạch Hinh nghiêm mặt nói.
Minh Yên xùy một tiếng, nói: “Không biết kiêng kỵ, sao có thể nói lung tung vậy?”
Bạch Hinh cười ngây ngô, nói: “Tất nhiên là nô tỳ không sợ, nô tỳ không nói dối mà.”
Minh Yên bất lực cười, quay đầu nhìn Liên Song, nói: “Em về trước gọi mọi người vào phòng ta chờ, ta có chuyện dặn dò mọi người.”
Liên Song lập tức vui vẻ, thật sự không muốn nhìn thấy Minh Yên ủ rũ suốt ngày, bây giờ tinh thần sáng láng như vậy mới cảm thấy thân thiết, sung sướng đáp lại rồi đi.
Bạch Hinh cũng đi theo sau lưng Minh Yên về Vô Vi Cư, nhìn bóng lưng của Minh Yên khẽ nói: “Mấy ngày nay nô tỳ không về để chủ tử lo lắng, là nô tỳ không tốt, nhưng thật sự nô tỳ không thể phân thân trở về, nếu không phải tình cờ gặp Tam Nương thì hôm nay vẫn chưa thể trở về, xin chủ tử trách phạt.”
“Tỷ có lỗi gì đâu, ngược lại tỷ vất vả rồi, khiến tỷ cực khổ bôn ba mấy ngày nay.” Minh Yên than nhẹ một hơi, cầm lấy tay Bạch Hinh thầm áy náy, mình không nên nghi ngờ lòng trung thành của nàng ấy.
“Rõ ràng trước đó đã xử lý chuyện kia ổn thỏa, không ngờ vị kia lại có thủ đoạn như vậy, những năm qua giấu người rất kỹ, lại còn ngay dưới mí mắt của chúng ta, đều tại nô tỳ quá bất cẩn.” Bạch Hinh bĩu môi, sắc mặt tái xanh, mình không nên bất cảnh giác như vậy.
“Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có ngàn ngày phòng trộm, tỷ có lỗi gì đâu, chỉ là người kia quá cao tay mà thôi. ” Minh Yên bẻ một nhành hoa, khóe miệng nở một nụ cười lạnh, nhớ tới Tống Tiềm, mặt nóng bừng lên, mình không nên nghi ngờ…
“Người định làm gì?” Bạch Hinh cắn răng trầm giọng nói.
“Ta là người vô cùng hẹp hòi, người ta hại ta một phát thì ta sẽ trả lại gấp mười lần.” Minh Yên nở một nụ cười quyến rũ, giơ đóa hoa trong tay lên cao để nó cuốn theo gió, xong rồi mới nói: “Bạch Hinh, tỷ nhìn những đóa hoa này chỉ có thể bay theo gió, gió quyết định số mệnh của chúng. Tỷ nói xem, bây giờ ta có nên làm cơn gió này, cũng quyết định vận mệnh của người khác không? Những người này không an phận vậy thì đừng trách ta nặng tay.”
Bạch Hinh thở dài: “Những người này tham lam không biết đủ, thế mà còn nghĩ ra cách này, đúng là quá hoang đường. Bọn họ cần được dạy dỗ lại, chủ tử mà ra tay, nô tỳ xin thay người làm quân tiên phong.”
“Vậy trước tiên… Bắt đầu từ người kia đi.” Bóng lưng của Minh Yên xa dần, câu nói mang theo hơi lạnh như vẫn còn vang vọng trong không trung. Qua một hồi lâu, một tiểu nha hoàn hoảng hốt ra khỏi bụi cỏ dại, lảo đảo chạy đi xa.